Chương 9 NGỦ ĐÊM TRONG NÚI SÂU-1
Azuma và Yokovata từ Joya ngồi trên chuyến xe tuyết Shinetsu khoảng trên dưới một giờ chiều thì tới bến xe Ôsen. Hiện tại tuy đã qua thời kỳ đẹp nhất thưởng thức lá phong, thế nhưng những lá tàn ở trên núi xung quanh vẫn còn rất đẹp. Từ đây đi Mushoku trước tiên phải ngồi xe đi Rôku, sau đó phải đi bộ thêm một cây số đường núi, hoặc từ Ôsen đi bộ tới, vô luận đi theo đường nào đều phải từ Rôku đi bộ một cây số.
Ra khỏi trạm xe, không còn chiếc tắcxi nào chờ chở khách nữa. Phía trước trạm xe giống như một ngõ nhỏ chật hẹp, không hề có chút thoáng rộng cần phải có cho một trạm xe ở thôn quê. Trên đỉnh nóc mọi nhà ở đây đều cắm dây ăng ten tivi, điều này đã trở thành cảnh sắc độc đáo của một thị trấn nhỏ vùng thôn quê. Một bãi đất trống còn lại ở trước trạm xe cũng bị một đoàn ôtô đỗ kín, chật ních, ngột ngạt khó thở.
- Các ngài đi Mushoku à, nếu gọi điện thoại cho khách sạn, họ sẽ cho xe buýt nhỏ tới đón các ngài. - Một người đàn ông ở trạm nhiệt tình nói cho hai người biết, còn giúp họ gọi điện thoại.
- Thưa các ngài, các ngài thật là gặp may. Xe buýt nhỏ của họ đang chở một tốp khách ra về, sắp xuống núi, khoảng mười phút nữa sẽ tới dây.
Azuma và Yokovata nghe vậy, thấy yên tâm, nếu không, phải đi bộ đường núi suốt bốn giờ, chắc là sẽ không chịu nổi.
Chẳng bao lâu, chiếc xe buýt nhỏ viết dòng chữ “Suối nước nóng Mushoku” đã tới, từ trên xe có mấy nam nữ thanh niên bước xuống. Lái xe là một người trung niên, sau khi nhìn thấy hai người, liền chào hỏi:
- Xin hỏi, các ngài là Yokovata và Azuma từ Tôkyô tới phải không?
Hai người gật đầu.
- Phía Tôkyô đã liên hệ với chúng tôi, tôi tới đây để đón các ngài, xin mời các ngài lên xe.
Người đó vừa nói vừa tiếp nhận túi xách nhỏ từ tay Azuma và Yokovata.
- Đồ đạc rất nhẹ, tự chúng tôi xách cũng được.
Xe buýt nhỏ chạy rất nhẹ nhàng, không lâu đã chạy lên đường số 18 song song với tuyến Shinetsu, lại chạy thêm năm phút đã tới một trạm dịch nhỏ, nhà cửa ở đây đã thấp lại sâu, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những ngôi nhà lắp đặt những ô cửa cổ lỗ, những ngôi nhà này giống hệt như những trạm dịch từ thời đại Kôkô. Phía trước quốc lộ mọc lên sừng sững những cột đá cao chót vót.
- Nơi đây là Hanhontei, nghe nói trước kia là chỗ ở của gái điếm.
Đây là trạm dịch điển hình dựa vào quốc lộ số 18 mới phát triển lên. Các cảnh sát không kìm nổi sự suy nghĩ vớ vẩn lung tung, hình như những ả gái điếm của trạm dịch đến nay vẫn còn ở phía sau ô cửa sổ vẫy tay chào họ.
Chiếc ôtô dừng lại ở chỗ nhà cửa bắt đầu thưa thớt, có mấy học sinh tiểu học và một người đàn ông trung niên bước tới. Không nhìn rõ người này là người bản địa hay là người từ thành phố đến. Người đó chào hỏi người lái xe rất vồn vã, thân mật, kiểu cách ăn mặc có dáng dấp của một người thành phố, trên tay còn xách một chiếc cặp da.
Azuma rất hứng thú ngắm nhìn trạm dịch cổ lão này, vị khách vừa lên xe nói với người tài xế:
- Những ngôi nhà cũ kỹ trên cơ bản đều đã cải tạo xong, bây giờ chẳng còn mấy nữa.
Qua lời nói, quả nhiên Azuma phát hiện trong từng dãy nhà kiểu cũ đã pha tạp rất nhiều nhà mới. Vì chiều cao và độ rộng của các ngôi nhà đều giống nhau, cho nên vẫn còn giữ được dáng dấp của một trạm dịch cổ. Xung quanh nó có mấy con đường, thế nhưng không nhìn thấy một chiếc xe nào, hai bên đường, những mái nhà thấp bé nối nhau liên tiếp, trên con đường sắc trắng thẳng tắp không có một bóng người.
- Trạm dịch ở đây lúc thịnh vượng rất ồn ào náo nhiệt, bây giờ trở nên vắng vẻ lạnh lẽo. Những ngôi nhà cổ hầu như cũng chẳng còn, không còn cảnh tượng của ngày xưa nữa.
Vị khách tiếp tục giải thích:
- Ngài có phát hiện thấy không, chiều ngang của các ngôi nhà đều giống nhau. Bởi vì đây là trạm dịch được xây dựng lên theo mệnh lệnh của mạc phủ. Nghe nói, vì đất đai của hai bên đường phố có hạn, ngoài phòng khách của các quan viên ở ra, chiều ngang của tất cả các phòng khác đều rộng hai thước bảy. Những căn nhà ở vùng này, trước đây toàn bộ là quán dịch nhà thổ, nhà tắm và trạm xe ngựa.
Lời nói của ông ta dẫn tới sự hứng thú của Azuma:
- Hiện tại những người ở đây làm công việc gì?
Trên phố lớn ngoài việc thỉnh thoảng có một hai chiếc xe phóng qua, ngay cả đến bóng một con chó cũng không nhìn thấy, càng khiến cho người ta có cảm giác như một thị trấn trống rỗng.
- Bây giờ thì khá rồi, sau khi đỉnh Taihyo thông xe, mọi người đều dựa vào đỉnh núi này để kiếm cơm ăn.
- Dựa vào đỉnh núi này để kiếm cơm ăn?
- Chính là đường sắt. Hiện tại mọi người trong thị trấn cơ bản đều làm việc ở trên đường sắt, có người làm việc ở ga, có người làm một số công việc ở đường bảo vệ tuyến.
Đang nói chuyện thì xe buýt đã chạy qua Hanhon. Chẳng bao lâu họ rời khỏi quốc lộ, xuyên qua phía dưới cầu treo của tuyến Shinetsu. Bọn trẻ con chỉ ra bên ngoài cửa sổ vui cười, reo: “Khỉ kìa! Khỉ kìa!”. Trên núi cây cỏ khô vàng, ven theo quốc lộ có một chấm đen, còn chưa kịp nhìn kỹ, xe đã chạy đi xa rồi. Nghe nói ở đây thường xuyên có một đàn khỉ khoảng năm sáu chục con xuất hiện.
Con đường nhựa rải đến đây thì đứt đoạn, ôtô liên tục lắc lư. Ở phía bên phải xe buýt xuất hiện một hồ nước rất lớn.
- Đó là hồ nước Mushoku! - Người lái xe giới thiệu - Hồ chứa nước này rộng 320 mét, cao 67 mét, đã xây dựng được bốn năm rồi, không lâu nữa sẽ khánh thành. Hồ nước này còn chưa tích nước, đứng trên bờ đê lớn kết cấu bằng bê tông từ trên cao cúi nhìn xuống đáy hồ nước khô cạn, ở đó còn lác đác trơ trọi một số nếp nhà rách nát và những bụi cây sắp sửa bị nước ngập chìm.
Thiên nhiên đã bị con người chinh phục luôn luôn thể hiện sự xa lạ hoàn toàn.
Người lái xe nhắc nhở nói:
- Từ đây lại bắt đầu xóc, xin mọi người bám chắc một chút. Nếu các vị tới đây sớm một chút thì có thể được nhìn thấy lá phong, cảnh tượng đó thật là lộng lẫy.
- Bây giờ cũng rất đẹp đó thôi!
Yokovata từ trong cửa xe ngắm nhìn đỉnh núi ở bên ngoài, có một số lá đỏ đã bắt đầu trút xuống. Họ nhìn chán những công trình kiến trúc kiểu hình học ở trong thành phố, đi tới nơi thiên nhiên làm chúa tể này, vô luận là nhìn từ nơi nào, đều cảm thấy quang cảnh hoàn toàn khác hẳn. Ở đây không có cảnh tượng núi sâu, thế nhưng xung quanh được vây tròn bằng dãy núi xinh đẹp nhấp nhô không ngớt. Phong cảnh thiên nhiên thanh đạm chính là sự an ủi vỗ về đối với tâm hồn và thể xác những con người chán ghét cuộc sống đô thị.
Chiếc xe buýt men theo bờ sông ngược dòng lên trên, trên sườn núi mọc đầy cây cối.
- Xin hỏi, ông làm việc ở đây đã được bao lâu rồi? - Yokovata dần dà hỏi thăm.
- Thoạt đầu tôi làm việc ở trong xưởng dệt thuộc Shoseitei vì không khấm khá, một năm trước tôi đã chạy tới đây.
- Một năm trước à?
Hai người cảnh sát nhìn nhau gật đầu, hiểu rõ rằng ông ta không thể biết được những sự việc trước kia.
- Trước đây nơi này không thông xe có phải không?
Lần này Azuma lên tiếng hỏi. Trong “Bài thơ chiếc mũ cỏ” nói “Trên đường đi trong khe núi, gió thổi mũ bay”. Thế nhưng phía trước lại có câu “Trên đường từ Taihyo tới Mushoku”, sợ rằng không phải chỉ con đường này.
- Thông xe là sự việc năm Chiêu Hòa thứ bốn mươi lăm (năm 1970). Trước đó đều phải đi bộ từ Ôsen tới. Lúc đó mới chỉ có một Khách sạn Kinto, những người khác tới suối nước nóng chữa bệnh điều dưỡng nói chung phải ở lại đây từ một đến hai tháng.
- Hiện tại có mấy khách sạn?
- Chỉ có hai. Trên thực tế đều thuộc về một nhà. Khách sạn ở cuối đường quốc lộ gọi là Khách sạn Mushoku, là một nhánh của Khách sạn Kinto.
- Khách sạn nhánh đó xây dựng vào năm nào?
- Năm Chiêu Hòa thứ bốn mươi lăm.
- Có xe chạy tới Khách sạn Kinto không?
- Không, muốn tới đó phải men theo con đường núi lên dốc, ma quỷ nhìn thấy cũng phải buồn, đi bộ chừng ba mươi phút.
- Phải đi đường núi ba mươi phút à? - Yokovata chau mày nhăn mặt.
- Trước đây cần phải đi mất bốn giờ liền đó! Các du khách bây giờ, ngay đến con đường ba mươi phút cũng không muốn đi, ngoài việc leo núi ra đều ở lỳ trong khách sạn.
Đang nói chuyện thì xe chạy vào trong núi sâu, phong cảnh rừng núi càng ngày càng nồng đậm.
Con suối nhỏ vốn ở bên phải ôtô, hiện tại đã chuyển sang bên trái, ôtô rẽ quẹo hình chữ U uốn cong, càng bò lên càng cao. Con suối đã chìm xuống dưới chân.
Không lâu đã tới một vùng lòng chảo, xung quanh mọc vây kín các loại cây hỗn tạp như phong, cao su, bạch hoa, dẻ... ở một góc vùng lòng chảo có một ngôi nhà hai tầng ngói đỏ tường xanh. Xe buýt nhỏ dừng lại ở trước cửa ngôi nhà đó. Bước xuống xe ngắm nhìn, đó là đáy thung lũng của một hẻm núi, tầm nhìn chật hẹp. Khách sạn Mushoku không như một khách sạn mà chỉ giống như một ngôi nhà bình thường.
Vừa bước vào cửa lớn, đã nhìn thấy ở bên trong phòng khách bày đặt bừa bộn những đặc sản địa phương và chiếc sôpha. Một vị phụ nữ trung niên nhiệt tình bước ra ngoài nghênh liếp.
- Là ngài Yokovata và ngài Azuma đó phải không? Tôi đang chờ đợi các ngài đây.
Nữ chiêu đãi viên tiếp nhận hành lý từ tay người lái xe, rồi đẩy vào trong. Azuma nhìn thấy vậy vội vàng nói:
- Có lẽ là chúng tôi phải tới Khách sạn Kinto!
- Tôi sẽ dẫn các ngài tới. Các ngài cứ nghỉ ngơi ở đây trước đã. Nơi đây cách Khách sạn Kinto chỉ có đoạn đường một cây số, đến đó cũng chẳng khác gì ở đây.
Nữ chiêu đãi viên thành thạo đi trước dẫn đường, đưa họ vào trong một gian phòng kiểu Nhật Bản ở tận cuối hành lang.
Bên ngoài cửa sổ, trên cành phong móng gà vẫn có một số lá đỏ tay động.
- Tôi sẽ bưng trà tới cho các ngài ngay.
Nữ chiêu đãi viên đặt chiếc cặp da của hai người lên trên ván sàn, bước vào trong hành lang, cửa sổ được mở ra, không khí mới tươi mát ở trong núi liền phả trên da thịt.
- Thật là yên tĩnh!
- Yên tĩnh tới mức như bịt chặt lỗ tai.
- Chúng ta không quen với sự yên tĩnh thế này, dù sao cũng không thể thích ứng nổi.
- Đây chính là sự minh chứng mỗi ngày chúng ta đều sống trong tình trạng ồn ào náo nhiệt.
- Một vùng xa xôi hẻo lánh như thế này, có thể có liên hệ gì với Giôni Hôoát?
Yokovata châm một điếu thuốc lá, rồi lắc đầu. Là những người sống ở Tôkyô, lần đầu tiên họ nghe nói tới địa phương Mushoku này. Có điều, vô luận như thế nào, họ chính là người vì để giải ra điều bí mật này nên mới tới đây.
Từ trong hành lang truyền ra tiếng bước chân, người nữ chiêu đãi vừa rồi bưng trà ra.
- Hoan nghênh các ngài đã tới nơi đây!
Bà ta trịnh trọng biểu thị sự hoan nghênh. Thoạt đầu họ cho rằng bà ta là nữ chiêu đãi viên, nhưng từ thái độ và khẩu khí nói chuyện mà xét, thì bà ta lại giống như bà chủ ở đây.
- Nơi đây thật đúng là một địa phương tốt, những lá phổi bị khói hun đen, tới đây sẽ được tẩy rửa sạch sẽ! - Lời nói của Yokovata cũng không phải hoàn toàn là khách sáo.
- Đúng vậy, các du khách tới đây đều nói thế! - Bà ta vui mừng trả lời.
- Xin mạo muội được hỏi, bà là bà chủ ở đây? - Yokovata muốn được biết rõ ràng.
- Đúng vậy, chúng tôi là toàn gia xông ra trận!
- Chỉ dựa vào mọi người trong gia đình các vị trông nom khách sạn cũ và khách sạn mới, có đủ chèo chống không?
- Lúc mùa màng bận rộn, chúng tôi đã thuê mấy người giúp đỡ, còn những lúc khác thì cả nhà chúng tôi cũng xoay sở được. Thuê mướn người ngoài cũng có rất nhiều điều phải lo lắng, đối với một số khách quan trọng sẽ không phục vụ được chu đáo.
- Vậy thì ở đây có thể gọi là phục vụ theo kiểu gia đình.
- Đúng vậy!
- Ồ, khi Tôkyô gọi điện đến hẹn trước, không giới thiệu nhiệm vụ của chúng tôi hay sao?
Yokovata thản nhiên đổi hướng câu chuyện, vì cử chỉ của bà chủ tựa hồ như đã đoán trúng được thân phận của họ.
- Không, lời hẹn trước chẳng phải là các ngài tự liên hệ đó sao?
- Ô, chúng tôi ủy thác cho công ty làm việc đó.
Yokovata vội vã dàn hòa. Khi đi hỏi han tình hình, vừa đến đã bộc lộ rõ thân phận thì sẽ khiến cho đối phương giữ miệng không nổi. Đương nhiên cũng có khả năng trái ngược, nói rõ thân phận cảnh sát hình sự của mình sẽ khiến cho đối phương nói ra càng nhiều. Bất luận như thế nào, trước hết phải quan sát đối phương rồi sẽ tùy thời cơ mà hành động.
- Các ngài tới đây có việc công gì vậy?
- Sao bà biết được chúng tôi đến đây để làm việc công?
Yokovata vẫn luôn luôn cẩn thận che giấu thân phận cảnh sát hình sự của mình, nhưng anh cảm thấy hình như đối phương đã đoán ra chức nghiệp của mình rồi, trong âm thanh lộ chút kinh ngạc.
- Là vì thế này... những người đến đây trên cơ bản đều là đi theo đoàn du lịch, một đôi bạn tình hoặc cả gia đình đến tắm suối nước nóng. Hai người đàn ông kết bạn đến đây chỉ vì để tắm suối nước nóng là chuyện rất hiếm thấy.
- Ô, thật vậy à? Nếu biết sớm tôi sẽ đem theo con gái thì tốt. - Yokovala nhìn Azuma làm ra vẻ nuối tiếc.
- Tôi sẽ đoán thử xem các ngài tới đây làm gì nhé! - Bà chủ tủm tỉm cười, nói.
- Bà có thể đoán được ư?
- Tôi muốn nói các ngài là nhà báo, nhưng lại không giống. Các ngài là cảnh sát hình sự có phải không?
Hai người giật mình đưa mắt nhìn nhau.
- Đúng là một câu đã đoán trúng ngay. Sao bà biết được? - Yokovata cảm thấy không cần thiết phải giấu giếm làm gì nữa, cũng đã công khai thân phận của mình. Bà chủ hình như là một người rất khỏe nói chuyện, cứ che giấu vụng về với bà ta chẳng bằng cứ nêu rõ yêu cầu muốn được giúp đỡ, như vậy có lẽ hiệu quả hơn.
- Nếu là phóng viên của tòa báo hoặc tạp chí, khẳng định là trong các ngài phải có một người mang theo máy ảnh, nhưng trong cặp da của các ngài đều rất nhẹ, không giống như đem theo máy ảnh. Ngoài ra, đa số nhà báo đều ăn mặc đúng mốt thời thượng hơn các ngài.
- Ồ, thật là lợi hại!
Yokovata cười nhăn nhó. Những năm gần đây, các cảnh sát truy bắt tội phạm thường phải thay đổi hình dạng, thân mặc comlê, chân đi giày mũi to. Trong số cảnh sát hình sự trẻ, có người ăn mặc thoạt nhìn thấy giống như công chức sang trọng ở trong công ty loại nhất. Hai người bọn họ tuy không đến mức độ đó, nhưng họ cảm thấy chí ít cũng chưa tới mức của “cảnh sát hình sự đi giày mũi to”. Có điều, so với những nhà báo chính tông, họ vẫn có chút quê mùa hơn. Bà chủ khách sạn suối nước nóng ở hẻm núi này, cuối cùng cũng đã nhìn ra được điểm đó.
- Thành thật xin lỗi, không phải là tôi nói các ngài ăn mặc quê mùa đâu. Kiểu ăn mặc chạy theo mốt của các nhà báo luôn luôn khiến cho người ta cảm thấy có chút phá rào.
Hình như bà chủ ý thức được bản thân mình vừa nói lỡ lời, vội vàng thay đổi giọng điệu.
- Điều này không sao. Bản thân bà đã nhìn rõ chúng tôi là cảnh sát, thì chúng tôi xin nói thẳng với bà nhé. Thực tế chúng tôi là cảnh sát hình sự Tôkyô, tới đây là để điều tra một vụ án. Vị này là Yokovata, còn tôi là Azuma. Chúng tôi có rất nhiều việc muốn thỉnh giáo bà và chồng bà. Bà có thể giúp đỡ chúng tôi được không?
Đã bộc lộ rõ thân phận của mình, Azuma liền lấy chứng minh thư cảnh sát ra đưa cho bà ta xem, rồi nêu rõ buổi tối sẽ nghỉ lại tại đây, còn đăng ký rõ tên họ.
- Những điều gì có thể giúp đỡ được, tôi nhất định sẽ hết sức, vừa rồi trong khi nói chuyện có gì xúc phạm, xin hai ngài thông cảm.
- Nơi này thường xuyên có người nước ngoài đến không?
Azuma thay mặt Yokovata lỗ mãng, nêu thẳng ra câu hỏi.
- Điều này à, địa phương đây xa xôi hẻo lánh, người ngoại quốc rất ít tới.
- Không thể không có một người nào đến chứ?
- Cũng có thể có một vài người tới.
- Gần đây có người Mỹ da đen nào tới không?
- Da đen à? Điều này, trong trí nhớ của tôi thì không có ai cả.
- Trong thời gian khoảng từ 13 đến 17 tháng chín không có người da đen nào đến chứ?
Azuma nhìn thẳng vào mặt bà chủ. Căn cứ vào đăng ký của hải quan, đây là lần đầu tiên Giôni Hôoát đến Nhật Bản, do đó, thời gian đến Mushoku chỉ có thể ở trong khoảng bốn ngày, từ sau khi nhập cảnh ngày 13 tháng chín đến khi chết tại Khách sạn Hoàng Gia. Nghe nói khi trú tại Khách sạn Thương vụ Tôkyô, buổi tối mỗi ngày anh ta đều trở về khách sạn. Cũng có khả năng anh ta sáng đến Mushoku chiều trở về Tôkyô.
- Du khách trong tháng chín quả thật có rất nhiều, nhưng không nhìn thấy một người da đen nào cả.
- Chính là người da đen này, không đến cũng không can hệ gì, có khả năng là anh ta có liên hệ gì đó với nơi này. Tuy nói là người da đen, nhưng anh ta lại có chút giống như người Nhật Bản.
Azuma đưa tấm ảnh của Giôni Hôoát sau khi chết đã được chỉnh dung và tấm ảnh được chụp lại trên hộ chiếu cho bà chủ xem, bà ta không có phản ứng gì.
- Bà không có ấn tượng, chồng bà không thể không nhớ chứ?
- Ngài nói tới người da đen này phải không?
- Đúng vậy.
- Nếu có người da đen nghỉ lại đây, thì đó là việc chưa từng có từ trước đến nay. Ồ... người da đen này làm sao? - Trên nét mặt bà chủ lộ vẻ lo lắng.
- Không sao, chúng tôi truy tìm con người này để làm tư liệu tham khảo cho một vụ án. Không có gì phải bận tâm cả.
Azuma đã làm dịu sự bất an của bà chủ. Nếu bà chủ thường xuyên xem báo thì sẽ hiểu rõ người da đen mà anh hỏi thăm này đã bị hại tại Khách sạn Hoàng Gia Tôkyô. Bà chủ quán hiền lành lương thiện mở ra khách sạn suối nước nóng ở trong hẻm núi xa xôi hẻo lánh này, không thể cảm thấy hứng thú đối với những vụ án đẫm máu ở Tôkyô được. Cho dù bà có vô tình đọc được, cũng không có khả năng phát hiện ra điểm giống nhau ở trên tấm ảnh mà Azuma đưa ra với tấm ảnh mơ hồ không rõ đã đăng trên báo mà bà nhìn thấy chỉ có một lần đó được.
- Liệu có thể có khả năng này, chỉ có ông chủ ở nhà còn bà thì lại xuống núi chẳng hạn? Ví dụ khi bà bị ốm hoặc khi có việc gì khác chẳng hạn?
- Ô, nếu nói như vậy, thì tôi đã sinh con hai lần, mỗi lần đều phải về nhà mẹ đẻ nghỉ hai tháng. Có điều là hiện tại các con tôi đều đã đi học tiểu học rồi.
- Người da đen có khả năng tới vào thời kỳ đó không?
Trước đây Giôni Hôoát chưa từng đến Nhật Bản, tuy bản thân Giôni chưa tới Nhật Bản, nhưng chắc chắn anh ta đã có mối liên hệ nào đó với Mushoku. Cũng có khả năng là người thân của anh ta có liên hệ với nơi này.
- Điều này, tôi nghĩ chắc chắn là không thể. Nếu vị khách hiếm hoi như thế đến, chồng tôi sẽ kể lại.
- Sổ đăng ký số người nghỉ trọ của ông bà bảo quản trong thời gian bao lâu?
- Bảo quản khoảng trên dưới một năm thì hủy bỏ.
Nói chuyện với bà chủ, Azuma càng ngày càng cảm thấy hình như là phí công tới đây. Thế nhưng còn có chồng bà ta, có thể là ông ta đã có liên hệ với Giôni. Azuma tự an ủi mình như vậy.
- Hiện lại chồng bà đang ở đâu?
- Hiện giờ chồng tôi đang ở trong khách sạn cũ trên núi. Nếu có việc gì cần tôi sẽ gọi ông ấy.
- Không cần, cứ để chúng tôi tới tìm ông, dù sao chúng tôi cũng phải tới nghỉ ở khách sạn cũ. Có điều, xin mạo muội hỏi bà một câu: từ trước tới giờ bà vẫn luôn sống ở đây có phải không?
- Tôi và chồng tôi kết hôn vào năm Chiêu Hòa thứ bốn mươi (1965), sau đó chúng tôi luôn luôn ở đây.
- Trong thời gian này có người khách du lịch da đen nào đến không?
- Tôi nhớ là không có.
- Những người nước ngoài đến đây thường có những người nước nào?
- Nhiều nhất là người nước Mỹ, phần lớn là binh lính Mỹ ở trong căn cứ, thứ nữa là học sinh. Ít hơn người Mỹ là người Pháp, người Đức và người Anh.
- Trước đây bà lấy chồng rồi tới đây, tức là sau chiến tranh, có người nước ngoài nào sống ở đây không?
- Song thân của chồng tôi sống ở trong Khách sạn Kinto, vẫn còn rất tráng kiện. Những sự việc cũ đó chỉ cần hỏi các cụ là sẽ biết ngay.
- Song thân của chồng bà vẫn còn sống khỏe mạnh à?
- Đúng vậy, cả hai người đều trên bảy mươi tuổi, nhưng vẫn còn rất tráng kiện.
- Từ trước tới nay họ vẫn sống ở đây à?
- Đúng! Các cụ thừa kế công việc buôn bán của ông bà, chưa bao giờ rời khỏi nơi này.
- Ông bà à?
- Nghe nói là chỉ ông chú của bố chồng tôi. Việc này tôi cũng không rõ lắm, tốt nhất là ngài trực tiếp đến hỏi bố chồng tôi xem.
Nghe khẩu khí nói chuyện của bà chủ, ông chủ Mushoku hiện tại là chồng của bà ta, bố chồng bà ta tựa như ở ẩn trong khách sạn cũ. Rất khó tưởng tượng Giôni hai mươi bốn tuổi có liên hệ gì với chú của ông già trên bảy mươi tuổi.
- Đối với bài thơ này bà có ấn tượng gì không?
Azuma đổi hướng, hỏi sang chuyện khác, anh lấy ra “di vật” của Giôni Hôoát là “Seijoha Chishi thi tập".
- Ồ, nói như vậy là người hỏi thăm bài thơ này trước đây vài hôm, chính là các ngài ư? - Bà chủ hình như đã hiểu rõ tất cả.
- Đúng vậy, tập thơ này là của người da đen ấy. Khi anh ta rời khỏi nước Mỹ, chính là muốn tới Mushoku của Nhật Bản đây. - Không cần phải giải thích cho hà chủ rõ, họ đã suy đoán “Kisibây” có khả năng là Mushoku. Bài thơ này, với người da đen có tên là Giôni Hôoát chắc chắn có mối liên hệ quan trọng. - Bài thơ ca ngợi Mushoku. Địa điểm chính mà anh ta đến Nhật Bản cũng là Mushoku. Anh ta đến Mushoku mục đích là để làm gì, chúng tôi cho rằng điều bí mật này đang nằm ở trong bài thơ. Bà có thể cung cấp cho một số đầu mối được không?
- Nghe nói bài thơ đó là do ngài Seijoha Chishi nhớ lại khi ông cùng đến chơi vùng Mushoku với mẹ lúc còn thơ ấu. Người cha của chồng tôi bất ngờ đọc được nó ở trong tập thơ của ngài Seijoha Chishi đã cho in trong quyển sách nhỏ và bao đóng gói màu sắc của chúng tôi ở đây.
- Hiện tại còn loại sách nhỏ đó nữa không?
- Những cuốn sách nhỏ và bao đóng gói màu sắc đã dùng qua từ rất lâu về trước, hiện tại không còn nữa.
- Thật là đáng tiếc. - Azuma để lộ ra vẻ thất vọng. - Bà có biết những bao đóng gói màu sắc và những quyển sách nhỏ dùng tới khi nào không?
- Tôi nghĩ rằng chồng tôi hoặc bố chồng tôi mới biết được.
- Bài thư này với Giôni Hôoát có một nguồn gốc sâu xa nào đó, nói như vậy là bà không hiểu rõ hay sao? Địa danh Mushoku chỉ trong bài thơ chính là vùng này phải không?
Yokovata hình như đột nhiên nghĩ tới điều gì, lẩm nhẩm nói một mình:
- Nếu là như vậy, Mushoku mà Giôni nói có lẽ không chỉ là nói tới vùng này đâu!
Trong “di vật” của Giôni “Seijoha Chishi thi tập” đã xuất hiện địa danh “Mushoku”, cho nên họ bèn liên tưởng đến “Suối nước nóng Mushoku”, lẽ dĩ nhiên cũng bao gồm cả “vùng Mushoku".
- Ở Mushoku chỉ có nơi này mới có người ở.
Bà chủ khách sạn đã dội chậu nước lạnh lên đầu Yokovata. Nếu ngoài suối nước nóng Mushoku không có người ở, nơi mà Giôni Hôoát muốn đến không thể là nơi khác được.
- Bà nói là từ trước đây rất lâu, vùng này, ngoài suối nước nóng ra không có người ở phải không? - Azuma hỏi tiếp câu hỏi của Yokovata.
- Ngày trước còn có một làng nhỏ gọi tên là Totaku, có điều hiện tại không còn một người nào ở nữa.
- Totaku à? Ở vị trí nào?
- Trên đường từ Hanhotei tới có một hồ chứa nước. Chính nó ở thượng du sát gần chỗ đó. Bởi vì sắp bị nước làm ngập, hiện tại mọi người đều đã dọn đi nơi khác rồi.
- Sự việc này xảy ra từ lúc nào?
- Từ ba năm trước nơi đó đã biến thành một làng hoang tàn, có điều là Totaku không gọi là Mushoku.
Kết quả là đã không thể hỏi thăm được giữa Giôni Hôoát với Mushoku có quan hệ gì qua cuộc gặp gỡ với bà chủ khách sạn. Do đó họ muốn ngay lập tức đi tới khách sạn cũ.
- Để tôi dẫn đường cho các ngài.
- Không cần, dù sao cũng chỉ có một con đường.
- Thế cũng được, có điều là tôi cũng có việc cần tới đó, tiện thể cùng đi!
Bà chủ khách sạn nhanh nhẹn đứng dậy.
2Đi tới Khách sạn Kinto phải qua con đường nhỏ ở trong rừng núi. Mặt trời đã xuống bên kia dãy núi, ráng chiều chiếu đỏ bầu trời, ở trong khe núi sâu hơn so với vị trí của khách sạn mới, chót vót ngạo nghễ một công trình kiến trúc kiểu cổ.
Trước phòng chính của khách sạn cũ, máy guồng nước đang vận chuyển.
- Các du khách từ thành phố tới đây đều thích thứ này, cho nên vẫn còn giữ lại.
Bà chủ vừa giải thích, vừa bước vào cửa lớn của phòng chính khách sạn cũ. Bên ngoài phòng trời còn rất sáng, thế mà bên trong đã thắp đèn. Một người đàn ông tuổi trung niên trông vẻ chất phác bước ra nghênh tiếp, người đó chính là ông chủ. Ông chủ và bà chủ thì thầm với nhau mấy câu ở một chỗ tương đối xa, ông chủ lập tức lộ vẻ thấp phỏng lo sợ mời Azuma và Yokovata vào bên trong, nói:
- Các ngài từ nơi xa tới đây, thật sự chúng tôi rất hoan nghênh. Xin mời các ngài nghỉ ngơi, tắm rửa cho khỏe.
Những căn nhà ở bên này, nhìn có vẻ trang trọng hơn khách sạn mới, những chiếc cột đèn nhạt hơi có vẻ xiêu lệch, khe cánh cửa rộng hoác có thể đút vừa cả bàn tay, ván sàn ở bên trong hành lang đã vênh lên từng miếng, phát ra những tiếng cót két rợn gai ốc khi bước chân lên.
- Thanh âm này quả thật giống như tiếng kêu của con gà mái gà - Yokovata chẳng để ý bà chủ đứng trước mặt đã ngoác miệng ra nói mấy câu sâu cay.
- Ô, chúng tôi vốn dĩ cũng muốn sửa chữa lại căn nhà này, nhưng tiền đều chi vào việc xây dựng khách sạn mới hết cả. - Ông chủ tỏ ra áy náy.
- Không, như thế này còn tốt hơn. Chúng tôi lại chỉ thích loại tình điệu này. Biết nói thế nào nhỉ, có phong cách cổ kính, giống như loại rượu ngon ủ lâu năm, càng để lâu càng ngon!
Khó khăn lắm Yokovata mới nghĩ được ra một câu nói tán dương. Có điều, nơi đây quả thực là đã có một tình điệu cổ xưa, ưu mỹ, cách biệt hẳn với cuộc đời, khiến cho người ta liên tưởng đến tình cảnh ngủ lại đêm trong núi sâu của các cổ nhân.
- Tại một nơi cách xa Tôkyô vài giờ đồng hồ, không ngờ vẫn còn may mắn giữ lại được một khách sạn ở trong núi sâu có tình điệu như thế này.
Trong lời nói của Yokovata tràn đầy cảm khái. Cuộc đi du lịch như thế này đúng là lâu lắm rồi mới gặp, anh cảm thấy thời gian bỗng lùi lại mười năm, quả thực không dám tin tưởng được ở trên mảnh đất cùng ở Tôkyô mà lại có một nơi yên tĩnh, tốt lành như thế này.
Từ chỗ tận cùng của hành lang nhà chính, đi qua con đường lát đá bước tới gian nhà ngang riêng biệt phân chia với nhà chính. Đây là một gian nhà kiểu Nhật Bản nhỏ hẹp, mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy con suối nhỏ róc rách chảy qua ống trúc dẫn nước chảy vào trong máy guồng nước chỗ đó.
Khi họ bước chân vào trong phòng, sắc trời ở bên ngoài đã tối. Ánh tịch dương trang điểm vẻ sặc sỡ cho bầu trời buông xuống, sắc đêm đen như màu mực đậm từ phía dưới khe núi phun vọt lên trên. Khi chủ quán đốt đèn lớn, bên ngoài đã là một khoảng sắc đêm. Trong phòng đã đốt lò sưởi ấm.
- Vợ tôi sẽ bưng trà tới ngay! - Ông chủ cúi gập mình muốn xin lui ra ngoài. Azuma giơ tay, gọi ông ta đứng lại.
- Chớ vội, trà chớ vội, trước hết chúng tôi muốn hỏi thăm ông chủ một chút việc, chính là những điều mà vừa rồi tôi đã hỏi qua bà chủ.
Từ tình hình nội bộ khách sạn mà xét, dự đoán không có du khách nào nghỉ trọ nữa. Azuma muốn ngay lập tức hỏi phủ đầu cho rõ đầu đuổi ngọn ngành.
- Ồ, sự việc đó vừa nãy tôi đã nghe vợ tôi nói, tôi cũng không hề biết gì.
- Chính là người này, ông hãy cứ xem trước tấm ảnh này đã.
Azuma vừa nói vừa đưa tấm ảnh nhét vào trong bàn tay ông chủ.
- Không có ấn tượng. Nếu có loại khách này đến, rất nổi bật, khẳng định là tôi sẽ nhớ. Cha tôi đã biết được một số chuyện cũ mà tôi không được biết. Sau khi ăn cơm xong, tôi sẽ dẫn cha tôi đến gặp ngài.
Họ muốn ngay lập lức hỏi phủ đầu cho rõ đầu đuôi, nhưng đành phải tùy theo ý chủ, quyết định trước hết là tới tắm suối nước nóng dã. Phòng tắm ở phía bên cạnh một đầu nhà, khi đi qua hành lang dài, mùi vị của thức ăn thơm phức xông lên nhức mũi, bỗng nhiên họ cảm thấy đói cồn cào.
Suối nước nóng có nhiệt độ 39 độ. Nghe nói trước đây là 37 độ, lúc du khách đến tắm suối nước nóng đã đặt bàn cờ nổi lên trên mặt nước, vừa thong thả du nhàn tắm rửa vừa đánh cờ. Về sau lại khoan sâu thêm một chút mới nâng cao tới nhiệt độ hiện tại.
- Không ngờ lại thoải mái dễ chịu đến như vậy.
Yokovata duỗi thẳng người ở trong bể tắm. Bên ngoài phòng tắm sắc đêm dần dần đen kịt, sự che lấp của cây cối khiến cho màn đêm càng đen tối hơn.
- Nếu không vì có sự việc này, e rằng suốt đời chúng ta cũng chẳng được hưởng thụ tắm suối nóng nhỉ?
- Điều này chính là do người da đen bị hại đã giúp cho chúng ta đó!
- Mình hỏi Yokovata này, cậu nghĩ như thế nào về vụ án này?
- Sao lại hỏi nghĩ như thế nào?
- Mình muốn nói, nạn nhân là người nước ngoài, mình cảm thấy khi điều tra có những chỗ khiến cho người ta không chịu đựng nổi về mặt tình cảm. Tại sao người ngoại quốc đó lại cứ nhất định phải chạy đến Tôkyô đế lìm lấy cái chết? Riêng những vụ án ở bản địa chúng ta đã bận hết chịu nổi rồi. Mình cảm thấy bộ phận của chúng mình dốc hết sức lực như thế này, đơn giản chỉ là vì sĩ diện của Cảnh sát Nhật Bản mà thôi.
- Cậu nói vậy là sao?
- Mình ấy à, nói thực nhé, mình cảm thấy người ngoại quốc bị hại ở nơi nào cũng chẳng có gì to tát ghê gớm. Có điều là những kẻ giết người đó, quả thực là quá độc ác, cậu thấy có đúng không?
Lúc này, qua làn hơi nước Yokovata phát hiện trong mắt Azuma như đang muốn bốc lửa, song cũng có khả năng là vì có hơi nước bốc lên nên mới như vậy.
Tới Mushoku làm việc, thoạt đầu Azuma đề xuất người giúp việc là Yamaji. Thế nhưng Yamaji từ chối, nói:
- Thằng cha đó làm việc quá cuồng nhiệt, nếu bị hắn lôi kéo vào trong rừng núi, phải chạy đi chạy lại thì mình không chịu nổi.
Thế là công việc này đã nhường lại cho Yokovata. Bây giờ Yokovata mới hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành.
Đối với bọn tội phạm, Azuma có sự căm hận khác thường, những người lập chí làm cảnh sát, đối với bọn tội phạm đều có sự căm hận và phẫn nộ. Có khả năng là vì điều này anh mới cảm thấy bất mãn đối với thái độ của cơ quan điều tra. Vốn dĩ là, không thể vì người bị hại là người ngoại quốc mà làm qua loa cho xong chuyện. Trái lại, chính vì đối phương là người ngoại quốc nên càng cần phải cố gắng hơn so với người Nhật mới đúng. Thế nhưng trong tiềm thức của các cảnh sát, có lẽ là họ có tâm lý uể oải, rệu rã đối với người da đen này.
Nếu như đúng như lời Azuma đã nói, mọi người đều mang thái độ “Người bị hại là ai không cần biết, chỉ cần là kẻ giết người, thì đều đáng hận cả”, tất sẽ không sản sinh ra thái độ uể oải, tâm lý rệu rã như vậy.
Trên thực tế, Yokovata đối với lòng hăng hái làm việc cuồng nhiệt của Azuma cũng có chút hoảng sợ. Các thành viên trong tổ của Nashu người người đều là những lão tướng đã từng trải qua trăm trận đánh, trong đó Yokovata là một tay thành thạo, các vụ án mà anh đã phá được chỉ đứng sau Yamaji. Tố chất làm cảnh sát hình sự của anh không thể chê trách được, thế nhưng về sau Azuma đã vượt lên, lòng hăng hái cuồng nhiệt của Azuma đè bẹp Yokovata.
Nếu được hướng dẫn chỉ đạo tốt thì anh ta sẽ trở thành một cảnh sát hình sự ưu tú.
Yokovata vừa ngâm mình trong nước, vừa suy nghĩ. Trước đây anh ta cũng giống như Azuma thích mạo hiểm truy xét các loại tội phạm và tiến hành điều tra quá mức. Thế nhưng hoàn toàn dựa trong hệ thống cảnh sát hiện đại để tổ chức tiến hành điều tra, loại cảnh sát hình sự thích phá rào đó thì không thể có được, chỉ có thể xuất hiện ở trong tiểu thuyết thôi. Các cảnh sát hình sự hiện đại chỉ có thể truy xét điều tra những tội phạm hung ác trong những mắt lưới bị tròng cổ trói ngoặt cánh khuỷu (ý nói sự trói buộc cứng nhắc) của tổ chức và luật pháp tố tụng hình sự.
Yokovata hiểu rõ vì sao lại để cho mình đi làm việc với Azuma thay thế cho Yamaji: Những cảnh sát trẻ hơn Azuma thì không thể áp đảo được Azuma.
- Ô, thật là... - Nghĩ tới đây, cảm giác mệt mỏi bỗng trào dâng, cảm giác đói vừa bị quên lãng trong lúc tắm rửa vừa rồi lại quấy đảo ở trong bụng anh.
- Thôi, lên đi, tôi đói rồi.
Lúc trở về, trong phòng đã bày sẵn cơm và thức ăn ngon lành.
- Thật là tuyệt vời!
- Ở trong khách sạn nhỏ nơi thôn quê dân dã này của chúng tôi chẳng có thức ăn gì ngon, không biết có hợp với khẩu vị của các ngài không? - Bà chủ khách khí mời họ xơi cơm. Hai người không kịp trả lời, chỉ mải ăn. Họ căng thẳng suốt ngày, chỉ có lúc này mới tạm thời quên đi mục đích tới đây.
3Sau khi chén sạch một mâm cơm thịnh soạn, tạm coi như họ đã khôi phục được trạng thái bình thường. Từ phía hành lang lát đá truyền lại tiếng bước chân đi chậm chạp thận trọng, ông chủ đã dẫn ba mẹ của ông ta đến.
- Úi dào, để cho các cụ đi tới đây thật là có lỗi, chúng tôi vốn muốn được tới thăm các cụ.
Lúc thường Yokovata ăn nói rất bỗ bã thế nhưng lúc này lại vô cùng khách khí.
- Ồ, không sao, người già vốn thích được nói chuyện với người khác mà!
Ông cụ bước vào, tuy nói là mảnh khảnh, nhưng rất quắc thước theo sau cụ là cụ bà thấp nhỏ hơn, giống như một cái bóng. Sau khi ông chủ đưa cha mẹ đến, làm như có việc bận, liền trở về ngôi nhà chính.
Bốn người ngồi vây quanh một lò sưởi, lò sưởi không dùng điện mà là đốt những viên than hiện tại đã rất ít được sử dụng.
- Vừa rồi nghe con trai hỏi, tôi đã nói qua. Nơi đây đã từng có người nước ngoài tới, từ những năm trước chiến tranh. Họ đều rất thích nơi đây, có người mỗi năm đều tới, có người còn ở lâu dài tại đây.
Sau một hồi hàn huyên, cụ già chậm chạp kể. Điều mà các cảnh sát hình sự muốn nghe nhất là những sự việc có liên quan tới Giôni Hôoát, nhưng trước đó không thể không nghe một bài học lịch sử của Mushoku.
Theo lời cụ kể, phát hiện ra suối nước nóng này là sự việc của hơn một nghìn năm trước, nghe nói là do một con chó của cha Taihyoteiko phát hiện ra, cho nên lúc đầu nơi đây gọi là Sento.
Khai thác thành nơi điều dưỡng chữa bệnh tại suối nước nóng này vào năm Minh Tri thứ mười ba, do mười người phát khởi xây dựng lên “Công ty suối nước nóng Kinto”, đây chính là tiền thân của suối nước nóng Mushoku hiện tại. Ngôi nhà chính này được xây dựng từ năm đó, cho nên nhìn thấy có vẻ mang phong cách cổ kính. Trong mười người phát khởi xây dựng ra Công ty Kinto, có ông nội của cụ già này, sau đó cụ nắm giữ quyền kinh doanh. Năm Minh Trị thứ bốn mươi tư, khi lớp người thứ hai tiếp quản sản nghiệp đã đổi tên khách sạn này là “Khách sạn Kinto suối nước nóng Mushoki", nguồn gốc của cái tên Mushoku không được rõ ràng lắm.
- Có khả năng nơi đây giống như một địa phương tích tụ sương mù (Mushoku trong tiếng Nhật có nghĩa là sương mù tích tụ) cho nên mới có cái tên này chăng?
Trong đôi mắt của cụ già hình như đang truy đuổi một ký ức xa xôi, sự việc mà hai người cảnh sát hình sự này tới hỏi thăm, không ngờ đã dẫn tới hồi ức của cụ. Thần sắc trong mắt cụ hình như đang quay lại nhìn cuộc sống dài dằng dặc của bảy chục năm qua.
Truyền tới cụ già này là đời thứ ba, đương nhiên ông chủ hiện lại chính là đời thứ tư. Trong những năm tháng của bốn thế hệ đã từng có rất nhiều người tới nơi đây.
- Shokaishu, Kodayahan đều tới qua nơi đây, trên sổ đăng ký của khách sạn chúng tôi đều có. Ngài Seijoha Chishi có lẽ cũng đã tới đây, nhưng tôi chưa nhìn thấy. Có khả năng đó là sự việc của thế hệ thứ hai trong gia đình chúng tôi. Bài thơ đó do tôi ngẫu nhiên phát hiện ở trong tập thơ của ngài Seijoha Chishi, rồi nhờ người in lên trên những tờ giấy gói hàng.
- Đó là sự việc xảy ra vào lúc nào?
- Có lẽ là thời kỳ trước chiến tranh. Cụ thể là khi nào tôi không còn nhớ rõ nữa. Tập thơ đó cũng không biết là mất từ khi nào.
- Loại giấy gói hàng đó hiện tại còn dùng không?
- Không. Đại để là chỉ dùng đến khoảng trước sau năm Chiêu Hòa thứ ba mươi thôi (năm 1955).
Giôni Hôoát được sinh ra sau cuộc chiến tranh không lâu, vô luận là có hiểu hay không hiểu được ý nghĩa của những câu thơ đó, dù sao anh ta cũng có khả năng được nhìn thấy loại giấy gói hàng.
- Có điều là vừa rồi chúng tôi đã hỏi thăm qua ông chủ và bà chủ, cụ còn nhớ có người da đen nào tới ở đây không hoặc có sự việc nào liên quan tới người đàn ông này không? - Azuma trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
- Người ngoại quốc đúng là đã tới đây rất nhiều, nhưng không thấy người da đen nào tới cả.
Cụ già tiếp nhận bức ảnh từ trong tay Azuma, nhìn qua cặp kính lão, vừa xem vừa lắc đầu.
- Tôi xin hỏi cụ bà, cụ cũng không có ấn tượng chứ?
Sau khi ông cụ nhìn kỹ tấm ảnh rồi, liền đưa cho bà cụ ngồi ở bên cạnh. Cụ bà không nhìn, đôi môi khô nẻ hơi mấp máy, khe khẽ nói một mình:
- Bà già ấy, những việc chúng tôi không biết, có lẽ bà ấy biết đó.
- Đúng vậy, bà già ấy là người trực tiếp chiêu đãi khách, khi chúng tôi đi vắng, bà ấy luôn có mặt. - Ánh mắt của ông cụ hình như đã nghĩ ra một điều gì dó.
- “Bà già” là chỉ người nào vậy?
Cuối cùng đã có chút manh mối, Yokovata và Azuma phấn chấn tinh thần.
- Là bà đầy tớ làm việc ở trong gia đình chúng tôi đã nhiều năm. Khi chúng tôi tới Tôkyô chơi, một mình bà ấy ở nhà trông nom khách sạn. Những điều bà già ấy biết còn nhiều hơn chúng tôi đấy.
- Bà già ấy hiện tại đang ở đâu? - Azuma và Yokovata cảm thấy cần thiết phải tới gặp “bà già” ấy ngay.
- Đang ở Totaku.
- Totaku à? - Họ cảm thấy hình như đã nghe thấy tên này ở đâu rồi.
- Khi các ngài tới đây chẳng phải đã thấy có một hồ nước đó sao? Chính là cái làng trên thượng du sát cạnh hồ nước, một thời gian nữa sẽ bị nước nhận chìm. Hiện tại bà già này đang ở đó một mình.
Cái tên này chính là đã được nghe thấy bà chủ nói khi uống trà ở trong khách sạn mới.
- Cháu gái bà cụ ấy hiện tại vẫn đang giúp việc ở trong khách sạn của chúng tôi.
- Cái gì? Cháu gái bà cụ ấy đang ở đây à?
- Đó là một cô gái đáng thương. Thuở nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ, bà ấy đã đưa cháu về nuôi khôn lớn. Cụ già ấy tuổi đã cao, không làm nổi công việc nữa, đã ở lại đây, được chúng tôi chiếu cố. Cháu gái của cụ tên là Seishi, sau khi tốt nghiệp trung học liền tới làm việc thay cho cụ và nuôi dưỡng cụ. Chúng tôi khuyên cháu cứ tiếp tục đi học, chúng tôi sẽ trông nom bà cụ cho, nhưng cháu kiên trì nói để lại bà ở một mình cháu không yên tâm, học chẳng vào, cho nên cháu đã làm việc trong gia đình chúng tôi. Để tôi đi gọi cháu lại đây.
Trong khi ông cụ nói, bà cụ đã đứng dậy, rất nhanh nhẹn, không hề có dáng của người cao tuổi, đẩy cửa bước ra. Hai vợ chồng cụ tuy tuổi đã già, nhưng rất hiểu tâm ý của nhau.
Một lát sau, bà cụ dắt vào một cô gái tuổi chừng mười bảy, mười tám, dáng người mập mạp đầy đặn, trông vẻ rất khỏe mạnh. Bà chủ cũng bưng trà bước theo sau.
- Cô gái này chính là Seishi, rất đảm đang, mọi công việc trong ngoài ở đây đều không rời khỏi tay cô ấy. Cứ lưu giữ mãi cô ấy ở trong núi sâu này chúng tôi cũng cảm thấy không phải, thế nhưng...
Hình như bà chủ đang biện bạch cho mình. Bà đã thay lại bình trà. Khuôn mặt vốn dĩ đã hồng hào của Seishi lúc này càng đỏ hơn, cô gái nhanh chóng cúi gập người vái chào hai vị cảnh sát hình sự.
- Cô là Seishi phải không, lần đầu tiên gặp cô. Chúng tôi có một số việc quan trọng muốn hỏi bà của cô. Liệu bà của cô còn nhớ được những sự việc ngày xưa không nhỉ? - Để xóa bỏ sự căng thẳng cho cô gái, Azuma đã dịu dàng hỏi.
- Ồ, bà em rất thích kể chuyện xưa, bà thường kể những sự việc của khách ngày trước. Thậm chí, cả những thích thú nho nhỏ của khách bà em vẫn còn nhớ được rất rõ. - Nói tới người bà thân yêu của mình, Seishi tỏ ra rất vui sướng.
- Điều này thật sự chẳng giản đơn chút nào. Thế nhưng bà của em có kể tới những việc tựa như có người da đen nào trong số khách không?
- Người da đen ấy à?
- Người ấy mang quốc tịch Mỹ.
- Điều này cũng có đấy. Bà em nói rằng rất lâu về trước có một người lính da đen đã mang theo đứa con nhỏ tới đây.
- Người lính da đen mang con nhỏ tới đây à? – Yokovata và Azuma không kìm nổi mình, đã kêu lên.
- Em nói là người lính da đen đó mang theo con nhỏ tới đây à? - Azuma hỏi lại một lần nữa.
- Đúng vậy, hình như em đã nghe bà em nói như vậy. Có điều là từ rất lâu về trước, em có nghe bà em nói một lần, tới nay em không còn nhớ rõ nữa.
- Chúng tôi muốn được gặp bà của em.
- May quá, ngày mai Seishi được nghỉ, cô gái này phải tới Totaku, các ngài có thể cùng đi! - Bà chủ cười khì khì, nhìn sắc mặt của Seishi và hai người cảnh sát.
Những điều cần hỏi ở Mushoku đều đã hỏi hết, có thu hoạch lớn. Azuma và Yokovata tựa hồ như không chờ được tới ngày mai nữa.
Khi tiễn bốn người ra tới bên ngoài cửa, trên bầu trời đã mọc chi chít đầy sao, Azuma và Yokovata đã rất lâu chưa được ngắm bầu trời như vậy. Mỗi ngày khi hoàn thành nhiệm vụ trở về nhà, thường là đã rất muộn, bầu trời đêm ở trong thành phố hình như đã biến sắc, những ngôi sao bé nhỏ đó phát ra những tia sáng ảm đạm yếu ớt, tựa có tựa không.
Thế nhưng ngắm nhìn bầu trời sao ở đây, hình như đã dồn chặt rất nhiều, rất nhiều ngôi sao vào không gian hữu hạn, những ngôi sao va chạm vào nhau phát ra những ánh lửa chói lọi.
Hai người đứng dưới bầu trời, cảm thấy vô số những ngôi sao đang nhìn họ, giống hệt như những con dã thú đói khát đã phát hiện ra con mồi, tất cả đều nhốn nháo cả lên.
- Không biết làm thế nào, bầu trời sao này hình như rất muốn dọa nạt con người!
Yokovata rụt cổ lại, như bị người truy đuổi liền chạy trốn vào bên trong cánh cửa, Azuma hình như cũng sợ hãi liền bám theo sau.
4Ngày hôm sau vẫn là một ngày trời thu cao trong sáng. Phía trước khách sạn vang lên những âm thanh hỗn tạp. Nhìn qua cửa sổ, mấy du khách nam nữ đã trang điểm, chuẩn bị xuất phát.
- Buổi tối hôm qua số người ngủ trọ tại đây, hình như không chỉ có chúng ta?
- Rất nhiều người trọ ở đây! Nhìn họ sung sướng như vậy kìa!
- Hình như tôi nghe nói từ nơi đây sau khi vượt qua một ngọn núi có tên là Kikyoku thì có một con đường du lịch đi bộ thông tới cao nguyên Senkan.
- Đó không gọi là núi Kikyôku mà là núi Hikyoku.
Từ phía sau truyền đến tiếng nói tiếng cười của cô gái trẻ. Thì ra là cô gái có tên Seishi đã đưa cơm tới ngày hôm qua.
- Ồ, Seishi đó à?
- Các ngài ngủ có ngon không?
- Ô, lâu lắm rồi chưa được ngủ giấc nào ngon như vậy. Vì đói bụng chúng tôi mới tỉnh dậy đó.
- Đa số khách đều nói như vậy.
- Tôi cũng thế, có một thời gian rất dài tôi không muốn ăn sáng, không khí tốt lành, ăn uống cũng biến thành ngon miệng. - Yokovata nhìn vào bàn ăn, nói chen vào.
- Ồ, Seishi, cô định khi nào đi?
- Tùy theo ý thích của hai vị, nếu các vị chuẩn bị xong rồi thì ngay bây giờ có thể xuất phát được.
- Nói như vậy, nếu chúng tôi ăn cơm chậm chạp lề mề, thì chẳng còn ra sao cả. Khó khăn lắm cô mới có được một ngày nghỉ quý giá như thế này.
Trong lúc nói chuyện, Yokovata đã vội vàng và cơm.
- Không hề gì, dù sao thì em cũng vẫn phải đợi các ngài ăn cơm, các ngài cứ ăn từ từ cho ngon miệng.
Nói xong, Seishi liền ngồi xuống bên cạnh hai người.
Hai người thanh toán tiền trước khi xuất phát.
Đôi vợ chồng già của khách sạn bước ra tiễn, hai cụ già đứng tựa vào nhau, ngắm nhìn mãi cho tới lúc họ mất hút ở phía bên kia núi. Azuma và Yokovata nhìn bóng hai cụ già ở trên dốc núi, trong lòng rất cảm động. Ánh nắng ban mai huyền ảo biến hóa thành vô số tia sáng chiếu rọi xuống, thân hình của hai cụ già càng ngày càng xa, chẳng bao lâu đã trở thành hai chấm đen, cuối cùng đã biến thành một chấm đen, rồi tan biến thành một thể hòa vào ngôi nhà cổ kính đó.
- Họ vẫn còn ở đó nhìn ngắm đưa tiễn chúng ta. - Azuma có chút lưu luyến không muốn chia lìa, nói.
- Hai cụ vẫn luôn luôn tiễn khách như vậy đó. - Seishi nói.
Yokovata rất cảm khái:
- Hai cụ già đã ở trong khách sạn tại khe núi như thế này, dựa vào nhau mà sống, bình thản yên ổn sống qua những năm tháng cuối đời.
- Đúng là một cuộc đời an nhàn tốt đẹp.
- Ngoài mặt nhìn thì như vậy đó, thế nhưng chưa biết chừng các cụ cũng đã phải từng trải qua lịch trình trăm cay ngàn đắng của mình mới có được ngày hôm nay.
Yokovata đang nói vậy thì họ đã bước tới sườn núi. Vượt qua sườn núi thì không nhìn thấy khách sạn cũ đâu nữa.
- Tạm biệt! - Azuma nghĩ, dù sao thì các cụ cũng đã không nghe thấy nữa, nên chỉ vẫy tay, trong miệng khẽ nói lời tạm biệt. Ở phía trước, Seishi đã bắt đầu xuống dốc, khách sạn mới đã xuất hiện ở trong tầm mắt.
- Rất muốn lại tới đó một lần nữa!
- Đúng thế.
Hai người thì thầm nói. Thế nhưng họ cũng biết điều này chẳng qua chỉ là tình cảm nhất thời mà thôi.
Từ khách sạn mới họ ngồi lên xe buýt nhỏ men theo con đường khi đến để trở về. Tài xế vẫn là người ngày hôm qua, người đàn ông cùng ngồi trên xe ngày hôm qua cũng ở trên xe, hình như người đó đã ngủ một đêm ở khách sạn mới. Khi lên xe, bà chủ tặng cho họ quyển sách nhỏ bên trên có in dòng chữ “Bản khách sạn quanh năm đều trống vắng”, đây cũng là lời quảng cáo chưa từng thấy.
- Tôi nói một câu thừa, họ viết như thế này có tốt không? - Yokovata hỏi kiểu chỉ lo trời sụp.
- Khẳng định là họ không muốn kiếm nhiều tiền. Có khả năng là chỉ dựa vào những người khách đến trong những ngày nghỉ, ngày tết hoặc mùa du lịch thì có thể duy trì được đời sống trong cả năm của họ.
Trên quyển sách nhỏ đó còn viết: “Những ngày nghỉ tết xuân, một đoạn thời gian trong mùa hạ và những ngày nghỉ trong tháng giêng ở đây tương đối náo nhiệt”. Thế nhưng không nói là “chật khách”.
- Loại khách sạn đặc sắc này rất nên tiếp tục bảo tồn cho tốt.
- Đúng vậy!
Hai người gật gù nói với nhau.
“Bà cụ già” sống ở trong một căn phòng còn tồn tại ở Totaku. Mặc dù mọi người khuyên bà dọn vào ở trong căn nhà mới đã chuẩn bị chu đáo ở trong làng rồi, nhưng bà cụ nói muốn được ở gần cháu gái, cho nên mãi tới bây giờ vẫn ở trong căn phòng tồi tàn chắp vá.
Bà cụ sống ở đó yên ổn trong những năm cuối đời, những ngày nghỉ Seishi trở về thăm cụ, đó là lạc thú duy nhất của cụ.
Những lúc Seishi đi vắng, tuy có chút vắng vẻ, nhưng mọi người ở Mushoku đều chăm sóc tới sức khỏe của cụ, cho nên cuối cùng cũng chẳng có gì là bất tiện cả.
Seishi là một cô gái hiểu biết, khi tốt nghiệp trung học, các bạn học của cô, có người học lên cao, có người tới làm việc ở Takaki hoặc Tôkyô, nhưng cô không muốn xa quê hương, nói rằng không muốn để cho bà ở lại nhà một mình, nên cô đã tìm một công việc ở suối nước nóng Mushoku thuộc bản địa. Vì lòng kính hiếu đối với bà, cô đã rũ bỏ mộng tưởng thanh xuân của mình, nhốt kín mình ở trong núi sâu tịch mặc này.
- Suốt ngày sống ở trong núi, cô không thấy tẻ nhạt hay sao - Azuma hỏi.
Seishi e thẹn ngước mắt lên:
- Số bạn bè làm việc ở Tôkyô nói ở đó nghe ra thì mọi thứ đều tốt, nhưng mỗi lần trở về sắc mặt của họ đều kém sút, gầy gò, thu nhập ở đó cũng không tốt bằng ở Mushoku. Mỗi người đều hình như đang đày dọa thân thể của mình, tự vả cho mặt mình sưng lên để tỏ ra là mình béo. Còn em, em chỉ thích vùng núi. Ở đây phong cảnh, không khí đều rất tốt, ông chủ và bà chủ lại đều là người tốt, không có quan hệ giao dịch phức tạp. Ngoài ra, điều quan trọng nhất là em có thể được ở gần bà em. - Seishi nói, tràn đầy tình cảm sâu sắc.
- Cách nghĩ của cô rất đúng, ở vùng Tôkyô đó, một chút ích lợi đều không có, đặc biệt là không thích hợp với những cô gái như cô.
Yokovata xía vào nói như khuyên bảo:
- Thường xuyên có học sinh làm thuê tới nơi đây, nếu có người Tôkyô, cô không được có chút sơ suất đó.
- Tại sao lại không thể sơ suất?
- Bọn họ chỉ giỏi bẻm mép, không thích làm việc. Đó chính là bọn học sinh làm thuê từ Tôkyô đến.
Seishi nhìn Yokovata với con mắt kinh ngạc.
Xe buýt men theo đường núi chạy xuống, độ cao giảm dần, đã xuất hiện một khe núi giống như đao chém búa bổ, cảnh sắc trở nên bằng phẳng êm dịu hơn.
- Khi em trở về bà em thường xuyên tới chỗ hồ nước này để đón em.
Seishi phấn chấn, đôi má ửng hồng. Phía trước đã nhìn thấy hồ chứa nước, đã nhìn thấy có rất nhiều người đứng trên bờ hồ và vây quanh nơi gần cống tháo nước ở phía dưới bờ hồ.
- Hình như đã xảy ra chuyện gì rồi. - Người tài xế vừa giảm tốc độ vừa nói nhỏ.
- Đã xảy ra chuyện rồi ư? - Seishi lo lắng, cau mày.
- Hình như có người rơi xuống hồ.
- Từ trên bờ hồ ngã xuống dưới, nhất định là không thể sống được. - Hai người cảnh sát đưa mắt nhìn nhau.
- Tại sao bà em lại không có ở đó? - Seishi nhìn xuống phần đáy bên hồ nước, lo lắng cau mày. Bà của cô luôn luôn đứng ở đó đón cô trở về.
- Ta cũng tới xem sự việc gì nào? - Azuma nói lời này là để an ủi Seishi, nhưng cái chính là để phá tan dự cảm chẳng lành đang manh nha trong lòng mình. Xe ôtô đã chạy lên đỉnh bờ hồ.
- Cuối cùng là ai bị