Chương 4 NGHI VẤN TRONG MỐI TÌNH VỤNG TRỘM-1
Koyamada Bufu gần đây nảy sinh hoài nghi mơ hồ không rõ ràng đối với vợ mình là Bunshi. Từ trên thân vợ, Kôyamada cảm thấy có hơi hướng của người đàn ông khác.
Khi hai vợ chồng trò chuyện, câu trả lời của người vợ thường chậm chạp thiếu nhịp nhàng, lúc đó Kôyamada cảm thấy linh hồn của nàng hình như đã bị lặng lẽ cuốn hút tới một nơi nào đó, thứ còn lại ở bên Kôyamada chẳng qua chỉ là một thân xác trống rỗng mà thôi. Khi Kôyamada gọi, nàng bỗng giật mình tỉnh táo trở lại, thái độ vô cùng khéo léo, không hề lộ ra một dấu vết nhỏ. Thế nhưng che giấu càng khéo léo bao nhiêu thì Kôyamada càng cảm thấy nàng giả tạo duyên dáng bấy nhiêu.
Kôyamada rất yêu vợ. Anh cảm thấy vô luận ở đâu vợ mình cũng đều tỏ ra có tài nghệ. Trên thực tế, khi vợ chồng họ sánh đôi di ra ngoài, những người đàn ông đi sát qua, bao giờ cũng phải ngoái cổ lại nhìn, trong con mắt họ không thể giấu giếm được sự thèm muốn và đố kỵ. Anh cảm thấy vợ mình mạnh hơn mình rất nhiều, bản thân mình thực sự không xứng đáng với một người vợ như vậy.
Chính vì vậy, Kôyamada luôn cho rằng tất cả những người đàn ông ở trên thế giới này đều đang chú ý đến Bunshi, chỉ cần mình hơi có chút lơ là sơ ý, nàng sẽ lập tức bị những người đàn ông như đói như khát kia lôi cuốn đi.
Khi còn khỏe mạnh, trước khi đi làm việc, bao giờ Kôyamada cũng làm tình với vợ, như vậy chẳng khác gì đã dán lên một tờ giấy niêm phong đối với những người đàn ông khác. Khi thể lực yếu, anh không thể hoàn thành “công việc” của buổi sớm, nhưng cũng nhất định phải tiến hành “tiếp xúc” với vợ. Anh nghĩ rằng ngày hôm nay vợ mình đã không phải là “cô gái trinh nguyên” nữa thì anh mới có thể yên lòng.
Có lẽ là vì trổ tài về mặt này quá mức, cộng thêm những nguyên nhân khác, Kôyamada đã mắc bệnh lao phổi, trên cuống phổi chàng đã phát hiện một số ổ bệnh nhỏ, bác sĩ căn dặn phải nghỉ ngơi điều dưỡng hai năm. Vì làm việc ở trong một công ty nhỏ, đời sống chỉ dựa vào bảo hiểm xã hội, tiền lương của anh chỉ lĩnh được nửa năm đã ngừng phát, do vậy cuộc sống của hai vợ chồng bỗng chốc lâm vào túng thiếu, quẫn bách.
Để đảm bảo đời sống gia đình và có tiền chữa bệnh cho Kôyamada, Bunshi đành phải ra ngoài làm việc. Muốn tìm một công việc mang tính chất tạm thời, thời gian ngắn mà thu nhập lại cao, thì chỉ có công việc làm vào ban đêm.
Từ trên quảng cáo của một tờ báo, Bunshi biết được có một quán rượu tên gọi là “Katokurai” đang tuyển phục vụ viên, nàng liền tới đó xin việc. Ngay ngày hôm đó công việc được bàn định ổn thỏa. Người chủ quán rượu vừa nhìn thấy khuôn mặt và dáng người xinh đẹp của Bunshi, liền ưng ngay, lập tức phá lệ, cung cấp những ưu đãi hậu hĩnh cho nàng.
Nghe nói làm việc ở quán rượu, trên mặt Kôyamada đã lộ ra vẻ không vui. Nhưng trước mắt là tiền lương cao gấp mấy lần mình nên anh không thể không giữ vẻ trầm mặc. Để sớm khôi phục sức khỏe, bản thân mình cần phải dùng loại thuốc tốt, lại cần phải tăng cường chất dinh dưỡng. Những thứ này đều đòi hỏi phải có rất nhiều tiền. Cuối cùng thì vợ vẫn là vì chồng mới chủ động lao thân tới làm việc ở trong cửa hàng phục vụ ban đêm.
- Hiện tại, những phụ nữ đi làm việc ban đêm, căn bản không giống như ngày trước, vì để thoát khỏi cảnh đói nghèo mới phải đi làm. Những người muốn nhanh chóng kiếm được càng nhiều tiền đều vui vẻ thoải mái chấp nhận. Trong số những người đó, có những nữ nhân viên của các công ty, lại có những nữ sinh của trường đại học, còn có rất nhiều người là những bà lớn nữa. Ngoài anh ra, bất cứ người nào khác, em đều không để lọt vào mắt đâu. Cho nên, vô luận là em làm việc ở đâu, đều xin anh cứ yên lòng. Anh hãy rũ bỏ sự lo lắng mù quáng của anh đi, để nhanh chóng chữa trị cho sức khỏe được bình phục!
Bunshi trấn an chồng rồi ra ngoài làm việc. Kôyamada vào bệnh viện điều trị, sau nửa năm thì xuất viện. Vì anh còn trẻ, lại có thể lực, nên bệnh đã nhanh chóng chữa khỏi so với dự đoán ban đầu, được phép nghỉ ngơi điều dưỡng ở nhà. Dù vậy, tình trạng sức khỏe của anh tạm thời chưa thể tham gia làm việc được, gánh nặng cuộc sống gia đình vẫn cần phải dựa vào một mình Bunshi.
Kôyamada luôn cảm thấy mình có lỗi với vợ, Bunshi bèn đưa mắt nhìn chồng, nói:
- Anh xem, anh đang nói những lời gì thế? Chúng mình chẳng phải là vợ chồng hay sao? Khi chồng đau ốm, người vợ cáng đáng công việc gia đình, đó chẳng phải là sự việc của đạo lý muôn thuở hay sao? Những câu nói khách sáo như người ngoài của anh, em không thích đâu.
Thời gian chỉ có nửa năm, Bunshi trông càng xinh đẹp mê người, quả thực đã khiến cho người ta phải nhìn nàng bằng con mắt khác.
Trước đây nàng tuy có chút quê mùa thô kệch, nhưng lại có vẻ xinh đẹp dịu dàng mà Kôyamada rất yêu thích, bây giờ nàng đã mất đi mùi vị riêng biệt độc đáo của những món ăn thường ngày trong gia đình, mà đã biến thành những món ăn cao quý, vô luận là ai cũng đều có thể được thưởng thức.
Kôyamada vừa nói ra những điều như vậy, Bunshi liền cười:
- Xem kìa, anh đang nói những lời gì thế! Em là người chỉ thuộc của riêng một mình anh! Nếu anh có thứ cảm giác đó, thì đấy chỉ là chiếc mặt nạ em dùng để sử dụng đối với khách hàng mà thôi. Thế nhưng em đang vì anh mà bảo vệ một cách trân trọng, bản thân em chỉ thuộc của riêng một mình anh đó!
Thế nhưng, ngay cả đến khuôn mặt vốn chỉ nên vì mình mà gìn giữ không tô son thoa phấn kia, như đã được thương nghiệp hóa rồi.
Chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, lưỡi cuốc của người khác đã bổ vào trong vườn hoa mà bản thân mình tận tâm tận sức vun trồng, lưỡi cuốc đó tài hoa hơn mình rất nhiều, đó là lưỡi cuốc chuyên nghiệp hóa đã được tính toán rất tinh vi và chuẩn xác.
Để trang điểm cho nhan sắc ban đêm càng thêm đẹp, sự thay đổi đó của người vợ có lẽ cũng là việc bức thiết, bất đắc dĩ. Bunshi đã không phải là người vợ của một mình Kôyamada nữa, nàng đã là “Nữ lang trên tòa bạc” và đã bị biến thành của chung của mọi người rồi. Vì vậy, sinh mệnh nguy hiểm trong một sớm một chiều của Kôyamada mới được cứu sống, bệnh tình đã có chuyển biến tốt, có được cuộc sống như hiện tại, đều do công lao của người vợ cả.
Tuy trong lòng rất không vui, nhưng nếu chỉ có như vậy thì hẳn Kôyamada vẫn có thể chịu đựng được. Người vợ của anh và “Nữ lang trên tòa bạc” chung của công chúng đồng thời tồn tại là một loại thỏa hiệp phải sử dụng để thoát khỏi khốn cảnh và bất đắc dĩ.
Thế nhưng, bộ phận đã được công khai hóa đó đã xâm phạm vào vợ chàng một cách không thương tiếc, mảnh vườn nhỏ bé vì anh mà được bảo tồn đó đang bị lấn dần.
Tình trạng này Kôyamada cũng phải cắn răng, liều mình nhẫn nhục, anh phải nhẫn nhục cho tới khi nào mình khỏi bệnh mới thôi. Đợi đến lúc đó, anh sẽ liền một mạch quét sạch sự gặm nhấm, làm cho mảnh vườn thuộc về mình sẽ sống lại, rồi anh sẽ trồng trọt chăm bón những bông hoa tươi đẹp, không để cho bất kỳ kẻ nào nhìn ngắm.
Nhưng thời gian gần đây Kôyamada bắt đầu cảm thấy vợ mình đang tồn tại một loại cá tính khác. Không biết bắt đầu từ bao giờ, lưỡi cuốc của người đàn ông khác đã lưu lại dấu vết khai thác mới ở tron thân thể của vợ mình. Nàng đang từ người vợ của mình biến thành người đàn bà của người đàn ông khác. Vườn hoa mình ngắm nhìn thưởng thức đã bị phá hủy, hạt giống mà người đàn ông khác gieo xuống đã nảy mầm, đã thai nghén nuôi dưỡng nụ hoa khác, sắp sửa nở ra những bông hoa hoàn toàn khác lạ.
Kôyamada cảm thấy rùng mình ghê sợ. Đây không chỉ là suy nghĩ lung tung vơ vẩn, mà chính là trực giác bản năng của một người chồng. Tiếng chân bước của người đàn ông khác đó thậm chí đã truyền tới bên gối trong phòng ngủ của hai vợ chồng.
Cho dù Kôyamada nói ra sự hoài nghi của mình, Bunshi cũng chỉ cười cho qua chuyện. Sau đó nàng thể hiện ra bộ mặt đáng thương, oán trách chồng vì sao lại không tin tưởng mình.
Tiếng bước chân của người đàn ông khác ngày càng rất gần. Những thứ mặc trên thân nàng đều có sự biến đổi, ngay cả đến nước hoa cũng đã thay đổi. Đó không phải là loại nước hoa dùng trong buôn bán, mà là thứ chiều theo sự ưa thích cá nhân của một nhân vật đặc biệt nào đó. Trước đây nàng vẫn chỉ thích dùng nước hoa trong nước sản xuất, nàng nói thứ nước hoa đó tương đối hòa hợp với mùi vị thân thể mình. Thế nhưng hiện tại nàng đã đổi sang dùng nước hoa nhập ngoại, đó là một loại nước hoa xa hoa quý hiếm.
Đồ trang sức của nàng cũng đã tăng thêm những thứ mà Kôyamada không biết, như dây chuyền hổ phách NgaLaTư, vòng đeo tay “Giọt lệ Anh điêng” sản xuất từ Mỹ. Kôyamada hỏi, nàng liền nói:
- Của khách cho đó!
Thế nhưng nếu là tặng phẩm đơn thuần của khách thì những thứ này quá đắt. Khách tới quán rượu không phải là những người bình thường đây!
Kôyamada luôn cảm thấy chiếc dây chuyền nước Nga và vòng đeo tay nước Mỹ kia là của cùng một người tặng, vì màu sắc và hình dạng đều rất giống nhau.
Điều càng thậm tệ hơn, từ nơi sâu kín trong cơ thể nàng còn đặt một thứ “dị vật” mà trước đây trong quan hệ vợ chồng chưa hề dùng đến. Mỗi khi chung đụng trong phòng, họ đều sử dụng bao tránh thai, lẽ dĩ nhiên, trước khi Kôyamada chưa hoàn toàn khôi phục sức khỏe, không sinh con, đó là điều mà hai vợ chồng đã bàn bạc kỹ. Gần đây Bunshi lại nói dùng bao tránh thai sẽ ảnh hưởng tới khoái cảm tình dục, do đó đã đặt lên một vòng tiết dục ở trong tử cung. Việc vợ chủ động đặt “dị vật” đó vào khi chưa được phép của mình, Kôyamada cảm thấy trong lòng rất không vui. Thế nhưng, tạm thời họ còn cần thiết phải tiếp tục tránh thai, đối với biện pháp mà người vợ nhẫn nhục chịu đựng sự xấu hổ để sử dụng, Kôyamada cũng không còn cách gì phản đối được.
Kôyamada cho rằng vợ mình đã nghe theo yêu cầu của một người đàn ông khác mới đặt thứ đó vào. Chính trong lúc đó chàng mới nhận thức được rõ ràng là vợ mình đã không còn chung thủy.
Vô luận là sự việc đáng hoài nghi như thế nào, nhưng chỉ cần không nắm được chứng cứ thì chẳng thể có biện pháp gì. Hiện tại bản thân chỉ là một người đàn ông vô tích sự đang sống bám vợ, nhưng Kôyamada vẫn quyết tâm đòi lại người vợ đã bị đánh cắp.
Khi Kôyamada chuẩn bị lao vào cuộc chiến đấu đó, thì vợ anh đột ngột mất tích.
2Đêm hôm đó, người vợ không trở về nhà. Lâu nay nàng tuy có vẻ không chung thủy nhưng chưa hề hành động trắng trợn như thế này bao giờ. Đây có thể là một sự khiêu chiến đối với Kôyamada. Kẻ thù đã tích lũy được đầy đủ sức chiến đấu, công khai tuyên chiến với anh, chúng đã gỡ bỏ chiếc mặt nạ, để lộ ra bộ mặt vốn có.
Kôyamada chờ đợi vợ trở về, suốt đêm không ngủ. Với cảm giác bị sụp đổ hoàn toàn, anh nghênh đón buổi sớm mai tới. Đây là một buổi sớm mai tàn khốc, hoàn toàn thất bại của người chồng.
Đối với người đàn ông kia, không còn nghi ngờ gì nữa, đó là một buổi sớm thắng lợi huy hoàng. Có lẽ hắn đang vừa vuốt ve làn da của vợ người khác vừa suy ngẫm tỉ mỉ cảm giác của thắng lợi đó chăng? Còn bà ta đàn bà kia, cuối cùng đã thoát khỏi được sự trói buộc của người chồng, làn da nàng cũng vì những cuộc làm tình hả hê mãn nguyện và những giấc ngủ đầy đủ mà càng đầy sức sống.
Thật là thảm hại! Thật quá vô tình vô nghĩa! Quả thật khiến cho người ta bực tức phẫn nộ! Kôyamada không hoàn toàn chịu dẹp bỏ ý định, có lẽ bản thân anh còn có thể cướp lại được người vợ trở về. Anh còn quá lạc quan, suy nghĩ vì một sự việc bất đắc dĩ nào đó mà nàng chưa thể trở về được, cũng có khả năng là vì cửa hiệu đóng cửa muộn, nên phải nghỉ lại nhà một đồng nghiệp của cửa hiệu chăng? Rồi người bạn trêu đùa làm cho nàng mải vui quên cả việc điện thoại báo về nhà.
Chờ suốt mãi tới giữa trưa, Bunshi vẫn chưa trở về. Kôyamada không sao tiếp tục chờ đợi được nữa, anh đã quay gọi số điện thoại đến nhà bà chủ.
Kôyamada nhất định nhờ người gọi bà chủ đang ngủ say sưa phải tỉnh dậy. Khi nghe nói vợ đã từ cửa hiệu ra về đúng thời gian hết giờ làm việc đêm hôm qua, anh mới tỉnh ngộ. Sự phản bội của vợ đã là điều đích thực, không còn nghi ngờ gì nữa.
- Đêm hôm qua Chokubi rời khỏi cửa hiệu đúng giờ như mọi ngày, thời gian không muộn lắm!
Bà chủ nói còn ngái ngủ, mơ hồ trả lời. “Chokubi” là tên sử dụng trong cửa hiệu của Bunshi.
- Cô ta có cùng đi ra với một người nào khác không? Ví dụ như đi cùng một người bạn hoặc cùng một vị khách chẳng hạn?
- Ồ, điều này tôi không chú ý. Có điều, được khách mời, sau khi cửa hiệu đóng cửa, đi chơi tới một nơi nào đó, sự việc này cũng có thể có!
- Thế nhưng, đi chơi suốt một đêm, sự việc này không thể có chứ?
- Điều này thì... Nếu không phải là cùng khách trú ngụ ở một nơi nào...!
Sau khi buột miệng nói ra, bà chủ bỗng nhiên phát hiện người nói chuyện với mình là chồng của nữ chiêu đãi viên. Lúc này, ý thức mông lung chưa hoàn toàn tỉnh ngủ của bà mới tỉnh táo trở lại.
- Thế thì, cô Chokubi, không... vợ ngài,.. cô ấy còn chưa về nhà sao? - Bà chủ đã thay đổi ngữ điệu.
- Chưa về ạ. Đêm hôm qua cô ấy không nói với bà chủ đại thể như cô ấy thuận đường đến nơi nào chẳng hạn?
Nếu Bunshi đem sự việc đó nói cho người khác biết, thì nàng phải liên lạc với mình. Thế nhưng Kôyamada với tâm tình của một người chết đuối muốn bám lấy cây cỏ mạ, đã hỏi câu hỏi đó.
- Cô ấy cũng không nói gì cả. - Bà chủ như rất băn khoăn, nói - Có điều, có lẽ cô ấy sẽ về nhanh thôi, có thể là sẽ từ nơi đến trong buổi tối hôm qua.
- Có thể có khả năng đó sao?
- Cũng có thể cô ấy đã nhận lời mời trú lại ở trong nhà bạn. Nơi có thể là tương đối xa.
- Cũng có thể như vậy. Nhưng từ trước tới nay, cô ấy chưa hề có tình trạng ngủ qua đêm ở đâu mà không về nhà.
- Tôi nghĩ rằng ngài không cần phải suy nghĩ tới mức nghiêm trọng như vậy, cứ chờ thêm một lúc nữa đã. Không bao lâu, chắc bà nhà sẽ bình thản tới làm việc cho mà xem! Tới lúc đó tôi sẽ lập tức để cho bà nhà liên lạc với ngài. Tôi sẽ mắng cho cô ta một trận, không cho phép để cho chồng phải lo lắng. Do vậy, xin ngài không cần phải quở trách bà nhà nghiêm khắc.
Hình như bà chủ rất sợ Koyamada nghiêm khắc truy cứu vợ, từ đó sẽ khiến cho mình sa vào cảnh ngộ mất đi một nữ chiêu đãi ưu tú, nàng có thể là lực lượng chiến đấu quan trọng của cửa hiệu. Thế nhưng, tới giờ làm việc rồi mà vẫn chưa thấy Bunshi xuất hiện, cũng không liên lạc gì với cửa hiệu.
Kể từ đêm hôm đó trở đi, Bunshi tuyệt nhiên không có tin tức gì. Bunshi đi tới địa phương nào? Một chút tin tức cũng không có, cũng chẳng có dấu tích gì về sự cố giao thông hay bị lừa bắt đi mất. Nếu là có sự cố giao thông, thì phía cảnh sát hoặc y viện cấp cứu cần phải truyền đạt thông tri tới. Nếu là bị lừa bắt đi, bọn tội phạm cũng sẽ đưa yêu sách tới. Đằng này vẫn bặt âm vô tín.
Kôyamada kiểm tra lại đồ dùng cá nhân của vợ. Từ trước tới nay, trong quan hệ vợ chồng họ đều tôn trọng bí mật của nhau, chưa bao giờ lục lọi đồ dùng cá nhân. Thế nhưng, nếu trong hai phía vợ chồng có một người bị mất tích thì đó lại là một chuyện khác.
Trong số đồ dùng cá nhân của nàng, chưa biết chừng sẽ để lại một số đầu mối có liên quan đến người tình của nàng. Nhưng Kôyamada không tìm thấy đầu mối đó, mà ngược lại, đã phát hiện ra một tình hình đặc biệt kỳ dị.
Bunshi để lại toàn bộ đồ trang sức và đá quý, trong đó cũng có cả dây chuyền hổ phách và vòng đeo tay “giọt lệ Anh điêng”. Ngoài ra, những bộ quần áo mà nàng thích cũng đều vẫn treo ở trong tủ áo nguyên phong bất động, ngoài những thứ đã mặc ở trên người đi làm ngày hôm đó ra, toàn bộ đều để ở nhà cả.
Điều này thực sự đã làm cho Kôyamada khó hiểu. Nếu Bunshi đã chạy trốn sau khi bàn bạc với người đàn ông kia, thì tài sản riêng của nàng phải đem theo hết, không để lại một thứ nào mới phải. Hay là đã phát sinh ra tình hình khẩn cấp nào, nàng đột ngột quyết định bỏ trốn, vội tới mức ngay cả thời gian lấy đi tài sản riêng của mình cũng không có. Nếu không phải, thì chí ít nàng cũng phải đem theo dây chuyền và vòng tay là vật đáng nghi ngờ rất lớn, có được từ người đàn ông đó chứ! Thậm chí, ngay cả những thứ đó nàng cũng đều bỏ lại cả.
Ngày hôm sau, bà chủ đến tìm Kôyamada. Bunshi đột ngột bỏ đi không làm việc nữa, điều này đã khiến cho cửa hiệu rất lo lắng.
- Có người khách nào đặc biệt thân cận với nàng không? - Kôyamada hỏi bà chủ.
- Chokubi là người rất có duyên, nhiều người đàn ông nịnh nọt chiều chuộng. Nhưng hình như không có người nào đặc biệt.
Bà chủ không hổ thẹn là con người được rèn luyện ra từ trong thế giới đời sống ban đêm, bà dùng ánh mắt rất trong sáng lại rất sắc sảo nhìn khắp lượt trong phòng. Ánh mắt đó hình như đang hoài nghi Kôyamada đang giấu vợ mình ở nhà.
- Phải chăng là vợ tôi đã đến nhà người bạn trong cửa hiệu?
- Chokubi rất được khách hàng yêu quý, nhưng sự tiếp xúc giữa cô và các bạn lại tỏ ra không tốt. Điều đó vốn là điểm chung của các nữ chiêu đãi đã có chồng.
Kôyamada phát hiện ra tình tiết mới. Mỗi tuần lễ có hai lần, quá ba giờ sáng Bunshi mới về tới nhà, nàng giải thích là vì cửa hiệu đóng cửa muộn, Kôyamada tin là thật, vì nàng nói cửa hiệu đã cử xe đưa nàng về.
- Làm công việc này, phải lựa chiều theo ý của khách. Khách không đi, chúng em cũng không thể về được, xin anh thông cảm cho! - Nàng nói vậy, Kôyamada còn biết nói gì nữa.
Tuy không phải là không hoàn toàn nghi ngờ, nhưng Kôyamada cảm thấy bản thân mình là người sống bám vợ, vì để dẹp bỏ tâm lý ghen tuông đố kỵ của mình mà tìm hiểu tình hình ở cửa hiệu để chứng thực, như vậy thì thật chẳng ra gì.
Thế nhưng, bây giờ nghe lời nói của bà chủ, chàng mới biết thì ra cửa hiệu trước sau vẫn đóng cửa vào lúc mười hai giờ đêm.
- Cho dù có muốn tiếp tục kinh doanh, thì cảnh sát cũng không cho phép. Chokubi đã về nhà đồng thời với lúc cửa hiệu đóng cửa. - Bà chủ nói.
Từ cửa hiệu về nhà, chỉ cần một giờ là tới nơi. Nếu xe chạy nhanh thì thời gian còn có thể rút ngắn hơn. Nhưng Bunshi mỗi tuần lễ có hai lần ở đâu trong thời gian trống khoảng hai, ba giờ? Thời gian đó nàng ở đâu và với ai?
Kôyamada bắt đầu tìm kiếm Bunshi, tuy nhiên, cho dù có tìm thấy, cũng chẳng thể bảo đảm được nàng sẽ trở về. Nhưng anh lại không muốn rũ bỏ sự nỗ lực, từ trong lòng mình, Kôyamada vẫn còn rất yêu vợ. Anh quyết định trước hết phải tìm cho ra tên tình phu của vợ, nàng nhất định đang ở bên cạnh hắn. Có lẽ nào họ lại không để lại dấu tích của hành vi bất chính ở một nơi nào đó? Chính những đêm người vợ trở về nhà muộn, có lẽ tên đàn ông ấy đã đưa nàng tới một nơi lân cận.
- Xe!
Kôyamada cảm thấy đã phát hiện ra một mục tiêu. Tuy nhiên, cho tới hiện nay anh vẫn luôn luôn tin tưởng vào sự giải thích “cửa hiệu cử xe đưa về”. Kỳ thực Bunshi ra về đúng giờ, và tự mình tìm xe. Khi Kôyamada lo lắng vì vợ trở về nhà muộn nên muốn đi đón thì Bunshi luôn ngăn cản “đã có xe đưa về, do vậy không cần phải lo”, nàng còn nói: “Đi đón trong lúc nửa đêm canh khuya, có thể khiến cho bệnh tình của anh khó khăn mới có chuyển biến tốt gặp nguy hiểm xấu trở lại”.
Bây giờ nghĩ lại, Kôyamada khẳng định là vì nàng được tên đàn ông đó đưa về, cho nên, nếu chồng đi đón sẽ bất tiện.
Giả sử tên đàn ông đó lái chiếc xe riêng của nhà đưa nàng về, thế thì, chúng có thể lưu lại dấu tích ở một nơi nào không? Kôyamada bắt đầu dò hỏi tin tức.
Việc dò hỏi tin tức của Kôyamada là một việc rất khó khăn, bởi vì vùng này vốn dĩ rất vắng vẻ hẻo lánh, hầu như không có người nào chưa ngủ vào thời gian muộn như vậy, những đối tượng có thể hỏi thăm được rất hạn chế. Điều kiện tiên quyết là phải tìm cho được những người chưa ngủ vào lúc đó.
Thế nhưng, những người ấy làm sao có thể tìm được? Ngay cả đến ga xe lửa phồn hoa nhất ở gần đây, sau chuyến xe cuối cùng, cũng đã trở nên lạnh lẽo, huống hồ nhà của Kôyamada ở một xó Ixỉnh hoang vu, cây mọc um tùm, lại cách ga xe rất xa. Cho dù trong thời gian đó anh có quanh đi quẩn đấy, cũng chẳng thể gặp được một người nào.
Mỗi ngày, cứ đến đêm khuya, Kôyamada đi đi lại lại ở xung quanh nhà mình, điều này đã trở thành công việc duy nhất hiện tại của anh, có một lần anh bị cảnh sát tuần tra gọi lại gặng hỏi một hồi.
Bởi vì mọi đồ dùng cá nhân của vợ còn nguyên ở cửa hiệu nên Kôyamada đã tới cửa hiệu rượu “Katokurai” nhận. Lúc trở về, Kôyamada đi cùng những người tan ca trở về nhà, theo hướng về nhà mình. Ở bên cạnh con đường gần nhà ga xe hỏa đang tiến hành một công trình gì đó, gây trở ngại nghiêm trọng cho giao thông. Dòng xe không tiến được, đoàn người ứ lại trên đường dành cho người đi bộ, họ len lỏi xuyên qua giữa dòng xe đó, từng người lái xe ruột nóng như lửa đốt, tiếng còi kêu inh ỏi khắp nơi, không lúc nào ngớt.
Hai người trông có dáng vẻ như hai viên chức công ty, kết bạn cùng đi với Kôyamada oán trách nói:
- Vào thời gian này còn làm việc cái con mẹ nó à?
- Chẳng phải là họ đang thi công công trình đó sao?
- Họ hoàn toàn có thể tránh thời gian cao điểm ùn tắc giao thông này, làm việc vào lúc nửa đêm cũng được mà! Trước đây không lâu khi xây dựng công trình đặt đường ống nước ở gần nhà tôi, họ chỉ làm vào lúc nửa đêm.
- Có lẽ đây là một công trình khẩn cấp.
- Cứ coi là như thế, nhưng họ không hề nghĩ tới nỗi phiền phức mà họ đem lại cho người đi đường. Nếu vì công trình này mà gặp phải sự cố giao thông nào đó, không bắt người thi công công trình tiến hành bồi thường thì không xong với tôi!
Vô tình nghe được lời oán thán của họ, Kôyamada nhớ lại khoảng một tháng trước đây, vào lúc nửa đêm, anh đột nhiên cảm thấy khát nước, bèn vặn vòi và phát hiện nước ngừng chảy. Lúc đó đang tiến hành thi công công trình đường ống nước máy gần nhà mình.
Lời đối thoại của hai nhân viên công ty kia đã gợi ý cho Kôyamada: Người phụ trách công trình đặt ống nước máy có lẽ đã nhìn thấy vợ mình.
❆❆❆
Ngày hôm sau, Kôyamada tới Sở Quản lý nước máy thuộc sở Xây dựng thành phố, tìm đến nhân viên thi công tham gia hạng mục công trình đó, biết được sở Quản lý nước máy thành phố K đã bao thầu hạng mục công trình này, ấy là Công ty Công trình của thành phố, có tên gọi là “Kôhonkôgyố.
Kôyamada lại tới phòng nghiệp vụ của Công ty Công trình, từ chỗ người phụ trách, đã hỏi thăm được tên của mấy nhân viên công trình. Anh bền bỉ kiên nhẫn đi tới hiện trường thi công và gia đình của họ, đưa cho họ xem bức ảnh của vợ mình, rồi hỏi họ trong quá trình thi công có nhìn thấy một chiếc ôtô hoặc một người đàn ông nào đưa nàng về nhà hay không.
Số nhân viên công trình nhấp nháy ánh mắt hiếu kỳ, thế nhưng đều trả lời là không nhìn thấy. Đầu mối khó khăn mới nghĩ ra được này cũng bị đứt tại đây. Kôyamada vẫn không nản chí.
Trong số nhân viên công trình, thực ra không phải chỉ có những nhân viên chính thức, có lẽ còn có một số dân công hoặc công nhân tạm thời từ nông thôn đến. Trong số những người này, có lẽ đã có người nhìn thấy vợ mình chăng? Nhưng họ đều là những người làm công việc lưu động, sau khi công trình kết thúc, họ chuyển tới nơi khác. Khó khăn lắm, Kôyamada mới hỏi thăm được chỗ ở của một người trong số đó.
Kôyamada giống như người chết đuối bám được chiếc phao cứu mệnh.
- Người đàn bà trên tấm ảnh này là vợ của ông à?
Ánh mắt không chút khách khí của người làm công, sau khi ngắm nghía Kôyamada rồi đối chiếu kỹ càng với tấm ảnh.
- Úi dào, chẳng có ấn tượng gì hết! Vợ ông sao rồi?
Kôyamada kể lại tình hình hết sức ngắn gọn, anh công nhân thay đổi bộ mặt thông cảm, nói:
- Nói như vậy, tức là vợ ông đã chạy trốn! Có điều, cứ cho là như vậy, bà nhà cũng vẫn là một người phụ nữ rất xinh đẹp! Tôi rất hiểu và thông cảm với nỗi khổ đi tìm vợ của ông.
Kết quả Kôyamada không thu được tin tức gì, buồn bã trở về. Bỗng nhiên, anh cảm thấy như có người đang từ phía sau đuổi tới, ngoảnh cổ lại nhìn, thì ra đó là người làm công lưu động lúc nãy.
- Tôi vừa mới nghĩ ra rồi!
Sau khi đuổi kịp Kôyamada, anh ta thở một hơi dài, nói:
- Có phải là vợ ông hay không tôi không dám chắc. Vào thời gian này tháng trước, tôi còn làm ở công trường đó, khoảng trên dưới ba giờ đêm, tôi đã từng nhìn thấy một người phụ nữ trẻ từ trên xe bước xuống.
- Thật vậy à?
Lần đầu tiên có được tin tức, toàn thân Kôyamada cảm thấy căng thẳng rạo rực.
- Ừ, tôi đã quên gần hết rồi! Khi người phụ nữ đó từ trên xe bước xuống, vì quá xinh đẹp, tôi quả thực đã nghi ngờ nàng có phải là con hồ ly biến thành hay không! Và vì nơi đó rất tối, nên tôi đã không nhìn rõ được dung nhan của nàng. Thế nhưng dưới ánh sáng của ngọn đèn làm việc, một khuôn một trắng như tuyết nổi lên mơ hồ không rõ, đúng là có chút làm cho mọi người sự hãi. Quần áo nàng mặc cũng không giống phụ nữ con nhà lành. Tôi hoảng sợ tới mức không dám trêu đùa nàng nữa.
- Nàng mặc quần áo như thế nào?
- Tôi không được rõ lắm, chỉ nhớ là trang điểm rất xinh đẹp, lộng lẫy, hình như ở trên váy lại mặc thêm một chiếc váy khác nữa.
Đại để là vì Bunshi tham dự vũ hội nên phải ăn mặc lễ phục theo quy định, đó là một trong những bộ lễ phục mà nàng yêu thích nhất. Khi mới bắt đầu đi làm việc, nàng thường mặc quần áo kiểu Nhật Bản, nhưng gần đây lại thường xuyên mặc Tây phục.
- Lúc đó không có người đàn ông nào ở bên cạnh nàng chứ?
- Ừ, tôi nghĩ là không có.
Người làm công lưu động để lộ ra ánh mắt đang truy tìm một ký ức mơ hồ.
- Trong xe không có người đàn ông nào ngồi chứ?
- Đích thực là chỉ có người lái xe.
- Nàng từ trên một chiếc xe như thế nào bước xuống? Là xe riêng của gia đình hay là tắcxi?
Nếu là xe tư nhân thì người lái xe đó chính là đối tượng dan díu vụng trộm với Bunshi.
- Không phải là xe riêng của gia đình.
- Vậy thì, là xe tắcxi.
Nếu người vợ chỉ một mình từ trên tắc xi bước xuống, thế thì, người dàn ông đó có khả năng ngồi trên một chiếc xe khác, hoặc đã xuống xe ở giữa đường.
- Không! Đó cũng không phải là chiếc xe tắcxi thông thường!
- Vậy thì chiếc xe thế nào?
- Đó là một chiếc xe tắcxi rất sang trọng, thân xe to hơn xe thường một chút nhưng cao cấp hơn nhiều.
- Một chiếc xe tắcxi sang trọng?
- Ừ! Bất thần một chiếc xe ôtô tắcxi sang trọng đỗ ở trước mặt tôi, từ trong xe bước xuống một người đàn bà xinh đẹp lộng lẫy.
Ngồi trên chiếc xe sang trọng về nhà, đây có thể là lần đầu tiên Kôyamada nghe nói. Đương nhiên, đây không phải là xe của cửa hiệu cử tới. Như vậy có nghĩa là xe của người đàn ông đó cử tới.
- Anh có biết chiếc xe đó của công ty nào không?
Kôyamada cảm thấy như đã nhìn thấy một tia hy vọng.
- Tôi chỉ mải ngắm nhìn người phụ nữ. - Người nhân viên làm công lưu động cảm thấy như rất ngượng, đưa tay sờ lên mặt.
- Anh không nhớ được một chút nào hay sao? Ví dụ như nhãn hiệu xe, số xe, hoặc dấu hiệu của công ty chẳng hạn. - Kôyamada bám chắc không rời, hỏi.
- Dấu hiệu ư, trên xe có một ký hiệu con rùa, không biết có phải là dấu hiệu của công ty hay không.
- Trên xe in dấu hiệu con rùa à?
- Tôi chỉ được nhìn thoáng qua, nhớ không được rõ ràng, nhưng đích xác là hình dạng giống như một con rùa.
- Anh không nhận lầm đấy chứ?
- Nếu ông nói như vậy thì tôi không có bảo đảm gì hết. Tôi chỉ nhìn thấy thoáng qua trước mắt thôi.
Tình hình hỏi thăm được từ người làm công lưu động chỉ có vậy, nhưng so với không có một chút gì hiện nay, chẳng còn nghi ngờ gì, đây là một thu hoạch cực kỳ lớn. Kôyamada lập tức hỏi hiệu rượu “Katokurai”, họ trả lời ở đó chưa hề sử dụng loại ôtô tắcxi có mang ký hiệu hình con rùa.
Kôyamada đã tìm được mục tiêu ở trên sổ danh bạ điện thoai. Tắc xi có in dấu hiệu con rùa là xe của Công ty Giao thông Điện tử tổng bộ đặt tại Chitai.
Anh lập tức tới tổng bộ của Công ty Giao thông Điện tử. Công ty này nằm ở một góc lộn xộn đối mặt với con đường lớn của phố lớn thứ tư thuộc Chitai. Công ty hình như còn kiêm cả việc kinh doanh tắc xi bình thường, trên bãi đỗ xe có thể nhìn thấy mấy chiếc tắcxi bình thường và mấy chiếc tắcxi sang trọng đang sửa chữa, trên cửa xe của mỗi chiếc xe đều in dấu hiệu hình con rùa.
- Khoảng một tháng trước đây, có phải mỗi tuần lễ quý công ty đều có hai lần cử xe tới Kyuzencho thuộc thành phố K?
Người nhân viên văn phòng bước ra tiếp đón Kôyamada, ngắm nhìn anh với con mắt nghi ngờ.
- Xin lỗi, chúng tôi có quy định, đối với tình hình của khách hàng, không được phép tiết lộ!
- Người mà quý công ty phục vụ là vợ của tôi. Mấy ngày trước vợ tôi đột ngột mất tích. Nếu được gặp người lái xe đó hỏi thăm thì có lẽ sẽ lần được ra một chút đầu mối. Cầu xin ngài đó! Tôi không gây phiền phức gì cho quý công ty đâu, có thể giúp đỡ tôi điều tra một chút được không?
- Vợ của ngài mất tích à?
Lời nói của Kôyamada làm cho đối phương cảm động.
- Xin hãy đợi cho một lát, để tôi tới hỏi ý kiến người phụ trách đã.
Người nhân viên bước vào trong phòng. Một lúc sau ông ta quay ra cùng một người đàn ông béo ục ịch. Kôyamada nhắc lại mục đích tới đây của mình.
- Nếu là sự việc như vậy, chúng tôi có thể báo cho ngài biết.
Người đàn ông đó gật đầu rất thoải mái. Anh nhân viên bê ra một tập danh sách rất dày, bắt đầu lật mở từng trang để tiến hành tra tìm. Trên mặt bìa là dòng chữ “Sổ ghi chép các sự việc căn dặn của khách hàng”.
- Một tháng trước, khoảng trên dưới ba giờ đêm, tới Kyuzencho thành phố K, đúng không? Nếu ngài biết vợ ngài lên xe từ đâu, thì tôi có thể tìm được nhanh giúp ngài.
- Rất đáng tiếc, tôi không biết được vợ tôi đã lên xe từ đâu. Chỉ là một tháng trước có người đã nhìn thấy xe của quý công ty, có lẽ gần đây cũng đã có sử dụng!
- Ngài nói mỗi tuần lễ hai lần, vậy thì cố định vào ngày thứ mấy?
- Điều đó không nhất định, tôi chỉ nhớ không phải là thứ bảy và chủ nhật.
Bởi vì chủ nhật là ngày cửa hiệu nghỉ, còn tránh ngày thứ bảy có lẽ là vì người đàn ông ấy có gia đình, khó có thể sắp xếp được thời gian.
- Là Kyuzencho của thành phố K phải không? Ô, là người này à? - Người nhân viên di động ngón tay út trên quyển sổ ghi chép, đột ngột dừng lại.
- Tìm thấy rồi à? - Kôyamada nén chặt trái tim đã bắt đầu đập thình thịch, ánh mắt dừng lại trên trang giấy.
- Hai giờ ba mươi phút ngày 13 tháng 9, cần một chiếc xe đi từ Ginkyô của phố lớn thứ ba Nantaisuka tới Kyuzencho của thành phố K. Ồ, nếu là khách hàng này, bà ấy vẫn thường xuyên gọi xe, khi chúng tôi tiếp nhận lời hẹn, rất chú ý đến thời gian và địa điểm đón người. Vì ngài chỉ nói Kyuzencho của thành phố K, nên tôi không thể tra ngay ra cho ngài được.
- Ginkyô có ý nghĩa gì?
- Đó là chỉ phía dưới cây Ginkyô (Cây ngân hạnh hay cây bạch quả, tiếng Nhật là Ginkyô) ở phố lớn thứ ba thuộc Nantaisuka. Nơi đó đã trở thành một ký hiệu, thường xuyên được dùng làm địa điểm đón khách.
- Vậy thì người gọi xe là ai?
- Luôn luôn là một người phụ nữ gọi điện thoại, nói tên là Kawamura.
- Người đó có nói rõ nơi ở không?
- Không. Cô ta chỉ nói rõ hai giờ rưỡi sáng sớm lái xe tới dưới gốc cây Ginkyô.
- Thế nhưng, nếu không biết được nơi ở của người gọi xe, sau công việc làm sao có thể yêu cầu thanh toán tiền?
- Mỗi lần người đó đều thanh toán bằng tiền mặt.
- Thanh toán bằng tiền mặt à?
Kôyamada cảm thấy hình như mình bị đánh một gậy vào đầu. Anh không thể ngờ được thuê xe tắc xi sang trọng khác với thuê xe tắc xi bình thường, đòi hỏi phải trả tiền mặt. Anh vẫn cho rằng người đàn ông đó thuê công ty tắcxi chở Bunshi về, sau khi chở xong mới trả tiền. Không ngờ, hắn ta lại giao tiền phí xe cho Bunshi.
- Người ngồi xe chỉ là vợ tôi, không, chỉ là một người phụ nữ tự xưng là Kawamura thôi chứ?
- Điều ghi chép ở đây là một người. Tài xế lái chiếc xe đó hiện tại đang đợi xuất xe ở trong văn phòng, để tôi gọi anh ta vào đây nhé!
Người nhân viên từ cửa sổ của phòng làm việc thò cổ ra ngoài, gọi to:
- Taishuga này, tới đây một lát!
Một người đàn ông trên dưới bốn chục tuổi bước vào phòng làm việc rất nhanh chóng. Anh ta mặc bộ Tây phục màu xanh, thoạt trông đã thấy là con người có tính cách rất cương trực.
- Ngài đây muốn hỏi thăm sự việc vị nữ sĩ Kawamura ngồi xe từ dưới cây Ginkyô tại Nantaisuka tới thành phố K. Theo ngài đây nói, thì ngài là chồng của Kawamura. Nào, mời ngài trực tiếp nói chuyện với người này.
Trước hết, Kôyamada cho Taishuga xem tấm ảnh của vợ mình.
- Úi dào, vị này đúng là nữ sĩ Kawamura rồi! Kawamura, bà ta đã xảy ra chuyện gì?
Kôyamada kể sơ sự việc sau đó rồi hỏi:
- Khi vợ tôi lên xe ở dưới gốc cây Ginkyô chỉ có một mình thôi chứ? Có người đàn ông nào cùng đi với nàng không?
- Tôi không nhìn thấy hình bóng của một người đàn ông nào cả. Bà ấy luôn luôn đi một mình.
- Ông có biết vợ tôi từ đâu đến không?
- Từ phía trạm xe tới.
- Vợ tôi đến theo thời gian đã hẹn trước chứ?
- Cơ bản là theo thời gian, cho dù có tới muộn, nhiều nhất cũng không quá trên dưới mười phút.
- Tại sao vợ tôi lại gọi ông lái xe tới chỗ đó?
- Điều này... có lẽ là... nơi ở của nữ sĩ Kawamura, xe không lái vào được, hoặc nơi đó tương đối khó tìm, cũng có khả năng là...
Nói tới đây, Taishuga bèn ấp úng, lời lẽ hàm hồ. Kôyamada đoán ngay, sở dĩ anh ta ấp úng không nói rõ, có khả năng là vì nơi mà nàng đang đợi đó, nếu để cho xe trực tiếp lái vào bên trong sẽ không tiện lắm. Điều này khẳng định nơi đó làm cái việc xấu xa không muốn để cho ai biết cả.
Bỗng nhiên Kôyamada nghĩ bâng quơ.
- Đại để là vào khoảng một tuần lễ trước, đúng rồi, đó là đêm ngày hai mươi sáu tháng chín, phải không?
Không cần phải mở sổ, Taishuga cũng vẫn còn nhớ.
- Ồ, đêm hôm đó, đúng là đêm tôi lái xe tới đón.
- Từ dưới gốc cây Ginkyô, đưa thẳng tới thành phố K có phải không? - Kôyamada bỗng nhiên phấn chấn tinh thần.
- Đúng vậy! Khoảng trên dưới hai giờ sáng tôi đến đón bà, khoảng hai giờ rưỡi tôi đưa bà tới nơi cũ ở thành phố K.
- Nơi cũ mà ông nói là vùng nào vậy?
- Đó là Kyuzencho, chính là ở trước chiếc cổng chào. Theo Kawamura nói, từ đó về nhà chỉ có mấy bước chân thôi.
Người lái xe lại ấp úng hàm hồ, không nói tiếp nữa. Nhất định là vì lúc đó ông ta ngộ ra được tâm tình của Bunshi không muốn cứ ngồi ở trên xe tới thẳng trước cửa nhà mình. Từ cổng chào đến nhà mình chẳng còn bao xa, nói như vậy, nàng đã mất tích trên đoạn đường này.
Kôyamada cảm thấy trong việc này nhất định có sự can thiệp người khác, sau khi người đàn ông đó và Bunshi chia tay, lại phát sinh ra sự việc gì nữa, tức thì liền ngồi lên chiếc xe khác đuổi theo nàng tới đây. Hắn đã đuổi kịp Bunshi đang đi bộ về phía nhà mình, rồi bắt nàng bước lên xe của hắn, sau đó đem nàng tới một nơi nào khác. Nói tóm lại là, ở gần cây Ginkyô của Nantaisuka có một sào huyệt mà chúng thông dâm với nhau. Nếu đi tới nơi đó, chắc hẳn là có thể điều tra rõ được tên thông dâm với vợ mình là kẻ nào.
Kôyamada giống như một con chó săn có khứu giác rất thính nhạy, lại phát hiện ra một điểm nghi vấn mới.
3Kôyamada đích thân tới Nanlaisuka một chuyến. Anh ngồi lên xe tắcxi hiệu con rùa mà mình ngẫu nhiên gặp được, hai mươi phút sau, đã đứng ở dưới gốc cây Ginkyô to lớn.
Đây rõ ràng là một cây bạch quả rất lớn. Coi cây bạch quả này làm dấu hiệu địa điểm là mục tiêu rất rõ ràng, bởi lẽ từ nơi rất xa đã có thể nhìn thấy. Cây này cao khoảng ba mươi mét, thân cây to chừng ba, bốn mét. Kôyamada ước đoán tuổi thọ của nó khoảng trên dưới ba trăm năm. Ở bên cạnh cây lớn này còn dựng lên một biển báo mà thủ đô Tôkyô chỉ định làm “Vật kỷ niệm thiên nhiên"
Đúng là dự đoán của Kôyamada, trên biển bố cáo ghi rõ tuổi của cây này khoảng ba trăm năm.
Dưới gốc cây là một bãi đất trống, được làm thành một bãi đỗ xe miễn phí cực kỳ tốt. Vì không có biển báo cấm đỗ xe, cho nên “Vật kỷ niệm thiên nhiên” hiếm có này cũng vì vậy đã bị sự xâm hại nghiêm trọng của khí thải các loại ôtô.
Bunshi đã từng gọi xe tắcxi tới dưới gốc cây này. Điều đó chứng tỏ rằng nàng đã đến từ một nơi gần đây. Để tận khả năng tranh thủ thời gian, hơn thế, để cho nhiệt tình cháy bỏng do dư âm “làm việc đó" dẫn đến không bị nguội lạnh, “ổ nằm” phải càng gần càng tốt.
- Bà ta từ phía trạm xe tới!
Từ trên xe bước xuống, nhiều lần Kôyamada nhớ tới những lời nói của Taishuga. Chỉ có một con đường thông tới phía nhà ga xe lửa, anh không chút ngần ngại đi về hướng đó.
Đó là một góc kề sát nhà ga, nhưng lại rất âm u tĩnh mịch. Giữa những ngôi nhà nhỏ của các viên chức trong công ty, có một miếu thờ nhỏ xíu. Giữa những nhà ở còn xen kẽ một cửa hiệu thuốc lá và một cửa hiệu Sushi (một loại thực phẩm đặc biệt của Nhật Bản, trên cơm mì dùng bơ, đường, muối điều vị, thêm cá thịt, trứng gà, rau xanh... rồi dùng rau tía cuộn lại hoặc nắm thành nắm cơm tròn, có rất nhiều chủng loại). Trước cửa hiệu Sushi có một người làm thuê xách những hộp thức ăn đem ra ngoài bán, đang cưỡi xe đạp trở về. Nhìn thấy người làm thuê, Kôyamada bỗng nhiên nghĩ tới một sự việc.
Trước và sau khi làm những việc trai lơ phong nhã, thưởng thức một chút thực phẩm thanh đạm là việc thường có. Ở trong những khách sạn du lịch đó, khách sạn tạm thời nêu ra yêu cầu thưởng thức các món ăn, có lẽ trong khách sạn không thể tự làm ra được, mà phải nhờ các cửa hiệu ăn uống ở bên ngoài đưa tới cho.
- Gần đây có những khách sạn du lịch mà cửa hiệu các ông thường xuyên đưa hàng ra ngoài đó bán không? - Kôyamada đột ngột gọi người làm thuê đang định bước vào trong cửa hiệu.
- Chính là tôi vừa đưa hàng đến bán hết cho Suimeiso trở về đó.
- Người làm thuê trẻ trên mặt mọc đầy mụn trứng cá trả lời rất sảng khoái.
- Suimeiso à?
- Đó chính là khách sạn du lịch tình nhân ở phố nhỏ bên cạnh đây.
- Ở gần đây, ngoài Suimeiso ra, còn có hiệu cơm và khách sạn du lịch nào khác nữa không?
- Theo tôi biết thì chỉ có Suimeiso thôi! Tại sao ông lại hỏi thăm những chỗ này? - Người làm thuê đột ngột lộ vẻ nghi ngờ.
- Không, tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi.
Kôyamada vội vã bước đi, quên cả cảm ơn. Người làm thuê ngạc nhiên nhìn theo Kôyamada rồi nghiêng đầu vẻ suy nghĩ, sau đó mở cửa hiệu bước vào.
❆❆❆
Kôyamada ngắm nhìn kỹ, thấy trước cửa phố nhỏ mà người làm thuê cho biết có chôn một cột điện, trên cột điện treo một tấm biển “Khách sạn du lịch Suimeiso”. Theo phố nhỏ đi vào trong, chính là Suimeiso mang đầy vẻ thần bí, ở sân trước rải đầy những viên đá sỏi, đi về phía sau là các loại hoa cỏ thảo mộc.
Như vậy là không thể đậu xe ở trước cửa được. Tại đây căn bản không có sự trang trí sặc sỡ, lòe loẹt như ở các khách sạn tình nhân khác. Ngược lại, nơi đây khiến cho người ta cảm thấy đây chính là sân bãi thiên nhiên giấu giếm lén lút để làm những việc trai lơ dĩ thỏa. Từ đây tới gốc cây Ginkyô, không hết năm phút, chỉ cách hai đường phố nhỏ, cho nên lái xe rất khó quan sát được nàng từ nơi nào bước ra.
Coi như ta đã tìm được nàng rồi!
Kôyamada đứng trước cửa lớn, hít thở sâu một lát. Cuối cùng anh đã tìm được sào huyệt mà vợ mình vụng trộm. Kôyamada cảm thấy người vợ mất tích như đang nằm ôm ấp người đàn ông đó ở trong một nơi sâu kín của khách sạn du lịch này. Nơi để giày, dép ở cửa chính là mặt phẳng lát đá mài màu đen sản xuất tại Nachi. Bên trong cửa chính mang phong cách phòng trà là con đường uốn khúc, nhìn không thấy bên trong.
Kôyamada gọi một tiếng hỏi xem có người không, nhưng sau một hồi lâu không có trả lời. Anh lại gọi thêm mấy lần nữa, khó khăn lắm mới thấy có tiếng chân bước nhẹ nhàng từ bên trong vọng ra.
Lát sau... một nhân viên phục vụ nữ khoảng trên dưới ba mươi tuổi mặc bộ quần áo Nhật Bản bằng lụa sợi se bước ra. Hình như vừa rồi người này làm công việc siặt giũ cọ rửa, đang dùng khăn tạp dề lau tay.
- Mời vào!
Nữ phục vụ viên nhìn thấy một mình Kôyamada đứng ở trước cửa, không để lộ sắc thái gì đặc biệt. Có lẽ là vì đã có rất nhiều người tình đụng đầu ở đây chăng?
- Có người đang đợi ông phải không? - Quả nhiên không ngoài dự đoán, nữ phục vụ viên hỏi.
- Không, tôi muốn hỏi thăm một việc.
Kôyamada ngăn chặn sự suy đoán bậy bạ của người phục vụ. Sự hòa nhã thân mật đối với khách hàng của đối phương lập tức đông cứng lại, biến thành một bộ mặt phòng bị nghiêm ngặt, hình như cô ta lầm tưởng Kôyamada là cảnh sát mặc thường phục phụ trách việc phong hóa xã hội.
- Kỳ thực là tôi đến đây để tìm người vợ của tôi! - Để cho đối phương nới lỏng cảnh giác, Kôvamada cố gắng nói như không có sự việc gì xảy ra. - Trước đây mấy ngày vợ tôi bị mất tích. Tôi phát hiện ra một hộp diêm của quý khách sạn trong túi xách tay của vợ. Tôi nghĩ rằng nàng có thể để lại một đầu mối gì ở đây nên tới xem thử.
Kôyamada vừa nói, vừa đưa ra bức ảnh của Bunshi.
- Ô, nếu là vị này thì... - Cô ta lập tức có phản ứng, cứ chăm chú nhìn vào tấm ảnh.
- Quả nhiên là nàng đã đến nơi này rồi ư? Con nhớ mẹ mỗi ngày đều khóc lóc, tôi cho rằng nàng bị tên đàn ông nào đó lôi kéo cùng bỏ trốn. Tôi nghĩ rằng sớm muộn sẽ có một ngày nàng tỉnh ra, nhận thức được lầm lỗi và mê muội của mình rồi quay trở về. Thế nhưng, nếu đợi tới lúc đó thì con trẻ đã quá đáng thương! Cho nên tôi phải ra ngoài tìm đến chỗ ở của nàng. Đối với lầm lỗi của nàng, tôi dự định sẽ tha thứ hết. Nếu quý khách sạn biết được nơi ở và địa chỉ tên đàn ông đó, có thể bảo cho tôi biết được không?
Để lôi cuốn sự thông cảm của đối phương, Kôyamada đã từ không nói có, bịa đặt ra một đứa con. Những lời nói hoang đường đó như đã phát huy được sức thuyết phục.
- Thì ra vị đó chính là phu nhân của ngài - Trên khuôn mặt đối với việc nam nữ dĩ thõa dâm dục đã không có chút cảm giác, không hề biểu lộ tình cảm kia của nữ phục vụ viên tựa hồ như xúc động.
- Tôi nghĩ rằng người đàn ông đó có khả năng biết được chỗ ở của vợ tôi. Tôi quyết sẽ không làm việc gì gây phiền phức cho quý khách sạn. Xin cô hãy nói cho tôi biết nơi ở và tên họ của người đàn ông đó! - Kôyamada cứ bám chặt không chịu buông rời.
- Điều này thì...
Trên mặt người nữ phục vụ biểu lộ sự khó xử.
- Tôi cầu xin cô đấy! Tôi có thể là không cần, nhưng con tôi còn nhỏ, nó cần phải có mẹ!
- Tôi rất muốn báo cho ngài biết, nhưng thực sự, chúng tôi cũng không biết!
- Không biết à? - Kôyamada nhìn đối phương như không tin vào lời nói không biết một cái tên Kawamura.
- Ở đây có sổ đăng ký khách hàng không?
- Ồ, nếu giữ lại những thứ ấy, sẽ khiến cho khách hàng cảm thấy chán ghét! - Nữ phục vụ viên cười như tự chế giễu mình.
- Nói vậy là không lưu lại thứ gì cả ư?
- Đúng vậy, rất xin lỗi! - Nữ phục vụ viên làm ra vẻ nuối tiếc. Nhìn thái độ của cô ta không giống như người biết rõ mà lại có ý không nói. Thất vọng tới cực độ, từ trong đáy lòng, Kôyamada cảm thấy nhòe nhoẹt, chẳng biết đằng nào mà gỡ.
- Thế thì, chí ít... tên tình phu của vợ tôi là tên đàn ông như thế nào chứ?
- Ý ngài muốn nói là...
- Tuổi tác của hắn nhìn thấy khoảng độ bao nhiêu?
- Đại để khoảng trên dưới bốn mươi. Đó là một người dáng vóc rất to khỏe, có khuôn mặt vô cùng xuất chúng.
Trong thần sắc của người nữ phục vụ hình như đang so sánh người đàn ông đó với Kôyamada. Kôyamada vốn dĩ có thể chất yếu ớt, cộng thêm đang ở thời kỳ dưỡng bệnh, mấy ngày hôm nay mệt mỏi đi tìm vợ, nên thân hình gầy rộc đi. Vả lại, quần áo anh mặc cũng rất tùy tiện cẩu thả. Kôyamada nhìn rõ, trong con mắt của người nữ phục vụ kia hình như đang nói: Cứ nhìn bộ dạng như thế này của anh, vợ anh nó phái chạy trốn cũng là việc bất đắc dĩ.
- Hắn có đặc trưng gì làm cho người ta chú ý không?
- Điều đó thì... - Nữ phục vụ viên làm ra vẻ đang suy nghĩ. - Tuy không phải là đặc trưng gì, nhưng người đó có một đồ vật bỏ quên ở đây.
- Bỏ quên đồ vật à? Quên đồ vật gì cơ?
- Một quyển sách. Chúng tôi dự định sẽ trả lại cho người đó, nhưng không thấy ông ta quay lại.
- Hiện tại quyển sách đó vẫn còn ở đây chứ?
Hơi thở của Kôyamada tăng nhanh. Nếu là quyển sách của tên đàn ông đó bỏ lại ở đây, chắc chắn là ở trên đó sẽ viết tên họ của chủ nó.
Nữ phục vụ viên quay mình bước vào bên trong một lát, rồi trong tay cầm một quyển sách bước ra, nói:
- Chính là quyển sách này.
Cô ta đưa quyển sách cho Kôyamada. Tên quyển sách là “Chiến lược đặc thù trong kinh doanh”, tiêu đề phụ là “Nghiên cứu những sự việc trong hệ thống quản lý kinh doanh tối cao”. Đây là quyển sách nói về thương nghiệp của một nhà xuất bản nổi tiếng, mới phát hành thời gian gần đây.
Sách tuy rất mới nhưng đã không còn bìa, do đó không biết đã mua ở hiệu sách nào. Trên sách cũng không viết tên chủ nhân. Khó khăn lắm mới lần dây hái quả, đã tìm được đầu mối, nhưng như thế này thì như chẳng có một chút kết quả gì.
Tuy rất thất vọng, Kôyamada vẫn không buông tay, vẫn xột xoạt lật mở quyển sách. Bỗng nhiên có một vật gì rất mỏng nhẹ nhàng rơi xuống chân anh.
Anh nhặt lên, thì ra đó là một tờ danh thiếp. Kẹp một tờ danh thiếp của mình vào trong quyển sách, việc này rất hiếm thấy. Có lẽ là khi trao đổi hoặc tiếp nhận danh thiếp, vô ý tiện tay kẹp tấm danh thiếp của đối phương vào trong những trang sách, sau đó rồi quên mất chăng?
Trên tấm danh thiếp đó in chức danh “Chủ nhiệm Tổ doanh nghiệp Shushi Aisha Xí nghiệp Tôtô, dưới chức danh tên là Morito Hôfu. Nếu hỏi thăm người có tên là Morito, có lẽ anh ta còn nhớ được mình đã đưa tờ danh thiếp đó cho ai chăng?
Có điều người Nhật Bản đưa phát danh thiếp rất tùy tiện, liệu anh ta có thể nhớ được đã đưa cho ai không.
Kôyamada lật phía sau tờ danh thiếp, trong mắt anh lập tức phóng ra một tia sáng. Trên đó viết thêm mấy câu: “Khi ngài đi vắng, tôi đã tới thăm. Sự việc của tôi, xin ngài quan tâm chiếu cố nhiều cho”. Từ những câu viết ở phía sau tờ danh thiếp mà phán đoán, rất có khả năng là chủ nhân của tờ danh thiếp đem tờ danh thiếp này tặng cho chủ nhân của quyển sách.
Tuy trên danh thiếp không biết rõ họ tên người nhận, nhưng nếu là tờ danh thiếp có “cá tính” như thế này, khẳng định là Morito có thể nhớ được đã gửi cho người nào.
- Có thể cho tôi mượn quyển sách này được không?
Kôyamada đưa mắt nhìn nữ phục vụ viên, ánh mắt đó giống hệt như người đánh cá bị mất phương hướng đã phát hiện ra ánh sáng trên ngọn hải đăng trong đêm đen mênh mông bao la.