← Quay lại trang sách

Chương 5 CHẠY TRỐN KHỎI BlỂN KHỔ-1

Giôni Hôoát đã từng để lại một câu nói: Phải tới “Kibibây” của Nhật Bản. Sau khi tin tức này truyền tới Tôkyô, cảnh sát Nhật Bản đã im hơi lặng tiếng. Không biết họ đã cảm thấy thỏa mãn với điều này hay là vì chẳng hiểu được ý nghĩa mà không nghĩ ra cách xoay sở.

Cục Cảnh sát thành phố Niu Yoóc đã hoàn thành công việc mà Sở Cảnh sát Tôkyô ủy thác. Tại Phân cục cảnh sát 25 thuộc quản hạt Đông Halem, liên tiếp trong mấy ngày đều không ngừng phát sinh ra các loại vụ án. Sự việc một người da đen chết ở thủ đô một quốc gia Viễn Đông xa xôi cũng giống như bọt bong bóng nổi ở trên sông Halem, rất nhanh chóng đã bị lãng quên.

Ken Sutan cũng đã quên hẳn sự việc này. Các vụ án mới muôn màu muôn vẻ đang liên tục phát sinh, căn bản không cho phép Ken chỉ xoay quanh một sự kiện nào. Ken chỉ làm theo mệnh lệnh của cấp trên, tiến hành điều tra qua loa tắc trách, ngay một sợi tơ sợi tóc nhiệt tình cũng chẳng có. Ken cho rằng, Niu Yoóc đã xuất hiện ra cảnh tượng của những ngày tận thế.

Những hang ổ dân nghèo ở Halem và Bơruncơlin nằm ngay bên cạnh những nhà cao chọc trời mọc lên như cây rừng ở khu Mahattan.

Một bên là những ngôi lầu chọc trời siêu cao tầng với những dáng vẻ sáng tạo độc đáo riêng đang tranh giành vẻ đẹp mới lạ, tượng trưng cho sự giàu có và phồn vinh của nước Mỹ. Còn một bên là khu dâu nghèo Halem, Bơrucơlin, Branxvi, chui rúc trong những ổ rách nát tồi tệ đó là những người dân sống trong đói rét.

Ở nơi đó đã không phải là cuộc sống của con người. Tường vách đổ sập, mái nhà xiêu vẹo, kính trên các cửa sổ đã bị đập vỡ, trên những khung cửa sổ không có kính đó đóng lên những mảnh sắt trắng. Trên đường đi, khắp nơi đều là rác rưởi và những thứ bẩn thỉu ô uế, chuột và chó hoang phá phách. Trẻ con bị chuột cắn chết, nhi đồng bị lũ chó hoang rượt đuổi, những cảnh như vậy không còn là chuyện hiếm, tỉ lệ trẻ sơ sinh bị chết yểu ở Bơranxvi chiếm cao nhất tại Niu Yoóc.

Vì không nộp đủ tiền, nên khí đốt, nước máy và điện đều bị cắt. Con người đập phá vòi cứu hỏa để lấy nước. Có thể tưởng tượng, ở đây hễ phát sinh ra hỏa hoạn, xe cứu hỏa không phát huy được tác dụng nữa. Bọn tội phạm, những con sâu rượu, những kẻ hút thuốc phiện, những kỹ nữ... không còn cách mưu sinh, đã dùng nơi đây làm sào huyệt rồi gieo rắc tai họa cho toàn thành phố Niu Yoóc.

Ở Niu Yoóc, những ngôi nhà cao chọc trời, những phố sá sang trọng, những cơ quan báo chí, những thiết kế giáo dục, những xí nghiệp liên hợp cỡ lớn, biết bao nhiêu thú vui chơi về văn học, mỹ thuật, âm nhạc, ca kịch, thời trang, ăn uống với muôn màu muôn vẻ... Các mặt hàng tốt đẹp nhất thế giới đều tập trung đến nơi này và còn phát triển vươn tới đỉnh cao hơn nữa. Hình thành sự đối chiếu rõ rệt nhất với Niu Yoóc là tội ác từ những nơi sâu xa âm u đen tối, vươn bàn tay ma tồi tệ của nó tới tiến hành những hoạt động phạm tội với đủ các kiểu các dạng như giết người, đốt nhà, cướp bóc, cưỡng dâm, mại dâm, nghiện hút.. Hiện tượng phân hóa hai cực ở Niu Yoóc hiện tại vô cùng nghiêm trọng, sự khác biệt giữa tầng lớp trên và tầng lớp dưới xa vời như trời và đất. Niu Yoóc đang giãy giụa, quằn quại khổ sở trong sự mâu thuẫn như vậy.

Con người đã mê lạc mất mình trong sự “vĩ đại” của Niu Yoóc. Họ lo sợ bất an, không hiểu rõ thứ mà mình cần là cái gì. Vẻ đẹp của Niu Yoóc hoàn toàn do những thứ xấu xa bẩn thỉu làm nổi bật lên. Trên đường phố Niu Yoóc mỗi ngày đều có những hoạt động thị uy.

Ở các đầu phố, mặc dù không có người nào nghe, nhưng vẫn luôn luôn có người diễn giảng những điều gì ở đó. Những ngày không có thị uy thì có diễu hành. Ở đây, những người dựa vào cứu tế mới có thể sống được đã nhiều tới một trăm hai mươi vạn người, tương đương với mười lăm phần trăm tổng nhân khẩu toàn thành phố. Ở trong thành phố đồ sộ được gọi là “Đô thành của sự dung hợp các chủng tộc” này, đã tụ lập những người dân di cư từ tất cả các nước trên thế giới tới. Họ tới đây là để tìm cơ hội cho sự tự do và thành công. Họ cho rằng, nơi mà con người tụ tập càng đông thì cơ hội thành công cũng sẽ càng nhiều. Hoặc giả ở bản quốc họ hết cách sống nổi, liền vượt trùng dương xa xôi đến đây đế tìm kiếm con đường sống mới.

Thế nhưng, thành công chỉ thuộc về một số người cực kỳ ít ỏi, cũng chính vì vậy thành công mới được gọi là thành công. Ở Niu Yoóc có câu “Một người thắng lợi đắc ý hớn hở, hàng nghìn hàng vạn kẻ thất bại ỉu xìu ngao ngán”, khoảng cách giữa giàu nghèo, thắng bại càng ngày càng lớn.

Con người càng đông, sự cạnh tranh càng quyết liệt, căn bản không còn đất thừa cho người tới sau len chân. Sự tự do mà những người di cư tìm kiếm được chỉ là sự tự do đói rét. Vậy mà khi họ phát hiện được ra điều này thì đã muộn. Họ đã bị xã hội phồn hoa Niu Yoóc giống tựa vực sâu không đáy kia bao vây. Trong xã hội phồn hoa cuồn cuộn đó, chỉ có dục vọng giống như khí mêtan lan tỏa bành trướng, tích tụ những chướng khí bị đè chặt không có nơi nào phóng ra được. Lớp chướng khí này đang thai nghén những năng lượng nguy hiểm, không biết khi nào sẽ bốc lửa rồi phát sinh ra tiếng nổ lớn. Những năng lượng nguy hiểm này chỉ đem lại nguy hại cho xã hội.

Trong Phân cục Cảnh sát thứ 25 có năm mươi mốt cảnh sát hình sự và bảy cảnh sát trưởng, trong số đó quá nửa là cảnh sát mang dòng máu Tây Ban Nha, có thể nói được hai thứ tiếng. Họ phân thành năm ban, mỗi ban có mười một người thi hành công vụ, thực hành chế độ bốn ban giao tiếp là ban sớm, ban trưa, ban tối và ban khuya. Thế nhưng một khối lượng lớn các vụ án đều bám chặt không rời, bắt họ ngay sau những giờ tan ca trực, những ngày nghỉ chính thức cũng chẳng được nghỉ ngơi trọn vẹn.

Mặc dù như vậy, Phân cục Cảnh sát 25 và Phân cục Cảnh sát 28, quản lý hang ổ dân nghèo Halem và Đông Halem lớn nhất nước Mỹ, lại được những cảnh sát trẻ rất hoan nghênh. Bởi vì làm việc ở đây rất dễ dàng được đề bạt thăng chức. Ở địa phương này, những thanh thiếu niên có hành vi không đứng đắn cực kỳ nhiều, tỉ lệ phát sinh các vụ án phạm tội cực kỳ cao, số lượng nghiện hút cực kỳ lớn, cho nên cơ hội để cho họ gặp phải những tội phạm hung đồ độc ác tương đối nhiều. Những cảnh sát hình sự ở đây thường xuyên đòi hỏi bình quân một người phải phụ trách từ mười vụ án trở lên, tỉ lệ bắt giữ là năm mươi phần trăm.

Thế nhưng, Ken được điều động tới Phân cục cảnh sát 25 thực ra không phải là vì để có cơ hội được thăng tiến, mà bởi lẽ Ken đã sinh ra ở trên mảnh đất này.

Hôm nay Ken trực ca tối, thực hiện công vụ từ hai giờ chiều đến mười giờ đêm. Trong thời gian này, phố 121 đã xảy ra trận đánh nhau, phố 125 xảy ra hai vụ chặn đường trấn lột và một vụ án xông vào nhà cướp của.

Ở Cục Cảnh sát thành phố Niu Yoóc, có thể nói đã không coi việc vào nhà cướp của và chặn đường trấn lột là hành vi phạm tội nữa. Thế nhưng, vì những hành vi này có nguy cơ phát triển thành những hành vi phạm tội càng nghiêm trọng hơn, cho nên nếu nhận được báo án thì phải tiến hành điều tra.

Ken đã hoàn thành công tác điều tra đối với những vụ án đó, tâm trạng vừa được vui vẻ thoải mái, thì đột ngột nhận được tin mới. Nghe nói có một phụ nữ trẻ uống rượu quá say, đang trần truồng đi đi lại lại ở trên phố lớn.

- Cởi hết quần áo ra à? Cứ để mặc cho bà ta đi là xong!

Ken đã mắng chửi gắt gỏng, chỉ một lát nữa thôi, Ken sẽ hết ca trực. Nhưng đã nhận được tin trình báo, Ken không thể bỏ mặc không quản được. Ken đành phải tới xem thử. Thì ra người phụ nữ đó đến cơn nghiện, không chịu nổi sự giày vò của cơn nghiện, cô ta đã cởi bỏ hết quần áo.

Ken dắt người phụ nữ lên xe cảnh sát, đưa về Phân cục Cảnh sát. Đó là một phụ nữ trẻ mang dòng máu Bôtôrích, hơn hai mươi tuổi, cô ta còn trẻ trung như vậy, nhưng đời sống phóng đãng, nghiện ma túy và trụy lạc đã phá hoại dần dần thân thể. Cô ta đã mấy lần bị bắt. Nếu không bắt giam giữ vào một nơi như bệnh viện tâm thần hoặc trại cai nghiện thì không thể khiến cho cô ta triệt để từ bỏ ma túy được.

Sau khi trải qua việc chữa trị mang tính chất tạm thời rồi lại thả ra, ít lâu sau cô ta sẽ vì muốn được hút ma túy mà phải bán dâm. Vì để có tiền thỏa cơn nghiện, cô ta sẽ biến đổi, bất cứ việc gì cũng đều có thể làm được.

Những kẻ nghiện ma túy đều trở thành những con dã thú khoác lên một lớp da người. Sở dĩ cô ta còn dừng lại ở giai đoạn mại dâm, điều đó có lẽ là vì bên trong cơ thể còn sót lại cái gọi là “giá trị hàng hóa” của nữ giới.

Thế nhưng, trong thực tế vẫn có những người đàn ông bỏ tiền ra mua người phụ nữ như thế này. Những người mua cô ta cũng là những người thuộc tầng lớp tận cùng của xã hội, chúng mua thân thể của đàn bà về chỉ để thỏa mãn tình dục. Có lẽ là chúng cũng không nhận thức được thứ mà chúng mua về là đàn bà chăng? Cũng giống như ở trên chiến trường không có đàn bà, bọn binh lính dùng lợn, dùng cừu làm đối tượng giải quyết sinh lý, có thể chúng cho rằng thứ mà mình mua về chẳng qua chỉ là loài động vật giống cái mà thôi!

- Cả hai phía đều là giống súc sinh! - Ken lẩm nhẩm tự nói một mình.

Sau khi giao nộp cô gái đó cho nhân viên cảnh vụ phụ trách tội phạm ma túy, Ken đã kết thúc công việc của một ngày dài dằng dặc và mệt mỏi, tiếp sau đó Ken sẽ trở về ngôi nhà chung cư ở khu Bơrancốt ngủ một giấc ngon lành. Ken đã từng có một lần kết hôn, nhưng một lần trong thời gian Ken đi truy bắt một tên tội phạm cực kỳ hung ác thì vợ Ken đã theo đuổi một thanh niên trẻ thuộc giai tầng nhàn rỗi giàu có, rồi bỏ nhà ra đi. Từ đó về sau Ken sống cuộc sống độc thân.

Phân cục Cảnh sát 25 nằm ở phía Đông khu phố 119 và phố 120 là trung tâm của khu Đông Halem. Tất cả những cảnh sát phụ trách khu vực này đều mong muốn sau khi tan ca sẽ nhanh chóng rời khỏi khu vực này. Cảnh sát vốn dĩ cần phải đứng trên lập trường tiến hành chiến đấu để bảo vệ trị an xã hội và trật tự công cộng, thế nhưng họ lại tranh giành nhau nhanh chóng đưa gia quyến từ trong nội thành nguy hiểm dọn ra ngoại thành để cầu lấy sự an toàn. Từ đó trở đi, tình hình trị an của Niu Yoóc xấu đi thêm.

Những người dân thành phố không tin tưởng vào cảnh sát nữa, họ đã tổ chức ra những “Tự Vệ Đoàn”. Những người có tiền thì đua nhau thuê người bảo vệ, trong những lầu gác cao to của các xí nghiệp lớn có thể nói mạng lưới bảo vệ được bố trí dày đặc. Đi trên đường phố lớn, ngay đến một cái bóng của cảnh sát cũng không nhìn thấy, còn nhân viên bảo vệ thì rất nhiều.

Điều này đánh dấu sự thất bại của cảnh sát. Rõ ràng là đã có người kiếm cớ đi làm bảo vệ để kiếm được tiền nhiều, dứt khoát từ bỏ chức vụ cảnh sát.

Chỉ riêng trong năm trước đó, thành phố Niu Yoóc tổng cộng có 1.351 vụ án giết người, 1.803 vụ án cưỡng dâm, 49.238 vụ án cướp của, 293.053 vụ án trộm cắp. Ngay cả đến cảnh sát cũng thường xuyên vấp phải sự giết hại, đã có năm người chết trong khi thi hành công vụ. Theo thống kê, Niu Yoóc bình quân mỗi ngày có trên ba người bị giết, có khoảng năm phụ nữ bị cưỡng hiêp.

Ở bên trong Cục Cảnh sát cũng thường xuyên có đồ vật bị lấy cắp. Thậm chí ngay đến những con chó hoang cũng có thể xông vào được. Những câu nói hài hước như kiểu “Những người làm cảnh sát phải chăng cũng nên thuê lấy một bảo vệ” đã được lưu hành, căn bản không khiến cho người ta cảm thấy đáng cười, bởi vì, ngay đến cảnh sát cũng muốn trốn ra khỏi thành phố Niu Yoóc, mảnh đất quỷ quái này.

Ken bước ra khỏi ngôi nhà gác lớn của Phân Cục cảnh sát. Giấy vụn và cốc giấy bay múa trên đường, rối loạn bẩn thỉu không thể tưởng tượng nổi. Ken muốn đi bộ tới ga tàu điện ngầm. Ở Halem, ôtô không có ích lợi gì, cho dù là có đỗ ở trước Cục Cảnh sát, chỉ trong một đêm nó sẽ biến thành một đống sắt vụn ngay. Lốp xe bị cắt đứt, đèn đầu xe và kính cửa xe bị đập vỡ, thùng đựng nhiên liệu sẽ bị nhét đầy cát vào. Sau khi Ken được điều đến Phân cục cảnh sát 25 chấp hành công vụ, liền vứt bỏ chiếc ô tô. Ở bên cạnh đường có một xác xe ô tô bị cháy đen, đó là xe của người từ nơi khác tới chỗ đỗ ở đó, đã bị kẻ xấu phóng hỏa thiêu cháy.

- Thưa ngài, xin ngài cho tôi xin một đồng bạc mười xu!

Đứa trẻ đứng ở cửa bến xe thò tay ra trước mặt Ken. Ken gạt bàn tay đó, rồi bước xuống bậc thềm. Đứa trẻ chạy theo sau Ken, đổi giọng nói:

- Thế thì ngài cho xin một điếu thuốc lá vậy!

Có một đoàn thanh niên đa đen, vừa cao giọng kêu gào quái đản, vừa từ phía dưới bước lên trên. Bọn chúng vừa nhìn thấy Ken, trợn mắt trắng ngắm nghía, bởi vì ở trong bến xe này rất ít khi có thể nhìn thấy những người da trắng.

Căn bản Ken không thèm nhìn chúng, liền bước đi qua. Bọn chúng phát hiện được thân phận của Ken, một tên trong số đó nhổ toẹt một bãi nước bọt sang bên cạnh, vừa hay đụng phải ánh mắt sắc nhọn của Ken, hắn vội vã bước nhanh leo lên bậc thềm.

Ken thầm nghĩ, bọn trẻ con lưu manh này sớm muộn sẽ có một ngày vì phạm phải một loại tội nào đó mà ta sẽ gặp mặt chúng ở trong Cục Cảnh sát.

Muốn bước vào vùng này thì cần phải chuẩn bị tinh thần. Có tới sáu mươi phần trăm số điện thoại ở đây đều bị đập hỏng vào lúc nửa đêm, cho dù có sửa chữa được cũng vẫn bị phá nữa. Lúc vào giờ làm việc, điện thoại vẫn còn tốt, đến lúc tan ca, điện thoại ở đây đã không thể sử dụng được, ngay đến cả Ken người ở vùng này cũng không thể đảm bảo điện thoại nào là tốt. Ở đây, nếu vạn nhất bị lôi cuốn vào một vụ án nào thì ngay cả đến phương tiện liên lạc cũng không có.

Bước vào sân ga, dấu tích bãi nôn oẹ của con sâu rượu mà Ken nhìn thấy lúc vào ca vẫn nguyên phong lưu lại ở đó, không một người nào tới quét dọn. Đối với hiện tượng đó, mọi người đều quen mắt bỏ qua, để mặc cho nó tự nhiên khô dần rồi biến thành bụi đất, theo làn gió tản mát đi khắp nơi. Những vật ô uế cũ còn chưa khô hết thì những uế vật mới lại xuất hiện, khắp nơi đều có, đi bộ vào trong bến xe, nếu không chú ý thì sẽ giẫm chân vào trong những đống uế vật đó. Thùng đựng rác đầy tràn cả ra ngoài, rồi đổ nghiêng nằm dưới đất.

Dãy ghế ngồi chờ xe bên trái, bên phải bến xe đã không nhìn thấy nữa. Ken ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên mặt chiếc đồng hồ treo ở sân ga dán lên một tờ giấy đề chữ “đã hỏng”. Ken không kềm nổi mình đã chặc lưỡi liên tục, chiếc đồng hồ treo đó đã hỏng từ một tháng trước rồi, máy bán kẹo thơm miệng tự động ở trên sân ga cũng cùng số phận.

Chiếc xe điện ngầm bẩn thỉu chờ mãi mới thấy đến, trong ngoài xe đều bôi đầy những hình vẽ và chữ viết nhảm nhí. Khách lên xe xuống xe đại đa số đều là người da đen, sau đó là đến người Bôtôrích và người Italy. Trong xe rất trống, họ ngồi câm lặng, không ai nói chuyện với ai. Xe điện vừa khởi động, những tiếng ồn của nó càng làm tăng thêm vẻ tĩnh lặng ở trong xe. Bóng đèn mờ tối không có chụp, thỉnh thoảng lại lóe lên, phát ra ánh sáng rất yêu ớt. Theo luồng gió lùa xuyên qua toa xe khi chạy trên đường, một tờ báo cũ bay lượn, rồi rơi xuống mũi giày của một hành khách, người đó cũng chẳng thèm để ý.

Ở phía trước toa xe có một người da đen lớn tuổi đang ngồi, người đó đang ngủ gật với dáng vẻ như ngay lập tức sẽ ngã nhoài ra khỏi chỗ ngồi. Trong tay hắn cầm một chai rượu uých ki rẻ tiền, chỉ còn lại một chút ít ở trong chai. Tiếp đó là một phụ nữ da đen tuổi trung niên, có lẽ là một nhân viên tạp vụ làm việc trong tòa nhà lớn ở địa phương nào đó, sự mệt mỏi đã thẩm thấu vào toàn thân mụ, theo sự chấn động lắc lư của toa xe, thân thể mụ cũng lay động lên xuống theo. Ở một chỗ cách đó không xa có hai mẹ con người Bôtôrích, họ dựa sát vào nhau, đứa con ước khoảng lên tám tuổi, trên vai nó khoác một cái hòm nhỏ, trong hòm đựng những dụng cụ đánh giày. Đứa bé đã đến tuổi đi học nhưng vì đời sống khốn khó nên không thể đi học được, có lẽ nó còn chưa biết nói tiếng Anh. Đối với chúng mà nói, sống qua được ngày hôm nay đã phải dốc hết sức hết lực rồi, căn bản không còn sức lực thừa để đi tiếp tục sự giáo dục của ngày mai nữa! Tiếp theo sau đó là một phụ nữ da đen giống như một kỹ nữ, không rõ tuổi tác... Vì thói quen nghề nghiệp, tới trước nhà ga mà mình xuống xe, Ken vẫn quan sát các hành khách mà không biểu lộ thái độ, điều đó đã trở thành thói quen nghề nghiệp mà Ken nuôi dưỡng thành.

Ken lại quan sát như trước. Giữa lúc Ken nhìn người phụ nữ da đen giống như kỹ nữ kia, đột nhiên có một sự việc vốn Ken vẫn cho rằng mình đã quên nó từ lâu, bỗng hồi tỉnh lại. Khi sự việc đó nổi hiện lên ở bên ngoài ý thức của mình, Ken không kìm nổi giật mình kinh sợ. Ken kinh sợ là vì sự việc đó vẫn còn lưu lại trong nơi sâu thẳm ý thức của anh.

Giôni Hôoát bị giết hại ở Tôkyô là một tài xế lái xe ca, làm ngày nào tính ngày ấy.

Con người đó tại sao lại có tiền để tới Nhật Bản?

Câu hỏi này lập lòe nổi lên trong đầu óc của Ken.

2

Tầng lớp tận cùng của xã hội Mỹ là do những người da đen chèo chống. Tuy trong số người da đen cũng có người thông qua sự nỗ lực của mình, tiếp thu được nền giáo dục, thoát ly khỏi tầng lớp tận cùng của xã hội. Thế nhưng tuyệt đại đa số những người da đen đã bị sự áp bức nặng nề của kiếp người buộc chặt, phải làm tầng lớp tận cùng của xã hội cũng giống như những hung thủ bị phạt tù khổ sai vô thời hạn, phải chịu tội suốt đời.

Họ chỉ có thể được làm những công việc mà người da trắng không muốn làm như làm công nhân vệ sinh đổ thùng rác, phu đắp đường, nhân viên giao hàng cho các cửa hiệu bách hóa, lái xe thuê cho chủ xe tắcxi hoặc ôtô tải, gác cửa cho các hiệu cơm và quán rượu, người hầu nam, công nhân đốt lò, thợ giết mổ gia súc và những lao động đơn giản không đòi hỏi kỹ thuật gì; hoặc có thể miễn cưỡng được nhận một phần công việc trong lĩnh vực mà người da trắng không đủ. Tiền lương của những công việc này rất thấp, nói chung lương tuần không tới một trăm đôla. Cho dù họ phải trải qua muôn ngàn gian khổ khó khăn lắm mới tìm được một việc làm, cũng không có đủ cháo loãng để nuôi sống gia đình. Lao động khổ sở vất vả để giành giật lấy đồng lương thấp, tiếp tục sống cuộc sống ăn bữa trước không có bữa sau, không bằng chủ nhà bỏ nhà ra đi, để cho gia đình làm “một gia đình chỉ có mẹ con” để tiếp nhận cứu tế thì sẽ được sống rất thoải mái, vì thế những “gia đình chỉ có mẹ con” giả tạo, đã không ngừng tăng lên.

Căn cứ vào thống kê điều tra tình hình nước Mỹ tiến hành năm 1970 (cứ mười năm tiến hành một lần), tổng số nhân khẩu của Niu Yoóc là tám trăm vạn người, trong đó số nhân khẩu người da đen chiếm một trăm bảy mươi vạn người; sau đó là người Bôtôrích, số nhân khẩu chiếm tám mươi vạn; lại cộng thêm các giống người có màu da khác, trong số dân thành phố có tới bốn mươi phần trăm không phải là người da trắng.

Cuộc điều tra tình hình nước Mỹ chứng tỏ người da đen và người Bôtôrích, về mặt kinh tế và giáo dục so với người da trắng, có sự khác nhau rất lớn. Bình quân thu nhập hàng năm của một gia đình người da trắng là một vạn đô la Mỹ, còn người da đen là bảy nghìn, người Bôtôrích chỉ có năm nghìn, số học sinh tốt nghiệp trong người da trắng chiếm tỉ lệ mười ba phần trăm, trong người da đen chiếm bốn phần trăm, còn trong người Bôtôrích thì chỉ chiếm một phần trăm.

Tính đến năm 1970, nếu đem tình hình một gia đình bốn khẩu có thu nhập hàng năm dưới bốn nghìn bảy trăm đô la được định là lớp người nghèo khổ thì người da trắng chiếm chín phần trăm, người da đen hai mươi lăm phần trăm, người Bôtôrích chiếm tỉ lệ rất cao, lên tới ba mươi nhăm phần trăm.

Trong số một trăm hai mươi vạn người dựa vào cứu tế mới có thể sống được ở Niu Yoóc, người da đen và người Bôtôrích chiếm tới sáu mươi phần trăm. Cho dù công việc mà họ làm không phải là loại công việc có kỹ thuật, mang tính liên tục, nhưng có thể có một công việc để làm cũng là vận may tương đối lớn rồi, đại đa số người, căn bản những công việc như vậy đều không thể tìm được. Bọn họ đã suốt ngày tụ tập ở trong quán rượu nhỏ giá rẻ mạt, hoặc ngồi xổm ngây dại như những con gà gỗ ở bên đường để qua ngày đoạn tháng.

Không thể tưởng tượng được, người lái xe thuê công nhật Giôni Hôoát lại có tiền để đột ngột đi tới Nhật Bản. Người da đen ở Niu Yoóc, một mặt cảm thấy bất mãn đối với sự kỳ thị nghèo khó và chủng tộc, họ mơ tưởng làm sao có thể giải thoát ra khỏi hang ổ nghèo khó trói chặt mình, mặc khác, họ lại hèn kém vô dụng, âm thầm lặng lẽ trôi qua cuộc sống của mình ở trong hang ổ dân nghèo này. Đối với họ, đi du lịch ra nước ngoài cũng là một phương thức thoát li khỏi biển khổ.

Cuối cùng thì Hôoát cũng đã thoát li khỏi biển khổ, nhưng lần thoát li lại là cái chết. Trước khi trốn khỏi hang ổ dân nghèo đó, Hôoát không thể ngờ được sẽ như vậy.

Lương tuần của tài xế lái xe ca nhiều nhất cũng chỉ có một trăm đô la, nếu muốn một tháng kiếm được bảy trăm đô la, thì lái xe trái quy định mới có thể kiếm được. Còn như dựa vào khoản thu nhập ít ỏi này, chỉ để duy trì cuộc sống hàng ngày cùng đã túng bấn lắm rồi, căn bản không có tiền đi du lịch tới Nhật Bản được.

Đương nhiên Giôni tới Nhật Bản là có động cơ riêng của mình, có điều vấn đề là khoản lộ phí đó, anh ta đã lấy từ đâu ra?

Ngọn lửa nghi vấn cứ cháy lên trong ngực Ken, càng ngày ngọn lửa đó cháy càng rực. Hai mẹ con người Bôtôrích kia đã xuống xe tại ga Mailết thuộc phía nam Bôrencốt. Vùng này là khu cư trú của người Bôtôrích, trong toa xe vô cùng yên tĩnh vừa rồi đã vang lên tiếng Tây Ban Nha mang nồng đậm những âm uốn lưỡi.

- Thằng cha này đáng phải điều tra thử!

❆❆❆

Khi xe điện tới gần ga mà Ken phải xuống, Ken đã hạ quyết tâm. Ngay cả bản thân Ken cũng cảm thấy kỳ quặc, đối với sự việc một người da đen chết ở nước ngoài, vốn dĩ nên quên đi, tại sao mình lại có thể có hứng thú lớn như vậy được? Điều này lẽ dĩ nhiên không phải là vì nhiệt tình gì của phía cảnh sát đã làm cho Ken phải cảm động.

Khi Ken đề xuất muốn điều tra lại vụ án Giôni Hôoát, cảnh sát trưởng Kennít Ốtlaiin ngạc nhiên:

- Sự việc này đã kết thúc rồi, cần gì phải đào gốc bới rễ nữa...

Lời nói của Kennít vừa được nửa câu đã bị Ken cắt ngang. Trong thần sắc thể hiện sự nghiêm túc và đứng đắn của Ken chứa đầy sức mạnh.

Kennít dựa vào kinh nghiệm của mình, đã dự liệu được tình hình Ken nhất định sẽ như vậy. Ken thường xuyên phớt lờ, cứ đốp chát với cấp trên. Hành vi quá nóng nảy khi Ken chấp hành nhiệm vụ điều tra cũng thường xuyên bị chê trách từ các cấp. Nếu không có Kennít bênh vực thì Ken đã sớm bị khai trừ ra khỏi Cục Cảnh sát hoặc sẽ bị rút khỏi tuyến một của công tác điều tra rồi.

Ken là một nhân viên rất khó chế ngự, nhưng tài điều tra bằng trực giác Ken đã rèn luyện từ trong công tác điều tra thực tế cùng với sự hiểu biết đối với tình hình địa lý ở nơi anh sinh ra và lớn lên đã khiến Ken trở thành một người có tài năng đầy sức mạnh ở trong phân cục cảnh sát này. Tuy Ken luôn luôn phải ở một địa phương không mấy dễ dàng đó, nhưng chính những cảnh sát hình sự giống như Ken đang giữ vững cả hệ thống cảnh sát của thành phố Niu Yoóc. Trong giới cảnh sát ngày nay, những cảnh sát có tính cách như những viên chức trong công ty càng ngày càng nhiều, những người giống như Ken vẫn tồn tại được, quả là điều rất hiếm hoi!

Đối với những kẻ quan liêu không có kinh nghiệm điều tra thực tế, điều khiến cho người ta chú ý đến Ken là cá tính không hòa hợp của anh. Với con mắt nhìn nhận của họ, chỉ có những người làm những “bánh răng trung thực” của tổ chức, chuyển động theo trình tự, mới là những nhân tài ưu tú.

- Không nên làm quá chói mắt, để tránh bị bề trên theo dõi!

Kennít nhắc nhở Ken, cũng chính là xuất phát từ những suy nghĩ về phương diện đó.

Được sự đồng ý của Kennít ốtlaiin, Ken lập tức bắt đầu hành động.

❆❆❆

Ken dự định đến thăm một nhân vật lớn. Người này có một cái tên rất khoe khoang: Laianni Ađamxơ. Ông ta còn có chức danh oai phong lẫm liệt: “Bộ trưởng Bộ Quản lý hệ thống tổng kết thẩm tra tín dụng Ngân hàng quốc tế Hoa Kỳ - Niu Yoóc”.

Ngân hàng Quốc tế Hoa Kỳ là một ngân hàng lớn. Trong giới tiền tệ, ngân hàng này chiếm địa vị quyền uy, nền kinh tế Niu Yoóc nếu tách khỏi nó thì căn bản không đáng đề cập tới.

Đề xuất gặp mặt với Ađamxơ, một nhân vật thuộc Phái Thực lực của ngân hàng, Ken vẫn coi như gặp một ẩn sĩ ở trong một phố nhỏ, cách nghĩ này quả thực quá ngây thơ.

- Mẹ nó, chỉ cho gặp có mười phút thôi à!

Ngồi trong xe tuần tra lái tới nhà Ađamxơ, Ken có chút thấp thỏm không yên, lẩm nhẩm nói một mình. Đó chính là thời gian Ađamxơ cho Ken được gặp mặt.

Xe cảnh sát từ phía Bắc Maháttan men theo phố thứ năm chạy xuống phía Nam, lao tới phố nhà chung cư siêu cấp xây dựng ở ven công viên Trung Tâm. Nơi đây là địa phương tụ tập những người giàu có nhất thế giới. Còn Halem chỉ gần kề gang tấc mà lại giống như khu chiến loạn. Sự so sánh này đã chứng minh rõ ràng tính chất nhiều mặt của Niu Yoóc.

Laianni Ađamxơ sống ở tầng cao nhất của tòa nhà chung cư ba mươi tầng. Tòa nhà này nằm ở mặt Đông công viên Trung Tâm, đối diện với phố 86. Nơi đó tuy đất đai nằm ở khu trung tâm thành phố Niu Yoóc, nhưng vì cây xanh của công viên Trung Tâm tỏa bóng um tùm cho nên không khí rất trong lành.

- Nơi đây, ngay đến cả không khí đều khác hẳn với Halem, mẹ kiếp! - Ken không chịu đựng nổi đã chửi thầm. Bản thân Ken sinh ra ở hang ổ dân nghèo, làm cảnh sát cấp dưới, sống cuộc sống bị áp bức lâu dài không vươn mình nổi, do đó Ken không sao có được cảm giác thân gần đối với những kẻ hào phú.

Tuy Ken không phải là một nhà cộng sản, nhưng hễ cứ nhìn thấy sự phân phối của cải giàu có cực kỳ bất hợp lý thì nhận định rằng, hiện tượng này thực ra không phải do năng lực lớn nhỏ hoặc mức độ cố gắng như thế nào tạo thành, mà chính là do nhân tố không công bằng phát huy tác dụng.

- Những người sống ở đây ngay đến cả không khí thở hít cũng đều bỏ tiền ra mua cả! - Người cảnh sát trẻ lái xe tuần tra nói. Anh ta tên là Magu, là người con lai mang dòng máu Tây Ban Nha có pha chút huyết thống người da đen.

- Nói như vậy, tức là chúng mình tới đây được chia hưởng không khí miễn phí của những dân cư đã bỏ tiền ra mua à?

- Cứ cho là như vậy đi!

Mải nói chuyện, xe đã lái tới trước tòa nhà lớn mà họ cần tới.

- Tốt rồi! Cứ chờ mình ở đây, mình sẽ làm xong việc rất nhanh chóng.

Dù sao cũng chỉ được mười phút! Ken xuống xe, bước thẳng vào cửa chính của tòa nhà, ở đây trải đầy những tấm thảm dày, giống hệt như tòa nhà của một nhà khách hạng nhất, điểm khác với nhà khách là ở đây không có nơi phục vụ ở phía trước. Tòa nhà lớn không một bóng người, vô cùng rộng rãi thoáng đãng.

Nơi kia chính là tiền sảnh của thang máy. Ken dự định bước vào nhưng nhìn vào bảng chỉ số tầng của thang máy chỉ thể hiện tới tầng hai mươi chín mà theo lời dặn thì Ađamxơ ở tầng thứ ba mươi. Ken đang suy nghĩ phải chăng là ngồi thang máy, sau khi lên đến tầng hai mươi chín rồi, còn phải leo lên một cầu thang nữa, bỗng đưa mắt nhìn thấy trên cửa sổ viết “Laianni Ađamxơ chuyên dụng”.

- Lại còn có thang máy riêng nữa, mẹ kiếp!

Ác cảm của Ken càng ngày càng mãnh liệt. Ken ấn chuông điện để mở cửa, từ trong cửa sổ nhỏ bên trên cầu thang máy truyền ra một tiếng nói:

- Ngài là vị nào đó?

- Cảnh sát hình sự Sutan ở Phân cục Cảnh sát 25, vào lúc một giờ có cuộc hẹn gặp với ngài Ađamxơ.

Ken vừa trả lời xong, cánh cửa trước mắt được mở ra rất nhanh.

- Xin mời vào thang máy!

Ken vừa bước vào thang máy, cánh cửa tự động đóng lại. Ngay cả ở bên trong cũng được trải thảm rất dày. Không biết từ nơi nào bay ra tiếng âm nhạc du dương tràn đầy không gian chật hẹp bên trong thang máy. Ken cảm thấy bản thân mình như đang bị chuyển tới một thế giới nào khác.

Ken còn chưa kịp lắng nghe kỹ càng tiếng âm nhạc đó, thang đã dừng lai, lần này thì hoàn toàn trái ngược, cánh cửa lặng lẽ tự mở ra. Trước mắt Ken xuất hiện một thế giới khác.

Trước thang máy, người quản gia mặc lễ phục cung kính cúi gập người vái chào, ở phía sau người quản gia, bể phun nước đang phun ra những hoa nước năm màu bảy sắc. Có lẽ là do sự lắp đặt chiếu sáng độc biệt của chiếc đèn treo hình cành pha lê trong suốt từ trên ban công rủ xuống hồ nước phun khiến cho hoa nước phun ra có nhiều màu sắc, biến ảo nhiều vẻ. Thoạt nhìn, giống hệt như người quản gia đó đang đứng ở trong bể nước để nghênh tiếp khách đến. Thảm trải ở đây dày hơn, nó đã hoàn toàn hút hết tiếng bước chân đi, những tạp âm của phố thứ năm không truyền tới nơi này được. Không biết từ nơi nào đã truyền đến từng làn hương thơm của hoa đến nhức mũi, ở phía sau bể nước phun có một luống hoa. Nơi đây là một khoảng đất trời nhỏ tao nhã, thoát ly hẳn cảnh huyên náo của Niu Yoóc.

- Hoan nghênh ngài đã tới nơi này! Ngài Ađamxơ đang chờ ngài!

Người quản gia dẫn Ken men theo bên cạnh bể phun nước đi vào phía trong. Trong luống hoa rộ nở những đóa hoa tươi rất hiếm thấy vào mùa tiết này, chắc hẳn là họ đem giống hoa tươi này đem trồng vào trong phòng ấm ở nơi đây. Hoa như thế này có lẽ một bông tương đương với tiền lương cả tháng của mình. Vừa nghĩ tới đây Ken liền cảm thấy bản thân mình mảy may chẳng đáng kể gì.

Laianni Ađamxơ đang chờ Ken ở trong phòng khách mà từ trên cao có thể nhìn thấy toàn bộ công viên Trung Tâm. Từ nơi đây nhìn xuống, công viên Trung Tâm giống hệt như vườn hoa tư nhân của gia đình Ađamxơ vậy. Điều này thật đúng là sự hào hoa, mượn cảnh ra oai!

Ađamxơ đang thanh thản thoải mái tựa lưng vào chiếc sôpha bọc bằng da thật. Tuổi tác ông ta khoảng trên dưới năm mươi, có dáng người to béo, rắn chắc khỏe mạnh, rất tương xứng với địa vị nhưng không khiến cho người ta cảm thấy ông ta béo quá. Ông ta có mái tóc vàng óng ánh, con mắt xanh lam và vầng trán rộng. Chiếc mũi hơi khoằm, đôi môi mím chặt, thể hiện rõ ông ta có niềm tự tin rất lớn.

- Ngài là Sutan phải không? Còn tôi là Ađamxơ. Hoan nghênh! Hoan nghênh! Mời ngồi!

Nhìn thấy Ken, Ađamxơ thò tay ra. Từ trên thân Ađamxơ, Ken có thể cảm giác thấy thái độ tràn đầy tự tin và ung dung điềm tĩnh của một con người thành công trên đường đời.

Ađamxơ ngồi, lưng hướng về cửa sổ và đối diện với Ken. Ở Niu Yoóc thiếu hẳn ân huệ của thiên nhiên, để tận khả năng thu hút được một chút ngoại cảnh, cửa sổ luôn luôn được mở rộng ở mức tối đa. Đằng sau lưng Ađamxơ vượt qua công viên Trung Tâm, từ các công trình kiến trúc thuộc miền Tây Niu Yoóc nhìn về phía Tây khu đầm mới ở bên cạnh sông Hátxơn, quả thật là bao la bát ngát như biển lớn.

Ánh sáng do lưng Ađamxơ hướng ra ngoài cửa sổ bị chặn lại đã hình thành sự phản quang nên Ken không nhìn rõ tình cảm thể hiện trên mặt ông ta như thế nào. Có điều, trong lòng Ken hiểu rất rõ, ánh mắt của Ađamxơ khẳng định là đang chăm chú quan sát mình. Đối với những người khác tới thăm lần đầu, chắc chắn là ông ta luôn luôn ngồi ở vị trí này chăng?

- Xin cho phép tôi miễn nói lời khách sáo, thưa ngài Sutan, hôm nay quý ngài tới đây có công chuyện gì? Tôi cần được làm việc theo nhật trình đã sắp đặt.

Câu nói hàn huyên khi gặp mặt ban đầu vừa kết thúc, Ađamxơ bèn nhìn đồng hồ đeo tay, thúc giục. Với hình dáng đó, hình như ông ta đang nói, thời gian gặp gỡ mười phút không thể kéo dài thêm được.

Ken căn bản không đảm bảo dùng mười phút mà làm xong công việc, nhưng trong lòng đã tự có dự định: Đã đến được đây rồi, tất thảy đều phải do mình sắp đặt.

- Kỳ thực, hôm nay tôi tới đây là muốn để hỏi thăm một người có tên là Uynxơn Hôoát cùng với những sự việc có liên quan.

- Uynxơn Hôoát à?

Quả không ngoài dự liệu, phản ứng của Ađamxơ rất đần dại. Xem ra, trong ký ức của ông ta, từ lâu đã không có vị trí của người da đen đáng thương đó.

- Ngài đã quên rồi hay sao? Vào khoảng tháng sáu, xe ôtô của ngài đã từng đâm chết một ông già!

- Xe của tôi đâm phải người à?

Trên nét mặt Ađamxơ vẫn không biểu hiện phản ứng.

- Là một người da đen đã có tuổi, vì tai nạn xe lần đó, về sau ông ta đã chết.

- Người da đen à? Ồ, nói như vậy, đúng là có việc ấy.

Ađamxơ khó khăn lắm mới hơi xuất hiện một chút phản ứng. Ấn tượng đâm phải một người da đen để lại trong ông ta, có lẽ chẳng qua cũng chỉ giống như đè phải một con chó chăng?

- Tôi muốn hỏi thăm kỹ một chút về tình hình cụ thể khi xảy ra tai nạn xe lần đó.

Đối diện với thằng cha này, Ken cảm thấy rất bực tức: Xe của hắn đâm phải một người, thế mà hắn lại biểu hiện không hề quan lâm như vậy. Tức thì, Ken liền lao thẳng vào chủ đề.

- Ngài nói muốn tìm hiểu tình hình kỹ càng, nhưng lúc đó đâu có phải là tôi cầm lái?

- Có điều, trên sổ ghi chép điều tra sự cố tai nạn xe, trong cột người gây ra sự cố chính là đã ghi đại danh của ngài đó!

- Người gây ra sự cố? Quả thực là đã coi tôi là tội phạm rồi. Đối với sự cố lần đó, chúng tôi đã chi trả tiền bồi thường cho đối phương rồi, việc này đã giải quyết xong từ lâu!

Vì bản thân Ađamxơ bị coi là “Người gây ra sự cố”, nên đã tỏ ra rất bực tức, hắn liền gỡ bỏ chiếc mặt nạ lịch sự nhã nhặn ra, để lộ rõ chân tướng ngạo mạn, quen được mọi người tiền hô hậu ủng

- Ngài đã bồi thường rồi sao?

Ađamxơ bực tức lồng lộn, hình như hắn nghĩ tới tình cảnh đã phát sinh ra sự cố tai nạn xe.

- Ngài nói phía ngài chẳng có gì sai chứ?

Đôi bên đương sự trong các sự cố giao thông thường là đều nhấn mạnh sai lầm về phía đối phương.

- Đúng là đối phương chủ động đâm vào xe của tôi. Người lái xe của tôi là một tay lái già dặn đã hai chục năm lái xe không hề xảy ra sự cố, thế nhưng người đó lại đột ngột lao vào trước xe của tôi, nên không thể nào tránh kịp.

- Ngài nói người đó đột ngột lao vào trước xe của ngài à?

- Đúng vậy! Đó là một thủ đoạn quen dùng của lũ người liều mạng xấu xa, mục đích chính là để kiếm chác lấy khoản tiền bồi thường. Bởi vì đối phương tuổi tác đã già nua, vả lại hạn mức đền bù cũng không phải là lớn lắm, nên chúng tôi đã dựa theo yêu cầu đối phương đề xuất, cho hắn một số tiền, nhưng cuối cùng trong lòng vẫn không thoải mái lắm.

Vì ký ức không thoải mái của Ađamxơ bị Ken đào bới lên, hắn đã chau mày nhăn mặt, buồn bực.

- Tình hình tường tận, người lái xe Vangơ của tôi đều biết rõ. Bởi vì mọi công việc giao thiệp đều giao cho hắn đi làm cả.

Khi Ađamxơ nói những câu này, người quản gia vừa nãy đã bước tới gần, cúi gập mình khẽ nói điều gì. Ađamxơ ngang nhiên ngạo nghễ gật đầu lia lịa.

- Xin lỗi, thời gian của cuộc hẹn sau đã sắp tới, tôi bận không tiếp được nữa. Tôi sẽ để Vangơ lại đây, tình hình cụ thể ngài cứ hỏi anh ta. Tạm biệt!

Nói rồi Ađamxơ đứng dậy, khệnh khạng bước ra ngoài.

Tiếp sau đó, Ken nói chuyện với người lái xe Vangơ, nhưng chẳng qua cũng chỉ là chứng thực những lời mà Ađamxơ vừa nói mà thôi. Vangơ nói, anh ta trung thực tuân thủ tốc độ chạy ô tô đã hạn định ở trong thành phố, lúc đang cho xe chạy chậm chạp, đột nhiên từ một chỗ không phải là chỗ dành cho bộ hành đi qua, bất thần có một người vụt xuyên qua. Anh ta đạp phanh rất gấp, nhưng đã không kịp. Người đó với dáng vẻ đột ngột lao mạnh vào, xem ra thì hình như muốn tự sát. Vangơ còn nói, anh ta cho rằng không phải là trách nhiệm của phía mình, do đó không cần thiết phải bồi thường, nhưng Ađamxơ nói không muốn phiền phức, nên đã dùng tiền bồi thường của bảo hiểm ô tô, cho đối phương một khoản tiền lớn.

- Có thể nói cho tôi biết, cộng cả tiền bảo hiểm, trên thực tế tổng cộng đã chi trả cho người đó bao nhiêu? - Ken hỏi gấp, không buông tha.

- Công ty bảo hiểm chi trả người đó khoảng hai nghìn đôla, chúng tôi bỏ thêm ra hai nghìn đô la nữa.

- Tổng cộng đã chi trả cho người đó bốn nghìn đôla phải không?

Có được khoản tiền này thì đủ để Giôni tới Nhật Bản và đủ tiền chi dùng một thời gian.

- Hành vi tự hại, tức là tự sát, hoặc giả trong tình hình có ý lao vào xe thì không được lĩnh tiền bảo hiểm. Nhưng chứng từ của chúng tôi đã có ảnh hưởng rất lớn đối với Công ty Bảo hiểm, Công ty Bảo hiểm mới đồng ý chi trả tiền bảo hiểm. Không, điều này thực ra không phải là chúng tôi đã làm chứng giả. Chúng tôi chỉ là trình bày lại, người đó không có dấu hiệu tự sát. Bởi vì ông chủ của tôi cũng có quan hệ với Công ty Bảo hiểm, nên những lời nói của ông chủ tôi đã có tác dụng mang tính chất quyết định đối với việc chi trả tiền bảo hiểm đó.

Hình như là lo sợ những lời nói vừa rồi sẽ nảy sinh ra những ảnh hưởng bất lợi đối với ông chủ, sau khi Vangơ nói hết câu sau cùng đã liến thoắng không ngừng cộng thêm một đống to những lời giải thích. Thế nhưng, điều khiến cho Ken hứng thú chỉ là Uynxơn Hôoát dùng hình thức gần như ‘‘hành vi tự hại” để đâm vào ôtô của Ađamxơ, rồi được một khoản tiền lớn là bốn nghìn đôla, đó là một sự thật.

Thế rồi, sau khi người này chết đi không lâu, con trai của ông ta là Giôni Hôoát đã đi Nhật Bản.

Chiếc ôtô mà Uynxơn đâm vào là chiếc xe của một nhân vật lớn có thể đếm trên đầu ngón tay trong giới tiền tệ của Niu Yoóc. Trước khi Uynxơn đâm vào xe phải chăng là ông ta đã biết được thân phận của đối phương?

Nếu đối phương là người có tiền, sẽ rất chán ghét sự tranh chấp rầy rà, họ sẽ dựa vào sức mạnh của đồng tiền để né tránh tranh chấp. Uynxơn đâm vào xe của Ađamxơ, chính là vì cốt để được tiền bồi thường?

- Chỉ nói đến đây thôi, có được không?

Vangơ hết sức cẩn thận thúc hỏi trong khi Ken đang lắng sâu vào trong sự suy tư.