Chương 8 CÂY CẦU NỐI LẠI CHUYỆN XƯA-1
Công việc điều tra vụ án Giôni Hôoát bị hại sa vào tình trạng căng thẳng. Đối với từ mấu chốt “Kisibây” phía cảnh sát Niu Yoóc cung cấp, vẫn chưa thể làm được rõ đó là ý nghĩa gì.
Sau khi vụ án phát sinh, kỳ hạn điều tra sơ bộ trong hai mươi ngày đã trôi qua rất nhanh chóng. Trong thời gian này, toàn bộ ngày nghỉ đều bị cuốn hút vào công việc điều tra, nhưng vẫn chẳng có thu hoạch gì. Tất cả những giả định đều bị bác bỏ, tình tiết vụ án tỏ ra vàng thau lẫn lộn, rất khó phân biệt.
- Mẹ kiếp, những tên Mỹ đáng chết, người của nước họ bị giết chết, thế mà lại tung ra cái từ “Kisibây” để đùa giỡn chúng ta.
Cảnh sát hình sự Yôkôvata ngoác miệng chửi lớn, bộ mặt giống như mặt khỉ của anh ta đỏ tía. Có khả năng là với cách nhìn của anh ta, một con quỷ phương Tây chẳng quản đường xa vạn dặm chạy tới Nhật Bản để tìm cái chết, đúng là đã gây ra sự phiền phức.
- Trên thế giới này thiếu gì chỗ có thể chết được, sao lại cứ phải chạy tới cái đất nước nhỏ hẹp như thế này để chết. Mỗi ngày đã có nhiều vụ án đến như vậy khiến cho chúng ta bận rộn lăn lộn vào, còn lấy đâu ra thời gian để quản những việc không liên quan của người phương Tây này?
Cảnh sát hình sự Nishikawar đàng hoàng thư thả nói:
- Có điều là, người nước ngoài đó cũng không muốn bị giết chết đâu!
Nishikawar là cảnh sát điều tra, nhưng lại giống hệt như một viên chức ngân hàng, ở trong văn phòng làm việc mà vẫn ăn mặc lịch sự, ngay trong mùa hạ mà vẫn mặc comlê đường hoàng. Việc ăn mặc quá trịnh trọng này đã khiến cho anh ta giống như một lão nhà quê ra tỉnh.
- Tôi thì nhìn chẳng quen mắt. Hễ cứ nhìn thấy những người nước ngoài là thấy phiền phức, đặc biệt là những thằng cha người Mỹ và người châu Âu đến. Mức sống của Nhật Bản đã vượt qua chúng, thế mà chúng cứ làm ra vẻ người của một quốc gia giàu có phát đạt. Những lão nhà quê nước ngoài, ngay cả đến Niu Yoóc, Pari của nước mình còn chẳng biết, bỗng chốc tới Tôkiô, nhìn thấy hoa cả mắt mà vẫn còn dám liều mạng hư trương thanh thế.
- Yôkôvata!
- Khi người Nhật Bản bị hại ở Niu Yoóc, họ cũng chẳng hề điều tra như vậy. Người Nhật Bản hễ cứ nhìn thấy người ngoại quốc là thể hiện tướng nô tài đầy trên mặt, cho nên mới bị người ta khinh thường.
Công việc điều tra bước vào tình trạng căng thẳng, khiến cho mọi người lửa giận bốc cao. Họ đều nhìn nhau dở cười dở khóc.
Yôkôvata rộng miệng quát chửi như thế nào, công việc điều tra vẫn không hề có tiến triển. Nhuệ khí hăng hái điều tra ở thời kỳ đầu đã bị sự mệt mỏi áp đảo, không khí trong bản bộ điều tra tỏ ra cực kỳ trầm lắng.
Lúc này, một người đàn ông có tên gọi là Yayasankô Yôshi bước vào Tổng bộ điều tra. Người này là tài xế của Công ty Tắc xi Kyôei Kôtsu, trụ sở đặt tại khu Chuya.
Vừa hay lúc đó Azuma đang có mặt, anh đã tiếp đón Yayasankô Yôshi.
- Đáng lẽ tôi cần phải tới trình báo sớm, nhưng lâu nay tôi về quê, cũng không được đọc báo.
Yayasankô là một người đàn ông trên dưới năm mươi tuổi, nhìn có vẻ thật thà khuôn phép, ngay từ đầu đã tỏ ra vô cùng hoảng sợ.
- Trình báo à? Trình báo vụ án nào?
Azuma hỏi, đồng thời từ trong lòng anh nảy sinh một dự cảm Bản bộ điều tra cũng đã thu thập được một số tình hình biến đổi khôn lường, nhưng phần lớn đều là nghe những người đi đường nói. Sự xuất hiện của Yayasankô khiến cho Azuma cảm thấy một cảm giác giống như cá lớn cắn câu.
- Là như thế này ạ, ngày mười ba tháng chín, tôi đưa một vị khách từ sân bay Uđa tới Khách sạn Thương vụ Tôkyô, anh ta rất giống như người da đen bị hại ở Khách sạn Hoàng Gia.
Lời nói của Yayasankô khiến toàn thân của Azuma căng lên.
- Ông không nhìn lầm đấy chứ?
- Tôi nghĩ chắc là không. Khuôn mặt của người da đen đó nhìn thì gần giống, nhưng màu da của người ấy thì không đen như vậy, cảm thấy có chút giống như người Nhật Bản.
- Tại sao ông không sớm tới trình báo?
- Bởi vì tôi về quê. Đã lâu lắm rồi tôi không về thăm nhà, gom góp lại được mấy ngày nghỉ, khó khăn lắm tôi mới được công ty cho phép.
- Tại sao bây giờ ông mới tới trình báo?
- Ở trong nhà ăn của công ty tình cờ tôi lật mở tờ báo cũ ra, nhìn thấy tấm ảnh in trên báo rất giống vị khách mà tôi đã chở.
- Ông tới rất kịp thời, chúng tôi cũng đã đi tìm ông!
- Thật vậy sao, điều này thật sự đã làm cho tôi áy náy.
- Không, rất cảm ơn ông. Có điều, tôi còn muốn hỏi thăm thêm một chút, khách sạn đó là do ông đưa anh ta tới, hay là tự anh ta yêu cầu đến?
- Là do vị khách đó bảo tôi đưa tới.
- Nói như vậy tức là anh ta đã biết khách sạn này từ trước?
- Có khả năng là như vậy. Có điều hình như anh ta chỉ biết tên của khách sạn đó thôi, xem chừng, đây là lần đầu tiên anh ta đến đó.
- Ông không hỏi vì sao anh ta biết tên khách sạn đó chứ?
- Không, anh ta không thích nói chuyện.
- Anh ta dùng tiếng Anh?
- Không, anh ta dùng tiếng Nhật, nhưng nói rất ấp úng, hình như anh ta chỉ biết một ít tiếng Nhật thôi, lúc xuống xe anh ta còn dùng tiếng Nhật nói “Cảm ơn, tiền lẻ không cần trả lại!”.
- Ngoài ra không nói điều gì khác chứ?
- Không! Ngoài lúc lên xe và xuống xe ra, anh ta không hề nói một câu nào.
- Ông còn chú ý tới tình tiết nào khác nữa không?
- Không còn gì nữa.
Những điều Yayasankô biết chỉ có như vậy. Vô luận là thế nào, thông qua tình hình Yayasankô cung cấp, coi như đã hiểu rõ được ngay từ lúc đầu Giôni Hôoát đã muốn đến Khách sạn Thương vụ Tôkyô. Thế nhưng trong cuộc điều tra trước đây không mảy may phát hiện ra trong khách sạn này có ai có quan hệ với Giôni.
Trước mắt vẫn chưa thể có kết luận gì. Sau khi Azuma nói lời cảm tạ, đang muốn mời ông ta đi, lúc này Yayasankô rụt rè đưa một vật tới trước mặt Azuma, hình như là một quyển sách.
- Đây là thứ gì?
Azuma vừa nhìn quyển sách vừa đưa mắt quan sát Yayasankô.
- Đây là vật đánh rơi ở trên xe.
- Ông nói đây là vật của Giôni Hôoát đánh rơi?
- Tôi không rõ đây có phải là vật của vị khách đó không. Quyển sách này kẹp ở trong kẽ sau lưng ghế ngồi, do vị khách thứ ba hoặc vị khách thứ tư sau anh ta phát hiện thấy.
Quyển sách này đã quá rách nát cũ kỹ, bìa sách bị mòn không thể nhận ra tên sách nữa.
Quyển sách này đã là người khách thứ ba hoặc thứ tư xuống xe sau Giôni Hôoát phát hiện, thì rất khó biết có phải của nạn nhân hay không, chưa biết chừng cũng có khả năng là của người thứ hai đánh rơi. Quyển sách rơi vào khe giữa ghế ngồi và chỗ tựa lưng, do đó còn có thể có khả năng là của một vị khách nào đó trong số rất nhiều khách đã lên xe trước Giôni.
Lúc này, từ mức độ rách nát cũ kỹ của quyển sách, Azuma liên tưởng tới chiếc mũ cỏ đã phát hiện được ở trong công viên Kiyôshi Tani. Chiếc mũ cỏ đó giống như quyển sách này, cũng rất rách nát cũ kỹ, vành mũ rách tới mức tả tơi, chóp mũ đã thủng một lỗ, nan cói đã biến sắc, cầm ở trong tay, người ta có cảm giác như nó sẽ lập tức biến thành một đống tro.
- Mỗi ngày ông đều kiểm tra khe hở ở giữa ghế ngồi và chỗ tựa lưng chứ?
- Mỗi ngày sau khi chở khách xong tôi đều phải kiểm tra. Bởi vì những đồ vật sơ suất đánh rơi của khách, hầu hết đều rơi xuống chỗ đó cả.
- Trong lần kiểm tra ngày hôm trước, ông không phát hiện ra thứ gì chứ?
- Chúng tôi đánh xe chạy ca sớm và ca tối, cứ cách một ngày luân phiên một lần người lái xe của ca trước bàn giao xe cho tôi. Để thận trọng, trước khi xuất xe đi, tôi cũng phải kiểm tra một lượt, nhưng hôm đó tôi đã không phát hiện ra thứ gì cả.
Như vậy là có thể khẳng định quyển sách này là của Giôni đã đánh rơi ở trên xe tắcxi của Yayasankô ngày hôm đó.
- Một vật do sơ suất đánh mất lâu như vậy, tại sao hiện tại vẫn ở trong tay ông?
- Ồ, nói ra thì thật sự là xấu hổ quá. Ngoài những thứ quý trọng ra, những vật bị mất mỗi tuần lễ đều phải tập trung một lần đưa tới Cục Cảnh sát. Có điều những đồ vật không đáng tiền thì chúng tôi cân nhắc để xử lý, bởi vì những thứ ấy cảnh sát cũng không để ý tới.
- Thế còn quyển sách đó?
- Tôi lật mở ra xem cảm thấy rất có ý nghĩa, sau khi đem về nhà thì quên mất. Tuyệt đối không phải là...
Yayasankô hình như hoảng sợ bị truy cứu về tội biển thủ tài sản làm của riêng, nên đã khổ sở nhìn Azuma cười nhăn nhở.
- Hình như là một tập thơ phải không? - Azuma giống như người nhận được bảo bối, lật mở xem một trang.
- Đó là lập thơ của Seijoha Chishi.
- Seijoha Chishi?
Trong ấn tượng của Azuma, ông là nhà thơ, là nhạc sĩ có rất nhiều ca khúc được lưu hành.
- Seijoha Chishi là một nhạc sĩ nổi tiếng, đồng thời ông còn là một nhà thơ xuất sắc, thi phong của ông tràn đầy huyễn tưởng lãng mạn, không ai có thể sánh kịp. Từ khi còn là học sinh ở Sotoda, ông đã cùng Kakoshikai sáng lập tạp chí Dojin, sau đó đi du học ở Pháp, đã cùng Lépchi và Mantéccôp sáng tác rất nhiều thơ ca ưu tú, cùng nổi tiếng với Hokugen Hakushu. Tôi rất thích tình điệu cảm thương tế nhị, ngọt ngào đó của ông.
Yayasankô không ngờ tới nơi đây khoe khoang được một chút ít trình độ văn học của mình. Ông là người sùng bái Seijoha Chishi cho nên mới đem tập thơ về nhà. Chính vì ông là người sùng bái, tập thơ đó đối với ông rất có giá trị, cho nên ông đã sợ bị truy cứu “Tội chiếm đoạt làm của riêng đồ vật của người đã mất".
Nếu nói quyển sách này là của Giôni Hôoát đánh mất, thế thì tại sao anh ta lại có tập thơ của một nhà thơ Nhật Bản? Azuma cảm thấy đây là một bí mật mới.
Tập thơ này được xuất bản sau chiến tranh không lâu, đã trải qua hơn hai chục năm rồi, lẽ dĩ nhiên nó đã tương đối cũ nát. Trên quyển sách đó cùng không đề họ và tên của chủ nhân.
Vô luận như thế nào, tập thơ Seijoha Chishi vẫn có khả năng là của Giôni đánh mất. Chỉ cần có được khả năng này, đây chính là một chứng cứ không cho phép coi nhẹ được.
Azuma đã thu giữ tập thơ đó.
2Đối với các loại sách như tiểu thuyết, thơ... Azuma chẳng có nhiều hứng thú, đúng hơn là không hề có hứng thú. Anh cho rằng những thứ này chẳng qua chỉ là thế giới hư cấu của những người có sức tưởng tượng phong phú chơi trò du lịch chữ nghĩa mà xây dựng lên. Trong xã hội hiện thực, anh đã phải đấu trí đấu dũng với bọn tội phạm hung ác, căn bản không có thời gian nhàn rỗi để ý tới những thứ hư cấu đó.
Bỗng nhiên Azuma thu được “Seijoha Chishi thi tập” từ chỗ Yayasankô, anh bèn muốn điều tra thử nhà thơ này xem sao. Trong thư viện của Cục cảnh sát có Bách khoa Tự điển phân loại các khoa ngành. Anh rút phích bộ phận văn học, tra được phần điều mục giới thiệu về Seijoha Chishi như sau:
Nhà thơ Seijoha Chishi (1892-1970) sinh tại Gyujin Tôkiô, đã học qua trường Trung học Sotoda và trường Anh ngữ Seisoku, rồi vào trường Đại học Sotoda học khoa Anh văn, sau đó vào trường Đại học Tôkiô học khoa Quốc văn. Thời kỳ ở trường Trung học Sotoda, nhận được sự hun đúc về văn học của giáo sư Anh văn Shikôkyôshô, Seijoha Chishi đã theo đuổi sáng tác văn học. Năm 1919, ông đã xuất bản "Cát vàng”, tập thơ của những thiếu nữ trinh trắng, dùng văn chọn lọc tràn đầy huyễn tưởng và sự thương cảm tươi đẹp ngọt ngào, đã được đánh giá rất cao. Năm 1921, ông nhận chức giảng sư trường Đại học Sotoda, đã xuất bản tập thơ phiên dịch “Chim sẻ trắng ” (năm 1920) và các tập thơ “Người yêu chưa hề quen biết”, “Ông phỗng nến” (năm 1922). Năm 1923, ông lưu học tại trường Đại học Pari, dốc sức nghiên cứu thư ca Pháp cuối thế kỷ thứ 16. Ở nước Pháp, ông đã trở thành hội viên Maranmai, cùng du học với Hurai Ratsu. Sau khi về nước, ông nhậm chức giáo sư trường Đại học Sotoda, trở thành ngọn cờ đầu Phái thơ trừu tượng. Đồng thời với việc xuất bản các tập thơ "Seijoha Chishi thi tập" (năm 1927), "Hiệp khách xinh đẹp" (năm 1929), “Quán vàng" (năm 1944), cùng với chủ trì biên soạn các sách "Vua thơ' "Chim sẻ trắng”, “”Ông phỗng nến", “vần thơ"... Seijoha Chishi đã đào tạo ra rất nhiều nhà thơ. Trong phong trào thơ ca nhi đồng mang tên “Hồng điểu”, ông đã có tác dụng hạt nhân, nổi tiếng có “Seijoha Chishi đồng dao toàn tập ” (năm 1924). Ông còn đặt lời cho hơn sáu nghìn ca khúc, trở thành người được ngưỡng mộ trong giới biểu diễn nghệ thuật. Sau đại chiến thứ hai, ngoài tập thơ "Một mảng pha lê” ra, ông còn xuất bản “Nghiên cứu về Nicolai Lampơ"... Năm 1961, ông trở thành hội viên Viện Nghệ thuật.
- Seijoha Chishi... Giôni Hôoat...
Azuma đưa mắt nhìn lên trần nhà. Giữa nhà thơ trữ tình kiệt xuất sinh tại Nhật Bản này có mối liên hệ gì với người thanh niên da đen đến từ hang ổ dân nghèo Niu Yoóc?
Azuma cẩn thận lật mở từng trang tập thơ mà vừa nãy anh mới chỉ lướt mắt nhìn qua. Anh vẫn không thể khẳng định được tập thơ này là do Giôni đem đến, nhưng cũng dự cảm có thể như vậy.
Tập thơ được xuất bản vào năm Chiêu Hòa thứ hai mươi hai (năm 1947), nhà xuất bản này cũng đã không tồn lại từ lâu rồi. Năm Chiêu Hòa thứ hai mươi hai cách hiện tại đã hơn hai chục năm. Quyển sách này có mức độ cũ kỹ cũng giống như chiếc mũ cỏ bị đâm thủng của Giôni được phát hiện ở trong công viên.
Giôni Hôoát - chiếc mũ cỏ - Seijoha Chishi, chiếc cầu nối liền ba thứ này là cái gì? Hoặc có lẽ đang được tàng ẩn ở trong tập thơ chăng?
Azuma dự định sau khi phát hiện ra chiếc cầu này, sẽ đem tập thơ giao cho hội nghị điều tra thảo luận.
Azuma thận trọng lật mở từng trang. Đây là “giấy của tai họa chiến tranh” chất lượng kém, được sản xuất sau cuộc chiến, lại cộng thêm thời gian đã quá lâu, nếu không lật mở thận trọng, thì chỉ đóng ở gáy sẽ bị đứt tung ra hết.
Số trang còn lại càng ít dần, sự thất vọng trong mắt của Azuma ngày càng nặng nề. Chăm chú xem suốt một thời gian dài như vậy vẫn không phát hiện ra đầu mối của “chiếc cầu”.
- Có lẽ nào tập thơ không liên quan gì đến chỗ ở của Giôni?
Từng trang sách được lật mở, Azuma cảm thấy ngày càng thất vọng. Số trang còn lại đã lưa thưa chẳng còn mấy, những trang sách lật hết, cũng là sự báo hiệu thất vọng hoàn toàn.
Khi lật mở mấy trang cuối cùng, ánh mắt Azuma bỗng nhiên lóe sáng, bàn tay mở sách đặt trên không trung, những dòng chữ kia vừa lóe lên, Azuma cảm thấy trước mắt như có một luồng ánh sáng.
Mẹ ơi, mẹ có còn nhớ chiếc mũ cỏ đó của con không?
Đó là chiếc mũ cỏ ở trong ngày hè,
Trên đường từ Taihyo tới Mushoku,
Theo gió bay xuống suối sâu bên đường.
- Chính là nó rồi! - Azuma không kìm nổi mình, đã kêu lên. Chiếc mũ cỏ xuất hiện ở trong “Seyoha Chishi thi tập”. Anh không kìm nén nỗi tự chủ, vô cùng hưng phấn, toàn thân run lên. Anh tiếp tục đọc:
Mẹ ơi, con yêu chiếc mũ cỏ đó,
Một làn gió nhẹ thổi nó bay đi,
Mẹ có biết lúc đó con vô cùng nuối tiếc!
Mẹ ơi, lúc đó trước mặt con có người đàn ông đi hái thuốc bước lại,
Đeo xà cạp và găng tay màu đen,
Người không ngại vất vả đã giúp con đi tìm
Bất chấp khe sâu cỏ cao
Người cũng chẳng thể tìm được đâu nào
Mẹ ơi, mẹ có còn thực sự nhớ được chiếc mũ cỏ đó nữa không?
Hoa bách hợp dại nở rộ bên đường
Nghĩ rằng tất sẽ úa tàn khô héo sớm.
Khi sương thu bao phủ núi đồi
Dưới mũ cỏ mỗi đêm sẽ có lũ dế mèn ca hát?
Mẹ ơi, con nghĩ đêm nay cũng sẽ như vậy đó.
Nơi hang tối đó cũng có tuyết bay chao đảo
Chiếc mũ cỏ Italy sáng chói đó của con.
Và tên con viết ở mặt sau...
Sẽ lặng lẽ, đau thương bị tuyết vùi chôn lấp...
Azuma đã ngâm đi ngâm lại mấy lượt bài thơ rất dài này, sau khi bình tĩnh lại, cuối cùng niềm vui mừng vì phát hiện ra “chiếc cầu” này đã tràn ngập trong tim anh.
Azuma vốn dĩ không có chút hứng thú nào đối với thơ, thế mà lúc này đã hình dung được tình cảm của hai mẹ con đi du lịch trong mùa hè được gửi gắm vào trong chiếc mũ cỏ.
Azuma từ lúc còn thơ ấu đã bị người mẹ ruồng bỏ, bài thơ làm anh tưởng nhớ lại thời gian cùng đi du lịch với mẹ. Khi tác giả viết bài thơ này, có khả năng là đã chia tay với mẹ, chiếc mũ cỏ đó là do người mẹ đã mua cho chăng? Trước mắt Azuma đã nổi lên một bức tranh: Vào một ngày hè trong sáng, có hai mẹ con dắt tay nhau đi trên đường bên khe suối có bóng cây xanh che phủ. Người mẹ trẻ trung xinh đẹp, đứa con còn nhỏ, khe suối trưa mùa hạ u tĩnh, trong lành, mát mẻ...
Quả thực Azuma cũng muốn đi tới khe suối đó để xem thử.
- Suối nước nóng Mushoku ở đâu nhỉ? Từ địa điểm Taihyo trong bài thơ nhắc đến, phải chăng là ở nơi giáp giới của hai huyện Gunba và Choya?
Azuma đang tưởng tượng đến khe suối lạ lẫm dài vô tận đó, bỗng nhiên anh lại nghĩ tới một thứ gì tương tự.
Kisibây...
Trước khi lên đường, Giôni Hôoát đã từng nói, anh phải tới “Kisibây” của Nhật Bản, “Kisibây” và “Ktrisibây” phát âm có chút tương tự.
Người nghe thấy Giôni nói “Kisibây” là người Mỹ, có thể là đã nghe nhầm từ “Ktrisibây” chăng?
“Chiếc mũ cỏ và Mushoki ở trong “Seijoha Chishi thi tập” có quan hệ mật thiết với Giôni! - Azuma liền đứng dậy, anh cảm thấy nên đưa ngay phát hiện của mình ra để thảo luận trên hội nghị điều tra.
❆❆❆
Phát hiện của Azuma khiến cho cả bộ phận điều tra hưng phấn hẳn lên. Đối với chiếc “mũ cỏ” mọi người đều không có lời bàn gì khác, thế nhưng đối với cách nói nghe lầm từ “Ktrisibây” thành từ “Kisibây” thì đã có những ý kiến khác nhau, họ cho rằng có chút miễn cưỡng.
Azuma là người phát hiện, đã kiên trì chủ trương của mình:
- Tôi cho rằng đây không phải là gò ép một cách cứng nhắc. Trước đây chẳng phải là có người lái xe tắcxi đã đem “Straw hat” mà Giôni Hôoát nói, nghe lầm thành “Stat hát” đó sao? cả hai người này đều nghe sót mất âm “r”. Tôi cho rằng điều này chứng tỏ Hôoát có thói quen phát âm làm yếu hóa mất âm “r”.
Thế nhưng chẳng có ai được nghe qua câu nói của Giôni khi còn sống.
Trong các chợ ở Niu Yoóc, nghe nói cũng có tiếng nói và âm điệu độc đáo tương tự như người Tôkyô, chắc chắn là đã có cách nói bỏ mất âm “r" đi cho giản tiện. Nhưng, điều không may là, trong bộ phận điều tra không tìm ra được người tinh thông Anh ngữ, đối với tiếng nói dung tục của nước Mỹ đặc sắc độc đáo hoàn toàn khác hẳn với tiếng Anh tiêu chuẩn này, càng không một ai hiểu cả.
- Chỉ dựa vào lũ người không chuyên chúng ta đoán mò thì không được đâu, vẫn cần phải đi thỉnh giáo chuyên gia thôi! - Cảnh sát hình sự Nashu lập tức đề xuất một ý kiến điều đình ổn thỏa.
Tức thì mọi người quyết định thỉnh giáo giáo sư Kyububin - nhà ngữ âm Anh ngữ nổi tiếng của trường Đại học Ngoại ngữ Tôkyô.
❆❆❆
- Anh ngữ ở nước Mỹ, từ trên tổng thể mà nói, vì đất nước rộng lớn, do đó đã có sự khác biệt rất lớn trong việc sử dụng từ hội và phát âm ở từng khu vực và từng giai tầng. Căn cứ theo khu vực, đại thể có thể chia ra làm ba loại: Tiếng Mỹ tiêu chuẩn, tiếng Mỹ miền Đông và tiếng Mỹ miền Nam. Khu vực Niu Yoóc tuy thuộc khu tiếng Mỹ tiêu chuẩn nhưng vẫn pha tạp rất nhiều tiếng Mỹ miền Đông. Hơn nữa, nó được gọi là một thành phố hỗn cư, dân cư từ khắp nơi trên thế giới kéo đến, họ đều nói tiếng Anh mang âm quê hương, cho nên phát âm muôn màu muôn vẻ. Việc bỏ mất âm mà ông hỏi cũng chính là âm “r” trong từ “Ktrisibây” và âm “r" trong từ “Straw hat” được tỉnh lược, không phát ra, chuyện này trong ngữ âm học tiếng Mỹ không hề có.
- Không hề có?
Với tư cách là người phát hiện tình tiết mới, Azuma tuân lệnh tới thỉnh giáo, đã lộ vẻ thất vọng trên nét mặt.
- Thế nhưng có khi một âm có thể chịu ảnh hưởng của âm dưới mà bỏ đi không phát ra. Việc này vừa có khả năng là một từ đơn âm cũng lại có khả năng phát sinh ra ở giữa hai từ đơn âm gần nhau trong cùng một đoạn. Ví dụ như từ Asked và từ Stopped, khi có âm bộc phá và âm ma sát, thì âm “k” và âm “p” sẽ bỏ đi. Và khi có âm mũi và âm lặp lại cũng sẽ bỏ đi, thế nhưng không có trường hợp nào như ông vừa hỏi.
- Không có à?
Azuma cảm thấy càng ngày càng chán nản, bản thân mình đã tốn phí biết bao nhiêu sức lực mới khám phá ra chi tiết này, thế mà lại tan biến mất, anh cảm thấy không sao chịu nổi sự thất vọng này.
- Vốn dĩ âm “r” trong Anh ngữ kiểu Mỹ là âm phát ra tương đối nặng, thậm chí còn thường xuyên ảnh hưởng tới các âm khác. Có khi căn bản không có âm tố “r”, thế mà vẫn cho thêm âm “r" vào giữa một từ sau khi bắt đầu âm mẫu. Ví dụ nói “Sawit”, “He and me" nghe ra lại thấy là "Sawrit" và "Her and me”. Đương nhiên đây là sự phát âm không quy phạm.
Không có âm "r" mà lại nghe ra âm “r’ điều này hoàn toàn trái ngược lại với điều mà Azuma hỏi thăm. Có lẽ nào đem “Kisibây” liên hệ với "Kirishibay" lại thực sự là sự gò ép cứng nhắc?
Azuma tỏ vẻ rất buồn rầu ủ rũ.
- Nhưng điều này cũng chẳng phải là hoàn toàn không có khả năng tính giảm bớt âm "r" - Giáo sư tựa như an ủi Azuma.
- Có trường hợp như vậy sao? - Azuma lập tức biểu hiện sắc mặt vui mừng, thầm nghĩ, đã có như vậy tại sao không nói sớm ra?
- Thế nhưng trên mặt học thuật còn chưa được phép.
- Không, mặc nó là học thuật hay không học thuật, chỉ cần có thể xác định trong thực tế có phương pháp phát âm như vậy là được.
- Chẳng phải là vì ông muốn được nghe ý kiến của một vị học giả như tôi nên mới tới đây hay sao? - Giáo sư Kyububin như có chút bất mãn trước sự coi thường học thuật của Azuma.
Azuma vội vàng dàn hòa:
- Ồ, đúng vậy, đúng vậy, giáo sư nói rất đúng. Tôi đến đây chính là để thỉnh giáo vị chuyên gia ngài đây. Trên mặt học thuật tuy chưa thừa nhận, nhưng trên thực tế có hay không có sự phát âm như vậy? - Azuma chỉ sợ vì sự nói năng khinh suất của mình mà làm giáo sư phật ý.
- Tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ của tiếng Mỹ, ngoài sự khác biệt về khu vực ra, sự khác biệt giữa các tầng lớp giai cấp cũng rất rắc rối phức tạp. Tiếng Anh mà chúng ta học ở trong trường là tiếng Anh tiêu chuẩn của tầng lớp trí thức, những người học tiếng Anh ở trong trường, căn bản không thể nghe hiểu được tiếng địa phương của Luân Đôn và tiếng dung tục của nước Mỹ. Đặc biệt là trong các chợ búa của Niu Yoóc, những người Ái Nhĩ Lan, Bắc Âu, Đông Âu, Ý Đại Lợi Tây Ban Nha, Bôtôrích, Do Thái và những người da đen đến từ miền Nam nước Mỹ họ tập trung lại sống ở đây giống như pha trộn lớn về ngôn ngữ. Đương nhiên, tiếng Anh đã chịu ảnh hưởng của ngôn ngữ các nước mà phát sinh ra biến hóa, có khi đã sản sinh ra sự lược bỏ mạnh dạn như giọng Tôkyô của tiếng Nhật. Đặc biệt là những người xuất thân từ hệ Tây Ban Nha ngữ, họ có đặc điểm là đem âm “r” phát thành âm rung, một vài người trong bọn họ vì muốn che giấu thân phận là con cháu người Tây Ban Nha của mình nên có ý thức làm yếu hóa âm “r” hoặc bỏ bớt hẳn đi, điều này cũng giống như con người ý thức được thiếu sót của mình, thường đã sửa sai quá trớn.
- Và như vậy là, số người này đã đem “Straw hat” nói thành “Staw hat”, đem “Kirishibây” nói thành “Kisibây” - Azuma không tự chủ được đã kêu lên, bởi vì Giôni Hôoát đúng là người sống ở khu dân nghèo tập trung con cháu người Tây Ban Nha - khu Đông Halem.
- Có khả năng này.
Giáo sư gật đầu. Xem ra người Mỹ đó rất có khả năng đã nghe “Kirishibây” thành “Kisibây”. Từ đây, bản bộ điều tra tập trung vào đầu mối còn lại: Mushoku.
Đích cuối cùng mà Giôni đến Nhật Bản rất có khả năng là Mushoku. Bất luận như thế nào, đây chính là điểm đột phá mới mà lực lượng điều tra quyết không thể xem thường được. Chiếc chìa khóa để giải mã câu đố Giôni Hôoát khẳng định là ở Mushoku.
Azuma vội vàng cảm tạ giáo sư rồi cáo từ ra về.
3Hầu như đồng thời với việc cơ quan điều tra tìm được mục tiêu, phía cảnh sát thành phố Niu Yoóc đã truyền tới tin tình báo mới.
Người cha của Giôni, Uynxơn Hôoát đã tự lao đầu vào xe hơi của một người giàu có, đổi lấy một khoản tiền bồi thường, rất có khả năng là dùng số tiền đó làm lộ phí để Giôni tới Nhật Bản.
- Đã có được khoản tiền này rồi, cuối cùng vì sao nhất định phải bắt Giôni tới Nhật Bản?
Cả hai cha con đều đã chết rồi, không thể hỏi thăm họ được nữa. Giôni tới Nhật Bản tựa như có một mục đích bức thiết, cứ tới Mushoku thăm dò thử xem, chưa biết chừng sẽ hiểu được rõ ràng tất cả. Không khí trầm lặng u uất đã lâu ở trong cơ quan điều tra, lại được hoạt bát hăng hái hẳn lên.
Suối nước nóng Mushoku nằm ở trong núi Taihyo nơi giáp giới giữa hai huyện Gunba và Choya, là một suối nước nóng ở khu núi mang quang cảnh sơn dã, về mặt hành chính nó thuộc về đất Shoseitei của huyện Gunba.
Trên bản đồ hướng dẫn du lịch của Công ty Giao thông viết giản đơn rằng: Sông Mushoku nằm ở vùng đất cao 1.080 mét so với mặt biển, so với núi Seiseitaku còn cao hơn 210 mét. Vùng thượng du của nó vòng quanh phía sau đỉnh Taihyo. Phong cảnh nơi đây non xanh nước biếc, mùa thu đến, lá phong ở trên những ngọn núi lân cận tươi đẹp, thích hợp việc cắm trại ngoài trời, vẻ tươi đẹp lộng lẫy của lá hồng trên núi Pikyoku cách con suối nóng một đoạn đường đi bộ chừng nửa giờ đã làm ngây ngất lòng người.
Suối nước nóng ở đây có vị đắng mang tính thạch cao, đối với việc chữa trị các bệnh ngoại thương, xơ cứng động mạch, đau thần kinh, bệnh phụ khoa, các bệnh về dạ dày và ruột... đều có kiến hiệu. Muốn tới đó trước tiên phải ngồi ôtô từ Ôsen thuộc huyện Shinetsu, sau đó lại đi bộ chín cây số nữa, đại để là tốn thời gian khoảng ba tiếng đồng hồ.
- Phải đi mất hơn ba giờ đồng hồ!
- Có suối nước nóng ở trong núi sâu như vậy à?
Các cảnh sát kinh ngạc nhìn nhau. Ở Mushoku có hai khách sạn, trước hết phải gọi điện thoại liên hệ. Khách sạn Kinto lập tức hoan nghênh.
“Bài thơ chiếc mũ cỏ” Seijoha Chishi làm khi ông còn sống để kỷ niệm chuyến đi du lịch ở Mushoku. Nghe nói khách sạn Kinto còn cho in bài thơ này lên trên giấy đóng gói hộp cơm chuẩn bị cho du khách nghỉ trọ và đi đường.
Giôni Hôoát rất có khả năng đã liên hệ với Khách sạn Kinto. Azuma và Yokovata nhận mệnh lệnh tới đó làm việc trước.
Mặt khác, kết quả hóa nghiệm “dấu vết trên thân con gấu vải” mà Kôyamada phát hiện cũng đã có. “Dấu vết” đó là máu người, hiện tại đã nhận định đó là máu của Bunshi.
Kôyamada đem tình hình mà mình thu thập được báo với cảnh
sát ở trước cổng chào phát hiện con gấu, nhân viên điều tra lại tiến hành tìm kiếm tỉ mỉ. Thế nhưng do thời gian phạm tội cách hiện tại quá xa, dấu vết gây án đã không nhìn thấy, căn bản đã không tìm thấy đầu mối nào có giá trị nữa.