← Quay lại trang sách

Chương 13 TÌM CHỨNG CỨ TRONG KHO XE-1

Morito Hôfu điều tra Gun Kyôhây rất thuận lợi, nhanh chóng nắm vững được tình hình hắn đi nước Mỹ, nhưng cuộc điều tra về sau lại chẳng hề có tiến triển gì. Vì vậy Shinken luôn luôn thúc giục. Dù như thế nào cũng không thể bí mật lẻn vào trong kho xe nhà người ta để điều tra được. Hơn nữa, cũng không biết rõ chiếc xe kiểu GT6 của Kyôhây có để ở trong kho xe nhà họ Gun không.

Shinken rất khẩn thiết:

- Morito, anh làm ăn như thế nào vậy? Cuối cùng anh định dềnh dàng đến bao giờ?

- Nhưng liệu có thể tự tiện xông vào nhà dân được không?

- Điều này thì tôi đã biết trước rồi. Anh đâu có phải là người đi ăn trộm, vạn nhất có bị bắt thì cũng chẳng có chuyện gì lớn, cứ nói là uống rượu say, đi nhầm đường là được.

- Nhưng đến lúc đó người bị bắt lại là tôi.

- Anh cần phải chuẩn bị sẵn sàng tư tưởng này, vả lại anh cũng đã làm rồi đó!

- Điều này tôi đã rõ.

- Rõ rồi tại sao anh không bắt tay vào làm ngay đi? Kyôhây đi Mỹ chẳng có lí do gì, điều này rất khả nghi, nếu anh không làm, tôi sẽ gọi người khác!

- Thưa Bộ trưởng, xin Bộ trưởng đừng kiên quyết như vậy. Từ trước đến nay, tôi chưa hề phụ lòng mong mỏi của ngài.

- Vậy thì anh hãy làm cho tốt đi, từ nay về sau cũng đừng phụ lòng mong mỏi của tôi đối với anh.

Trước đây Morito đã làm qua rất nhiều sự việc mờ ám, nhưng chưa hề lén lút lẻn vào trong nhà người ta như một kẻ ăn cắp bao giờ. Đối với Morito, Shinken là người anh rất biết ơn. Có thể nói, những thành tích tuyệt vời của Morito cũng nhờ Shinken mới giành được. Nếu Shinken muốn nhập máy nghiền giấy về, sử dụng chế độ “một bàn một máy”, thì công ty của Morito sẽ thu được lợi ích rất lớn. Mà số lợi nhuận này sẽ ảnh hưởng đến địa vị, uy tín và vinh dự của Morito. Do vậy bất luận phát sinh ra sự việc gì đều tuyệt đối không thể làm mất đi sự quan tâm chiếu cố của Shinken được. Cuối cùng Morito đã hạ quyết tâm, dù sao vẫn chỉ có thể liều lĩnh.

- Cho dù bị bắt ở kho xe, tội trạng vẫn nhẹ hơn rất nhiều so với tội lẻn vào trong nhà. - Morito đã tìm ra lí do để tự an ủi mình.

❆❆❆

Ngôi nhà ở của Gun Yôhây ở một góc bên trong Nigotei thuộc khu Sendaida, cách hoàng cung rất gần. Ở vùng lân cận phần lớn là Đại sứ quán các nước, các nhà ở sang trọng và những nhà chung cư cao cấp. Mặc dù nơi ở thuộc trung tâm thành phố lớn, ngôi nhà của Gun Yôhây vẫn thể hiện rõ sự nổi trội đặc biệt.

Ngôi nhà do Gun Yôhây dùng khoản tiền kiếm được từ xưởng thép để xây dựng, có kiến trúc hiện đại hóa, mô phỏng phong cách nhà ở của nước Anh, để lộ rõ cột và rường nhà từ trong những bức tường trắng như tuyết, độ dốc của mái nhà tạo dáng rất giống nơi thắng cảnh nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nóc nhà cao chót vót, khiến cho người ta có cảm giác hiện đại.

Bốn bức tường vây xung quanh chế bằng những tấm xi măng và những cửa ngách chụp bằng thép đã phòng bị nghiêm ngặt. Chiếc cửa lớn ở bên cạnh chỉ mở ra sử dụng khi có khách đến thăm và ô tô ra vào, lúc thường vẫn đóng chặt. Kho xe đặt ở tầng một của ngôi nhà, sau khi chiếc cửa sắt làm theo kiểu cuốn rèm của kho xe hạ xuống, con người không có cách gì vào được. Nói chung là nếu muốn vào bên trong kho xe chỉ có cách vào qua cửa hoặc là vượt qua tường. Nguyên nhân chủ yếu khiến cho Morito đến nay vẫn còn do dự chính là sự phòng bị nghiêm ngặt ở nơi đó. Nhưng có điều may mắn là trong sân hình như không có chó.

Cuối cùng, vào một đêm khuya, Morito đã hành động. Để đề phòng bất trắc, Morito đã cố ý thay đổi mặc một bộ quần áo cực kỳ bình thường. Nên trên đầu khoác bít tất dài, thân mặc quần áo đen, che mặt, mà nói bừa là đi nhầm chỗ thì không thể thông suốt được.

Để lấy được chứng cứ, Morito còn chuẩn bị máy chụp ảnh và đèn chiếu sáng. Khi Morito xuất hiện ở bên ngoài bức tường vây quanh ngôi nhà của Gun, đã là ba giờ sáng. Vào giờ này, đèn trong nhà Gun đều đã tắt, chẳng những mọi người trong nhà đều đã say sưa trong giấc mộng ngọt ngào, mà ngay cả tiếng chó sủa cũng không nghe tiếng. Trên trời không có trăng, xung quanh tối đen như mực.

Từ lúc chưa tối Morito đã quan sát chuẩn bị tìm một chỗ để vượt tường vào trong, vì anh ta phát hiện một góc của bức tường vây chế bằng những tấm xi măng có một chỗ bị mất một miếng, vừa hay có thể dùng chỗ đó để vượt tường. Morito mượn chỗ đó để làm bậc đặt chân, vượt qua tường mà vào. Một lần nữa Morito quan sát động tĩnh ở bên trong, khi phát hiện mọi người ở trong nhà đều ngủ say, anh bèn dướn mình lên cao, nhẹ nhàng vượt qua tường, nhanh chân chạy vọt qua sân chứa đầy những thảm cỏ, tiến thẳng tới kho xe ở trên góc tầng một. Cửa đã kéo xuống, đây là loại cửa sắt làm theo kiểu cuốn rèm, thò tay ra nhẹ nhàng sờ, phát hiện thấy cửa không khóa.

Trong đêm tối, Morito không kìm nén nổi, tự bật lên tiếng cười. Lúc này anh đã có thể nhẹ nhàng, dễ dàng bước vào bên trong. Anh kéo cửa lên vừa đủ lọt thân người chui vào bên trong. Vì không để cho người ở bên ngoài nhìn thấy ánh đèn ở đây, anh lại kéo sập cửa xuống như cũ, rồi bật đèn chiếu sáng.

- Ở đây rồi! - Morito buột miệng kêu lên một tiếng, nhưng lại vội vã bịt chặt miệng mình lại. Hình như ở bên cạnh chiếc xe cỡ lớn chuyên dùng của Gun Yôhây, đang đỗ một chiếc xe kiểu GT6 MK2 thân xe bóng loáng sắc sảo, tựa hồ cảm giác thấy không có trở lực gì của không khí.

Morito bước tới phía trước chiếc xe, bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ. Kỳ thực, không cần phải nhìn lâu đã có thể phát hiện ra ở trên cửa sổ ô tỏa nhiệt khí và đòn bảo hiểm có chỗ biến dạng rất rõ rệt.

Cuối cùng đã tóm được điểm yếu của đối thủ, cuộc điều tra của Morito ta không sai! Anh kiềm chế niềm xúc động trong tâm, bấm máy chụp ảnh. Ánh sáng của đèn chiếu sáng như những hoa lửa chúc mừng thắng lợi, vọt lên một cách sung sướng.

❆❆❆

Kokusei Shinshi trong giấc mộng mơ màng cảm thấy như có động tĩnh gì, liền mở mắt tỉnh dậy. Shinshi nhìn chiếc đồng hồ dạ quang đặt ở bên cạnh gối, mới hơn ba giờ sáng.

- Vào giờ này, có thể có động tĩnh gì được?

Thế nhưng đích thực là hình như có tiếng gì đó đã đánh thức Shinshi. Trong đêm tối, Shinshi dỏng tai lắng nghe. Trong nhà vẫn yên tĩnh, chẳng hề có chút động tĩnh gì. Buổi tối hôm nay, phu nhân đi ra ngoài diễn thuyết, chỉ có tiên sinh và tiểu thư ở nhà. Hình như họ đang ngủ say.

- Liệu có phải là tai mình nghe lầm chăng? - Shinshi nghĩ như vậy liền chuẩn bị ngủ tiếp. Nhưng chính lúc ấy, trong đêm đen xung quanh yên tĩnh đã xuất hiện tiếng vang “lạch xạch”, tiếp theo âm thanh này lại vang lên hai ba tiếng nữa. Tiếng động này giống như một tiếng động vật nhỏ bị nhốt, chạy đi chạy lại, nhào lộn ở bên trong.

- Ồ, té ra là bọn chúng! - Shinshi bật ra tiếng nói, cho rằng tiếng động này được truyền ra từ trong lồng nhốt đôi sóc vằn ở phòng bên, cô đoán chắc đôi sóc đang đùa giỡn.

- Có điều là, đêm đã khuya như thế này rồi mà chúng nó vẫn...

Sự bất an lại ập tới. Liệu có phải là giống mèo hoang chui vào trong nhà, đang uy hiếp sự an toàn của con sóc? Nếu như vậy, cần phải đuổi con mèo hoang đi.

Bảo vệ đôi sóc cũng chính là một trong những công việc của cô. Lồng sóc đặt ở dưới cầu thang sát cạnh gian phòng ở của cô, ở đó có một bãi trống hình tam giác. Tầng một là phòng khách, phòng vệ sinh, nhà bếp, phòng ăn, kho để xe... Tầng hai là phòng ngủ của mọi người trong nhà.

Shinshi bật sáng đèn cầu thang, vừa cúi đầu xuống nhìn đôi sóc ở trong lồng, hai con sóc nhỏ liền từ trong chuồng bé xíu làm bằng nhựa, xông ra, quanh một vồng rồi nhảy cỡn lên.

- Ồ, Rômêô và Juliét, chúng mày làm sao thế?

Shinshi thân thiết gọi đôi sóc, cô cảm thấy kinh sợ đối với cử động của chúng, không hiểu vì sao đôi sóc hình như đặc biệt hưng phấn. Trong đêm khuya như thế này nhìn thấy đôi sóc nhảy cỡn lên như vậy, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy. Cô ngắm nhìn tứ phía, không phát hiện thấy con mèo hoang nào hoặc có con vật nào khác uy hiếp đôi sóc.

- Tốt rồi! Mau về nhà của mình mà ngủ đi thôi.

Shinshi vừa nhẹ nhàng thò tay ra, con sóc cái liền kêu thét lên một tiếng.

- Sự thật là như thế nào? Có lẽ là nó đến thời kỳ động dục... Điều này đột ngột dẫn tới sự liên tưởng, khiến cho Shinshi thầm thẹn thùng, mặt bừng đỏ. Lúc này lại xuất hiện tiếng động, có điều lần này từ một hướng khác truyền đến, hoàn toàn khác hẳn với âm thanh của loài sóc phát dục. Tiếng động này hình như một vật gì nổ vỡ phát ra, nhưng lại không rõ ràng. Tiếng động đó liên tiếp không ngừng truyền tới. Lúc này đôi sóc nhảy nhót nhiều hơn.

- Không vừa ý hay sao? - Shinshi đưa tầm mắt từ chỗ lồng sóc nhìn ra xa, về hướng mới phát sinh ra tiếng động. Tiếng động đó hình như từ trong kho xe cạnh phòng tắm truyền tới.

- Trong kho xe không thể có trộm được, có lẽ nào lại có người muốn ăn cắp xe ô tô?

Shinshi là một cô gái giàu tính tò mò, hơn nữa lại gan dạ. Đêm nay, nếu không làm cho được rõ ràng về tiếng động đó, thì tựa hồ như cô không thể ngủ được nữa. Trong nhà có người bảo vệ, nhưng vội vàng hấp tấp đánh thức dậy mà chẳng có tình hình gì xảy ra thì xấu hổ quá. Tức thì cô mở cửa, bước xuống sân, đi tới phía trước kho xe. Cô phát hiện ở trong khe cửa thỉnh thoảng lại lóe lên tia sáng chói lói và những âm thanh cô đã nghe thấy lúc nãy. Cửa kho xe vốn dĩ phải đóng chặt chẽ, bây giờ lại hở ra một khe nhỏ, thỉnh thoảng từ trong khe đó lại phát ra ánh sáng.

Shinshi nhón chân nhẹ nhàng, dán mắt nhìn vào trong khe cửa. Trong giây lát, đôi mắt cô đã nhận được sự kích thích của luồng ánh sáng mạnh. Bỗng chốc Shinshi bàng hoàng tỉnh ngộ ra, thì ra nguồn ánh sáng kỳ quặc đó là đèn phát sáng của máy chụp ảnh, có người lẻn vào trong kho xe đang chụp ảnh.

Shinshi giật mình kinh sợ, đã quên hẳn bản thân mình, kêu gào ầm lên:

- Bắt kẻ trộm!

Tiếng gào thét đột nhiên vang vọng đã khiến cho Morito đang ở trong kho xe hoảng hốt giật mình.

Trong lúc bàng hoàng, Morito đụng chân đá đổ thùng xăng trống rỗng ở bên cạnh, âm thanh cực kỳ lớn, đủ làm cho mọi người ở trong nhà bừng thức tỉnh. Thùng xăng lăn long lóc, âm thanh này đã hỗ trợ cho tinh thần của Shinshi.

- Có kẻ cắp! Có kẻ cướp! Hắn giết người!

Tiếng hô hoán đã đổ hết các loại tội danh lên đầu Morito, khiến cho anh vô cùng kinh sợ. Điều càng đen đủi hơn cho Morito là con đường tháo lui duy nhất anh đã bị Shinshi bịt chặt.

Hết cách, Morito đành phải chui xuống dưới gầm xe. Nghe thấy tiếng hô kinh sợ của Shinshi, ông chủ và con gái đều từ trên lầu hai chạy xuống. Người bảo vệ cũng có mặt kịp thời.

- Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? - Ông chủ mắt còn ngái ngủ, hỏi.

- Trong kho xe có trộm.

- Trộm à? Ăn cắp gì ở trong kho xe?

- Không biết. Dù sao cũng đang có người ở trong đó.

Người bảo vệ lập tức chạy vào trong kho xe. Morito liền bị kéo từ dưới gầm xe ra, hết sức nhẹ nhàng và dễ dàng. Anh đã bị bàn tay to lớn và rắn chắc của người bảo vệ túm chặt.

Lúc này, tiểu thư Yôshi đã gọi điện thoại cho số máy 110. Đồn cảnh sát Kikutei ở gần trong gang tấc, Morito lập tức bị cảnh sát đến bắt giải đi.

2

Khi trả lời câu hỏi của cảnh sát, Morito tuyên bố: Con trai Kyôhây của chủ nhà Gun Yôhây mà tôi xâm nhập, đã có sự nghi ngờ rất lớn là cán chết người rồi chạy trốn. Để tìm chứng cứ nên tôi đang phải kiểm tra xe ô tô của hắn.

Hiện trường gây ra ở “Trước cổng chào” thành phố K khu ngoại ô, thời gian gây ra vụ án vào khoảng hai giờ sáng ngày 26 tháng 9, người bị hại tên gọi là Kôyama Bunshi. Morito còn cung cấp một loạt tình hình cụ thể.

Cuối cùng, Morito còn bổ sung: Phòng cảnh sát đã điều tra kỹ ở vùng hiện trường, chỉ cần các vị tới đó hỏi là biết rõ ngay.

Mặc dù toàn bộ lời nói của Morito đều là sự thực, nhưng hành vi của Morito cũng không thể được coi là hành vi chính đáng. Tội phạm mà Morito tố giác là "đè chết người rồi chạy trốn”, điều này cảnh sát không thể bỏ qua được, họ liền tiến hành hỏi Phòng cảnh sát K. Kết quả được biết đích thực phòng cảnh sát K đã căn cứ vào lời tố cáo đề xuất của người chồng Kôyamađa Bunshi tiến hành kiểm tra vùng trước cổng chào nhưng chưa phát hiện ra dấu tích tội phạm đâm chết người rồi chạy trốn.

Lời khai của Morito không phải là không có căn cứ. Thoạt đầu, cảnh sát nghi ngờ ở đằng sau Morito có khuynh hướng chính trị hoặc ý thức tư tưởng phạm tội, hiện thời đã hơi yên tâm khoan khoái. Nhưng Phòng cảnh sát K không có bất kỳ chứng cứ “đè chết người rồi chạy trốn” nào. Nói tóm lại, chỉ có một phía nạn nhân nghi ngờ mà thôi. Bây giờ lại vì phán đoán là tội trạng của Gun Kyôhây mà tự tiện lẻn vào trong kho xe của nhà người ta để điều tra, điều này phải nói là quá hồ đồ. Sự suy đoán mang tính chất suy lý ngoại đạo của Morito đối với Gun Kyôhây, trong đó có một phần khiên cưỡng và rất nhiều chỗ nhảy vọt.

Phía cảnh sát không thể tin vào lời khai tố cáo mà mù quáng tới kiểm tra ô tô của Gun Kyôhây được. Sau khi rửa ảnh, Morito giao nộp, đích thực là có sự biến hình ở trên thân xe, nhưng điều này không thể đoán chắc được. Cha của Kyôhây là ngôi sao sáng trong chính giới, là cơ quan cảnh sát, cũng cần phải suy nghĩ tới bộ mặt của ông ta.

- Cho tới nay Kôyamada Bunshi không rõ đi đâu, chính là chứng cứ tốt nhất. - Mặc dù Morito nói như vậy, nhưng không có chứng cứ xác thực có thể liên kết việc mất tích của Bunshi với Gun Kyôhây được.

Có lẽ Kôyamada Bunshi xuất phát từ tình hình nào đó của cá nhân mà có ý đi ẩn náu. Hiện tại Gun Kyohay đang đi du lịch ở hải ngoại, do đó Gun Yôhây chủ động đề nghị:

- Hành vi của Morito thực ra chưa làm cho tôi bị tổn hại gì đặc biệt, cho nên tôi mong rằng hãy xử lý việc này hết sức hoàn hảo, tế nhị.

Sau khi cân nhắc lợi hại về các mặt, phía cảnh sát quyết định tiến hành giáo dục Morito một hồi rồi thả cho về, nhưng các phim ảnh Morito đã chụp ra thì phải lịch thu.

❆❆❆

Bộ phận thu thập điều tra vụ án Giôni Hôoát giết người đã xử lý vụ án Morito. Vì Phòng cảnh sát cần nắm quá trình diễn biến của sự việc, người hầu gái Shinshi của nhà Gun Yôhây bị gọi tới đã mấy lần. Mọi người nói chung đều không muốn xuất đầu gặp cảnh sát, nhưng cô đã tích cực chủ động đi gặp. Xem ra, đối với sự việc này cô rất có hứng thú.

Có lẽ là lần thứ hai hoặc lần thứ ba, kết thúc cuộc thẩm vấn của cảnh sát trở về nhà, đi trên hành lang của Phòng cảnh sát, bất ngờ cô đã gặp Azuma.

- Chào ngài cảnh sát đại hình.

Trên hành lang mờ tối, đột nhiên Azuma bị một cô gái trẻ trung ăn mặc, trang điểm lộng lẫy cất tiếng gọi. Azuma cho rằng bản thân mình không thể bị người khác nhận lầm được, anh liền quay lại nhìn.

- Chào ngài cảnh sát đại hình, là em đây mà, ngài không nhận ra em sao?

- Ồ, là cô à?

Khó khăn lắm Azuma mới nghĩ ra cô gái là nữ chiêu đãi viên trẻ của khách sạn trước nhà ga Hachibi.

- Nhìn thấy cô trang điểm như thế này làm cho người ta không thể nhận ra được nữa.

Azuma ngắm nghía kỹ lưỡng cô gái. Lộng lẫy xinh tươi, mái tóc dài buông rũ tự nhiên khi ở Hachibi bây giờ được vén cao lên, bóng mượt. Kiểu tóc mới lạ này, tấm áo choàng nữ kiểu NgaLaTư phối hợp với chiếc váy dài gần sát đất, vô luận nhìn như thế nào, cô đều không giống một nữ chiêu đãi viên của khách sạn, mà rất có phong độ của một minh tinh.

- Đừng nhìn em như vậy, em ngượng chết đi được! - Cô dùng

một động tác tựa như đã được huấn luyện kỹ càng, quay người đi, giong nói đã mang âm điệu Tôkyô.

- Cô tên là Tiểu Shin có phải không?

- Em tên là Shinshi. Cả tên họ là Kokusei Shinshi.

- Cô tới đây từ khi nào?

- Sau khi ông đi không lâu, em dã tìm được người họ hàng xa rồi lên Tokio.

- Vậy thì tại sao cô lại ở đây? Hay là...

- Úi chà chà, ông đã bắt đầu nghi ngờ em rồi hay sao? Chính vì để phối hợp giúp đỡ cảnh sát em mới tới đây. Có điều, em thực sự không biết rõ được đơn vị của ông chính là ở đây.

- Không, thực sự không phải là có sự nghi ngờ gì, có điều cô chẳng có chỗ dựa mà đến đây, phải chăng là đã được phía cảnh sát bảo hộ?

- Đâu có, em ở trong nhà ngài Gun Yôhây là nghị viện Hạ nghị viện. Hoặc nói là ở trong nhà bà Hichisugi Kyôko thì chính xác hơn. Dù sao thì hai người này đều là người bảo đảm cho danh phận của em.

- Cái gì? Cô ở trong nhà Hachisugi Kyôko?

- Cần phải gọi là bà, vì là bà Hachisugi Kyôko được cả nước Nhật biết tên. Hơn thế bà còn là họ hàng xa của em.

- Cô và Hachisugi Kyôko... là thân thích?

- Sau khi hỏi mẹ em, mới được biết ấy là người họ hàng thân thích xa từ Hathibi ra đi.

Vậy thì, nghe nói có kẻ đã lẻn vào trong nhà Gun Yôhây để ngầm xem xét theo dõi, nói vậy thì chính là ở chỗ cô à?

Vu án này thực sự không phải do Azuma phụ trách, nhưng vì ở trong cùng một phông nền anh cùng nghe nói.

- Đúng vậy, chính là đo em đã bắt được đó! - Shinshi hơi có vẻ ưỡn ngực.

- Như thế chính là lập công đó! Ồ, gặp được cô ở đây, đúng là cuộc gặp gỡ tuyệt vời!

- Vị cảnh sát hình sự có tướng con khỉ cùng đi với ông cũng ở đây à?

- Úi chà chà! úi chà chà! Yokovata nghe thấy có thể nổi nóng đây!

Azuma đành phải nhăn nhó cười đối với những lời nói không hề giấu giếm. Cuộc nói chuyện tuy rất ngắn, nhưng có thể thấy rõ cô ta đã thay đổi hoàn toàn khẩu âm của quê hương.

- Lúc này ta đã trở thành láng giềng rồi, có rảnh thì lại chơi, em sẽ mời ông uống cà phê.

Sau khi tùy tiện nói như vậy, Shinshi đã nhanh nhẹn đi về hướng cửa ra. Dõi theo sau lưng cô cho tới khi biến mất, Azuma bước vào phòng làm việc của bộ phận điều tra.

Hachisugi Kyôko là họ xa của Kokysei Shinshi...?

Họ hàng xa ra đi từ Hachibi! Đích thực Shinshi đã nói như vậy. Thì ra Hachisugi Kyôko đã lớn lên từ Hachibi. Tháng 7 năm 1949, Chusanshu đã gặp một người họ X... lớn lên từ Hachibi ở tại Mushoku. Nếu đem hai sự việc này liên hệ với nhau, chẳng phải là đã quá phù hợp khéo léo đó sao?

Những người lớn lên ở Hachibi có rất nhiều, còn người họ X... đến thăm Mushoku vào năm 1949... Dòng suy nghĩ của Azuma vẫn toan tính đem Hachisugi Kyôko liên hệ với người họ X. Giôni Hôoát vừa đến Nhật Bản đã đi thẳng tới Khách sạn Thương vụ Tôkyô, mà vừa hay HaChisugi Kyôko đang ở đó. Nói một cách rõ ràng hơn, Tổng bộ Hậu Viện Hội của Gun Yôhây chồng bà ta, đặt tại đó.

Điều này sao có thể nói chỉ là một sự trùng hợp khéo léo ngẫu nhiên được? Có thể là Giôni đích thực muốn tới gặp Hachisugi Kyôko chăng? Còn sự tới gặp của Giôni đối với bản thân Hachisugi Kyôko mà nói là việc rất bất lợi cho mình. Giả sử sự việc này nếu Chusanshu biết được thì...

Đầu óc Azuma suy đoán lung tung.

- Thưa ngài Azuma, ngài đứng thần người ra ở đó suy nghĩ điều gì vậy? - Nashu Keibu hình như vừa từ bên ngoài trở vào, đứng ngay sau lưng Azuma.

Azuma cảm thấy đây chỉ là sự phán đoán nhất thời, chưa tới giai đoạn phải báo cáo với Nashu Keibu. Vả lại, trước khi báo cáo còn cần phải lắng nghe ý kiến của Yokovata đã.

❆❆❆

Vừa nghe nói Shinshi ở trong nhà Hachisugi Kyôko, Yokovata đã giật mình ngạc nhiên.

- Bởi vì, cậu nghĩ thử xem, Giôni đi tới Khách sạn Thương vụ Tôkyô, liệu có thể nói một cách đơn giản rằng đây là sự trùng hợp khéo léo ngẫu nhiên được không?

- Ừ! - Yokovata ừ một tiếng, rồi yên lặng suy nghĩ.

- Sao? Ta phải dứt khoát trực tiếp tìm gặp Hachisugi Kyôko xem thử ra sao.

- Cái gì? Trực tiếp tìm gặp Hachisugi à?

- Đúng vậy, hỏi thử xem bà ta có tới Mushoku không?

- Có điều, cho dù bà ta có tới Mushoku, điều đó cũng chẳng có gì là khác thường.

- Điều đó thì chưa chắc. Nếu bà ta có điều khuất tất, đối với địa danh Mushoku này, có lẽ sẽ có phản ứng nào đó.

- Thế thì sẽ ra sao? Nếu quả thực Hachisugi là hung thủ, mình nghĩ bà ta đã sớm sẵn sàng chuẩn bị tư tưởng đối phó rồi.

- Coi Hachisugi là hung thủ, hiện tại vẫn còn quá sớm. Thế nhưng giả sử bà ta là hung thủ, giết chết Chusanshu rồi, có lẽ bà ta sẽ cho rằng ngoài Chusanshu biết bà ta đã từng tới Mushoku ra, không còn người nào khác. Nếu là như vậy, khẳng định bà ta sẽ trả lời rằng không biết Mushoku.

- Cậu muốn nói, rõ ràng là bà ta đã tới qua, nhưng sẽ giả vờ là chưa bao giờ tới cả?

- Đúng thế! Bởi vì hễ xác nhận hung thủ là người đã tới Mushoku, hơn nữa lại là người đã lớn lên ở Hachthi, thế thì mục tiêu điều tra đã có thể thu nhỏ lại rất nhiều. Nếu Hachisagi dùng một phương thức nào đó để giết chết bà cụ có dây mơ rễ má, thì bà ta sẽ ra sức tìm cách tách mình ra khỏi Mushoku. Mình nghĩ đây là tâm lí tất nhiên.

- Vậy thì tại sao Hachisugi lại gọi Kokusei Shinshi đến nhà mình?

- Cậu nói sao?

- Giả dụ Hachisugi là hung thủ, từ động cơ mà xét, tất nhiên bà ta sẽ muốn giữ kín gốc tích của mình. Thế nhưng bà ta lại để cho người lớn lên ở Hachibi sống tại nhà mình, điều này không mâu thuẫn hay sao?

- Chẳng phải là Shinshi đã tự nói không phải là cô được Hachisugi gọi đến mà là tự cổ dựa vào một chút quan hệ họ hàng xa đã tìm đến đó sao? Rất có khả năng là Chusanshu có liên quan tới vụ án Giôni bị sát hại mà phải chết thảm. Bà cụ Chusanshu hình như đã biết được điều bí mật nào đó của hung thủ sát hại Giôni. Vì vậy, hung thủ đã hạ độc thủ, động cơ chủ yếu là diệt khẩu, để giấu giếm thân thế “lớn lên ở Hachibi". Hơn nữa, chỉ cần không biết được mối quan hệ với bà cụ Chusanshu, đối với hung thủ mà nói, cho dù người khác có biết thì cũng chẳng can hệ gì. Đương nhiên, sự suy đoán này của mình hoàn toàn được xây dựng trên cơ sở giả định. Nói một cách khác, hung thủ giết hại Giôni hoặc người có liên quan, có nghĩa là người họ X... mà Chusanshu đã gặp ở Mushoku, có thể là Hachisugi Kyôko.

- Đích xác là như vậy. Nói thế cũng có thể lí giải được nguyên nhân vì sao Hachisugi không đuổi cô gái có chút hơi hướng họ hàng xa ra khỏi nhà.

- Ừ, thế nhưng trước mắt chỉ dựa vào một chút đầu mối như thế này, cùng không thể làm gì được đối với Hachisugi, nếu muốn tìm ra thêm một chút đầu mối nữa, còn còn phải...

- Bất kể là được hay không được, chúng ta có nên trực tiếp đến hỏi thử Hachisugi, xem xem bà ta có phản ứng gì?

Azuma cũng có khuynh hướng ngả theo ý kiến của Yokovata.

- Đúng thế, có lẽ thời gian trôi qua lâu như vậy, đăng ký chỗ ở đã không còn nữa, nhưng vẫn cần thiết phải tới Mushoku một lần, để xem cuốn sổ đăng ký chỗ ở mà người họ X... đã từng đăng ký cư trú tháng 7 năm 1949 có còn hay không.

- “Hachisugi" là bút danh hay là họ nhà ngoại trước khi kết hôn?

- Điều này cũng cần phải xác nhận thử xem.

- Trước hết phải tiến hành điều tra đã!

Yokovata nói vậy vì anh cũng cảm thấy Hachisugi Kyôko có chút khả nghi. Các cảnh sát hình sự thực ra không thể chỉ dựa vào một ít tài liệu bằng chứng phụ khách quan để làm án. Những người giàu kinh nghiệm thường dựa vào giác quan thứ sáu của mình để điều tra. Trong đại đa số tình hình, họ đều có thể giống như những con chó săn ngửi được chính xác hành tung chạy trốn của hung thủ. Điều này cũng giống như những bác sĩ có kinh nghiệm lâm sàng phong phú, trước khi dùng những thiết bị chữa trị hiện đại hóa, tiến hành phân tích kiểm tra tỉ mỉ, thường trước hết căn cứ vào sắc mặt, hơi thở và thăm mạch đã sơ bộ chẩn đoán được bệnh tình.

- Đối với nhân viên chào hàng Morito tự tiện xông vào nhà dân cũng có những điểm không rõ ràng.

- Hắn kiên trì nói con trai của Gun Yôhây sau khi cán chết người đã bỏ trốn.

- Lời khai của Morito không phải là không thực, Phòng cảnh sát K cũng đã kiểm tra qua hiện trường, trên tấm ảnh rửa ra qua phim chụp của Morito cũng có thể nhìn thấy dấu vết biến dạng do va đập ở trên thân xe.

- Mình nghĩ, điều này tuy không nhất định có liên quan tới vụ án giết hại Giôni, nhưng nếu con trai bà ta sau khi cán chết người rồi bỏ trốn là sự thực, thì điều này có lẽ sẽ trở thành đột phá khẩu tấn công Hachisugi Kyôko.

Azuma và Yokovata, sau khi đầu mối bị đứt, lại tìm được một đầu mối, cho dù còn mơ hồ.

3

Lúc này Hachisugi bực tức không sao kìm nén nổi, lẽ ra không nên lưu giữ Kokusei Shinshi ở trong nhà. Thoạt đầu, khi cô bé này dựa vào quan hệ họ hàng xa mà đến, đúng là Hachisugi đã từng muốn đuổi nó đi. Nhưng, lúc đó lão giúp việc ở trong nhà xin phép nghĩ, mà Shinshi nhìn thì có vẻ giống như một cô gái có đôi tay làm việc khéo léo và nhanh nhẹn, bèn giữ cô bé lại để thay thế cho lão giúp việc, không ngờ lại sản sinh ra kết quả như thế này.

- Một chút sự việc đó có cần thiết phải đưa tới chỗ cảnh sát không? Hachisugi gọi Shinshi tới trước mặt nói như trách mắng. Shinshi lại làm ra vẻ lập được công to, khiến cho Hachisugi càng thêm tức giận.

- Có điều, thưa phu nhân, người gọi cảnh sát tới lại chính là Yôshi đó ạ!

Shinshi thanh minh, không hề tỏ ra yếu thế. Bản thân mình đã bắt được “kẻ trộm”, tại sao lại còn bị mắng chửi giống như đã làm điều gì sai trái. Trong lòng Shinshi rất không phục.

- Đem người giao cho cảnh sát cũng đã đủ rồi, cần gì cô phải tới đó nữa?

- Vì tình hình điều tra, cần phải...

- Tình hình với chẳng tình hình, khi đã giao cho cảnh sát rồi, không lâu sẽ rõ hết mọi điều! Chẳng qua cô chỉ là người phát hiện ra có kẻ lẻn trốn vào nhà, rồi bắt giữ được hắn. Đối với công việc của ta mà nói, bất kể sự việc gì, cứ có cảnh sát đến nhà thì chính là rắc rối đó!

- Thôi cho qua, cho qua, có cần phải cáu gắt giận dữ như thế hay không? - Gun Yôhây nhìn thấy Kyôko đang phẫn nộ tới cực điểm liền khuyên bảo vợ, nói rằng việc gọi cảnh sát, ông ta cũng là người có trách nhiệm.

- Lúc đó ông cũng có mặt, tại sao ông không ngăn cản, lại cứ bỏ qua, hoàn toàn có thể tự ý giải quyết được chứ? - BÀ TA đã chĩa mũi nhọn quay sang phía Gun Yôhây.

- Lúc đó đâu biết mục đích cuối cùng của hắn lẻn vào trong nhà mình là để làm gì, giao cho cảnh sát xử lý, cũng là điều nên lắm chứ!

- Chúng ta cứ thẩm vấn hắn trước một trận cũng không muộn. Bây giờ thì ông đã biết chưa, hắn đã nói bừa với cảnh sát nào là Kyôhây sau khi cán chết người đã bỏ trốn. Cho dù là nói bậy, truyền ra xã hội, ông bảo tôi phải làm như thế nào? Ngay cả ông nữa, cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn đó!

- Cho nên, chính vì việc này mà tôi cũng lo lắng. Trên thân xe của Kyôhây, quả đúng như lời thằng ranh Morito đã nói, có dấu vết bị đâm xe.

- Úi chà chà, sao ông lại tin vào lời nói của thằng ranh ấy?

- Tôi đâu có tin, chỉ có điều là không yên tâm. Đúng là thằng ranh ấy đã đem máy chụp ảnh lẻn vào trong nhà mình.

- Nhất định là hắn làm theo sự sai khiến của tờ báo nào hoặc nhà xuất bản nào, đến chụp ảnh trộm cuộc sống riêng của vợ chồng chúng ta. Vừa hay thấy thân xe lõm xuống một chỗ, bèn trở thành cái cớ nhất thời.

- Cứ cho là như vậy, cũng chưa chắc đã phù hợp với sự thực. Theo sự tìm hiểu của tôi, Phòng cảnh sát K đã nhận được một tờ trình báo, nghi ngờ rằng có người sau khi lái xe cán chết một người đàn bà có tên là Kôyamada Bunshi, liền bỏ trốn. Phòng cảnh sát K đã tới hiện trường điều tra một lần.

- Điều này thì có liên quan gì tới Kyôhây? Người đàn bà có tên là Kôyamada Bunshi đó do xe của ai cán chết, chỉ có quỷ mới biết được.

- Có điều, Morito chỉ là một nhân viên chào hàng.

- Có thể là hắn đã liên kết với một tòa soạn nào đó. Nếu không, việc gì hắn phải xoay quanh sự việc như thế.

Morito nói hắn là bạn của chồng Kôyamada Bunshi, là người nhận sự ủy thác của chồng Bunshi.

- Vậy tại sao phải níu kéo Kyôhây?

- Về điểm này cảnh sát cũng không nói rõ.

- Ông hãy nhìn xem, chẳng có căn cứ gì hết. Ông hãy cứ tin tưởng vào con trai của mình, Kyôhây quyết không thể làm việc đó được. - Hachisugi Kyôko chửi bới Shinshi, nhưng lại loanh quanh đã quay sang oán trách chồng mình.