Chương 6 NGƯỜI VỢ XINH ĐEP MẤT TÍCH-1
Sau khi Kôyamada phát hiện ra mục tiêu mới, anh lập tức dốc sức vào hành động. Mục tiêu này chính là Morito Hôfu, Tổ trưởng Bộ phận doanh nghiệp của Công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần Tôkyô.
Ngày hôm sau, Kôyamada căn cứ vào số điện thoại trên tấm danh thiếp, gọi tới công ty. Thì ra đó là công ty chuyên kinh doanh các loại hàng dùng trong văn phòng. Trong khi nói chuyện điện thoại, Kôyamada bảo mình muốn gặp Morito của quý công ty, đối phương trả lời, sau năm giờ chiều Morito mới trở về.
Kôyamada hỏi thăm địa chỉ trụ sở của công ty, quyết định tới trực tiếp tìm khi Morito trở về công ty.
Công ty Cổ phần Tôkyô nằm ở một góc ngã tư phố Shikinhây khu Cảng, là một tòa nhà gác năm tầng dài và hẹp, tầng một là đại sảnh trưng bày hàng hóa, bày bán các loại hàng như tủ đựng hồ sơ, hộp đựng thư mục, giá sách... Công ty này xem ra chỉ là một công ty chuyên môn tiêu thụ các đồ dùng quản lý tình báo.
Kôyamada đưa một tờ danh thiếp rất cũ tới phòng tiếp đón yêu cầu được gặp Morito Hôfu. Có lẽ lầm tưởng đây là khách mua hàng của công ty, người tiếp đãi viên đã khách khí dẫn Kôyamada vào trong phòng tiếp đãi.
Hình như công ty đang cử hành nghi thức buổi kết thúc một ngày làm việc, từ trên lầu cao truyền xuống liên tiếp hợp xướng kẻ xướng người họa của rất nhiều đàn ông:
- Ồ, chúng ta cần phải có kiến thức phong phú!
Ồ, chúng ta cần phải có tinh lực dồi dào!
Ồ, chúng ta cần phải có thái độ nhiệt tình!
Ồ...
Tiếng hô, tiếng phụ họa từng đợt truyền xuống, âm vang cả tòa nhà lớn. Nhất định là công ty đang kết thúc hoạt động kinh doanh sau một ngày, các viên chức của công ty đang đồng ca bài hát “Bài ca của người chào hàng”, mượn lời ca để kích động ý chí phấn đấu, khích lệ lòng hăng hái của mọi người.
Khoảng mười phút sau, nghi thức buổi tối hình như đã kết thúc, không khí ở trên lầu bỗng hoạt bát hẳn lên, tiếp đó từ cửa cầu thang truyền tới tiếng bước chân nhộn nhịp của nhiều người đang bước xuống. Có người đẩy cửa phòng tiếp đãi bước vào.
- Tôi là Morito, ngài chính là Kôyamada có phải không?
Morito ước khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, dáng người cao mảnh khảnh, mặc bộ Tây phục nếp thẳng như quản bút, thoạt nhìn đã thấy là một nhân viên chào hàng điển hình. Trên tay Morito cầm tấm danh thiếp của Kôyamada, chăm chú ngắm nghía Kôyamada.
- Đột ngột tới thăm hỏi, thật là rất không phải! Tôi tên là Kôyamada. Tôi muốn hỏi thăm ngài một số việc.
Kôyamada nói xong liền đứng dậy nghiêng mình chào. Morito lập tức thể hiện vẻ mặt tươi cười hòa nhã thân thiện, giơ tay ra hiệu mời Kôyamada ngồi, nói:
- Không sao, đây là phần công việc của tôi! - Xem ra Morito cũng lầm tưởng Kôyamada là khách hàng của công ty.
Kôyamada đang định nói rõ ý định tới đây của mình, Morito đã nhanh nhảu nói trước:
- Ngày hôm nay không bán được khoản hàng nào, bị khoa trưởng chỉnh cho một trận. Chúng tôi làm công việc buôn bán này tính chất thất thường vốn đã rất lớn, thế mà công ty lại không hiểu cho điểm này.
- Hôm nay tôi tới đây...
- Gần đây công ty để cho tôi phụ trách công việc chào hàng những thiết bị bảo mật của đơn vị. Từ tình hình ưước mắt mà xét, so sánh những điều cơ mật về quân sự và những điều cơ mật về chính trị, nhận thức của mọi người đối với việc bảo vệ đơn vị còn lâu mới theo kịp yêu cầu của thời đại. Gần đây, những hoạt động tình báo gián điệp trong các cơ quan rất điên cuồng, khí thế rất hung hãn, thế nhưng nhận thức đối với gián điệp của mọi người còn dừng lại ở trong tiểu thuyết hoặc điện ảnh, họ rất coi thường, ở trong rất nhiều công ty, những tài liệu hồ sơ tuyệt mật và những tư liệu kỹ thuật quan trọng có thể làm thay đổi vận mệnh công ty, vứt bỏ bừa bãi, quả thật coi như để cho người ta tới lấy cắp công khai. Họ biết rõ là sau khi bị đánh cắp dù có kêu gào hò hét đến mấy cũng chỉ là mất bò mới lo làm chuồng, cái chính là tính chất quan trọng của việc phòng mật, phòng tình báo gián điệp đối với xí nghiệp, hoặc là không có nhận thức, hoặc là nhận thức rất không đầy đủ.
-... Hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi thăm...
- Trong tình hình mọi người còn thiếu nhận thức đối với tính chất quan trọng của việc bảo mật xí nghiệp, công việc chào bán những thiết bị bảo mật là một công việc rất không dễ dàng, ta cần phải trước hết bắt đầu làm từ việc thay đổi nhận thức của con người. Công việc bảo mật của công ty có thể phân làm ba cấp A, B, C. Cấp A là những tài liệu tuyệt mật, loại tư liệu này nếu bị mất sẽ đem lại những tổn hại to lớn cho các cổ đông, cấp B là những tài liệu cơ mật, hễ bị lộ ra cũng sẽ có tổn hại cho lợi ích của các cổ đông, đồng thời còn có thể trực tiếp ảnh hưởng tới việc buôn bán của công ty.
Cấp C là...
- Thưa ngài Morito, ngài còn nhớ quyển sách này không? - Morito miệng như tép nhảy, nói liếng thoắng không ngừng, không để cho đối phương nói chen vào. Lúc này, nhân lúc Morito thay đổi khẩu khí, Kôyamada đã giành được cơ hội mở miệng. Anh lấy ra quyển sách “Chiến lược đặc thù trong kinh doanh” mượn từ Suimeiso, đưa tới trước mặt Morito, mắt nhìn chằm chằm vào đốỉ phương, xem Morito có phản ứng gì không.
- Quyển sách này, đây là...?
Trên mặt Morito không xuất hiện sự biến đổi gì khác lạ.
- Đẫy không phái là sách của ngài hay sao?
Nếu quyển sách này là của Morito, thế thì rất có khả năng hắn là tên gian phu.
- Không phải, tôi không xem được quyển sách này, những người xem loại sách này có địa vị và thân phận cao hơn loại người như tôi rất nhiều.
- Vậy thì, ngài còn nhớ được tờ danh thiếp này không?
Morito nhìn tờ danh thiếp mà Kôyamada lấy ra, rất kinh ngạc, hỏi:
- Tờ danh thiếp này làm sao?
- Xin mời ngài nhìn ở phía sau xem thử, những chữ ở phía sau này có phải là chữ của ngài viết không?
- Ồ, đây đích thực là chữ của tôi. Ngài lấy được nó ở đâu? - Morito mơ hồ khó hiểu, nhìn Kôyamada.
- Tờ danh thiếp này ngài đưa cho ai, bây giờ ngài còn nhớ không?
- Ngài hỏi tôi đường đột thế này, nhất thời tôi không thể nghĩ ra được. Vả lại, tôi là người buôn bán, danh thiếp cũng không biết là đã phát đi bao nhiêu, ngài cứ nói ngay cho tôi biết, tờ danh thiếp này ngài lấy được ở đâu?
- Tại một nơi hơi đặc biệt một chút. Nói thực để ngài biết, trước đây vài ngày, tôi và một người bạn gái bước vào một khách sạn có tên là “Khách sạn Tình Nhân”, tôi đã nhìn thấy nó ở trong phòng khách. Quyển sách này hình như của người khác bỏ quên. Khi chúng tôi rời khỏi khách sạn đó, tiện tay đã cầm theo, về sau lật giở quyển sách đó xem, phát hiện thấy bên trong sách có rất nhiều chỗ đều gạch vẽ những đường đỏ, cảm thấy quyển sách này đối với người chủ của nó rất có khả năng là một cuốn tư liệu vô cùng quan trọng, cho nên tôi đã đi tìm người chủ của nó. Tờ danh thiếp của ngài Morito đã được kẹp trong quyển sách này. Từ nội dung viết ở đằng sau tờ danh thiếp mà phán đoán, tôi nghĩ rằng đây có khả năng là danh thiếp mà ngài đưa cho một người nào đó.
- Ồ, vì việc này, cho nên ngài đã tới tìm tôi ư?
- Đúng vậy!
Morito hình như bỗng nhiên đã ngộ ra một điều gì đó, rồi xem lại tỉ mỉ tờ danh thiếp.
- Ô, biết rồi! - Đôi mắt của Morito đột nhiên sáng lên, cất cao giọng nói to.
- Ngài biết được cái gì? - Kôyamada không kìm nổi, giương to mắt nhìn chòng chọc vào Morito.
- Tôi nghĩ ra rồi, tấm danh thiếp này tôi đã đưa cho Bộ trưởng Shinken của Công ty Tôyôshiken.
- Shinken của Công ty Tôyôshiken à?
Nhắc tới Công ty Tôyôshiken, Kôyamada đã từng nghe nói qua, đó là một công ty lớn chuyên chế tạo những máy móc chính xác.
- Đó là một công ty rất coi trọng việc bảo mật của cơ quan, là một khách hàng tốt của chúng tôi.
- Đây là tấm danh thiếp trao cho viên Bộ trưởng Shinken đó, không lầm đấy chứ? - Vì hưng phấn nhất thời, vô tình Kôyamada nói ra câu nói trên, âm thanh đều đã biến đổi. Kẻ “tình địch” mà chàng vẫn tìm kiếm, cuối cùng đã lộ rõ bộ mặt thật. Tên Shinken này, rất có khả năng chính là tên đàn ông đó của vợ mình.
- Hoàn toàn đúng như vậy. Máy nghiền nát cũng chính là máy làm nát giấy để tiêu hủy những văn kiện. Công ty của họ muốn đặt mua một loạt máy mới, tôi đã đem danh mục hàng hóa tới thăm hỏi ông ta, không ngờ ông ta có việc gấp phải đi ra ngoài, tôi đành phải để lại tấm danh thiếp này. Ngài vừa nhắc tới, tôi đã nghĩ ra. Lúc đó ở trên bàn ở Shinken, hình như tôi có nhìn thấy quyển sách này.
Morito nói rất rõ ràng rành mạch.
- Vị Bộ trưởng Shinken này, cuối cùng là con người như thế nào?
Đã tìm hiểu được tới mức độ này rồi, những vấn đề về sau hoàn toàn có thể tự mình đi điều tra được. Thế nhưng Kôyamada cảm thấy tên Morito này rất thích nói chuyện, mình cùng chẳng vội gì, có thể nắm lấy cơ hội này, tận khả năng gợi ý để hắn nói ra một số tình hình có liên quan đến Shiken.
- Có thể nói ông ta là người tài bậc nhất của Công ty Tôyôshiken đó, rất trẻ trung, vừa bước vào tuổi bốn mươi đã sắp sửa được phá cách đề bạt làm giám đốc. Gần đây, Công ty Tôyôshiken đối với việc nhiều tài liệu tuyệt mật và cơ mật của công ty mình bị tiết lộ ra ngoài cảm thấy rất đau đầu. Để đề phòng những tin tức tình báo bị tiết lộ ra ngoài, công ty đã xây dựng “Bộ quản lý tình báo”, chính thức bắt đầu đấu tranh với những hành vi tiết lộ điều cơ mật ra ngoài, Shinken chính là Bộ trưởng nhiệm kỳ đầu tiên của “Bộ quản lý tình báo”. Mấy năm gần đây, máy nghiền giấy rất thịnh hành, trong các công ty đăng ký sổ sách giao dịch chứng khoán Tôkyô có tới trên tám mươi phần trăm công ty đều sử dụng máy nghiền giấy. Thế nhưng đại bộ phận số công ty đó đều chỉ mua một máy nghiền giấy cỡ lớn, tiến hành xử lý tập trung đối với những văn kiện cơ mật. Bộ trưởng Shinken đã không tán thành phương thức này, muốn sử dụng phương thức phân tán rải rác, cho mỗi bộ phận một máy dần dần tiến tới mỗi bàn một máy. Những tư liệu cơ mật, số người tiếp xúc càng ít, càng có lợi cho việc bảo mật. Suy cho cùng, lấy cá nhân làm đơn vị xử lý văn kiện mật là lý tưởng nhất. Shinken là người đầu tiên nhìn thấy cốt lõi căn bản của vấn đề này, chính thức có ý đồ thực hành biện pháp quản lý phân tán hóa các văn kiện cơ mật. Nói tóm lại, ông ta là một người vô cùng tài ba. Hơn nữa, ông ta cũng là một tay già dặn trên chiến trường tình ái.
Morito cười một mình, hình như hắn đang mỉa mai, chỉ cây dâu chửi cây hòe, nói cạnh khóe đối với Kôyamada rằng: Chẳng phải là anh cũng đem bạn gái tới khách sạn tình nhân đó sao?
Kôyamada thầm nghĩ, những điều mình muốn hỏi thăm, đại để đều đã dỗ hắn nói ra hết rồi.
- Hôm nay đã làm phiền ngài, rất cảm tạ ngài. Tôi muốn rất nhanh chóng đem quyển sách này đưa lại cho ông ấy. - Kôyamada đứng dậy sắp sửa cáo từ.
- Không cần đâu, ngài chẳng cần phải đặc biệt tới đó một chuyến làm gì, chỉ hai ngày nữa, tôi sẽ tới thăm Bộ trưởng Shinken, vậy cứ để tôi tiện thể trả lại cho ông ấy giúp!
- Không sao, cứ để tôi mang đến thì tốt hơn. Bởi vì đối với Bộ trưởng Shinken mà nói, sự việc bỏ quên sách ở khách sạn tình nhân, nhất định là ông ta muốn hết sức giữ kín. Vừa rồi ngài chẳng đã nói việc bảo mật lấy cá nhân làm đơn vị là điều lý tưởng nhất đó sao?
- Úi chà chà, coi như là tôi xin bái phục ngài. Vậy thì tốt, tôi sẽ làm như không biết điều gì cả nhé!
Morito nhìn Kôyamada cười khà khà.
2Sau khi Kôyamada cáo từ Morito ra về, lập tức ý thức được thời khắc đấu tranh với thằng cha cướp đoạt vợ mình đã tới. Đồng thời anh còn cảm thấy, tính đến giờ phút này, những tài liệu mà mình thu thập đều có mục đích tìm cho ra tên đàn ông đã cướp đoạt vợ mình, đó là Shinken.
Trước khi tiến hành cuộc quyết đấu trên mặt tình trường, Kôyamada đã kín đáo tiến hành một cuộc điều tra trinh sát đối với Shinken, kết quả là đặc trưng thân thể, tuổi tác, đều hoàn toàn khớp với lời nói của nữ chiêu đãi viên ở Suimeiso.
Lần đầu tiên, Kôyamada nhìn thấy Shinken, trực giác mách bảo anh, con người này chính là gian phu của vợ mình. Shinken đích thực là loại đàn ông mà Bunshi yêu thích. Cơ bắp của hắn rắn chắc, bụng tròn eo rộng, lực lưỡng khôi ngô, hầu như to gấp hai lần Kôyamada loại thể hình này rõ ràng là thời trai trẻ đã chịu khó rèn luyện thể thao rất tốt. Trên khuôn mặt vuông vắn khác hẳn với người thường là đôi mắt to, lông mày rậm, ánh mắt sáng quắc, thông minh đĩnh ngộ, nhanh nhẹn tháo vát. Hắn đã đem lại cho mọi người một cảm giác chung là có khí phách đàn ông, tinh nhanh năng nổ.
Nói tóm lại, so sánh với Kôyamada thân hình ốm yếu bệnh tật, nghèo hèn, vì lo vợ thiếu chung thủy nên luôn nghi ngờ nhòm ngó, đích thực Shinken là một loại đàn ông hoàn toàn khác hẳn. Một kẻ thất bại trên đường đời, không thể không dựa vào việc cho vợ ra ngoài kiếm tiền để duy trì cuộc sống; còn một người hoàn toàn dựa vào thực lực của mình mà thành đạt.
Vợ mình bị bộ ngực nở nang, khỏe mạnh, tỏa ra đầy mùi vị đàn ông kia ôm chặt lấy, khẳng định rằng với thể chất vô cùng phóng đãng mà ngay bản thân nhìn cũng chưa hề nhìn thấy, nàng sẽ được hưởng thụ khoái cảm bản năng, hưng phấn dị thường. Những khoái cảm tình dục không thể có được từ chỗ Kôyamada đã được Shinken đền bù.
- Làm tình phải sung sướng, phải tuyệt vời như vậy, bây giờ em mới được biết đó!
- Đời sống vợ chồng giữa em và Kôyamada, so với anh, quả thật là chẳng có ý nghĩa quái gì.
- Động tác hãy mạnh hơn chút nữa, hãy để cho em được hưởng thụ đầy đủ, em phải được đền bù lại những gì em đã bị mất trước đây.
Người vợ chàng đã mở rộng đôi chân, ưỡn thẳng ngực, điên cuồng lao vào trong lòng Shinken... Những tình cảnh dâm đãng như vậy đã xuất hiện ở trước mắt Kôyamada. Nghĩ tới đôi gian phu dâm phụ kia ôm ấp nhau, vi phạm nhân luân, ngọn lửa ghen tuông cháy bùng lên rừng rực ở trong lòng Kôyamada.
Kôyamada vẫn ra sức khống chế mình, trước khi quyết đấu phải “bên ngoài là thăm hỏi nhưng thực ra là điều tra”. Bởi vì đối thủ mà mình gặp rất mạnh, cần phải có sự chuẩn bị đầy đủ.
Căn cứ vào sự điều tra tỉ mỉ, Shinken năm nay bốn mươi mốt tuổi, sau khi tốt nghiệp khoa Cơ giới Trường Đại học Công nghiệp Tôkyô đã bước vào Công ty Tôyôseiok (tiền thân của Công ty Tôyôshiken). Năm 1958, được ủy viên Thường vụ Hội đồng lúc đó (nay là giám đốc) làm mối, hắn đã kết hôn với người vợ hiện tại, sinh được một con trai và một con gái, năm nay con gái mười lăm tuổi, con trai lên bảy. Hắn dựa vào tài năng sẵn có, cộng thêm cá tính mạnh mẽ, rất được giám đốc hiện nhiệm quý trọng. Được sự bồi dưỡng của giám đốc, Shinken trở thành người có năng lực số một của công ty này, nhanh chóng nổi trội hơn hẳn mọi người. Tháng ba năm nay, hắn sang Mỹ làm việc, tháng bảy lại tới Liên Xô, tình hình này hoàn toàn phù hợp với một số đồ trang sức mà vợ Kôyamada mới được tăng thêm trong năm nay.
Thế nhưng, không hề nghe nói những tin tức có liên quan tới việc Shinken quan hệ tình ái bừa bãi. Điều này có khả năng là vì do giám đốc đứng ra làm mối, hắn không thể không chú ý cẩn thận. Thế nhưng, Kôyamada bị cắm sừng đã biết được thủ đoạn trai lơ dâm dục của Shinken cực kỳ cao siêu. Hắn đã linh hoạt vận dụng đầy đủ bản thân là người có sở trường chuyên môn của Bộ trưởng quản lý tình báo, đã khéo léo che giấu đời sống riêng tư của mình. Để tóm được đuôi cáo của Shinken, Kôyamada đã thực sự bị một phen trắc trở, chính là vì thằng cha này đã giỏi che giấu những hành vi trai lơ dâm dục của mình.
Tất thảy đều đã chuẩn bị xong xuôi, tiếng chuông quyết đấu trên chiến trường tình ái với Shinken sắp điểm. Trực tiếp xông vào nhà thằng cha đó, hay là tập kích vào đơn vị công tác của hắn? Tuy Kôyamada còn có chút do dự, nhưng rất nhanh chóng anh cảm thấy đến đơn vị công tác của hắn vẫn tốt hơn, như vậy càng có thể uy hiếp được đối phương.
Tổng bộ của Công ty Tôyôshiken Tôkiô nằm trong một nhà lớn xây dựng rất hiện đại, mặt tường được trang trí bằng pha lê, xem ra rất tương xứng với tên tuổi của công ty, nó đã thể hiện ra khí thế của một trào lưu hiện đại hóa.
Mười giờ sáng, Kôyamada tới phòng tiếp khách của Công ty Tôyôshikên. Shinken có ở trong công ty hay không, Kôyamada không nắm chắc, nhưng trước đó đã hỏi thăm biết được, hằng ngày Shinken đều tới làm việc vào lúc tám giờ rưỡi sáng, hơn nữa, gần đây cũng không đi công tác.
Khoảng trên dưới mười giờ sáng, các hoạt động mang tính chất công thức như giao ban buổi sớm, hội ý nhanh... đều đã kết thúc. Đây là lúc số nhân viên trong công ty được tập trung ở trụ sở đông nhất.
- Ngài muốn gặp Bộ trưởng Shinken à? Trước đó ngài có được hẹn không? - Quả nhiên tiểu thư tiếp đón tôi theo đúng bài bản.
- Không có hẹn trước, có điều, chỉ cần tiểu thư báo cho ông ta biết Morito ở Xí nghiệp Tôkiô, hiện tại có điều vô cùng khẩn cấp cần báo cho ông ta biết, ông ta sẽ tới gặp tôi. Như vậy sẽ không gây khó cho tiểu thư chứ?
- Là ngài Morilo ở Xí nghiệp Tôkiô à?
Kôyamada đã sớm tính toán kỹ, nếu tiếu thư tiếp khách quen biết Morito, mình mạo xưng là Morito thì sẽ lộ hết chân tướng, cho nên anh đã dự định nói dối là người dại diện của Morito. Từ khẩu khí của Morilo mà xét, hình như Shinken vô cùng quý trọng Morito, nếu nói tên anh ta ra, cho dù không có hẹn trước, chắc chắn là Shinken cũng sẽ ra gặp.
Tiểu thư tiếp đón dẫn Koyamada vào trong phòng khách, còn nói Shinken lập tức sẽ tới. Cô ta hình như không quen biết Morito.
Cửa ải thứ nhất của cuộc quyết đấu coi như đã qua, toàn thân Kôyamada căng thẳng cao độ.
Chẳng bao lâu, cửa nhà khách mở, Shinkon bước vào:
- Ủa! Tôi đã để cho anh ta chờ tôi ở đây... - Nhìn thấy ở đây không có Morito, Shinken cảm thấy buồn bực.
- Ngài là Shinken à?
Đôi con mắt Kôyamada nhìn chòng chọc vào mặt đối phương, chậm chạp đứng dậy. Giờ này khắc này, đây là lần đầu tiên anh đối mặt với người đàn ông đã cướp vợ mình đem đi. Đứng ở chỗ gần mà nhìn, hắn đích thực là khỏe hơn mình vô luận là thân thể, dung mạo, địa vị xã hội, thực lực kinh tế, hay là niềm tự tin đối với cuộc đời... mọi phương diện đều hơn Kôyamada rất nhiều.
Chính là thằng cha này và mình cùng chung hưởng vợ mình! Không phải là chung hưởng, mà hắn điên cuồng tham lam cướp toàn bộ xác thịt và tâm hồn của vợ mình đi hết. Chính là Shinken đã dùng đôi cánh tay rắn chắc cường tráng ôm ghì chặt lấy thân thể nở nang đẫy đà của vợ mình, dùng những ngón tay vuốt ve sờ nắn trên làn da mịn màng của nàng, đồng thời miệng hắn dán chặt lên đôi môi của nàng, toàn thân hắn tham lam hưởng thụ thân xác của nàng.
Kôyamada nén chặt ngọn lửa hận trào sôi trong ngực, bước lên như muốn đè ngã đối phương.
- Tôi là Shinken, ngài là...? - Trên mặt Shinken lộ ra vẻ nghi hoặc khó hiểu.
- Tôi ấy à, ông cứ nhìn cái này thì rõ! - Kôyamada đem tấm danh thiếp đưa tới trước mặt đối phương.
- Ngài là Kôyamada à...? - Shinken đầy bụng hoài nghi. Không phải là hắn làm ra vẻ hồ đồ mà thực sự là không thể đem tấm danh thiếp của Kôyamada liên hệ cùng với Bunshi. Hắn quen biết với Bunshi ở Katokurai, ở trong quán rượu, Bunshi đổi tên là Chokubi.
- Ông không hiểu rõ hay sao, tôi là chồng của Chokubi, chính là... của Katokurai.
- À... - Trên nét mặt tràn đầy tự tin của Shinken kia đã xuất hiện sự thay đổi. Đó là sự phản ứng vô cùng mạnh mẽ. Mũi tên thứ nhất mà Kôyamada đột ngột bắn ra, đã đánh trúng mục tiêu.
- Hình như ông có quen biết vợ tôi, đúng không?
- Đâu có, tôi chỉ biết cô ta là nữ chiêu đãi ở trong quán rượu mà tôi thường lui tới đó, ngài chính là chồng của Chokubi à?
Không hổ thẹn là Shinken, hắn lập tức khôi phục trạng thái bình thường:
- Hôm nay ngài tới tìm tôi, có công việc gì ạ?
- Thưa ông Shinken, xin đừng giả ngô giả ngọng vờ vĩnh nữa. Những trò bí mật giữa ông và vợ tôi, tôi đều biết cả rồi!
- Ngài nói gì vậy? Tôi báo cho ngài biết, không được tới đây để nói những lời không hiểu ra sao cả đó.
Từ trong cú sốc đột ngột, Shinken đã khôi phục lại trạng thái bình thường, hắn liền thể hiện ra niềm tự tin trời phú cho riêng mình, muốn dùng khí thế để áp đảo Kôyamada trông có vẻ rất hổ thẹn.
- Ông nói ông không hiểu ra sao cả ư? Vậy thì tốt, để tôi dẫn cô nữ chiêu đãi viên của Suimeiso tới đây, ông nghĩ sao?
Khó khăn lắm Shinken mới khôi phục được trạng thái hình thường, bây giờ lại hoảng hốt, sắc mặt biến thành tái mét.
- Quyển sách này của ông phải không?
Kôyamada không để lỡ thời cơ, anh đánh mạnh tới cùng. Shinken nhìn thấy quyển sách “Chiến lược đặc thù trong kinh doanh” mà Kôyamada đưa tới trước mặt mình, liền há hốc mồm, không nói được câu nào nữa. Trong tình trạng không hề được phòng bị trước, đột nhiên bị đâm thẳng vào sống lưng, nhất thời Shinken không có câu gì để trả lời.
- Ông và vợ tôi đã ngủ với nhau ở Suimciso, quyển sách này chính là ông đã bỏ quên ở đó. Sao, còn muốn giả vờ nữa không?
Shinken lặng yên không nói, coi như đã thừa nhận quan hệ không chính đáng giữa hắn và Bunshi.
- Vợ tôi làm chiêu đãi viên, buổi tối đi làm, công việc đó phải cười nói ve vãn lấy lòng, cho nên ít nhiều tôi đã có sự chuẩn bị về tư tưởng. Tất thảy những điều này nói đi nói lại đều vì tôi quá bất tài. Thưa ông Shinken, ông đã có gia đình, cũng đã có địa vị xã hội. Sự việc này nếu làm ầm ĩ, cũng chẳng hay ho gì cho ông. Chỉ cần ông thành thực đem trả vợ tôi về cho tôi, món nợ trước đó, tôi sổ toẹt tất cả cho!
Khó khăn lắm Kôyamada mới giành được thế chủ động, nhân lúc đối phương còn chưa tỉnh táo trở lại, anh đã lập tức nêu ra yêu cầu của mình. Anh thực sự muốn dạy cho tên kẻ cướp vợ người này một bài học đích đáng, nhưng vấn đề quan trọng hiện tại là trước hết phải bắt hắn đem trả vợ về cho mình đã.
- Thưa ngài Kôyamada, tôi đã làm sự việc này, tôi thành thực xin lỗi ngài.
Shinken không hổ thẹn là con người có bộ óc nhanh nhạy, khi phát hiện được bản thân mình hết cách chối cãi, hắn liền sử dụng chiến lược dùng thủ để công, hắn đã cúi đầu nhận lỗi trước Kôyamada. Hắn là con người tài ba nhất của Công ty Tôyôshinken nổi tiếng, rất được giám đốc tín nhiệm, bây giờ bỗng nhiên lại có quan hệ với người phụ nữ đã có chồng, hơn thế lại là một nữ chiêu đãi viên, sự việc này nếu lan truyền ầm ĩ ra thì sẽ phiền phức lắm, không những giám đốc quở trách hắn mà gia đình hắn cũng sẽ tan nát.
Shinken đã triệt để đầu hàng.
- Đã biết là làm sai rồi, thì hãy đưa vợ tôi về trả cho tôi.
- Từ nay về sau tôi quyết sẽ không cùng... với Chokubi nữa, không, sẽ không qua lại với bà nhà nữa. Tôi xin thề với ngài, tôi và bà nhà sẽ cắt đứt. Vì vậy xin ngài đừng đem sự việc này công khai ra làm gì!
Lúc này, quả thật Shinken muốn quỳ muốn để cầu xin, con người có tài năng lớn đứng hàng đầu trong công ty, hiện tại đã là phật đất qua sông, làm sao giữ nổi bản thân mình nữa.
- Cho nên, xin ông hãy đưa vợ tôi về trả cho tôi.
- Tôi cũng không phải là kẻ chỉ biết cầu xin ngài tha thứ cho tôi đâu, để chuộc tội, cho dù có phải bồi thường chút ít, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẽ xin dốc hết sức hết lực ra để làm.
- Chỉ cần ông trả cho vợ tôi về là được.
- Từ nay về sau, tôi nhất định sẽ đoạn tuyệt qua lại với bà vợ của ông.
- Ông đang giấu vợ tôi ở đâu?
- Tôi không giấu vợ ngài!
- Ông vẫn còn giả vờ à?
- Cuối cùng ngài cần bao nhiêu tiền? Ngài cứ nói giá đi, tôi cũng dễ lắm, chỉ cần tôi chịu đựng nổi, tôi lập tức sẽ trả ngay.
- Cứ nói giá đi à? Ông lầm rồi! Thứ mà tôi cần không phải là tiền, chỉ cần vợ tôi trở về là được.
- Bà vợ ngài không ở nhà ư?
- Ông đang nói cái gì thế?...
Mãi cho tới lúc này, hai người mới phát hiện lời nói không ăn nhịp, không nói được vào cùng một ý.
- Mấy ngày hôm nay, vợ ngài không hề có liên hệ với tôi, không có tin tức gì của nàng tôi cũng lo lắng lắm, thật là không ở nhà ư?
- Còn pha trò làm gì? Vợ tôi đã bỏ đi theo ông, làm sao lại có thể ở nhà được?
- Chờ... ngài chờ một lát, Chokubi... không, vợ ngài thật sự không ở nhà sao?
- Không ở nhà, đã gần mười hôm nay không về nhà.
- Thật vậy sao?
Trên mặt Shinken lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, xem bộ dạng không có vẻ diễn kịch. Một cảm giác chẳng lành lập tức xuất hiện trong trái tim Kôyamada.
- Không phải là ông dụ dỗ vợ tôi đi đâu chứ?
- Không, tôi không dụ dỗ nàng đi đâu cả. Mấy ngày gần đây không có tin tức gì của nàng, tôi đang muốn liều lĩnh đi tìm nàng đó.
- Ông nói láo!
- Tôi không nói láo. Hai chúng tôi đã ước hẹn với nhau từ trước, cho dù tôi không thể tới quán rượu được, cũng phải mỗi ngày liên hệ với nhau một lần. Thế nhưng đã mười ngày nay, nàng không tới quán rượu làm việc, cũng không liên hệ với tôi. Tôi muốn trực tiếp gọi điện thoại đến nhà, nhưng lại sợ chồng nàng nhận máy, cho nên điện thoại cũng không dám gọi. Không còn cách nào, tôi đành phải cứ quanh quẩn đi đi lại lại ở gần nhà nàng, lặng lẽ thám thính tình hình, thế nhưng xem ra hình như nàng cũng không ở nhà. Do đó, tôi cứ cho rằng ngài đã phát hiện ra mối quan hệ giữa tôi và nàng, nên đã cố ý đưa nàng tới một nơi rất xa nào đó!
Shinken đã không kể gì đến tư thế của mình, cứ hăng hái ra sức biện giải. Điều này không chỉ là thanh minh cho mình, việc mất tích của Bunshi, đối với Shinken mà nói e rằng cũng là một cú sốc rất nặng nề. Sự thể hiện tình cảm của Shinken rất chân thật, không nhìn thấy đó là sự xảo trá.
- Như vậy là, ông thật sự không biết Bunshi đi đâu chứ?
- Thực sự không biết. Đã một thời gian dài như vậy không liên hệ với tôi, trước đây không bao giờ như vậy, nên tôi cũng rất lo lắng.
Kôyamada đã cảm thấy tính chất nghiêm trọng của sự việc. Khó khăn lắm mới tìm được tên gian phu của vợ mình, mà thằng cha này cũng không biết nàng đi đâu, vậy thì cuối cùng vợ mình đã đi theo hướng nào? Sự việc đã tới mức độ này, Kôyamada cũng chẳng còn lòng dạ nào bực tức với Shinken nữa.
- Những nơi mà vợ ông có khả năng tới, ông đều đến hỏi thăm cả rồi chứ? - Shinken đã thay đổi khẩu khí vừa rồi, rất thân thiết hỏi. Bây giờ họ đã là bạn chiến đấu trong cùng một chiến hào, đang truy tìm một mục tiêu chung.
- Lần cuối cùng ông gặp mặt với vợ tôi là vào khi nào?
Ngày mà Shinken trả lời hoàn toàn phù hợp với buổi tối hôm Bunshi không trở về nhà. Nếu lời hắn nói là thực, thì chính là sau cuộc gian díu bí mật với Shinken, nàng đã mất tích ở trên đường trở về nhà.
- Khi gặp gỡ lần cuối cùng giữa vợ tôi và ông, nàng không có biểu hiện gì khác thường chứ? Hiện tại đã không phải là lúc khiển trách hành vi thương phong bại tục này nữa, sự việc đã tới mức này, lần gặp gỡ gian díu cuối cùng giữa vợ mình và Shinken đã trở thành đầu mối duy nhất để tìm kiếm tung tích của nàng.
- Không nhìn thấy biểu hiện gì bất thường của nàng, cũng vẫn như những lần trước, khoảng trên dưới một giờ đêm hai chúng tôi gặp gỡ nhau ở Suimeiso, khoảng trên dưới hai giờ sáng ngày hôm sau, tôi gọi xe tắcxi hiệu con rùa đưa nàng trở về nhà.
- Người tài xế lái chiếc ôtô tắc xi đó là...
- Mỗi lần tôi đều chỉ đích danh người tài xế có tên là Taishuga lái xe. Có điều, tôi đã xác minh qua rồi, trên đường đi không xảy ra sự cố gì, người lái xe đã đưa nàng tới trước cửa nhà nàng bình an vô sự.
Tình hình này, Kôyamada cũng đã xác minh rõ ràng. Cứ như vậy mà xét thì vấn đề chỉ xảy ra ở trên đoạn đường nhỏ, kể từ lúc Bunshi từ trên xe bước xuống đi bộ về nhà mình mà thôi. Cho tới hiện tại, Kôyamada vẫn cho rằng Shinken đem vợ mình đi giấu, bây giờ đã không còn quan hệ gì với hắn nữa, vậy thì trong sự việc này khẳng định là có người thứ ba không rõ thân phận đã xía tay vào.
Người thứ ba này là ai? Vì sao lại phải đem nàng đi?
Ngoài mình và người chồng của nàng ra, Bunshi vẫn còn có một nơi khác, đoạn tuyệt mọi liên hệ với bên ngoài, ẩn náu ở bên trong đó suốt mười ngày không lộ mặt ra. Shinken thật sự cảm thấy ngoài sức tưởng tượng, hắn đã bị một cú sốc rất nặng, vốn dĩ, hắn tự tin rằng đã cướp được người đàn bà này từ bên chồng nàng đến với mình, cần phải nói rằng nàng đã rất yêu thương đối với mình. Không ngờ, hiện lại nàng còn có người đàn ông khác mà nàng càng hâm mộ hơn.
Tới giờ phút này, lập trường và tâm lý của Shinken rất phức tạp, một mặt hắn là kẻ cướp vợ người khác, mặt khác, hắn cũng là người bị kẻ khác bắt cóc đi mất người đàn bà thương yêu của mình. Do đó, trong lòng hắn hoàn toàn hẫng hụt, giống hệt như bản thân cũng bị cắm sừng vậy. Hắn cũng giống như Kôyamada đứng ở lập trường của người bị hại.
Dù ít dù nhiều, Kôyamada cũng đã nhìn thấy tâm lý hẫng hụt của Shinken. Đến lúc này, những ác cảm và lòng căm ghét luôn luôn dồn nén ở trong tâm Kôyamada đã giảm nhẹ đi rất nhiều. Hiện tại cả hai đều ý thức được, chỉ có hợp tác với nhau mới có thể đòi lại được người vợ và người phụ nữ thương yêu.
- Thưa ông Shinken, vừa rồi ông nói, sau khi vợ tôi và ông bị mất liên lạc, ông đã tìm kiếm tung tích của vợ tôi ở nhiều nơi, có đúng không?
Tới lúc này Kôyamada cũng đã thay đổi khẩu khí nói chuyện. Điều này có lẽ là vì anh đã nảy sinh ra tâm lý “đồng lòng căm thù” đối với kẻ thứ ba đã cuỗm mất vợ.
- Tôi đã tìm kiếm nàng với trăm phương nghìn kế.
- Nhưng vẫn chưa phát hiện ra đầu mối chứ?
- Rất đáng tiếc, đầu mối nào cũng...
Shinken hình như đã không còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa, nên chỉ cúi đầu. Cả hai người đều sa vào trạng thái trầm mặc. Trong sự trầm mặc này, quan hệ đối địch giữa hai người lại khôi phục. Shinken vẫn là tên gian phu đã cướp mất vợ của Kôyamada và không thể tha thứ được.
- Không biết điều này có thể gọi là đầu mối được hay không? - Shinken ngẩng đầu lên nói, tựa như muốn cố gắng phá tan sự trầm mặc u uất đó.
- Ông đã tìm được cái gì? - Kôyamada vội vã hỏi.
- Vợ ông không tới Katokurai làm việc, tôi đã tới gần nhà ông và nhặt được một vật rất kỳ quặc ở trước cổng chào.
- Vật gì vậy?
- Là một con gấu vải, lớn bằng này này! - Shinkên giơ hai hàn tay vạch vẽ so sánh độ lớn nhỏ của con gấu vải.
- Con gấu vải à?
- Vật này với việc mất tích của vợ ông có quan hệ gì không, tôi cũng không biết, nhưng tôi cảm thấy nó rơi ở gần chỗ nàng xuống xe, cho nên tôi đã nhặt đem về.
- Liệu có phải là của trẻ con ở gần đó ném đi không?
- Có lẽ thế, con gấu vải đó đã rất cũ kỹ, hiện tại tôi vứt nó ở trong tủ đựng mũ áo của công ty, để tôi vào lấy nó đem ra đây nhé! - Shinken nói xong bèn đứng dậy.
Đồ vật này rất có khả năng là vì không dám đem về nhà, cho nên mới để ở trong công ty. Một lát sau Shinken ôm con gấu vải đó bước vào. Thân hình con gấu vải này rất to, to tới mức trẻ con có thể cưỡi lên trên nó. Nhưng nó rất cũ, lông thiên nga ở trên lưng đã bị mài nhẵn, để lộ ra lớp đáy chỉ. Hình như nó thường xuyên được trẻ con chơi, toàn thân trên dưới đều dính đầy dầu mỡ, đen óng ánh. Con gấu vải này cho dù có bị ném đi cũng chẳng có gì là kỳ quặc cả.
- Ông nhặt được nó ở chỗ nào trước cổng chào?
- Ở gần bậc đá cột bên phải. Nó bị ném rơi vào trong bãi cỏ ở bên đường, nếu không chú ý nhìn thì không dễ dàng phát hiện ra đâu.
- Ông cho rằng, con gấu vải đó bị ném ở đó từ khi nào?
- Không dám đoán chắc, có điều ông đã nhìn thấy rồi đó, nó tuy rằng rất cũ, nhưng không giống như một vật bị vất ở ngoài trong thời gian dài. Nếu nói rằng nó bị ném đi, thì cũng chỉ bị ném trước khi tôi nhặt được một hai ngày mà thôi!
- Ừ, tôi hiểu rồi, vật này có khả năng là bị vứt đi trước hoặc sau khi Bunshi mất tích. - Kôyamada mở to đôi mắt.
- Đúng vậy, lúc đó tôi cũng nghĩ như vậy, nên liền nhặt nó đem về.
- Thưa ông Shinken, con gấu vải này liệu có phải là do thằng cha đem vợ tôi đi đó để lại hay không?
- Tuy không thể khẳng định, nhưng tôi cho rằng có thể có khả năng này.
- Nếu như vậy, tại sao lại phải đem đồ chơi này vứt ở đó?
- Điều này thì tôi không được rõ, có thể là không có ý vứt ở đó mà là không cẩn thận bỏ quên ở đó chăng?
- Bỏ quên ở đó à, liệu có khả năng đó không? Đồ vật lớn như thế này!
- Nếu nói có người trước khi đem vợ ông đi đã ôm đồ vật này để chơi, thì không thể có khả năng bỏ quên ở đó được. Vừa rồi tôi đột nhiên nghĩ ra, nếu người này đựng gấu vải trong một thứ gì đem tới đây, thì điều đó...
- Đựng vào một thứ gì? Nói như vậy là có người lái xe tới.
- Trong đêm khuya, nếu muốn đem nàng tới nơi nào, không có xe thì không được. Có lẽ là vì muốn có chỗ ngồi cho vợ ông, nên thằng cha đó đã đem con gấu vải vốn để ở trên ghế ngồi ném ra bên ngoài xe.
- Thưa ông Shinken! - Kôyamada từ nãy vẫn chú ý lật nhìn con gấu vải, đột ngột kinh ngạc kêu lên. Ở cạnh đùi sau bên phải của con gấu vải này hình như có một dấu vết mới.
Shinken nhìn vào chỗ ngón tay của Kôyamada nói:
- Theo như lời ông nói, đó đúng là một dấu vết mới, thế mà tôi không phát hiện ra.
- Đây không phải là vết máu chứ?
- Ông nói gì cơ? - Shinken cảm thấy rất ngạc nhiên đối với câu nói của Kôyamada.
- Có điều chỉ nhìn thì không thể thấy rõ được, nhưng nếu đây là máu, mà lại là máu người, thì... - Kôyamada nhìn chòng chọc vào Shinken, hình như là ám chỉ một điều gì đó.
- Thưa ông Kôyamada, phải chăng ông cho rằng đây chính là dấu vết máu của bà nhà?
Shinken tựa hồ như đã hiểu rõ tính chất nghiêm trọng trong sự ám chỉ đó của Kôyamada, ngay lập tức trở nên căng thẳng.
- Đây có phải là máu của vợ tôi hay không, tuy chỉ là một ý nghĩ đột ngột thoáng qua, nhưng thực sự càng nghĩ càng cảm thấy đúng là máu của vợ tôi vậy!
- Giả sử đây đúng là máu của Chokubi, thì nó chứng tỏ điều gì?
Lúc này, Shinken cũng bất chấp ở trong quán rượu Bunshi có đổi tên hay không, hắn chỉ gọi nàng là Chokubi.
- Ông Shinken này, tôi muốn thẳng thắn hỏi ông, xin ông hãy thành thực nói cho tôi biết, cuối cùng, đối với Bunshi ông có bao nhiêu điều tự tin?
- Tự tin à?
Câu hỏi này nêu ra đột ngột như vậy, nhất thời Shinken không thể phản ứng kịp.
- Chính là Bunshi có yêu ông hay không? Ông có bao nhiêu niềm tự tin?
- Nói thực lòng nhé, vào lúc này đây, tôi cũng chẳng cần khiển trách ông nữa.
- Đã như vậy, tôi cũng thành thực nói để ông biết, nàng thực lòng yêu tôi, tôi cũng quyết không phải là tâm huyết dâng trào nhất thời rung động. Chịu sự trói buộc bởi thanh quy giới luật của xã hội, tuy không thể kết hôn được, nhưng chúng tôi đã cùng nhau thề nguyền sẽ chân thành yêu thương nhau nồng cháy trong gông cùm xiềng xích trói buột của xã hội.
- Vậy mà Bunshi đã không nói với ông một lời nào, cứ đột ngột bỏ đi đâu không rõ, biệt vô âm tín, điều này ông có nghĩ tới không?
- Không hề nghĩ đến. Cho nên trong những ngày gần đây tôi lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ.
- Khi gặp gỡ bí mật lần cuối cùng, có ước hẹn thời gian gặp mặt?
- Có, đã ước hẹn kỹ càng.
- Vậy thì cuộc gặp gỡ bí mật lần sau vào thời gian nào?
- Ước hẹn kỹ rằng sau ba ngày, vào thời gian như mọi khi, gặp mặt nhau tại Suimeiso.
- Vậy mà nàng đã thất ước, rồi đột ngột mất tích. Do đó, sự đột ngột mất tích của nàng, liệu có thể cho rằng không phải là chủ ý của bản thân nàng được không?
- Không phải là nàng chủ ý ư?
- Đúng vậy, vợ tôi đã yêu ông như vậy, thì không thể không nói một lời đã bỏ ông mà đi được. Đàn bà quyết không thể làm sự việc đó đâu! Lại nữa, trước đó không phải mỗi ngày các người đều liên hệ với nhau đó sao?
Shinken hoàn toàn bị hấp dẫn bởi những lời nói của Kôyamada, nhìn Kôyamada gật gật đầu, hỏi:
- Ông muốn nói Chokubi bị người nào đó bắt ép cuỗm đi mất à?
- Ở gần hiện trường còn để lại một con gấu vải, trên đó còn dính dấu vết giống như máu. Rất có khả năng là kẻ nào đó lái xe đến đây, lúc bắt ép kéo vợ tôi vào trong xe, làm văng con gấu vải này ra bên ngoài xe. Giả dụ nói lúc đó vợ tôi đã thay đổi vị trí với con gấu vải này, thế thì chỉ có lúc ấy con gấu vải mới có thể dính máu của vợ tôi. Như vậy xem ra, lúc vợ tôi bị kéo vào trong xe thì thân thể đã bị chảy máu.
Lúc này, đầu óc Kôyamada tỉnh táo như vậy, dòng tư tưởng suy lý tới nhanh như vậy, ngay bản thân Kôyamada cũng cảm thấy ngạc nhiên. Lẽ dĩ nhiên loại suy lý này được xây dựng trên cơ sở một giả thiết dấu vết trên thân con gấu vải chính là dấu máu của Bunshi.
- Thưa ông Kôyamada, có lẽ nào ông... - Shinken đã hiểu rõ đằng sau ý nghĩ suy lý đáng sợ của Kôyamada, hắn hoảng sợ tới mức biến sắc.
- Gấu vải là do xe mang tới, điều này chính là ông đã nói trước. Đích xác, nếu không phải là xe mang tới thì tuyệt đối không thể bỏ quên nó ở đó được. Sau khi Bunshi bị kéo vào trong xe, ngồi lên trên vị trí vốn đã đặt con gấu vải, mà con gấu vải đó đã dính vết máu lại bị ném vứt ở đó. Một ngày nàng cũng không muốn rời xa ông, nhưng kể từ đêm hôm đó trở đi, đã mất liên lạc với ông. Do đó, việc mất tích của nàng, khẳng định là sự việc đã đột ngột phát sinh từ buổi tối hôm đó. Bây giờ chúng ta chỉ có thể nhận định như vậy được thôi.
- Thưa ông Kôyamada, có phải ông nói rằng Chokubi đã không còn ở trên đời này nữa?
- Rất đáng tiếc, nhưng không thể không nghĩ như vậy. Không có tin tức gì đã mười ngày hôm nay rồi, cho dù là phát sinh ra sự cố giao thông rồi đưa tới một bệnh viện nào đó, thì bây giờ cũng phải có tin tức rồi chứ.
- Cho dù đã đưa vào bệnh viện, nhưng nếu thần chí của nàng không tỉnh táo, không thể làm rõ được thân phận của nàng thì sao?
- Có thể căn cứ vào những đồ vật mà nàng đem theo bên mình để phán đoán, cho dù những đồ vật mang theo đều đã mất, thì người ta cũng sẽ đăng lên báo.
Lập trường của Kôyamada và Shinken lúc này hình như đã hoàn toàn trái ngược. Shinken giống như người đang lo lắng cho vợ mình cứ cứng nhắc suy nghĩ theo hướng lạc quan, còn Kôyamada thì hình như là sự việc đó không có liên quan gì đến mình, chỉ đứng trên lập trường khách quan để phân tích. Kôyamada đã nhận thức được, đây chính là thái độ và vị trí thực tế đã thể hiện tình yêu đối với Bunshi hiện nay.
Bản thân là chồng, thừa nhận điểm này là một sự việc vô cùng đau khổ, nhưng trong quá trình trò chuyện với Shinken, phát hiện bản thân mình không được thừa nhận như thế, thái độ khách quan của Kôyamada có thể nói đã là dấu hiệu thất bại trong tình yêu. Mặc dù như vậy, nhiệt tình tìm kiếm vợ vẫn không hề tan biến trong con người anh. Cho dù thứ tìm về được là một thi thể anh cũng vẫn phải coi là một di vật đã mất đi tình yêu, tự tay mình đem nàng đi chôn cất cho trọn nghĩa.
Kết luận này trở thành sự thực.
Có người ngồi trong xe ôtô đen sì, từ trong đêm tối từ phía sau lưng xông vào Bunshi. Bunshi không chống cự nổi. Người đó vốn không có ý muốn làm phương hại đến nàng, nhưng vì nhầm lẫn, đã dẫn tới hậu quả nghiêm trọng, hắn vô cùng kinh sợ. Sau khi hắn bừng tỉnh lại trong nỗi kinh hoàng ngắn ngủi tạm thời, để trốn tránh tội lỗi, hắn đã đem Bunshi tới một nơi nào đó. Lúc ấy, Bunshi đã chết rồi, hay là còn sống thì không được biết. Sự cố này phát sinh ra trong tình trạng đêm khuya thanh vắng, không có người, hiện trường không có ai nhìn thấy, chỉ cần đem nạn nhân giấu đi, hắn liền có thể chạy xa, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Điều đó tuy hoàn toàn đã cấu thành hành vi phạm tội, nhưng ngay cả địa điểm gây án cũng không biết rõ. Và như vậy, kẻ gây án đã chuyển Bunshi tới chôn giấu ở một địa phương nào. Sai lầm duy nhất xuất hiện của kẻ gây án chính là khi thu xếp chỗ ngồi cho Bunshi, đã để lại con gấu vải ở hiện trường.
Đây chính là kết luận mà hai người bọn họ phán đoán và rút ra được.
- Nói tóm lại, trước khi tiến hành phân tích hóa nghiệm dấu vết ở trên thân con gấu vải, chưa thể có phán đoán kết luận gì được.
- Hiện trường của sự cố giao thông, thời gian để càng lâu thì dấu vết để lại sẽ càng ngày càng ít. Sự việc đã trôi qua rất nhiều ngày rồi, việc tìm kiếm chứng cứ ở hiện trường xem ra là không có hy vọng, thế nhưng tôi vẫn phải tận hết khả năng cố gắng lớn nhất của mình, tiến hành thu thập điều tra ở bãi cỏ vất bỏ con gấu vải đó. Nếu có thể giám định vết máu ở trên thân con gấu vải chính là máu của vợ tôi, cảnh sát có thể đứng ra xử lý được. Thưa ông Shinken, ông có thể giúp sức cho tôi thêm một tay được không?
- Điều đó khỏi cần phải nói, chỉ cần là việc gì tôi có thể làm được, nhất định tôi sẽ tận lực. Trong số bạn bè của tôi, có một bác sĩ chuyên làm công việc hóa nghiệm, tôi sẽ nhờ bạn tôi hóa nghiệm trước thử xem.
Và như vậy, hai người đã kết thành một loại “đồng minh” kỳ diệu, hai người đàn ông cùng chiếm hữu và cùng tranh giành một người đàn bà, hiện tại đã liên hiệp lại, tuyên chiến với người thứ ba đã cướp đi người đàn bà đó.
Có lẽ chính vì sự tranh giành ác liệt, đã khiến cho sợi dây kết liên minh của họ cũng vô cùng bền chắc.