← Quay lại trang sách

Chương Mười Chín

“Các ngươi sẽ biết sự thật, và sẽ thật sẽ làm các ngươi tự do.”

Thánh Kinh Tân Ước, JOHN, 8:32

Mỉa mai làm sao, việc Madelyne bị tấn công lại trở thành chất xúc tác giúp Gerald và Adela hòa hợp.

Madelyne khăng khăng đòi ăn tối cùng gia đình và khách của họ. Khi nàng cùng Duncan đi vào đại sảnh, Adela đã có mặt tại bàn. Gerald đang đi qua đi lại trước lò sưởi, mải mê suy nghĩ.

Duncan thở dài, báo Madelyne biết hắn không có tâm trạng chịu đựng cảm xúc nào khác của Adela thêm nữa. Madelyne bắt đầu bảo hắn xin hãy kiên nhẫn và rồi quyết định không nói. Nàng cũng không có tâm trạng cho chuyện bất đồng.

Khi Adela nhìn thấy Madelyne, cô há hốc miệng. Cô hoàn toàn quên mất Gerald. “Chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Có phải Silenus cuối cùng cũng hất ngã cậu không?”

Madelyne quay sang nhăn mặt với Duncan. “Ngay trước khi rời phòng, em nhớ rõ là có hỏi anh trông em có ổn không,” nàng thì thào.

“Ta nói dối,” Duncan trả lời, toét miệng cười.

“Đáng lẽ em nên nhìn vào gương của Adela,” Madelyne đáp lại. “Trông Adela như sắp ốm vậy. Em sẽ phá hỏng khẩu vị của mọi người, anh có nghĩ vậy không?”

Duncan lắc đầu. “Nó không làm hỏng cơn đói của ta đâu. Ta vừa dùng hết sức mạnh của mình cố đáp ứng…”

Nàng thúc hắn yên lặng vì họ ở quá gần nên Adela có thể nghe thấy. “Em cần anh yêu em,” nàng thầm thì. “Bây giờ em đã quên hết những cái động chạm xấu xa của linh mục. Đó là lý do duy nhất khiến em… em có chút… dạn dĩ.”

“Dạn dĩ?” Duncan cười khùng khục. “Madelyne yêu dấu, em đã trở thành một…”

Nàng thúc hắn lần nữa, mạnh hơn, rồi quay sang Gerald và Adela.

Thực ra, Gerald là người giải thích cho Adela về những vết thương của Madelyne.

“Ôi, Madelyne, trông cậu kinh khủng quá,” Adela thú nhận với chất giọng cảm thông.

“Nói dối là có tội đấy,” Madelyne liếc xéo Duncan.

Duncan yêu cầu không nhắc đến tên Cha Laurance trong suốt bữa tối. Mọi người tuân theo. Adela lại phớt lờ Gerald. Nam tước hỏi thăm em gái Duncan khi mọi người đứng dậy rời khỏi bàn. Adela lập tức đáp trả thô lỗ.

Kiên nhẫn của Duncan bay đi mất. “Tôi muốn nói chuyện với cả hai người,” hắn yêu cầu, giọng cứng rắn nghiêm khắc.

Adela sợ hãi, Gerald bối rối, và Madelyne nhìn như thể nàng đang cười.

Mọi người theo chân Duncan đến trước lò sưởi. Duncan ngồi vào ghế của hắn, nhưng khi Gerald định lấy một cái ghế cho mình, Duncan lên tiếng, “Không, Gerald. Đứng cạnh Adela.”

Hắn nhìn Adela và yêu cầu, “Em có tin anh biết điều gì là tốt nhất cho em không?”

Adela chầm chậm gật đầu. Mắt cô mở to như cái khay ăn, Madelyne nghĩ thế.

“Vậy thì hãy để Gerald hôn em. Ngay.”

“Gì cơ?” Adela kinh hoàng.

Duncan cau mày với phản ứng của cô. “Khi vợ anh bị Laurance tấn công, cô ấy muốn anh rửa sạch hình ảnh kinh khủng đó đi. Adela, em chưa từng được hôn hoặc động chạm bởi người đàn ông yêu thương em. Anh đề nghị em để Gerald hôn em bây giờ và sau đó quyết định xem em khước từ hay giác ngộ.”

Madelyne cho đó là một kế hoạch tuyệt vời.

Adela đỏ bừng ngượng ngùng. “Trước mặt mọi người sao?” cô hỏi. Giọng cô nhỏ rí như chuột kêu chút chít.

Gerald mỉm cười. Anh nắm lấy tay Adela. “Anh sẽ hôn em trước cả thế gian nếu em cho phép,” anh nói với cô.

Duncan nghĩ Gerald đang có vẻ hơi khoa trương, khi nói Adela có thể cho phép hay không cho phép, nhưng hắn giữ suy nghĩ ấy lại cho riêng mình.

Bên cạnh đó, mệnh lệnh của hắn cuối cùng cũng được thực hiện. Trước khi Adela có thể lùi lại, Gerald cúi xuống và đặt một nụ hôn trong sáng lên môi cô.

Em gái Duncan ngước nhìn Gerald bối rối. Và rồi anh hôn cô lần nữa. Đôi tay anh không chạm vào cô nhưng miệng anh bắt giữ lấy cô.

Madelyne cảm thấy ngớ ngẩn khi nhìn cặp đôi này. Nàng đi qua và ngồi xuống thành ghế của Duncan và cố nhìn lên trần nhà thay vì nhìn hai người đang hôn nhau say đắm.

Khi Gerald lùi lại một bước, Madelyne nhìn Adela. Em gái Duncan rõ ràng là xúc động, ngượng ngùng, và thực sự kinh ngạc.

“Anh ấy hôn không giống Mor…” Màu sắc trên mặt cô lập tức nhạt đi trước lời nói suýt hớ ra, và cô nhìn Madelyne cầu cứu.

“Anh ấy phải được biết, Adela.”

Gerald và Duncan cùng cau mày. Không ai biết Madelyne đang nói gì. “Mình không thể nói,” Adela thì thào. “Cậu sẽ làm công việc kinh khủng này thay mình chứ? Xin cậu, Madelyne. Mình cầu xin cậu.”

“Nếu cậu cho mình nói với Duncan luôn.”

Adela nhìn anh trai mình. Hắn có thể nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt cô.

Cuối cùng Adela gật đầu. Cô quay sang Gerald và nói, “Anh sẽ không bao giờ muốn hôn em lần nữa khi anh biết toàn bộ sự thật chuyện đã xảy ra với em. Em xin lỗi, Gerald. Em nên…”

Adela bật khóc. Gerald đưa tay ra kéo cô vào người anh nhưng cô lắc đầu, “Em nghĩ em yêu anh, Gerald. Và em rất xin lỗi.” Sau câu nói rời rạc đó, Adela chạy ra khỏi phòng.

Madelyne hơi muộn phiền vì lời hứa của mình. Nàng biết mình sắp đem đến cho chồng mình và Gerald một nỗi đau xé lòng. Cả hai người đàn ông này đều yêu thương Adela.

“Gerald, xin anh hãy ngồi xuống và nghe em,” Madelyne yêu cầu. Giọng nàng đầy âu lo. “Duncan, hứa là anh sẽ không nổi giận với em vì đã giữ kín chuyện này. Adela bắt em hứa trước khi cô ấy chia sẻ bí mật của mình.”

“Ta sẽ không nổi giận,” Duncan tuyên bố.

Madelyne gật đầu. Nàng không thể nhìn Gerald khi thuật lại tất cả mọi chuyện về Adela, vì vậy nàng nhìn xuống sàn nhà suốt. Nàng nhấn mạnh việc Adela thất vọng thế nào khi không gặp được Gerald ở triều đình và đó là lý do mà cô dễ dàng trở thành con mồi cho trò lừa dối của Louddon. “Em nghĩ cô ấy thật sự cố trừng phạt anh,” Madelyne nói với Gerald. “Dù em ngờ rằng cô ấy nhận ra điều đó.”

Madelyne liếc mắt nhìn nhanh Gerald, thấy anh gật đầu, và rồi nhìn sang Duncan. Nàng kể hết phần còn lại, không bỏ sót điều gì, và khi nàng nói đến hành động lừa lọc của Morcar, nàng hoàn toàn mong đợi tiếng hét giận dữ của một hặc cả hai người dọ.

Không vị Nam tước nào thốt lấy một lời.

Khi câu chuyện kết thúc, Gerald đứng dậy và chậm chạp rời khỏi sảnh.

“Anh ấy sẽ làm gì?” Madelyne hỏi Duncan. Nàng nhận ra mình đang khóc, gạt nước mắt đi, đau đến nhăn mặt vì chạm vào vết thương.

“Ta không biết,” giọng Duncan vừa dịu dàng vừa giận dữ.

“Anh có khó chịu vì em không kể với anh sớm hơn không?”

Duncna lắc đầu. Một suy nghĩ thình lình xộc thẳng vào đầu hắn. “Morcar là kẻ em muốn giết à?”

Madelyne nhíu mày.

“Em nói với ta em sẽ giết một người. Nhớ không? Ý em đó là Morcar, có phải không?”

Nàng gật đầu. “Em không thể để gã thoát khỏi hành động gian trá đó, nhưng em bị ràng buộc giữ bí mật của Adela. Duncan, em không biết phải làm gì. Phán xét những kẻ có tội là nhiệm vụ của Chúa. Em biết rõ điều đó. Và em không nên muốn giết gã. Em muốn, dù vậy, Chúa giúp em, em muốn thế.”

Duncan kéo nàng vào lòng hắn. Hắn dịu dàng ôm nàng. Hắn hiểu sự dằn vặt đang diễn ra trong vợ hắn.

Mỗi người chìm vào im lặng trong vài phút. Madelyne lo lắng về Gerald. Giờ anh ấy sẽ rời khỏi đây hay anh ấy vẫn tiếp tục theo đuổi Adela?

Duncan dùng thời gian tĩnh lại đó để kiểm soát cảm xúc của mình. Hắn không trách Adela về việc cô mê đắm Louddon. Em gái hắn quá ngây thơ, không thể bị chê trách. Nhưng Louddon đã cố tình lợi dụng sự ngây thơ đó.

“Ta sẽ xử lý Morcar,” Duncan nói.

“Cậu sẽ không.”

Gerald gầm lên phủ nhận. Cả Madelyne lẫn Duncan nhìn Gerald lao vào phòng đứng trước mặt họ. Cơn phẫn nộ của anh cực rõ ràng. Anh đang run lên. “Tôi sẽ giết hắn, và cậu biết rõ, Duncan, nếu cậu dám ngăn tôi quyền này.”

Madelyne thở hổn hển. Nàng nhìn lên Duncan. Vẻ mặt hắn không cho nàng biết hắn đang thấy bị sỉ nhục hay tức giận.

Duncan nhìn chằm chằm vào Gerald hồi lâu. Sau đó hắn từ từ gật đầu. “Được rồi, Gerald, đó là quyền của cậu. Tôi sẽ đứng đằng sau cậu khi cậu thách đấu hắn ta.”

“Cũng như tôi sẽ đứng đằng sau cậu khi cậu thách đấu Louddon,” Gerald trả lời.

Anh ngồi xuống đối mặt với Duncan.

“Madelyne? Em vui lòng nói cho Adela là anh muốn nói chuyện với cô ấy được không?”

Madelyne gật đầu. Nàng vội vã làm ngay nhưng lại lo đến phát ốm trước khi đặt chân tới cửa phòng ngủ Adela. Nàng vẫn không biết Gerald sẽ làm gì.

Adela đã cho rằng Gerald sắp bỏ đi. “Tất cả điều đó là tốt nhất,” cô nói với Madelyne giữa những tiếng nức nở. “Hôn là một chuyện, nhưng đó là tất cả những gì mình có thể cho phép. Mình không bao giờ có thể để anh ấy đến giường mình.”

“Cậu không biết cậu có thể hay không thể đâu,” Madelyne bác lại. “Adela, sẽ không dễ dàng nhưng Gerald là người kiên nhẫn.”

“Không phải vấn đề,” Adela tiếp tục. “Anh ấy sắp rời bỏ mình.”

Adela đã sai. Gerald đợi cô dưới chân cầu thang. Không hé răng lấy một lời, anh nắm lấy tay cô và dẫn cô xuống cầu thang kế tiếp.

Duncan đến chỗ Madelyne và nhấc bổng nàng lên. “Trông em kiệt sức, vợ à. Đến giờ ngủ rồi.”

“Tốt hơn là em đợi Adela quay lại. Cô ấy có thể cần em,” Madelyne phản đối khi Duncan bắt đầu bước lên các bậc thang.

“Ta cần em bây giờ, Madelyne. Gerald sẽ chăm sóc Adela.”

Nàng gật đầu. “Madelyne, ngày mai ta phải đi. Chỉ một thời gian ngắn thôi,” hắn nói thêm trước khi nàng có thể ngắt lời.

“Anh đi đâu?” nàng hỏi. “Anh có chuyện quan trọng phải giải quyết à?” nàng lại hỏi, cố gắng hết sức để có vẻ quan tâm và không thất vọng. Nàng không thể mong hắn ở cạnh nàng suốt. Sau rốt, Duncan là người quan trọng.

“Ta có một vấn đề phải giải quyết,” Duncan trả lời, cố tình hạn chế lời giải thích đến mức tối thiểu. Madelyne đã có đủ cực hình ngày hôm nay rồi. Duncan không muốn thêm nỗi lo lắng nào khác, và hắn biết nếu hắn kể cho nàng nghe về lệnh triệu kiến của Đức vua tối nay, nàng sẽ không đi nghỉ.

Maude vừa bước xuống khi Duncan rẽ qua góc cầu thang. Cô nói sẽ phục vụ nước tắm cho nữ nam tước ngay, nhưng Duncan lắc đầu. Hắn bảo với Maude hắn sẽ tự tay chăm lo nhiệm vụ đó.

Maude nhún gối chào. “Maude, con trai cô đã làm một việc dũng cảm hôm nay.”

Người phụ nữ rạng rỡ. Cô đã nghe về hành động dũng cảm của con trai mình. Cậu bé đã làm cho cha mẹ mình tự hào. Tại sao ư, cậu bé đã cứu mạng nữ nam tước.

“Ta sẽ phải nghĩ ra phần thưởng thích hợp cho sự can đảm như thế,” Duncan ngỏ ý.

Maude quá sung sướng đến mức không nói gì được. Cô nhún gối chào lần nữa và rồi lắp bắp nói lời cảm ơn. “Cảm ơn ngài, thưa ngài. Willie của tôi thích nữ nam tước. Thằng bé hơi phiền toái, luôn chạy theo sau phu nhân, nhưng phu nhân dường như không bận tâm và luôn luôn dành những lời nói tốt đẹp cho cậu bé của tôi.”

“Cậu bé là chàng trai thông minh,” Duncan khen ngợi.

Lời tán thưởng của hắn, chắc chắn là một sự kiện bất thường, thêm vào việc hắn đang thực sự nói chuyện với Maude khiến cô cảm thấy choáng váng. Cô lại cảm ơn chủ nhân của mình, nhấc váy lên, và đi như bay xuống cầu thang. Gerty sẽ muốn nghe chuyện này. Maude nhất quyết là người đầu tiên nói ra.

Madelyne vuốt má chồng nàng. “Anh là người tốt, Duncan,” nàng thì thầm với hắn. “Lại thêm một lý do em yêu anh biết bao nhiêu.”

Duncan nhún vai, buộc Madelyne phải túm lấy vai hắn để giữ thăng bằng. “Ta chỉ thực hiện bổn phận của mình.” Madelyne mỉm cười. Nàng nghĩ chồng mình lúng túng với lời khen giống như Maude lúc nãy vậy.

“Em không muốn tắm táp,” nàng trêu chọc hắn. “Có lẽ em sẽ bơi trong hồ của anh. Anh sẽ nói gì nào?”

“Ta nói đó là kế hoạch hay đấy, vợ. Ta sẽ bơi với em.”

“Em chỉ trêu anh thôi,” Madelyne vội nói. “Em không muốn bơi trong hồ của anh đâu.”

Nàng rùng mình. “Hồi nhỏ, em nhảy vào ao nước. Nó không sâu, và em biết bơi, anh hiểu chứ. Nhưng mấy ngón chân của em mắc sâu xuống bùn và áo em nặng ít nhất mười cân đá, trước khi em có thể kéo mình ra khỏi nó. Rồi em lập tức cần tắm lại. Bùn đóng kết trên tóc em.”

Duncan bật cười. “Trước nhất, đáy hồ của ta hầu hết mọi chỗ đều là đá,” hắn nói. “Và em sẽ không đi bơi mà mặc quần áo, Madelyne. Ta ngạc nhiên là em không bị chết chìm đấy.”

Nàng không có vẻ bị thuyết phục về cái hồ của hắn. “Nước trong lắm. Em có thể gần như thấy được đáy,” Duncan khẳng định.

Họ tới phòng ngủ. Madelyne cởi đồ và chờ Duncan trên giường trước khi chồng nàng cởi áo ngoài.

“Em không muốn bơi với ta à?” hắn nở nụ cười tới tận mang tai.

“Không. Ngoài đó có lính gác. Chúa lòng lành, Gerald và Adela cũng ở ngoài đó. Thiệt không đàng hoàng khi đi trước mặt họ mà không có quần áo trên người. Bất kể điều gì có thể khiến anh nghĩ, Duncan, để đề nghị như thế…”

“Madelyne, không ai đi ra hồ trong đêm cả. Hơn nữa, mặt trăng cũng không đủ sáng để…”

Nàng ngắt lời hắn với hơi thở hổn hển giật mình. “Duncan, anh đang làm gì vậy?”

Quá rõ ràng với nàng, Duncan đang đứng cạnh giường, cầm trong tay áo choàng của nàng. “Quấn em vào trong cái này. Anh sẽ mang em ra hồ,” hắn đề nghị.

Madelyne cắn môi dưới do dự. Nàng thật sự muốn bơi. Đêm nay trời nóng và nhớp nháp. Nhưng viễn cảnh bị ai đó nhìn thấy cũng là một mối lo cần cân nhắc.

Duncan kiên nhẫn chờ Madelyne chọn lựa. Hắn thấy nàng cực kỳ hấp dẫn lúc này đây. Chỉ có một tấm chăn mỏng phủ trên người nàng, và đầu đỉnh hồng của nàng ẩn hiện đáng yêu làm sao.

“Anh nói trông em kiệt sức,” Madelyne trì hoãn. “Có lẽ…”

“Ta nói dối.”

“Nói dối là có tội với em,” Madelyne gay gắt. Nàng kéo chăn lên, ôm lấy nó như một tấm khiên chống lại hắn. “Xà phòng của em ở trong rương của anh,” nàng bảo hắn.

Madelyne nghĩ nàng sai hắn làm việc để nàng có thể quấn áo choàng quanh mình riêng tư một chút. Nàng vẫn không quen khỏa thân trước mặt hắn.

Duncan toét miệng cười. Hắn bước tới chỗ cái rương để lấy miếng xà phòng. Madelyne cố chụp lấy cái áo choàng trước khi hắn quay lại, nhưng nàng không đủ nhanh.

Chồng nàng quay lại cạnh giường. Áo choàng vắt trên cánh tay hắn. Túi xà phòng trong một tay và một cái gương tròn nhỏ nằm trong tay kia.

Hắn trao cái gương cho Madelyne. “Em có con mắt bầm đen y chang như em đã làm với Edmond,” hắn nhận xét.

“Em không bao giờ làm bầm mắt Edmond,” Madelyne cãi lại. “Anh trêu em thì có.”

Nàng lật cái gương và nhìn vào khuôn mặt mình.

Madelyne thét lên.

Duncan bật cười.

“Em trông giống tên khổng lồ một mắt quá,” nàng hét váng. Madelyne thả cái gương xuống và kéo tóc ra trước phủ lên vết thương trên mặt. “Làm sao anh có thể chịu đựng được để hôn em?” nàng hỏi. “Em có một con mắt bầm đen và…”

Nàng như đang than vãn. Nụ cười của Duncan nhạt dần khi hắn cúi xuống trước. Lòng bàn tay hắn đẩy cằm nàng lên nhìn vào mắt hắn. Bây giờ vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc. “Bởi vì ta yêu em, Madelyne. Em là tất cả những gì ta từng muốn, và nhiều, nhiều hơn nữa. Em nghĩ một hay hai vết bầm có thể gây ảnh hưởng đến trái tim ta ư? Em tin tình yêu của ta có thể hời hợt đến vậy sao?”

Madelyne lắc đầu. Nàng từ từ gạt tấm chăn qua và rồi đứng dậy cạnh chồng mình.

Nàng không còn mắc cỡ với hắn nữa. Duncan yêu nàng. Đó là tất cả vấn đề.

“Em muốn đi ra hồ của anh bây giờ, Duncan. Nhưng chúng ta nên nhanh chóng, trước khi em nài xin anh làm tình với em.”

Duncan giữ cằm nàng bằng tay và hôn nàng. “Ồ, ta sẽ yêu em, Madelyne.”

Nàng cảm thấy ấm áp bởi lời hứa và ánh mắt sẫm lại của hắn. Nàng nghe thấy mình thở dài, cảm giác một luồng hơi nóng từ bụng nàng lan tỏa khắp bên trong người nàng.

Duncan quấn áo choàng quanh nàng, nhấc nàng lên và bế nàng ra khỏi phòng.

Họ không đụng mặt ai trên con đường ra hồ. Duncan đã đúng, vì đêm nay mặt trăng không đủ sáng.

Duncan đưa nàng đến phía xa của hồ. Madelyne kiểm tra nước bằng đầu ngón chân, rồi tuyên bố nó quá lạnh.

Hắn bảo nàng sẽ vượt qua được thôi. Nàng đứng cạnh Duncan, áo choàng quấn chặt lấy nàng trong khi nàng nhìn hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo.

Duncan lặn một hơi sâu xuống làn nước. Madelyne ngồi trên mép bờ, rồi dịch dần xuống nước. Nàng sẽ mang theo áo choàng nếu Duncan cho phép. Chồng nàng nổi lên mặt nước cạnh nàng, giật áo choàng ra khỏi tay nàng và vất nó lên bãi cỏ.

Mất một vài phút để làm quen với nước. Đi bơi mà không mặc quần áo như thế là một cảm giác quá gợi tình. Madelyne cảm thấy khá là phóng túng, nàng nói với Duncan như vậy, bẽn lẽn thừa nhận đó là một cảm giác dễ chịu.

Madelyne nhanh chóng tắm. Nàng gội đầu bằng cách lặn mình xuống nước. Khi nàng nổi lên lần thứ ba, Duncan đang đứng trước mặt nàng.

Hắn chỉ định nói chuyện với nàng nhưng Madelyne nở một nụ cười với hắn cùng ánh mắt mê hồn. Nước đọng lại thành giọt trên ngực nàng. Đôi nhũ hoa săn cứng, ra hiệu hắn đến gần. Bàn tay hắn phủ lên chúng.

Nàng khẽ nghiêng người vào hắn, ngửa đầu ra sau cho nụ hôn nóng bỏng. Đó là một cám dỗ mà hắn không muốn kháng cự. Duncan cướp lấy miệng nàng đầy tham lam. Lưỡi hắn trượt vào miệng nàng. Ướt át. Hoang dại. Cực kỳ vô kỷ luật.

Duncan lẽ ra đã cho phép chỉ một nụ hôn thôi, sau đó mang nàng trở về phòng của họ để làm tình với nàng, nhưng rồi bụng Madelyne áp sát vào hắn và đôi tay dạn dĩ của nàng luồn vào trong làn nước để bắt lấy hắn.

Duncan vòng tay ôm lấy nàng, thô bạo kéo nàng ngửa ra sau. Nụ hôn sâu hơn, trở nên kéo dài.

Nàng cũng dữ dội như hắn. Bàn tay nàng lần lên đôi vai vạm vỡ, vuốt ve hắn cuồng nhiệt. Duncan nâng nàng lên cao hơn đến khi ngực nàng chà xát vào ngực hắn. Đôi chân nàng dịch chuyển tựa vào chân hắn. Những tiếng rên rỉ khát khao thèm muốn ngọt ngào của nàng khiến hắn phát điên.

Hắn thì thầm hướng dẫn nàng, giọng hắn cộc lốc vì nhu cầu. Khi Madelyne vòng chân nàng quấn quanh đùi hắn, hắn đi vào trong nàng chậm rãi, thận trọng, hoàn toàn.

Nàng đẩy người vào hắn, đòi hỏi hơn bằng những móng tay bấm lút vào da thịt hắn. “Duncan,” nàng nài xin.

Hắn hôn thái dương nàng. “Anh đang cố dịu dàng với em, Madelyne,” hắn nói khẽ, giọng khàn đặc.

“Để sau đi, Duncan,” Madelyne rên lên. “Dịu dàng để sau đi.”

Duncan chịu thua nhu cầu của chính mình. Hắn đẩy vào mạnh hơn, trao cho nàng niềm khoái cảm nhiều như nàng trao cho hắn. Khi hắn cảm thấy Madelyne cong người tựa vào hắn trong sự thỏa mãn, miệng hắn phủ lấy miệng nàng để giữ lại những tiếng rên. Hạt giống của hắn tràn đầy trong nàng và hắn giữ chặt lấy nàng khi cơn run rẩy của niềm vui sướng bùng nổ.

Madelyne chùng người xuống, yếu ớt và hài lòng. Hơi thở nàng phủ lên cổ hắn lớp không khí ấm áp. Duncan mỉm cười với vẻ hài lòng ngạo mạn. “Em là người phụ nữ cuồng nhiệt, Madelyne.”

Nàng bật cười, vui mừng vì lời khen của hắn, đến khi nàng nhớ ra họ đang ở đâu. “Lạy Chúa lòng lành, Duncan. Anh có nghĩ có ai đó trong thấy chúng ta không?”

Nàng có vẻ rất kinh hoàng. Nàng vùi mặt vào hõm cổ của hắn. Duncan khùng khục. “Cưng à, không ai thấy chúng ta đâu,” hắn thầm thì.

“Anh chắc chứ?”

“Tất nhiên, không đủ sáng mà.”

“Tạ ơn Chúa vì điều đó,” Madelyne đáp lời.

Nàng hoàn toàn nhẹ nhõm, đến khi Duncan cất tiếng. “Em ồn đến mức có thể đánh thức được cả thần chết. Em là người rên rỉ, tình yêu của ta. Càng nóng bỏng em càng rên lớn.”

“Ôi, Chúa ơi.” Madelyne cố chìm dưới nước. Duncan không để nàng làm vậy. Hắn phá ra cười trong một âm thanh khàn khàn gợi cảm sâu lắng, và tiếp tục trêu nàng. “Ta không than phiền đâu, bé cưng. Chừng nào mà lửa của em là dành cho ta, ta sẽ để em rên rỉ tất cả những gì em muốn.”

Đúng lúc nàng định nói với hắn trông hắn ngạo mạn tội lỗi thế nào thì Duncan cố tình ngã ngửa. Nàng chỉ kịp nín thở.

Hắn lại hôn nàng, dưới làn nước. Nàng nhéo hắn khi cần không khí để thở.

Madelyne không biết cách nghịch nước. Khi Duncan tạt nước vào nàng, nàng lập tức tấn công. Hắn phải chỉ nàng là tạt nước lại vào hắn. Nàng nghĩ đó là một trò chơi ngớ ngẩn khi cố nhận chìm nhau, nhưng nàng lại cười to lúc nàng kết thúc nhận xét, và cố làm hắn té nhào bằng cách thúc bàn chân nàng vào hắn.

Nàng mới là người mất thăng bằng. Duncan kéo nàng lên, nàng thổi nước ra phì phì, ho sặc sụa và cố thuyết giảng hắn cùng một lúc.

Họ ở lại hồ gần cả tiếng đồng hồ. Duncan dạy nàng cách bơi, dù hắn bắt đầu bài hướng dẫn bằng sự sỉ nhục nàng. “Trông em giống như sắp sửa chìm lỉm khi em bơi.”

Nàng chẳng thấy bị xúc phạm lắm, thậm chí còn hôn hắn để cho hắn biết cảm xúc của nàng không bị tổn thương.

Cuối cùng Duncan cũng đưa nàng quay lại phòng ngủ của họ, Madelyne kiệt sức.

Duncan, tuy nhiên, lại đang muốn nói chuyện. Hắn nằm trên giường, tay gối sau đầu, nhìn vợ mình chải tóc. Cả hai đều khỏa thân, và không ai ngại ngùng về việc đó.

“Madelyne, ta được mời đến nói chuyện với Đức vua của ta,” Duncan thông báo. Hắn giữ giọng bình thản, cố để cho Madelyne ấn tượng hắn chán yêu cầu đó. “Đó là nơi ngày mai ta sẽ đi.”

“Được mời ư?” Cái lược bị bỏ rơi khi Madelyne hướng cái nhíu mày về phía Duncan.

“Một lệnh triệu kiến,” Duncan thừa nhận. “Ta lẽ ra nên nói với em sớm hơn, nhưng ta không muốn em lo lắng.”

“Em có liên quan đến chuyện này phải không? Duncan, em không muốn bị phớt lờ hoặc đẩy sang một bên đâu. Em có quyền biết chuyện gì đang xảy ra.”

“Ta không phớt lờ hoặc đẩy em sang một bên,” Duncan trả lời. “Ta chỉ muốn bảo vệ em.”

“Có nguy hiểm không?” Hắn không có thời gian để trả lời nàng. “Tất nhiên nó sẽ nguy hiểm rồi. Khi nào chúng ta đi?”

“Chúng ta không đi. Em sẽ ở đây. Sẽ an toàn hơn cho em.”

Trông nàng sẵn sàng tranh cãi. Duncan lắc đầu và nói, “Nếu ta phải lo lắng đến em, ta sẽ bị phân tâm. Ta đã quyết định, Madelyne. Em sẽ ở lại đây.”

“Và anh sẽ quay về với em chứ?”

Hắn ngạc nhiên bởi câu hỏi của nàng. “Tất nhiên rồi.”

“Khi nào?”

“Ta không biết sẽ mất bao lâu, Madelyne.”

“Vài tuần, vài tháng, vài năm?”

Hắn thấy nỗi sợ hãi trong đáy mắt nàng, nhớ lại khoảng thời gian nàng bị gia đình bỏ rơi. Duncan kéo Madelyne nằm lên người hắn. Hắn hôn nàng dịu dàng. “Ta luôn quay về với em, Madelyne. Vì Chúa, em là vợ của ta.”

“Vợ của anh,” Madelyne thì thầm. “Bất cứ khi nào em trở nên sợ hãi hoặc bắt đầu lo lắng về tương lai thì em nhớ rằng mình đã ràng buộc với anh.” Duncan mỉm cười, nàng trông không còn sợ hãi nữa. “Nếu anh để mình bị giết, em sẽ tìm mộ của anh và phỉ nhổ lên đó,” nàng đe dọa.

“Vậy thì ta sẽ rất cẩn thận.”

“Anh hứa với em nhé?”

“Ta hứa với em.”

Madelyne dịu dàng ôm lấy khuôn mặt chồng nàng. “Anh mang theo trái tim em với anh rồi, kẻ bắt giữ đáng yêu của em.”

“Không đâu, Madelyne. Ta là người bị em bắt giữ cả thể xác lẫn linh hồn.”

Và rồi hắn thực hiện lời thề bằng việc làm tình với nàng lần nữa.

Duncan đã mặc đồ trước khi ánh sáng no đầy của bình minh chạm đến bầu trời. Hắn cho gọi Anthony và ngồi đợi trong đại sảnh.

Khi người chư hầu bước vào sảnh, Duncan vừa phá dấu niêm trên công văn đến từ tu viện.

Anthony ngồi đối diện với Duncan, chờ hắn đọc cho xong. Gerty được bảo mang ra một khay đầy bánh mì và bơ.

Anthony ăn xong phần ăn của mình trước khi Duncan đọc hết lá thư. Tin tức rõ ràng không làm hài lòng thủ lĩnh của anh. Duncan ném tấm giấy lên bàn và đấm tay xuống mặt bàn.

“Thông tin không tốt à?” Anthony hỏi.

“Như tôi nghi ngờ. Không hề có Cha Laurance nào cả.”

“Nhưng người mà cậu giết…”

“Louddon đã cử hắn tới,” Duncan nói. “Tôi đã biết có gì đó nhưng tôi vẫn tin gã là một linh mục.”

“Ờ, ít nhất thì cậu cũng không giết một linh mục thật sự.” Anthony nhún vai. “Gã cũng không thể báo cáo cho Louddon nữa, Duncan. Gã không rời pháo đài từ ngày gã đến. Tôi biết việc đó.”

“Nếu tôi chú ý, tôi đã nhận thấy hành vi kỳ quặc của gã sớm hơn. Sự thiếu sót của tôi gần như phải đánh đổi bằng mạng sống của vợ tôi.”

“Cô ấy không trách cậu,” Anthony khẳng định. “Nó không tệ như đã có thể, Duncan. Gã có thể đã nghe thấy hết những cuộc bàn luận của chúng ta.” Anthony rùng mình với suy nghĩ đó.

“Tôi cũng chưa kết hôn,” Duncan lại đấm tay xuống bàn lần nữa.

Tấm giấy da nảy lên và rơi xuống bên cạnh đáy bình hoa dại.

“Ôi Chúa lòng lành, tôi chẳng hề nghĩ đến chuyện đó.”

“Madelyne cũng không,” Duncan trả lời. “Dù vậy cô ấy sẽ biết. Cô ấy sẽ xỉu mất. Nếu có thời gian, tôi sẽ tìm một linh mục và làm lễ kết hợp với cô ấy trước khi đi.”

“Nó sẽ mất vài tuần…”

Duncan gật đầu. “Cậu đã nói với Madelyne cậu đi đâu chưa?” Anthony hỏi.

“Rồi, nhưng tôi không cho cô ấy biết về kẻ lừa đảo của chúng ta. Khi tôi trở về, tôi sẽ đem theo một linh mục. Tôi sẽ nói với cô ấy rằng chúng tôi chưa kết hôn một hoặc hai phút trước khi tôi kết hôn với cô ấy lần nữa. Chết tiệt, lộn xộn quá.”

Anthony mỉm cười. Thủ lĩnh của anh nói đúng. Madelyne sẽ xỉu mất.

Duncan buộc bản thân đặt vấn đề giả mạo của Laurance qua một bên. Hắn thảo luận với Anthony các kế hoạch của mình, cố gắng cân nhắc mọi tình huống có thể xảy ra.

“Cậu được huấn luyện tốt nhất. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của cậu,” Duncan nhận xét sau khi kết thúc những chỉ dẫn.

Đó là một cố gắng làm lạc quan tâm trạng của Anthony, cũng là một lời tự đánh giá bản thân, vì Duncan chính là người huấn luyện Anthony. Người chư hầu cười toe toét.

“Cậu để lại đủ binh lính để chinh phục nước Anh đấy,” Anthony dài giọng.

“Cậu thấy Gerald chưa?”

Anthony lắc đầu. “Binh lính đang tập trung trước chuồng ngựa,” anh nói. “Cậu ấy có thể đang đợi ở đó.”

Duncan đứng lên và đi cùng Anthony đến chuồng ngựa. Nam tước nói chuyện với binh lính của mình, cảnh báo tất cả họ có thể bị phục kích. Hắn hướng về những người ở lại và nói với họ. “Louddon có thể đang chờ ta rời khỏi để tấn công pháo đài.”

Sau khi kết thúc bài nói chuyện với người của mình, Duncan quay vào sảnh. Madelyne vừa bước xuống bậc thang cuối. Nàng mỉm cười với chồng mình. Duncan ôm lấy nàng vào lòng và hôn nàng.

“Nhớ là anh đã hứa với em sẽ rất thận trọng đấy nhé,” Madelyne thì thầm khi hắn thả nàng ra.

“Ta hứa,” hắn quàng tay qua vai nàng và bước ra ngoài. Họ phải đi ngang qua nhà thờ trên đường đến chuồng ngựa. Duncan dừng lại chăm chú nhìn đống đổ nát vì ngọn lửa. “Ta sẽ phải xây lại nhà thờ,” hắn tuyên bố.

Đề cập đến nhà thờ nhắc Madelyne về lá thư. “Duncan, anh có thời gian cho em xem lá thư từ tu viện của Cha Laurance không? Em thú nhận là em rất tò mò.”

“Ta đã đọc rồi.”

“Anh có thể đọc! Em đã nghi rồi mà, nhưng anh chưa bao giờ khoe nó cả. Sao nhỉ, đúng lúc em nghĩ em biết nhiều về anh, thì anh lại nói hay làm gì đó khiến em ngạc nhiên.”

“Vậy ta không dễ đoán như em tưởng hả?” hắn hỏi, mỉm cười.

Nàng gật đầu. “Trong chuyện nào đó thì luôn có thể đoán trước anh được. Ôi, em ước anh không phải đi. Em muốn anh dạy em cách tự vệ. Nếu em có thể tự bảo vệ bản thân như Ansel, anh có lẽ sẽ cho em đi cùng anh.”

“Ta sẽ không,” Duncan trả lời. “Dù vậy, ta hứa sẽ bắt đầu hướng dẫn cho em ngay khi ta trở về.” Hắn nói vậy để xoa dịu Madelyne. Có một vài mánh khóe mà mỗi người phụ nữ nên biết, hắn quyết định. Rốt cuộc thì có lẽ đó không phải là một yêu cầu nực cười đến vậy. Madelyne không phải rất mạnh mẽ nhưng lòng quyết tâm của nàng khiến hắn ấn tượng.

Duncan để ý Nam tước Gerald vẫn chưa đến. Vì vậy hắn có thêm vài phút với vợ mình, hắn quay sang nàng và nói, “Ta sẽ chỉ em bài học đầu tiên ngay bây giờ. Vì em thuận tay phải, em phải đeo dao găm phía bên trái.” Hắn lấy con dao của nàng và đặt nó vào trong cái túi nhỏ đeo trên dây lưng nghiêng nghiêng bên hông trái nàng.

“Tại sao?”

“Vì sẽ dễ dàng rút vũ khí ra, Đôi khi, vợ à, thời gian cần đếm từng giây.”

“Anh đeo gươm bên phải, Duncan. Em biết anh thích giữ gươm bằng tay trái. Cầu thang! Có phải bài học này có liên quan đến việc cầu thang được xây bên trái những bức tường thay vì bên phải không?”

Hắn gật đầu. “Cha ta cũng thích sử dụng tay trái hơn tay phải của ông. Khi kẻ thù xâm nhập, ông ấy sẽ đến từ bên dưới, không phải bên trên. Cha ta có thêm lợi thế. Ông có thể dùng tay phải để giữ thăng bằng và chiến đấu bằng tay trái.”

“Cha anh thật khéo léo,” Madelyne tuyên bố. “Hầu hết đàn ông dùng tay phải, đúng không? Đúng là một ý tưởng đi ngược lại truyền thống và xây nhà theo chỉ định của ông.”

“Thật ra, cha ta mượn ý tưởng đó từ một trong những người chú của ông ấy.”

Duncan nghĩ hắn đã thành công chuyển hướng chú ý của nàng khỏi lá thư. Tuy nhiên, hắn đã nhầm, vì Madelyne quay lại chủ đề đó ngay. “Lá thư nói gì thế, Duncan?”

“Không có gì đặc biệt. Laurance rời tu viện khi anh ta được phân công đến pháo đài của Louddon.”

Thật khó để nói dối vợ hắn. Nhưng ý định của hắn là ý tốt. Hắn chỉ cố gắng giữ nàng tránh xa các lo âu khi hắn đi vắng.

“Anh ta có lẽ là người tốt cho đến lúc rơi vào tay anh trai em,” Madelyne tư lự. “Em sẽ trông chừng việc gửi xác anh ta về tu viện, Duncan. Họ sẽ muốn chôn cất anh ta tử tế.”

“Không.” Hắn nhận ra mình hét vang. “Ý ta là mọi việc đã được sắp xếp.”

Madelyne lúng túng trước thái độ bất thường của Duncan. Nam tước Gerald bước đến chào họ, lôi kéo sự chú ý của nàng.

“Adela và tôi sẽ kết hôn khi nhiệm vụ này kết thúc,” Gerald thông báo. “Cuối cùng cô ấy cũng đồng ý.”

Madelyne mỉm cười. Duncan phát vào vai Gerald. “Adela đâu?” hắn hỏi.

“Trong phòng cô ấy, đang khóc. Tôi đã nói lời từ biệt rồi,” Gerald toe toét.

“Cậu chắc là cậu muốn cưới con bé chứ, Gerald? Em gái tôi dành gần hết ngày để khóc đấy.”

“Duncan!” giọng Madelyne vang lên cảnh cáo.

Gerald phá ra cười. “Tôi hy vọng cô ấy dùng hết nước mắt trước khi chúng tôi kết hôn.”

Duncan đột ngột quay sang và túm lấy Madelyne. Hắn hôn nàng trước khi nàng biết hắn định làm gì. “Ta sẽ về nhà trước khi em nhận ra ta đã đi,” hắn bảo nàng.

Madelyne cố mỉm cười. Nàng sẽ không khóc. Như thế là không trang nghiêm với những người lính đang đi qua thành hàng.

Nàng đứng giữa sân và dõi mắt theo chồng mình ra đi.

Anthony bước đến cạnh nàng. “Anh ấy sẽ trở về với chúng ta,” Madelyne nói. “Anh ấy đã hứa, Anthony.”

“Anh ấy là người trọng danh dự, Madelyne. Anh ấy sẽ không phá vỡ lời hứa.”

“Tôi sẽ phải giữ cho mình bận rộn mới được,” nàng nói tiếp. “Duncan đã hứa là sẽ dạy tôi những phương pháp tự vệ.”

“Những phương pháp tự vệ?” Anthony lặp lại, vẻ khó hiểu.

“Phải. Anh ấy thích tôi biết cách tự bảo vệ bản thân,” Madelyne giải thích. Nàng cố tình để Anthony nghĩ rằng đó là ý tưởng của chồng nàng. Madelyne biết sẽ dễ dàng hơn để có được sự hợp tác của Anthony nếu anh ấy tin Duncan muốn thế. Nàng không nghĩ mình đang lừa gạt. “Có lẽ anh có thể chỉ cho tôi một hoặc hai bài học. Anh nghĩ sao, Anthony? Anh có thể dành một chút thời gian mỗi ngày để chỉ cho tôi cách tự vệ không?”

Cách tự vệ? Anthony thoạt đầu rất hoài nghi đến nỗi không nói gì. Anh chằm chằm nhìn Madelyne và nhận ra nàng rất nghiêm túc.

Madelyne không nghĩ Anthony trông quá chấn động với lời yêu cầu của nàng. “Tôi nghĩ mình sẽ gặp và nói chuyện với Ned. Anh ấy có thể làm cho tôi một cái cung dễ thương, và cả những mũi tên nữa, tất nhiên rồi. Nếu tôi toàn tâm toàn ý tập trung vào mục tiêu, tôi tin mình sẽ bắn chính xác ngay lập tức. ”

Anthony cảm thấy muốn làm dấu thánh giá. Anh không thể, dĩ nhiên, vì bà chủ nhỏ của anh đang nhìn anh với một vẻ mặt tràn trề hy vọng đến thế.

Anh quá mềm lòng để từ chối nàng. “Tôi sẽ nói với Ned,” anh hứa.

Madelyne cảm ơn anh rối rít. Người chư hầu cúi chào và bước đi.

Anthony có vấn đề mới phải quan tâm. Bổn phận chính của anh là giữ an toàn cho vợ Duncan. Bây giờ trên vai anh có thêm bổn phận khác. Anh sẽ phải bảo vệ người của anh khỏi Madelyne.

Tuy nhiên, khiếu hài hước của anh tránh cho anh khỏi tuyệt vọng. Vào lúc anh đặt chân đến lều của Smith, anh đang cười. Trời giúp bọn họ. Có lẽ đến cuối tuần tất cả bọn họ đều mang những mũi tên găm vào lưng mình.