← Quay lại trang sách

Chương Mười Bảy

“Giá trị của khôn ngoan cao hơn châu báu..”

Thánh Kinh Cựu Ước, Job, 28:18

“Madelyne, có chuyện gì với cậu thế? Cậu ốm à?” Adela đứng lên và nhanh chóng tới chỗ bạn mình. Cô nghĩ Madelyne có vẻ sắp ngất xỉu đến nơi. Khuôn mặt Madelyne tái nhợt, và nếu Adela không vươn tay ra kịp lúc, cây đàn xante xinh đẹp sẽ rơi xuống sàn.

Madelyne lắc đầu. Nàng định đứng dậy rồi nhận ra đôi chân không thể hỗ trợ nàng. Thật ra thì nàng vẫn đang run rẩy vì phát hiện của mình. Nàng đã yêu Duncan. “Mình ổn, Adela. Chỉ mệt một chút, thế thôi. Xin cậu hãy bình tĩnh.”

“Cậu có hát được bài khác không?” Adela hỏi. Cô lập tức thấy bứt rứt vì đã yêu cầu, nhưng tự bào chữa bằng cách tự nhủ cô đang tuyệt vọng, và rốt cuộc sẽ nghĩ ra cách đáp đền lòng tốt của Madelyne nếu Madelyne giúp cô ngay lúc này đây. Thế nào nhỉ, cô sẽ mang bữa sáng lên cho Madelyne mỗi buổi sáng.

Madelyne biết Adela đang trì hoãn. Nàng thông cảm cho bạn mình nhưng không thể nghĩ ra nổi kế hoạch nào để Adela không phải đi dạo với Gerald. Khi Gerald bước tới đứng cạnh Adela, Madelyne lên tiếng, “Anh đã tặng Adela một nhạc cụ tuyệt vời. Anh đã chọn lựa rất cẩn thận, Gerald.”

Vị Nam tước mỉm cười với nàng. “Duncan cũng chọn lựa rất cẩn trọng.”

Madelyn khó hiểu vì lời nhận xét kỳ quặc. Sau đó Edmond và Gilard bày tỏ niềm vui thích của họ với màn trình diễn của nàng. Madelyne sớm đỏ mặt ngượng ngùng. Thật sự nàng không quen với những lời ngợi khen. Nàng nghĩ nhà Wexton là gia đình khác thường nhất. Họ đưa ra lời khen quá dễ dàng. Họ không nghĩ nó làm giảm giá trị bản thân họ, nàng quyết định vậy.

Nàng chưa từng được khen là xinh đẹp đến lúc nàng gặp nhà Wexton. Mỗi người trong gia đình này đã khen nàng vài lần. Với Madelyne điều đó dường như là họ tin rằng nàng thực sự xinh đẹp. “Mọi người sẽ làm tôi cực kỳ kiêu ngạo nếu cứ ca ngợi tôi thế này,” nàng cười bẽn lẽn thừa nhận.

Tuy nhiên, nàng để ý rằng Duncan không đưa ra nhận xét nào và nàng tự hỏi liệu nàng có làm hắn hài lòng không.

Chồng nàng vẫn cư xử không giống bản thân chút nào. Hắn đã hành động quá kỳ lạ ở ngoài sân khi hắn tóm lấy nàng và hôn nàng trước mặt bàn dân thiên hạ. Và hắn trêu đùa nàng suốt cả bữa tối. Nếu nàng không biết rõ, nàng sẽ nghĩ người đàn ông này có óc hài hước. Điều đó thật buồn cười, dĩ nhiên.

Madelyne trông thấy Gerald đưa tay cho Adela và hộ tống cô rời khỏi đại sảnh. Em gái Duncan liếc nhìn Madelyne qua vai, một cái nhìn cầu xin giúp đỡ.

“Đừng ở ngoài đó lâu quá nhé, Adela,” Madelyne gọi theo. “Cậu sẽ bị cảm lạnh đấy.”

Đó là điều tốt nhất nàng có thể làm. Adela hiểu ý nàng và gật nhẹ đầu cảm ơn trước khi Gerald kéo cô khuất tầm nhìn của Madelyne.

Gilard và Edmond cũng rời đi. Duncan và Madelyne thốt nhiên chỉ còn lại hai người.

Madelyne kéo thẳng nếp gấp trên váy để tay nàng có việc làm. Nàng ước có thể lên căn phòng trên tháp, ở một mình trong vài phút. Chúa ơi, có quá nhiều điều phải suy nghĩ, quá nhiều điều phải quyết định.

Nàng cảm thấy Duncan đang chăm chú nhìn nàng. “Anh có muốn nói chuyện với em về đàn ông và ngựa bây giờ không, Duncan,” Madelyne hỏi, “trước khi anh đi bơi?”

“Cái gì?” Hắn trông khó hiểu.

“Anh nói là sẽ nói chuyện với em về đàn ông và ngựa của họ,” nàng giải thích. “Anh không nhớ sao?”

“À, chuyện đó,” Duncan lặp lại. Hắn nở một nụ cười ấm áp. “Đến gần đây, vợ, và ta sẽ bắt đầu chỉ dẫn của ta.”

Nàng cau mày vì yêu cầu, nghĩ rằng nàng đã ở đủ gần. “Anh đang cư xử rất kỳ lạ, Duncan,” nàng nói trong khi bước đến đứng cạnh hắn. “Và nhìn rất thư thái nữa. Anh không còn là chính mình chút nào cả,” nàng nói thêm.

Madelyne cắn môi dưới lo lắng trong khi dán mắt vào chồng mình. Nàng đột nhiên vươn người tới và chạm mu bàn tay lên trán hắn. “Anh không bị sốt,” nàng tuyên bố.

Hắn nghĩ giọng nàng nghe thất vọng. Cái nhíu mày dữ dội của nàng đủ để khiến hắn nghĩ như thế. Duncan tóm lấy Madelyne, kéo nàng ngồi vào lòng hắn.

Madelyne chỉnh lại cái váy và ngồi yên hết mức có thể. Nàng đan tay đặt trong lòng.

“Em lo lắng điều gì à?” Duncan hỏi. Ngón tay cái của hắn mơn man môi dưới của nàng.

Tất nhiên nàng lo lắng. Duncan cư xử như một người hoàn toàn xa lạ. Điều đó không đủ để bất cứ người vợ nào lo lắng hay sao? Madelyne thở dài. Nàng đẩy lọn tóc ra khỏi mắt, vô tình đập khuỷu tay nàng vào cằm Duncan.

Nàng xin lỗi, xấu hổ vì sự vụng về bất ngờ của mình.

Hắn gật đầu, hoàn toàn chấp nhận.

“Em không hát như ếch.”

Madelyne mỉm cười, nghĩ đây là một lời khen tuyệt vời nhất mà nàng được nhận. “Cảm ơn anh, Duncan,” nàng nói. “Và giờ anh sẽ chỉ dẫn em về việc đàn ông và ngựa chứ,” nàng đề nghị.

Duncan gật đầu. Bàn tay hắn chậm rãi di chuyển lên trên dọc theo lưng nàng đến khi nó áp vào vai nàng. Chuyển động làm Madelyne căng thẳng quá mức. Rồi hắn kéo nàng vào người hắn.

Madelyne thấy mình tỳ vào ngực hắn.

“Đàn ông có mối liên hệ đặc biệt với ngựa của mình, Madelyne,” Duncan bắt đầu. Giọng hắn trầm ấm như hơi nóng của ngọn lửa. Madelyne rúc vào hắn gần hơn, ngáp nhẹ, và nhắm mắt.

“Phải, bọn ta phụ thuộc vào ngựa tuân theo mỗi mệnh lệnh của mình. Một hiệp sĩ chẳng thể tập trung chiến đấu nếu anh ta phải mất thời gian để kiểm soát ngựa của mình. Điều đó có ý nghĩa sống còn khi trận chiến dữ dội và con vật thì bất kham.”

Duncan tiếp tục giải thích thêm vài phút. “Em, vợ à, đã bỏ bùa tách chiến mã của ta xa khỏi ta. Ta nên giận dữ với em. Giờ thì ta nghĩ về nó, ta đang giận dữ,” Duncan lầm bầm. Nụ cười dần nở ra trên khuôn mặt hắn khi hắn nghĩ đến việc mất đi con ngựa trung thành của mình. “Phải, em đã làm hư Silenus. Em có thể phản đối bây giờ nếu em muốn, nhưng ta đã quyết định cho em con Silenus. Và vì vậy trước tiên ta sẽ nghe em xin lỗi vì đã làm hư con ngựa của ta và kế đến là lời cảm ơn của em cho món quà ta tặng em.”

Duncan không nhận được gì. Madelyne không xin lỗi cũng chẳng cảm ơn hắn. Hắn nhăn mặt vì tính bướng bỉnh của nàng và ngả đầu nàng ra sau để hắn có thể thấy mặt nàng.

Nàng đang ngủ. Có lẽ nàng không nghe thấy từ nào hắn nói. Đó chắc chắn là sự thiếu tôn trọng. Hắn lẽ ra phải giận dữ với nàng. Duncan hôn nàng thay vì đánh thức nàng. Madelyne lại rúc sát vào hắn. Đôi bàn tay nàng quấn quanh cổ hắn.

Edmond đi vào đại sảnh ngay khi Duncan đặt nụ hôn thứ hai lên đỉnh đầu Madelyne. “Cô ấy đang ngủ à?” Edmond hỏi.

“Bài thuyết giảng của anh làm cô ấy sợ ngất đi,” Duncan dài giọng trả lời.

Edmond phá ra cười, sực nhớ Madelyne đang ngủ, anh nhỏ giọng.

“Đừng lo việc đánh thức cô ấy, Edmond. Madelyne ngủ như cô mèo con béo tốt ấy.”

“Vợ anh đã có một ngày dài rồi. Bữa tối thật đặc biệt và tất cả là vì Madelyne yêu cầu sự hoàn hảo từ người giúp việc của cô ấy. Em đã ăn tới 4 cái bánh tạc,” Edmond thú nhận. “Và anh có biết đó là bí quyết riêng của Madelyne đưa cho Gerty không?”

“Người giúp việc của cô ấy?”

“Phải, bọn họ giờ trung thành với Madelyne.”

“Và em thì sao, Edmond? Em có trung thành với Madelyne không?”

“Giờ cô ấy là chị gái của em, Duncan. Em sẽ bảo vệ cô ấy bằng cả mạng sống của mình,” anh nói thêm.

“Anh không nghi ngờ em, Edmond,” Duncan nói ngay khi hắn cảm nhận được sự phòng thủ trong giọng Edmond.

“Vậy tại sao anh lại hỏi?” Edmond kéo một cái ghế ra và ngồi xuống, đối diện với anh trai mình. “Gerald đem tin gì liên quan đến Madelyne à?”

Duncan định gật đầu nhưng dừng ngay lại khi hắn di chuyển đầu mình, Madelyne chiếm lấy không gian dưới cằm hắn. Hắn mỉm cười. “Gerald mang theo tin mới. Đức vua của chúng ta vẫn đang ở Normandy, nhưng Louddon đang tập hợp binh lính của hắn. Gerald ở bên chúng ta, dĩ nhiên rồi.”

“Em định sẽ quay về chỗ Nam tước Rhinehold trong 3 tuần nữa,” Edmond nói. “Dù ông ấy có được cam kết lòng trung thành của em thì trước hết em là chư hầu của Đức vua của chúng ta, anh là thứ hai, Rhinehold là thứ ba. Vì lý do đó, Rhinehold sẽ đồng ý cho em ở lại đây đến chừng nào em cần.”

“Rhinehold cũng sẽ sát cánh cùng Gerald và anh chống lại Louddon nếu cần thiết. Cùng nhau chúng ta có thể tập hợp hơn một ngàn người.”

“Anh quên liên minh của mình với người Scot,” Edmond nhắc Duncan. “Chồng Catherine có thể tập hợp khoảng 800 người, có lẽ hơn.”

“Anh không quên, nhưng anh không muốn kéo gia đình Catherine vào mối hiềm khích này,” Duncan trả lời.

“Và nếu Đức vua đứng về phía Louddon?”

“Ông ấy sẽ không làm vậy.”

“Làm sao anh chắc chắn vậy được?”

“Có rất nhiều sự hiểu lầm về Đức vua của chúng ta, Edmond. Anh đã chiến đấu cạnh ông ấy hàng bao nhiêu lần. Mọi người nghĩ ông ấy không có khả năng kiểm soát tính khí. Nhưng lần nọ, trong một trận chiến, một trong số người của ông đã vô tình đánh ông rớt xuống đất. Binh lính bao quanh lấy ông, mỗi người thề giết người lính bất cẩn kia. Đức vua cười lớn trước việc không may đó, vỗ vào vai người lính đã quăng ông xuống đất, và rồi ra lệnh cho anh ta lên ngựa lại và nhìn anh ta phòng ngự.”

Edmond ngẫm nghĩ câu chuyện. “Người ta đồn rằng Louddon có thể hoãn lại các quyết định của Đức vua một cách khác thường.”

“Anh nghi ngờ việ cĐức vua của chúng ta để ai đó điều khiển đầu óc ông ấy.”

“Em cầu anh đúng, anh trai.”

“Có một chuyện khác anh muốn thảo luận với em, Edmond. Vùng đất Falcon đấy.”

“Nó làm sao?” Edmond nhíu mày hỏi. Vùng đất Falcon cằn cỗi nhưng trải rộng, thuộc sở hữu của Duncan. Nó bao gồm cả phần xa nhất về phía nam của lãnh địa Wexton.

“Anh muốn em quản lý nó, Edmond. Hãy tự xây cho mình một pháo đài ở đó. Anh sẽ chuyển vùng đất cho em nếu có thể. Đức vua sẽ không cho phép, trừ phi có cách khiến ông ấy hài lòng.”

Duncan ngừng lại trong khi hắn cân nhắc những khó khăn của vấn đề.

Edmond sững người bởi những lời nói của anh trai mình. “Điều này chưa từng có, kế hoạch này… anh đề xuất…,” anh lắp bắp. Lần đầu tiên trong đời, Edmond thật sự bối rối. Và cho dù rất có khả năng điều đó không xảy ra thì vẫn có một tia hy vọng le lói tận sâu trong lòng anh. Sở hữu một vùng đất của chính mình, cai quản nó với tư cách là ông chủ, trời, điều đó quá sức tưởng tượng.

“Tại sao anh muốn em tiếp quản vùng Falcon?” Edmond hỏi.

“Madelyne.”

“Em không hiểu.”

“Vợ anh nghe thấy Gilard và anh thảo luận về các anh em trai của Đức vua. Khi Gilard đi rồi, Madelyne chỉ ra cho anh thấy tại sao Robert và Henry không yên lòng. Cô ấy tin đó là vì họ không được trao cho đủ trách nhiệm.”

“Lạy chúa lòng lành, Robert đã được trao vùng Normandy mà,” Edmond cắt ngang.

“Phải,” Duncan mỉm cười. “Nhưng em trai út của Đức vua có vàng và một vùng đất nhỏ không quan trọng từ cha ông ta và anh có thể thấy sự không yên phận trong ông ta. Ông ta là nhà lãnh đạo bẩm sinh, bị phủ nhận bởi quy định thứ tự ra đời.”

“Nếu có gì liên quan, em muốn được nghe đây,” Edmond nói.

“Madelyne khiến anh bắt đầu suy nghĩ. Em là chư hầu của anh và Rhinehold, và các nghĩa vụ đó phải tiếp tục không bị sứt mẻ, tuy nhiên, nếu chúng ta có thể lấy được chấp nhận của Đức vua, thì em có thể nhận lấy Falcon và làm cho nó có ích. Em có một cái đầu giỏi để biến một đồng thành mười đồng, Edmond.”

Em trai hắn cười, hài lòng vì lời khen. “Nếu thỉnh cầu của chúng ta thất bại, em vẫn sẽ xây nhà mình ở đó và coi như là người quản lý của anh. Đức vua sẽ nhận phần thuế bổ sung và không quan tâm đến anh em nào đóng góp.”

“Em đồng ý với kế hoạch của anh,” Edmond vừa cười vừa tuyên bố.

“Gilard sẽ sớm đến chỗ Nam tước Thormont để hoàn thành thời gian huấn luyện 40 ngày,” Duncan nói tiếp.

“Gilard có cách lãnh đạo những người khác và sẽ sớm trở thành phó tướng như Anthony đã thành phó tướng của anh,” Edmond tự hào.

“Em trai chúng ta sẽ phải học cách kiểm soát thói nóng nảy trước đã,” Duncan nhận xét.

Edmond gật đầu tán thành. “Anh vẫn chưa nói Gerlad mang tin gì đến cho chúng ta về Madelyne.”

“Gerald tin rằng em trai Đức vua, Henry, có thể khơi lên mối bất hòa. Gerald được yêu cầu nói chuyện với Henry.”

“Khi nào? Ở đâu?”

“Nhà Clare sẽ mời Henry đến làm khách của họ. Anh không biết cuộc họp sẽ diễn ra khi nào.”

“Anh có nghĩ Henry sẽ yêu cầu lòng trung thành của Gerald chống lại Đức vua của chúng ta không? Và anh thì sao? Anh cũng được mời đến buổi họp này?”

“Không. Ông ấy biết anh sẽ đứng cạnh Đức vua của anh.”

“Anh nghĩ Henry sẽ chống lại William?”

“Nếu anh bị thuyết phục bởi điều đó, anh sẽ đứng trước người lãnh đạo của mình và trao sinh mạng anh cho ông ấy. Anh vinh dự được bảo vệ ông ấy.”

Edmond gật đầu, hài lòng. “Gerald nói số lượng người bất mãn đang gia tăng. Có nhiều âm mưu giết ông ấy. Không lạ. Cha ông ấy đã có nhiều kẻ thù.”

Khi Duncan không nói gì, Edmond lại lên tiếng. “Gerald tin anh ấy được mời đến buổi tập hợp bởi vì tình bạn với em. Anh ấy nghĩ Henry muốn biết liệu em có tôn kính ông ấy như Đức vua hay không trong trường hợp William qua đời.”

“Chúng ta hãy đợi xem buổi họp này mang lại kết luận gì.”

“Phải, chúng ta đợi.” Edmond nhăn mặt. “Có nhiều cân nhắc quá, Duncan.”

“Nói anh biết điều này, Edmond,” Duncan hỏi, thay đổi đề tài, “Gilard vẫn tin nó yêu Madelyne à?”

Edmond nhún vai. “Nó đang cố thích nghi với cuộc hôn nhân của anh,” anh thừa nhận. “Nhưng giờ nó đã kết thúc cơn mê đắm, em tin vậy. Gilard yêu Madelyne, nhưng cô ấy vẫn gọi nó là em trai, và điều đó dập tắt nhiệt tình của nó. Em ngạc nhiên là anh để ý đến nỗi ưu phiền của Gilard đấy.”

“Suy nghĩ của Gilard cứ hiện rõ trên mặt,” Duncan nhận xét. “Em có thấy cái cách nó chạm tay vào thanh gươm của mình trong suốt buổi lễ kết hôn không, khi nó nghĩ anh đang ép buộc Madelyne?”

“Anh đã ép buộc cô ấy,” Edmond toét miệng cười. “Và phải, em là nhân chứng của hành động đó mà. Madelyne cũng nhận thấy phản ứng của Gilard. Em nghĩ đó là lý do duy nhất cô ấy bất thình lình đồng ý nhận anh làm chồng.”

Duncan cười toe. “Quan sát tốt, Edmond. Madelyne luôn cố gắng bảo vệ người mà cô ấy tin là yếu hơn. Ngay lúc đó cô ấy sợ anh sẽ trả miếng.”

Duncan bắt đầu xoa nhẹ lưng vợ mình. Edmond ngó cách anh trai mình vuốt ve Madelyne và nghĩ thầm là Duncan có thể thậm chí không nhận ra mình đang làm gì.

“Vậy là có phải Madelyne muốn bọn em đi không?” Edmond hỏi.

“Không đâu, Edmond. Anh có thể hình dung cô ấy thất vọng và trách cứ anh,” Duncan trả lời. “Vợ anh không hiểu rằng lòng trung thành của em cũng dành cho Rhinehold nữa.”

Edmond gật đầu.

“Anh nghĩ Madelyne lo lắng anh sẽ giữ em và Gilard dưới sự kiểm soát của anh suốt quãng đời còn lại của hai đứa và sẽ không cho phép đứa nào hành động theo ý riêng của mình.”

“Vợ anh có những suy nghĩ lạ thật đấy,” Edmond bình phẩm. “Nhưng cô ấy đã thay đổi cuộc sống của anh, phải không, Duncan? Và cả của bọn em nữa. Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau thảo luận lâu đến vậy về một vấn đề. Em tin Madelyne khiến chúng ta trở thành một gia đình vững mạnh.”

Duncan không phản ứng bình luận ấy. Edmond đứng dậy và bắt đầu bước đi ra phía lối vào. “Thật đáng tiếc, anh biết đấy,” anh ngoái lại nói.

“Đáng tiếc gì?” Duncan hỏi.

“Rằng em đã không bắt được cô ấy đầu tiên.”

Duncan mỉm cười. “Không, Edmond, đó là một phúc lành. Thề có Chúa, anh sẽ lấy cô ấy từ tay em.”

Madelyne tỉnh giấc đúng lúc Duncan lên tiếng. Nàng cố ngồi dậy và rụt rè mỉm cười với chồng mình. “Anh muốn lấy gì từ em trai mình thế, Duncan?” nàng khàn giọng hỏi hắn. Nàng vuốt lại tóc và Duncan né khuỷu tay nàng trước khi trả lời.

“Không có gì để em bận tâm đâu, Madelyne.”

“Anh nên luôn chia sẻ những gì anh có với các em trai mình,” Madelyne căn dặn Duncan.

Edmond rõ ràng nghe thấy nàng nói. Tiếng cười của anh vẫn còn vọng lại phía sau anh.

Ngay sau đó, Adela lao vào đại sảnh. Ngay khi em gái Duncan nhìn thấy Madelyne, cô òa khóc nức nở. “Gerald vẫn khăng khăng hôn ước còn hiệu lực, Madelyne. Bây giờ mình phải làm gì? Anh ấy vẫn muốn kết hôn với mình.”

Madelyne nhảy dựng khỏi lòng Duncan cùng lúc Adela quăng mình vào vòng tay của nàng.

Duncan đứng dậy và thở dài bực tức trước sự kích động gần như cuồng loạn của em gái hắn.

“Em nên hỏi anh câu hỏi đó, Adela,” hắn gắt. Duncan nắm lấy cánh tay Madelyne, lờ đi việc Adela đang bám vào Madelyne như một chiếc áo ướt, và kéo Madelyne đi.

“Chúng ta không thể để em gái anh trong tình trạng như thế này được,” Madelyne phản kháng. Chúa ơi, nàng thấy mình như đang ở giữa cuộc thi kéo co. “Duncan, anh đang kéo rời cánh tay em ra kìa.”

Nam tước Gerald bước vội vào sảnh, phá vỡ nỗ lực của Duncan đưa Madelyne lên gác và đối phó vấn đề của Adela vào buổi sáng. Duncan không có tâm trạng cho một cuộc thảo luận dài và quyết định phải giải quyết vấn đề ngay lập tức.

Trước khi Nam tước Gerald hé miệng nói nửa lời, Duncan hỏi, “Cậu vẫn muốn cưới Adela?”

“Tôi muốn,” Gerald trả lời. Giọng anh dứt khoát, và cả thế đứng của anh cũng vậy. “Cô ấy sẽ trở thành vợ tôi.”

“Tôi đã hứa với Adela là có thể ở đây chừng nào mà nó muốn, Gerald.”

Khuôn mặt Gerald biểu lộ cơn tức giận. Duncan cảm thấy muốn gầm gừ. “Tôi đã sai khi hứa với nó như thế,” hắn nói, thừa nhận lỗi sai trước mặt Edmond, Madelyne, Adela và Gerald. Đó là một kinh ngạc tuyệt vời đến từ người đàn ông không bao giờ thừa nhận bất cứ sai lầm nào. Duncan mỉm cười vì cách hắn khiến mọi người sững sờ với lời thú nhận của hắn.

Hắn quay sang Madelyne và thì thầm, “Nỗi ám ảnh nói thật của em ảnh hưởng đến ta, vợ à. Giờ thì, ngậm miệng lại, cưng. Tất cả sẽ tốt đẹp.”

Madelyne từ từ gật đầu. Nàng tặng cho chồng mình một nụ cười để hắn biết rằng nàng tin tưởng hắn. Hắn hài lòng đến nỗi khi hướng về phía Gerald hắn vẫn đang cười. Gerald hiểu Duncan đủ rõ để đợi hắn giải thích cặn kẽ trước khi công khai thách thức hắn. Duncan là người luôn giữ lời hứa trong quá khứ.

“Adela,” Duncan yêu cầu, “thôi la hét như con gà mái và nói cho Nam tước Gerald biết chính xác lời hứa anh dành cho em.”

Giọng hắn như yêu cầu không tranh cãi. Adela thắng người bước xa ra khỏi Madelyne và nói, “Anh hứa em có thể sống ở đây cho đến lúc chết nếu đó là điều em muốn.”

Gerald bước đến gần Adela sau đó, nhưng cái nhìn của Duncan chặn anh lại.

“Rồi bây giờ, Gerald? Tôi đã hứa với cậu điều gì?”

Duncan nhẹ giọng, cho một ấn tượng rằng hắn đang phát chán với cuộc đối thoại này. Madelyne nắm chặt bàn tay hắn.

Gerald trả lời Duncan trong một tiếng hét. “Với phúc lành của Đức vua, cậu đồng ý Adela sẽ trở thành vợ tôi.”

Edmond không thể giữ im lặng lâu hơn nữa. “Thánh thần ơi, làm thế nào mà anh sẽ có thể thực hiện cả hai lời cam kết?”

“Gerald,” Duncan lên tiếng, lờ đi Edmond. “Lời hứa của tôi tùy thuộc vào mong muốn của nó có tiếp tục ở đây hay không. Tôi tin việc thay đổi ý định của nó là tùy thuộc vào cậu.”

“Cậu đề nghị tôi…”

“Cậu là vị khách được chào đón tại nhà tôi chừng nào mà còn cần thời gian cho việc đó,” Duncan nói.

Gerald có vẻ giật mình, rồi một nụ cười kiêu ngạo nhất giãn ra trên mặt anh. Anh nhìn Adela và mỉm cười với cô. “Adela, vì em không rời khỏi đây nên anh sẽ ở lại đây với em.”

“Anh sẽ gì cơ?”

Adela hét lên lại, nhưng Madelyne không thấy nỗi sợ hãi trong mắt cô, chỉ có sự hoài nghi và giận dữ.

“Như anh trai em nói, cho chừng nào thời gian anh cần, Adela, để khiến em nhận ra anh muốn kết hôn với em,” Gerald nói. “Em có nghe anh không?”

Tất nhiên cô ấy nghe thấy chứ. Madelyne nghĩ người canh gác phía nam hẳn phải nghe thấy tiếng Gerald. Anh hét câu tuyên bố của mình đủ to đến thế mà.

Madelyne bước một bước đến trước Adela, với ý định bảo vệ cô khỏi sự tức giận của Gerald, nhưng Duncan đột nhiên giật mạnh tay nàng. Hắn kéo nàng đổ ập vào một bên người hắn, và khi nàng mở miệng phản ứng, sức ép từ tay hắn gia tăng, và Madelyne quyết định nàng sẽ phản kháng sau.

Adela nổi giận đến mức không nói được gì. Cô nâng gấu váy lên và vội đến chỗ Gerald. “Anh sẽ già, sầu muộn, và héo mòn trước khi tôi đổi ý, Gerald.”

Gerald mỉm cười rạng rỡ với Adela. “Em đánh giá thấp khả năng của anh, Adela,” anh bảo cô thế.

“Anh là tên đàn ông bướng bỉnh nhất còn sống,” Adela buột miệng. “Anh…anh hạ lưu.” Cô quay phắt đi và rời đại sảnh.

Mọi việc sẽ ổn thôi. Madelyne cảm thấy thế từ tận đáy lòng. Adela rất tức giận nhưng cô ấy không khiếp sợ.

“Hạ lưu là gì?” Gerald hỏi Edmond.

Edmond nhún vai và nhìn qua Madelyne. “Một từ ngữ khác của chị hử?” anh hỏi.

“Phải,” Madelyne thừa nhận.

“Nó có đáng ghét như Polyphemus không?”

Madelyne lắc đầu.

“Ít nhất thì Adela đã cho anh địa vị cao hơn Madelyne cho tôi khi lần đầu chúng tôi gặp nhau, Gerald ạ,” Edmond toe toét.

Madelyne không hiểu Edmond đang nói gì. Duncan chúc mọi người ngủ ngon và kéo Madelyne rời khỏi sảnh trước khi nàng có thể hỏi Edmond.

Cả chồng lẫn vợ không ai hé miệng lấy nửa lời với nhau đến khi họ tới phòng ngủ của Duncan. Khi hắn mở cửa cho nàng, Madelyne định chặn hắn lại để hỏi về Adela hoặc Edmond. Căn phòng lôi kéo sự chú ý của nàng trước tiên. Duncan đã chuyển hết đồ của nàng từ căn phòng trên tháp vào phòng hắn. Hai cái ghế giờ nằm hai bên lò sưởi, tấm đắp trên cái giường khổng lồ của hắn và tấm thảm thêu của nàng chăng bên trên lò sưởi.

Maude vừa rời khỏi phòng và thông báo với Nam tước nước nóng cho Madelyne đã sẵn sàng, như hắn yêu cầu.

Ngay khi cánh cửa đóng lại đằng sau người hầu, Madelyne lên tiếng, “Em không thể tắm trước mặt anh, Duncan. Xin anh hãy đi và bơi trong hồ của anh trong khi em…”

“Ta nhìn em không mặc quần áo đủ thường xuyên, Madelyne,” Duncan tháo dây lưng của nàng, thả nó đung đưa trên ghế, rồi cởi bỏ áo ngoài và đầm liền của nàng.

“Nhưng luôn ở trên giường, Duncan, với những tấm đắp và…” giọng nàng nhỏ dần.

Duncan cười khùng khục. “Đi vào tắm đi, cưng, trước khi nước lạnh.”

“Anh bơi trong cái hồ lạnh băng,” Madelyne nhắc hắn. Chồng nàng chầm chậm kéo áo sơmi qua vai nàng. “Tại sao anh làm thế?” nàng hỏi, đỏ nhừ đủ để cảm thấy má nàng nóng bừng. “Anh thích bơi khi trời giá lạnh à?”

Madelyne nghĩ nàng có thể hướng sự chú ý của hắn khỏi việc cởi đồ cho nàng. Nhưng Duncan có vẻ như có khả năng trả lời câu hỏi của nàng và lột trần nàng cùng lúc.

“Ta không đặc biệt tận hưởng nó,” Duncan trả lời. Hắn dễ dàng lột bỏ đồ lót của nàng, nôn nóng tống khứ mớ vải vóc che chắn sự xinh đẹp của nàng khỏi hắn. Duncan quỳ xuống trước mặt nàng và từ từ cởi giày và vớ nàng ra, và rồi vuốt một đường nóng bỏng lên eo nàng.

Đôi tay hắn khiến nàng thở dài khoan khoái.

“Vậy thì sao anh lại làm thế?” Madelyne nói rời rạc.

“Để tôi luyện đầu óc và cơ thể ta.”

Hắn ngừng chạm vào nàng. Madelyne thất vọng. “Có nhiều cách dễ hơn để tôi luyện cơ thể anh,” Madelyne thầm thì.

Nàng nghĩ giọng mình khàn khàn. Madelyne cố che ngực nàng bằng cách kéo mái tóc ra phía trước, và nhíu mày khi nàng nhận ra nó không đủ dài để làm công việc đó. Nàng xoắn lấy đuôi tóc, tiện thể chặn cái nhìn của Duncan hướng vào ngực nàng.

Duncan không để nàng trốn hắn. Hắn đứng dậy và nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra. Lòng bàn tay hắn khum lấy bầu ngực đầy đặn trong lúc những ngón tay cái biếng nhác xoay vòng quanh đôi nhũ hoa của nàng. Ngón chân Madelyne cuộn lại. Nàng tự động ngả người ra trước, tìm kiếm thêm đụng chạm của hắn.

“Nếu ta hôn em, Madelyne, ta sẽ không để em đi tắm được. Ta thấy đam mê trong mắt em. Em có thể cảm nhận ta muốn em nhiều thế nào không?” hắn thì thầm với nàng trong chất giọng vuốt ve dịu dàng như đôi tay hắn.

Madelyne từ tốn gật đầu. “Em luôn muốn anh, Duncan.”

Nàng buộc mình quay đi và đến chỗ bồn tắm.

Duncan cố không nhìn theo vợ mình. Hắn đã thề đêm nay sẽ chậm rãi. Hắn sẽ làm tình với nàng không vội vã, bất kể thôi thúc ném nàng lên giường và yêu nàng cuồng nhiệt đang thách thức hắn.

Hắn cũng sẽ nhẹ nhàng với nàng bằng những ngôn từ âu yếm. Kế hoạch của hắn là buộc nàng nói ra nàng yêu hắn nhiều đến thế nào. Duncan không thoải mái. Hắn cần nghe những lời đó ngay bây giờ vì hắn đã tự thừa nhận với bản thân hắn yêu nàng biết bao nhiêu.

Duncan quyết tâm khiến nàng yêu hắn. Và hắn cao ngạo đủ để tin rằng một khi hắn tán tỉnh nàng, nàng sẽ không thể từ chối hắn điều gì.

Duncan mỉm cười một mình. Hắn định sẽ dùng nỗi ám ảnh nói thật của nàng để dành lợi thế. Hắn cởi bỏ áo dài, rồi quỳ xuống thêm củi vào lò sưởi.

Madelyne tắm thật nhanh chóng, lo rằng Duncan sẽ quay lại và nhìn nàng làm những việc riêng tư như vậy.

Và rồi nàng thấy sự hài hước trong tình huống khó khăn của mình và bật cười.

Duncan đến đứng cạnh bồn tắm. Chống tay lên hông, hắn yêu cầu được biết nàng thấy gì thú vị đến mức cười như thế.

Hắn đang ở trần. Nhịp tim Madelyne bắt đầu đập loạn. Nàng đột nhiên không thở nổi. Ôi, sao mà hắn có thể dễ dàng khuấy động nàng thế chứ. “Em ngủ cạnh anh mỗi đêm mà không có tý đồ nào trên người và em thật sự không nên ngượng ngùng lúc này. Đó là lý do tại sao em cười,” nàng thêm vào một cái nhún vai suýt làm nàng chìm lỉm.

Madelyne đứng lên và đối mặt với chồng nàng, tự chứng minh với bản thân và với hắn là nàng không còn ngượng nữa.

Những giọt nước lấp lánh trên làn da mịn màng của nàng. Đuôi tóc nàng kết lại vì ướt. Vẻ mặt nàng tinh nghịch. Duncan cúi xuống hôn nàng một cái, trên trán, rồi lại hôn nữa, trên sống mũi. Hắn không thể kiềm chế bản thân. Madelyne trông rất lộng lẫy và đang cố gắng không mắc cỡ với hắn.

Khi nàng rùng mình, Duncan với tấy tấm khăn Maude để trên ghế. Hắn quấn khăn quanh người Madelyne, nhấc bổng nàng ra khỏi bồn tắm và mang nàng đến trước lò sưởi.

Madelyne đứng quay lưng về phía ngọn lửa. Nàng nhắm mắt khi ngực Duncan chà xát ngực nàng. Hơi nóng từ ngọn lửa phủ ấm vai nàng và cái nhìn dịu dàng của Duncan sưởi ấm trái tim nàng.

Nàng cảm thấy được yêu thương. Đó là một cảm giác tuyệt vời, nàng không phản đối khi Duncan bắt đầu lau khô nàng. Thoạt đầu hắn dùng khăn vỗ nhẹ lên da nàng, nhưng khi hắn kết thúc với lưng nàng, hắn thình lình kéo mép vải về phía hắn, kéo nàng tựa lên vào ngực hắn. Và rồi miệng hắn ngậm lấy miệng nàng trong một cái hôn thiêu đốt. Lưỡi hắn xâm nhập vào kho báu nàng trao cho hắn. Duncan thả rơi cái khăn, ôm lấy hông nàng, kéo nàng ép sát vào nơi cứng rắn với sức nóng không thể tin nổi của hắn.

Nàng rên lên vì khoái cảm trong miệng hắn, ve vuốt lưỡi hắn bằng lưỡi nàng. Đôi tay nàng mơn man lưng hắn, nhưng khi đầu ngón tay nàng chạm đến dưới dải thắt lưng quần của hắn, Duncan đột ngột lùi lại.

“Đưa em lên giường, Duncan,” Madelyne khẩn khoản. Nàng cố lấy một nụ hôn khác nhưng Duncan cố tình tránh nàng.

“Sớm thôi, Madelyne,” hắn hứa với nàng trong giọng thì thầm khàn đặc. Hắn hôn lên chóp cằm thanh tú của nàng rồi từ từ trượt xuống ngực nàng. “Em rất đẹp,” hắn bảo với nàng.

Hắn muốn nếm tất cả nàng. Duncan mân mê một bên ngực bằng tay trong khi miệng hắn ngậm lấy bầu ngực còn lại, mút cho đến lúc nhũ hoa thành một nụ se chắc.

Lưỡi hắn như nhung nóng hổi. Madelyne gần như không đứng nổi. Khi Duncan quỳ xuống và bắt đầu phủ lên nàng trận mưa hôn nóng bỏng, ẩm ướt dọc theo bụng nàng, nàng hít thật sâu và quên thở ra. Bàn tay hắn chà xát đùi nàng, di chuyển vào giữa chúng, kéo nàng ra khỏi bờ vực kiểm soát. Hắn hôn dọc chiều dài vết sẹo của nàng cùng lúc bàn tay hắn tiếp tục hành hạ nàng ngọt ngào, mơn man, vuốt ve, trìu mến nơi rất nóng của nàng.

Hắn ôm lấy hông nàng, và khi miệng hắn bắt đầu hôn lên gò loăn xoăn giữa hai đùi nàng, đầu gối nàng khụy xuống.

Duncan không để nàng dịch chuyển. Miệng hắn và lưỡi hắn nếm sự ẩm ướt nóng hổi mà hắn tạo ra trong nàng. Nàng ngọt như mật và say như rượu hảo hạng.

Madelyne nghĩ nàng sắp chết vì khoái cảm. Móng tay nàng bấm sâu vào bả vai Duncan. Nàng rên rỉ mềm mại. Âm thanh gợi tình nguyên thủy làm Duncan phát điên lên.

Hắn từ từ hạ Madelyne xuống sàn. Miệng hắn đoạt lấy miệng nàng trong khi ngón tay hắn xâm nhập vào nơi chật chội, ẩm ướt của nàng. Madelyne cong người sát vào bàn tay hắn, hét tên hắn khi đỉnh điểm tuyệt vời bùng bổ trong nàng. Lớp lớp những làn sóng khoái cảm không thể tin nổi trào dâng trong nàng, và xuyên qua chúng, Duncan ôm chặt nàng, thì thầm những lời yêu thương.

Nàng cảm thấy mình giống như vàng nóng chảy trong vòng tay hắn, muốn nói với hắn rằng hắn làm nàng vui sướng biết bao nhiêu, nhưng dường như không thể ngừng hôn hắn đủ lâu để thốt lên lời.

Duncan lùi lại và nhanh chóng bởi bỏ nốt quần áo của hắn. Hắn duỗi người nằm ngửa ra và kéo Madelyne lên người hắn.

Hắn biết mình sắp sửa mất kiểm soát. Duncan đẩy chân nàng ra, cố không quá thô bạo, và khi nàng cưỡi lên hắn, bàn tay hắn bắt đầu vuốt ve nàng cuồng nhiệt. Madelyne rên tên hắn, nài xin hắn chấm dứt cực hình này bằng tay và miệng nàng.

Hắn nâng hông nàng lên và đẩy vào trong nàng mạnh mẽ. Nàng còn hơn sẵn sàng cho hắn.

Nàng cực kỳ nóng, rất ướt, rất chặt.

Duncan để nàng giành lấy hắn. Madelyne cong lưng cho đến khi nàng nhận hết tất cả hắn, và rồi bắt đầu di chuyển, với những chuyển động theo bản năng chậm rãi làm hắn điên lên.

Hắn cảm thấy yếu ớt như một cận vệ và cũng mạnh mẽ như một tướng quân. Duncan giữ chặt hai bên hông nàng, đòi nàng chuyển động mạnh hơn nữa.

Hắn tìm thấy giải thoát trước Madelyne, nhưng âm thanh và cảm xúc của hắn trao cho Madelyne đưa nàng đến tận cùng sung sướng.

Madelyne đổ ập xuống ngực hắn. Duncan lầm bầm nhưng Madelyne quá kiệt sức, quá thỏa mãn để xin lỗi hắn.

Nhiều phút dài trôi qua trước khi cả hai có thể nói được. Những ngón tay Madelyne mơn trớn ngực Duncan. Nàng yêu cảm giác của vùng lông quăn tít của hắn, yêu làn da hắn trơn mượt nóng rực, yêu mùi hương tuyệt vời của hắn.

Duncan lăn người cùng với Madelyne đến khi nàng nằm dưới hắn. Rồi hắn lăn nghiêng qua một bên, gối đầu trên một khuỷu tay chống lên, và gác một bắp đùi nặng nề lên chân nàng.

Madelyne nghĩ hắn trông đang kiêu ngạo nhất. Hắn chăm chú nhìn nàng với vẻ mặt khó thân thiện của mình. Một món tóc rớt xuống trán hắn.

Madelyne sắp gạt món tóc đen đó ra thì Duncan nói. “Ta yêu em, Madelyne.”

Bàn tay nàng như đóng băng trong khoảng không giữa hai người.

Mắt nàng mở to và rồi Duncan nhận ra hắn vừa nói gì với nàng.

Nó chẳng giống như kế hoạch mà hắn lập ra. Đáng lẽ nàng phải nói là nàng yêu hắn. Hắn mỉm cười vì sự ngớ ngẩn của mình và kiên nhẫn chờ nàng lấy lại tinh thần sau lời thú nhận của hắn và nói với hắn nàng yêu hắn biết bao.

Madelyne không thể tin nổi hắn đã nói những lời ấy. Vẻ mặt hắn nghiêm nghị, cho nàng biết hắn hoàn toàn nói thật.

Nàng bắt đầu khóc. Duncan không biết phải nghĩ sao. “Có phải em khóc vì ta nói với em là ta yêu em không?”

Madelyne lắc đầu. “Không,” nàng thì thầm

“Vậy thì tại sao em lại như vậy? Ta vừa làm em hài lòng, đúng không?”

Giọng hắn thật sự có chút lo âu. Madelyne gạt nước mắt khỏi má, va vào cằm Duncan. “Anh đã làm em hài lòng,” nàng nói. “Em rất sợ, Duncan. Anh không nên yêu em.”

Duncan thở dài. Hắn quyết định phải đợi thêm vài phút để có thể có lời giải thích đàng hoàng của nàng. Nàng đang run rẩy nhiều đến mức không thể nói năng mạch lạc.

Hắn thật sự giữ kiên nhẫn, nhưng ngay khi hắn mang Madelyne lên giường và nằm dưới tấm đắp, nàng rúc sát vào hắn và không nói gì.

“Sao em lại sợ?” hắn hỏi. “Chẳng lẽ rất kinh khủng khi ta yêu em sao?”

Giọng hắn chất chứa dịu dàng và điều đó làm Madelyne khóc lại. “Không có hy vọng cho chúng ta. Đức vua sẽ…”

“Cho chúng ta lời chúc phúc của ông ấy, Madelyne. Đức vua của chúng ta sẽ chấp thuận cuộc hôn nhân này.”

Hắn nói nghe rất chắc chắn. Nàng tìm thấy được an ủi từ sự tự tin của hắn. “Nói em biết tại sao anh nghĩ Đức vua sẽ đứng về phía anh. Làm cho em hiểu đi. Em không muốn lo sợ.”

Duncan thở dài. “Đức vua William và ta biết nhau từ khi còn là những cậu bé. Ông ấy có nhiều khuyết điểm thật, nhưng ông ấy chứng minh bản thân là người có khả năng lãnh đạo. Em không thích ông ấy vì những câu chuyện em nghe kể từ cậu của em. Và cậu em là người phản ánh lại thái độ của nhà thờ của mình. Đức vua đã mất sự ủng hộ từ giới linh mục vì ông lấy đi các kho báu từ các tu viện. Ông ấy chưa bao giờ nhanh chóng thay bất kỳ vị trí nào trong giáo hội. Giới linh mục xem thường Đức vua của chúng ta vì ông ấy không khuất phục trước yêu cầu của họ.”

“Nhưng tại sao anh nghĩ…”

“Đừng ngắt lời ta khi ta đang chỉ dẫn em,” Duncan nói. Hắn làm dịu mệnh lệnh bằng cách siết lấy nàng nhẹ nhàng. “Dù ta không có ý kiêu ngạo, nhưng sự thật là ta đã giúp Đức vua chinh phục người Scot và duy trì việc chung sống hòa bình, Đức vua hiểu rõ giá trị của ta. Ta có một đội quân được huấn luyện tốt để ông ấy có thể triệu tập lúc cần, Madelyne. Ông ấy tin tưởng lòng trung thành của ta. Ta sẽ không bao giờ phản bội ông ấy. Ông ấy biết điều đó.”

“Nhưng mà, Duncan, Louddon là bạn đặc biệt của ông ấy,” Madelyne cắt ngang. “Marta bảo với em thế và em cũng nghe nhiều lời đồn đại từ bạn bè của cậu em.”

“Marta này là ai vậy?”

“Một trong những người hầu được chỉ định của cậu em,” Madelyne trả lời.

“À, vậy là cô ta chắc chắn không thể sai lầm giống Giáo hoàng,” Duncan nói. “Đó là lối tư duy của em à?”

“Dĩ nhiên không,” Madelyne làu bàu. Nàng cố quay lại nhìn Duncan, nhưng hắn không để nàng di chuyển. Nàng nằm xuống vai hắn và nói, “Anh trai em thậm chí còn khoe khoang ảnh hưởng đặc biệt của anh ấy lên Đức vua.”

“Nói ta biết, vợ, ý em đặc biệt là sao,” Duncan ra lệnh.

Madelyne lắc đầu quầy quậy. “Em không thể nói được. Chúng rất tội lỗi.”

Duncan thở ra bực tức. Hắn biết đủ rõ chuyện của Đức vua là gì, đã đoán ra được cách đây khá lâu rằng Louddon còn hơn là một thư ký của triều đình William. Tuy nhiên hắn ngạc nhiên, vì cô vợ nhỏ ngây thơ của hắn cũng biết điều đó.

“Anh sẽ phải tin em chuyện này, Duncan, khi em nói với anh có một mối quan hệ tội lỗi giữa anh trai em và Đức vua của chúng ta.”

“Nó không là vấn đề,” Duncan phản bác. “Chúng ta sẽ không nói chuyện này nữa, vì nó có vẻ làm em ngượng. Ta hiểu ý em đặc biệt là thế nào, Madelyne. Nhưng Đức vua sẽ không phụ lòng tin các Nam tước của ông ấy. Danh dự ở phía ta trong mối hiềm khích này.”

“Có phải chúng ta đang nói về cùng vấn đề danh dự khi anh tình cờ bị trói trong pháo đài của Louddon không?” Madelyne hỏi. “Anh rất đáng ngưỡng mộ, anh tin Louddon tôn trọng danh dự thỏa thuận ngừng chiến tạm thời, phải không?”

“Đó là suy nghĩ cẩn trọng nhất khi xem xét kế hoạch.” Duncan trả lời. Giọng hắn nghiến lại cạnh tai nàng. “Ta không bao giờ tin anh trai em.”

“Anh ấy có thể giết anh trước khi người của anh đến được lối vào, Duncan,” Madelyne rầu rĩ. “Bên cạnh vấn đề đó, anh có thể đã chết cóng. Em, tất nhiên, đã cứu anh. Trong việc này thì danh dự đóng vai trò rất nhỏ.”

Duncan không cãi với nàng. Madelyne đã giả định sai, tất nhiên rồi, nhưng hắn thấy không cần phải chỉ ra lỗi của nàng.

“Louddon sẽ dùng em để làm hại anh.”

Nhận xét đó chẳng có nghĩa gì.

“Madelyne, không Nam tước nào ở Anh lại không biết chuyện Adela. Nếu Đức vua quay lưng với sự thật thì ông ấy đã phạm sai lầm ngốc nghếch đầu tiên của mình. Có những Nam tước trung thành khác sẽ đứng bên ta. Tất cả bọn ta rất vinh dự có người lãnh đạo này, phải, nhưng ông ấy cũng phải hành động với danh dự đối với từng người bọn ta. Bằng không thì lời thề trung thành sẽ vô nghĩa. Tin ta đi, Madelyne. Louddon không thể thắng trong cuộc chiến này. Tin ta, vợ à, ta biết những gì cần làm.”

Madelyne suy nghĩ về những gì hắn nó trong vài phút và rồi thì thầm, “Em luôn tin anh, suốt từ cái đêm chúng ta ngủ chung trong lều của anh. Anh đã hứa với em anh sẽ không chạm vào em khi em ngủ, và em tin anh.”

Duncan mỉm cười với ký ức đẹp đẽ ấy. “Giờ thì em mới nhận ra vô lý đến mức nào khi nghĩ ta có thể lợi dụng em mà em không biết à?”

Madelyne gật đầu. “Em là người ngủ rất say, Duncan,” nàng trêu hắn.

“Madelyne, ta sẽ không để em ngó lơ đề tài ban đầu của chúng ta đâu. Ta vừa tuyên bố tình yêu của ta dành cho em. Em không có gì để đáp lại ta sao?” Duncan hỏi.

“Cảm ơn anh, chồng à.”

“Cảm ơn?” Hắn quát lại từ đó vào mặt nàng. Kiên nhẫn đã bỏ rơi hắn. Madelyne đáng ra phải nói với hắn nàng yêu hắn nhiều biết bao và tại thế quái nào mà nàng không biết là điều đó khiến hắn tức điên lên.

Madelyne đột nhiên thấy mình nằm ngửa ra với chồng nàng ở trên mình nàng. Cơ hàm hắn giật giật, dấu hiệu của cơn thịnh nộ. Trông hắn sẵn sàng lao vào chiến đấu.

Nàng không bị đe dọa lấy tý nào. Madelyne xoa nhẹ đôi vai hắn, rồi để lòng bàn tay mềm mại của mình trượt dần xuống đôi cánh tay hắn. Cơ thể cứng rắn, săn chắc. Nàng có thể cảm nhận được sức mạnh của thép dưới đầu ngón tay. Madelyne không rời mắt khỏi hắn trong khi nàng vuốt ve hắn. Và dù nàng có thể cảm nhận được sức mạnh của hắn, nàng cũng có thể thấy khả năng bị tổn thương trong đối mắt hắn. Đó là ánh mắt nàng chưa từng thấy trước đây nhưng dù sao đi nữa nàng vẫn nhận ra. Duncan trông có vẻ lành tính và lo lắng.

Khi nàng tặng hắn một nụ cười dịu dàng. Duncan lập tức ngừng cau mày. Hắn thấy những đốm sáng nhảy nhót trong mắt nàng và phản ứng ngay. Cơ thể hắn thư giãn trên nàng.

“Em dám đùa với ta sao?”

“Em không đùa với anh,” Madelyne bảo hắn. “Anh vừa trao cho em món quà tuyệt vời nhất, Duncan. Em đang bị choáng.”

Hắn đợi để được nghe thêm. “Anh là người đàn ông duy nhất nói với em rằng anh yêu em.” Madelyne thầm thì. Một nếp nhăn vắt qua trán nàng và nàng nói tiếp, “Làm sao em có thể không thể yêu anh lại cơ chứ?”

Trông nàng như thể chỉ vừa nhận ra sự thật. Duncan không tỏ vẻ gì ngoài việc vuốt tóc nàng. “Vậy thì ta cho rằng ta may mắn cực kỳ vì Gilard không nói với em là nó yêu em trước ta.”

“Cậu ấy nói rồi,” Madelyne tuyên bố, cười to vì cái giật mình do lời thừa nhận gây ra. “Nhưng em không cho rằng bằng chứng tình yêu là chuyện quan trọng, anh biết đó, bởi vì nó không thật sự là thật. Em trai anh có chút mê đắm thôi.”

Madelyne đột ngột vươn người lên và hôn Duncan. Nàng đặt tay quanh thắt lưng hắn và siết chặt. “Ôi, Duncan, em đã yêu anh từ lâu lắm rồi. Em ngốc nghếch làm sao đã không nhận ra điều đó sớm hơn. Em phải thú nhận, tối nay, khi chúng ta ngồi bên ngọn lửa cùng gia đình mình và khách, em đã nhận ra điều đó. Anh đã trao cho em giá trị bản thân, Duncan. Và trong tận đáy lòng em biết mình quan trọng đối với anh.”

Duncan lắc đầu. “Em luôn có giá trị, Madelyne. Luôn luôn.”

Mắt Madelyne ngập nước. “Đây là một điều kỳ diệu, tình yêu của anh dành cho em. Anh bắt em để thực hiện kế hoạch trả thù anh trai em. Phải không?”

“Phải,” Duncan thừa nhận.

“Đó là lý do tại sao anh lấy em,” Madelyne nói. Nàng đột nhiên nhíu mày với chồng. “Vậy là lúc đó anh yêu em rồi?”

“Ta nghĩ đó là sự ham muốn,” Duncan thành thật. “Ta muốn đưa em lên giường,” hắn nói thêm với nụ cười toe toét.

“Báo thù và ham muốn,” Madelyne lặp lại. “Các lý do tốt nhất, Duncan.”

“Em quên lòng trắc ẩn,” Duncan thông báo nàng biết.

“Lòng trắc ẩn? Ý anh là em cảm thấy tội nghiệp em, có phải vậy không?” Madelyne hỏi, nhíu mày cáu tiết. “Lạy Chúa lòng lành, anh yêu em vì thương hại sao?”

“Tình yêu của ta, em vừa liệt kê tất cả các lý do ta đưa ra cho chính mình.”

Nàng phản đối tiếng cười của hắn. “Nếu tình yêu của anh dựa trên ham muốn, thương hại, và báo thù thì…”

“Madelyne,”Duncan ngắt lời nàng, cố gắng xoa dịu nàng, “những gì ta nói với em trước khi chúng ta rời khỏi pháo đài của anh trai em, em còn nhớ không?”

“Anh bảo em nó là ăn miếng trả miếng,” Madelyne nhớ lại.

“Em hỏi ta liệu em có thuộc về Louddon không. Em nhớ câu trả lời của ta chứ?”

“Có, dù em không hiểu,” Madelyne nói. “Anh nói em thuộc về anh.”

“Ta đã nói sự thật,” Duncan hôn nàng chỉ để giải thoát nàng khỏi vẻ mặt hoài nghi.

“Em vẫn không hiểu,” Madelyne khẳng định khi hắn để nàng nói lại.

“Ta cũng không.,” Duncan thừa nhận. “Ta nghĩ mình sẽ giữ em, nhưng ta không cân nhắc đến hôn nhân cho đến lúc sau này. Thật sự, Madelyne, hành động nhân ái ấy của em đã định đoạt số phận em.”

“Là thật sao?” Madelyne giàn giụa nước mắt. Vẻ mặt Duncan đầy yêu thương và quá đỗi dịu dàng.

“Đó là điều không thể tránh được kể từ lúc em ủ ấm chân ta, dù phải mất một thời gian ta mới nhận ra sự thật.”

“Anh gọi em là kẻ ngớ ngẩn,” Madelyne mỉm cười bảo hắn.

Ánh sáng lấp lánh quay lại đôi mắt nàng. Nàng không còn tức giận. Duncan giả vờ giận dữ với lời nhận xét nàng thốt ra chỉ để có được phản ứng của nàng. “Ta không bao giờ gọi em là kẻ ngớ ngẩn. Đó là người khác và ta sẽ thách đấu hắn ngay lập tức.”

Madelyne cười phá lên. “Người đó là anh, Nam tước. Dù vậy em đã tha thứ cho anh rồi. Hơn nữa, em cũng đã gọi anh bằng nhiều cái tên chẳng hay ho chút nào.”

“Em ư? Ta chưa bao giờ nghe thấy bất cứ cái tên nào trong số đó,” Duncan nói. “Em gọi ta bằng những cái tên đó lúc nào?”

“Khi anh đã quay lưng đi, tất nhiên là thế.”

Trông nàng rất vô tội. Nụ cười Duncan rộng mở. “Nỗi ám ảnh nói thật của em sẽ đẩy em vào rắc rối một ngày nào đó cho mà xem.” Hắn lại hôn nàng trước khi tiếp tục. “Nhưng ta sẽ ở bên cạnh để bảo vệ em.”

“Cũng như em luôn bảo vệ anh,” Madelyne lên tiếng. “Đó là bổn phận của em khi là vợ anh.”

Nàng cười lớn trước vẻ hoài nghi của hắn. “Anh không phải lo lắng cho em,” nàng kiêu hãnh. “Giờ thì em không còn sợ anh nữa vì em có tình yêu của anh.”

Hắn nghĩ nàng đang ra vẻ tự mãn. “Ta biết.”

Madelyne lại cười vì giọng nói ra chiều đáng thương của hắn.

“Ta muốn nghe em nói em yêu ta một lần nữa,” Duncan yêu cầu.

“Một yêu cầu kiêu ngạo làm sao,” Madelyne thầm thì. “Em yêu anh bằng cả trái tim, Duncan.” Nàng hôn lên cằm hắn. “Em sẽ trao cuộc đời em cho anh, chồng à.” Nàng lướt qua môi dưới của hắn bằng đầu lưỡi của nàng. “Em sẽ yêu anh mãi mãi.”

Duncan gầm gừ sung sướng và làm tình thật chậm rãi, dịu ngọt với nàng.

“Duncan?”

“Sao, cưng?”

“Lúc nào thì anh nhận ra là anh đã yêu em?”

“Ngủ đi, Madelyne. Sắp bình minh rồi.”

Nàng không muốn ngủ. Madelyne không bao giờ muốn đêm huy hoàng này qua đi. Nàng cố tình ngọ nguậy phía sau nàng áp vào bụng hắn. Ngón chân nàng cuộn vào chân hắn. “Xin anh, cho em biết chính xác là lúc nào đi.”

Duncan thở dài. Hắn biết nàng sẽ không im lặng đến khi hắn trả lời nàng. “Hôm nay.”

“Ha!”

“Ha cái gì?”

“Giờ thì anh bắt đầu hợp lý rồi,” Madelyne giải thích.

“Em làm anh chẳng hiểu gì cả,” Duncan thốt lên.

“Chính anh là người đã hành động kỳ lạ đến mức không thể đoán trước được ngày hôm nay. Thành thực mà nói, anh làm em hơi lo lắng. Khi nào hôm nay?”

“Khi nào cái gì?”

“Chính xác là lúc nào anh nhận ra anh đã yêu em ấy?” Madelyne sẽ không từ bỏ.

“Khi ta nghĩ ngựa của ta sắp giết chết em.”

“Silenus ư? Anh nghĩ Silenus sẽ làm hại em sao?”

Hắn nghe sự kinh ngạc trong giọng nàng. Hắn mỉm cười trên đỉnh đầu nàng. Nàng vẫn không hay biết nỗi kinh hoàng mà nàng đem đến cho hắn.

“Duncan?”

Hắn thích cách nàng thì thầm tên hắn khi nàng muốn gì đó từ hắn. Nó rất dịu dàng, ngọt ngào, và cực kỳ hấp dẫn.

“Em đã làm hư chiến mã của ta. Ta đã nói điều đó ở dưới lầu khi em ngủ thiếp đi trong lòng ta.”

“Em không làm hư nó,” Madelyne phản đối. “Em chỉ tốt bụng với nó thôi. Chắc chắn là sự yêu mến không có hại.”

“Sự yêu mến sẽ trở thành cái chết của ta nếu em không để ta nghỉ ngơi,” hắn ngáp một cái. “Em đã trở thành cô gái trưởng thành không thể thỏa mãn,” hắn nói thêm với một hơi thở dài giả vờ. “Em lấy đi sức mạnh của ta.”

“Cảm ơn anh.”

“Em có thể có Silenus cho riêng mình.”

“Silenus? Của em?” Nàng có vẻ háo hức như một đứa trẻ.

“Giờ thì con vật đó trung thành với em. Em đã hạ cấp con thú khổng lồ của ta từ chiến mã xuống cừu con. Ta sẽ không bao giờ để thời gian xóa nhòa điều đó.”

“Để thời gian xóa nhòa điều gì cơ?”

Duncan phớt lờ câu hỏi của nàng. Hắn kéo nàng quay lại đối mặt với hắn. Rồi hắn nhìn nàng thật lâu. “Giờ thì nghe cho kỹ đây, vợ. Em sẽ không được cưỡi nó cho đến khi ta hướng dẫn em cưỡi đúng cách. Em hiểu không?”

“Điều gì khiến anh nghĩ em không có hướng dẫn cưỡi đúng cách?” Madelyne hỏi. Nàng không có thật, tất nhiên, nhưng nghĩ nàng sẽ che giấu điểm yếu ấy. Nhưng chồng nàng sắc sảo hơn nàng đã nhận ra.

“Chỉ hứa với ta,” Duncan yêu cầu.

“Em hứa.” Nàng bắt đầu cắn môi dưới khi một suy nghĩ đột ngột gặm nhấm nàng. “Anh sẽ không đổi ý vào buổi sáng, phải không?”

“Dĩ nhiên không. Silenus bây giờ là của em.”

“Em không nói về Silenus.”

“Vậy thì cái gì?”

Trông nàng lo lắng. Duncan cau mày đến khi nàng thì thầm nỗi sợ hãi của nàng với hắn. “Anh sẽ không đổi ý việc anh yêu em, phải không?”

“Không bao giờ.”

Hắn hôn nàng như để trao cho nàng bằng chứng của lời cam kết của hắn, rồi nhắm mắt lại và lăn ngửa ra, dự định ngủ. Hắn kiệt sức.

“Anh không nhớ đi bơi đêm nay rồi. Đó là điều không ổn định của anh đó.”

Khi hắn không nói gì, Madelyne thúc vào hắn. “Tại sao anh không bơi?”

“Vì nó lạnh chết đi được.”

Đó là một câu trả lời hợp lý, nhưng lạ lùng đến từ Duncan. Madelyne mỉm cười một mình. Ồ, nàng yêu hắn biết bao. “Duncan? Anh có thích làm tình với em cạnh lò sưởi không? Anh biết đó, khi anh hôn em…ở đó?”

Nàng có vẻ bẽn lẽn, tò mò nữa. “Phải, Madelyne. Em ngọt như mật ấy.”

Nhớ lại mùi vị của nàng khiến hắn bị khuấy động lần nữa. Ham muốn của hắn đối với vợ khiến hắn ngạc nhiên.

Madelyne nằm nghiêng và nhìn Duncan. Mắt hắn nhắm nhưng hắn đang mỉm cười và trông rất hài lòng.

Bàn tay nàng chậm rãi lướt một đường từ cằm xuống bụng hắn. “Em sẽ thích nếm anh chứ?” nàng khào khào hỏi hắn.

Trước khi Duncan có thể trả lời nàng, Madelyne cúi xuống và hôn vào rốn hắn, mỉm cười khi nàng thấy cơ bụng hắn rút cứng lại như thế nào. Tay nàng dần dần xuống thấp hơn, lướt một đường cho miệng nàng và lưỡi nàng theo sau.

Duncan ngừng thở khi tay nàng bắt lấy hắn. “Anh rất cứng, Duncan, rất nóng,” nàng bảo hắn. “Cho em lửa của anh đi.”

Duncan quên hết mọi chuyện về việc ngủ. Hắn để vợ mình dệt những bùa mê diệu kỳ trên hắn. Hắn nghĩ mình chắc chắn là người giàu nhất thế gian, và tất cả là bởi vì vợ hắn yêu hắn.

Và rồi hắn không thể nghĩ gì được nữa.

Chương Mười Tám

“ Tôi tuyên bố lẽ phải thuộc về kẻ mạnh. Công lý là quyền lợi của kẻ mạnh hơn ..”

Plato, The Republic, 1

Những ngày đông khắc nghiệt kiêu hãnh về nhiệt độ kinh khủng của mình, được dẫn đầu bởi những cơn gió rít siết chặt lấy vùng đất trong cái lạnh băng tê cóng của sương giá. Tưởng chừng như mùa đông sẽ giữ thế gian trong vẻ lộng lẫy lạnh lùng mãi mãi, cho đến khi người thiếu nữ dịu dàng, nàng xuân, đến cùng với lời hứa của nàng. Nàng mang theo món quà tái sinh, quấn trong ánh sáng ấm áp của mặt trời. Bị tán tỉnh bởi lời hứa ấy, những cơn gió dần mất đi cái sắc lạnh run rẩy và kỳ diệu chuyển thành những làn gió nhẹ nhàng mơn man.

Cây cối là chứng nhân đầu tiên cho thấy sự đầy đủ của lời hứa. Những cành cây không còn khô giòn nữa, dễ uốn mình mềm mại khi cơn gió vỗ về. Những mầm non mỏng manh và lá xanh vươn mình trên từng cành cây. Những loại hạt bị lãng quên, được thổi đi khắp thế gian bởi cơn giận dữ của mùa thu, giờ tách vỏ nảy mầm nở ra đầy màu sắc và hương thơm, đủ hấp dẫn để cám dỗ đàn ông mật bay qua lượn lại.

Đó là một khoảng thời gian tuyệt vời cho Madelyne. bởi niềm hạnh phúc trong tình yêu với Duncan. Nàng nghĩ điều kỳ diệu đã xảy ra khi Duncan yêu nàng. Vài tuần đầu sau khi hắn tuyên bố yêu nàng, Madelyne thật sự không thoải mái, lo lắng rằng hắn sẽ chán nàng. Sẽ đến lúc nàng không làm hắn hài lòng. Tuy nhiên cuộc chiến đầu tiên không thể tránh được đã xảy ra. Một hiểu lầm đơn giản có thể dễ dàng giải quyết đã bùng nổ vì tâm trạng đen tối của Duncan và sự kiệt sức của nàng.

Thật ra Madelyne thậm chí không nhớ nổi chuyện gì đã châm ngòi cuộc tranh cãi. Nàng chỉ nhớ mỗi chuyện Duncan la hét nàng. Madelyne tập tức rút mình lại ra sau cái lớp mặt nạ bình thản an toàn của nàng, nhưng chẳng mấy chốc chồng nàng đã lột bỏ vẻ bình tĩnh đó hoàn toàn. Nàng òa khóc, nói với hắn rõ ràng là hắn không còn yêu nàng nữa, và rồi chạy lên tháp.

Duncan theo sau nàng. Hắn vẫn gầm lên nhưng đề tài chuyển sang việc nàng có th