Chương 15 GIẾT CON DIỆT KHẨU-1
Người cha của Giôni đã từng tới Nhật Bản phục vụ trong quân đội, yêu một người đàn bà Nhật Bản rồi sinh ra một người con trai, điều đó cũng không có gì lạ. Đại đa số những người lính Mỹ khi trở về nước đều vứt bỏ lại những người đàn bà Nhật Bản, nếu có con thì bỏ lại luôn cả con. Những người mẹ bị bỏ lại đó hầu như đều là gái điếm. Đứa con có thể cùng cha trở về bản quốc là con số cực kỳ ít, Giôni có lẽ chính là một trong số cực kỳ ít đó. Vì một nguyên nhân nào đó, người mẹ không thể cùng họ trở về nước Mỹ được, đã ở lại Nhật Bản một mình, và thế là gia đình mỗi người phải ở một phương trời cách biệt.
Sau khi về nước, có lẽ cha Giôni vẫn chưa khai báo hộ khẩu cho nó, mãi tới sau khi ông ta kết hôn với Têlêsa Rốt, mới coi Giôni là đứa con do vợ ông ta sinh ra, ngụy tạo ngày tháng năm sinh, rồi khai báo hộ khẩu.
Về sau, Têlêsa bị bệnh qua đời, Uynxơn Hôoát cũng vì thế uống rượu say bét nhè, đã hủy hoại thân thể. Ông tự biết sẽ không sống được lâu ở trên trần thế nữa, bèn nảy sinh ra một ý định, tức là trước khi mình nhắm mắt, phải để cho Giôni tới Nhật Bản để gặp mặt người mẹ sinh ra nó (có lẽ trước đó Giôni đã biết mẹ đẻ của mình đang ở Nhật Bản).
Vì vậy, Uynxơn đã có ý lao vào xe ôtô của một nhà giàu, để đổi lấy khoản tiền bồi thường cho Giôni tới Nhật Bản. Thế nhưng, điều khổ tâm này của người cha đã hoàn toàn bị uổng phí, Giôni đã bị giết hại ở Nhật Bản. Cuối cùng là ai giết Giôni? Xuất phát bởi lí do gì?
Nghĩ tới đây Ken Sutan lại lắng sâu vào trong sự tưởng tượng càng đáng sợ hơn.
Giôni đột ngột tới thăm, người mẹ Nhật Bản của anh ta có thể vui sướng không? Giả dụ từ tình mẹ con thông thường mà suy đoán, khỏi cần phải nói, bà mẹ đó sẽ vô cùng sung sướng. Huống hồ khi Giôni còn thơ ấu sau khi theo cha về nước Mỹ không hề nhận được tin tức gì, ngày nay đứa con do mình đẻ ra đã khôn lớn trưởng thành lại trở về bên cạnh mẹ. Ở trên đời này lẽ nào lại có người mẹ không vui sướng đối với điều đó hay sao? Điệu cười tiếng nói và khuôn mặt của đứa con do mình đẻ ra đã biệt ly từ lúc còn thơ ấu, lẽ ra phải luôn luôn xuất hiện ở trước mặt người mẹ, làm cho mẹ lúc nào cũng áy náy không yên. Hễ đứa con trở lại, nhất định người mẹ sẽ ôm chặt lấy nó, nhất thời bị xúc động, chẳng nói nên lời.
Thế nhưng, nếu người mẹ lại kết hôn lập thành gia đình với người đàn ông khác, điều đó sẽ diễn ra như thế nào? Bà ta, lẽ đương nhiên lại sẽ sinh ra mấy đứa con với người chồng Nhật Bản, mà người chồng này lại không hề biết vợ mình có quá khứ như thế. Người chồng yêu vợ, các con kính trọng mẹ, đó là một gia đình ở tầng lớp trung lưu có cuộc sống ổn định, thuận hòa. Vậy mà, chính trong lúc này đột nhiên xông vào nhà “một đứa con da đen”. Cho dù đích thực đây là cốt nhục do bà ta sinh ra, nhưng nó đã theo cha nó về bản quốc từ hai mươi mấy năm trước, đoạn tuyệt mọi tin tức, thì bà ta dần dần cũng đã quên hẳn nó rồi!
Bây giờ, nếu để cho người chồng biết có một đứa con như thế này, sẽ là điều không thể được, hơn thế còn có thể đem lại cho những đứa trẻ con Nhật Bản hiện tại cú sốc vô cùng lớn. Điều này có nghĩa là đột nhiên ném một quả bom nổ vào một gia đình đang sống hòa thuận. Trạng thái kinh khủng đó của người mẹ mơ hồ hiện lên ở trước mắt Ken. Người mẹ vô cùng lo lắng đó, cuối cùng đã... đứa con trai mà mình đẻ ra!
- Thế nhưng, bất kể nói như thế nào, lẽ nào ở trên đời này lại có một người mẹ vì bảo vệ bản thân mình mà hạ thủ con trai mình?
Điều nghi vấn này đã cắt đứt sự suy đoán cuối cùng của Ken.
2Không khí trong hội nghị thảo luận về công tác thu thập điều tra đã diễn ra vô cùng căng thẳng vì Azuma đã đề xuất người bị tình nghi mới chính là Hachisugi Kyôko. Tình tiết vụ án càng ngày càng được sáng tỏ.
- Bài thơ này của Seijoha Chishi tràn đầy tình cảm nhớ mẹ. Tác giả đã mượn hồi ức thời thơ ấu theo mẹ đi du chơi khe suối để diễn đạt nỗi nhớ nhung đối với mẹ. Tình mẹ con chân thành tha thiết cảm động lòng người, khiến cho người đọc phải rơi lệ. Chúng ta có thể coi mẹ con nhà này là Hachisugi Kyôko và Giôni Hôoát được không?
- Cậu nói điều gì thế? - Mọi người vô cùng kinh ngạc đối với sự liên tưởng ly kỳ của Azuma.
- Nói một cách khác, giả định Giôni chính là con riêng của Hachisugi Kyôko.
- Thế nhưng lúc đó Giôni còn chưa ra đời? - Nashu nêu ra câu hỏi thay mọi người.
- Đây chỉ là tuổi ghi trên hộ chiếu của Giôni. Có lẽ là cha cậu ta giở trò láu cá trên năm tháng sinh của cậu ta, cũng có thể là do báo muộn hộ khẩu.
- Nói như vậy là, hiện nay Hachisugi 40 tuổi, từ 16 năm trước bà ta đã sinh ra Giôni?
- Mình cho rằng Hachisugi đã giấu diếm tuổi thực của mình.
- Vậy thì, người ngoại quốc đi cùng với Hachisugi là ai?
- Tôi nghĩ người đó chính là cha của Giôni, người chồng của Hachisugi lúc đó.
- Vì một nguyên nhân nào đó, chỉ có Giôni được cha đem về nước Mỹ.
- Để rồi hơn hai mươi năm sau anh ta lại tới Nhật Bản để tìm mẹ đẻ của mình.
- Lúc đó Hachisugi nhìn thấy con trai mình trở lại, nhất định sẽ vô cùng kinh sợ.
- Có khả năng không chỉ là vấn đề kinh sợ đâu. Tôi nghĩ, Gun Yôhây không thể biết được trong quá khứ vợ mình còn có một đoạn lịch sử như thế. Nếu để cho chồng biết, nhất định bà ta sẽ không được tha thứ. Phu nhân Gun Yôhây đại danh lừng lẫy, thời trẻ trung đã tư thông với một người da đen và sinh ra một đứa con lai nửa đen nửa vàng. Dựa vào sổ hộ khẩu đã có thể biết được, bà ta và người da đen đó không có kết hôn chính thức. Từ đó mà xét, cuộc sống quẫn bách lúc đó của bà ta chỉ nghĩ cũng đủ biết. Do vậy, sự việc này không những khiến cho chồng giận dữ, chỉ riêng việc bà ta làm một nhà bình luận rất nổi tiếng mà lại có một đứa con riêng là giống da đen thôi cũng đủ làm cho thanh danh của bà ta mất hết.
- Cậu nói là Hachisugi giết hại Giôni à? - Nashu phấn khởi hỏi.
- Mình cảm thấy mối nghi ngờ này vô cùng lớn.
- Có điều, nếu quả đúng như điều cậu suy đoán thì chính là người mẹ đã giết hại con mình đẻ ra sao?
- Tuy là con mình đẻ ra, nhưng từ thời thơ ấu nó đã rời xa mẹ, hơn nữa nó lại là đứa con lai được sinh ra sau khi quan hệ với người da đen, đối với Giôni, bà ta còn có thể có được bao nhiêu tình cảm mẹ con? Đột nhiên một người tự xưng là con trai bà ta đứng ở trước mặt, đối với Hachisugi e rằng không thể sản sinh ra tình mẹ con chân thực được. Ngược lại, có lẽ bà ta còn có thể coi sự xuất hiện của Giôni là một điểm chẳng lành, sẽ nguyền rủa gia đình và địa vị xã hội của bà ta.
- Vậy thì, cuối cùng giữa bài thơ và Hachisugi Kyôko có mốỉ liên hệ gì?
- Nghe nói, bài thơ chiếc mũ cỏ đó ở suối nước nóng Mushoku đã được in ở trên giấy gói hộp cơm và trên cuốn sổ nhỏ giới thiệu suối nước nóng từ trước chiến tranh. Khi ba người vợ chồng cha con đi du lịch thăm Mushoku, Hachisugi đã được đọc bài thơ chiếc mũ cỏ đó. Bà ta rất thích thú, liền dịch ý nghĩa của bài thơ cho chồng và con trai nghe rồi dạy họ học thuộc bài thơ đó. Uynxơn ghi nhớ bài thơ này ở trong lòng, sau khi Giôni lớn lên, có khả năng lại coi bài thơ đó là một hồi ức đẹp của “một gia đình ba khẩu” đã từng đi du lịch, dạy lại từ đầu cho Giôni biết. Hẳn thế, khuôn mặt của người mẹ cùng Mushoku đã trở thành những ký ức mơ hồ lưu lại ở trong óc của Giôni. Rất có khả năng là Giôni ấp ủ bài thơ mà người cha đã dạy lại cho nó, coi bài thơ đó là một vật kỷ niệm của người mẹ.
Tập thơ của Seijoha Chishi rất có khả năng là Giôni đã bỏ quên ở trên tắc xi rồi.
- Tập thơ đó có lẽ là sau khi Hachisugi từ Mushoku trở về đã mua cho Giôni. Nếu đích thực là như vậy, bài thơ này sẽ đúng là vật kỷ niệm của người mẹ.
- Để được thăm viếng người mẹ mà mình ngày đêm mong nhớ, Giôni đã từ Mỹ đi đến Nhạt Bản. Điều này vô cùng cảm động, thế mà lại bị người mẹ giết hại. Đây lại là điều tàn khốc biết bao!
- Hachisugi còn có hai đứa con là người Nhật Bản. Nếu chúng được biết người mẹ mà chúng hằng kính trọng đã từng có một đoạn quá khứ khiến cho người ta phải nôn mửa và một đứa con riêng lai da đen, tất nhiên chúng sẽ bị một cú sốc rất lớn. Vì vậy, để bảo vệ hai đứa con mang huyết thống thuần Nhật Bản, bà ta đã giết hại đứa con lai huyết thống Mỹ kia.
Đối với sự suy lý bất ngờ đột ngột của Azuma, mọi người đều cảm thấy rất buồn rầu. Đây đích thực là một loại tội phạm không thể cứu vãn được, cũng xuất phát từ một động cơ bất đắc dĩ.
- Đích thực là Hachisugi rất đáng nghi ngờ, nhưng chúng ta vẫn chưa nắm được những bằng chứng chân thực nào cả! - Nashu thở dài, nói.
Cái gọi là “một nhà ba người" đi thăm Mushoku, cũng chỉ là suy đoán mà thôi, hơn nữa cũng chẳng có bất kỳ chứng cứ nào có thể nói rõ trong ba người ấy có một người chính là Hachisugi. Trước mắt, điểm khả nghi lớn nhất của Hachisugi chính là khi nghe thấy bài thơ chiếc mũ cỏ đó của Seijoha Chishi, bà ta đã có phản ứng rõ rệt và cứ nhất quyết nói không biết địa phương Mushoku. Nhưng cho dù trong bài thơ có một địa danh Mushoku, chưa chắc đã có thể thuộc được toàn bài thơ, chỉ nhớ được một câu hoặc một đoạn ở trong đó, cũng là điều rất bình thường.
Hơn nữa, cũng chẳng có bất kỳ căn cứ nào có thể nói rõ người “đồng hương” mà Chusanshu nhắc tới trên tờ bưu thiếp gửi cho Taishitsu Yoshiya chính là Hachisugi Kyôko. Sự suy lý của Azuma được xây dựng trên giả định người đồng hương họ X... là Hachisugi mà triển khai. Vì sự suy lý xây dựng trên cơ sở ngẫu nhiên này, may mắn phù hợp với mấy tình huống vụn vặt, nên cảm thấy Hachisugi có những điểm đáng nghi ngờ quan trọng. Thế nhưng, đó chẳng qua chỉ là suy đoán chủ quan trong bộ phận thu thập điều tra mà thôi.
- Chúng ta cần phải điều tra xem khi vụ án xảy ra Hachisugi có mặt ở hiện trường hay không và cả trong quá khứ nữa chứ? - Yamaji trưng cầu ý kiến của Nashu.
- Rất cần phải điều tra thử xem. - Nashu trả lời không dứt khoát lắm.
- Có điều trước mắt, cho dù Hachisugi không chứng minh được lúc đó bà ta không có mặt ở hiện trường gây án, chúng ta cũng không thể làm gì được bà ta. - Nishikawar chen vào.
Trong tình hình nói chung, chỉ có khi điều tra vụ án gặp điểm nghi ngờ rất lớn mới suy nghĩ tới vấn đề người bị nghi ngờ có mặt ở hiện trường gây án hay không. Những người không liên quan đến vụ án, cho dù chưa chứng minh được không có mặt ở hiện trường gây án, cũng không phải ỉà điều cần thiết. Chỉ sau khi cơ quan cảnh sát tiến hành hàng ỉoạt việc tìm chứng cứ, thu thập đầy đủ tài liệu phạm tội của kẻ bị tình nghi, đối với kẻ bị tình nghi mới cần thiết có trách nhiệm nêu chứng cứ để phá tan, rửa sạch sự nghi ngờ đó. Trong tình hình trước mắt, chỉ có phía cảnh sát mới có trách nhiệm này. Nếu chưa thu thập được chứng cứ, thì không thể chủ quan coi đối phương là kẻ bị tình nghi mà vội vàng, tùy tiện bắt đối phương phải nêu ra chứng cứ không có mặt ở hiện trường được. Cho dù phía cảnh sát tiến hành điều tra, cũng chỉ có thể là nói cạnh nói khóe thôi.
❆❆❆
Một hôm, Azuma vừa tới cơ quan điều tra làm việc, Phòng tiếp đãi của cơ quan cảnh sát đã báo cho Azuma biết có người muốn gặp. Những người muốn gặp cảnh sát hầu như đều có liên quan tới vụ án, đặc biệt là khi phải điều tra tình tiết của vụ án nào đó, trường hợp như thế rất nhiều. Thế nhưng, còn sớm như thế này đã tới thì quả là rất hiếm thấy. Có người muốn gặp Azuma, có lẽ là những người khác của cơ quan điều tra chưa tới chăng.
- Một cô gái trẻ. Azuma, cậu đúng là giỏi cả đôi đường!
Mặc dù Azuma bị nhân viên công tác ở phòng tiếp đãi chế nhạo như vậy, kỳ thực người tới là ai, trong lòng mình vẫn chưa rõ, cho tới khi bước vào trong phòng khách, nhìn thấy người muốn gặp đứng đó, Azuma đã không nén nổi, buột miệng:
- Ồ, thì ra là cô à... - Cô gái có tên gọi là Kokusei Shinshi ở Hachibi đột nhiên gật đầu chào, rồi thè dài lưỡi ra. - Đến sớm như thế này, có việc gì vậy? Hiện tại vẫn bị sự việc đó quấy rầy hay sao? - Azuma hỏi.
- Đột ngột tới quấy rầy, quá thật là không phải. Em đã bị đuổi việc rồi.
- Đuổi việc à?
- Bị gia đình Hachisugi cho thôi việc rồi.
- Cho thôi việc à? Vì sao vậy?
- Em cũng không hiểu rõ được. Có điều sự việc lần trước, hình như đã làm cho bà Hachisugi rất không vừa ý.
- Việc lần trước, cô đâu có sai sót gì. Cuối cùng là cô đã hợp sức giúp đỡ cảnh sát, bắt được hung thủ tự tiện xông vào nhà dân.
- Hình như vấn đề xuất phát từ điểm này. Tùy tiện làm kinh động cảnh sát, mạo phạm bà chủ. Bà nói rằng hình tượng của bà Hachisugi và cảnh sát chẳng có liên can gì.
- Thế nhưng chẳng phải lúc đó chồng bà ta cũng có mặt đó sao?
- Bà ấy nói căn bản không cần em xuất đầu lộ diện, lắm mồm lắm lưỡi.
- Chính vì việc này mà cô bị sa thải à?
- Đúng vậy! Bởi vì ngay từ lúc đầu, việc thu nhận em vào làm đã không chính thức. Có điều là em cố tình xông vào bên trong, cứ ỳ ra ở đó, cho nên khi nào bị người ta đuổi ra, cũng chẳng có gì nói được.
- Thế nhưng đột ngột bị đuổi ra như thế này sẽ rất khó khăn, có nơi nào để tới không?
Azuma bắt đầu ngắm nghía lại Shinshi, vẫn giống như lúc gặp hôm trước, cô mặc chiếc áo choàng nữ kiểu NgaLaTư, cùng với chiếc váy dài. Chỉ có điều khác là trên tay xách hai chiếc làn đựng quần áo. Hôm trước, Azuma đã ngạc nhiên đối với Shinshi, chỉ mới xa cách thời gian không lâu đã thay đổi, giống như một cô gái ở thành phố lớn. Thế nhưng, hôm nay có lẽ là do đã biết trước được nguyên nhân cô bị sa thải, nhìn thấy cô trang điểm rất khó coi.
Đem một cô gái trẻ trung không nơi nương tựa, đẩy lên đường phố Tôkyô huyên náo phồn vinh, quả thật giống như đẩy một con cừu non chạy vào giữa bầy sói.
- Vâng, ngài Gun Yôhây hình như cảm thấy em rất đáng thương nên đã để cho em tới làm việc ở Hội Hậu viện.
- Nhắc tới Hội Hậu viện của Gun Yôhây có phải là ở trong khách sạn thuộc khu nhà mới không?
- Vâng, đúng thế, phòng ở của em cũng đặt ở trong khách sạn đó. Em cảm thấy ở đó rất tốt, hôm nay em tới đây cốt là để tạm biệt ông. Sau khi tới khu nhà mới, sợ rằng sẽ rất khó được đến đây.
- Vậy à, cảm ơn cô đã có nhã ý tới đây tạm biệt.
- Lại không phải thế hay sao, bà chủ muốn đuổi em đi, một thời gian em chẳng biết làm thế nào cho phải. Sự việc được như hôm nay, em lại không thể trở về Hachibi được nữa, bởi vì lúc đó em đã ôm ấp quyết tâm không học được gì, thề không trở về.
Azuma cũng không uốn nắn lại cách suy nghĩ của cô, nói:
- Có được hoài bão này thực sự là tuyệt vời, có điều cuối cùng thì cô muốn học tập những thứ gì?
- Những điều em muốn học rất nhiều, trước tiên em phải đi ngắm nhìn thế giới bao la để mở rộng tầm mắt. Em vẫn còn rất trẻ, từ nay về sau em còn dự định sẽ làm rất nhiều việc.
- Tranh thủ lúc còn trẻ ra sức học tập nhiều thứ, đương nhiên là rất tốt. Thế nhưng cô đừng quên quý trọng và nuối tiếc mình, tuổi thanh xuân không trở lại lần thứ hai đâu.
- Sự việc đó em đã rõ. Những thứ chỉ có một lần em sẽ cố gắng quý trọng và gìn giữ. - Shinshi trả lời rất dứt khoát.
Trong cuộc trò chuyện giữa Azuma và Shinshi, đột nhiên phát sinh ra một điều nghi vấn: Bộ phận thu thập điều tra vụ án Giôni bị hại đặt ở Phòng cảnh sát Kikutei, Hachisugi đã đuổi Shinshi đi, phải chăng là vì muốn bắt cô phải rời xa nơi này?
Hai cảnh sát hình sự của bộ phận thu thập điều tra vụ án Giôni bị hại đã quen biết Shinshi từ sau lần tới Hachibi. Có khả năng là Hachisugi biết được tình hình này qua miệng của Shinshi. Cô gái Shinshi nhiều lời này, nhất định sẽ ba hoa nói ra điều gì, do đó Hachisugi đã đuổi cô đến nơi làm việc tại khu nhà mới của chồng. Nếu có khả năng, bà ta rất muốn đuổi cô về Hachibi, thế nhưng làm như vậy, có lẽ sẽ dẫn tới sự chú ý của bộ phận thu thập điều tra. Hơn nữa, người gọi cảnh sát đến cũng đâu có phải là Shinshi, nếu làm như vậy, cũng không tránh khỏi là quá hà khắc.
Hachisugi không thích có sự tiếp xúc giữa Shinshi và bộ phận thu thập điều tra, điều này đã chứng tỏ trong vụ án Giôni bị sát hại, Hachisugi đã có chỗ lo sợ phập phồng nào đó.
- Thưa ngài cảnh sát hình sự, ngài làm sao thế? Tại sao nét mặt ngài bỗng nhiên lại biến đổi đáng sợ đến như vậy?
Nghe Shinshi hỏi, Azuma bỗng giật mình, tỉnh táo trở lại.
- Shinshi này, có một việc tôi muốn nhờ cô giúp đỡ.
- Nhờ em giúp đỡ à? Việc gì ạ? - Shinshi rất ngây thơ, nghiêng lệch đầu, hỏi:
- Việc có liên quan tới bà Hachisugi, muốn nhờ cô điều tra giúp cho.
- Vâng, bà Hachisugi đã làm điều gì hư hỏng ạ? - Trong con mắt của Shinshi tràn đầy ý tứ hiếu kỳ.
- Không phải, không phải đâu, mà cô chớ tự cho mình là thông minh như vậy.
- Sao? Không phải là điều hư hỏng ạ, thế thì chẳng có ý nghĩa.
- Chỉ có điều hư hỏng thì cô mới cảm thấy có ý nghĩa thôi à?
- Con người bà Hachisugi này, tâm linh và bề ngoài hoàn toàn khác nhau. Trên vô tuyến truyền hình và trên tạp chí bà ta rất xinh đẹp, đầu óc cũng rất tốt, là một mẫu mực điển hình của người vợ hiền mẹ tốt, đáng để cho mọi người học tập, nhưng lại chẳng có người nào chỉ biết đến mình giống như bà ta. Chồng, con hoàn toàn để cho người hầu chăm sóc. Em dám khẳng định rằng, những đứa con mà bà ta đẻ ra, chẳng bao giờ bà ta để ý đến cả. Ở trong nhà bà ta chưa hề nấu một bữa cơm, chưa hề giặt một chiếc áo lót. Thế nhưng, chính con người như vậy, ở bên ngoài lại đóng vai giống như giáo tổ của những người vợ hiền mẹ tốt trong toàn quốc, thật là buồn cười đến chết đi được!
- Úi chà chà! Cô thật là lợi hại!
Xem ra, không phải là bị đuổi ra khỏi nhà Shinshi mới ôm hận trong tâm, mà là từ căn bản, cô không có cảm tình tốt với Hachisugi. Như vậy có thể là sự việc sẽ dễ làm.
- Vâng, muốn em giúp đỡ, cuối cùng là việc gì nào? - Shinshi nhìn Azuma với vẻ thăm dò.
- Tôi muốn cô điều tra thử xem ngày 17 tháng 9 và ngày 22 tháng 10, bà Hachisugi đi đâu?
- Ngày 17 tháng 9 và ngày 22 tháng 10, trong hai ngày này đã phát sinh ra sự việc gì?
- Ừ, có liên quan đến một vụ án, nói một cách đích xác là từ 8 giờ đến khoảng trên dưới 9 giờ chiều tối ngày 17 tháng 9 và khoảng trước sau 6 giờ sáng ngày 22 tháng 10.
- Vụ án mà ông nói chính là vụ án mà lần trước các ông tới Hachibi điều tra có phải không?
- Ừ, chính là vụ án đó! - Không còn cách nào né ưánh, Azuma đành phải gật đầu.
- Nói như vậy là muốn điều tra chứng cứ xem bà ta có ở hiện trường hay không chứ gì? - Trong con mắt Shinshi lại lấp lánh ánh sáng hiếu kỳ. Cô phát hiện Azuma nhất thời ấp úng không trả lời được, liền nói tiếp - Vâng ạ, em sẽ tận hết mọi nỗ lực lớn nhất của em để đi điều tra. Em sẽ phải lột bỏ mặt nạ của Hachisugi xuống.
- Ô, xin đừng hiểu lầm. Hachisugi thực ra cũng chưa...
- Thôi được, thôi được, em rõ rồi. Ngày 17 tháng 9 và ngày 22 tháng 10 đã phát sinh ra sự việc gì, chỉ cần tới thư viện đọc lại các tờ báo được lưu lại thì lập tức sẽ hiểu rõ ngay. Kỳ thực, căn bản cũng chẳng cần phải đi đọc báo, chỉ cần nhìn vào tấm biển treo ở đó là có thể biết số cảnh sát hình sự các ông đang thu thập điều tra cái gì?
Shinshi bĩu môi nhìn về phía văn phòng của bộ phận thu thập điều tra ở bên cạnh phòng khách. Cô gái này nhìn bên ngoài thì có vẻ cợt nhả, không nghiêm túc, nhưng nội tâm thì lại tàng ẩn một loại sắc sảo.
- Những điều này không cần phải nói nhiều, có điều là công việc mà tôi nhờ cô làm tuyệt đối cần phải im ắng, lặng lẽ.
- Xin ông cứ yên tâm, công việc đã buột chặt vào thân em, có lẽ em phải phản bội người chủ này, em còn có thể nói với ai được nữa?
- Tốt, cô đã hiểu rất rõ, tôi không nói thêm gì nữa, việc điều tra tuyệt đối không thể để cho Hachisugi... Kyôko phát giác.
❆❆❆
Azuma ôm ấp một tia hy vọng, phó thác cho Shinshi. Sau hai ngày, Shinshi đã có hồi âm.
- Đã điều tra được rõ ràng! - Từ trong điện thoại cô hổn hển nói.
- Ô, đã điều tra được rõ ràng rồi ư? - Azuma thật không ngờ lại có kết quả nhanh như vậy được.
- Ngày 17 tháng 9, hình như bà ta ở trong nhà, nhưng không có chứng cứ đích xác.
- Ở trong nhà à?
- Bỏi vì không có bất kỳ ghi chép nào?
- Ở trong nhà, họ vẫn có kiểu ghi chép như thế này à?
- Bởi vì khi đi ra ngoài, họ đều có ghi chép tỉ mỉ. Do đó, khi không ghi chép chính là họ ở trong nhà mình.
- Thế còn ngày 22 tháng 10?
- Ngày hôm đó có ghi chép.
- Ô, có ghi chép à? Vậy bà ta đi đâu?
- Ngày 21, một ngày trước đó, chồng bà ta là ngài Gun Yôhây mở hội nghị diễn giảng ở thành phố Takaki, bà ta cũng cùng theo đi.
- Cái gì? Takaki à? - Azuma không kìm nổi, đã cao giọng nhắc to lại một lượt.
- Đừng dọa em thế, làm sao đột nhiên ông lại nói to lên như vậy?
- Ừ ừ, thành thực xin lỗi. Địa điểm em nói là Takaki ở huyện Gunba phải không?
- Ngoài huyện Gunba ra, còn có nơi nào gọi là Takaki nữa?
- Đương nhiên là không thể có, cô có thể khẳng định được không?
- Không sai, giấy trắng mực đen đều ghi trên biểu hoạt động hàng ngày của ngài Gun Yôhây.
- Ừ, cô đã làm việc ở trong văn phòng của Gun Yôhây rồi nhỉ.
Azuma được biết một tình hình quan trọng. Từ Takaki tới Kôsen chỉ có khoảng cách gần 30 cây số. Trước một ngày Chusanshu bị ngã chết ở hồ nước Mushoku, Hachisugi đã tới Takaki chỉ cách đó có 30 cây số.
- Buổi tối ngày 21 tháng 10 họ ngủ lại Takaki, hay là ngay hôm đó đã trở về, điều này cô có biết không?
- Ngủ lại ở đó. Trên biểu ghi chép viết rất rõ, Gun Yôhây tiến hành hai cuộc diễn thuyết ở Dân Hội Quán thành phố Takaki, một cuộc bắt đầu lúc 3 giờ chiều, còn một cuộc bắt đầu vào lúc 7 giờ tối. Sau đó ông ta lại tọa đàm với những người Dân Chí Nguyện của thành phố. Buổi tối hôm đó họ ngủ tại khách sạn Usen.
- Cô điều tra rất tường tận, cảm ơn cô!
- Khỏi cần phải cảm ơn, em bằng lòng làm sự việc này, em có thể làm cảnh sát hình sự được không hả ông?
- Ừ, tới đây tạm dừng nhé. Như vậy, đối với cô sẽ tốt hơn.
- Kỳ thực, những điều em biết hãy còn rất nhiều! - Shinshi nói.
- Cô còn biết được những gì nữa?
- Trong cùng một ngày, có một bà cụ tên gọi là Chusanshu từ trên bờ hồ Shoseidatei rơi xuống đáy ngã chết đó.
- Bà cụ này và bà cụ có tên là Kokuseishu mà các ông tới Hachibi để điều tra đó là cùng một người phải không?
- Tôi nói với cô người này...
- Thế nhưng bà cụ Shoseidatei này lại là người đầu tiên ở Takaki đó!
- Tốt rồi, cô đích thực là một cảnh sát hình sự ưu tú, có điều, cô tuyệt đối không thể tiếp tục điều tra được nữa!
- Sau này nếu còn cần điều tra như kiểu này nữa xin ông cứ tìm em. Em rất vui sướng được dốc sức vất vả vì các ông!
Kotcusei Shinshi tha thiết muốn thi thố, mang đầy niềm tin.