CHƯƠNG XXII
HÔM sau là một tối có trăng. Chị Hằng trong như chiếc mâm bạc từ từ tự ngọn núi nhô lên, tỏa một thứ ánh sáng mơ hồ.
Giữa sân nhà Hạnh bắc chiếc bàn với hai chiếc ghế, trên bàn bầy rượu và thức ăn.
Chính Thúy xuống bếp, tự tay nấu nướng. Bởi vì nàng đã hẹn ăn ở với chàng bắt đầu từ hôm nay. Và nàng đã yêu cầu chàng phải làm mâm cơm cúng. Và sau khi cáo gia tiên, thấy trăng đẹp, chàng muốn thưởng bữa rượu cùng người yêu dưới nét cười của Hằng-Nga chàng bèn chờ cho thật tối, mới ăn.
Thúy vui vẻ lạ, lúc nào nàng cũng tươi cười, khiến Hạnh sung sướng quá. Chàng ngồi xuống ghế, nói:
– Rượu ngon uống với người yêu dưới một cảnh đẹp, đời người dễ mấy lần được hưởng!
Thúy nhếch mép:
– Nhưng người yêu lại không biết uống rượu.
– Không, thế nào mình cũng phải uống với tôi cho đến lúc say.
– Em thì một hớp cũng đủ choáng váng.
– Thì một hớp vậy.
Nói đoạn, chàng rót rượu ra hai cốc. Thúy gắp đồ ăn cho chàng, và mời ăn. Hạnh tê mê, uống từng cốc một:
– Mình phải uống, uống cho thật say đi.
– Nhưng em say thì không thể dọn dẹp được nữa.
– Cần gì, mai, dọn, say rồi đi ngủ. Thần tiên cũng chỉ thế mà thôi.
Thúy rót cho Hạnh đầy cốc:
– Uống đi, mình.
– Tôi vốn không uống được nhiều, nhưng rượu nầy cũng được mươi cốc mới say.
– Thế thì tốt lắm. Nam vô tửu như kỳ vô phong.
Nàng chọn những miếng ngon gắp vào bát cho chàng. Thấy sự chiều chuộng dịu dàng, Hạnh càng như được khuyến khích; chàng đã bừng bừng nóng mặt, nên rốc hết cốc rượu và nói:
– Cho tôi uống nhiều vào.
Thúy lại rót. Và Hạnh cứ uống hết cốc này đến cốc khác, chẳng mấy chốc Hạnh đã thấy mắt mờ và lưỡi líu:
– Người ta nhiều lúc cần quên mình, quên sự thực ở đời. Muốn quên, phi rượu không có gì nữa. Cổ nhân lúc cao hứng thì uống rượu để làm thơ, nhưng tôi chữ nghĩa kém, nếu được như người ta, những lúc này ít ra cũng được một bài. Cảnh tình này, đầy thi vị.
Thúy nhìn Hạnh, hơi có vẻ thương hại. Chàng lại giơ cốc cho nàng rót.
Nàng nói:
– Mình uống nhiều say quá. Không nên.
– Cốt vậy, uống rượu mà không được say, thà đừng uống. Đàn bà biết đâu cái thú uống rượu mà nói vào. Tôi muốn say mềm.
Thú hỏi:
– Người say rượu hay hung hăng, đánh đập vợ con. Tôi chúa sợ.
– Không phải tất cả những người say rượu đều có tính ấy. Người trầm tĩnh, càng say càng chín. Người nông nổi càng say càng ầm ĩ. Ai thô bỉ, ai thanh cao, ai vui, ai buồn, tóm lại ai tính tình thế nào, đến lúc say lộ ra cả nguyên hình, dù lúc thường giả dối che đậy kỹ càng. Tôi đây có như cái nhà anh Chính đâu, mượn chén để cà khịa với vợ.
Thúy giấu sự căm hờn, khẽ gật đầu:
– Cho nên tôi bị một lần, phải nhớ đến già, bây giờ đâm ra ngờ vực tất cả đàn ông say rượu. Bởi vậy, tôi không muốn cho mình uống nhiều.
Hạnh gật đầu:
– Đành vậy, nhưng nếu tôi uống luôn, mình hãy nên can ngăn, không cho tôi uống nhiều. Nhưng năm thì mười họa tôi mới uống, thì dù uống nhiều cũng vô hại. Vả thỉnh thoảng mới uống, nên uống nhiều cho say. Đã là vợ chồng, mình khuyên tôi là phải, nhưng tôi lại nên giảng mình nghe như thế.
Nhưng bỗng Hạnh thấy đau nhoi nhói ở thái dương. Chàng nhăn mặt:
– Quái, uống rượu, nhức đầu được à!
Thúy tái mặt, phải vờ đứng dậy:
– Tôi xin vô phép.
– Mình ăn nhanh thế? Ngồi lại với tôi cho vui.
Thúy xích nghiêng cho ánh trăng khỏi chiếu rõ vào mặt. Hạnh ôm đầu:
– Nhức lắm. Khó chịu lắm.
– Tại mình uống nhiều.
– Không phải, mọi khi tôi có thấy thế này đâu!
– Nếu có say, đừng uống thêm nữa.
Vừa nói, nàng vừa giữ lấy chai rượu. Nhưng Hạnh lắc đầu, chìa cốc ra:
– Không, tôi cứ uống, tôi đã bảo đừng ngăn tôi tối nay.
Chàng giật lấy chai ; nàng gắp thêm đồ ăn cho chàng:
– Ăn cái này dã rượu.
Hạnh cầm bát đã run tay. Và hai mắt chàng đã thiếu hẳn tinh thần. Chàng kêu:
– Quái, tôi thấy thế nào ấy. Có lẽ tôi sắp mê chắc.
Chàng thử đứng dậy, nhưng thấy chân tay nặng nề. Chàng tựa vào thành bàn nhìn nàng một cách ngây dại:
– Ồ, quái, thế nào ấy thật.
Thúy vội vàng đến gần:
– Thế nào?
– Mình đâu, tôi chả trông thấy gì cả.
Chàng quờ tay ra, run rẩy. Nàng đáp:
– Tôi đây. Mình làm sao thế?
– Khó chịu lắm. Mình cho tôi vào trong nhà.Tôi buồn nôn lắm.
Rồi chàng gục xuống, oẹ khan. Thúy sợ hãi. Hạnh gọi:
– Mình ơi, cho tôi vào trong nhà.
Chàng giơ hai cánh tay, quờ cào, nhưng Thúy không dám gần. Hạnh cố đứng dậy, nhưng vừa nhổm khỏi mặt ghế, chàng đã ngã xuống, và vì ghế đổ, chàng đồng kềnh ra mặt đất.
Thúy cuống queo. Không ngờ liều thuốc độc nàng cho chàng ăn lại công hiệu chóng thế. Nàng nhìn qua hàng rào xem hàng xóm có ai biết không.
Hạnh nằm vật, bất tỉnh nhân sự. Mắt vẫn mở, nhưng trợn ngược lên, và ở miệng phì phì ra một thứ bọt hăng những mùi rượu.
Nhìn kỹ thế, Thúy cố trấn tĩnh để giữ hết can đảm. Nàng lấy hết sức, nắm hai cánh tay Hạnh, và lôi xềnh xệch như lôi chiếc bồ hàng. Hạnh không biết gì, vẫn hừ hừ rên, vẫn nhăn nhó mặt, và vẫn thỉnh thoảng cố oẹ để nôn ra những chất nó làm chàng khó chịu.
Thúy đã lôi Hạnh được vào trong. Nàng không vực lên giường, cứ để kệ nằm ở đất. Nàng lẳng lặng dọn dẹp hết đồ đạc ở sân vào, rồi đóng chặt cửa lại. Nàng thắp đèn, để nhìn Hạnh cho rõ. Lúc ấy chàng vẫn còn rên rỉ, sùi nhiều bọt mép, và thỉnh thoảng giãy những cơn kinh hồn.
Không hề sợ hãi, Thúy lấy chân lay. Nàng sợ hết thẩy cả mọi người. Nàng tưởng chừng như ai cũng biết rõ nàng là kẻ sát nhân, và rình bắt nàng.
Nhưng chẳng mấy chốc, nàng đã ra đến ngoài tỉnh. Nàng ngồi nghỉ, thở hổn hển. Nàng nhìn lên mặt trăng. Nàng nghĩ đến Chính và hai con. Không hiểu giờ này, chồng nàng có động tâm không. Nàng bưng mặt khóc. Nàng không thể về với Chính, để nói cho chàng biết là nàng đã rửa được mối thù rồi.
Nhưng rồi sau, sao chàng chẳng biết. Tin Hạnh bị giết ở thành Tuyên chỉ nay mai là đến tai Chính. Và chàng sẽ tha hồ khóc nàng hết nước mắt.
Nàng chỉ nghĩ ngợi có bấy nhiêu điều. Giờ này, nàng không thể ngồi ở đây lâu, để chờ sự trả thù cho Hạnh. Nghĩa là nàng không chịu cho người ta bắt nàng, đem đến trước pháp luật. Dù sao, nàng cũng là một người giết người. Pháp luật có bênh nàng chăng nữa, cũng không thể bảo nàng là vô tội, và thế nào cũng khép án nàng. Nhung dù có bị hình phạt nhẹ, nàng cũng không muốn. Nàng muốn không ai được coi việc nàng giết Hạnh là một tội.
Bởi suy tính thế, nên nàng đã quyết định công việc từ lâu.
Nàng đứng dậy, thản nhiên, lách bụi lau, ra phía bờ sông. Nàng ngồi xổm xuống một ghềnh đá, và ngắm nghía. Làn nước trong xanh cuồn cuộn chảy róc rách. Thấy chỗ rất tốt, nàng hết sức rướn một cái, nhảy xuống sông.
Một tiếng ùm. Nước bắn lên. Bọt đùn trắng ngầu ngầu. Quầng sóng vàng óng ánh lan rộng ra. Nhưng chỉ một phút sau, mặt nước trong xanh lại róc rách chảy để phủ kín một cách vô tình cái tâm sự của con người mệnh bạc.
HẾT