← Quay lại trang sách

Chương 12 THỊ TRẤN VÙNG NÚI XA XÔI-1

Cuộc điều tra ở vùng Mushoku không thu hoạch được gì. Cảnh sát huyện Gunba tuy đã bố trí thiên la địa võng, nhưng trước sau cũng chẳng tìm được người nào nghi vấn. Thế là, họ lại có khuynh hướng thiên về cách nhìn ban đầu, suy đoán bà cụ già Chusanshu vì giẫm chân bước hụt, ngã từ trên bờ đê hồ nước xuống đáy mà chết.

Nhưng Azuma thì tin chắc bà cụ Chusanshu không phải chết do sự có bất ngờ, cho rằng hung thủ đi trước cảnh sát một bước, lừa bà cụ lên trên bờ hồ rồi đẩy ngã xuấng, nếu không sẽ chẳng có cách gì giải thích nổi một cụ già tuổi quá bảy mươi, sao lại có thể vô duyên vô cớ đi lên bờ hồ. Xem ra bà cụ và hung thủ là người thân thuộc, như vậy mới không có sự đề phòng, mới dễ dàng bị lừa ra ngoài.

Từ đó có thể nhìn thấy, giữa hung thủ và nạn nhân chắc hẳn là có quan hệ.

Lần này đi làm việc tất thảy đều không thuận lợi, sau khi trở về nhà Azuma luôn luôn buồn bực không vui. Thi thể bà cụ già bị nát bét thê thảm không dám nhìn kia, cùng với tình cảnh Seishi ôm chặt lấy thi thể của bà kêu gào khóc lóc vẫn luôn hiện ra trước mắt Azuma.

Hung thủ nhất định có liên quan với người giết hại Giôni...

Hung thủ có khả năng là người có quan hệ với Giôni, mà có thể là đã quen biết với bà cụ Chusanshu cũng chưa biết chừng. Bà cụ già biết mối quan hệ giữa Giôni với hung thủ, nếu đem những điều này báo cho cảnh sát biết, thì tất cả sẽ chấm hết.

Hung thủ có khả năng là người khách mà bà cụ đã từng tiếp đãi trong khi làm việc, có điều là bà cụ đã nghỉ từ rất lâu rồi. Vậy thì, đối với những người khách ngày trước, hiện tại Chusanshu tuổi già còn có thể nhớ được rõ nữa không? Nếu hung thủ đã từng tới qua Mushoku, cho đến nay vẫn còn qua lại với bà cụ, có lẽ còn có thể nhận được rõ.

Cuộc điều tra của cảnh sát cũng chính là phát triển theo hướng mà hung thủ sợ hãi.

Nghĩ tới đây Azuma mới phát hiện có một vấn đề từ trước vẫn chưa được coi trọng.

Chusanshu từ trước vẫn làm việc ở suối nước nóng Mushoku, sau khi nghỉ hưu vẫn luôn luôn sống ở gần Mushoku, nên từ trước vẫn cho rằng bà cụ là người bản địa.

Thế nhưng trên thực tế chưa chắc đã như vậy, chưa biết chừng Chusanshu là người ở nơi khác tới định cư ở Mushoku.

Có lẽ hung thủ chính là từ quê hương của Chusanshu tới, tức là đến từ một nơi khác, ngoài Mushoku. Nếu đã nghi ngờ là “tha sát” (Người khác giết, trái với tự sát), về mặt này đương nhiên cũng cần phải tiến hành điều tra.

Azuma lập tức tới Phòng Cảnh sát Shoseida tìm hiểu tình hình, được biết Chusanshu sau khi kết hôn, tháng ba năm Đại Chính thứ 13 mới từ Hachibitei huyện Fusan nhập vào hộ tịch của chồng là Chusansakuzo.

- Hachibitei huyện Fusan!

Azuma nhìn thấy địa danh lạ mà mình mới tìm hiểu được này, nghĩ thầm có lẽ nào hung thủ từ đây tới? Không ngờ được bà cụ già từ trước vẫn lầm tưởng là người Mushoku này, lại từ năm chục năm trước ở một nơi khác dời tới Mushoku.

E rằng hiện tại không còn ai biết được bà cụ và Chusansakuzo vì sao lại lấy chồng xa. Nhất thời Azuma đã quên mất sứ mệnh bám sát của mình, truy đuổi về quá khứ xa xôi của hơn năm mươi năm trước. Cô gái trẻ trung có đôi mắt lo vô cùng trong sáng kia, cuối cùng đã ôm ấp hi vọng gì mà đi lấy chồng ở nơi khác?

Fusan và Gunba của hơn năm mươi năm trước, trên mặt cảm giác đã cách nhau rất xa, còn không thuận tiện bằng đi ra nước ngoài ngày nay, tập tục lại khác nhau, thế mà cô gái đó đã lấy chồng đến đây. Sau này đã sinh con, rồi lại có cháu. Đúng là khi về già, bà cụ đã sống yên ổn trôi qua những năm cuối đời, đột nhiên một bàn tay đen đã vạch lên một dấu chấm hết cho sinh mệnh của bà cụ. Nếu hung thủ đến từ quê hương của bà cụ thì khẳng định rằng bà cụ sẽ chết mà không thể nhắm được mắt. Nếu quả đúng là đồng hương, lẽ dĩ nhiên người bị hại sẽ dễ dàng bị dụ đỗ lừa ra ngoài. Azuma quyết định đem cách nhìn và kết quả điều tra của mình nêu ra để thảo luận trong hội nghị chuyên án.

Hội nghị chuyên án quyết định cần phải trước hết triệt để điều tra quê hương cũ của Chusanshu - Hachibitei.

Thế nhưng, Chusanshu xa quê hương từ năm Đại Chính thứ mười ba, hơn năm mươi năm trôi qua, động cơ mang thai chửa đẻ là thế nào? Trước mắt không ai có thể trả lời được vấn đề này. Dù sao, vùng Mushoku đã được triệt để điều tra rồi, chưa phát hiện ra điều gì cả. Xem ra, cho dù có phí một chuyến đi cũng cần phải tới quê hương của Chusanshu để tìm những đầu mối khác.

Cùng đi đến Hachibitei điều tra còn có Yokovata. Azuma và Yokovata đều thông thuộc toàn bộ tình tiết của vụ án, mảnh đất điều tra mới này, xem chừng chỉ có hai người bọn họ đi là thích hợp nhất.

Nhìn từ trên bản đồ, Hachibitei nằm ở vùng trung nam bộ huyện Pusan, số nhân khẩu có khoảng hai vạn ba nghìn người, phía nam gần huyện Kifu. Dãy núi Hitan ở phía nam huyện Fusan kéo dài nhấp nhô, ngọn chính là núi Kinkôđô, cao hơn mặt biển 1.638 mét. Các con sông như sông Shisuboku, sông Yashoku, sông Betsusô... bắt nguồn tại đây, dòng sông quanh co gấp khúc ở giữa những vách núi thẳng đứng, chảy lên phía bắc, khiến cho các vùng nằm ở lưng núi chân núi đã trở thành bờ sông, đồi thấp, có nơi trở thành đồng bằng mênh mông, mấy con sông ở vùng trung tâm Hachibitei đã hợp thành một con sông lớn, tên là sông Seida.

Hachibitei bắt nguồn từ một câu chuyện thần thoại, có lịch sử lâu đời, toàn bộ khu vực đều đào được những đồ đá và đồ gốm. Truyền thuyết kể rằng bắt đầu xây dựng cơ sở văn hóa Hachibi là thời đại Hicho, thành phố và thị trấn lấy thành trại xây dựng ở trên núi Ryuhan ở gần thành Dosan làm trung tâm rồi phát triển lên, đã từng rất phồn vinh, là trung tâm giao lưu giữa Etsuchu và Hitan, về sau đã trở thành một địa phương xử lý xuất nhập thóc gạo của Fusan, rồi ở vào một địa vị quan trọng, việc trao đổi giống tằm, tơ sống và giấy... cũng rất sầm uất. Những tài nguyên giàu có về văn hóa ở nơi đó như Yosan tráng lệ hùng vĩ và Cadao Shoyo nổi tiếng trong toàn quốc, cho đến nay vẫn còn thừa kế được diện mạo họa lệ ở thời kỳ hưng thịnh nhất của nền văn hóa thương nhân thời đại Kôkô.

Đi tới Hachibitei có ba con đường, có thể ngồi máy bay qua Fusan vào Hachibi, cũng có thể ngồi tàu tuyến Shinetsu, sau đó chuyển sang ngồi tuyến Hokuriku vào Fusan, còn có thể đi tuyến Shinkan men theo tuyến Kosan mà tới.

Họ quyết định chọn tuyến đường thứ hai, như vậy có thể ngồi chuyến tàu đêm xuất phát từ Joya. Bởi vì đối với lần điều tra này không ôm hy vọng gì lớn lao lắm, cho nên cần phải hết sức tiết kiệm chi phí và thời gian.

Mặc dù vậy, vì để ngày hôm sau có thể bắt đầu làm việc được ngay, họ đã mua vé có ghế nằm. Chuyến tàu xuất phát từ nhà ga Joya lúc 21 giờ 18 phút, vào lúc 5 giờ 10 phút sáng ngày hôm sau sẽ tới Fusan. Ghế nằm đã trải nệm sẵn, họ chưa ngủ ngay mà đứng bên cửa sổ ngắm nhìn quang cảnh ở bên ngoài.

- Nếu không vì vụ án này, e rằng suốt đời cũng chẳng được tới đó - Yokovata vô cùng cảm khái, nói.

Còi tàu dứt, đoàn tàu dần dần rời khỏi sân ga.

- Yokovata này, ở Mushoku cậu cũng đã nói qua lời như vậy rồi đó.

- Vậy à? - Yokovata nháy nháy con mắt như đang suy nghĩ.

- Hiện tại mình đột nhiên cảm thấy, nếu chúng mình không tới Mushoku, có lẽ bà cụ Chusanshu không đến nỗi bị giết đâu.

- Điều đó cũng chưa chắc. Bởi vì trước mắt vẫn chưa thể kết luận được vụ án này chính là do hung thủ giết Giôni gây ra.

- Cậu cũng nhận định rằng hai vụ án này có liên quan à?

- Nếu vì chúng ta đi đến một địa phương mà suốt đời không thể tới được đó, mà lại khiến cho bà cụ bị hại, thế thì trong lòng quá bất an rồi.

- Cậu nghĩ quá nhiều rồi đấy.

- Mình không thể yên tâm được với cô cháu gái của bà cụ tên là Seishi đó.

Azuma cũng có sự đồng cảm, cô gái đó đã mất đi người thân duy nhất của mình, có thể nói cũng chính là cảnh ngộ gặp phải bất hạnh của cô gái mới dẫn tới đầu mối mới này ở Hachibi.

- Cho dù chúng ta có bắt được hung thủ, cũng chẳng thể cứu vãn được sự cô độc của cô gái. - Yokovata bỗng nhiên biến đổi, có chút thương cảm.

- Bà cụ cũng đã cao tuổi rồi, cho dù hiện tại còn sống cũng không biết được lúc nào sẽ ra đi.

- Có thể nghĩ được như cậu thế thì tốt rồi.

- Mình cũng là người không có ruột thịt họ hàng, sống cô độc đã quen rồi, nỗi đau đớn bi ai và cô độc do mất người thân chỉ là nhất thời. Con người đều phải sống độc lập.

- Cậu không có dự định sẽ lấy vợ à?

Hai người thực ra không có ý phải nói tới thân thế của mình nhưng không biết từ lúc nào Yokovata đã hiểu được Azuma vẫn là người đang sống độc thân.

- Mình nghĩ khi nào mình cảm thấy đã đến lúc cần thì tìm một người, thế là xong. Nhưng trước mắt mình chưa hề nghĩ tới điều đó.

- Lấy vợ, sinh con, cách nghĩ liền thay đổi.

- Cho dù đã lấy vợ, có con, mỗi người cũng vẫn là con người độc lập. Điều này thì không thể thay đổi được, không có khả năng chiếu cố tới vợ con suối đời được.

- Đúng là như vậy, con người vẫn phải chia tay, mặc dù như vậy, đại bộ phận thời gian của cuộc đời vẫn là thời gian cùng chung sống với người thân trong gia đình mình.

- Chẳng qua cũng chỉ là cùng chung sống mà thôi, mỗi người vẫn có sự cô độc, bản chất của con người không thể thay đổi được. Mình cảm thấy người thân, bạn bè giống hệt như những chiếc máy bay cùng bay trong một biên đội.

- Máy bay của biên đội ư?

- Đúng thế! Nếu chiếc máy bay nào phát sinh ra sự cố hoặc là phi hành viên bị thương không thể bay được nữa, các máy bay bạn cũng không có cách gì lái thay cho được. Nhiều nhất cũng chỉ là ở bên cạnh động viên mà thôi.

- Dù chỉ như vậy, cũng còn hơn là không có.

- Trên thực chất, sự cổ vũ này và gì gì đi nữa cũng chẳng thể như cũ được. Vô luận là an ủi như thế nào cũng không thể tránh được sự cố của máy bay, cũng chẳng thể khôi phục được sức khỏe của phi hành viên được.

- Cách nghĩ của cậu thật là quá tả!

- Cuộc đời có lẽ nào chẳng phải là từng người một, từng người một ngồi lên chiếc máy bay tự lái đi hay sao? Vô luận cơ thể bị thương hại như thế nào, đã không thể đổi máy bay cho người khác, cũng không thể bắt người khác lái thay cho mình được.

Chính trong lúc hai người đứng trò chuyện trên lối đi, ánh đèn ở bên ngoài cửa sổ tàu đã dần dần thưa thớt, hình như họ đã tiến vào huyện Kigyoku. Trên lối đi đã không còn bóng người, các hành khách ai nấy đều tự chui vào trong ghế nằm của mình.

- Thôi nhé, chúng mình cũng đi ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm đó.- Yokovata ngáp dài một cái.

2

Đoàn tàu từ từ tiến vào sân ga Fusan, chậm gần năm phút so với giờ chuẩn. Trời tối đen, chút ánh sáng lờ mờ cũng không có. Fusan chỉ là một trạm trung chuyển, họ phải đổi tuyến tàu Kosan ở đây để đi Hachibi.

- Ở đây lạnh hơn Tôkyô - Yokovata rét run cầm cập.

Vừa xuống tuyến Hokuriku, họ đã cảm thấy khí lạnh đầu mùa đông ở phương Bắc quất vào người, khiến cho thân thể vừa thích ứng với nhiệt độ ấm áp ở trong tàu khó chịu như kim đâm vào da thịt.

- Còn bốn mươi phút nữa chuyến tàu tuyến Kosan mới lăn bánh, nghỉ ngơi ở đâu đây?

Hai người tìm được một quán trà ở trong ga, nhưng vào thời gian này không có quán nào mở cửa. Ra bên ngoài trạm tìm lại không đủ thời gian, bất đắc dĩ họ đành phải giết thời gian bằng cách vào trong phòng chờ rửa mặt qua loa, đợi tàu vào trong trạm. Khí lạnh buổi sớm khiến cho họ lạnh giá, toàn thân run cầm cập.

So sánh với chuyến tốc hành của tuyến Hôkuriku, chuyến tàu chậm của tuyến Kosan có sắc thái địa phương rất mạnh. Đoàn tàu chỉ có bốn năm toa kết thành, bên trong có rất ít hành khách. Không hiểu rõ sớm như thế này họ cần làm công việc gì, cần đi tới đâu.

Các hành khách tựa hồ như thu mình khoanh tròn lại, liều lĩnh bù đắp vào chỗ thiếu hụt của giấc ngủ.

- Lúc này coi như đã tỉnh ngủ rồi. - Yokovata nói.

- Ngủ được ngon không?

- Không, suốt đêm không ngủ được.

- Tôi cũng vậy, có điều là thân thể cũng thoải mái dễ chịu.

- Nếu đây là ghế cứng, lắc lư vật vã suốt một đêm sẽ không chịu đựng nổi, hôm nay sẽ chẳng làm việc được.

- Có điều là chuyến tàu này đến Hachibi vào lúc 6 giờ 19 phút, hơi sớm một chút, biết làm gì?

- Sớm như thế này, các công sở ở thành phố chưa làm việc, được dừng lại ở Fusan lâu một chút thì càng tốt.

- Đi tới Phòng Cảnh sát Hachibi để trình diện chứ?

- Có lẽ có ca trực ban đêm, nhưng chẳng có việc gì mà đánh thức người ta dậy thì quả là không tốt.

- Cảnh sát trực ca đêm theo giờ này chắc chắn là còn chưa ngủ dậy. Cảnh sát hình sự Tôkyô đem theo vị máu tanh tưởi, trời vừa sáng đã xông vào phòng cảnh sát ở hẻm núi yên tĩnh, chắc chắn là sẽ khiến cho người ta phải giật mình kinh sợ.

- Dù sớm hay muộn cũng phải lộ mặt. Thế nhưng tốt nhất vẫn nên muộn một chút.

- Đúng vậy!

Trong lúc nói chuyện, đoàn tàu dần dần khởi động, trên đồng bằng rộng lớn đã lộ ra một chút ánh sáng. Đoàn tàu ra khỏi khu vực thành phố, lao đi theo hướng phía cuối đồng bằng mênh mông bất ngát như phủ đầy tuyết, mấy ngọn đèn dân chưa kịp tắt nhấp nháy như đang hoảng sợ. Thỉnh thoảng tàu dừng lại ở một ga, mỗi lần nhất định đều có mấy hành khách lên xuống lặng lẽ, sau đó nó lại tiếp tục lao về phía có núi chạy băng băng.

Đèn dầu rải rác trên cánh đồng rộng lớn dần dần đều tắt hết, không khí buổi sáng sớm càng ngày càng nồng đậm, tầm mắt theo sự bừng tỉnh của buổi sớm mai đã không ngừng mở rộng. Bầu trời trên đỉnh đầu rải đầy những mây dày, lại là một buổi sớm u ám thường thấy ở phương Bắc.

- Ga sau đã tới!

Yokovata nhìn tấm biển treo trong nhà ga đã bị đẩy lại phía sau, nói. Núi càng ngày càng gần, xem ra con người cũng càng ngày càng đông, có mấy hành khách đang chuẩn bị xuống tàu. Đây hình như là một thị trấn nhỏ ở sau Fusan. Không lâu đoàn tàu lướt vào sân ga của nhà ga Esuchu Hachibi, có mấy người lác đác bước xuống. Nhà ga rất nhỏ, tàu có nhiều toa thì đuôi tàu sẽ dừng ở bên ngoài nhà ga.

- Ô, coi như đã tới ga rồi. - Yokovata đứng dậy vươn vai. Xem ra các hành khách lên tàu từ Fusan hầu như đều phải xuống tại đây. Hành khách đi đường dài hình như chỉ có hai người bọn họ.

Theo những hành khách ở nơi đó đi qua cầu vượt, mọi người vừa ra khỏi cửa soát vé liền tỏa đi theo các hướng. Mọi người co mình lại như đang sợ rét, họ đi đường rất bận rộn, rõ ràng là mỗi người đều có một nơi kiên định của mình.

Thị trấn nhỏ nông thôn ở vùng Hokuetsu này còn chưa thức tỉnh, tấm biển treo trên lầu viết hai chữ “Hoan nghênh” lộ ra vẻ khách sáo bên ngoài. Các cửa hàng buôn bán ở trước ga đều đóng cửa, trên con đường từ quảng trường trước ga vươn dài ra ngoài cũng không có một bóng người, chỉ thấy từ nơi xa có một cụ già đang dắt chó chậm chạp đi ngang qua đường. Không có một chiếc xe ôtô nào, quang cảnh cụ già và con chó đi trên vỉa hè vượt qua quốc lộ càng tô điểm cho sự vắng vẻ.

- Ồ, đúng là chúng mình đến quá sớm.

Hai bên quốc lộ trước nhà ga thẳng tắp đều là những nhà dân thuộc tầng lớp thấp. Yokovata ngắm nhìn con đường không một bóng người bỗng thở dài.

- Cửa hàng cơm cũng chưa mở, đành phải đến khách sạn ở gần đây để kiếm thức gì ăn sáng thôi!

- Được!

Hai người tìm được một khách sạn ở bên cạnh nhà ga, liền gõ cửa, nhìn thấy trên cửa treo tấm biển là “Khách sạn Kyuda”. Họ vừa ăn sáng vừa hỏi thăm những người trong khách sạn về tình hình đại thể của Hachibitei.

Kế hoạch của họ là trước hết tới công sở thị trấn để điều tra xem xét sổ hộ tịch của Chusanshu, điều tra tình hình nhà ngoại của bà ta. Cho dù hiện tại nhà ngoại chẳng còn ai, nhưng có lẽ còn có người già hiểu biết được tình hình của bà cụ.

Tìm một người có liên quan với bà cụ Chusanshu từ hơn năm mươi năm về trước, điều này đúng là mò kim đáy biển.

Thoạt đầu đối với cái thị trấn nhỏ bé này họ ôm ấp hi vọng không lớn lắm, bây giờ nhìn thấy quang cảnh trống rỗng tiêu điều ở trước sân ga buổi sớm, càng khiến cho họ cảm thấy lần điều tra này sẽ chẳng thu hoạch được gì.

Khách sạn đã cự tuyệt họ với lí do chưa kịp chuẩn bị bữa ăn sáng, nhưng họ vẫn cứ nhất quyết vào trong. Đợi khi ăn xong bữa sáng đã phải tốn mất hơn một tiếng đồng hồ.

- Hai vị tới sớm quá!

Người nữ chiêu đãi trẻ trung bưng cơm và thức ăn tới, nhìn họ từ đầu đến chân.

- Chúng tôi từ Tôkyô đến trên chuyến tàu vừa rồi.

- Ồ, các vị từ Tôkyô đến à?

Azuma vô tình buột ra một câu, người nữ chiêu đãi trẻ đôi mắt bỗng sáng lên. Quả thật không ngờ được trong “thời đại văn hóa vô tuyên truyền hình này”, lại có người phản ứng mạnh mẽ như vậy đối với Tôkyô, điều này khiến cho Azuma ngạc nhiên.

Vô luận ở địa phương xa xôi hẻo lánh nào của Nhật Bản, tất cả những đồ vật lưu hành ở các thành phố lớn, đều được đồng thời lưu hành rất nhanh chóng. So sánh với các thành phố cổ khi những địa phương nhỏ chạy theo mốt còn mạnh dạn và nhanh nhạy hơn nhiều. Kỳ thực, trước mắt, việc trang điểm của người nữ chiêu đãi viên trẻ này, không có gì khác so với các cô gái trẻ ở trên đường phố Tôkyô mà họ nhìn thấy.

- Điều này có gì là lạ? - Azuma nhăn nhở cười.

- Em rất muốn tới Tôkyô, cho dù không phải là Tôkyô cũng được, dù sao thì em cũng muốn rời khỏi thị trấn này.

- Tại sao? Thị trấn này vừa yên tĩnh lại vừa xinh đẹp! Nếu tôi được ở đây sống thì sẽ hạnh phúc biết mấy!

- Ông chưa sống qua ở đây cho nên mới có thể nói như vậy. Còn em thì chỉ muốn tới một nơi nào không có người quen biết. Ở đây, ra khỏi cửa toàn là người quen, ngẩng đầu chỉ thấy những người thân, họ sống hết đời này qua đời khác ở trong một cái vòng nhỏ bé này, chỉ nghĩ mà đã cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.

- Ở thành phố lớn, có người ở trong nhà chung cư bị ốm chẳng có ai tới thăm nom, có người chết đã mấy ngày cũng cứ nằm ở đó chẳng ai biết. Cô cảm thấy sống như vậy có tốt không?

- Em không muốn sống ở địa phương chỉ to bằng cái bàn tay này, con người quá hiểu biết về nhau, ngay cả đến cuộc sống riêng tư đều hiểu như thuộc trên lòng bàn tay. Vô luận là yên ổn như thế nào, em cũng không thích những ngày chẳng có một chút sống động. Có lẽ sẽ đột ngột chết đi vào lúc nào, hoặc nơi nào đó, nhưng em vẫn muốn ra làm việc ở trời đất bên ngoài. Nếu có ai bằng lòng đem em đi ra khỏi nơi này, có lẽ em sẽ lập tức đi theo người đó.

Với khẩu khí đó, chứng tỏ rằng chỉ cần Azuma nói lên một tiếng “đến đây”, cô ta sẽ lập tức đi theo liền.

Vốn dĩ Azuma muốn nói cách suy nghĩ của cô rất nguy hiểm, nhưng anh lại dừng, bởi vì cho dù có nói cô gái cũng không thể hiểu nổi. Những người trai trẻ thường thích thành phố lớn, nhưng lại không hiểu biết gì về nó cả, không nếm trải đắng cay khổ sở ở bên ngoài, thì không thể hiểu nổi vị ngọt bùi của quê hương. Cái gọi là mộng đẹp của những người trẻ tuổi, suy cho cùng là cần phải dựa vào bản thân mình để thể nghiệm, đây là một cô gái có cách suy nghĩ hoàn toàn trái ngược với cháu gái Seishi của Chusanshu. Có điều, có lẽ bà nội của Seishi chính là xuất phát từ động cơ muốn xa rời quê hương giống như cô chiêu đãi viên này.

- Ô, mải nói chuyện, thức ăn đều đã nguội cả, thực xin lỗi hai ông.

Cô chiêu đãi viên có chút ngượng ngùng, nói rồi lập tức xới cơm vào bát, mùi canh nóng thơm phức xông vào mũi, làm cho bụng đói của họ réo lên ùng ục.

- Hai vị từ Tôkyô tới đây làm gì? - Xới cơm xong cô gái liền hỏi.

Trong khách sạn lúc này tựa như đã bắt đầu bận rộn hẳn lên, nhưng cô gái lại không hề để ý, vẫn trơ như gỗ đá. Điều này đối với các cảnh sát hình sự Tôkyô muốn tìm hiểu tình hình chính là một cơ hội tuyệt hảo.

- Có chút việc chúng tôi muốn tìm hiểu. Cô có biết một người tên gọi là Kokuseishu không? Bà cụ sinh ra ở đây, nhưng đã rời khỏi đây từ hơn năm mươi năm trước. Dĩ nhiên đây là sự việc xảy ra trước khi cô sinh ra, qua cha mẹ hoặc ông bà nội, cô có được nghe thấy cái tên này không?

- “Kokusei” là họ của Chusanshu trước khi kết hôn.

- Kokuseishu thì sao?

Vốn dĩ chỉ là tùy tiện hỏi, chẳng ngờ phản ứng của đối phương hình như có biết.

- Cô có biết không? - Azuma sốt ruột không đợi được, hỏi.

- Em cũng mang họ Kokusei đó.

- Cô cũng họ Kokusei à?

- Những người mang họ Kokusei ở thị trấn này rất đông.

- Vậy thì, có lẽ còn là thông gia của cô đó.

- Nếu nói là thông gia thì toàn bộ những người ở trong thị trấn này hầu như đều là thông gia cả. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà em muốn đi khỏi nơi này.

- Cô không nghe nói tới cái tên Kokuseishu này hay sao?

- Cái tên này em không có ấn tượng lắm.

Yokovata và Azuma liếc mắt nhìn nhau, gật đầu, ngầm hiểu cần phải tới công sở của thị trấn để điều tra.

❆❆❆

Trong khi ăn cơm, trên quảng trường trước nhà ga ở trước khách sạn bắt đầu náo nhiệt hẳn lên. Giờ cao điểm đi làm việc đã tới, mọi người tất bật bận bịu.

Số hành khách xuống xe rất ít, tuyệt đại đa số là hành khách lên, số học sinh, số đi làm ca, hầu như đều đi về phía Fusan. Mặc dù vậy, vẫn có hành khách xuống xe, xe ôtô công cộng chở khách rất nhanh, hết chuyến này đến chuyến khác, số xe chạy trên đường cũng nhiều lên.

Khi vừa xuống tàu họ cảm thấy đường quốc lộ và quảng trường ở phía nhà ga sao mà rộng rãi thế. Vậy mà bây giờ nhìn lại thấy rất nhỏ hẹp. Thị trấn bé nhỏ ở nơi xa xôi hẻo lánh này đã bừng tỉnh trong yên lặng tịch mặc, bắt đầu một ngày mới.

Sau khi ăn cơm xong, đã tới giờ làm việc của công sở thị trấn. Hai người đi theo con đường mà cô chiêu đãi viên đã chỉ, tắt đường thẳng tới công sở thị trấn. Những ngôi nhà dân thấp lè tè ở hai bên đường quốc lộ trước nhà ga thẳng tắp như quản bút, xen kẽ thứ vị. Men theo con đường đó đi tới cuối đường gặp một ngã ba, từ đây quẹo sang bên phải là bờ sông, gần bờ sông có hai con đường giao nhau, về phía bên trái có một cây cầu. Mặt sông rộng rãi, nước trong suốt, nhìn tới đáy.

Theo lời cô chiêu đãi viên giới thiệu, đây chính là con sông Seida. Cầu là dạng cầu vĩnh cửu kết cấu bằng xi măng cốt thép, tấm biển trên bờ sông khắc chữ “Cầu Shusanseki”.

Mây tỏa sương tan, mặt đất được tắm mình trong ánh nắng. Ánh nắng mạnh phản xạ trên mặt sông khiến cho những đôi mắt nhập nhèm có muốn giương lên cũng không được.

Thị trấn nhỏ phát triển men theo đồi núi nhấp nhô liên miên, dòng sông Seida chảy ngang qua thị trấn, đổ vào eo Fusan ở phía Bắc.

Nơi đây còn chưa bị sự xâm nhập của những công trình kiến trúc cao tầng kiểu Tây Âu, những ngôi nhà lợp ngói tráng men kiểu Nhật Bản thấp lùn theo tiêu chuẩn thống nhất, đã tăng thêm vẻ cổ kính với phong cách đặc biệt cho thị trấn nhỏ này. Sau giờ cao điểm đi làm việc, hình như toàn bộ thị trấn lại đắm chìm vào trong sự yên tĩnh như một giấc ngủ sâu. Đây là một thị trấn ở vùng thôn quê hẻo lánh không làm cho người ta phải chú ý của Nhật Bản, nhưng vẫn gìn giữ được diện mạo của một thị trấn thôn quê cổ kính.

- Ồ, Nhật Bản vẫn còn một thị trấn như thế này ư? - Yokovata lim dim đôi mắt, nói.

Sóng gợn lăn tăn trên mặt sông, ánh nắng phản chiếu lại, giống như chọc vào mắt.

- Đúng là một thị trấn nhỏ né tránh được sự xung kích của nền “văn minh máy móc”! Hình như ngay cả bóng dáng của một chiếc xe cũng không nhìn thấy.

- “Nền văn minh máy móc” quyết không thể lọt vào thị trấn nhỏ bé này được. Xe cộ sẽ càng ngày càng nhiều. Có gìn giữ được nước sông trong vắt và phong cảnh của một thị trấn cổ, hay là chắp tay dâng nó cho sự ô nhiễm môi sinh, điều này hoàn toàn dựa vào ý thức của mọi người dân.- Lời nói của Yokovata vừa dứt, mấy chiếc xe ôtô vận tải lớn nhả khí thải phóng qua cầu Shusanseki.

Họ bỗng nhiên ý thức được mục đích của chuyến đi lần này. Công sở của thị trấn xây dựng ở trên dốc bên phải cầu, ngôi nhà xi măng cốt thép vô cùng lộng lẫy, là một trong số không nhiều kiểu kiến trúc Tây Âu. Có lẽ là thiết kế phối hợp với những ngôi nhà ven đường, ngôi nhà dinh quan xây dựng hai tầng này hoàn toàn xa lạ với thị trấn cổ lão đó, nhìn từ bên ngoài giống hệt như một bệnh viện điều dưỡng.

Họ bước vào cửa lớn, tới trước cửa sổ “Phòng tiếp dân”. Một nữ nhân viên văn phòng trẻ, ăn mặc chế phục, tiếp đãi họ. Loại chế phục này giống như áo mặc của người đàn bà có thai, gần đây ở Tôkyô rất ít người mặc. Azuma đưa giấy chứng minh cảnh sát hình sự cho cô ta xem, rồi nói rõ mục đích tới.

- Là Kokuseishu à?

Nhân viên phụ trách quản lý dân cư nhìn thấy chứng minh thư cảnh sát hình sự, lại nghe nói tới việc từ năm Đại Chính thứ 13, trong con mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Việc tra xét hộ tịch cổ xưa không phải là chuyện gì lạ lắm, điều khiến cho cô giật mình có lẽ là chứng minh thư cảnh sát hình sự.

- Xin hãy chờ cho một lát.- Cô liền rút ra một quyển sổ hộ khẩu từ trong tủ hồ sơ ở sau lưng, nói - Nguyên quán của Kokuseishu ở số nhà 27 phố Joshin, ngày 18 tháng 3 năm Đại Chính thứ 13, vì kết hôn nên đã chuyển đến huyện Gunba.

Sổ hộ tịch do nhân viên quản lý lấy ra, hoàn toàn phù hợp với hộ khẩu của công sở thị trấn Shoseida. Cha mẹ của Chusanshu đều đã qua đời, Chusanshu là con một, điều này ở thời điểm đó là rất hiếm, Chusanshu đã từng có một anh trai, lên bảy tuổi thì bị ốm rồi chết. Cha của Chusanshu cũng sinh ra ở thị trấn này, các bác các chú của Chusanshu cũng đều đã qua đời. Chỉ có con gái của chú, tức là em họ của Chusanshu vẫn còn đang sống khỏe mạnh ở Fukutô, trên thị trấn, sau khi lấy chồng đổi tên là Taishitsu Yoshiya. Nếu hỏi bà ta, có lẽ sẽ tìm hiểu được tình hình quá khứ của Chusanshu.

Hai người xin một bản sao hộ tịch gốc của Chusanshu rồi hỏi rõ cô nữ nhân viên về địa chỉ cũ nhà mẹ đẻ Chusanshu ở phố Joshin và nơi ở hiện tại của nhà Yoshiya rồi ra khỏi công sở của thị trấn.

Phố Joshin là phố thương nghiệp, địa chỉ cũ nhà mẹ đẻ Chusanshu đã mở mang làm bãi để xe. Thông qua người chủ hàng cá ở gần bãi để xe, họ đã thăm hỏi tình hình nhà mẹ đẻ của Chusanshu, nhưng chẳng thu hoạch được gì. Bởi vì mảnh đất đó, trước khi chuyển đến tay người chủ hàng cá, đã qua mấy đời chủ khác rồi.

Nơi đây là một góc có sức sống nhất của Hachibi, tất thảy những gì của năm mươi năm trước đương nhiên đã không còn tồn tại nữa. Ở trên thị trấn nhỏ yên tĩnh này, quả thực mọi người đã phải sống vất vả hết ngày này qua ngày khác, cuộc sống ngày một đổi mới đã vô tình xóa sạch dấu vết của những ngày đã qua. Những người rời khỏi nơi đây đã không lưu lại bất kỳ ký ức gì cho những người mới chuyển đến.

Từ đó, hai người đã cảm thấy sự tàn khốc vô tình của cuộc đời.

Có lẽ những người hiểu biết Chusanshu chỉ có người thân duy nhất của bà là Taishitsu Yoshiya. Để viếng thăm Yoshiya, hai người đã bước thẳng tới nơi ở. Fukutô là khu vực mới khai thác của Hachibi được phát triển ở xung quanh nhà ga. Yokovata và Azuma đi lên phía trước tìm kiếm số biển hiệu treo trước cửa hình như là ở gần khách sạn mà sáng sớm hôm nay đã nghĩ qua. Chạy tới bót cảnh sát tuần tra ở ven đường vừa hỏi, số hiệu biển cửa mà hai người cần tìm chính là số hiệu biển của khách sạn mà họ đã bước vào buổi sớm nay.

Người kinh doanh khách sạn Kyuda chính là Taishitsu.

Vừa bước vào khách sạn, cô chiêu đãi viên buổi sáng đã chạy ra đón, cô rất ngạc nhiên, đôi mắt mở to.

- Ồ, công việc điều tra xong rồi sao?

- Không, còn chưa xong. Ở đây có người nào tên là Taishitsu Yoshiya không?

- Yoshiya à? Đó chẳng phải là bà nội của em sao?

- Đại để là như vậy đó.

- Các ông tìm bà nội em có việc gì?

- Muốn gặp bà cụ một chút.

- Bà nội em ở trong căn phòng phía sau đã không quản lý công việc của khách sạn từ lâu rồi. Xin hỏi, các ông tìm bà nội em để làm gì?

- Hai vị này là cảnh sát hình sự của Tôkyô, hãy mau đi mời bà chủ ra đây.

Nghe cảnh sát tuần tra của bót cảnh sát nói vậy, đôi con mắt vốn dĩ đã to của cô chiêu đãi viên mở ra càng to hơn, rồi cô vội vã chạy vào bên trong.

Bà chủ khách sạn từ bên trong chạy ra rất nhanh chóng.

- Mẹ chồng tôi làm sao nào?

Sắc mặt bà chủ biến đổi. Ở một thị trấn xa xôi hẻo lánh và yên tĩnh như thế này, có cảnh sát hình sự từ Tôkyô đến tìm, nhất định là đã xảy ra chuyện gì lớn rồi.

- Không, không, chúng tôi chỉ muốn hỏi thăm cụ một chút việc, xin bà đừng lo lắng. - Azuma vừa nhăn nhở cười, vừa trừ bỏ nỗi lo lắng ở trong lòng bà chủ.

- Có điều là, từ Tôkyô đặc biệt tới đây tìm mẹ chồng tôi, nhất định là phải có việc gì khẩn cấp lắm! - Bà chủ vẫn chưa hoàn toàn xóa bỏ được tâm lý căng thẳng và đề phòng.

- Không, chỉ là tiện việc ghé qua đây thôi, bởi vì chúng tôi ở công sở thị trấn đã biết được cụ là em họ của bà cụ Chusanshu. - Azuma vừa nói vừa quan sát sắc mặt của đối phương. Căn cứ vào sổ hộ tịch đọc ở công sở thị trấn, Azuma đã suy đoán, bà chủ này chính là con dâu của cụ Yoshiya.

- Mẹ chồng tôi có đôi tai hơi chút nghễnh ngãng, nhưng sức khỏe vẫn còn rất tốt. - Bà chủ nhìn thấy thái độ của Azuma dịu dàng hòa nhã, tựa như đã xóa bỏ được ý thức đề phòng, liền dẫn hai người bước vào khu cư trú ở phía sau.

Yoshiya đang nhàn nhã ngồi sưởi nắng ở trước hiên nhà. Một con mèo đang ngồi trên đùi bà cụ. Đây là một bà già rất hiền lành, hòa nhã. Một ngôi nhà kiểu Nhật Bản xinh đẹp lịch lãm hướng mặt về phía nam, sáng sủa sạch sẽ, vừa nhìn đã biết được mọi người trong gia đình chăm sóc bà cụ rất chu đáo.

- Mẹ ơi, đây là các vị khách từ Tôkyô đến!

Bà chủ đã giấu đi bốn chữ “cảnh sát hình sự” đầy tính chất kích thích. Từ trong phương thức xử lý đó cũng có thể nhận ra bà chủ sợ làm kinh động mẹ già.

- Từ Tôkyô tới tìm tôi à? Điều này thật chẳng thể ngờ tới được. - Yoshiya ngắm nhìn hai người rồi ngồi ngay ngắn lại.

Yokovata và Azuma đã nói những lời khách sáo trong phút đầu gặp gỡ, tránh để cho người già căng thẳng, sau đó mới chuyển vào vấn đề chính.

- Ồ, chào cụ Shoshu, đã lâu lắm rồi không nghe thấy ai nói đến cái tên này phải không?

Trên mặt cụ già lập tức đã có phản ứng.

- Cụ có biết Chusanshu không?

- Đâu chỉ có biết, thuở nhỏ thường chơi với nhau giống như hai chị em ruột đó. Lâu lắm rồi không nhận được tin tức của bà ấy, bà ấy có được khỏe không?

Tựa hồ như bà cụ không biết được sự việc Chusanshu đã chết. Điều đó cũng không cần thiết phải nói cho bà cụ biết vận mệnh bi thảm mà Chusanshu, người chị họ của bà cụ đã gặp phải.

- Chúng tôi muốn tìm hiểu tường tận một chút về bà cụ Chusanshu, đúng là đã làm phiền cụ. Tại sao Chusanshu lại phải tới Gunba, cụ có biết không?

- Lúc đó Chusanshu là một “nữ lang mô đen”, vì ưa chuộng những thứ mới lạ cho nên cứ muốn rời khỏi nơi này. Nhưng bà ấy không phải chán ghét nơi này, mà chỉ là muốn tới một nơi mới thôi.

- Làm thế nào mà bà ấy lại quen biết chồng bà ấy là Chusan Sakuzô?

- Tôi cũng không rõ được điều này, hình như là làm việc ở trong xưởng bào chế thuốc tại Fusan rồi quen biết nhau thì phải.

- Nói như vậy tức là Chusan Sakuzô cũng tới xưởng bào chế thuốc Fusan làm thuê à?

- Đúng vậy, lúc đó nhìn thấy chị quấn quýt với người ngoài, cha mẹ tức giận nổi trận lôi đình, hai người đã rủ nhau chạy trốn.

- Ủa, đi theo trai à?

- Còn chưa chính thức kết hôn mà bụng đã to rồi. Cha mẹ nói người cha của đứa bé này lai lịch không rõ ràng, dù thế nào cũng không cho chị sinh ra đứa bé. Vì thế chị ấy cùng người đàn ông dắt nhau chạy trốn.

Có lẽ cái thai nhi đó chính là cha hoặc mẹ của Seishi!

- Cho nên, hai người đã tới huyện Gunba để kết hôn?

- Lúc đầu cha mẹ bực tức quá nói rằng sẽ đoạn tuyệt quan hệ, về sau nghe nói họ đã sinh ra một đứa con, vì yêu thương đứa cháu ngoại của mình, cha mẹ đã cho phép họ kết hôn. Hộ tịch sau hai năm bỏ trốn rồi mới chuyển đi. Nếu là những thanh niên ngày nay, về điểm này căn bản chẳng đáng kể gì, nhưng lúc đó là chuyện lớn động trời đấy.

- Mẹ ơi, mẹ vừa nói lâu lắm rồi chưa có tin tức của Chusanshu, tức là nói tới việc nhận được thư hay là cái gì?

- Đúng thế, bà ấy thường viết thư cho mẹ.

- Đó là sự việc từ khi nào?

- Ừ, lá thư cuối cùng là lá thư từ hơn mười năm trước, có lẽ là đã hai mươi năm rồi.

Trong ánh mắt của Yoshiya hình như đang lục tìm ký ức của mình. Cụ đã từng trải qua cuộc đời dài dằng dặc, rất khó có thể nói ra được một cách đích xác những sự việc của quá khứ.

- Lá thư ấy đã viết những gì?

- Ừ, đều là những hiện trạng cuộc sống lúc đó.

- Những lá thư đó còn giữ lại được không?

Azuma tùy tiện hỏi một câu, cũng chẳng ôm ấp hi vọng gì, bởi vì đã là những bức thư cũ của 10 hoặc 20 năm về trước, thậm chí có khả năng còn sớm hơn nữa. Nhưng, Yoshiya đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng, trả lời rằng:

- Để rồi tìm xem, chưa biết chừng ở một góc ngăn kéo nào đó vẫn còn có mấy lá thư. Tuổi tác đã già rồi, bất kể thứ gì cũng đều thích lưu giữ cẩn thận.

- Nếu có thì xin phiền cụ tìm giúp thử xem.

- Những lá thư cũ đó còn có ích lợi gì nữa?

- Có chứ ạ, chính vì những thứ đó mà chúng tôi tới đây.

- Xin đợi cho một lát.

Yoshiya nói xong, đuổi con mèo ở trên đùi đi. Điều vượt ra ngoài dự liệu là bà cụ đã đứng dậy rất nhẹ nhàng.

- Shinshi, lại giúp ta một tay!

Yoshiya gọi cô chiêu đãi viên ngồi sát ở sau lưng bà chủ một tiếng. Cô gái này có ánh mắt ngời sáng, rất thích tò mò. Chức vụ của hai vị cảnh sát hình sự như đã hấp dẫn sự hứng thú cực kỳ lớn của cô gái.

- Để em đi tìm giúp các ông.

Yoshiya vừa nói như vậy, Shinshi liền vui vẻ đứng dậy.

Bà cụ và cô gái bước vào phòng bên, chẳng bao lâu Yoshiya đã cầm một tập thư cũ ở trong tay bước ra.

- Đúng là vẫn còn lưu giữ được! - Yoshiya rất vui vẻ nói.

- Tìm thấy rồi à? - Azuma sung sướng reo lên. Tuy khả năng cực kỳ nhỏ, nhưng trong những bức thư mà Chusanshu gửi về quê hương, có lẽ sẽ có chút ít nội dung liên quan tới Giôni Hôoát hoặc hung thủ.

- Tôi còn nhớ có một gói thư, tôi đã thu thập những lá thư quan trọng gộp lại. Trong gói này có mấy lá thư do Chusanshu gửi đến. Bây giờ mắt đã hoa rồi, chữ nhỏ cũng không nhìn rõ nữa.

Gói thư cũ mà Yoshiya đưa tới, giấy thư đều biến chất ngả sang màu vàng, tựa hồ như chỉ cần bàn tay hơi đụng vào là đã bị nát vụn.

- Những bức thư này chúng tôi có thể đọc được không ạ!

- Được, được, xin mời các vị cứ đọc đi.

Azuma tiếp nhận gói thư từ trong tay Yoshiya rồi phân chia cho Yokovata một nửa. Họ chia nhau đọc.

- Là thư hay là bưu thiếp?

- Đại đa số là bưu thiếp.

- Tên họ của người gửi thư có viết không?

- Chữ của Chusanshu rất dễ nhận, nhìn thấy là nhận ra được ngay.

- Có mấy phong thư?

- Có ba, bốn phong.

Ngày tháng trên thư, đều là thời gian từ hai ba chục năm về trước.

- Cũng có nhiều thư tình của đàn ông gửi đến khi tôi còn là con gái. Khi lấy chồng đều đã đốt hết rồi! - Từ trong ánh mắt của Yoshiya đã nhìn thấy rõ bà cụ đang truy tìm những ký ức trong quá khứ xa xưa.

- Bà nội ơi, thế nào gọi là thư tình ạ? - Shinshi hỏi.

- Úi chà chà, con bé này, không biết thế nào gọi là thư tình à? Cháu chưa nhận được bức thư nào của người đàn ông gửi đến sao?

- Ồ, thư tỏ tình phải không? Bây giờ không cần phải phiền phức như vậy, có điện thoại, tiện lợi lắm bà ạ.

Trong lúc Yoshiya và Shinshi nói chuyện, Azuma và Yokovata lật mở xem kỹ càng tên họ người gửi trên từng phong thư cũ.

3

- Có đây rồi! - Khi trên tay chỉ còn lại mấy phong thư, Yokovata đã kêu lên.

- Có rồi à? - Quả thực Azuma sắp sửa bước vào vùng giáp ranh của sự thất vọng, nghe thấy Yokovata kêu lên như vậy, cảm thấy không gì sung sướng bằng. Lá thư mà Yokovata cầm trong tay vốn là một tờ bưu thiếp cũ, giấy đã ngả sang màu vàng.

- Người gửi là Chusanshu, hơn nữa còn đóng dấu của Cục bưu điện Shoseida.

- Ngày tháng là khi nào?

- Ngày 18 tháng 7 năm Chiêu Hòa thứ 24 (năm 1949), thời gian thật đủ sớm! - Yokovata cảm thán nói. Chữ viết bằng mực trên tờ bưu thiếp đã nhạt màu, giống như nét viết của đàn bà, chữ viết đẹp, lời lẽ trọn vẹn, nội dung như sau:

“Lâu lắm rồi chưa viết thư cho em. Em có khỏe không? Chị đã sinh sống được ở đây, sự biến đổi của Hachibi nhất định là lớn lắm nhỉ. Mấy hôm trước có một vị khách tới chơi, trong khi nói chuyện, được biết người này cũng lớn lên ở Hachibi, bọn chị đã nói đến rất nhiều sự việc của Hachibi. Rất lâu rồi không có người nào nói chuyện về quê hương với chị, gặp người ấy, chị thấy nhớ quê lắm, nên liền cầm bút viết thư này cho em, để...

Phần cuối là dùng tiếng địa phương.

- Vị khách lớn lên ở Hachibi này là ai?

- Ôi tên cũng chẳng viết ra. Bà nội ơi, sau này bà Chusanshu không nhắc đến tên vị khách này ở trong thư nữa sao?

- Không... không nhắc đến, chỉ nói có vậy thôi.

- Azuma, cậu cảm thấy người khách này có liên quan tới tình tiết vụ án không?

- Chỉ dựa vào điều đó cũng không thể nói được, có điều mình cũng cảm thấy có chút kỳ quặc.

- Vì sao?

- Trong thư nói vị khách ít tới chơi, trong khi nói chuyện được biết người này là người ở Hachibi.

- Ừ.

- Điều đó cũng chính là nói tới bà cụ Chusanshu, không, lúc đó còn chưa phải là bà cụ, khi vừa gặp vị khách này đã cảm thấy kỳ lạ.

- Đây chẳng qua chỉ là suy đoán, từ câu văn trên, có lẽ là vì được biết người đó lớn lên ở Hachibi.

- Có lẽ không phải là như vậy. Nhưng mình cảm thấy có thể cho rằng vào giây phút vừa gặp mặt, đã cảm thấy rất kỳ lạ, nên viết vào trong thư.

- Ấn tượng vừa gặp mặt ư?

- Đúng thế, ấn tượng được phản ánh trong thư rất sâu.

- Ở suối nước nóng đó, đương nhiên sẽ có nhiều loại khách đến, thế nhưng giây lát gặp mặt đã cảm thấy là vị khách ít tới, liệu có phải là như vậy không?

- Trước tiên, nếu là người xa cách lâu ngày nay gặp lại có thể gọi là khách ít tới. Có điều, từ nội dung trong thư mà xét, Chusanshu và người khách đó lại là lần đầu gặp mặt.

- Vậy thì, đó là người khách như thế nào?

- Là người khách rất ít đến Mushoku chăng?

- Là người rất có danh phận chăng?

- Không có khả năng đó, nếu là loại người đó thì chiêu đãi viên của suối nước nóng không thể tùy tiện nói chuyện với khách được.

- Vậy thì...

- Giôni Hôoát chăng?

- Cậu muốn nói bản thân Giôni Hôoát tới Mushoku ư?

Giôni không có khả năng tới Nhật Bản được, vì lúc đó cậu ta còn chưa sinh ra dời.

Cho đến nay đều chỉ căn cứ vào đầu mối là những người có liên quan đến Giôni để tiến hành điều tra.

Giả định là người có liên quan đến Giôni cũng chính người ngoại quốc đã tới Mushoku, thế thì sẽ ra sao?

Có điều, trong thư Chusanshu nói là người lớn lên ở Hachibi. Có thể có người nước ngoài nào xuất thân ở Hachibi được không?

- Liệu có thể người đồng hành của người nước ngoài đó là người lớn lên ở Hachibi được không?

Yokovata cảm thấy bức màn của điều bí mật đó đã được vén lên một tầng. Tới đây khi suy xét tới những người có liên quan với Giôni, chỉ suy nghĩ tới số đơn, nhưng lại không hề có căn cứ.

- Vậy là cậu muốn nói người ngoại quốc với người Nhật Bản lớn lên ở Hachibi cùng tới Mushoku à?

- Giả sử là như vậy, Chusanshu cũng sẽ có thể cảm thấy kỳ quặc chứ?

- Trong số người có quan hệ với Giôni có người lớn lên ở Hachibi...

- Tuy vẫn không thể đoán chắc, nhưng phong thư này không thể giải thích như vậy được sao?

- Mình cảm thấy có thể, chính vì như vậy mới phải bịt chặt miệng Chusanshu, người đã hiểu rõ thân thế của họ.

- Nói như vậy là, hễ điều tra ở Hachibi, thì thân phận chân thực của hung thủ sẽ bộc lộ ra hết.

- Hiện tại vẫn chưa thể đoán chắc vị khách ít tới kia là hung thủ hay là người có liên quan với hung thủ. Nói tóm lại chẳng qua chỉ là điều viết ra ở trên tấm bưu thiếp của hai mươi mấy năm trước mà thôi.

Yokovaia rất cảnh giác với dòng suy nghĩ, tránh nhầm đường lạc lối.

Kết quả, đến Hachibi đạt được chỉ là một tờ bưu thiếp cũ mà thôi hơn thế, vẫn không biết được nó có phải là ám thị hung thủ hay không. Nếu muốn điều tra từng người từ Hachibi đi tha hương, điều đó đúng là chuyện mò kim đáy biển!

Yokovata và Azuma cảm thấy sợi chỉ nhỏ mỏng manh mà họ cố truy tìm đến đây đã bị đứt.

Lần này, thật đúng là không thể nghĩ được ra cách gì, sau khi đứt mất đầu mối, trước mắt không còn đường dây nào mới nữa.

- Lần này trở về Tôkyô không xong rồi.

- Không còn cách gì nữa, đây là điều tra mà! - Yokovata an ủi, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, so với Azuma mình còn thất vọng hơn.

Họ quyết định đêm hôm đó sẽ ngủ qua đêm tại khách sạn Kyuda. Buổi chiều lại tới Phòng cảnh sát Hachibi, vì mời cảnh sát tuần tra của Đồn cảnh sát dẫn đường cho nên cần phải tới cảm ơn, từ nay về sau có lẽ còn phải nhờ người ta giúp đỡ nữa.

Phòng cảnh sát Hachibi và công sở thị trấn Hachibi xây dựng tựa lưng vào nhau ở cùng một địa phương.

Từ phòng cảnh sát bước ra, hai người đi vãn cảnh công viên Josan. Nơi đây là địa chỉ cũ của pháo đài xây dựng ở gần bên trái Suhô, có thể nhìn ngắm được toàn bộ thị trấn.

Mặt trời mùa thu đã bắt đầu khuất núi, thị trấn Hachibi chuẩn bị chìm trong sắc đêm. Những nhà dân thấp nhỏ san sát như bát úp bị bao phủ bởi khói bếp lúc xế chiều, thị trấn nhỏ như được khoác lên một tấm lụa trắng, khiến cho phong cảnh hài hòa càng thêm say đắm lòng người.

Những công trình kiến trúc được cây cối che phủ tô điểm càng thêm tráng lệ, dòng sông Seida uốn lượn chảy qua, dưới ánh tịch dương rực hồng chiếu rọi càng thêm đẹp đẽ. Các địa phương ở hai bên bờ sông lóe lên những ánh sáng đỏ rực, có lẽ là đầm ao, có lẽ là vũng nước, từng mảnh nhỏ giống như những chiếc gương nổi bật lên. Không kìm nổi mình, hai người bọn họ đã dừng chân lại ngắm nhìn, như đắm say trong cảnh sắc ngời sáng thần tiên đó. Dần dần ánh chiều tà lặng lẽ ngã về tây, sắc đêm càng lúc càng nồng đậm màu sắc cũng càng lúc càng nhạt.

Đây là một cảnh hoàng hôn rất thích hợp với con người, không có gió, bầu trời phương Bắc sắp sửa vào đông, trên bầu trời xanh thẫm, giống như được bao phủ một bức tranh vải sáng sủa với những nét vẽ cảnh sắc thu tới muộn màng. Ráng mây chiều được thu hẹp lại ở bầu trời phía tây giống hệt như những con ong mật, phảng phất như đem bầu trời sắc xanh lam luôn thành một bức tranh vải bỗng chốc nhuộm thành sắc hồng nhạt với những đám mây cuộn lại trên bầu trời.

Ở hướng đỉnh núi Josan, trong rừng cây hoa anh đào đã rụng hết lá, có một con đường đá thoai thoải trườn lên cao, trên từng bậc đã rụng đầy lá khô, đi bộ bước lên thoải mái dễ dàng, dưới chân vang lên tiếng lạo xạo. Thuận theo con đường nhỏ giữa rừng bước lên phía trên, không biết nơi nào đang đốt lá rụng, khói nhẹ bay lên, từng đợt hương thơm thoang thoảng ở trong rừng.

Lúc này có hai cha con dắt tay nhau từ trên bậc đá bước xuống. Người cha đã đến tuổi trung niên, đứa con xem ra chỉ độ ba, bốn tuổi, sát vai nhau đi qua bọn họ. Azuma ngoảnh cổ lại nhìn, từ trên đỉnh đầu đứa bé, rơi xuống một chiếc lá khô sắc vàng. Ngắm nhìn phía sau lưng họ, không hiểu vì sao Azuma luôn cảm thấy có chút thê lương, cảm thấy hai người này hình như đã bị vợ và mẹ ruồng bỏ.

- Sao vậy? - Yokovata thấy Azuma say đắm ngắm nhìn sau lưng hai cha con người đó, liền hỏi.

- Không, không sao đâu! - Azuma vội vàng quay mình lại, trèo hết bậc đá, bước lên chỗ cao có cắm tấm biển đề chữ “Josan số 2”, quang cảnh thoáng đãng hơn.

Khi trèo lên đến đây, ánh sáng còn lại của chiều tàn đã hết, sắc trời thị trấn Hachibi đã tối, lác đác đã nhìn thấy những ánh đèn tỏa sáng.

Dưới ánh đèn sắc vàng cam ấy, những người an nhàn tự tại đã sống những ngày an nhàn, ấm cúng. Trèo lên đỉnh cao của ngọn núi có thể nhìn thấy những chỏm núi liên miên phủ đầy tuyết, có khả năng đó chính là núi Ritsu và núi Haku vây quanh. Fusan giống như một tấm bình phong. Hoàng hôn mênh mông tựa hồ như muốn bao phủ ánh nắng còn lại của mặt trời đã lặn, từ trên đỉnh núi phương xa đã dần dần trào dâng như ngọn hải triều.

- Đúng là một thị trấn nhỏ làm cho người ta phải lưu luyến.

- Cái gọi là ở xa nhớ cố hương, có lẽ là nói tới địa phương như thế này.

- Azuma, quê hương của cậu ở đâu?

- Tôkyô.

- Mình cũng ở Tôkyô.

- Như vậy là chúng mình giống nhau, đều không có quê hương.

- Đúng, thế nhưng những chàng trai trẻ lại muốn rời khỏi quê hương tốt đẹp như thế này. Điều này thực sự giống như rời khỏi tấm lòng của mẹ vậy!

- Không ra ngoài thì không thể hiểu nổi vẻ tốt đẹp của quê hương.

- Rời khỏi có lẽ cũng không thể hiểu hết được.

- Cô gái có tên là Shinshi ở khách sạn kia, tốt nhất là đừng có dễ dàng ra đi. - Azuma nghĩ tới cô chiêu đãi viên có khuôn mặt tròn đôi mắt to ở khách sạn Kyuda.

- Có lẽ là chúng ta nên trở về chỗ ở của Shinshi thôi, mình cảm thấy lạnh, bụng cũng đã đói rồi!

Hình như đã nổi gió, Yokovata run lên cầm cập.

Họ ngồi lên chuyến xe của buổi sáng hôm sau rời khỏi Fusan, tới Joya đã gần 5 giờ chiều. Họ cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp ai nữa, về bộ phận thu thập báo cáo chuyến đi lần này không có kết quả gì.

Trên tay Azuma cầm tấm bưu thiếp mượn từ chỗ Taishitsu Yoshiya đưa về. Tình tiết vụ án vẫn chỉ dừng lại ở trên tờ bưu thiếp, chẳng hề có tiến triển gì.