Chương 14 SỢ TỘI LẨN TRỐN-1
Azuma và Yokovata không hề do dự, quyết định trực tiếp thăm dò Hachisugi. Trong tình trạng chứng cứ không đủ, lại trực tiếp tới tìm kẻ nghi ngờ, thực ra không phải là hành động sáng suốt, bởi vì điều này có khả năng đập cỏ cho rắn bỏ đi.
Trước mắt, Hachisugi Kyôko còn chưa bị liệt vào hàng ngũ những kẻ bị tình nghi. Azuma và Yokovata chuẩn bị trực tiếp thăm dò đối với bà ta, cũng chỉ là coi bà ta như một đối tượng để tìm kiếm đầu mối. Thế nhưng Hachisugi là một người nổi tiếng, được ưa thích trong giới báo chí, không thể nắm chắc được lúc nào bà ta ở nhà, để tránh bà ta không kịp trở tay, tập kích đột ngột thì càng có hiệu quả.
Hachisugi Kyôko phụ trách “Tiết mục buổi sớm” của Đài truyền hình Minken. Azuma và Yokovata quyết định “phục kích” bà ta tại đó.
Khi bà ta phát hình xong, từ trong trường quay bước ra, Azuma đã kịp thời gọi bà ta đứng lại.
- Bà là nữ sĩ Hachisugi Kyôko có phải không?
- Đúng thế! Tôi là Hachisugi.
Hachisugi dùng nét mặt tươi cười đặc biệt của một nhân sĩ trong giới báo chí nghênh tiếp Azuma, nhưng từ trong ánh mắt, bà ta đã biểu lộ ra thần sắc lạnh lùng, dò xét đối phương.
- Có chút việc cần nói chuyện với bà, cũng không mất nhiều thời gian của bà đâu.
- Vâng, các ông là... - vẻ mặt tươi tắn làm cho người ta yêu thích vừa rồi của Hachisugi lập tức biến mất, chuyển sang trạng thái căng thẳng.
- Chúng tôi là cảnh sát. - Azuma rút thẻ cảnh sát đưa tới trước mặt cho bà ta xem. Vốn dĩ Azuma không thích sử dụng phương thức này, nhưng trong tình trạng đối phương làm việc bận rộn hoặc hống hách khinh người, sử dụng chiêu này tương đối có hiệu nghiệm.
- Ồ, cảnh sát à? Tìm tôi có việc gì? - Hachisugi lộ rõ thần sắc bất an.
- Không, chẳng có việc gì lớn lắm. Chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút về tình hình của con trai bà.
Chỉ cần lời khai của Morito là sự thực, thì lời nói của Hachisugi đối với Azuma sẽ không thể trơ như gỗ đá được. Vì không có lí do nào khác, Azuma đành phải lấy lời trình bày của Morito để làm đột phá khẩu tấn công. Hachisugi dừng lại, nói:
- Hiện tại Kyôhay đã đi ra nước ngoài. - sắc thái phòng bị ở ttên nét mặt Hachisugi đã đổi thành vẻ hoài nghi, đây là kỹ năng diễn xuất sở trường của bà ta hay là diễn biến tự nhiên thật sự rất khó phân biệt.
- Không sao, chúng tôi hỏi bà là được.
- Tôi rất bận, nhưng nếu trong vòng mười phút thì... - Hachisugi không có cách gì cự tuyệt yêu cầu mang tính chất cưỡng chế đó của Azuma, đành phải dẫn họ tới một góc của phòng khách trong Đài truyền hình. Nơi đây hình như là một phòng riêng biệt, rất thích hợp đối với cuộc trò chuyện của họ.
- Vậy thì cuối cùng các ông có việc gì nào? - Sau khi ngồi đối diện với hai người cảnh sát, con mắt bà ta luôn luôn nhìn đồng hồ trên tay.
- Thế thì chúng tôi đi thẳng ngay vào vấn đề nhé! Phu nhân có biết địa phương Mushoku không? - Azuma cảm thấy câu hỏi này có thể bao hàm mọi ý nghĩa, liền theo dõi rất kỹ nét mặt của đối phương
- Mushoku à? - Hachisugi buột miệng nhắc lại một tiếng, nhưng trên mặt không hề xuất hiện sự thay đổi nào.
- Một con suối nước nóng nằm ở huyện Gunba, phu nhân đã từng đi tới đó chưa?
- Chưa, đây là lần đầu tiên tôi được nghe nói tới địa danh này, ở phía nào của huyện Gunba nhỉ? - Hachisugi biểu lộ tình cảm tự nhiên không thể nhìn rõ được bà ta đang cố gắng ức chế tình cảm của mình. Điều này cũng có thể là vì bà ta làm một nhà bình luận về vấn đề gia đình rất tài hoa, rất giỏi đóng kịch.
- Từ Ôsen ở trước mặt Seiseitaku đi vào, chính là ở vùng phụ cận giáp giới với huyện Choya.
- Tôi chẳng biết một tí gì hết, sao kia?
- Tháng 7 năm 1949 bà không đi tới đó hay sao?
- Ngay đến cái tên bây giờ mới nghe thấy lần đầu, làm sao có thể đi tới đó được?
- Nếu tôi không lầm, thì phu nhân là người lớn lên ở Hachibitei thuộc huyện Fusan? - Azuma nhẹ nhàng chuyển sang câu chuyện khác.
- Ông nhớ rất rõ ràng.
- Đó là vì tôi đọc được ở trên một bài tùy bút của phu nhân. Nhưng, ở Mushoku có một nữ chiêu đãi viên gọi tên là Chusanshu, cũng là người lớn lên ở Hachibi, phu nhân có quen biết với người này không?
- Tôi làm sao có thể quen biết với người đó được? Vừa rồi tôi đã nói không biết! Ở một địa phương mà tôi chưa hề tới, lại chưa hề nghe nói qua, bất kể ở đó có người nào, đều không có quan hệ gì với tôi cả.
Hachisugi tỏ ra có chút kích động, nhưng chưa biết chừng bà ta lại cho rằng làm như thế này là tự nhiên, nên đã cố ý làm cho mọi người nhìn.
- Tôi còn có hẹn, xin tạm biệt! - Hachisugi tỏ vẻ không thể tiếp tục nói chuyện được nữa, muốn đứng dậy. Lúc này Azuma cũng không nghĩ ra điều gì để kiếm cớ ngăn cản bà ta bỏ đi.
- Phu nhân! - Yokovata từ đầu vẫn lặng yên không nói, đột nhiên mở miệng.
- Bà có biết bài thơ “Chiếc mũ cỏ” không?
- Bài thơ “Chiếc mũ cỏ” à? - Hachisugi đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Yokovata.
“Mẹ ơi, chiếc mũ đó của con, bây giờ ra sao?
Đó là chiếc mũ cỏ ở trong ngày hè,
Trên đường từ Taihyo tới Mushoku,
Theo gió bay xuống hố sâu bên đường".
Yokovata bắt đầu ngâm mấy câu thơ trong bài thơ của Seijoha Chishi. Trên nét mặt của Hachisugi lập tức biến đổi, vừa đứng dậy được một nửa, liền cứng đờ, trố mắt nhìn lên mặt Yokovata.
Nhưng, sự việc chỉ xảy ra trong giây lát, bà ta đã lập tức khôi phục lại thần chí.
- Không biết đây là bài thơ nào, xin lỗi, tôi bận việc! – Bà ta buông một câu như vậy, cúi đầu chào, rồi bỏ đi thẳng. Hachisugi đi rồi, Azuma và Yokovata vẫn thất vọng ngồi ở đó, nhìn theo hướng bà ta bước đi mà chẳng có mục đích gì. Sau một hồi lâu hai người mới tỉnh táo trở lại.
- Azuma, đã nhìn thấy chưa?
- Nhìn thấy rồi!
Hai người đưa mắt nhìn nhau, gật gật đầu.
- Đúng vậy! Hachisugi đã có phản ứng đối với bài thơ đó.
- Như vậy là đã đủ, xem ra Hachisugi đích thực có biết bài thơ "Chiếc mũ cỏ”!
- Rõ ràng biết nhưng lại nói là không biết.
- Trong bài thơ xuất hiện địa danh Mushoku, điều này cũng chứng minh bà ta có biết địa danh Mushoku.
- Tại sao bà ta lại phải giấu giếm sự thực này?
- Thật là đáng nghi ngờ!
- Điều đáng nghi ngờ không chỉ ở những điểm này. Thoạt đầu cậu nói muốn tìm hiểu một số tình hình có liên quan tới con trai bà ta, nhưng bà ta hoàn toàn không hỏi đó là sự việc gì. Điều này thực sự không phải là bà ta quên, mà là sức chú ý của bà ta quá tập trung vào vấn đề chủ yếu ở Mushoku. Xét trên mặt tình và lý, cảnh sát xông tới đây là vì việc của con trai bà ta, nếu là người mẹ bình thường, thì sức chú ý của bà ta cần phải tập trung vào điểm này.
- Ừ, mình đã nghĩ ra. Hachisugi chuẩn bị đứng dậy cáo từ trước khi cậu đọc đoạn thơ mũ cỏ đó.
- Cảnh sát đến vì sự việc của con bà ta, thế mà bà ta không hề hỏi đến đã vội vã bỏ đi. Điều này rất không bình thường.
- Có thể lí giải được rằng bà ta muốn chạy trốn chúng ta.
- Đúng vậy, đích xác là bà ta muốn chạy trốn. Không, bà ta đã chạy trốn rồi!
Trong hội nghị thu thập điều tra, Yokovata và Azuma đã đề xuất Hachisugi Kyôko là người đáng nghi ngờ nhất.
- Nói như vậy là, các cậu cho rằng Hachisugi có liên quan đến vụ án giết hại Giôni và bà cụ Chusanshu à? - Nashu lim dim đôi mắt, hỏi.
- Chúng tôi cảm thấy bà ta rất khả nghi.
- Nếu coi Hachisugi là hung thủ, vậy động cơ của bà ta là gì?
- Chúng tôi cho rằng, bà ta hạ độc thủ giết hại Chusanshu là bởi vì bà cụ biết được tình hình nào đó trong vụ án Giôni bị hại.
- Ừ, để diệt khẩu. Thế nhưng vì sao à giết hại Giôni? Giữa Giôni và Hachisugi Kyôko hình như không có sự liên hệ gì...
- Đây chính là vấn đề đòi hỏi chúng ta phải điều tra kỹ càng về sau này. Có lẽ có mối quan hệ bí mật nào đó mà mọi người không được biết. - Có điều là... - Azuma định nói lại dừng.
- Có điều là, có điều là cái gì?
- Trên tờ bưu thiếp Chusanshu viết cho Taishitsu Yoshiya nói, tháng 7 năm 1949, tại Mushoku bà đã gặp một người mang họ X... lớn lên ở Hachibi.
- Các cậu cho rằng, người mang họ X... đó chính là Hachisugi à?
- Trước mắt còn chưa thể khẳng định. Mushoku thực ra không quá nổi tiếng, những người tới đó không nhiều, nếu lại hạn định là người lớn lên ở Hachibi thì phạm vi sẽ bị thu hẹp lại.
- Do đó...
- Chúng ta có thể giả thiết, người mang họ X... là Hachisugi, lí do là bà ta gắng sức giấu giếm sự thực đã tới Mushoku lúc đó.
- Vì sao bà ta phải giấu giếm sự thực này?
- Căn cứ vào nội dung văn tự trên tấm bưu thiếp của Chusanshu mà suy đoán, có thể thấy được hình như lúc đó người mang họ X... còn có người đi theo.
- Người đi theo đó thực ra không phải là Gun Yôhây. Giả sử người mang họ X... là Hachisugi, thì khẳng định là bà ta không muốn để cho chồng mình là Gun Yôhây biết sự việc này.
- Đúng thế.
- Thế nhưng, đó đã là sự việc từ rất lâu rồi, nói tóm lại là bà ta không thể vì sự việc cũ kỹ từ bao năm trước mà giết hại một bà cụ già.
- Đối với người đi theo kia cho dù trước mắt không thể khẳng định được là đồng hành, Chusanshu viết là một vị khách ít đến, rất ít gặp. Liệu có thể là một người ngoại quốc được không?
- Cậu nói là người ngoại quốc à? Điều này có dây mơ rễ má gì với Giôni Hôoát? Năm 1949, Giôni còn chưa ra đời.
- Mấu chốt để mở toang điều bí mật này chính là ở trong bài thơ của Seijoha Chishi.
Azuma bình thản rút bài thơ “Chiếc mũ cỏ” đã được photocopy, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Azuma.
2Morito vừa được thả, bèn tới trình báo với Shinken.
- Lần này bị đen đủi to rồi! - Shinken nói.
Morito gãi đầu, ngượng ngùng nói:
- Cảnh sát cố sống cố chết bức tôi, bắt tôi phải khai ra, đóng vai “ăn cắp” này là do ai sai khiến. Nhưng tôi đã giữ kín miệng, đã không chịu nói ra tên của ngài Bộ trưởng đâu.
- Kỳ thực, có nói tên của tôi ra cũng chẳng có gì là ghê gớm. Nghe nói cảnh sát đã tới chỗ Koyamada đối chiếu, sự trả lời của ông ta cũng hoàn toàn trùng khớp.
- Lúc đó tôi đang chụp ảnh, bất chấp tất thảy, nhưng bỗng nhiên bị bắt. Bất luận nói như thế nào, may mà tôi đã tóm được chứng cứ, trên thân xe đích thực có dấu vết để lại sau khi bị va đập.
- Có điều, những tấm ảnh đó đều bị tịch thu rồi!
- Trước khi bắt tôi, tôi chỉ lo lắng họ sẽ tịch thu hết những tấm phim, nên đã nhanh trí giấu vào trong người cuộn phim tôi chụp ban đầu.
- Cái gì? Anh đã đem được cuộn phim đó về à?
- Điều này gọi là mèo mù vớ được cá rán. Cảnh sát hầu như không biết được tôi đã chụp được hai cuộn, họ chỉ tịch thu cuộn phim đang còn lắp ở trong máy ảnh.
- Mau đưa ra cho tôi xem!
- Tôi đã rửa xong cả, và có đem tới đây!
Morito đưa ra mấy tấm ảnh đã phóng to, trao cho Shinken, trên mặt lộ ra vẻ rất đắc ý. Shinken nhìn rất kỹ từng tấm ảnh.
- Ngài thấy sao? - Đoán chắc Shinken đã xem xong rồi, Morito liền hỏi.
- Trên thân xe đích thực là có một vết lõm ăn sâu vào.
- Đúng thế! Đây có thể là chứng cớ có sức mạnh nhất cho việc cán chết người rồi chạy trốn.
- Điều này có thể trở thành chứng cứ được ư?
- Ngài nói sao? - Morito cho rằng bản thân mình khó khăn lắm mới lập được công lao lớn, hết lòng hy vọng Shinken sẽ ca ngợi khen thưởng lớn, ai ngờ ông ta lại nói như vậy.
- Vết lõm sâu ở trên thân xe này, không chỉ hạn chế bởi việc đâm xe vào người mà tạo thành, nó không thể trở thành chứng cứ tròn trĩnh kín kẽ được.
- Thế nhưng, chỉ riêng việc chụp được bức ảnh đó cũng đã tốn phí biết bao nhiêu sức lực rồi!
- Anh đã làm việc rất tốt, tôi cũng không dám làm phiền gì anh đâu. - Lần đầu tiên Shinken nói với vẻ khen ngợi công lao vất vả. Cho tới lúc này, Morito mới cảm thấy cũng không uổng phí công sức mạo hiểm.
Shinken liền tới gặp Kôyamada.
- Kẻ đâm xe làm chết bà nhà, đại để có thể đoán chắc được đó chính là Gun Kyôhây.
- Thế thì phải lập tức đi báo cảnh sát! - Kôyamada phấn chấn hẳn lên.
- Điều này thì không được! - Shinken nói rõ lí do - Hiện tại chúng ta còn chưa có bất kỳ chứng cứ nào có thể liên hệ lại được với nhau giữa sự tổn thương ở trên thân xe của Gun Kyôhây với vết máu dính trên thân con gấu vải. Hãy nói về tấm ảnh này, cũng là vi phạm pháp luật mới có được, hễ hiệu lực của chứng cứ bị phủ định thì không thể đem ra tòa án sử dụng được.
- Đã có số tài liệu khả nghi như thế này, tại sao phía cảnh sát vẫn chưa hành động? Triệt để kiểm tra xe của Kyôhây, giả sử có thể phát hiện được những thứ như tóc hoặc vết máu của Bunshi, chẳng phải đã tạo thành chứng cứ không thể chối cãi được đó sao?
- Sự việc không giản đơn như vậy đâu. Việc cán chết người rồi chạy trốn có phải là sự thực hay không, bản thân ta vẫn chưa thể xác định được. Nếu sự nghi ngờ không xác thực, thì không thể tùy tiện kiểm tra xe của tư nhân, vả lại cha của Kyôhây là một nhân vật có quyền lực trong chính giới, cảnh sát lại càng cần phải thận trọng.
- Có chứng cứ rồi đó, “con gấu vải” chính là chứng cứ.
- Con gấu vải đó có phải là của Kyôhây hay không, hiện tại vẫn chưa chứng thực được.
Kôyamada lại sa vào trầm tư.
- Ô, bản thân chúng ta điều tra chỉ có thể là được tới bước này thôi ư? Bất kể như thế nào, chúng ta đã làm rất tốt đẹp rồi. Nếu không có sự hỗ trợ đắc lực của Morito, e rằng vẫn chưa đi tới kết quả như ngày hôm nay. Thế nhưng đã tới mức độ này rồi, mà lại cứ chịu bó tay không xoay sở được cách gì khác thật là buồn.
- Shinken, ông không còn chiêu gì khác nữa hay sao? Tôi cũng cảm thấy kẻ đâm xe làm chết vợ tôi đúng là Gun Kyôhây đó. Đã tới bước này rồi mà chịu bó tay thì thật là đáng tiếc!
- Tôi cũng như ông, cảm thấy rất nuối tiếc. Nhưng trước mắt vẫn chưa thể gọi cảnh sát được. Vũ khí bí mật Morito này cũng không tiện sử dụng lại nữa.
Hai người nhìn nhau, họ cảm thấy vô cùng nuối tiếc.
- Đúng rồi, còn có một cách! - Shinken ngẩng đầu lên nói.
- Trực tiếp đi tìm Gun Kyôhây để nói chuyện.
- Tìm Gun Kyôhây à? Nhưng hiện tại hắn đang ở Niu Yoóc.
- Hiện tại hắn đang du lịch ở hải ngoại, đối với chúng ta có lẽ là một cơ hội tốt. Hắn đang ở nước ngoài xa cách quê hương, đột nhiên đem con “gấu vải” ném tới trước mặt hắn, rồi truy hỏi, chắc chắn là hắn sẽ lập tức thú tội.
- Nói thì nói vậy thôi, nhưng quả thực tôi không có cách nào tới Mỹ được. - Riêng một mình đi tới đất nước xa lạ chẳng phân biệt nổi đông tây nam bắc để truy tìm tung tích của hung thủ, Kôyamada không có đủ tự tin, mà cũng chẳng lấy đâu ra tiền.
- Thưa ông Kôyamada, nếu ông chịu để cho tôi đi, tôi có thể đi được.
- Ông đi?
- Tôi đã tới nước Mỹ nhiều lần rồi. Tôi có người quen ở Niu Yoóc, hơn nữa một chi nhánh của chúng tôi cũng ở đó, chỉ dùng ngày thứ bảy, nghỉ lùi thêm một hai ngày là có thể đi về được một chuyến.
- Thưa ông Shinken, ông thật sự đã nghĩ như vậy hay sao?
- Sự việc này lại còn có thể đùa được ư?
- Úi chà chà, đúng là đã làm phiền ông phải quan tâm đến vợ tôi như vậy.
- Tôi cảm thấy đây là trách nhiệm của mình. Khi nào Kyôhây mới trở về, chúng ta không được biết. Vì vậy, cứ chờ đợi hắn như thế này, sao bằng chúng ta chủ động đi tìm hắn. Nếu cần phải đi, thì cần đi sớm. Vả lại, muốn Kyôhây nói rõ, cần phải tìm được chứng cứ bổ sung.
- Bản thân tôi là chồng nhưng chẳng thể làm được việc gì. - Kôyamada tự chế nhạo mình.
- Tôi chờ ý kiến của ông, tôi vui lòng đảm nhận là bởi vì may mắn tôi thông thuộc địa phương đó. Tôi có hộ chiếu được sử dụng nhiều lần, giấy chứng nhận phòng dịch cũng đang trong thời kỳ còn hiệu lực. Bây giờ, nếu ông đi làm thủ tục ra nước ngoài thì phải mất hai tuần lễ. Việc này xin ông đừng lo lắng gì nữa! - Shinken nói như dỗ dành, an ủi Kôyamada.
3Tới Niu Yoóc, Kyôhây cảm thấy chẳng thích thú. Những thứ Niu Yoóc có, hầu như Tôkyô đều có cả. So sánh với Tôkyô, tuy bộ mặt phố xá có sự tương phản tương đối lớn, nhưng nền văn minh cơ giới đồ sộ đó đã phát triển tới diện mạo tối đa, cũng hoàn toàn giống như Tôkyô.
Mức độ chênh lệch cực kỳ lớn giữa sự công năng hóa thành thị, giữa cao thượng nhất và thấp hèn nhất, cảm giác bất tín nhiệm giữa con người với nhau, xe đi như nước chảy, nhân khẩu quá dày đặc, trang sức lòe loẹt, ô nhiễm môi sinh... những thứ Tôkyô có này, khiến cho người ta cảm thấy giống như được đưa tới Niu Yoóc một cách nguyên vẹn.
Đối với những thứ được gọi là “nhất thế giới” đó, rất nhanh chóng Kyôhây đã cảm thấy chán ngán. Những nhà cao chọc trời sừng sững lẫn trong mây cũng chẳng cảm thấy có gì lạ, còn mỹ thuật và nghệ thuật, thì chẳng có duyên phận gì với Kyôhây cả. Thế mà hắn cảm thấy hứng thú nhất là thương điếm khiêu dâm và kịch viện tình dục ở vùng quảng trường Thời báo Niu Yoóc, nhưng người bạn tình của hắn là Côsi Rôkô lại không thích những thứ này.
Ở Tôkyô, toàn thành phố nơi nơi đều phân bố những địa phương phồn hoa náo nhiệt, còn ở Niu Yoóc, nơi náo nhiệt của thành phố toàn bộ tập trung ở Mahattan. Hình như nơi chơi bời du lạc cũng tập trung ở một chỗ thiếu hẳn chỗ thay đổi, khiến cho người ta cảm thấy như chỉ được du chơi ở một chỗ vậy.
Nếu hỏi thăm ở khắp nơi, có lẽ có thể tìm được một nơi tốt khiến chúng cảm thấy hứng thú mà mọi người nói chung không biết, nhưng người lạ đất không quen, nên không dám tùy tiện lần mò bừa bãi. Cộng thêm việc ngôn ngữ bất đồng nên càng hạn chế việc tự do hành động của chúng, đành phải chơi bời ở những nơi có tiếng mà lại an toàn.
- Ồ, thật không ngờ đến Niu Yoóc lại là nơi chán ngán tẻ nhạt như thế này! - Gun Kyôhây nằm ngửa ở trên giường trong khách sạn, ngáp ngắn ngáp dài. Các phố lớn của Niu Yoóc hắn đều đi chán rồi. Sáng sớm ngủ dậy, hắn cảm thấy chẳng có chỗ nào đáng đến, mặc dù tiền mang theo vẫn còn nhiều. Suốt ngày nhốt mình ở trong khách sạn, đắm mình trong tình dục cũng có hạn độ, chưa đầy ba ngày, ngay đến khuôn mặt của bạn tình cũng cảm thấy chán ngán. Hiện tại, chúng tìm kiếm sự tươi mát đã tới mức độ đói khát, chỉ cần được mới lạ, bất luận thứ gì cũng đều được cả. Trong mắt chúng, Niu Yoóc đã biến thành một bãi hàng khổng lồ dùng cốt thép và xi măng đúc thành, đã biến thành một nhà tù giam giữ chúng.
Từng khu vực dãy phố được đánh số tăng lên theo hàng trăm môn bài. Cùng một khu phố, mặt nam là số chẵn, mặt bắc là số lẻ. Những điều này không thể không khiến cho Kyôhây liên tưởng tới số hiệu nhà ngục và số hiệu tù phạm. Niu Yoóc quả thật giống như một nhà ngục khổng lồ.
Kyôhây bắt đầu nhớ tới Tôkyô, những đường phố cũng xen kẽ phức tạp giống như mê cung, những số hiệu nhà chỉ cần sai một số thì sẽ có sự cách biệt rất xa. Kyôhây nhớ tới những người bạn thường tụ tập ở chùa Yoshishô và trong quán trà Shinshuku. Ở Niu Yoóc chẳng có hứng thú gì có lẽ là vì lý do thiếu mất những người bạn.
- Cho nên, em đã chẳng nói với anh rồi là gì, tốt nhất vẫn là chuyển tới một địa phương nào khác. Nước Mỹ to lắm, có thể tới chơi châu Âu, tại sao lại phải chịu chết ngạt ở Niu Yoóc này nhỉ?
- Đi đâu cũng đều chán ngán cả, anh đã khó chịu lắm với những con người mũi lõ và những bữa cơm Tây, anh muốn trở về Nhật Bản lắm rồi.
- Vừa mới ra đi, đã đòi trở về, có thể bị những cơn ác mộng hành hạ đó. Anh sẽ suốt ngày bị người ta truy đuổi.
- Hành hạ cũng không sợ, anh muốn trở về Nhật Bản.
Quả thật Kyôhây không chịu nổi nữa, nét mặt luôn không vui. Hiện tại, chỉ cần bước ra khỏi phòng khách sạn một bước, thì sẽ gặp ngay vấn đề ngôn ngữ bất đồng. Chút ít Anh ngữ học ở trong trường căn bản không dùng được, hơn nữa vốn dĩ hắn đã rất kém môn ngoại ngữ.
Kyôhây khác với người thường, hắn không hề có tính hiếu kỳ sôi nổi như những người trai trẻ thường có, vô luận nhìn thấy thứ gì hắn đều cảm thấy như nhau cả, cho dù tiếp xúc với nghệ thuật hoặc mỹ thuật hạng nhất, hắn chưa hề bị cảm động hoặc bị khuynh đảo bao giờ. Trong quá trình trưởng thành ở hoàn cảnh vật chất và tinh thần cực kỳ không cân bằng, năng lực cảm thụ của hắn đã sớm bị tổn hại.
Về điểm này, người bạn tình Côsi Rôkô của hắn cũng gần giống như hắn, điểm không giống hắn chỉ là cô bà ta không có vầng sáng “cha mẹ tiêng tăm lừng lẫy” như Kyôhây, cho nên so với hắn, ít nhiều cô bà ta có chút chịu nhẫn nại hơn.
- Dù sao cứ dừng lại ở nơi nhàn tản vô liêu này cũng chẳng có ý nghĩa gì, vẫn nên đi chơi đâu một chút! - Rôkô khuyên Kyôhây- Cứ nhốt mình ở trong phòng của khách sạn, ánh nắng không lọt vào, cửa sổ đóng chặt, quả thật khiến cho con người mốc meo.
- Đi à? Đi đâu mới được chứ?
- Có thể sau khi ra đi rồi sẽ định.
- Có nơi nào đáng đến không?
- Nhưng suốt ngày bị nhốt ở đây, em không chịu đựng nổi.
- Vậy thì lại đây, chúng ta có thể đi ngủ nữa.
- Đã ngủ quá đủ rồi.
- Buổi sáng hôm nay, chúng ta còn chưa ân ái đó!
- Ngấy rồi! Từ ngày hôm qua đến sáng hôm nay, chúng ta vẫn luôn... chán rồi!
- Thêm mấy lần nữa cũng có thể chứ?
- Em chẳng thiết nữa!
- Thế thì tự em cứ đi đi!
- Nếu em bị bọn lưu manh lôi vào trong ngõ nhỏ, không rõ đến nơi nào cũng không can hệ gì đến anh chứ?
- Thôi được! Thôi được!
Sau khi cãi lộn nhau một hồi, cuối cùng chúng đã uể oải đứng dậy đi lên phố Niu Yoóc, chẳng có mục đích gì.
Shinken lập tức hành động. Giữa Tôkyô và Niu Yoóc mỗi ngày đều có chuyến bay. 10 giờ sáng ngày thứ sáu, Shinken ngồi máy bay hàng không Nhật Bản đi qua Ancơrêsi, rồi lên máy bay bay tới Niu Yoóc. Bay tới Ancơrêsi phải mất 7 giờ, tới đó nghỉ lại một giờ rưỡi, tiến hành bơm dầu và kiểm tra tu sửa máy bay, sau đó bay thêm sáu giờ thì tới Niu Yoóc.
Morito đã nắm vững được hành tung của Gun Kyôhây, anh liền nghĩ cách qua công ty du lịch sắp xếp cho Kyôhây đi du lịch nước ngoài, đã hỏi thăm được khách sạn mà Kyôhây dự định ở, sau đó lập tức dùng điện thoại quốc tế hỏi han điều tra, được biết hắn đến nơi đó đã được hơn hai tuần lễ.
Shinken gấp rút hành động cũng chính là vì điểm này. Hễ Kyôhây trả phòng khách sạn, muốn truy tìm hắn sẽ khó. Nếu lúc này tới kịp, có lẽ sẽ bắt được hắn tại Niu Yoóc.
Khoảng trên dưới mười giờ rưỡi buổi sáng, máy bay đã bay tới bầu trời thành phố Niu Yoóc, nhưng sân bay Kennơđi vô cùng hỗn loạn, máy bay phải bay lượn chờ đợi ở trên không trung 3 phút. Những ngôi nhà cao chọc trời ở dưới đất lúc ẩn, lúc hiện trong mây mù, quả thật giống hệt như bộ khung của thành phố khổng lồ, mà thành phố này đã bị độc tố của nền văn minh cơ khí gây độc hại tới mức đang cận kề với cái chết. Nươc biển cũng bị ô nhiễm tới độ đã trở thành màu đen. Tất cả những thứ này giống như ở trên bầu trời nhìn xuống vịnh Tôkyô và khu công nghiệp ven bờ kinh đô bị khói than bao phủ.
Cuối cùng đã tới lúc hạ cánh, máy bay bắt đầu hạ thấp. Thủ lục nhập cảnh đã làm xong tại Ancơrêsi, lại không có hành lý nhờ vận chuyển, Shinken rất nhanh chóng bước xuống máy bay, ra khỏi sân bay, lập tức ngồi lên xe tắc xi đang đậu trước ngôi nhà lớn tại sân bay chờ chạy vào trong thành phố.
Trước tiên cần phải tới khách sạn mà Gun Kyôhây đang trọ, để xác nhận xem hiện tại chúng còn trọ ở đấy hay không, sau đó sẽ quyết định phương án tác chiến tiếp theo sau. Shinken không có nhiều thời gian, rất cần thiết phải chế phục Gun Kyôhây trong vòng một hai ngày.
Kyôhây và Rôkô sau khi du chơi nửa ngày không có mục đích ở khu thành phố náo nhiệt, lại trở về khách sạn. Tuy chưa đi được bao nhiêu đường sá, nhưng chúng đã cảm thấy sức tàn lực kiệt. Kỳ thực, chúng trở về khách sạn cũng chẳng có việc gì làm. Về tới phòng ở, chúng phát hiện vẫn giống như lúc đi, căn phòng vẫn chưa được sắp xếp.
- Lũ khốn nạn! Đúng là quá ức hiếp người ta! - Kyôhây nổi giận nhưng hắn không thể cầm điện thoại lên để trút tức giận được, bởi vì hắn rất tồi về Anh ngữ.
- Anh xem, hình như có lời nhắn lại. - Rôkô chỉ vào máy điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường. Đèn đỏ ở trên máy điện thoại nhấp nháy, đó là đèn chỉ có lời nhắn, báo cho khách biết ở quầy phục vụ dưới nhà có lời nhắn.
- Quái lạ thật! Ở Niu Yoóc này làm gì có ai quen? - Rôkô nghiêng đầu trầm tư.
- Hay là họ giục chúng ta thanh toán tiền?
- Không đúng! Tiền đặt cọc phòng trọ vẫn còn rất nhiều kia mà.
- Như vậy là có người đến?
- Em làm sao biết được. Anh cũng không đoán được ư?
- Không, phải chăng là có người bạn nào từ Tôkô đến?
- Không có đâu!
- Không lẽ lại có người đuổi đến đây?
- Thế thì em đi hỏi thử xem.
- Em ấy à? Em không muốn đi! Em sợ!
- Đừng nói như thế có được không? Anh cầu xin em đấy. Tiếng Anh của em giỏi hơn anh. Vả lại những tên đó tương đối khách khí với phụ nữ.
- Đúng là hết cách, thôi được, anh là ông chủ, em sẽ vì anh đi một chuyến vậy.
Sau khi Kyôhây đến Niu Yoóc đã hoàn toàn biến đổi, đã biến thành con quỷ nhỏ nhát gan, nhìn trước ngó sau. Vì ngôn ngữ bất đồng, hắn gắng hết sức không nói chuyện, không đi làm những việc đòi hỏi phải dùng ngôn ngữ tương đối phức tạp để diễn đạt. Ví dụ như mua cơm, mua đồ... đều tới nhà ăn hoặc cửa hàng tự chọn, không có người bán hàng. Gặp tình huống quả thực không nói không được, thì hắn đẩy Rôkô đi trước.
Kỳ thực trình độ Anh ngữ của Rôkô cũng không giỏi hơn Kyôhây mấy, chỉ có điều là Rôkô có thể dùng đôi tay vẽ vạch ra hiệu, tìm cách diễn đạt ý của mình. Hơn nữa, sau khi ở được vài ngày, Rôkô gan dạ hơn, bình tĩnh hơn.
- Em sắp trở thành “người đàn bà dắt chồng mù” rồi đó! - Rôkô cười khổ sở. Rôkô biết hiện tại Kyôhây không còn biện pháp nào nữa, nên đành phải tự mình đi xem thử cuối cùng đã có lời nhắn gì.
- Có khả năng là ai đó lầm chăng, hoặc khách sạn có việc gì cần thông báo cho khách trọ? Kyôhây suy nghĩ rất giản đơn, rồi bỏ đi tắm.
Khi từ trong nhà tắm bước ra, Rôkô vừa quay lại, sắc mặt tái nhợt.
- Sao thế? Trông em kìa, quả thật giống như gặp phải ma quỷ ấy - Kyôhây giật mình kinh sợ nói. Nhìn lại Rôkô, phát hiện thấy thân thể của cô đang khẽ run rẩy.
- Quỷ đấy! Quỷ đến đấy!
- Đừng nói bậy! Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
- Anh xem đi! - Rôkô đem một vật ôm ở trong tay đưa tới trước mắt Kyôhây. Kyôhây nhìn thấy sắc mặt lập tức tái nhợt.
- Đây, đây là...
- Nhìn thấy quỷ à, còn nhớ không, “gấu chó”, con gấu vải của anh dấy!
- Em lấy được nó từ đâu?
- Từ chỗ phục vụ viên ở quầy đằng trước.
- Cuối cùng là do ai đem đến đây?
- Không rõ! Đại để là khoảng một giờ trước, có một người đàn ông Nhật Bản tới, nói rằng đem thứ này trao cho anh, rồi đặt ở đó.
- Đích xác nói là trao cho anh à? Không lầm người đấy chứ?
- Anh nói gì lạ thế, đây rõ ràng là của anh, không trao cho anh, còn có thể giao cho người khác được à?
- Người đàn ông Nhật Bản đó như thế nào? Có biết người đó tuổi tác bao nhiêu không? Có đặc trưng gì không?
- Người phục vụ đó không nhớ được, nói cũng phải, khách sạn lớn như thế này bắt nhớ đặc trứng từng người khách là điều không thể được. Nghe nói người Nhật Bản ở trong con mắt người Mỹ, nhìn đều như nhau cả.
- Vậy thì người đó là ai, tại sao lại phải đem con gấu này tới đây?
- Làm sao em có thể biết được.
- Rôkô, bây giờ phải làm như thế nào?
- Anh hỏi em, em biết hỏi ai?
- Rôkô à, anh rất sợ hãi, nhất định có người từ Nhật Bản truy đuổi tới đây! - Vẻ run sợ của Rôkô đã truyền nhiễm sang cho Kyôhây.
- Kyôhây, anh đừng lo sợ quá như thế, cho dù có người đem gấu chó đến, liệu có thể làm gì nổi chúng ta nào?
- Không, điều này khẳng định là người đến không tất. Người này là người mục kích hiện trường xảy ra sự cố, và đã nhặt được con gấu này ở bên cạnh hiện trường, đem nó đến đây để đe dọa anh!
- Kyôhây! anh thật là kỳ quặc! Đây là Niu Yoóc, anh không nghĩ xem, lẽ nào lại có người bay vượt Thái Bình Dương nghìn dặm xa xôi đến đe dọa anh? Cứ cho là như thế này đi, “gấu chó” cũng chưa chắc đã rơi ở hiện trường xảy ra sự cố, chưa biết chừng đã rơi ở một nơi hoàn toàn không có liên quan gì đến sự cố cả, được không?
- Không, nhất định là rơi ở đó, hơn nữa, khẳng định là đã bị ai đó nhìn thấy. Lần này thì anh chết, biết làm sao bây giờ?
Kyôhây sợ hãi không biết làm thế nào, toàn thân run lên, chỉ sợ người truy tìm tung tích đó đem còng nhảy bổ vào trong phòng.
- Bất kể nói như thế nào, không thể ở đây lâu được.
- Không thể ở đây? Đi đâu bây giờ?
- Bất luận đi đâu đều được cả, phải nhanh chóng trốn khỏi Niu Yooc.
- Đừng có nghi ma sợ quỷ như thế, đợi làm rõ người đem con gấu đến là ai, rồi sẽ liệu!
- Thế thì đã muộn, em không đi thì một mình anh đi!
- Một mình anh có thể đi được tới đâu?
- Anh cầu xin em đấy, em hãy cùng đi với anh, đừng vất lại một mình anh mà không quản. - Lúc này Kyôhây khổ sở van xin Rôkô, cứ bám chắc lấy Rôkô không rời.
- Sự việc đã đến nước này, cũng đành phải cùng sống chết. Bất luận đi đâu, em đều sẽ cùng đi với anh. - Rôkô bực tức, nói.
Giống như tai họa lớn sắp sửa giáng xuống đầu, bọn chúng vội vội vàng vàng thu xếp hành lý, chuẩn bị thanh toán tiền, rồi chạy trốn. Kyôhây vẫn không muốn vứt bỏ con “gấu chó”, lo sợ vứt nó lại sẽ dẫn tới phiền phức.
Sau khi thu xếp xong hành trang, bọn chúng tới quầy phục vụ để quyết toán, nói rằng sắp sửa đi. Nhân viên thủ quỹ đem số mã thuê phòng gài vào máy tính để tính toán tiền thuê phòng. Chính trong lúc Kyôhây đang chờ đợi kết quả tính tiền, có người từ phía sau vỗ nhẹ lên vai hắn.
Một người đàn ông Nhật Bản tuổi trung niên đứng ở đằng sau hắn, ắnh mắt sắc sảo, thân thể rắn chắc.
- Vội vội vàng vàng, muốn đi đâu hử?
Với khẩu khí rất nặng nề, người đàn ông Nhật Bản nhìn chằm chằm vào từng cử chỉ từng hành động của Kyôhây và Rôkô.
- Ông... ông là... người nào? - Kyôhây lắp bắp hỏi lại.
- Tôi tên là Shinken.
- Tôi không quen biết ông.
- Thế nhưng tôi thì quen biết anh đó!
- Có việc gì? Tôi rất bận... - Nói tới đây Kyôhây ý thức được bản thân mình còn chưa quyết định sẽ đi tới nơi nào.
- Dự định từ đây đi tới đâu? - Shinken đã đi trước một bước, hỏi.
- Đi đâu ông không cần biết!
- Sao lại bị kích động như vậy? Chẳng qua tôi chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.
- Tôi chán ghét những người không quen biết hỏi tôi.
- Chẳng phải là tôi đã nói rồi ư, tôi quen biết anh đó, hơn nữa tôi còn mang thú vật mà anh thân yêu nhất tới cho anh, đã vừa ý anh chưa? - Shinken đưa mắt liếc nhìn đống hành lý ở bên cạnh chúng, nhìn xem con gấu vải có đặt ở trong đó không.
- Thì ra người đem đồ chơi đó đến lại chính là ông! Cuối cùng thì ông định giở trò gì?
- Trò gì à? Anh phải hiểu rõ hơn ai hết chứ!
- Ông... ông...!
- Con gấu đó có phải của anh không?
- Không phải.
- Tôi vẫn luôn luôn lắng nghe anh chị nói chuyện ở phòng bên cạnh, bức tường rất mỏng, nghe được rất rõ ràng. Lời đối thoại của anh chị tôi đã dùng máy ghi âm thu lại rồi. Khách sạn của nước Mỹ rất thuận tiện, chỉ cho họ một ít tiền là có thể vào phòng nào mà mình muốn. Phòng bên cạnh anh chị ở là một phòng còn bỏ trống, đúng là điều không may cho anh.
- Cút đi!...
- Gun Kyôhây! Anh đừng có chốỉ cãi, tôi đã nắm vững được toàn bộ tội chứng của anh rồi!
Trong giọng nói vốn dĩ rất dịu dàng của Shinken đột nhiên tỏ ra rất uy nghiêm!