← Quay lại trang sách

Chương 3 MẤU CHỐT VÉN MÀN BÍ MẬT-1

Lại là một buổi sáng sớm khiến cho người ta cụt hứng. Luồng hưng phấn sau khi hút chất trắng đã tan biến, đầu óc hình như đã bị tưới đầy chì, tuy trong đôi mắt lờ đờ lúc nhắm lúc mở vẫn còn muốn ngủ, nhưng hắn hiểu rất rõ, cho dù có tiếp tục nằm xuống nữa cũng không thể ngủ được. Đúng là một buổi sớm nặng nề, choáng váng.

Kyôhây từ trên giường lê thân bò ra nhà vệ sinh. Hắn cảm thấy thần chí của mình rất tỉnh táo, nhưng bước đi loạng choạng, không sai khiến nổi đôi chân, thân thể không tìm được cảm giác cân bằng. Đây là hậu di chứng để lại sau khi hút chất trắng.

Lũ bạn tập hợp tiến hành cuộc hoan lạc điên cuồng trong đêm hôm qua vẫn còn nằm ngổn ngang ôm nhau ở trong chăn gáy khò khò. Bọn chúng tuy đều là những thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi, nhưng vì do nghiện, dâm dục vô độ và thiếu dinh dưỡng nên khuôn mặt luôn xanh xao vàng vọt. Từng đứa trong bọn chúng đều giống như những người mắc bệnh gan, sắc mặt vàng như đất, bộ mặt phù thủng, da khô, quầng mắt đen ngòm, đôi môi nứt nẻ, mép chảy đầy dãi. Chúng nằm ngủ trông giống như một đàn lợn chết.

Đây là ngôi nhà chung cư mà cha mẹ mua cho Kyôhây để dùng làm “Phòng học tập”. Họ quá cưng chiều con cái, đúng hơn là để mặc cho con cái muốn ra sao thì ra. Khi Kyôhây đề xuất “Được ở một nơi độc lập hoàn toàn cách biệt với gia đình thì có thể chăm chỉ học tập hơn”, cha mẹ Kyôhây lập tức bỏ ra gần hai mươi triệu đồng tiền Nhật, mua cho con trai một căn phòng tại một ngôi nhà chung cư yên tĩnh ở một góc khu Sugthây.

Kyôhây coi nơi đây là nơi hoạt động bí mật, không thèm đến trường, suốt ngày cùng tầm hoan tác lạc với một bọn thanh thiếu niên ăn mặc quần áo lố lăng, hút thuốc phiện, tập trung ở trước nhà ga xe lửa hoặc ở hành lang nhà ga Tôkyô, bọn chúng chơi bời thâu đem suốt sáng ở trong các quán trà và quán ăn nhanh. Chỉ cần quen biết ai, gặp gỡ ai là chúng lôi kéo người ấy, dẫn về ngôi nhà chung cư của Kyôhây, hăng hái dùng thuốc phiện và tiến hành vũ hội trai gái dâm loạn.

Kyôhây nghĩ lại, đêm hôm qua, sau khi từ quán ăn nhanh trở về, bọn chúng lại chơi “Trò chơi chất diệt lửa”.

Kiến nghị chơi “Trò chơi chất diệt lửa” ngay lập tức được tán thành. Bọn chúng đều đã hút vào một lượng tương đối thuốc phiện, bốn nam bốn nữ, đã cởi bỏ tất cả những thứ gì mặc trên người vứt xuống bên cạnh, sau đó ngồi xổm ở trên ván sàn trong phòng ăn kiêm nhà bếp.

Kyôhây bật nắp bình chữa cháy, phun bọt hóa học xuống sàn, trong phòng lập tức biến thành một biển bọt. Trong biển bọt màu trắng, số nam nữ này vừa phát ra tiếng gào thét hưng phấn, vừa đú đỡn dâm dục điên loạn. Trên thân bọn chúng đều dính đầy bọt, trơn tuồn tuột không sao nắm bắt được. Bộ mặt của mỗi người và thân thể đều được giấu kín, căn bản không nhận rõ ai là ai, đúng là một trò chơi ú tim vừa mới lạ lại vừa kích thích.

- Ồ! Kyôhây nghĩ tới đêm hôm qua đúng là bậy bạ lăng nhăng!

Mặc dù những hành động của chúng bị xã hội cho là giải phóng tình dục hoặc tụ tập phóng đãng, nhưng giữa bọn chúng với nhau vẫn có một số quy tắc, những người bạn cùng sống vật vờ bừa bãi với nhau cũng là những người bạn tương đối cố định. Đối với những đối tượng cùng sống bừa bãi với chúng có thân phận như thế nào, chúng đều có sự tìm hiểu tương đối kỹ càng. Chỉ có gái mại dâm mới sống dâm loạn với những người không quen biết. Còn chúng, chúng rất khinh thường, quyết không để cho những phụ nữ đó gia nhập vào cái vòng của mình. Còn thảng hoặc có một số nhân viên công ty trẻ trung, vì muốn tìm kiếm một đêm hoan lạc thoải mái đã trà trộn vào, thì chẳng có bất kỳ người nào để ý tới.

Thế nhưng, hôm qua gặp ai chúng lại kéo người ấy. Trong số những người nằm chen chúc ngổn ngang cùng ngủ đó, có một số khuôn mặt không quen biết.

Kyôhây hiểu rất rõ tại sao mình lại làm như vậy. Hôm qua hắn và mẹ hắn đã cùng lộ mặt ở trên Đài truyền hình, hắn vừa nghĩ tới hình dáng của mình lúc đó liền buồn nôn.

“Cuộc đối thoại giữa mẹ và con” - Thế giới nội tâm của mẹ con trong “cuộc đời hoang mang mê mẩn”.

Với chủ đề này, giờ mặt mình truyền đi trong toàn quốc, Kyôhây đã biểu diễn hình ảnh một người con trai gương mẫu, đó là cuộc biểu diễn tiến hành để báo vệ thanh danh cho mẹ mình. Chẳng những các khán giả và thính giả trong toàn quốc, mà ngay cả đến mẹ mình và cha mình cũng đều bị lừa dối cả.

“Ở trong gia đình Kyôhây, không có những sự việc ngăn cách giữa cha mẹ và con cái. Mặc dù cha mẹ vì công việc bận bịu suốt ngày không thể bứt ra được, mặc dù thời gian chung sống giữa cha mẹ và con cái rất ít, nhưng ở trong gia đình họ, giữa cha mẹ và con cái vẫn thường xuyên tiến hành các cuộc trao đổi về tâm linh’’.

“Sự ngăn cách giữa cha mẹ và con cái, sự việc xa lánh về mặt tình cảm là điều không thể tưởng tượng nổi ở trong gia đình chúng tôi. Đó là vì giữa chúng tôi đã có sự hiểu biết về căn bản, có khi cũng có một số sự việc không thể nói ra ở ngay trước mặt được. Khi đó chúng tôi đã thông tin cho nhau biết, mặc dù ở trong cùng một gia đình, nhưng vẫn thường viết thư cho nhau. Viết thư có thể giải bày những sự việc không thể nói ra. Tôi vốn cho rằng mình rất hiểu biết các con của mình nhưng sau khi đọc xong những bức thư mà con trai, con gái viết ra, tôi thật sự giật mình kinh sợ đối với những gì đang ẩn sâu trong nội tâm các con tôi”.

“Đồng thời với việc trưởng thành của các con sẽ có thể phát sinh ra những biến đổi rất lớn. Tuy là cốt nhục của mình sinh ra, nhưng chúng có thể biến thành một người hoàn toàn khác với đứa trẻ còn nằm trong đống tã lót. Cha mẹ luôn luôn coi trẻ con là một con người không thể thay đổi được, tôi cho rằng sự ngăn cách giữa cha mẹ và con cái đã sản sinh ra từ điểm này”.

“Cái gọi là phải hiểu biết trẻ con từ trên căn bản, cuối cùng là thế nào? Tôi cho rằng, đó chính là phải tiến hành không ngừng lần theo dấu vết của vấn đề”...

Trước mắt Kyôhây xuất hiện khuôn mặt tự coi mình là thông minh của mẹ. Với nụ cười say đắm lòng người, với nghệ thuật kể chuyện khéo léo tuyệt vời, mẹ đã kể lể và ba hoa những sự việc mà bà cho rằng mình hiểu biết nhất. Nhiệm vụ của Kyôhây chính là đứng nép ở bên cạnh mẹ, nghiêm trang lễ phép, kẻ xướng người họa. Người mẹ dựa vào sự thuyết giáo đó, được suy tôn làm chúa cứu thế để xóa bỏ sự ngăn cách giữa cha mẹ và con cái. Sức mạnh môi giới truyền bá vào đại chúng quả thực là đáng sợ!

Thế nhưng, tại sao Kyôhây lại phải biểu diễn trên truyền hình? Đó là một sự trả thù. Người mẹ luôn chỉ chú ý tới hình dáng bên ngoài, từ trước khi bà được tôn sùng làm con cưng của giới báo chí.

Kyôhây tuy có mẹ, nhưng kể từ khi hắn hiểu được sự việc trở đi, trong ký ức của hắn đã không có mẹ. Cho hắn uống sữa, thay tã lót, đưa đến nhà trẻ, đón từ nhà trẻ về, đem theo hộp cơm khi đi chơi ra ngoại ô... đều do người hầu nữ đã lớn tuổi làm. Chỉ những ngày họp phụ huynh hoặc ngày hội diễn giảng bài... với nghi thức long trọng, tập trung nhiều người, người mẹ mới xuất hiện. Chỉ có những ngày đó, bà mới ăn mặc đẹp, trang điểm lộng lẫy bước tới trường.

Đối với Kyôhây mà nói, bà là mẹ mà lại không phải là mẹ. Bà chỉ đẻ ra Kyôhây mà thôi, chứ chưa hề thể hiện bất kỳ nghĩa vụ làm mẹ cụ thể nào. Bà coi con chỉ là một loại công cụ để sử dụng, trở thành một minh tinh trong giới báo. Và thế là bộ mặt của người mẹ chỉ có mã ngoài kia của bà đã được biểu hiện càng triệt để hơn.

Mặc dù như vậy, khi còn thơ ấu, đối với người mẹ đó Kyôhây vẫn ôm ấp một sự kính trọng. Bà khác với những người mẹ ở trong các gia đình khác, lúc ở nhà cũng trang điểm rất xinh đẹp lộng lẫy. Điều này từng khiến cho Kyôhây cảm thấy hãnh diện.

Thế nhưng, theo đà tuổi tác dần dần khôn lớn, nhận rõ bộ mặt thật của mẹ vốn dĩ chẳng qua chỉ là một con người chỉ thích làm to thắng lớn, trống rỗng, lại cực kỳ thích hư danh, hắn đã bắt đầu phản kháng mãnh liệt.

Trở thành ngòi nổ đầu tiên là một lần đi du lịch ở ngoại ô, khi Kyôhây lên học lớp một tiểu học. Ngày hôm ấy chính là ngày bà mẹ ước hẹn với các bà nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, cùng tới Viện dưỡng lão. Sự việc không may lại cùng xảy ra, người bảo mẫu cũng vì thân thể ốm yếu đã xin nghỉ việc.

Người mẹ không chuẩn bị gì để Kyôhây mang theo khi đi du lịch ở ngoại ô, mà lại cứ chọn đi chọn lại trong đống quần áo to tướng, không quyết định được khi tới Viện dưỡng lão bản thân mình sẽ mặc bộ nào cho đẹp. Chờ mãi, sau khi lãng phí hết thời gian rồi bà mới đưa cho Kyôhây tờ giấy bạc một nghìn đồng, nói:

- Vì ngày hôm nay mẹ phải tới thăm hỏi các cụ ông và các cụ bà đáng thương, cho nên Kyôhây hãy chịu khó dùng tạm vậy! Đến trưa thì lấy liền mua cơm mà ăn nhé!

Thế là Kyôhây chỉ mang theo tờ giấy bạc một nghìn đi du lịch. Ba lô trống rỗng chẳng ra thể thống gì, Kyôhây liền nhét con gấu chó bằng vải do Nhà trẻ tặng.

Địa điểm du lịch là một cái hồ trên núi. Một nghìn đồng tiền Nhật lúc đó bằng một vạn đồng tiền Nhật hiện tại, thế nhưng ở trong núi chẳng bán một thứ gì. Ngay cả nước uống Kyôhây cũng không mang theo. Trước khi Kyôhây ý thức được bụng đói thì cổ họng đã khát tới mức sắp sửa bốc khói rồi. Các phụ huynh đưa con tới đây, thấy thế bèn chia cơm và nước trà cho Kyôhây. Kyôhây không muốn để cho người khác nhìn thấy đồ vật đựng trong ba lô, nó liền rời khỏi mọi người, một mình ăn nắm cơm mà người ta cho ở trên bờ hồ. Trong miệng nó nhét đầy cơm, nước mắt không ngừng lăn theo gò má rơi xuống đất.

Kyôhây khắc sâu trong lòng việc phải nhét con gấu vải vào trong ba lô để đem đi du lịch, nhưng mẹ Kyôhây thì hình như đã quên sự việc này từ lâu rồi, mà không phải là quên, căn bản là bà không biết. Có lẽ bà cho rằng mình cho con trai một nghìn đồng thì đã hoàn thành trách nhiệm làm mẹ rồi.

Còn cha Kyôhây thì suốt ngày đều vì công việc mà phải tất tả chạy ngược chạy xuôi. Từ sau khi ông bước vào chính giới, tuy sống chung trong cùng một gia đình nhưng hầu như chẳng ai được nhìn thấy mặt ông. Trên một mặt nào đó mà nói, Kyôhây và đứa trẻ mồ côi cũng chẳng có phân biệt gì lớn.

Kyôhây luôn luôn cảm thấy mình là một đứa con mồ côi, nhưng người mẹ lại đơn phương cứng nhắc gán cho mình một cái tên gọi là mẹ. Bà khéo léo lợi dụng sự môi giới của truyền bá đại chúng, viết ra “Cuộc đối thoại mẹ con” để đầu cơ kiếm lời, rồi trở thành “Bức tượng của các bà mẹ trong toàn quốc”, sự việc này thực sự quá nực cười. Người con trai gương mẫu của bà mẹ đó cũng là bức tượng con trai, hai người bọn họ là một loại “quan hệ đồng mưu”. Có điều, bà mẹ không thể ý thức được một phần trong bức tượng bà mẹ kia đang tự phong cho mình là “Vua chơi bời” nổi trội nhất, hàng ngày đắm say trong thuốc phiện và dâm loạn, nếu sự việc này bị lộ ra ngoài thì người mẹ sẽ mất hết thanh danh. Không chỉ là người mẹ, có lẽ sẽ còn ảnh hưởng tới sinh mệnh chính trị của cha.

Đôi vợ chồng đó còn chưa biết được trong tay người con trai của họ đang nắm giữ một loại vũ khí đủ để hủy diệt mình. Kyôhây quyết tâm, trong tình trạng cha mẹ không biết rõ nội tình, sẽ tiêu phá hết tuổi thanh xuân của mình. Đối với đôi vợ chồng không chăm sóc gì tới con cái, còn đem con mình ra làm vật hy sinh kia, điều đó chẳng phải là một sự trả thù kịch liệt hay sao?

Từ trong toa lét bước ra, Kyôhây không muốn một lần nữa trở lại trong căn phòng hôi hám bẩn thỉu, người nằm ngổn ngang chật nhích đó nữa, hắn liền ngồi xuống chiếc ghế đặt ở trong góc phòng ăn kiêm nhà bếp. Kyôhây đang hút thuốc, bỗng nghe thấy ở đằng sau lưng có người nói:

- Cho em xin một điếu!

Kyôhây ngoảnh cổ lại nhìn.

- Sao? Dậy rồi à?

Kyôhây ném bao thuốc nhãn hiệu Bảy ngôi sao đặt ở trên bàn về phía cô gái, cô bé dùng một bàn tay rất nhanh nhẹn khéo léo tiếp nhận bao thuốc từ trên không, rồi rút ra một điếu.

- Này, lửa!

- Cảm ơn!

Cô gái ghé đầu thuốc vào que diêm sau khi Kyôhây đã quẹt cháy đưa cho. Đầu thuốc cháy, cô hít sâu một hơi rất ngọt ngào.

- Sau khi hút thuốc phiện, hút thuốc lá vào chẳng còn thấy mùi vị gì nữa. Thế nhưng hôm nay mùi vị rất tuyệt.

Cô gái đã mặc xong quần áo. Vì cô mặc chiếc áo khoác ngoài ngắn rộng và chiếc váy dài kiểu Trung Quốc nên chân tay và cơ thể khỏe đẹp mà Kyôhây nhìn thấy lúc mới ngủ dậy vừa rồi đều đã bị che kín cả. Có lẽ cô là một nữ sinh, chưa đến hai mươi tuổi.

- Anh quen biết em từ đâu mà đưa em tới đây nhỉ?

Kyôhây truy tìm trong ký ức, nhưng không sao nghĩ ra được.

- Trong quán trà ở chùa Yôsisô! Khi em đã ngồi lâu ở quán ăn nhanh, say sưa mãn nguyện rồi, bèn theo các anh tới đây!

Bọn chúng tụ tập ở các nơi như Sinsuku, Rôkuhonmôku, Cânsuku... cũng chỉ là để không mất thể diện. Mạo xưng là “Vua chơi bời”, “Phái điên cuồng”, “Cuộc đời đổ vỡ” cũng là vì thể diện.

Sinsuku, Cônsuku là dãy phố mà bọn trẻ hoạt động trong đêm khuya, đã trở thành một nơi rất có danh tiếng. Chính vì vậy, bất kể là chó hay mèo, tất tật đều tập trung vào những nơi như Sinsuku này. Nếu cả chó cả mèo đều tụ tập về nơi này, thì chẳng còn ra thể thống gì nữa. Tức thì, để bảo vệ thể diện, bọn chúng bắt đầu “di dân” ra ngoại ô.

Thoạt nhìn, bọn chúng giống như những khách giang hồ, biến đổi khôn lường. Thế nhưng, bọn chúng có một điểm chung, đó chính là không có nghề nghiệp cố định, cho dù là có cơ hội làm việc hoặc nhập học, chúng cũng không muốn đi. Kể cả những người đã bước vào cửa lớn của công ty hoặc trường học cũng đều bỏ dở nửa chừng, bọn chúng đều là những người thoát ly khỏi xã hội. Nói tóm lại, bọn chúng đều là những kẻ lười biếng không muốn có gắng làm việc, chẳng muốn nỗ lực học tập, bị một trận gió thổi tới một chỗ với nhau. Trong con mắt mọi người, cách ăn mặc và hành vi của chúng là sự chống chọi lại với đạo đức, tổ chức xã hội cùng với sự thống nhất tề chỉnh của nhân loại.

“Những thanh niên trai trẻ chúng ta, cuối cùng có được những gì?” - Bọn chúng đã biểu hiện ra một loại thái độ hư vô chủ nghĩa (đây cũng là một loại thể hiện). Không cố gắng để được một thứ gì, mà chỉ mê mẩn với thuốc phiện, đắm say với nhạc đả kích hiện đại và quan hệ tình dục, lấy sống gấp làm mục đích. Bọn chúng chẳng chuẩn bị những gì cần thiết cho ngày mai, chỉ cần sống qua ngày hôm nay là được. Thế nhưng, trong số những thanh niên này, trước đây không lâu, đích thực vẫn là “thứ hàng chính tông, hàng thật giá đúng”. Bọn chúng triệt để phản kháng thế tục, đối địch với toàn bộ xã hội. Chúng rời khỏi thành thị tới những hòn đảo cô độc ngoài biển xa và rừng già trong núi sâu để tìm kiếm những điều Utôpia (không tưởng) của mình.

Số người còn lại chỉ là những kẻ lên mặt làm ra vẻ chống thế tục mà trên thực tế lại là những kẻ thế tục nhất, bọn chúng đều xuất thân ở những gia đình từ giai cấp trung lưu trở lên trong thành phố hoặc ngoại ô thành phố. Mặc dù chúng cự tuyệt sống chung với cha mẹ và anh chị em, thế nhưng, nếu muốn trở về với gia đình, thì bất cứ lúc nào chúng cùng có thể trở về được.

Trong số đó cũng có những người hàng ngày đều từ gia đình mình tới nơi đây “làm việc”. Chúng ném tiền ăn chơi, thay những bộ quần áo của “Vua chơi bời” hoặc “Phái điên cuồng” rồi biến thành những “Vua chơi bời cấp tốc”. Chúng đau đớn than vãn sự cô độc của những thành phố lớn, tự coi mình là người ngoài cuộc của Nhật Bản.

Kyôhây đang nghĩ cô gái này cũng là loại người như thế chăng?

- Gọi tên là gì, vẫn chẳng phải là loại ấy ư? - Cô gái cười, vẻ cợt nhả.

- Đừng làm ra vẻ nữa! Anh rất thích em, nói cho anh biết cũng chẳng can hệ gì.

- Chưa chắc là anh đã hơn em, từ giờ trở đi, sẽ không bao giờ gặp mặt nhau nữa!

- Thế nhưng anh lại muốn được gặp em!

- Anh đừng nói những câu đa sầu đa cảm đó!

- Anh vốn là con người đa sầu đa cảm mà lại! Nếu không, anh sẽ không sống độc thân ở nơi đây.

- Cuộc sống độc thân ở trong ngôi nhà chung cư, hình như anh rất có địa vị dó!

- Thế mà là có địa vị à? Chẳng qua chỉ là đứa con mồ côi biến tướng, bị cha mẹ ruồng bỏ mà thôi.

Hình như cô gái đồng cảm đối với từ con mồ côi mà Kyôhây nói ra, trong ánh mắt của cô biểu hiện sự quan tâm.

- Anh không có cha mẹ à?

- Quả thật là cũng chẳng khác gì không có. Từ sau khi anh mang theo con gấu vải đi du lịch, anh đã đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ rồi!

- Làm con mà có thể đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ à? Còn chuyện “con gấu vải” là như thế nào nhỉ?

Kyôhây kể lại sự oán hận khắc ghi ở trong tim mình.

- Anh đúng là một con người đáng thương! - Cô gái nhìn Kyôhây với ánh mắt thông cảm.

- Kể cho anh nghe về chuyện của em đi.

- Chuyện của em chẳng có gì đáng nói. Mẹ em là vợ lẽ của cha em, cha em, ông ấy... là loài cầm thú bỉ ổi vô sỉ, mẹ em chẳng qua chỉ là người hầu hạ, làm nô lệ tình dục của loài cầm thú đó. Vì thế, em bỏ nhà ra đi. Em là lớp người không có nhà để trở về.

- Hãy cho anh biết tên của em.

- Em tên là Côsi Rôkô!

- Trước khi em sinh ra, mẹ em đã làm vợ lẽ rồi chứ? Tại sao đến bây giờ em mới đột ngột bỏ nhà ra đi.

- Em đã có thai! Chẳng phải em đã nói rồi ư? Cha dượng em đã nhiều tuổi như vậy rồi thế mà vẫn còn trơ trẽn.

Hình như Côsi Rôkô chỉ xuýt nữa nhổ nước bọt, nhưng nghĩ tới đây là nhà người khác nên mới gắng nhịn.

- Thì ra là như vậy! Cho nên đêm hôm qua em mới theo bọn các anh tới đây? Từ nay về sau em dự định sẽ làm gì?

- Em cũng chẳng có dự định gì khác. Em đã mang theo một ít tiền ra đi, dùng số tiền đó tạm thời sống qua ngày.

- Tiêu hết tiền rồi thì sao?

- Không biết, em còn chưa nghĩ tới những vấn đề xa xôi đó.

- Nếu có thể được, xin mời em cứ ở lại đây có được không? Kyôhây thử hỏi thăm dò.

- Em có thể được ở đây ư?

- Em qua lại, anh rất hoan nghênh.

- Như vậy là anh đã giúp đỡ em rất nhiều.

- Vậy thì quyết định nhé!

Kyôhây thò tay ra, Côsi Rôkô thờ ơ nắm lấy. Và như vậy hai người đã lập một “hợp đồng sống chung” vô cùng đơn giản.

2

Ken-Sutan, viên cảnh sát hình sự của Phân cục cảnh sát 25 thuộc quản hạt điều tra hình sự số 6 Cục cảnh sát thành phố Niu Yoóc đang bước những bước chân không mấy mạnh mẽ, đi trong một góc của phía Đông Halem. Tuy Ken không có hứng thú nhưng trước sau vẫn đảm bảo được tư thế cảnh giác. Vì xe đi tuần tra có thể dẫn tới sự chú ý của người dân nơi đó nên Ken đã không ngồi xe cảnh sát tới đây.

Ken tự cho rằng tình hình trong mỗi xó xỉnh của dãy phố này anh đều thuộc như trong lòng bàn tay, nhưng khi bước vào nơi này, khi đi đường, Ken không thể không mọc thêm một đôi mắt ở đằng sau lưng. Trên nguyên tắc, khi chấp hành công vụ cần phải đảm bảo hai người một tổ, nhưng Ken luôn luôn hành động riêng lẻ, làm cho cảnh sát trưởng cũng đành phải thầm thừa nhận. Bởi vì căn bản Ken không tin tưởng bất kỳ một người nào, cho dù là đồng sự cũng vậy.

Những người sống ở vùng đất Halem này, đại bộ phận đều là người Péctôrích, mức sống của họ còn thấp hơn người da đen. Do ý thức dân tộc mãnh liệt, cộng thêm đời sống nghèo khổ, họ không được tiếp nhận sự giáo dục, vì vậy không bao giờ họ biết nói tiếng Anh. Cho dù là Ken đã quen mặt, khi bước vào nơi này, họ cũng vẫn bắn ra những ánh mắt sắc nhọn kinh người. Đối với họ, cảnh sát hình sự là kẻ thù quyết không thể chung sống hòa bình được.

Ngôi nhà gác công cộng chung đụng của địa phương đã rách nát tồi tệ, đưa mắt nhìn đã thấy lung lay sắp đổ. Ở đó giống như ngoài cửa hang nhũ đá, một đoàn thanh niên và trẻ con chưa đầy hai mươi tuổi tụ tập lại. Chúng không có việc làm, chỉ tụ tập lại với vẻ tẻ nhạt, không biết đi đâu. Những con quỷ đã uống rượu say và những tên nghiện thuốc phiện, áo quần rách rưới nằm lăn dưới đất, những đứa trẻ con không chịu yên tĩnh, cứ chạy đi chạy lại xung quanh. Chúng phóng ánh mắt đầy thù địch và cảnh giác tập trung vào Ken. Không chỉ đối với Ken, đối với những kẻ khác lạ từ bên ngoài tới, không hề ngoại lệ, chúng đều dùng ánh mắt đối địch này. Trong số đó có lẽ có tên còn giấu cả súng ngắn ở trong bụng nữa. Ánh mắt họ thể hiện sự tuyệt vọng và phẫn nộ như đang trong bước đường cùng của tầng lớp thấp nhất xã hội ở Niu Yoóc.

Họ là một “Đội quân hậu bị phạm tội của Niu Yoóc”, nghe nói sau khi lớn lên thành người hầu như không có một tên nào không trải qua đội quân đó.

Xã hội đen của Chicagô lấy Đảng Bàn Tay Đen làm trung tâm, Đảng này rất có tổ chức, chưa hề động tay đến những người có nền nếp đúng đắn. Thế nhưng ở Niu Yoóc thì lấy bọn lưu manh trẻ con làm chủ thể, chúng luôn luôn coi những thị dân bình thường là bọn người tung tiền qua cửa sổ.

Trên thực tế, ở nơi này, không biết lúc nào sẽ vấp phải sự tập kích từ phía sau lưng, bọn chúng sẽ bất ngờ đánh tới mà chẳng cần lí do gì hết. Giữa những người sống ở đây cũng không hề tin tưởng lẫn nhau, ở đây căn bản không nhìn thấy sự giúp đỡ lẫn nhau giữa những người nghèo khổ sống ở trong hang đặc biệt này. Những điều thường thấy ở đây chỉ là sự đốp chát và lạnh lùng. Giữa người và người luôn giữ vững một cự ly nhất định.

Có người ví công viên Trung Tâm là dạ dày của Niu Yoóc, rồi đem ví Halem là hậu môn. Ken-Sutan thì lại cho rằng nơi đây là “Nơi bài tiết” của Niu Yoóc. Niu Yoóc muốn tiến hành công cuộc xây dựng vật chất văn minh vĩ đại và huy hoàng xán lạn, đã bài tiết ra một khối lượng lớn những mâu thuẫn, những mâu thuẫn đó đều bị vứt vào cái xó này.

Ken rất chán ghét vùng đất Halem. Mặc dù vậy, nếu có người nói những lời xấu xa về Halem thì Ken lại không vui. Không phải những người sống trên dãy phố này thì không thể hiếu được cảm giác tuyệt vọng ở nơi tăm tối bị bịt kín không có lối ra.

Ken-Sutan cũng đã từng là người trú ở nơi này, nên anh rất hiểu tình hình ở đây.

Trong khu vực dân nghèo mất hết tín nhiệm với loài người này, lớn lên tới mười bảy, mười tám tuổi đã đủ để trở thành một kẻ hư hỏng tương đối đạt yêu cầu. Mỗi khi Ken bước tới đây, hình ảnh đáng ghét nhất trong quá khứ của mình lại hiện về. Nơi đây là “nguyên quán” của Ken, đó là điều chắc chắn không còn gì nghi vấn, cho nên, những người chưa ở qua nơi bị bịt kín này, nếu hạ thấp nó thì Ken sẽ bực tức không sao chịu nổi.

Một làn gió thối hoắc từ trong ngõ nhỏ ánh sáng mờ tối thổi tới, phả thẳng vào mặt Ken. Vô số những tờ giấy phế bỏ đang nhảy múa uốn lượn theo làn gió thổi này. Trong số những tờ giấy phế bỏ đang bay múa kia có một tờ đã rơi trước mũi giày của Ken, trong vô ý, ánh mắt của Ken rơi trên tờ giấy đó, tựa hồ như đó là một tờ truyền đơn.

Ken nhặt lên, nhìn thấy nội dung viết trên đó:

"Hội phục vụ cuối tuần - Chúng tôi đã chuẩn bị có những nam thanh niên da đen đẹp trai, tài hoa và khỏe mạnh. Để cho ngài được vui vẻ cuối tuần, chúng tôi sẽ tuân theo bất kỳ mệnh lệnh nào của ngài. Ngoài, trong, đối thoại Pháp ngữ, một bước Pôra trở thành máy chụp ảnh, dạy luyện, giáo sư trong gia đình. Nữ học sinh cùng với bất kỳ yêu cầu gì khác, chúng tôi đều sẵn sàng đáp ứng. Không hỏi chủng tộc, giữ nghiêm bí mật!”.

Kên nhổ một bãi nước bọt, ném tờ quảng cáo đi. Đó là quảng cáo nghề phụ kích thích tình dục bí mật. “Ngoài” ám chỉ sự giao hợp bình thường; “Trong” biểu thị đồng tính luyến ái; “Đối thoại Pháp ngữ” biểu thị giao cấu bằng miệng; “Một bước Pôra trở thành máy chụp ảnh” là cung cấp thân thể người mẫu đã được chụp ảnh cho những người thích chụp ảnh khiểu dâm; “Dạy luyện” là chỉ những người điên cuồng với tình dục; “Giáo sư trong gia đình” là chỉ những người dâm dục bị ngược đãi; “Nữ học sinh” là chỉ những người đồng tính luyến ái với phụ nữ.

Halem còn cung cấp mọi cơ hội cho những kẻ chơi trò dâm dục mặt trơ trán bóng không nghĩ gì đến liêm sỉ. Ngoài ra còn có những kẻ dâm dục chuyên hòa giải việc trao đổi vợ chồng, đại lý thu thập quần áo lót... Nơi đây đích thực là chỗ tụ tập tất cả những thứ không thể để cho người khác nhìn thấy của nước Mỹ.

Mỗi khi nhìn thấy những tờ quảng cáo này, Ken liền nghĩ “ngay cả Niu Yoóc cũng trụy lạc tới mức độ này ư?”. Đã có sự tồn tại của những nghề phụ bí mật này thì cũng chứng tỏ rằng đã có nhu cầu, hơn thế, khách tới mua hầu như đều là người da trắng cả. Số người này, ban ngày đều đeo chiếc mặt nạ nghiêm trang đạo mạo làm việc ở trong các công sở, thế nhưng khi họ gỡ bỏ chiếc mặt nạ xuống, liền biến thành những con dã thú tới mua lấy sự hoan lạc, không còn nghĩ gì tới liêm sỉ nữa. Bọn họ đã tê dại đờ đẫn đối với những phản ứng kích thích và cần kích thích của nền văn minh hiện đại, hoàn toàn không thể dựa vào đời sống tình dục bình thường để được thỏa mãn.

Ở đó có căn bệnh mang cội rễ sâu xa của Niu Yoóc, không, của cả nước Mỹ nữa!

Men theo góc Đông Nam Halem, Ken đi từ phố 110 đến phố 130 về phía Đông, đó là vùng đất trung tâm của Halem. Ngôi nhà mà Ken cần tìm chính là ngôi nhà gác chung cư trên phố 123, khó khăn lắm Ken mới tới được trước ngôi nhà ấy.

Từ phía sau cầu thang ở trước cửa ngôi nhà có thể nhìn thấy bên trong giống như chiếc cống ngầm, trên tường người ta dùng sơn dầu, mực nước vạn năng, sơn phun... viết bừa vẽ loạn, bôi bác chằng chịt tới mức độ không còn một chỗ nào bỏ trống. Chữ viết đều là những lời hạ lưu đê tiện có liên quan tới tình dục, trong đó còn pha tạp số ít biểu ngữ chống chiến tranh và những ngôn luận phê phán chính phủ, khiến cho người ta cảm thấy quá lố lăng, bậy bạ.

Ở trước cửa, một thanh niên và mấy đứa trẻ đầu tóc bù xù đang ngây dại nhìn Ken. Bụng của những đứa trẻ đều trương lên to tướng ở thành phố Niu Yoóc vì “thừa thịt quá nhiều” mà bán thân bất toại, thế mà ở đây chúng lại sa vào tình trạng thiếu dinh dưỡng ác tính.

- Giôni Hôoát sống ở nhà nào nhỉ?

Ken hỏi người thanh niên có đầu tóc bù xù, Ken nghĩ rằng dù sao thì ở đây cũng không có nhân viên quản lý.

- Không biết.

Người thanh niên vừa nhổ chiếc kẹo thơm đang nhai, vừa trả lời.

- Không biết à? Vậy gia đình anh trú ở đâu? - Ken dùng khẩu khí uy hiếp, hỏi.

- Điều đó có quan hệ gì với gia đình tôi?

- Tôi đang hỏi anh, gia đình anh trú ở đâu?

Dù sao bọn lưu manh cũng là loại người không khảo không xưng, loại người này nói chung đều có một hai sự việc phiền phức - rất sợ bị cảnh sát hỏi tới.

- Tôi hiểu rồi. Gần đây tôi mới đến ở nơi này, do đó tôi không được rõ. Ông tới hỏi Mariô ở trong nhà gác công cộng này xem.

- Mariô?

- Phòng số 8 tầng một. Người ta là nhân viên quản lý ở đây.

Ken bỏ qua người thanh niên đầu tóc bù xù, bước vào ngôi nhà ở gác chung cư. Bên trong ngôi nhà rất tối, vừa từ bên ngoài bước vào, không để cho đôi mắt nhìn quen một lát thì không thể nhìn thấy gì cả. Không biết từ nơi nào của ngôi nhà này truyền tới âm thanh tivi.

Cuối cùng thì con mắt cũng đã thích ứng, bước lên cầu thang tới nửa chừng là tầng một, không khí hôi thối hỗn tạp không thể lưu thông được. Bộ khung của chiếc đèn treo nằm trên ban công mờ tối, khiến cho người ta cảm thấy nếu có động đất nhẹ một chút thì nó sẽ lập tức rơi xuống. Ken rón rén đi qua ở phía dưới đó.

Trên cửa không có biển đề họ tên và số hiệu, trên hành lang khắp nơi đều vứt đầy những đồ rách nát từ trong các phòng đùn ra, có một căn phòng cửa hé mở, từ bên trong truyền ra tiếng nhạc Jazz với bộ gõ hiện đại mang âm lượng cực mạnh. Tựa hồ như đó chính là phòng mở tivi.

Ken nhìn vào khe của cánh cửa mở gọi to:

- Cho tôi biết, phòng của Mariô ở chỗ nào?

Không có tiếng trả lời. Ken nhắc lại câu hỏi, khó khăn lắm mới có một phụ nữ trung niên béo ục ịch từ bên trong bước ra, qua khe cửa phóng tới một ánh mắt đầy nghi ngờ:

- Phiền phức quá! Tôi chính là Mariô đây, ông là ai?

- Bà chính là Mariô à? Xin nói thực, tôi có chút việc muốn hỏi thăm bà.

Ken vốn cho rằng đối phương là một người đàn ông, không ngờ đó lại là một phụ nữ trung niên có giọng nói to. Lập tức, Ken thay đổi tư thế đối mặt với bà ta. Nhìn thấy chiếc huy hiệu cảnh sát sáng lấp lánh của Ken, Mariô như có chút sợ hãi, nhưng rồi khôi phục lại trạng thái cũ.

- Cảnh sát tới tìm tôi có việc gì vậy?

Từ phía sau cánh cửa, bà ta phóng ra ánh mắt cảnh giác. Ở Halem, cảnh sát cũng không thể tin cậy được. Họ tin chắc rằng cảnh sát luôn luôn đứng về phía người có tiền và có quyền thế. Chỉ cần có cơ hội họ sẽ tiến hành xua đuổi đối với kẻ yếu và kẻ nghèo.

Bản thân Ken cũng thừa nhận người ta nghĩ như vậy cũng có lý. Sự thối nát của Cục Cảnh sát thành phố Niu Yoóc đã như bệnh tật ăn sâu vào xương tủy rồi. Không những cảnh sát, toàn thành phố Niu Yoóc này đều là bạn của những người có tiền. Chỉ có những người có tiền mới được coi là con người để đối xử, những người không có tiền thì rác rưởi. Sự chứng minh tốt nhất chính là Halem.

Ở phía Tây công viên Trung Tâm có “Phố người ở”. Nơi đây và phía Bắc hình thành sự đối lập rõ rệt: không gian rộng rãi, trải đầy thảm cỏ xanh rờn, những nhà chung cư cao cấp. Số tiền bỏ ra để nuôi dưỡng một con vật được cưng chiều của mọi người ở đây, đủ để nuôi dưỡng ba mươi người sống ở Halem.

Người ở địa phương này quyết không tới phố 100 ở phía Bắc. Đối với họ, phố 100 là Niu Yoóc mà lại không phải là Niu Yoóc. Ở trong khoảng cách chỉ đủ để ném một viên sỏi, đã đồng thời tồn tại thiên đàng và địa ngục nằm giữa nhân gian.

- Xin hãy cho tôi vào trong một lát!

Ken đẩy rộng cánh cửa, mạnh dạn bước vào. Trong phòng chỉ có một chiếc giường, một bộ bàn ăn, một chiếc tủ lạnh và một tivi. Ngoài ra không còn thứ gì khác.

- Cuối cùng thì ông muốn hỏi điều gì?

Trước sự xâm nhập của Ken, Mariô đã biểu hiện sự phẫn nộ rõ rệt.

- Trước khi tôi hỏi bà, xin bà hãy tắt hộ cái tivi đang phát cuồng kia đi đã. Lẽ nào những người ở bên cạnh không bất mãn đối với những tạp âm của bà hay sao? - Ken chỉ vào chiếc máy thu hình, nói.

- Có những việc còn làm phiền người khác hơn, mọi người đâu có thèm để ý tới! - Mariô đốp chát lại một câu, nhưng vẫn bước tới tắt tivi, sau đó bà ta nhìn Ken với ánh mắt thù địch hình như đang nói - Cuối cùng là việc gì, có lời thì nói mau, có rắm thì đánh mau!

- Có đúng là Giôni Hôoát đã sống ở trong ngôi nhà gác chung cư này?

- Đúng vậy! Có điều là hiện tại anh ta đã đi du lịch rồi.

Mariô trả lời rất dứt khoát, có chút vượt ra ngoài dự liệu của Ken.

- Giôni đã chết ở Nhật Bản là nơi du lịch của anh ta, anh ta không có người nhà ở đây ư?

- Ông nói là Giôni đã chết ở Nhật Bản? Có đúng vậy không?

Mariô tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

- Đúng vậy, phía Nhật Bản đã gửi thông tri tới yêu cầu phía ta tới nhận thi thể.

- Anh ta vốn có một người cha già cùng ở đây, có điều, trước đây ba tháng đã chết rồi vì sự cố giao thông. Trời ơi, cho dù anh ta có tiếp tục sống nữa, chắc chắn cũng chẳng có ý nghĩa gì.

- Anh ta không còn người thân thuộc nào khác ư?

- Tôi nghĩ là không.

- Bà là nhân viên quản lý ngôi nhà gác chung cư này à?

- Đúng vậy! Ngôi nhà chung cư rách nát như thế này, không ai chịu thật thà giao nộp tiền thuê phòng.

- Giôni và cha anh ta làm nghề gì?

- Giôni là một tài xế lái xe ca. Cha anh ta là một con quỷ rượu, mỗi ngày đều dùng số tiền con trai kiếm được, uống rượu say túy lúy. Khi say, trong miệng ông ta còn ngâm nga câu thơ nào đó. Ông ta là một ông già rất có vẻ như một nhà trí thức. Tôi cũng chẳng giao thiệp nhiều với họ.

- Bà chẳng phải là nhân viên quản lý ở đây hay sao?

- Nhiệm vụ của tôi chỉ là thu tiền thuê phòng. Họ làm nghề nghiệp gì, không liên quan đến tôi.

- Cha của Giôni bắt đầu ở đây từ bao giờ?

- Những người ở địa phương này đều đã sống ở đây từ rất lâu rồi. Bất kể nói như thế nào, tiền thuê phòng ở đây được kể là rất rẻ đó! Đúng rồi, đại để là đã ở được trên dưới mười lăm năm rồi.

- Trước đó, họ sống ở địa phương nào?

- Tôi làm sao biết được. Bởi vì hai cha con nhà đó vốn dĩ sống rất khép mình, không có quan hệ gì với những người xung quanh cả.

- Anh ta không nói tới Nhật Bản làm gì ư?

- Ồ, đúng là anh ta có nói một câu không hiểu ra sao cả.

Mãi cho đến lúc này, lần đầu tiên Ken mới có phản ứng yếu ớt đối với Mariô.

- Một câu không hiểu ra sao cả ư?

- Anh ta nói cần phải đến “Kisibây”.

- Anh ta nói là đến “Kisibây” à?

- Đích thực là tôi nghe thấy như vậy.

- Câu nói đó cuối cùng là có ý nghĩa gì?

- Làm sao tôi có thể biết được? Đại để là tên gọi của một người Nhật Bản hoặc một địa phương nào đó của Nhật Bản. Tên gọi kỳ quặc của Nhật Bản thì vô khối!

- Anh ta nói với bà chỉ có một câu đó thôi ư?

- Chỉ có một câu. Anh chàng đó không một chút nào đáng để cho người ta yêu quý, ngay đến một câu sẽ mua về cho tôi một chút thổ sản đặc biệt cũng không có. Tuy nói vậy, nhưng người thì đã chết rồi, đâu còn nói gì đến thổ sản đặc biệt được nữa! À, mà vì sao anh ta lại chết?

- Bị giết!

- Bị giết à? - Mariô há hốc miệng.

- Chúng ta cần phải có một bản trả lời cho phía cảnh sát Nhật Bản biết. Hãy để cho tôi vào thăm phòng ở của Giôni.

- Tại sao anh ta lại bị giết? Bị giết ở Tôkyô à? Xem ra, Tôkyô đúng là một nơi rất không an toàn.

Mariô như bị khuấy động sự hiếu kỳ, bà ta đứng ở bên cạnh nói luôn miệng. Ken không hề để ý đến, chỉ bắt bà ta đưa mình tới căn phòng mà cha con Hôoát đã ở.

Đó là một căn phòng tối tăm và vô cùng chật hẹp như những căn phòng khác. Cửa sổ bị bức tường của ngôi nhà gác chung cư bên cạnh che kín, giống như bị bịt kín mất một bên mắt. Trong căn phòng có một tivi, một tủ lạnh, một chiếc giường, một tủ áo, hai chiếc ghế, trên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường kê một giá sách nhỏ, bên trên có mấy quyển sách. Chỉ có từng ấy thứ.

Ken mở tủ lạnh, bên trong không có thứ gì cả, nguồn điện đã bị cắt. Trong phòng thu xếp khá sạch sẽ, có lẽ là vì đi du lịch đường dài, cho nên phải sắp đặt gọn gàng một chút.

Thế nhưng, nhìn vào chiếc tủ lạnh trống rỗng đó, Ken luôn cảm thấy như chủ nhân của căn phòng này không có dự định sẽ trở lại đây nữa. Những dụng cụ gia đình còn lại, toàn là những thứ rách nát không đáng giá một trinh.

- Họ trả tiền thuê phòng đúng kỳ hạn chứ?

- Về mặt này, họ là người thực hiện rất có nền nếp, tôi không phải thúc giục họ một lần nào cả.

- Tiền thuê phòng họ đã trả tới khi nào?

- Tiền của tháng này đã thanh toán xong.

- Nói như vậy là anh ta còn có quyền sử dụng gần nửa tháng nữa! Trước khi chưa được phía cảnh sát cho phép, xin hãy đừng động đến căn phòng này!

- Vậy hết tháng này sẽ làm như thế nào?

- Được rồi, được rồi, trước khi chưa có chỉ thị, không được phép đụng tới!

- Ồ, phía cảnh sát nộp tiền thuê nhà cho tôi chứ?

- Bà đừng lo, loại thùng rác này, không tìm được hộ thuê mới đâu!

- Có phải là thùng đựng rác hay không thì quan hệ cứt gì đến ông!

Những lời nói tục tĩu, bẩn thỉu của Mariô, Ken bịt tai không nghe, bước mạnh ra bên ngoài căn phòng. Ken căn dặn Mariô phải giữ gìn nguyên trạng, chỉ căn cứ theo thói quen của cảnh sát mà nói, chứ cũng chẳng có cách nghĩ sâu xa gì. Ken tới đây tiến hành điều tra cũng chỉ là chấp hành mệnh lệnh của cấp trên mà thôi. Vì Ken sinh ra ở Halem, nên mới bị cưỡng bức làm nhiệm vụ này, chứ bản thân Ken chẳng mấy nhiệt tình.

Cách nghĩ của Ken là, một trong hai người da đen sống hay chết ở nước ngoài, căn bản không phải là chuyện gì lớn lắm. Vốn dĩ nhân khẩu của Niu Yoóc đã quá nhiều rồi, ở nơi này mỗi ngày đều có những thi thể nổi bập bình ở trên sông.

Ken tới địa phương này tiến hành điều tra cũng xuất phát từ một loại “lịch sự” đối với phía cảnh sát Nhật Bản. Phía cảnh sát nước khác đang có nhiệt tình tiến hành thu thập điều tra đối với vụ án này, phía cảnh sát của quốc gia người bị hại thực sự khó có thể mở miệng nói ra xin họ làm vừa phải.

- Nếu là một thi thể nổi lên trên sông Halem, thì có thể xử lý là do lỡ chân ngã xuống sông chết đuôi.

Ken suy nghĩ lung tung. Không hiểu vì sao, đột nhiên Ken rất muốn nhìn thử mặt nước mờ tối ngầu đục kia của con sông Halem.

❆❆❆

Ở nơi cư trú của nạn nhân, Ken không tìm được bất kỳ đầu mối nào. Ken bèn tiến hành điều tra thân thuộc của người bị hại ở trong sổ hộ tịch của cơ quan chính phủ. Cục cấp phát hộ chiếu đã cấp hộ chiếu cho Giôni Hôoát, mục đích của anh ta tới Nhật Bản là tham quan du lịch, thị thực xuất nhập cảnh cũng lấy được danh mục giống như vậy.

Ken đã tới Trung tâm đăng ký sổ sách Trung ương, nơi quản lý việc khai sinh, khai tử, kết hôn của thành phố Niu Yoóc. Từ nơi đó, Ken được biết Giôni Hôoát sinh vào tháng 10 năm 1950 tại phố 139 phía Đông Niu Yoóc.

Cha Giôni là Uynxơn-Hôoát, là binh sĩ lục quân Mỹ đã tham gia chiến trường trong cuộc chiến tranh Thái Bình Dương, tháng 9 năm 1949 phục viên rời khỏi quân đội, tháng 12 cùng năm đã kết hôn với Têlêsa Rốt, tháng 10 năm sau sinh ra Giôni. Sau đó đến tháng 10 năm 1958, người vợ Têlêsa Rốt của ông ta bị ốm rồi qua đời.

Trên đây là quan hệ hộ tịch của Giôni Hôoát, những người thân thuộc của Giôni đều đã chết hết.

Cục Cảnh sát thành phố Niu Yoóc đã đem kết quả điều tra kể trên thông báo cho phía Nhật Bản biết. Cục cảnh sát thành phố cho rằng việc làm như vậy coi như đã tận hết chức trách của mình rồi, những sự việc về sau, căn cứ vào luật pháp thuộc địa, phía cảnh sát Nhật Bản chắc chắn sẽ hành động rất xuất sắc, họ cũng nghe nói cảnh sát Nhật Bản rất ưu tú. Một người da đen chết ở nước ngoài, tại đây căn bản không được gọi là một sự kiện.

Ken Sutan và cấp trên của Phân cục cảnh sát thứ 25, nơi đã hạ lệnh cho Ken phải tìm kiếm thân thuộc người bị hại, đều coi sự việc này là “sự việc đã kết thúc”. Thế nhưng phía Nhật Bản lại đề xuất lời thỉnh cầu mong phía Mỹ lại một lần nữa giúp đỡ tiến hành điều tra.

“Không có bất kỳ đầu mối nào của tội phạm. Do đó, xin hãy triệt để điều tra nơi ở của nạn nhân. Nếu có những tư liệu tham khảo khiến chúng tôi có thể suy đoán hoặc nhận định về tội phạm, xin hãy gửi tới hoặc liên hệ với chúng tôi”.

Lời thỉnh cầu này, thông qua Tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế, được chuyển tới Phân cục cảnh sát thứ 25.

- Cảnh sát Nhật Bản không biết đến bao giờ mới thôi quấy rầy! - Ken nói với các đồng sự.

- Bởi vì người Mỹ bị hại, điều này có lẽ sẽ quan hệ tới vấn đề sĩ diện của Nhật Bản chăng?

- Ý tốt đẹp này đúng là đã đủ cho chúng ta kính giáo rồi đó!

- Vô luận như thế nào, đó là một công dân nước Mỹ bị giết.

- Đù cha tên khốn kiếp đó, tại sao lại chết ở Tôkiô, một nơi quỷ quái đáng ghét đó nhỉ.

Ken nghĩ tới vụ án một người Nhật Bản bị tên tội phạm cướp của giết hại tại Niu Yoóc vừa xảy ra trước đây không lâu, lúc đó may mà có người nhìn thấy, nên đã nhanh chóng bắt được hung thủ đưa về quy án.

Có lẽ phía cảnh sát Tôkyô hăng hái tiến hành điều tra cốt là để đền đáp đối với sự việc đó, nhưng lại gây thêm phiền phức một cách mù quáng. - Ken cho là như thế.

- Cậu chịu khó vất vả vậy! Cậu phải một lần nữa tới cái ổ của thằng cha ấy để điều tra thêm xem.

Cấp trên nói với vẻ băn khoăn. Phố 123 là phạm vi quản lý của Ken, cho nên cuối cùng Ken cũng vẫn phải đi.

- Ở đó không còn lại bất cứ thứ gì! Giường và ghế rách nát, tủ lạnh trống rỗng, cho dù tôi có muốn điều tra cũng chẳng có cách gì điều tra được.

- Thế thì cậu cứ điều tra tỉ mỉ, kỹ lưỡng những đồ vật rách nát kia lại một lần nữa, sau đó tới trụ sở làm việc của Giôni và những nơi hắn thường tới, hỏi thăm xem, trước khi đi Nhật Bản, liệu có người nào đến tìm hắn không, điều tra kỹ xem hắn thường qua lại với những người nào.

Vốn là, những công việc thu thập điều tra này còn phải được tiến hành ngay từ khi phía Nhật Bản đề xuất lời thỉnh cầu lần thứ nhất. Thế nhưng, ở đây lại không làm tròn chức trách mà cho rằng người bị giết chết ở Nhật Bản, phía cảnh sát Nhật Bản phải tiến hành điều tra. Vả lại, ở Niu Yoóc mỗi ngày đều liên tục phát sinh ra những vụ án quan trọng hung ác tột cùng, căn bản không thể chiếu cố tới những người đã chết ở quốc gia khác được.

Ken gắng gượng lê bước nặng nề tới phố 123. Anh vẫn không điều tra được bất kỳ thứ gì có giá trị hơn cuộc điều tra lần trước, và không có người nào đến tìm Giôni cả. Truy tìm điều tra những vùng Giôni thường lui tới khi còn sống, cũng chẳng phát hiện được bất kỳ nhân vật nào khả nghi.

Vì vất vả mệt nhọc mà chẳng thu được kết quả gì nên Ken bực tức nổi nóng, đang định báo cáo lên cấp trên công việc điều tra lần này chẳng thu được gì thì bỗng nhiên anh lại nghĩ tới một sự việc mà mình đã quên mất. Đó là câu mà Mariô đã nói. Nghe nói trước khi Giôni lên đường, đã nói với Mariô rằng anh ta cần tới Kisibây của Nhật Bản. Khi Ken hỏi “Kisibây” có ý nghĩa gì, Mariô trả lời có khả năng là tên gọi của một người hoặc tên gọi của một địa phương Nhật Bản.

Đây có thể là một đầu mối quan trọng chăng? Một tình huống quan trọng mà Ken đã quên mất, có lẽ điều này đã chứng minh được từ nơi sâu thẳm trong tâm can Ken vẫn có trách nhiệm nghề nghiệp. Ken liền trình báo tình hình này với cấp trên và “Kisibây” từ mấu chốt thần bí này, lập tức được thông báo cho Cảnh sát Nhật Bản biết.

3

Nghe nói trước khi khởi hành, nạn nhân đã từng nói câu “Cần tới Kisibây của Nhật Bản”. Từ “Kisibây” rất dễ dàng khiến cho người ta nghĩ tới đó là tên người hoặc tên địa phương.

Trước hết, giả định đó là tên người, vậy thì phải gắn với một dòng họ sẵn có như thế nào mới thích hợp? Mom Shuken, Jôju, Moruju, Morugy, Kigu, Kyushubi, Kyuju... Nếu khoác lên những chữ khác, còn có thể suy nghĩ tới mấy dòng họ nữa, nhưng số này đều là những dòng họ không phổ biến.

Thứ nữa, nếu là địa danh, tương đương với phát âm “Kisibây” này thì không tìm thấy một địa danh nào ở Nhật Bản cả.

Chỉ có sáu địa phương phát âm tương tự với “Kisibây” đó là: Ganken thuộc huyện Yamaguchi, Moruji thuộc huyện Tôkon, Kishurai thuộc huyện Aiai, Itetsu thuộc phủ Tathan, Kyuju thuộc phủ Keitu, Kyuju thuộc huyện Senyo.

Trong các chú giải địa danh Nhật Bản không ghi chép những thôn trang nhỏ, bộ lạc nhỏ, có lẽ có những địa phương phát âm là Kisibây, bộ phận điều tra cũng muốn tìm đến nhưng hầu như không có khả năng.

Vả lại, khi người bị hại nói câu “Cần tới Kisibây của Nhật Bản” nếu anh ta coi “Kisibây” là địa danh, thế thì có thể suy nghĩ tới đó là tên gọi của một phạm vi khu phố nhất định, hoặc là một nơi thắng cảnh du lịch ít nhiều cũng có tên tuổi.

Bộ phận điều tra không thể bảo đảm có thể tiến hành điều tra đối với cảnh sát phụ trách sáu khu vực đó, làm sao có thể hỏi được ở nơi đó có người nào, hoặc đồ vật nào, hoặc địa phương nào có quan hệ nào đó với một người Mỹ có tên gọi là Giôni Hôoát?

Ngay đến cả phía nêu ra câu hỏi cũng không hiểu rõ đối tượng mà mình cần phải tìm, những câu hỏi điều tra mập mờ mơ hồ theo kiểu này, sẽ khiến cho phía bị hỏi cảm thấy mù tịt, chẳng hiểu gì. Vấn đề mà bộ phận điều tra quan tâm là có hay không có người hoặc vật có quan hệ và quan hệ như thế nào.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, phía cảnh sát của sáu khu vực đó đều trả lời rằng “không có người và đồ vật nào có thể phù hợp với tên gọi đó”. Đó là sự việc đã được dự đoán từ trước.

Cách nhìn nhận từ ngữ mấu chốt này là tên người đã dần dần chiếm ưu thế. Thế nhưng vô luận điều tra như thế nào, ở bên cạnh người bị hại cũng không thể phát hiện một nhân vật nào có thể phù hợp với cái tên gọi “Kisibây”.

Có người đã nêu ra ý kiến:

- Có thể là tên gọi của một công ty, khách sạn, quán rượu, quán trà nào chăng?

Nếu đúng là như vậy, thì có một công ty đồ dùng hóa trang rất có danh tiếng khá phù hợp với tên gọi đó. Nhưng giữa công ty ấy với người bị hại không phát hiện được bất kỳ sự liên hệ nào.

Ngoài ra, những cửa hiệu kiểu như khách sạn, quán rượu, quán trà có tên gọi “Kisibây” ở Tôkyô và trong các thành phố lớn ở xung quanh Tôkyô như Tathan, Keitu, Shinko và những nơi khác cũng không có manh mối gì cả.

Hoàn toàn đã hết cách! Khó khăn lắm mới có một đầu mối duy nhất từ Niu Yoóc truyền tới, cũng đã bị cắt đứt.