← Quay lại trang sách

Chương 7 TAI BAY VẠ GIÓ-1

Anh muốn đi đâu? - Rôkô nhìn vào đêm tối, hỏi.

- Cứ theo con đường này muốn tới đâu thì tới! - Kyôhây trả lời theo giọng điệu hư vô chủ nghĩa.

- Giọng nói của anh thật sự đã làm cho người ta chán ngán! - Rôkô giống như cười nhạt, nói.

- Chính là anh nghĩ như vậy đó, có cách gì nữa đâu?

Đó là một đốm khuya bình thường, trên đường hầu như không nhìn thấy một bóng chiếc xe ôtô nào. Trên ôtô của Kyôhây, các loại máy móc như biểu chỉ tốc độ, nhiên liệu, áp lực dầu, nhiệt độ nước... thật giống như bảng máy móc trong buồng lái máy bay. Đồng hồ tốc độ thể hiện ôtô đang chạy với tốc độ một trăm hai mươi cây số trên giờ, đồng hồ ở trung tâm biểu máy móc chỉ hai giờ sáng.

- Đừng chạy nhanh như thế!

- Em sợ à!

- Sợ thì không sợ, nhưng đây không phải là đường cao tốc, anh chạy nhanh như vậy, nếu xảy ra sự việc gì thì không phanh kịp đâu.

- Cứ để cho nó xảy ra sự cố gì đi, dù sao anh cũng không muốn hãm phanh nữa.

- Anh thì chẳng sao, người khác có thể nguy hiểm đó!

- Tại sao đêm hôm nay em chỉ chuyên lo cho người khác?

- Thật là tẻ nhạt.

- Tẻ nhạt à?

Theo đà trò chuyện của Kyôhây và Rôkô, tốc độ xe cũng đã chậm lại. Vốn dĩ, ở trên đoạn đường này rất khó có thể bảo đảm được tốc độ chạy trên một trăm cây số một giờ, đường giao thông bình thường của Nhật Bản chưa xây dựng tới mức độ có thể lao xe nhanh như bão được.

- Cái gì làm em tẻ nhạt? - Kyôhây hỏi lại.

- Tất cả đều tẻ nhạt. Phản kháng mẹ bỏ nhà ra đi, theo anh lao xe đi bừa bãi, thật là tẻ nhạt.

- Lời nói của em mới làm cho người ta chán ngán!

- Thật thế ư? Ồ, em hỏi anh, cuối cùng thì vì sao chúng ta đã sinh ra?

- Điều này ai biết được, anh cũng chẳng có nhã ý cầu xin cha mẹ sinh ra anh.

- Chẳng ai đi cầu xin cả, mọi người đều cứ phải sống như thế này, đối với điều này không có ai đặt ra câu hỏi cả.

- Gần đây anh đột ngột nghĩ ra một điều: Loại người như anh thà đừng sinh ra đời còn hơn.

- Thôi anh đừng nghĩ bậy nghĩ bạ nữa!

Kyôhây rút một điếu thuốc lá thơm từ trong hộp bên cạnh đưa lên miệng, Rôkô vừa đưa bật lửa cho Kyôhây vừa nói:

- Con người em này, mẹ em thường xuyên ca cẩm nói rằng do một lần sai sót lầm lỡ mới sinh ra, còn nói rằng lúc đó họ tính nhầm thời kỳ an toàn.

- Ồ, điều này thật chẳng có gì thú vị.

- Chẳng thú vị à? Con người em bản thân ra đời đã chẳng có gì thú vị, sinh ra rồi cha mẹ đều không hoan nghênh, làm sao sánh được với anh, chàng công tử đường hoàng dĩnh đạc con ông cháu cha?

- Cái gì? Anh là chàng công tử đường hoàng dĩnh đạc con ông cháu cha à? Thật là vô cùng hài hước! Mẹ anh giẫm lên vai anh để trở thành minh tinh màn bạc, sau đó cha anh lại lợi dụng danh tiếng của mẹ anh, cả nhà anh đều là những người lợi dụng lẫn nhau.

- Nếu có thể được hạnh phúc, điều này chẳng phải là rất tốt hay sao?

- Đừng có đọc bài ca đó ra với anh nữa! Kể từ khi sinh ra tới nay, anh không được biết thể nào là hạnh phúc cả.

- Anh ấy à, căn bản anh không biết thế nào là bất hạnh thực sự, con người anh đúng là ăn no một mù không biết ngọt.

- Cái gọi là hạnh phúc của anh chính là khi đi du lịch ra ngoại ô thì được lĩnh một tờ giấy bạc một nghìn đồng. Cha mẹ cho rằng chỉ cầm lấy tiền, làm ra vẻ đứa con ngoan, thì coi như đã tròn trách nhiệm của cha mẹ rồi. Ngôi nhà chung cư anh đang sống cũng vậy, chiếc xe này cũng vậy, và tờ giấy bạc dùng để đi du lịch ra ngoại ô, cũng đều như nhau cả, chẳng có gì phân biệt hết. Em nói bản thân em ra đời là do một lần lầm lỡ của cha mẹ còn anh thì sao, căn bản là không nên ra đời lại tốt hơn.

- Nói như vậy là chúng ta cùng cảnh ngộ thì thương nhau có phải không?

- Đúng vậy, anh không hề phải suy nghĩ nhiều, cứ thuận lòng cha mẹ là được. Có điều là anh còn phải vơ vét của họ để trả thù họ.

- Làm như vậy có thể trả thù được ư?

- Đương nhiên là có thể. Con trai của Hachisugi Kyôko - Sư tổ của nhà giáo “dạy các bà mẹ trong toàn quốc”, là một “công tử trai lơ” không có chút triển vọng nào. Điều đó há chẳng phải là một sự việc quá mất mặt hay sao?

- Loại sự việc như thế này căn bản chẳng có tác dụng gì lớn. Bởi vì chỉ có mấy người trong cái vòng hò hẹn chúng ta mới biết anh là một “công tử ăn chơi”. Nếu anh thật sự muốn trả thù thì cần phải chơi đẹp hơn, làm cho nhiều người chú ý hơn!

Chỉ cần anh vẫn còn xuất hiện trên truyền hình, biểu diễn trò hát về hai mẹ con gương mẫu.

- Sao nhỉ? Một lúc không thể nói hết lời được. Nói tóm lại là một chút công việc mà anh làm này, nhiều nhất cũng chỉ là cậu ấm phát cáu, chẳng qua chỉ là nhảy nhót trong lòng bàn tay của cha mẹ mà thôi. Xe ôtô ư, nhà lầu ư, đều là trong lòng tay của cha mẹ anh cả. Bất kể anh chạy tới đâu, đều không thể thoát ra khỏi gông xiềng của cha mẹ được. Anh thật giống như Tôn Ngộ Không nhào lộn ở trong lòng bàn tay của Phật Như Lai.

- Em mắng anh là con khỉ hay sao?

- Chẳng có gì khác khỉ cả.

- Cút đi!

May mà xe đang lao trên con đường thẳng. Điếu thuốc lá vừa hút được vài hơi, Kyôhây bực tức nhét vào trong hộp đựng tàn, đôi mắt hằn học, nhìn thẳng về phía trước.

Nỗi căm hận do Rôkô gây ra, đổ xuống chân khống chế van dầu, xe vừa giảm tốc độ xuống bảy chục cây số liền tăng vọt lên trên trăm cây số một giờ. Do tăng tốc độ đột ngột, động cơ máy gào rú khác lạ, công năng của nó đã phát huy tới hạn mức tối đa. Chiếc ôtô giống như con linh cẩu vằn làm bằng gang thép, lao phóng hung hãn trên đường. Tiếng gió hú gào giống như tiếng thét rùng rợn của loài dã thú nghiện máu.

- Chậm một chút! Chậm một chút!

Rôkô gào to, Kyôhây làm như không nghe thấy, tiếng nói của cô hình như đã bị tiếng động cơ nuốt mất.

- Anh chạy nhanh như thế này để làm gì?

Rôkô tiếp tục gào. Kyôhây không hề để ý, tiếp tục tăng tốc độ. Theo đà tăng tốc nhanh, tầm mắt biến thành hẹp. Bỗng nhiên tựa như có một vật màu đen đang chạy vọt ngang qua đường. Kyôhây vội vàng đạp phanh và vì dùng sức quá mạnh, xe bị đứng đột ngột, phát ra tiếng kêu chói tai, mặt đường và bánh xe cắn chặt vào nhau, lửa trắng bốc ra trong đêm tối nhìn thấy rất rõ.

Trọng tâm của xe dồn về bánh trước. Phần đuôi xe ôtô trước nặng sau nhẹ, bị vẹo sang bên trái, thân xe lập tức xoay tròn. Kyôhây căn bản không còn thời gian để nghĩ tới việc trước hết nới phanh rồi sau đó sẽ hãm máy lại. Chiếc xe bị mất khống chế, giống như trượt trên băng, bị đẩy vào trong đêm tối đầy chết chóc.

Trong sự di chuyển kịch liệt đó, bốn bánh ôtô hầu như sắp vỡ tung, lực ma sát sinh ra kêu ken két, trong tiếng kêu đó còn có tiếng người thét rú lên thảm thiết.

2

Chiếc ôtô quay lộn năm sáu vòng, cuối cùng đã dừng lại. Xe đã dừng lại hơi lâu, hai người bên trong vẫn không thể nhúc nhích.

Người khôi phục lại thần chí trước tiên là Rôkô.

- Ô, đụng phải vật gì dó? - Rôkô hỏi, nhưng Kyôhây vẫn mê man bất tỉnh.

- Tỉnh lại đi, trước khi phanh xe có phải là có một vật đen vọt qua trước mắt hay không? Em cảm thấy đích thực là đã đụng phải một vật gì đó.

- Đụng phải...

Khó khăn lắm Kyôhây mới nói ra được một tiếng. Anh đang nói cái gì thế, chẳng phải là ôtô do anh lái hay sao? Hãy mau mau tới xem thử!

Với sự thúc giục của Rôkô, Kyôhôy lồm cồm bò dậy. Vì va đập mạnh, có khả năng là thân xe bị uốn khúc, cửa buồng lái không mở ra được.

Xuống theo bên này!

Rôkô chui được xuống xe trước, gọi Kyôhây. Khó khăn lắm Kyôhây mới qua ghế lái phụ trèo ra ngoài. Tấm chắn bảo hiểm và ô cửa sổ của máy tỏa nhiệt ở phía trước đã biến dạng chút ít, rõ ràng đây là dấu vết đã đụng vào vật gì còn để lại. Với tốc độ nhanh như vậy, nếu đụng vào vật gì thì tình hình sẽ rất nghiêm trọng.

Nếu là đụng vào mèo hoặc chó thì cũng chẳng sao, nhưng nếu là người... Kyôhây cảm thấy không rét mà run, một loại sợi hãi không giống như bị xoay tròn ở trong xe vừa rồi đã ngấm sâu vào trái tim.

- Ô, đây là cái gì?

Rôkô tìm thấy ở phía sau xe liền kêu lên. Tiếp đó Rôkô lại thêm một câu khiến cho người ta phải rùng mình.

- Là người! Đâm vào người rồi!

Kyôhây liền tỉnh ngộ, hắn biết mình sa vào tình trạng tồi tệ nhất mà mình đã nghĩ tới. Kyôhây chạy lại, vừa nhìn đã thấy từ trong bãi cỏ cách vệ đường không xa, có một người giống như một đống vải rách màu đen nằm ở đó.

- Là một phụ nữ!

Kyôhây mượn ánh sáng yếu ớt từ nơi xa chú ý ngắm nhìn, chỉ thấy đống vải rách đó giống như một chiếc dù, hai bắp chân màu trắng từ trong thò ra, đó là một phụ nữ trẻ.

- Bị thương rất nặng, đầu tóc hình như đều chìm trong máu! - Giọng nói của Rôkô run sợ.

- Vẫn còn sống!

Kyôhây phát hiện tuy người này hơi thở yếu ớt, nhưng vẫn đang còn sống. Không, nói chính xác hơn là vẫn chưa chết.

- Vậy thì phải ngay lập tức đưa tới bệnh viện thôi.

- Không tìm được điện thoại xe cấp cứu!

Ở tận cuối cánh đồng hoang lác đác có mấy ngọn đèn sáng, đây là một vùng xa xôi hẻo lánh, không có xe cộ qua lại.

- Bây giờ biết làm thế nào?

Rôkô tỏ ra hoàn toàn bất lực. Kyôhây ôm người bị thương lên.

- Vậy thì cuối cùng anh định làm thế nào?

- Trước hết phải đưa tới bệnh viện rồi sẽ tính.

Hai người khiêng người bị thương lên trên ghế sau của xe.

- Không nhanh chóng đưa tới bệnh viện thì chị ta sẽ chết.

Thế nhưng, cho dù có đưa tới bệnh viện cũng không bảo đảm có thể cứu sống được. Vả lại, căn cứ vào tình trạng của nạn nhân, cho dù có bảo đảm được mạng sống cũng không biết thân thể có hoàn toàn phục hồi được hay không.

Bất kể như thế nào, Kyôhây cũng cần phải chịu trách nhiệm với sự kiện trọng đại này. Phi xe đâm vào người, mà lại là nửa đêm đem gái đi, phóng xe như điên, trách nhiệm gây ra sự cố cho con người này không có pháp luật nào xét xử qua loa tắc trách được.

Kyôhây cho xe chạy về phía có nhiều ánh đèn, cảm thấy sự việc mà mình đang đối mặt cực kỳ nghiêm trọng.

- Chị ta đã chết rồi! - Rôkô kinh ngạc kêu lên một tiếng. Rôkô vẫn luôn luôn quan sát tình hình ở ghế sau.

- Em bảo sao?

- Chị ta tắt thở rồi.

- Thật thế sao?

- Thật vậy, anh xem này!

Kyôhây dừng xe lại, cúi xuống quan sát nạn nhân đang dìm trong vũng máu.

- Chết rồi hay sao?

Kyôhay kinh hoàng gật đầu, hắn đã tuyệt vọng.

- Chúng ta không đến bệnh viện nữa, tới Cục cảnh sát thôi!

Rôko nói lảm nhảm như mơ hồ. Kyôhây giống như bị câu nói này làm bừng tỉnh, hắn lập tức trở về ghế lái xe, bánh xe phát ra tiếng kêu chói tai, chuyển động với tốc độ nhanh như bay.

- Anh muốn đi đâu?

Rôkô giật mình kinh sợ, bởi vì xe đã chạy ngược lại với hướng tập trung nhiều ánh đèn. Kyôhây cũng không trả lời, cứ lao nhanh vào trong bóng tối.

- Ở phía đó có cảnh sát không?

- Cuối cùng thì anh muốn làm gì?

Kyôhây nhìn về phía trước với ánh mắt điên cuồng, chỉ mải miết phóng xe. Rôkô cảm thấy một điềm báo trước chẳng lành.

- Anh, có lẽ nào...? - Rôkô không dám nói ra dự cảm của mình.

- Em hãy câm miệng lại cho anh nhờ, cứ thật thà ngoan ngoãn đi theo anh. - Cuối cùng thì Kyôhây đã mở miệng.

- Anh đừng nghĩ tới con đường sai trái nữa, không chạy thoát được đâu.

- Không làm thử, sao biết được?

- Nói như vậy tức là anh thực sự muốn chạy trốn?

- Hiện trường không có bất kỳ ai, chỉ cần chúng ta đem thi thể chôn giấu đi là xong.

- Đừng nói nữa! Bây giờ ra đầu thú, tội còn nhẹ. Đâm xe làm chết người mà lại giấu thi thể, thì đó chính là giết người.

- Là giết người thì đã làm sao? Chỉ cần không bị phát hiện là được. Chúng ta sẽ đem đi chôn ở một nơi mà người khác tuyệt đối không thể phát hiện được.

- Điều đó không thể thực hiện được. Hãy quay đầu trở lại ngay.

- Đúng là gây phiền phức, nửa đêm canh khuya một phụ nữ trẻ quanh đi quẩn lại đúng là chẳng có việc gì tốt đẹp. Chị ta tự lao đầu vào, mà lại bắt anh phải gánh vác trách nhiệm này, anh làm sao làm như vậy được?

- Anh điên rồi!

- Hiện tại đã không thể đi con đường quay trở về được nữa rồi, ngay cả em, em cũng là đồng phạm!

- Anh nói em... em là đồng phạm?

- Đúng vậy, ngồi trên cùng một xe, chưa biết chừng còn là em lái nữa đó.

- Anh nói vậy là có ý gì?

- Tức là chẳng có ai nhìn thấy xe do người nào lái.

- Hèn hạ!

- Anh cũng không muốn trở thành con người hèn hạ, nên em hãy cứ câm miệng lại mà đi theo anh.

Từ “đồng phạm” đã làm cho Rôkô sợ hãi không dám kháng cự nữa. Bóng tối càng ngày càng đậm che phủ phía trước, giống hệt như đã đi gần tới một quả núi, hoặc là một cái bóng khổng lồ của vật nào đó đang bịt chặt con đường tiến lên phía trước của chúng.

3

Đối với Gun Kyôhây và Côsi Rôkô sau sự cố lần này, những cạm bẫy ma quỷ đã mở ra những miệng hố đen tối sâu tới mức không sao có thể lường trước được.

Đâm xe làm bị thương, hoặc thậm chí làm chết người, nói cho cùng vẫn chỉ là sai sót, giữa tội phạm sai sót lầm lẫn với tội phạm cố ý có sự sai biệt cực kỳ lớn về bản chất. Thế nhưng, bản năng tự vệ của Kyôhây đã dẫn hắn đi về hướng sai lầm. Sau khi biết nạn nhân đã chết, hắn đi ngược lại nơi có ánh đèn, lái xe chạy vào vùng tối đen. Sự ngăn cản và khuyên bảo của Rôkô như gió thổi ngoài tai, hắn vẫn chỉ một mực lái xe chạy thục mạng về phía có bóng đen dày đặc. Sự việc này dường như đã ám chỉ tương lai của hắn. Đêm khuya, không có người nhìn thấy, điều này đã tăng nhanh tốc độ để hắn sa vào cạm bẫy ma quỷ.

Hai người giống như những con gián trốn tránh ánh sáng, lái xe vào trong núi sâu. Khi chôn vùi thi thể nạn nhân trong rừng cách xóm núi, cả hai đứa đều tỉnh ngộ, hiểu được rằng bản thân chúng đã sa xuống vực sâu tăm tối không sao có thể thoát ra được.

Rôkô ý thức được bản thân mình không sao có thể thay đổi được quyết định của Kyôhây, nên cũng giúp hắn chôn giấu thi thể ở trong rừng tối đen thuộc khu Ôtama, bọn chúng đã dùng dụng cụ sửa chữa xe ôtô để đào đất. Đây là một việc làm rất gian khổ, thế nhưng cũng đã bắn làm sao thu được mũi tên quay trở lại, đã rơi xuống địa ngục thì ít nhất cũng phải bảo đảm được sự an toàn ở địa ngục.

Hố cần phải đào rất sâu mới có thể phòng trừ không bị dã thú, chó hoang đào bới lên. Chúng không dám bật đèn sáng, chỉ có thể mượn ánh sao yếu ớt xuyên qua cành lá cây rừng để đào đất. Tội ác mà chúng phạm phải cùng với mức độ tuyệt vọng cũng tăng theo độ sâu của hố để rồi sâu tới đỉnh điểm.

Khó khăn lắm mới chôn cất xong, lúc này trời đã gần sáng, điều này đối với chúng chính là một tín hiệu nguy hiểm, chúng cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nơi này tuy là vùng núi xa thôn làng, nhưng cũng khó có thể bảo đảm không có người bước tới.

Mặc dù chúng biết tình hình còn đang nguy hiểm, nhưng sau khi làm xong, khó khăn lắm Kyôhây mới tỉnh táo trở lại, ngay lập tức đã cưỡng bức làm tình với Rôkô. Rôkô cũng không cự tuyệt. Bọn chúng đã điên cuồng tham lam làm tình ở ngay trên mảnh đất mà chúng vừa chôn cất xong thi thể, khi hai đứa hợp hai người thành một, bọn chúng đã hoàn toàn cảm giác đã thực sự trở thành cộng phạm.

❆❆❆

Sự việc không hề thấy đưa tin, giống hệt như đã phát sinh ra trong bóng tối, rồi lại bị chôn vùi trong bóng tối. Kyôhây và Rôkô đã bị cái chết của nạn nhân làm cho hoảng sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, ngay đến thân phận của người chết, chúng cũng không biết rõ.

Những đồ vật mà chị ta đem theo người cũng đều bị chôn vùi hết. Do đó, hai người bọn chúng không biết được nạn nhân là ai, chỉ biết đó là một phụ nữ trẻ, trang phục kiểu một nữ chiêu đãi. Vì bị đâm mạnh, thi thể bị nhừ nát tới mức ngay cả mặt chị ta cũng không thể nhìn rõ được.

- Bởi vì hiện tại có rất nhiều người đi lang thang, có lẽ đột nhiên không thể tìm gặp ngay được, không thể dẫn tới sự hoảng hốt về cái chuyện vặt đó được! - Kyôhây thấy mấy ngày liền không thấy đăng tin trên báo chí, ít nhiều đã có chút yên tâm.

- Có thể là người nhà chị ta đang đi hỏi thăm tin tức.

Rôkô giống như đang cảnh cáo Kyôhây đừng có buông lơi cảnh giác quá sớm.

- Có thể là chị ta không có người nhà, chỉ một mình sống ở chung cư!

- Điều này chẳng qua chỉ là hy vọng của chúng ta. Chỉ cần không phát hiện ra thi thể, gia thuộc người ta đệ đơn trình cảnh sát nhờ tìm người, chứ không cần phải đăng lên báo. Thế nhưng chúng ta cần phải nghĩ tới, trong thời gian này, gia đình chị ta đang truy tìm hành tung của chúng mình đó.

- Người bên ngoài cho dù có truy tìm được, liệu có thể làm gì nào? Hơn nữa cảnh sát lại không thể chỉ tiếp nhận được một tờ đơn mà đã hành động ngay, không ai có thể biết được việc đó do chúng ta làm. Trong thời gian này, thi thể sẽ có thể biến thành đống xương trắng ở dưới đất rồi, cho nên không cần phải lo lắng làm gì cho mệt.

Lá gan của Kyôhây dần dần to lên. Tính năng của chiếc xe đó vẫn còn rất tốt, chỉ bị hư hỏng chút ít, bản thân hắn tuy còn rất luyến tiếc, nhưng xuất phát từ kế vạn toàn, Kyôhây vẫn nghe theo lời khuyên bảo của Rôkô, tháo rời từng linh kiện ôtô, làm thành một chiếc ôtô hỏng. Hắn dự định sau khi tháo rời chiếc ôtô ra rồi, sẽ đem động cơ và những linh kiện của xe khác lắp vào, tạo thành một chiếc “xe tổng hợp”, và như vậy sẽ không còn bất kỳ dấu tích gì.

Khi sự bất an và căng thẳng ban đầu vừa được lắng dịu đi, nghĩ tới "một vật sơ suất để mất” khiến cô giật mình hoảng sợ

- Anh Kyôhây này, gần đây hình như không nhìn thấy con Lulu đâu nhỉ?

- Con gấu à?

- Chính là con gấu cục cưng được may bằng vải của anh đó, chẳng phải là đi đâu anh cũng mang theo nó đó sao? Cuối cùng thì anh đã bỏ nó ở đâu rồi?

- Đúng như lời em nói, gần đây quả thực anh không nhìn thấy nó ở đâu nữa.

Sự biểu lộ tình cảm của Kyôhây chứng tỏ hắn cũng vừa mới chú ý tới sự kiện này. Trong những ngày vừa qua vì ý thức đã phạm tội và tâm trạng căng thẳng, Kyôhây đã không còn thời gian để ý tới cục cưng ấy nữa.

- Lần cuối cùng anh nhìn thấy nó vào khi nào? - Rôkô hỏi.

- Ô, buổi tối hôm đó có phải là anh đã mang theo nó lên xe không nhỉ?

“Buổi tối hôm đó” lẽ dĩ nhiên là chỉ đêm hôm phát sinh ra tai nạn xe.

- Có lẽ nào... - Trên mặt Kyôhây lộ ra thần sắc lo lắng bất an.

- Đừng có lẽ nào với không lẽ nào nữa. Anh hãy nhớ lại kỹ đi, buổi tối hôm đó, cuối cùng là anh có đem theo con gấu vải đó đi không?

- Anh nghĩ... có khả năng là không mang, có điều là...

- Sao lại có khả năng? Anh suốt ngày ôm con gấu vải đó giống như ôm một vật để tôn thờ vậy. Em còn nhớ hôm đó hình như em đã nhìn thấy ở trong xe đó.

- Nếu con gấu đó mà mất thì...

- Bây giờ không phải là lúc anh nhàn nhã bịa chuyện nữa, đồ vật để trong xe nếu không nhìn thấy thì khẳng định là rơi ở đâu rồi.

- Em nói là con gấu vải rơi ở đó?

- Có khả năng như vậy. Bởi vì tối hôm đó dừng xe trên đường, chỉ có hai chỗ.

- Hai chỗ à?

- Chỗ đâm phải người và chỗ chôn người. Bất luận là rơi ở chỗ nào, đều là đã để lại một chứng cứ mấu chốt.

- Có điều, cũng có khả năng là bị mất trước hoặc sau đêm hôm đó. - Kyôhây luôn luôn suy nghĩ lạc quan hơn.

- Nói như vậy cũng có nghĩa là nó vẫn có khả năng mất vào buổi tối hôm đó.

Lúc này, sắc mặt của hai người đều tái mét, tâm lý sợ hãi vừa nguôi ngoai lại đậm sâu trở lại ở trong lòng chúng.

- Biết làm sao bây giờ?

Trong giọng nói run sợ của Kyôhây mang theo cả tiếng khóc. Rôkô tỏ ra bình tĩnh hơn.

- Có lẽ là gấu vải vẫn còn lưu lại ở hiện trường.

- Nếu bây giờ đến tìm về, liệu có nguy hiểm không?

- Lẽ dĩ nhiên là có nguy hiểm. Có điều sự việc này hiện tại còn chưa đăng lên báo. Từ điểm này mà xét, em nghĩ rằng vẫn chưa có người nào hoài nghi người phụ nữ đó bị xe đâm chết, hơn nữa hiện trường xảy ra sự việc lại không có người nào biết. Nơi đâm vào người ở sát vệ đường, người phụ nữ đó lại ngã xuống ở trong bãi cỏ, cho dù có chảy ra một chút máu cũng sẽ bị đất bùn hút hết. Xe ôtô của chúng ta rất vững chắc, chẳng qua chỉ có thân xe bị lõm xuống một chút thôi, cửa kính lại không bị vỡ, hầu như đã không để lại dấu vết gì, cho nên em muốn cứ bình tĩnh lặng lẽ tới đó xem thử. Còn anh, anh cứ đóng vai như đi du lịch tới chỗ chôn cất thi thể tìm lại xem, chỉ cần thi thể chưa bị phát hiện thì chúng ta sẽ chẳng việc gì. Có điều chỉ cần ở đó có một chút dấu hiệu nguy hiểm thì tuyệt đối anh không được tới gần.

- Một mình anh liệu có được không? - Kyôhây lo lắng hỏi

- Anh đang nói những lời gì thế? Điều này chẳng là mầm họa ở anh gieo trồng đó sao? Một người đi không bị người ta chú ý bằng hai người đâu.

- Anh không còn nhớ được chỗ đó nữa.

- Anh thật đúng là một đứa trẻ con, chẳng biết làm một việc gì cho ra hồn cả. Thôi em sẽ đi cùng với anh vậy. Nếu anh biết làm việc chu đáo thì đâu gây ra điều nguy hiểm lớn thế này.

- Anh xin lỗi!

Hiện tại Rôkô đã hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, Kyôhây chẳng qua chỉ là một con rối chịu sự chi phối của Rôkô mà thôi.

Có điều là, sự tìm kiếm của chúng không đem lại kết quả gì, không tìm thấy con gấu vải đâu nữa.

- Như vậy có nghĩa là đã bị mất ở một nơi khác. - Kyôhây lập tức lại lạc quan.

- Anh đừng có vui vẻ quá sớm! Chắc chắn là đã có người nhặt được trước khi chúng ta đi tìm.

- Một đồ chơi bằng vải bẩn thỉu đó ai thèm nhặt làm gì?

- Anh đúng là chẳng chịu suy nghĩ gì, người truy tìm chúng ta lại không nhặt à?

- Em chỉ dọa nạt anh thôi. Từ góc độ xấu nhất, chúng ta thử nghĩ xem: Cho dù con gấu vải đó rơi vào trong tay người truy tìm, thì làm sao có thể biết được đó là đồ vật của anh? Trên thân con gấu vải đó lại không viết tên anh, chẳng có gì có thể chứng minh được anh và con gấu đó có liên hệ với nhau. Cái thứ rách nát, tùy tiện vất ở đó chẳng có gì đáng chú ý cả.

- Anh đúng là ngây thơ! - Rôkô mỉa mai, nói.

- Cái gì, em nói là anh ngây thơ à? - Kyôhây bỗng giận dữ.

- Đúng vậy, chẳng phải là anh đã tự miệng nói ra con gấu vải đó là đồ dùng thay thế cho mẹ anh đó sao? Anh lớn như vậy rồi, mà cỏn ôm con gấu vải chạy đi khắp nơi giống như một đứa trẻ con, lẽ dĩ nhiên đã có rất nhiều người biết con gấu vải đó là của anh. Nếu con gấu vải đó được dùng làm chứng cứ bày ra trước mắt anh, em xem anh sẽ chối cãi như thế nào?

- Có rất nhiều con gấu vải giống như vậy! - Tuy Kyôhây còn nói cứng, nhưng đã tỏ ra đuối lý.

- Bất kể nói như thế nào cũng không còn cách gì lấy lại được. Có điều từ nay về sau tuyệt đối không được hồ đồ sơ ý nữa, chúng ta còn phải cảnh giác với những người đi điều tra chúng ta bất kỳ ở đâu, bất cứ lúc nào! - Rôkô nghiêm khắc dặn dò.