CHƯƠNG XXI
THÚY đã cho Hạnh bộc bạch nỗi lòng để lấn bước sang tình trường. Nàng thấy con người ấy si ngốc một cách rất đáng thương hại. Vì vậy, nàng càng làm chàng phải thèm muốn.
Thấy Thúy giữ gìn một cách vô lý, đã một lần Hạnh dỗ dành:
– Cô đã ở với tôi mấy ngày, dù ai muốn cãi cho cô là trinh tiết với chồng cũng không được.
– Đành vậy, nhưng người ta sống, nếu không có Trời Phật, nếu không có lương tâm chứng giám cho thì…
Hạnh cướp lời:
– Cô nói làm gì Trời Phật với lương tâm. Những cái ấy là người đời bịa ra để dậm dọa kẻ yếu linh hồn. Nhưng với người đã yêu, thì chỉ có chữ tình mới là sức mạnh. Chữ tình là trời phật, là lương tâm của kẻ biết yêu.
– Nhưng bác nói đến chữ yêu sớm quá.
Hạnh lắc đầu:
– Không sớm chút nào. Trái lại, nó quá muộn. Thế cô không biết tôi nặng lòng vì cô từ năm tôi còn đi học cụ Cử Nho-Quan hay sao?
Thúy thở dài:
-Nào ai biết được!
– Không nặng lòng, sao tôi hỏi cô làm vợ.
Thúy liếc Hạnh và nhếch mép tủm tỉm cười. Hạnh tiếp:
– Mà, tôi nói thật câu nầy nhé.
Thúy làm ra thân mật:
– Gì?
– Nhưng đừng giận kia!
– Không.
– Này, Thúy ạ… thôi, chả nói nữa.
Thúy hiểu ngay Hạnh sắp nói gì. Hẳn chàng kể lại việc xảy ra trong tối tân hôn. Nên nàng nằn nì:
– Gì mà kín đáo thế?
Rồi nàng làm mặt giận dữ:
– Tôi chúa ghét ai cứ nửa úp nửa mở. Đã không nói thì thôi, chứ thế này thì tức tức là.
Nói đoạn, nàng vùng vằng đứng dậy. Hạnh vội vàng kéo tay nàng ngồi xuống. Làn da mát rượi làm chàng ngây ngất. Nàng rứt tay ra, nũng nịu:
– Thế thì nói đi.
– Nhưng tôi cứ sợ Thúy giận.
– Không nói tôi mới giận.
– Tôi nói nhé. Thúy giữ gìn với tôi không có ích gì đâu mà.
– Tôi vẫn biết không có ích, nhưng gái chính chuyên thì một đời chồng, bác ạ.
Hạnh cưới tít mắt:
– Thế thì cô đã không là gái chính chuyên, vì trước khi cô biết Chính, cô đã biết một người khác.
Thúy ửng hồng hai má;.
– Bác nói điêu, không sợ ông ù à!
Rồi nàng cười sằng sặc. Hạnh cũng cười theo:
– Tôi không sợ, vì chính tôi biết.
Thúy nói đùa để cố gợi cho Hạnh thú thật:
– Dễ tôi đã ăn ở với bác chắc!
Hạnh cưới bò ra:
– Chính thế. Mà tôi không nói bịa đâu. Cho nên tôi bảo cô giữ gìn với tôi không có ích. Tôi biết cô trước Chính kia.
Thúy bĩu môi, Hạnh nghiêm nét mặt:
– Thực đấy. Thế tôi nói rõ nhé.
– Ừ.
– Cô có nhớ tối hôm cưới, ai vào với cô khoảng canh tư không?
– Nhà tôi chứ ai? Rõ khéo!
– Lại không phải nhà cô mới khéo chứ!
– Thế dễ bác?
– Đúng!
Thúy vờ sửng sốt:
– Bác thật khéo điêu.
– Không điêu chút nào. Đây này, nghe nhé. Tôi lừa cho Chính cầm bài, bị giam hãm vào đám tổ tôm, rồi đánh liều vào với cô. Buồng cô có bầy cái giường ở chỗ này, cái bàn ở đây, trên có ngọn đèn, ấm nước. Tôi vào, thổi đèn đi, rồi lên giường nằm. Cô tưởng tôi là chồng, cô quay mặt vào trong, tôi lay ba lượt nhưng vẫn vờ ngủ. Tôi mới ghé môi vào má và ôm thế này…
Thúy lánh xa, dơm dớm nước mắt:
– Thôi chết rồi!
Hạnh sung sướng, hất hàm, hỏi:
– Thế là thật hay tôi điêu?
– Thôi chết rồi, phải gió cái bác này!
Rồi nàng nức nở khóc. Nàng thương cảnh ngộ nàng hiện tại. Nàng sở dĩ phải như thế nầy, là vì cái đêm tai hại ấy. Hạnh đã nói rõ quá, khiến cho nàng xúc động. Trái lại, Hạnh lại cho nước mắt của nàng có một ý nghĩa yêu đương nên chàng nói:
– … Phải, cô không ngờ tôi vì tình yêu mà liều như thế.
Thúy lau nước mắt, thở dài, ngồi thờ thẫn. Hạnh nói:
– Cho nên chúng ta có phải là không biết nhau đâu. Bởi tôi mới dám nói là cô giữ gìn với tôi cũng vô ích.
Thấy Thúy bần thần, Hạnh hỏi:
– Cô giận tôi đấy à?
Thúy mỉm cười, lắc đầu:
– Không. Tôi cảm động, vì không ngờ.
– Không ngờ tôi đã yêu cô quá và được ân ái với cô, phải không?
Thúy không đáp, Hạnh tiếp:
– Cho nên bây giờ cô ở với tôi, có gì là lạ. Có lẽ thế mới là duyên số.
Thúy thở dài. Hạnh xích lại gần, nắm lấy tay Thúy. Thúy không cự tuyệt. Hạnh làm ra vẻ đứng đắn, lắc đầu, than thở:
– Mới đẻ có hai lần, mà cổ tay đã gầy thế này.
Thúy tình tứ nhìn Hạnh, rồi vờ thẹn thò:
– Tôi không ngờ bác ranh mãnh nhường này. Thế mà ngày xưa, ai cũng khen là đứng đắn.
– Ranh mãnh hay đứng đắn cũng phải tùy lúc chứ, những lúc này mà đứng đắn thì chỉ thiệt mà thôi.
Nói đoạn, chàng sấn lại gần, ôm lấy lưng Thúy. Thúy đứng dậy để tránh. Nhưng Hạnh như con hổ đói thấy mồi ngon, nên hết sức hăng hái, đến nỗi Thúy phải giãy giụa, và hẹn:
– Để đến mai. Hôm nay tôi khó ở.