Chương 10 ĐỨA CON PHẢN NGHỊCH-1
Lâu lắm rồi chưa gần gũi, tối nay anh tới phòng em có được không? Đã nửa tháng nay, hai vợ chồng khó có dịp được ăn chung cùng bàn trong bữa tối - Sau bữa cơm, Gun Yohây thử thăm dò vợ.
- Điều anh nói là thật đó ư? Không phải là mặt trời mọc từ đằng Tây đây chứ? - Hachisugi Kyôko nói, mắt cố ý ngắm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
- Sao, em không có hứng thú à?
- Anh mới không có hứng thú ấy, thật là ngốc! - Kyôko mặt đỏ dừ nói, giơ cao tay khẽ đánh vào chồng. Làn da hồng hào của người vợ khiến cho người ta rất khó đoán được tuổi thực của bà ta.
- Không thường xuyên quét dọn vệ sinh có thể kết thành mạng nhện đó. Lẽ dĩ nhiên đã kết thành hay không kết thành còn phải dùng đôi mắt để mà nhìn. - Gun Yohây để lộ ra điệu cười dâm dục. Hàm ý của điệu cười này chỉ có đôi vợ chồng họ mới hiểu được.
- Trong lời anh nói mang vẻ châm chọc, cũng lâu lắm rồi em chưa được hưởng thụ, em đã sớm quên béng mất cảm giác đó rồi.
- Bất kể nói như thế nào, em vẫn là nữ sĩ Hachisugi Kyôko, nhà bình luận về vấn đề gia đình nổi tiếng trong toàn quốc, ngay đến cả anh là chồng của em cũng không được tùy tiện chung giường chung gối với em.
- Thôi anh đừng nói tầm bậy tầm bạ nữa. Từ sau khi làm nhà bình luận, em đã cự tuyệt một lần yêu cầu nào của anh chưa? Dĩ nhiên có khi vì quan hệ công tác đã để lỡ thời cơ, thế nhưng em vẫn hết sức cố gắng chiều theo ý anh. Hơn nữa, việc em làm nhà bình luận, anh cũng đã đồng ý rồi kia mà.
- Ồ... em đừng có thật thà như thế! Anh cảm thấy tự hào vì có người vợ như em. Em xinh đẹp lộng lẫy, hơn nữa, em còn là một nhà bình luận nổi tiếng, anh chẳng qua chỉ do cảm giác ưu việt mà phát ra mấy câu cảm xúc đó thôi. Những người đàn ông đều cảm thấy thần hồn điên đảo bởi sắc đẹp và làn da lộng lẫy của em, và có chăng họ chỉ được hưởng thụ em ở trong tưởng tượng, để tự an ủi mình mà thôi. Còn anh, anh đã cưới em làm vợ, được tận tình hưởng thụ em, một người đàn ông như anh còn có được vận may nào hơn?
- Anh đã quá khen, em chỉ là một người vợ, ngoài ra là nhà bình luận, về nhà chẳng qua cũng chỉ là một bà chủ trong gia đình rất bình thường mà thôi. Còn anh thì không như vậy, anh làm người đi đầu trẻ trung của Dân Hữu Đảng, mọi người đều cho rằng anh là một nhân vật có sức cạnh tranh giành chính quyền khóa sau. Người đàn ông thường không thỏa mãn với việc chỉ có một người đàn bà làm vợ, vì không thể được độc chiếm anh mà em đã cảm thấy nuối tiếc.
- Anh đã chẳng trọn vẹn là của em đó sao?
- Không được, không được, em hiểu hết cả rồi, em không thể thô tục như thế được. Anh trẻ trung như thế này, tính lực tràn trề như thế này, một hai tháng không nồng nhiệt với vợ, liệu anh có thể chịu được không?
- Thôi, thôi, đừng tìm chỗ sơ hở đó mà trách móc anh.
Gun Yohây dùng bàn tay đầy đặn thẹn thùng che lên mặt, hình như không muốn để cho vợ nhìn thấy sự biến đổi sắc thái của mình.
- Tốt lắm, hiếm khi được anh chủ động như thế này, đêm hôm nay toàn bộ con người anh đều là của em. Em lập tức đi sửa soạn đây.
Kyôko nói xong liền rời khỏi bàn ăn, có điều khác với bà chủ gia đình bình thường là, việc dọn dẹp sau bữa ăn đều do người hầu gái ở trong nhà làm, bà ta không bao giờ phải lo lắng tới. Nhiệm vụ của bà ta trong đêm hôm nay là trang điểm sao cho hấp dẫn để giành được sự yêu thương đầy đủ của chồng.
Kyôko vừa lựa chiếc áo ngủ có khả năng làm chồng thích thú vừa tính toán xem đã qua bao nhiêu ngày chưa chung giường với chồng... Vợ chồng có phòng ngủ riêng, thói quen này được bắt đầu từ sau lễ tân hôn không lâu.
Năm tổ chức lễ cưới, Kyôko hai mươi ba tuổi, lúc đó Gun Yohây ba mươi tuổi, đã kinh doanh một nhà máy thép có quy mô tương đối lớn. Sau khi kết hôn bốn năm, được sự giúp đỡ của một nhân vật lớn trong giới tài chính, Gun Yohây đã tham gia tranh cử nghị viện. Cuộc chiến đầu tiên giành thắng lợi, Gun Yohây bước vào chính giới. Sau khi trở thành chính trị gia, công việc của Gun Yohây càng ngày càng bận rộn nên thời gian giành cho vợ rất ít. Để lợi dụng một cách có hiệu quả khối lượng thời gian hữu hạn đó, vợ chồng đã ngủ riêng phòng.
Thời gian đầu, mỗi đêm người chồng đều tới phòng của vợ ngủ suốt cho tới sáng, về sau, theo đà địa vị của nhà chính trị được nâng cao từng bước, số lần Gun Yohây tới phòng vợ cũng càng ngày càng ít đi. Vả lại, hình như ở bên ngoài, Gun Yohây còn có người đàn bà khác.
Thoạt đầu, Hachisugi Kyôko cảm thấy rất tẻ nhạt. Nhưng sau khi có con rồi trở thành nhà bình luận về vấn đề gia đình, được xã hội coi trọng, bà ta dần quên đi cảm giác ấy. Đối với một người vợ đã biến đổi, có công việc bận rộn mà nói, thì sự bận rộn của người chồng quả thật là một vận may ngoài sức tưởng tượng.
Tình trạng hai vợ chồng không thu xếp đưực thời gian chung sống càng ngày càng nhiều. Cho dù thoáng hoặc đều ở nhà, cũng lại vì mỗi người đều mang công việc về nhà quá nhiều, cho nên số lần vợ chồng cùng phòng đã giảm thiểu tới cực điểm. Mặc dù như vậy, thế nhưng tình câm giữa vợ chồng vẫn không hề lạnh nhạt.
Lâu lắm rồi chưa làm tình, hai người đều bị ngọn lửa dục đốt cháy toàn thân.
- Quả thực không thể khiến cho người ta tin được em là một người mẹ đã bốn mươi tám tuổi, có hai con trai và gái đang học đại học.
Kyoko lâu lắm rồi chưa được thỏa mãn như thế này, sự hưng phấn làm cho toàn thân bà ta nóng ran lên, làn da đều ửng đỏ. Trong niềm khoái lạc đê mê, Gun Yohây vừa thưởng thức thân thể của vợ, vừa nói như vậy. Giữa đôi vợ chồng chung sống qua nhiều năm, đã không còn gì tỏ ra e thẹn nữa, có chăng chỉ là những bí quyết ung dung và phối hợp nhịp nhàng được chứng thực bằng những kinh nghiệm, khiến cho đôi vợ chồng lão luyện này càng sung mãn tự tin.
Kyoko nhiệt tình sôi sục, thực ra không muốn di chuyển thân thể trần truồng của mình ra khỏi ánh mắt của chồng. Điều này chẳng hề phải là vì bà ta không biết xấu hổ, mà là thể hiện tràn đầy tự tin của bà ta. Bà ta tin chắc rằng bà ta đã có đầy đủ sức cuốn hút thành thạo của nữ giới, hoàn toàn có thể hấp dẫn được chồng. Sức ảnh hưởng xã hội của bà ta cũng không thể tách rời sức cuốn hút của loại đàn bà thành thạo này.
- Đừng có nhắc mãi đến tuổi tác nữa, em rất lưu tâm tới điều đó!
- Chuyện kỳ cục, em cứ để ý đến tuổi tác làm gì, em không kém bất kỳ một cô gái trẻ trung nào, em đẹp một cách viên mãn, em đang ở thời kỳ đẹp nhất của đàn bà.
- Cuối cùng thì anh đang so sánh với cô gái nào vậy? Thật đáng ghét! Đừng có nói ra những lời dễ nghe đó ở trước mặt con mụ già này. Nếu anh thật sự cảm thấy tôi tốt đẹp như vậy, thì tại sao lại không thường xuyên tới phòng ngủ của tôi? - Kyôko trách móc.
- Chẳng phải là anh thường vắng nhà đó ư? Phải chăng là em ở bên ngoài cốt là để cho những tên đàn ông trẻ ngắm nhìn thân hình xinh đẹp đó của em?
- Đây chính là điều sai lầm của anh. Công việc hiện tại của tôi cũng rất có ích lợi đối với sự nghiệp mà anh đang đeo đuổi. Anh nói như vậy là quá xúc phạm đến tôi đó!
- Anh biết! Anh cũng không chịu nổi cuộc sống vợ chồng không có quy luật này. Anh chỉ yêu có một mình em, mặc dù hiện tại vợ chồng chúng ta sống riêng biệt, thế nhưng đối với anh, em vẫn là người vợ duy nhất. Trong tầm mắt anh, em là người đàn bà tuyệt nhất, không ai sánh bằng.
- Tôi biết rằng anh đang phỉnh phờ nịnh hót, thế nhưng tôi vẫn thích nghe. Đối với tôi, anh cũng là người đàn ông duy nhất, chí cao vô thượng của tôi.
- Để cho em nói ra lời này, anh cảm thấy rất xấu hổ.
- Anh đã xấu hổ bao nhiêu lần rồi. Tôi cần xem những hành động sau này của anh. Cuốỉ cùng chúng ta có còn là vợ chồng nữa không?
- Các con ra sao? - Gun Yohây ý thức được tuổi tác của mình, đã dàn hòa vui vẻ với vợ, đột nhiên liền nghĩ tới hai đứa con.
- Yôshi hình như chỉ ở trong phòng của mình. Còn Kyôhây thì gần đây không hề trở về nhà.
- Đều là tại vì em đã mua phòng riêng cho nó.
- Ồ, chẳng phải là anh đã nói Kyôhây không thể vĩnh viễn là một đứa trẻ, tốt nhất là để cho nó được nếm trải một chút mùi vị của cuộc sống độc lập, chẳng phải anh đã nói “Ôkê!” đó sao?
- Đúng vậy!
- Làm cha mà không có trách nhiệm như vậy đó!
- Ồ, anh đâu phải là không trách nhiệm, mà là không hiểu biết được người thanh niên ở độ tuổi như nó. Trước hết không nói tới việc để cho con cái sống cách biệt, mà anh cảm thấy chúng nó có chút giống như từ một hành tinh khác bay tới vậy.
- Đừng nói như thế, trong gia đình chúng ta đâu có chuyện con cái cách biệt bao giờ.
- Đúng vậy, các con đều là công cụ làm ăn buôn bán của cô!
- Công cụ làm ăn buôn bán à? Anh nói quá đáng rồi đấy! Các con nghe thấy sẽ bực tức đó.
- Không đúng hay sao? Con người cũng vậy, công cụ cũng thế, dù sao cũng không được để mặc chúng nó. Chúng nó là trưởng nam và trưởng nữ của Gun Yohây và Kyôko. Cha mẹ có danh vọng, có địa vị trong xã hội, còn phải thường xuyên nhắc nhở chúng nó, mọi hành động của chúng đều phải phù hợp với thân phận địa vị của bố mẹ.
- Những điều đó các con đều biết cả.
- Dù sao thì các con đều phải giao cho cô, cô phải quản lý, dạy dỗ chúng cho tốt!
Không gian chợt im lặng, chẳng mấy chốc đã truyền ra tiếng ngáy ngủ đều đều của Gun Yohây. Xem ra đêm hôm nay Gun Yohây dự định sẽ ngủ trong phòng của vợ.
2Vào giờ phút này, Yôshi đang đứng ngây người trong phòng của mình, sắc mặt xanh xao, giương đôi mắt to, để mặc cho những giọt nước mắt to tướng lăn xuống, hình như cô đã phải chịu một cú sốc. Thỉnh thoảng đôi môi lại run rẩy mấp máy, đang nói một mình, lại càng giống như cô đang kìm nén tiếng khóc nỉ non đau khổ đang trào lên từ trong nơi sâu thẳm của trái tim.
- Hèn hạ! - Cô quy hết nỗi đau khổ trong lòng thành hai chữ rồi phát ra, tiếp đó là tiếng khóc nức nở, vì không muốn để cho tiếng khóc của mình truyền ra ngoài, cô gắng sức kìm nén.
Trên bàn trước mặt Yôshi đặt một chiếc máy thu thanh bỏ túi, cô muốn nghe buổi phát thanh âm nhạc. Khi điều chỉnh núm xoay, vô tình thu nghe được “đoạn đối thoại kinh sợ” của bố mẹ phát ra qua máy nghe trộm cỡ nhỏ lắp đặt ở trong phòng của mẹ, khiến cô đã nhìn rõ được bộ mặt thật của hai người.
Lẽ dĩ nhiên, Yôshi đã hiểu rõ, người đặt máy nghe trộm ở trong phòng mẹ là anh trai Kyôhây.
Nghe những lời đàm thoại của bố mẹ, toàn thân Yôshi hình như đã bị dây xích sắt trói chặt không thể cựa quậy được nữa.
Anh trai từng kể cho cô nghe về cách ăn ở đối xử của bố mẹ, lần này thông qua máy nghe trộm, cô đã được chứng thực, quả thật là không tưởng tượng nổi.
Khi anh trai đòi dọn ra ngoài ở, Yôshi cực lực khuyên can, nhưng Kyôhây không nghe theo sự khuyên can và khẩn cầu của em gái. Anh ta bĩu môi nói:
- Yôshi, tốt nhất là em cũng nên sớm rời khỏi ngôi nhà này đi, bố mẹ chẳng qua chỉ coi chúng ta như một đồ vật được cưng chiều mà thôi.
- Đồ vật được cưng chiều ư? Anh nói có phần quá đáng đấy. Cha mẹ yêu quý chúng ta như vậy, sao anh lại...
- Điều này à, không gọi là yêu quý được, chúng ta đều là những đồ chơi đẹp để cho mẹ khoe khoang ở trước mặt mọi người. Em thử nghĩ mà xem, có bao giờ cha bế em lấy một lần không? Em có cảm nhận được tình yêu của mẹ không? Không có chứ? Từ khi vừa sinh ra chúng ta, liền phó thác cả cho người ở nuôi nấng, cha mẹ chưa bao giờ động đậy một ngón tay cho việc nuôi dưỡng dạy dỗ chúng ta, điều mà hai kẻ đó làm, chẳng qua chỉ là “trả khoản tiền nuôi dạy” vì chúng ta.
- Không thể nói như vậy được. Sau lại gọi bố mẹ là hai kẻ đó?
- Yôshi bật lên tiếng khóc.
- Còn có cách gọi nào khác nữa? Đối với họ dùng hai chữ “kẻ đó” cũng đủ khách khí rồi.
- Có điều, anh ơi, chẳng phải là anh luôn luôn cùng mẹ xuất hiện trên đài truyền hình, trên đài phát thanh, hơn nữa lại còn tiến hành đối thoại cả ở trên tạp chí nữa đó sao?
- Điều đó chẳng qua chỉ là giúp đỡ mẹ trong làm ăn đó thôi. Vô luận là nói một cách đàng hoàng tề chỉnh như thế nào thì ngày nay, ở trên thế giới này vẫn là có tiền có thể bắt quỷ đẩy cối xay được. Họ tuy chẳng có tình yêu, nhưng cuối cùng vẫn chi đủ khoản “dưỡng dục phí" vì chúng ta, hiện tại họ đã thoát khỏi cuộc sống cơ cực rồi. Anh giúp đỡ họ, cốt là để cho họ chi ra khoản “dưỡng dục phí” nhiều hơn. Chẳng phải là em cũng đang giúp đỡ họ đó sao? Em có thể coi điều này là “Trò chơi mẹ con” để kiếm tiền được đó.
- "Trò chơi mẹ con” là thế nào? Sao anh lại có thể nói ra những lời lẽ đáng sợ như vậy được?
- Coi như anh đã nhìn thấu suốt bản chất của họ rồi, họ tuy nói là cha mẹ của chúng ta, nhưng không giống như những kẻ làm cha mẹ.
- Không giống làm cha mẹ, thì giống cái gì?
- Những người ở nhờ dưới cùng một mái nhà. Kể từ ngày chúng ta ra đời đã sống cùng nhau, thời gian cùng ở với nhau rất ít.
- Anh đang có khúc mắc với cha mẹ phải không? Chẳng phải là anh và cha mẹ luôn luôn rất thân mật đó sao? Bây giờ...
- Sao lại gọi là có khúc mắc? Hì hì, điều này thực sự quá nực cười, sao em lại nói là anh và họ rất thân mật được? Này Yôshi, đừng có đùa nữa. Thực sự là quá nực cười, sự nực cười đã khiến anh cười rơi nước mắt.
Quả thật là Kyôhây đã cười rộ, tới mức nước mắt trào ra đầy mặt, giống như đã mắc phải chứng bệnh gì. Sau khi cười một trận, khó khăn lắm mới yên tĩnh được, Kyôhây nói:
- Được, anh sẽ cho em xem chân tướng của họ.
- Cuối cùng anh định làm gì?
- Ở trong phòng ngủ của họ anh đã lắp đặt một máy nghe trộm dùng núm điều chỉnh tần số sẽ có thể thu được. Nếu em nghe được lời họ nói, thì sẽ tìm hiểu được bản chất của họ. Lắp đặt bên trong có chiếc pin cỡ nhỏ, có thể dùng được thời gian rất dài.
- Cầu xin anh, đừng hèn hạ như vậy! - Lời nói của Yôshi rõ ràng đang phát run lên.
- Sao lại hèn hạ? Đó là điều anh học theo mẹ. Có lẽ em cũng đã biết, bà ấy đã xem trộm nhật ký của anh, liên tục xem trộm suốt một năm mà anh không biết, còn dùng nhật ký của anh làm tài liệu thô viết ra một quyển sách, quyển sách này bán rất chạy, khiến cho bà ấy nhanh chóng nổi tiếng. Vì việc này mà bà ấy thành danh, nhưng những điều bí mật của anh hoàn toàn đã bị công khai. Cảm giác này giống hệt như hình dạng của mình ở trên nhà xí, bị người ta chiếu trên truyền hình, vẫn tự cho rằng không ai nhìn thấy. Từ đó trở đi, coi như anh đã nhìn thấu người đàn bà này rồi, nào là hình tượng người mẹ trong toàn quốc, người vợ hiền, người mẹ tốt, thay chồng dạy con, nào là thông minh xinh đẹp, có phong độ và phẩm chất của xã hội thượng lưu; lại còn nào là để cho trẻ con ở bất kỳ địa phương nào nhìn thấy đều sẽ có cảm giác thân thiết và có thể cảm thụ được tình thương yêu của một người mẹ bình thường. Thế nhưng xuyên qua hiện tượng sẽ nhìn thấy bản chất, bà ta là một người đàn bà quỷ quái có tham vọng tự đề cao mình rất mạnh, muốn dùng con làm chiếc cầu nhảy để thành danh. Trước khi thành danh, một mặt bà ta diễn vai người phụ nữ sống qua ngày ở trong gia đình dưới sự che chở của ông bà, một mặt lại dùng phương thức hiệp trợ ông bà để biểu hiện mình. Có lẽ nhật ký và thư từ của em cũng bị bà ấy xem trộm rồi đó.
Nghe anh trai nói vậy, Yôshi cũng có chút đồng cảm. Cô vốn dĩ không có thói quen viết nhật ký, nhưng đã nhiều lần mẹ khuyên cô nên viết nhật ký.
- Viết nhật ký quen rồi thì sẽ không cảm thấy khó nữa, trái lại, nếu một ngày không viết nhật ký thì sẽ cảm thấy vướng mắc. Những ngày đã trôi qua sẽ vĩnh viễn không trở lại nữa, mọi người đều nên viết nhật ký để ghi chép lại cuộc đời tươi đẹp của mình. - Mẹ thường nói như vậy, có lẽ nào cũng là vì muốn để xem trộm hay sao?
Khi viết thư, Yôshi có thói quen thích viết nháp. Có mấy lần, đem tờ thư viết nháp vứt vào trong thùng đựng giấy lộn, đợi tới lúc muốn đọc lại thì lại không tìm thấy. Đích xác là đã ném vào đó rồi, thế nhưng lật giở mãi cũng không sao tìm thấy được. Hỏi người giúp việc, người giúp việc nói thùng giấy lộn vẫn chưa đổ, có lẽ nào là do mẹ lấy đi chăng?
Sau này có mấy lần Yôshi phát hiện trong trước tác của mẹ có những câu từ và cách nói mà bản thân mình thích dùng, cô cảm thấy rất kỳ quặc.
- Có điều, lẽ nào... - Yôshi nửa tin nửa ngờ.
Kyôhây nói:
- Nói tóm lại là, em cần phải hết sức chú ý, nếu đã có bạn trai thì lại càng cần phải chú ý, để tránh trở thành những tài liệu phản biện để mẹ giáo dục các thiếu nam và thiếu nữ. Em nhất định phải nghĩ rằng ở trong nhà có gián điệp, anh không sao chịu nổi sự theo dõi giám sát của gián điệp. Anh rời khỏi nhà ra ngoài ở sẽ khiến cho mẹ mất đi những tài liệu quan trọng, có điều là chúng ta đã làm thành một khoản giao dịch rồi.
- Khoản giao dịch à?
- Đúng thế! Sau khi thỏa thuận anh phải đem nhật ký của mình đưa cho mẹ xem, sắc mặt của mẹ thể hiện ra rất khó coi, có điều, cuối cùng bà vẫn phải đồng ý với khoản giao dịch này. Làm như vậy đối với bà ấy cũng có ích, bà ấy tuyệt đối không thể viết được nhật ký như trình độ của anh. Sau khi viết một thời gian, anh đã lười, không muốn tự viết nữa, dù sao cũng đều chỉ là những lời giả dối, ai viết cũng đều như vậy cả. Vì thế anh đã tìm được một người viết văn rất hay trong đám bạn bè, viết thay anh. Cậu ta rất vui vẻ vì có cơ hội tốt, kiếm ngoài được một khoản tiền lớn. Hiện tại, bản thân anh không cần phải viết, vẫn có thể bắt họ phải chi ra cho một khoản lớn “dưỡng dục phí”. Có điều là mẹ đã mất đi một tài liệu thô ở bên cạnh mình, còn lại chỉ có em. Bà ấy sẽ dùng toàn bộ sức chú ý tập trung lên thân em. Anh khuyên em tốt nhất là nên sớm rời khỏi gia đình này đi!
Lời nói của anh trai đã khiến cho Yôshi bị sốc rất mạnh, nhưng thời gian trôi qua rồi cũng quên đi. Vậy mà, buổi tối hôm nay, đột nhiên nghe được đoạn đàm thoại của bố mẹ, khiến cho trái tim cô vốn đã bình tĩnh, lại dâng lên từng đợt sóng trào.
Cô không có ý nghe trộm, ấy là do độ nhạy của chiếc máy nghe trộm quá cao, nhận được tín hiệu đàm thoại của bố mẹ, cô vừa may nghe thấy. Cô sững sờ, căn bản không ý thức nổi phải nên bịt chặt tai lại. Tình hình dâm ô bỉ ổi trong đời sống vợ chồng tiến hành trước khi đàm thoại, đã khiến cho uy tín của những người làm cha mẹ mất hết, đồng thời cũng khiến cho trái tim thiếu nữ trong sáng, tinh khiết như pha lê kia bị đả kích trầm trọng. Cuộc đàm thoại tiến hành sau đó, đối với Yôshi mà nói đúng là như trời tuyết lại phủ thêm sương, khiến cho cô không vực nổi tinh thần lên.
- Đích xác là họ đã nói như vậy, sự thực là như thế! Anh trai đã nói đúng, cha mẹ đã đưa chúng mình ra làm “công cụ để buôn bán”. Ôi! Tôi chỉ là một công cụ mà thôi!
Yoshi để mặc cho nước mắt lăn trên gò má. Trong thời gian thất vọng chán chường, trụ cột tinh thần duy nhất trong trái tim cô đã tan vỡ, cái còn lại chỉ là sự trống trải hư không, bất kể dùng thứ gì cũng không thể bù đắp lại được.
3Vết máu trên thân con gấu vải cùng một nhóm máu của Bunshi, thế nhưng khi thu thập điều tra ở trước cổng chào Shinsha thành phố K lại chẳng phát hiện ra thứ gì. Những xe ôtô xuất xưởng gần đây đều sử dụng phun sơn tĩnh điện, chất lượng rất tốt, hầu như không bong sơn. Hơn nữa, sau khi vụ án xảy ra, không lập tức thu thập điều tra, thời gian đã kéo dài, hiện trường hầu như đã mất đi nguyên dạng.
Kôyamada hoài nghi sau khi Bunshi bị xe đâm chết, thi thể đã bị đưa đến một nơi nào vứt, nhưng trước mắt không có một chút đầu mối nào, không sao có thể điều tra thêm được nữa.
Cảnh sát đã đình chỉ điều tra, thoạt đầu họ cũng chỉ thể theo yêu cầu của thân nhân người bị hại mà tiến hành điều tra, nên cũng chẳng có nhiệt tình lắm. Như vậy là những người nóng lòng sốt ruột chỉ có hai người là Kôyamada và Shinken. Chỉ dựa vào hai người bọn họ thì cũng chẳng làm được việc gì.
- Thưa ông Kôyamada, từ đây về sau phải làm gì?
- Không biết! - Kôyamada ngắm nhìn trời, trả lời tuyệt vọng.
- Không thể nản chí được!
- Có điều, đã đến nước này rồi, từ nay về sau phải làm gì mới được?
Đối với câu hỏi của Shinken, Kôyamada cũng không có lời nào để đáp lại.
- Dù sao tôi vẫn cảm thấy điều quan trọng nhất trước mắt là không được thối chí. Nếu chúng ta không đi tìm, thì ai còn có thể đi tìm tung tích của vợ ông nữa? Tôi cảm thấy nàng đang cấp thiết kêu gọi chúng ta tại một địa phương xa xôi nào đó.
- Đang gọi ông đó, tôi thì không nghe thấy âm thanh như vậy - Kôyamada không hề quan tâm. Tung tích của vợ hình như không còn can hệ gì với Kôyamada nữa.
- Thưa ông Kôyamada, tôi hiểu được tâm trạng của ông, thế nhưng ông nói như vậy liệu có phải với vợ ông hay không? Vợ ông đang kêu gọi ông đó, xin ông đừng có bịt tai không nghe.
Shinken vừa an ủi vừa động viên Kôyamada đang chán nản thất vọng. Đối với Shinken mà nói, việc Bunshi mất đi (Shinken gọi nàng là Chokubi), Shinken cũng rất đau khổ. Trên mặt tinh thần, Shinken đã chịu cú sốc nghiêm trọng, phảng phất như đã bị cắt đứt đi một bộ phận quan trọng nhất ở trong linh hồn.
Những điều này Shinken quyết không thể để cho Kôyamada phát hiện ra. Shinken không có tư cách công khai biểu lộ sự đau khổ bi ai đối với việc mất tích của Bunshi, vì vậy, cú sốc mà Shinken phải nhận càng lớn hơn Koyamada, trong lòng Shinken càng đau khổ hơn.
Về mặt đạo đức xã hội, đây là việc trăng hoa lẳng lơ không thể để cho ai biết được. Hai bên đã có lời thề nguyền yêu thương nhau, tinh cảm được xây dựng là chân chính. Trước kia Shinken vẫn chưa từng yêu người khác giới mãnh liệt như thế này, Shinken cho rằng chính Bunshi đã khiến cho mình lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là giới nữ thực sự; còn Bunshi cũng nói rằng từ Shinken, nàng đã nhìn thấy khí phách đàn ông thực sự.
Việc kết hôn với vợ, Shinken có cách nghĩ riêng của mình, hiện tại anh đã được đáp đền như nguyện, một bước lên mây, không ngừng thăng cao tới chức vụ trước mắt. Thế nhưng dùng việc kết hôn để trả giá, quả thực là quá cao. Shinken sống trong một gia đình giá lạnh như băng, không hề có chút sinh khí, quan hệ với vợ cũng chỉ là ở chung một nhà mà thôi. Một đứa con ra đời, nhưng không phải là kết tinh của tình yêu, mà là sự sinh sôi tự nhiên của loài người.
Sau khi Đunshi Chokubi bước vào đời sống của Shinken, toàn bộ tâm hồn và thể xác của nàng đều là cho Shinken yêu quý, hai người bọn họ quả thật là một đôi trời sinh ra, trái tim in trong trái tim.
Hai người như bị cuốn vào trong dòng xoáy, nhanh chóng lao vào nhau. Để bảo toàn mình, Shinken đã từng muốn hãm phanh lại. Shinken biết rõ rằng, nếu cứ tiếp tục như thế này thì cả hai người sẽ cùng bị cuốn vào trong đầm sâu có dòng chảy xiết, mà cái đầm sâu đó cách Shinken đã càng ngày càng gần.
Ngọn lửa dục khi gặp gỡ bùng cháy càng mạnh, niềm sung sướng thỏa mãn giành được càng nhiều, cảm giác vắng vẻ tẻ nhạt lúc phân ly càng khó lòng chịu đựng nổi. Không thể vĩnh viễn chung sống bên nhau, lòng tương tư lưu luyến bạn tình, không còn lòng dạ nào để làm bất cứ việc gì, khiến họ cảm thấy buồn phiền vô hạn, cảm thấy hình như sắp sửa phát điên.
Chính trong lúc này, Bunshi lại đột ngột mất tích, khả năng nàng còn sống tương đối mỏng manh. Chỉ cần còn sống, nhất định nàng sẽ liên hệ với Shinken trước.
Thế nhưng cũng không loại trừ khả năng nàng đang hôn mê bất tỉnh hoặc bị giam cầm. Shinken không thể tưởng tượng nổi, có thể có nơi nào nhốt một người phụ nữ đã bị thương trong suốt thời gian dài như vậy mà ở xung quanh không có người phát giác.
- Chokubi ơi! Em đi đâu rồi!
Khi ở xung quanh không có một người nào, bất giác Shinken đã gọi lên như vậy không biết bao nhiêu lần. Shinken phảng phất như nghe thấy nàng cũng đang từ một địa phương xa xôi nào đó liên tục gọi tên mình. Đúng vậy, đó đích thực là âm thanh gọi Shinken.
- Shinken, mau mau lại đây cứu em!
- Cuối cùng thì em đang ở đâu? Chokubi ơi, hãy mau mau bảo cho anh biết.
- Hãy tới cứu em!
Buổi tối vừa đặt đầu xuống gối, bên tai Shinken lại vang lên tiếng kêu cứu, âm thanh thê thảm bi ai. Tiếng cầu cứu vọng trở lại bên tai Shinken, nhưng không sao biết được từ nơi nào truyền đến, khiến cho Shinken càng thêm lo lắng bất an.
- Chokubi, cứ coi như em không còn ở trên đời này nữa, cũng xin em hãy hiển linh, báo cho anh biết nơi em đang ở. Cuối cùng thì em đang ở đâu? Chỉ cần em báo cho anh biết, anh nhất định sẽ ôm em vào trong lòng, để cho em được ngủ ngon lành.
Sbinken ghé sát vai trên gối, nhắc đi nhắc lại như vậy không biết bao nhiêu lần, cứ nói mãi, nói mãi rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
4Ngày chủ nhật, vợ chồng em gái Shinken đến chơi, đây là người em út của Shinken, tên gọi là Sendaishi. Năm năm trước, khi Sendaishi lên núi cắm trại đã quen biết Gyoki, lúc đó Gyoki đang làm việc ở trên công trường xây dựng hồ nước ở gần đó, về sau họ đã kết hôn, hiện tại đã có một con trai lên ba tuổi, tên gọi là Shosei. Gần đây, Gyoki phải tới làm việc ở Hasei, đảm nhiệm một khâu xuất khẩu thiết bị hoàn chỉnh, công ty của họ phải giúp đỡ Hasei xây dựng một trạm phát điện bằng sức nước. Gyoki là một kỹ thuật viên, lẽ dĩ nhiên thời gian lưu lại ở đó cần phải dài một chút, cho nên, ngày hôm nay họ tới đây để tạm biệt.
- Vào được nhà trẻ thực sự không phải là chuyện dễ, em và Gyoki lần lượt xếp hàng ba ngày, khó khăn lắm mới ghi được tên.
Shinken bước vào trong căn phòng mà mọi người đều có mặt, nghe thấy Sendaishi đang nói chuyện với chị dâu.
- Em đang nói gì thế?
Sendaishi liền quay mặt lại, nhắc lại một lượt tình hình vì muốn xin cho con vào nhà trẻ mà hai vợ chồng phải luân phiên xếp hàng từ ba ngày hôm trước để xin ghi tên. Nhà trẻ này xây dựng ở Seijo. Vì nó phụ thuộc vào Trường Đại học Seihirishi, nên hễ vào được, sau này sẽ được miễn thi lên đại học. Cho nên số người từ nội đô Tôkyô và các huyện lân cận đã tới xin cho con vào học tăng lên gấp mấy chục lần.
- Em thật là, tại sao lại để cho Gyoki đi làm cái việc đó?
Shinken cảm thấy có chút ngạc nhiên, đã buột miệng nói ra một câu như vậy. Sendaishi lập tức cong môi lên nói:
- Vì gì cớ? Có lẽ nào anh ấy lại không thể đi xếp hàng? Đây chẳng phải là việc lớn có quan hệ tới tương lai của Shosei hay sao?
Shinken cố ý nói ra cốt là để cho vợ mình nghe thấy:
- Nhưng mà cho đi nhà trẻ làm gì, không tốt đâu!
- Cách nghĩ của anh thật quá ngây thơ. Hiện tại, nhà trẻ đã có sự khác biệt, lúc bé lạc hậu thì suốt đời cũng khó làm nên. Trẻ con ngày nay không được nhàn nhã như anh lúc còn nhỏ đâu.
- Anh biết hiện tại cạnh tranh kịch liệt, có điều con người chỉ có thể đậy nắp áo quan vào rồi mới kết luận được. Cho nên nói ở nhà trẻ, ở tiểu học mới là bước đầu tiên của cuộc đời, đâu có thể quyết định được thắng bại, ngày nay những người làm mẹ quá vội vã đòi hỏi thành công đối với việc giáo dục con trẻ. Tài năng của trẻ con không thể nói chắc được sẽ thể hiện ra vào lúc nào, về mặt nào, không nhất định chúng sẽ trưởng thành từ những chiếc roi quất vào mông chúng như các bậc cha mẹ hằng kỳ vọng. Phần lớn các bậc cha mẹ đều vì sĩ diện và lợi ích riêng của mình mới bắt con đi cạnh tranh, số cha mẹ này còn rất đắc ý nữa. Bắt trẻ con từ nhà trẻ, từ tiểu học đã cạnh tranh thành tích học tập, quả thật là giống như xem trò khỉ ở trên sàn xiếc thú.
- Thế nào là xem khỉ ở trên sàn xiếc thú? Lời anh nói có phần quá đáng đấy. - Sendaishi mím chặt đôi môi, giống như lập tức sẽ bật ra tiếng khóc vậy.
- Anh à, khó khăn lắm Gyoki mới đến một lần, anh nói ra những điều này chẳng tốt chút nào. - Người vợ thấy vậy liền dàn hòa.
- Không, không, anh ấy nói rất đúng. Đối với khuynh hướng giáo dục mong con được làm vua, em cũng có điều nghi vấn. Có lẽ là do tinh hình về các mặt giữa cha mẹ đều quá bình thường, cho nên mới bắt các con đi cạnh tranh, thể hiện sự hơn kém; hoặc giả vì hy vọng quá cao đối với các con, cha mẹ đã gửi gắm ở chúng những mộng tưởng mà họ không thể thực hiện được. Nói tóm lại, kiểu giáo dục bắt đầu từ thời kỳ đi nhà trẻ, quả thực đã có những điểm quá đáng.
Gyoki rất đắc ý, cùng Shinkên hai người một xướng một họa.
- Sao anh lại biến đổi trở quẻ như vậy? Chẳng phải là anh cũng đồng ý nếu không muốn để cho nó phải chịu khổ sở trong tương lai, thì hiện tại vợ chồng phải hết sức cố gắng tạo điều kiện, đưa nó tới một nhà trẻ tốt để tiếp nhận sự giáo dục tốt đó sao? - Sendaishi lập tức chuyển sang phía chồng mình.
- Điều này, là bởi vì việc giáo dục Shosei đều đo em phụ trách, cho nên anh đành phải tôn trọng theo ý kiến của em.
- Cái gì? Em phụ trách à? Anh đừng nói những lời thiếu trách nhiệm như vậy. Nó chính là con của chúng mình.
- Đó, đó là sự phân công mà chúng ta đã bàn bạc kỹ. - Gyoki nhìn người vợ trẻ, cười một mình.
- Cái gì? Còn cười nữa, thật là đáng ghét...
- Em nhìn anh đang cười cảm thấy đáng ghét, đã chứng minh rằng em cũng khiến cho người ta chán ngán.
Sự cãi vã giữa hai vợ chồng đã thay đổi phương hướng lúc nào không biết.
- Xem đó, bất kể nói như thế nào, vợ chồng vẫn là thân nhất.
Trên mặt vợ Shinken để lộ ra vẻ hâm mộ, thể hiện tình cảm rất chân thật. Trong đời sống vợ chồng giữa nàng và Shinken đã thiếu hẳn vẻ thân thiết nồng nhiệt này.
Chính lúc đó, Shosei vừa chơi ở trong một phòng khách với đứa con nhỏ học tiểu học Shinken, cùng chạy vào.
- Trả cho em! Trả cho em!
Shosei vừa kêu gào, vừa đuổi theo sau, con trai Shinken đã giành mất đồ chơi bằng vải mà Shosei đem đến.
Vợ Shinken gọi tên con trai, quở trách nói:
- Ryu Ichi, đừng trêu em.
Trong vô ý Shinken liếc mắt nhìn thấy đồ chơi bằng vải mà Ryu Ichi đang ôm, bỗng giật mình kinh ngạc. Đồ chơi đó là một con gấu vải, mà hình dạng, thước tấc, chấl vải, màu sắc, bố trí lắp ghép... hoàn toàn không sai khác gì với con gấu vải mà Shinken đã nhặt được, chỉ có điều là con gấu vải này mới hơn mà thôi.
Thoạt đầu, Shinken còn cho rằng con trai đã lấy con gấu vải mà mình nhặt được đó ra chơi, nhưng con gấu vải đó sau khi nhờ người bạn hóa nghiệm nhóm máu xong, vẫn khóa ở trong tủ của công ty.
- Con... Con gấu vải này... là như thế nào?
Đột nhiên Shinken gào to lên, khiến cho hai đứa trẻ sợ giật mình. Shosei ngẩn người ra, đứng lặng nhìn sắc mặt của Shinken, sau đó chạy tới lao vào lòng mẹ khóc ầm lên, lầm tưởng là Shinken đang trách mắng nó.
- Không sao, không sao, đừng sợ! Xem anh đó, đột nhiên gào to lên làm cho Shosei sợ hãi! - Vợ Shinken trách chồng.
- Không, không phải là anh trách mắng chúng nó đâu, anh chỉ nói là con gấu vải này thật là kỳ quặc.
- Con gấu này chẳng phải là rất bình thường đó sao?
- Em đã mua được nó ở đâu?
- Không phải là mua, mà là được tặng.
- Người khác tặng à? Ai tặng?
- Vật kỷ niệm của Nhà trẻ Seihirishi. Đương nhiên chẳng phải là tặng không, tiền mua đã được tính cả vào trong khoản tiền nhập học.
- Vật kỷ niệm của nhà trẻ? Vậy thì đứa trẻ nào khi vào cũng đều có phải không?
- Đúng thế, đồ chơi động vật của nhà trẻ Seihirishi rất nổi tiếng, rất nhiều bà mẹ đều coi đó là vị thần bảo vệ cho cuộc đời đứa trẻ.
Cho dù những đứa trẻ không được vào nhà trẻ này cũng muốn được một con thú.
- Mỗi năm đều cho gấu chó à?
- Căn cứ vào từng năm, có năm cho gấu, cho khỉ, cho thỏ... Năm nay cho gấu đen, gấu đen được mọi người yêu quý nhất.
- Được mọi người yêu quý nhất? Nói như vậy là trừ năm nay ra, còn có năm nào cho gấu đen nữa không?
- Đại để là năm nay là một vòng. Có điều, sao anh lại hứng thú đối với đồ chơi này như vậy?
- Con gấu vải rất có ý nghĩa, dẫn tới sự hứng thú của anh. Đem đồ chơi vải này tặng cho trẻ, chỉ có riêng Nhà trẻ Seihirishi thôi chứ?
- Em nghĩ có lẽ là như vậy. Dù sao thì ở trên phố cũng không có bán, lại là điềm lành, cho nên dù là đồ cũ cũng có người muốn có.
- Đại để mỗi năm phát ra bao nhiêu con?
- Có bao nhiêu đứa bé vào nhà trẻ thì phát bấy nhiêu con. Mỗi năm chỉ thu nhận năm chục đứa bé, nên số đồ chơi vải này cũng chỉ phát ra đủ số đó. Có điều, quái lạ, từ trước anh chưa hề hứng thú đối với đồ chơi vải, tại sao...?
Em gái bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với thái độ của Shinken.
❆❆❆
Ngày hôm sau Shinken bèn tới nhà trẻ thuộc trường Đại học Seihirishi. Trường Đại học Seihirishi nằm ở một góc của thành phố Seijo, mặt bằng chiếm diện tích rất lớn, phong cảnh yên tĩnh, các loại thiết bị giáo dục rất tiện nghi, các trẻ em từ nhà trẻ lên tới đại học được tiếp nhận một hệ thống giáo dục, có thể đặt cơ sở tốt đẹp cho việc trở thành những nhân tài hữu dụng cho xã hội sau này.
Trong vườn trường là một thế giới của màu xanh, nhà trường ẩn mình trong rừng cây, xung quanh phòng ốc đều là những thảm cỏ bằng phẳng. Từng đoàn nam nữ học sinh túm năm tụm ba vui chơi ở trên đó, giống như những bông hoa điểm xuyết trên thảm cỏ. Quần áo ăn mặc của học sinh cũng khác với học sinh của những trường học bình thường, cảm giác mang lại cho người ta là những trẻ em ở đây đều là con em của các gia đình giàu có, cha mẹ của chúng đều có tiền, có địa vị.
Ở trong ngôi trường này, chưa hề vì học phí nâng cao hoặc vấn đề hình thái ý thức mà dẫn tới sự phản đối nhà trường. Các học sinh đều là con em của những gia đình giàu có, bất kể học phí cao bao nhiêu, họ đều không để ý tới.
Các bậc cha mẹ của những học sinh này đứng ở địa vị xã hội cao, có điều kiện tạo ra hoàn cảnh thoải mái dễ chịu cho chúng, chỉ cần chúng đi theo con đường mà cha mẹ đã sắp đặt sẵn là được.
Và như vậy, những thứ gì xa lạ, không phù hợp với ngôi trường này, lẽ dĩ nhiên không thể thẩm thấu vào trong được; phong trào chống đối nhà trường phổ biến trong toàn quốc cũng phải né tránh nơi này.
Nhà trẻ được xây dựng ở một góc vườn trường rộng bao la bát ngát này.
Điều khiến cho người ta phải giật mình là nơi đây cũng có bãi đỗ xe, hơn thế, đã đỗ đầy những xe ô tô cao cấp tới đón trẻ con. Với sự hấp dẫn nổi tiếng của Seihirishi, mọi người trong thành phố Tôkyô lẽ dĩ nhiên khỏi cần phải nói, ngay cả những người ở bên ngoài thành phố và các huyện lân cận cũng tìm trăm phương nghìn kế để xin cho con em vào.
Dựa vào thực lực của hai vợ chồng người em gái, cuối cùng liệu có thể đưa con vào nhà trẻ này được không? Shinken bỗng đã quên bẵng mất mục đích tới đây của mình, cảm thấy lo lắng thay cho em gái.
Shinken tới phòng tiếp khách, gặp một người đàn ông mang hàm chức “chủ nhiệm giáo vụ”. Nhìn thấy Shinken lấy ra con gấu vải, ông ta đã tỏ vẻ hoài nghi, rồi ngay lập tức ông ta đoan chắc nhất định đây là vật kỷ niệm của Nhà trẻ Seihirishi.
- Con gấu này có vấn đề gì không? - Vị chủ nhiệm giáo vụ nghi hoặc khó hiểu.
- Vâng, là như thế này, chủ nhân của con gấu này bị xe đâm phải, hung thủ lái xe đã chạy trốn.
- Sau khi đâm phải người rồi bỏ trốn? Nói một cách xác thực hơn là, sau khi kẻ gây ra tai nạn, hình như đã dùng xe ô tô chuyển người bị hại tới một nơi nào đó để phi tang.
Khi nói, Shinken đã đổi người bị hại thành hung thủ, nói rằng sau khi sự cố phát sinh, bản thân mình tình cờ đi qua gần hiện trường nhặt đươc con gấu này, vì không có chứng cứ cụ thể gì khác, cảnh sát cũng không chịu ra tay. Vết máu dính vào con gấu này là máu của người bị hại. Shinken còn nói bản thân mình tuy chỉ là người qua đường, nhưng muốn đem con gấu này trả lại cho gia thuộc của người bị hại, nên mới tới đây để hỏi thăm thân thế của người đó.
Chủ nhiệm giáo vụ tin tưởng vào những lời Shinken vừa nói.
- Đây là vật kỷ niệm phát cho nhi đồng vào nhà trẻ năm Chiêu Hòa thứ 33 (năm 1958).
- Sao ngài lại biết được?
- Tại đây chúng tôi thực hành toàn bộ chế độ nuôi dạy trẻ trong ba năm, mỗi năm phát cho nhi đồng mới vào nhà trẻ một loại đồ chơi động vật làm bằng vải. Có năm loại động vật là gấu, chuột, thỏ, khỉ, chó, cứ năm năm luân phiên một vòng. Gấu được luân phiên vào những năm có con số “3” và con số “8”. Mũi của gấu phát vào năm Chiêu Hòa thứ 33 là màu đen, mũi của gấu phát vào năm 38 là màu trắng.
- Làm thế nào để biết được là vật kỷ niệm của năm Chiêu Hòa thứ 33?
- Ông nhìn vào hầu của con gấu này có ba nhúm lông trắng, điều này biểu thị năm Chiêu Hòa thứ 33 đó. Đối với mỗi loại động vật chúng tôi đều phải vắt óc suy nghĩ, dùng ký hiệu ở móng, ở răng, ở tai... để phân biệt các năm.
- Ồ, thì ra là như vậy. Ông có thể để cho tôi xem thử danh sách các nhi đồng vào nhà trẻ năm Chiêu Hòa thứ 33 được không?
- Ừ, nhưng...
- Con gấu vải này có khả năng là di vật của người bị hại đáng thương đó, tôi muốn đem trả lại cho gia đình họ. Nếu gia đình người đó đã đề xuất lời thỉnh cầu tìm kiếm, cộng thêm sự xuất hiện của con gấu, có lẽ có thể mời cảnh sát giúp đỡ.
- Nếu như vậy thì có thể được.
Chủ nhiệm giáo vụ do dự không quyết, nghe Shinken nói vậy cũng cảm thấy có lý. Chiến thuật đem chủ nhân của con gấu vải nói thành người bị hại đã có tác dụng, nếu nghe nói vật để lại là của hung thủ, chắc chắn là đối phương sẽ nói trong số học sinh tốt nghiệp của Nhà trẻ Seihirishi không thể có loại người hung tàn như vậy, rồi đóng cửa không tiếp khách, cũng sẽ không thể được xem bản danh sách.
❆❆❆
Số nhi đồng vào nhà trẻ khóa Chiêu Hòa thứ 33 có bốn mươi ba người, tuổi hiện tại của họ đều ở khoảng 19 đến 20 tuổi.
Trong số 43 người, nữ sinh chiếm 26, tổng cộng có 31 người miễn thi, vào thẳng Đại học Seihirishi.
Trước hết cả 43 người này đều là những người đáng nghi cả, nhưng cũng có thể giả thiết một người nào đó trong số 43 người này đã đem con gấu tặng cho ai. Nghe nói những học sinh tốt nghiệp của Seihirishi phần lớn đều đem vật cát tường này coi là bùa hộ mệnh suốt đời lưu giữ ở bên thân, cho nên từ điểm này mà xét hung thủ rất có thể ở trong số chủ nhân của những con gấu vải này.
Bất luận nói như thế nào, trong biển người mênh mông có thể thu nhỏ mục tiêu vào trong 43 người, điều này đã là sự tiến triển mang tính chất nhảy vọt. Shinken cảm thấy đây chính là sự chỉ dẫn nhận được từ linh hồn của Bunshi.
- Thế nhưng, công việc tiếp theo sau lại rất khó tiến hành, bởi vì không thể trực tiếp đến hỏi từng nhà xem gấu vải của họ có còn hay không được.
Shinken đã nói như vậy với Kôyamada.
- Vậy thì phải làm như thế nào mới phải?
Trước mắt, người mà Kôyamada có thể ỷ lại chỉ có Shinken. Mặc dù đã thu nhỏ mục tiêu tới mức chỉ còn 43 người, nhưng không có cách nào làm rõ cuối cùng việc đó do ai làm.
- Trước hết phải bí mật điều tra thử xe của 43 người này, nếu xe của ai đụng phải người sinh ra sự cố thì khẳng định là xe sẽ bị hư hỏng.
- Có cần phải ủy thác cho cảnh sát không?
- Đương nhiên chúng ta cần phải báo cho cảnh sát những điều mà chúng ta biết. Có đỉều là ở hiện trường không phát hiện ra bất kỳ chứng cứ gì có thể cho rằng là tai họa xe đâm phải người, để cho cảnh sát vào cuộc còn là một vấn đề lớn, xem ra vẫn còn thiếu một thứ có thể liên hệ giữa gấu vải với chiếc xe.
- Là vết máu đó.
- Điều đó khó khẳng định có phải máu do sự cố giao thông dính vào hay không, chẳng qua chỉ là suy đoán của chúng ta. Vì dấu máu có rất ít, chỉ có thể hóa nghiệm được ra nhóm máu, nhưng không thể chắc chắn đây chính là máu của Bunshi.
- Nói như vậy là không thể điều tra được ra hung thủ à? - Nói tới đây Kôyamada lại tuyệt vọng.
- Chúng ta bám chắc vào gấu vải, vật cát tường của hung thủ cuối cùng rồi sẽ bảo hộ chúng ta. Từ sự thực con gấu bị mất ở hiện trường và mức độ dùng đã cũ như vậy mà phán đoán, có thể cho rằng hung thủ luôn luôn đem nó đi đây đi đó. Cho nên chỉ cần hỏi thăm xem thử ở xung quanh 43 người này, có thể tìm ra một người nào đó gần đây đã bị mất con gấu vải mà hắn vẫn luôn đem theo ở bên mình là được.
- Có điều muốn tìm ra một trong số 43 người này, đâu phải là chuyện dễ.
- Tôi có một vũ khí bí mật.
- Vũ khí bí mật à?
- Quên rồi sao? Con đường mà ông truy tìm tôi đó?
- Morito của Xí nghiệp Tôkyô!
- Ừ...
- Anh ta có khứu giác đặc biệt độc đáo, để cho anh ta làm người đi chào hàng tôi thật sự cảm thấy có chút đáng tiếc, gọi anh ta đi có lẽ sẽ có thể điều tra ra được.
- Anh ta có chịu tiếp nhận công việc này hay không?
- Nếu tôi ra lệnh, chắn chắn là anh ta sẽ nhận. Tôi chỉ nói với một mình ông, mong ông đừng nói ra với ai. Morito là người bí mật thu thập tình báo cho xí nghiệp. Anh ta tiến hành điều tra là thích hợp nhất.
Tựa hồ như Shinken đã có sắp đặt chu đáo.
5- Kyôhây! Kyôhây!
Kyôhây bị Côsi Rôkô liên tục gọi, đã bừng tỉnh dậy, toàn thân đều là mồ hôi.
- Cuối cùng là thế nào? Anh mơ thấy ác mộng à?
- Một giấc mộng rất đáng sợ!
- Gần đây anh thường gặp ác mộng lắm hả?
- Anh thường nằm mơ thấy bị người ta đuổi bắt, hình như anh liều lĩnh chạy trốn ra khỏi một hang núi, chạy như thế nào cũng không cắt bỏ được con người truy đuổi đó.
- Anh suy nghĩ quá nhiều đấy.
- Anh cũng biết vậy, nhưng không khống chế nổi.
- Anh làm như vậy đúng là tự đào mồ chôn mình đấy. Đúng rồi, chúng ta đi du lịch nhé.
- Đi du lịch à?
- Đúng vậy! Đi ra nước ngoài, rời khỏi Nhật Bản, bệnh thần kinh này của anh chắc chắn sẽ khỏi.
- Ra nước ngoài ư?
- Ừ, không tốt hay sao? Hai người làm một chuyến đi xa, em vẫn chưa được đi ra nước ngoài bao giờ đấy!
- Anh cũng chưa!
- Sao? Anh thân yêu, hai chúng mình cùng đi nhé. Như vậy, sự việc đó sẽ bị lãng quên, anh cũng sẽ không bao giờ mơ thấy ác mộng nữa.
Vì chủ ý của mình, Rôkô cảm thấy vui mừng sung sướng.
- Thế nhưng liệu cha mẹ có đồng ý không?
- Đến lúc này mà anh còn nói điều đó ư? Chẳng phải là anh đã rời khỏi cha mẹ sống độc lập rồi sao? Bây giờ anh đã là chủ hộ đứng đắn nghiêm túc, riêng biệt rồi mà!
- Ra nước ngoài cần phải có tiền.
- Chút ít tiền đó bắt mẹ anh bỏ ra. Quyển sách khiến cho bà bỗng chốc nổi tiếng đó, nguyên bản chẳng phải là do anh viết hay sao? Phân chia một nửa số tiền nhuận bút là quyền lợi đương nhiên của anh.
- Điều này cũng phải, thế nhưng...
- Cái gì? Con người anh nhu nhược không dám quyết đoán. Nếu bà ấy không chịu xuất tiền ra, anh có thể bán quách căn hộ này đi. Căn hộ này trên danh nghĩa chẳng phải đã thuộc về anh đó sao?
- Bán căn hộ này...
Kyôhây cảm thấy giật mình đối với đề nghị bạo phổi của Rôkô.
- Đúng rồi, căn hộ này xây dựng quá xa xỉ, gần đây vật giá tăng cao giá bán nó chắc là cao hơn rất nhiều so với giá mua. Có số tiền bán căn hộ rồi, ra nước ngoài có thể ăn chơi thỏa thích.
- Có điều, nếu anh ra nước ngoài, mẹ anh có thể sẽ gặp khó khăn. Vô luận nói như thế nào, anh vẫn là “công cụ làm ăn buôn bán” quan trọng của bà ấy.
- Còn nói những điều này làm gì? Xem ra tình cảm lưu luyến mẹ của anh còn rất mạnh. Tuy anh nói cần phải có hành động, nhưng vẫn không thể nhảy ra ngoài lòng bàn tay của mẹ anh được.
- Không có chuyện ấy đâu.
- Vậy thì lúc này không cần thiết phải suy nghĩ đến nữa, bà ấy vẫn còn em gái của anh, có thể làm “công cụ làm ăn” cho bà được, đã tới lúc phải truyền chiếc gậy tiếp sức ấy rồi, hơn nữa... - Rôkô nói tới đây, bèn bỏ lửng.
- Hơn nữa thế nào?
- Hơn nữa, vạn nhất cảnh sát truy đuổi tới, nếu chúng ta chạy được ra nước ngoài rồi, thì sẽ hết cách bắt chúng ta.
- Em cảm thấy cảnh sát có thể truy đuổi tới đó ư? - Trên mặt Kyôhây thể hiện ra vẻ sợ hãi.
- Chỉ có thể thôi. Anh nằm mơ thấy ác mộng, chẳng phải là hoảng sợ cảnh sát từ trong tiềm thức đó sao?
- Cảnh sát làm sao có thể truy đuổi tới được? Họ làm gì có đầu mối nào. - Tựa như muốn xua đuổi nỗi bất an cùa mình, Kyôhây cất cao giọng.
- Anh không phải gào to lên như thế, em vẫn nghe thấy được. Sự việc về con gấu anh đã quên rồi hay sao? Từ sau sự việc đó vẫn chưa tìm thấy con gấu chứ?
- Từ nay về sau đừng nhắc tới chuyện con gấu nữa.
- Cho nên nói vẫn cần phải tới nơi không còn cách gì truy đuổi "con gấu” nữa mới được.
6Hành động của Morito rất nhanh chóng, sau một tuần đã điều tra được khắp lượt 43 người bị nghi ngờ.
- Đã điều tra rõ rồi sao? - Ngay cả đến bản thân Shinken cũng cảm thấy giật mình.
- Tôi muốn trình báo tình hình mà tôi đã điều tra rõ hiện tại. - Morito mỉm cười, tự tin nói.
- Nói như vậy là đã có chút đầu mối rồi sao?
- Vâng, cứ coi là như vậy.
- Đừng vòng vo nữa, hãy nói mau.
- Vì để điều tra sự việc này, gần đây tôi không làm được một chút công việc nào của công ty cả, thời gian đều dồn cả vào việc này.
- Điều đó tôi đã biết, tôi sẽ sắp xếp, anh không cần phải lo lắng.
- Trước hết, tôi không điều tra số nữ sinh, mà chỉ bắt đầu điều tra số nam sinh thôi. Đâm chết người, vác lên xe, đem đi vất, hành vi này nếu là nữ sinh làm thế thì quả là quá tàn nhẫn.
- Không được có thiên kiến như vậy.
- Tôi biết, nên trước hết điều tra hết một lượt số nam sinh, sau đó sẽ điều tra tới nữ sinh.
- Vậy thì, trong số nam sinh có tên nào khả nghi không?
- Bọn chúng đều là những học sinh thuộc loại ưu tú, nhìn dáng vẻ rất thành thực, nhưng trong số đó có một người, gần đây đã đột ngột bỏ đi nước ngoài.
- Đi nước ngoài à?
- Ngày nay đi du lịch ra nước ngoài tuy không phải là chuyện lạ, nhưng đột ngột đi nước ngoài không có mục đích gì thì cũng có chút khó hiểu.
- Cuối cùng là ai? Thằng cha đó đi đâu?
- Chớ vội, để tôi nói dần dần. Người đi du lịch ra nước ngoài đó tên là Gun Kyôhây, 19 tuổi, là học sinh của trường Đại học Seihirishi. Tên này mang theo một cô gái ra đi trước đây một tuần. Nhà trường chưa cho nghỉ nhưng bản thân hắn là một công tử bê tha buông thả của một gia đình giàu có, nhà trường cho nghỉ hay không cho nghỉ chẳng quan trọng gì đối với hắn.
- Gun Kyôhây à? Chính là con trai của Gun Yôhây và Hachisugi Kyôko có phải không?
Shinken vừa nghĩ tới tình hình gia đình của người bị tình nghi được xếp đầu bảng này, Morito liền nói tiếp:
- Đúng vậy, hắn là đứa con trai mà Hachisugi Kyôko rất tự hào. Thằng này đúng là một diễn viên xuất sắc, khi ở bên cạnh mẹ là hình tượng của một người con trai mô phạm, nhưng hễ bước xuống hậu đài là lộ rõ nguyên hình. Hắn không thẹn là một diễn viên điển hình cho sự phóng đãng, bắt mẹ phải mua riêng cho hắn một căn hộ, tại đó hắn tha hồ chơi bời bừa bãi. Bây giờ hắn lại đem theo một cô gái thối tha bẩn thỉu cùng đi nước ngoài.
- Hắn có xe ôtô không?
- Hắn từng lái chiếc xe ôtô nhãn hiệu GT6-2, nghe nói trước đó một thời gian hắn còn gia nhập một tổ chức của nhóm đua xe có tên gọi là “Tay lái cuồng nhiệt”.
- Bây giờ vẫn là thành viên của tổ chức này chứ?
- Nghe nói hắn đã rút ra khỏi sau khi bị mẹ hắn phê bình. Gần đây thằng cha này đột nhiên không muốn lái xe nữa, vội vội vàng vàng chạy sang nước Mỹ, vé máy bay tạm thời chỉ mua tới Niu Yoóc. Sao? Có đáng nghi ngờ không?
Morito giống như một con chó săn đem vật săn mà mình bắt được hiến dâng lên chủ nhân, mắt nhìn chòng chọc vào Shinken nghe ngóng thăm dò.
- Còn con gấu vải thì sao? Gần đây có còn mang theo ở bên mình hắn không?
- Cái này thì, thưa Bộ trưởng, Gun Kyôhây đã là người gần hai mươi tuổi, nghe nói vẫn luôn luôn coi con gấu được tặng ở nhà trẻ là lá bùa hộ mệnh, bao giờ cũng mang theo bên mình. Do đó, hắn đã bị bạn bè đặt cho cái biệt hiệu là “Kyôhây gấu”.
- Kyôhây gấu... vậy thì con gấu vải đó có còn ở bên hắn nữa không?
- Không rõ, bởi vì hắn đã đi Mỹ rồi. Có lẽ hắn đã mang ra nước ngoài. Không tới nước ngoài truy tìm thì không thể chứng thực được.
Nếu hiện tại Kyôhây vẫn còn mang theo con gấu vải đó, thì có thể xóa bỏ nghi ngờ được.
- Chiếc xe ôtô đó của Gun Kyôhây không đưa tới xưởng sửa chữa chứ?
- Không.
- Để ở đâu?
- Nếu không để ở bãi xe của ngôi nhà chung cư, thì để ở kho xe nhà hắn.
- Có thể điều tra thử chiếc xe đó có dấu vết đâm phải người được không?
- Nếu đâm phải người thì không thể cứ đàng hoàng để ở bãi đỗ xe của nhà chung cư được. Nếu để ở trong kho xe của gia đình, việc điều tra sẽ có chút khó khăn, bởi vì bên cạnh Gun Kyôhây luôn luôn có bảo vệ.
- Không thể nghĩ được biện pháp nào ư?
- Bộ trưởng đã sai bảo tôi đâu dám không tuân theo mệnh lệnh!
- Kính nhờ anh đấy. Trước mắt trọng điểm điều tra là Gun Kyôhây, còn những người khác cứ để đó, đợi sau khi điều tra rõ Kyôhây sẽ bàn tới.