Chương 4 BÍ QUYẾT GIÚP BẠN THÀNH CÔNG
Có một nhà doanh nghiệp đã nói: “Người biết lợi dụng người khác để kiếm tiền thì mới có thể kiếm được nhiều tiền”. Tôi khâm phục những trang nam tử biết sống bằng chính tài năng của mình, nhưng tôi lại càng khâm phục hơn những con người biết sử dụng tài năng của người khác để lập nên sự nghiệp, bởi vì như vậy họ mới có thể giành được thành công lớn hơn. Ví dụ như Hán Cao Tổ Lưu Bang dẫn quân đánh trận không thể bằng Hàn Tín, vận màn trướng không thể thắng nổi Trương Lương, trị quốc yên bang không bằng Tiêu Hà, quả là tài năng không có mặt nào vượt qua được người khác. Nhưng ông ta sao lại có thể thành công, đúng như lời Hàn Tín nói: “Tôi biết chỉ huy quân, nhưng Cao Tổ biết chỉ huy tướng”.
Bạn thông minh, nếu tôi lại biết dùng sự thông minh của bạn thì tôi sẽ thông minh hơn bạn. Người thông minh nhất là phải giỏi giang trong việc tập hợp sức mạnh của người khác và biến thành sức mạnh của mình.
Trên thế giới này có những người quả là có tài năng học vấn, nhưng cuối cùng đều bị người khác dùng, phần lớn là đều trở thành công cụ của người khác. Nguyên nhân là do họ đã dành hết tinh lực của mình để trau dồi tài năng học vấn mà không chú ý tới việc lợi dụng người khác. Con đường ngắn nhất để đi tới thành công là biết tận dụng hết những điểm mạnh của người khác.
Ba phương pháp làm cho người khác phải làm việc:
1. Ở bang Texas Mỹ có một triệu phú rất kỳ quặc. Ông ta đào một cái hồ rất lớn trong biệt thự của mình, trong đó ông ta nuôi rất nhiều động vật hung dữ như rắn nước, cá mập. Có lần, nhà triệu phú này đã tổ chức một buổi vũ hội với quy mô lớn tại biệt thự. Lúc hứng lên, ông ta dẫn mọi người nói như thách đố rằng: Nếu ai dám bơi từ đầu này của hồ nước sang đầu bên kia thì sẽ được hậu đãi với ba phần thưởng. Thứ nhất, một triệu đô la. Thứ hai, một mảnh đất với diện tích 1000 mẫu Anh. Thứ ba, có thể kết hôn với cô con gái trẻ trung xinh đẹp của ông ta.
Ông ta chưa nói xong thì có người đã nhảy xuống nước, bơi nhanh sang bờ bên kia với một tốc độ dường như muốn phá kỷ lục thế giới vậy. Nhà triệu phú thấy một người dũng cảm như vậy thì cần phải thực hiện lời hứa. Cuối cùng, ông hỏi con người dũng cảm ấy: “Anh cần bao nhiêu đô la?”. Chàng trai dũng cảm ấy lắc đầu không cần. “Vậy thì một mảnh đất với diện tích 1000 mẫu Anh?”. Chàng trai vẫn lắc đầu. “Xem ra anh muốn kết hôn với cô con gái trẻ trung xinh đẹp của tôi?”.
Khi chàng trai dũng cảm bảo là không đúng thì nhà triệu phú đã hơi bực mình: “Anh cái này không muốn, cái kia cũng không cần, rốt cục là anh muốn gì?”. Chàng trai trả lời: “Tôi muốn biết xem đồ khốn kiếp nào đã đẩy tôi xuống!”.
Câu chuyện này nói với người ta rằng cảm giác sợ hãi nhút nhát là một trở lực lớn, vậy thì cưỡng bức cũng chính là biện pháp buộc người khác phải làm. Người ta không làm thì bạn có thể uy hiếp, thậm chí có thể cưỡng bức họ làm.
Bình thường có thể bạn không chạy nhanh nhưng bây giờ có một con hổ đuổi đằng sau thì tôi chắc rằng tốc độ chạy của bạn lúc này sẽ nhanh hơn hẳn những lần khác.
2. Giả sử có một con lừa, làm cách nào để bắt nó vào chuồng? Dùng phương pháp cưỡng bức, quất roi vào nó thì quả là ngốc nghếch. Người thông minh sẽ treo một cây cà rốt trước mũi con lừa. Con lừa vẫn thích ăn cà rốt nên sẽ tiến về phía trước để ăn, nhưng vì cà rốt treo trên mũi của con lừa, con lừa tiến lên thì cà rốt cũng tiến cùng. Như vậy cây cà rốt vẫn ở trước mặt con lừa, khiến con lừa cứ tiến lên trước.
Đem lợi ra để dụ dỗ chính là phương pháp thứ hai khiến người khác làm việc.
Vua Đường Lý Thế Dân trong một lần đi du ngoạn, thấy thuyền bè trên sông đi lại như con thoi, một đoàn người đang bận tất tả. Vua hỏi tuỳ tùng: “Họ bận gì vậy?”. Người tuỳ tùng đáp: “Trong số họ có người buôn bán, có người đi thi, có người ra ngoài…” Lý Thế Dân cười nói cắt ngang: “Ai đến vội vàng, đều vì lợi mà đến. Ai đến nhộn nhịp, đều vì lợi mà qua”.
Thế nhân trăm người bận rộn biết kiểu người nào, chỉ một câu của Lý Thế Dân đã đưa ra một chân lí: Lợi. Lợi, đó chính là miếng cà rốt ngon nhất, để dụ dỗ con người.
3. Bây giờ có một đề thi trong cuộc thi dành cho những người thông minh như sau: Làm thế nào để bắt một con ngựa già uống nước? Cưỡng bức, ấn đầu ngựa xuống nước, phương pháp này thì chẳng ai dùng cả. Lúc này phương pháp hay nhất là cho ngựa ăn cỏ, trộn một ít muối vào cỏ. Ngựa ăn muối thì sẽ cảm thấy khát, khát thì đương nhiên là muốn uống nước. Lúc này bạn không cho nó uống liệu có được không?
Phương pháp tốt nhất bắt ngựa uống nước là làm cho nó cảm thấy thực sự muốn uống nước, tự mình muốn uống. Cũng như vậy, phương pháp tốt nhất buộc người khác làm chính là khiến cho anh ta cảm thấy muốn làm, tự mình muốn làm, khơi dậy trong lòng anh ta một khát vọng.
Cưỡng bức, dụ dỗ chỉ là sức mạnh bên ngoài, mặc dù những phương pháp này cũng có thể làm dấy lên trong lòng người ta những mong muốn, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là cách làm đơn điệu mà không có bề sâu. Còn khơi dậy khát vọng trong lòng người đó lại là phương pháp tư tưởng, thể hiện rõ mấu chốt của vấn đề. Lấy việc khơi gợi khát vọng trong lòng người làm xuất phát điểm, sức mạnh khơi gợi này mới sâu sắc, tồn tại dài lâu, mới lớn lao không gì sánh kịp.
Để thành công, có bí quyết gì hay không? Người luôn rêu rao bí quyết thành công có phải là kẻ lừa gạt đi khắp bốn phương để mua cao da chó. Tất nhiên, nếu bạn xem bí quyết thành công như là một quyển sách võ công được cất giấu ở nơi thâm sơn cùng cốc, vừa xem đã có thể đạt được võ công cái thế thì dĩ nhiên là không thể. Nhưng nếu bạn nghiên cứu thì sẽ phát hiện ra rằng: Tất cả những người thành công trên thế giới này, phương pháp tư tưởng chỉ đạo hành vi giải quyết công việc của họ đều như từ một khuôn mà ra. Một khi phương pháp tư tưởng này giúp họ gặt hái được thành công rực rỡ, vậy thì nó cũng là phương pháp tốt giúp bạn giải quyết công việc.
Đây chính là cách khơi dậy khát vọng mạnh mẽ trong lòng người khác, khơi dậy trong trái tim người khác một niềm khát vọng bức thiết, sử dụng phương pháp đánh vào tư tưởng này quả là đáng được lựa chọn.
Chủ tịch Mao Trạch Đông tại sao có thể lãnh đạo Đảng cộng sản từ khi quy mô còn rất nhỏ đến khi trưởng thành, lấy yếu thắng mạnh, đánh bại được tám triệu quân Tưởng Giới Thạch? Trong đó có một nguyên nhân rất quan trọng là khơi dậy lòng khát vọng của quần chúng nhân dân Trung Quốc.
Trung Quốc là đất nước nông nghiệp, tỉ lệ người dân làm nông nghiệp chiếm đại đa số. Ai giành được lòng của người nông dân thì sẽ giành được Trung Quốc, nếu không thì sẽ thất bại. Tại Trung Quốc lúc đó, khát vọng lớn nhất của người nông dân là có ruộng đất, ruộng đất là vận mệnh của người nông dân. Ai có thể cấp đất cho nông dân thì người đó giành được lòng dân, từ đó mới có thể giành lại được vùng đất Trung nguyên. Chủ tịch Mao Trạch Đông đã cẩn thận tìm hiểu phân tích tình thế, nắm được căn bản của vấn đề. Mao chủ tịch đã thành công khi đưa ra khẩu hiệu “Đánh đổ địa chủ cường hào, chia ruộng đất”, phát động cuộc vận động cách mạng ruộng đất bừng bừng khí thế.
Đánh đổ bọn địa chủ, phân phát hết ruộng đất của bọn chúng. Người nông dân không phải chịu áp bức, thì tự nhiên thi nhau đứng dậy tham gia cách mạng. Sự thắng lợi của cuộc cách mạng ruộng đất đã tạo ra nền tảng vững chắc cho thắng lợi cuối cùng của cuộc cách mạng Trung Quốc.
Macdonan tại sao lại có thể vượt ra khỏi biên giới, đã đánh bại thế giới của những người cùng ngành với tập quán ẩm thực khác nhau? Đương nhiên là Macdonan đã trở thành một kiểu văn hóa ẩm thực mới. Nguyên nhân tất nhiên là rất nhiều nhưng một nguyên nhân quan trọng lại là: Macdonan cũng luôn coi khách hàng là thượng đế, hãng này đã tìm ra mọi cách để làm cho trẻ em luôn thèm muốn sản phẩm của mình, làm cho mọi người từ nhỏ đã có thói quen dùng đồ ăn của Macdonan.
Đứa con của đồng nghiệp tôi tuần nào cũng nằng nặc đòi: “Mua cho con một cái bánh tutu”.
Thành công lớn nhất của Macdonan không chỉ dùng đồ ăn để hấp dẫn mọi người mà mỗi tuần không ngừng thiết kế những đồ chơi luôn thay đổi kiểu dáng hoa văn, khơi dậy sự thèm khát của bọn trẻ, lại thêm những chú Macdonan với nụ cười ngộ nghĩnh, phục vụ ân cần chu đáo và những quảng cáo đầy sức hấp dẫn. Bọn trẻ đi đến cửa hàng Macdonan cũng giống như đi hội vậy. Những phương châm hoạt động như vậy quả là mũi tên trúng hai đích. Bọn trẻ vòi vĩnh đòi đi thì tất nhiên người lớn cũng phải đưa chúng đi. Dùng trẻ con để lôi kéo người lớn đồng thời lại tạo cho mọi người có thói quen ăn đồ của Macdonan từ khi còn nhỏ làm cho Macdonan bắt rễ sâu trong tâm tưởng của mọi người.
Macdonan không chỉ tìm mọi cách để hấp dẫn bọn trẻ mà còn ra sức phục vụ chu đáo để làm vừa lòng người lớn. Tôi đến cửa hàng Macdonan không chỉ được tận hưởng không gian ngăn nắp gọn gàng, sự phục vụ chu đáo, ngay cả khi đi vệ sinh vẫn cảm thấy sự ấm áp của Macdonan.
Trên tường của nhà vệ sinh có một đoạn rất hóm hỉnh: Một người đi ăn mày, có người hỏi: “Anh xin tiền để làm gì?”.
“Xin tiền để mua rượu uống”.
“Uống rượu để làm gì?”.
“Để tăng thêm khí thế”.
“Anh muốn tăng khí thế để làm gì?”.
“Để lại đi ăn xin”.
Macdonan đã khiến cho bạn thấy ngay cả khi ở nhà vệ sinh cũng rất thú vị. Chỗ nào bạn cũng cảm nhận được sự quan tâm của Macdonan.
Sự phục vụ chu đáo như vậy lẽ nào lại không thể khởi dậy sự ham muốn của khách hàng?
Người thành công sở dĩ thành đạt là vì họ biết khơi dậy khát vọng trong lòng người. Người có thể làm dấy lên trong đối phương một mong muốn bức thiết thì sẽ nắm được, chiếm hữu được cả thế giới. Còn người không làm được điều này sẽ cô đơn suốt đời.
Không nên chỉ thường xuyên bàn về những gì mà chúng ta thích. Nó quá trẻ con. Tất nhiên, những thứ mà bạn thấy thú vị là những thứ bạn cần nhưng chưa chắc người khác đã quan tâm đến những thứ mà bạn cho là cần. Hơn nữa họ cũng giống bạn, chỉ quan tâm đến những thứ mà họ muốn. Bạn phải nhằm vào đúng vào những cái mà họ cần để khơi dậy lòng mong muốn trong họ.
Bất kỳ việc gì nếu bắt tay từ việc khơi dậy mong muốn trong lòng người thì có thể sẽ mang lại thành công cho bạn.
Ví dụ 1: Phương pháp làm người khác đến với mình.
Một nhà tâm lý học người Mỹ đi đến nhà chị gái chơi. Bà chị buồn rầu tâm sự, dù có viết bao nhiêu thư thúc giục nhưng cậu con đang học đại học vẫn không thèm viết thư về. Nhà tâm lý học mỉm cười và chắc chắn với bà chị rằng: “Em có thể làm cho nó viết thư về ngay”.
Không lâu sau khi nhà tâm lý học gửi thư đi thì quả nhiên đã nhận được hồi âm rất nhanh. Bà chị rất ngạc nhiên bóc thư ra. Trang đầu của bức thư toàn là những lời lẽ rất khách sáo lịch sự, nhưng mặt cuối lại kèm theo một câu: “Mẹ nói gửi kèm thư cho con một trăm đô nhưng con vẫn chưa nhận được”.
Ví dụ 2: Cách làm cho bọn trẻ phải ăn cơm.
Trẻ em ăn cơm như là phải uống thuốc vậy, đây là vấn đề mà ai cũng cảm thấy đau đầu. Thường thì các bậc phụ huynh dùng phương pháp cưỡng ép hay dụ dỗ, nếu không ăn thì đánh. Hoặc là nói nếu ăn hết cơm sẽ mua đồ chơi cho. Nhưng phương pháp này không phải là hoàn hảo, bạn có thể thử cách làm khơi dậy sự thèm muốn của trẻ.
Thằng cháu tôi đã đi học mẫu giáo rồi mà hàng ngày cả nhà vẫn phải bận tâm đến việc cho nó ăn cơm. Một hôm nó rất đỗi sung sướng kể với tôi rằng nó được xếp thứ sáu trong cuộc thi chạy tại lớp mẫu giáo. Tôi không có vẻ gì ngạc nhiên cả: “Sao lại chỉ có thứ sáu thôi à? Thật quá kém cỏi, ngày xưa chú tham gia thi đấu, lần nào cũng đứng thứ ba”.
Thằng bé nói: “Chú không nhìn thấy thằng được giải nhất đâu, nó khỏe lắm mà chân nó to như thế này này!”. Thằng bé vừa nói vừa dùng tay để tả. “Nó là thằng có thể ăn nhiều nhất trong nhà trẻ của cháu”.
Tôi hỏi tiếp: “Cháu có thích tham gia thi đấu thể thao nữa không?”.
“Có chứ, cháu muốn được làm đại biểu của nhà trẻ để đi thi đấu nữa”.
“Ở nhà trẻ cháu chỉ giành được vị trí thứ sáu thì ra ngoài thi đấu chỉ ‘đuổi kịp vịt’ mà thôi, lúc đó thì đúng là ê mặt”, tôi khích lệ thằng bé, “Bây giờ cháu phải ăn nhiều vào để người to lớn hơn, như vậy mới có sức tham gia thi đấu chứ”.
Nói như vậy, quả nhiên ngày hôm đó thằng bé ăn rất khỏe, sau đó khi nó lại quên mất không muốn ăn cơm thì tôi lại nhắc nhở nó: “Cháu sắp tham gia thi đấu rồi, sao lại không ăn nhiều vào!”. Kết quả là loáng một cái nó đã ăn hết sạch. Phương pháp này tuy rất đơn giản nhưng hiệu quả lại đáng ngạc nhiên.
Ví dụ 3: Cách làm cho người khác phải cảm động.
Tôi đã đọc một cuốn hồi ký của một nhà doanh nghiệp nổi tiếng người Mỹ, bước chuyển ngoặt trong cuộc đời ông ta chính là khi ông áp dụng phương pháp làm khơi dậy khát vọng bức thiết trong lòng người. Trong cuốn hồi ký của mình, ông ta viết: Khi còn thanh niên, tôi rất sùng bái ông chủ tịch hội đồng quản trị công ty bảo hiểm nhân thọ New York và rất muốn làm việc dưới quyền của ông ta, nhưng khổ một nỗi ông chủ tịch hội đồng quản trị này quyền cao chức trọng rất khó gặp được. Sau khi tìm hiểu cặn kẽ sở thích của ông ta, tôi mới phát hiện ra rằng mặc dù ông không quan tâm lắm đến quyền lực, địa vị nhưng ông ta lại rất thực tế trong việc ham thích kiếm tiền. Sau một tuần chuẩn bị, tôi đi đến văn phòng của ông ta. Khi thư kí nói với tôi chủ tịch hội đồng quản trị rất bận không có thời gian để tiếp tôi, tôi liền nói với người thư kí: “Tôi biết chủ tịch hội đồng quản trị rất bận nhưng việc của tôi cũng rất quan trọng. Nếu ông ấy dành chút thời gian gặp tôi, rất có thể kiếm được vài triệu đô. Nếu không tiếp tôi thì có thể mất đi một cơ hội có thể kiếm vài triệu đô, nhờ cô chuyển giùm lời nhắn của tôi đến giám đốc”.
Sau khi nghe những lời có vẻ rất nghiêm trọng của tôi, cô ta vào phòng nói với chủ tịch hội đồng quản trị. Ông ta thấy anh chàng này khẩu khí lớn đây, lại dám xưng là có thể kiếm vài triệu đô cho mình liền lập tức cho mời vào.
Kết quả là tôi đã tìm được cơ hội để nói chuyện với ông ta, và tôi đã dùng phương án đã được chuẩn bị công phu, tập trung suy nghĩ, cuối cùng đã làm cho ông giám đốc phải cảm động tuyển tôi vào làm. Từ đó, tôi bước vào con đường sự nghiệp tương đối bằng phẳng.
Ví dụ 4: Phương pháp thuyết phục người khác
Trong cuộc đời của mình tôi đã trải qua rất nhiều lần thuyết phục người khác nhưng có một lần để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc, đó là lần tôi thuyết phục thành công nhất.
Lần đó công ty mời một số người nổi tiếng để tổ chức hàng loạt các cuộc hội thảo, dự kiến thuê một phòng có thiết bị chiếu phim ghi hình. Nhân viên kinh doanh của công ty sau một hồi bàn bạc quay về thông báo: “Mỗi tối thuê mất 500 đồng”. Tôi hỏi: “Anh không mặc cả à?”.
Nhân viên kinh doanh đáp: “Họ nói thông thường đều như vậy, đây là giá thấp nhất rồi”. Anh ta còn bổ sung: “Họ còn đưa cho tôi xem hóa đơn mà họ cho người khác thuê, mỗi tối ít nhất 500 đồng”.
Chúng tôi nhẩm tính, nếu mỗi tối tiền thuê là 500 đồng thì công ty tổ chức hoạt động như vậy chẳng có giá trị mấy. Họ là nhận thầu cá nhân, cá nhân nhận thầu thì tuyệt đối không có chuyện thay đổi nguyên tắc. Tôi trên danh nghĩa là người nghiên cứu quan hệ giao tiếp, đành đi thử xem sao.
Tôi đến phòng có thiết bị chiếu phim ghi hình đó và nói rõ mục đích của mình. Đối phương nói: “Tôi biết, tôi biết, nhân viên của các ông đã đến đây. Ông xem đây là hóa đơn cho người khác thuê, mỗi tối ít nhất là 500 tệ”. Lúc này tôi tính sơ qua cho họ xem, nếu mỗi tối tiền thuê mất 500 tệ thì hoạt động của công ty chúng tôi chẳng có giá trị gì, chỉ có cách là tìm chỗ khác hoặc hủy bỏ hoạt động này. Tôi lại nói tiếp: “Nếu các anh có thể giảm xuống một chút, nếu mỗi tối cho chúng tôi thuê với giá 300 tệ thì thử tính xem các anh hơn thiệt là bao nhiêu? Thiệt là ở chỗ tiền thuê mỗi tối là 300 ta có thể không đủ tiền hao mòn thiết bị. Điểm lợi ư? Thứ nhất, đây là cuộc hội thảo kéo dài, người được mời đều là những vị có tên tuổi. Khẩu hiệu của chúng tôi là muốn cho toàn thành phố đều biết. Mà địa điểm hội thảo là ở đây, việc quảng cáo tuyên truyền tất nhiên là làm sao phải thật rầm rộ, sự thật là chúng tôi đã quảng cáo miễn phí cho các anh rồi đấy. Đây là cái tiền bạc cũng không thể đo được. Thứ hai, băng hình xem đi xem lại chỉ có như thế kia. Bây giờ anh cho chúng tôi thuê thì không chiếu nữa, người nào chưa được xem, lần sau chiếu họ sẽ kéo đến xem. Giả sử lần này anh không cho bọn tôi thuê mà đi chiếu phim thì lần sau khi chiếu lại, người ta xem cả rồi hẳn sẽ không đến nữa. Như vậy số lượng người đi xem tuyệt đối sẽ gỡ gạc được. Tôi cũng đã tính rồi, mỗi lần tôi thuê 300 đồng anh sẽ không bị lỗ, lại không phải thuê nhân công. Tiền điện anh cũng kiếm được, dù chỉ là kiếm được ít nhưng thu nhập lại ổn định”.
Sau đó, tôi để lại số điện thoại, bảo họ sau khi cân nhắc đưa ra quyết định thì thông báo cho tôi.
Hôm sau, họ liền gọi điện cho tôi nói rằng tiền thuê từ trước đến nay chưa bao giờ dưới 500 tệ nhưng lần này đồng ý cho chúng tôi thuê với giá 350 tệ. Họ còn nhấn mạnh tăng thêm 50 tệ không phải là mặc cả mua bán. Chúng tôi tổ chức hoạt động này làm tăng thêm danh tiếng của họ, có lợi cho họ. Vì vậy, mọi người nên là bạn bè của nhau. Chỉ có điều khi tôi tính toán giá thành, bớt đi một số chi phí thì thấp nhất cũng phải 350 tệ. Vì vậy bọn tôi đã đồng ý.
Lần đàm phán này có thể nói là rất thành công, tại sao lại có thể thành công như vậy? Trong toàn bộ quá trình thảo luận, tôi trước sau đều xoay quanh việc nếu đối phương làm như thế này thì có lợi gì và không có lợi gì cho họ mà rất ít khi đề cập đến phía chúng tôi. Cái gì được mất của chúng tôi thì tất nhiên họ chẳng quan tâm gì, họ chỉ quan tâm đến bản thân họ mà thôi. Mà phần lớn mọi người đều mắc một sai lầm là thích nói về mình. Bạn muốn làm cho người ta thuận lòng thì chắc chắn phải bàn về những mặt có lợi cho người ta.
Đương nhiên là bạn cũng không thể chỉ nói về những mặt có lợi, người ta sẽ có cảm giác bạn là bà bán dưa tự khen dưa mình ngon. Tôi đã từng đi “lấy kinh” từ một người tiếp thị xuất sắc đã nói với tôi rằng khi đi tiếp thị, đầu tiên chị thường nói về những nhược điểm hàng hóa của họ chứ không như người ta thường nghĩ đó là họ thao thao giới thiệu những ưu điểm của sản phẩm. Nói về những nhược điểm của sản phẩm nằm ngoài suy nghĩ của khách hàng, rất dễ giành được lòng tin của khách hàng, làm cho khách hàng thấy rằng bạn phân tích vấn đề rất khách quan. Lúc này lại nói về ưu điểm của sản phẩm thì khách hàng rất dễ tiếp nhận. Đây là cách làm rất thông minh.
Tất nhiên, nhược điểm mà bạn nói tới chỉ là nhược điểm nhỏ thôi, tuyệt đối không được nói đến khuyết điểm lớn của sản phẩm. Mục đích của việc nói tới nhược điểm chỉ là để giành được lòng tin của khách hàng.
Vậy thì nguyên tắc khi thuyết phục người khác chính là: nói xoay quanh đối phương. Trước tiên nói về những nhược điểm nhỏ như nói ở trên để giành được lòng tin của người ta. Sau đó lại tập trung vào khai thác những điểm có lợi cho họ, khơi dậy mong muốn trong họ.
Làm khơi dậy khát vọng trong lòng người là một kĩ xảo quan trọng như thế, nhưng rốt cuộc phải làm như thế nào mới khơi dậy được?
Mác nói rằng con người luôn có mong muốn tự mình thực hiện. Tức là mọi người đều có một tiềm năng rất to lớn, hơn nữa ai cũng muốn phát huy tiềm năng của mình, đây cũng chính là tính cách của con người. Nhưng nếu khi con người có khuynh hướng muốn khả năng tiềm ẩn của mình được hiện thực thì khó tránh khỏi tư tưởng tự phụ, chủ nghĩa anh hùng cá nhân trong ý thức của mình.
Ai mà chẳng tự phụ, ngay cả những người nhỏ bé nhất, hoặc có những người tự cho mình là kém cỏi nhất cũng tự phụ.
Ví dụ: Ai thật sự cho rằng mình ngốc? Có người mặc dù luôn mồm nói mình thật ngốc nghếch nhưng ít nhất anh ta cũng chỉ thừa nhận một số mặt mà mình kém cỏi, nhưng trong lòng họ vẫn thấy rằng ở một số mặt mình cũng tốt đấy chứ. Còn nữa, ai mà chẳng viện lý do cho những thất bại của mình? Một số người mặc dù cũng thừa nhận thất bại là vì mình thiếu năng lực nhưng trong nhận thức của anh ta lại tìm ra một số lý do khách quan để giải thoát cho mình. Tự phụ là bản năng của con người. Con người đều hân hoan trước một số việc mà mình làm được, đều vui cười hớn hở khi được người khác tán dương. Thực ra thì con người cũng chỉ rất trẻ con, rất ấu trĩ.
Người đã mang tính tự phụ thì chắc chắn cũng có chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Ai không muốn thể hiện tài hoa của mình? Ai lại không muốn thể hiện chính mình, mà chủ nghĩa anh hùng cá nhân cũng làm cho con người có khả năng sáng tạo rất lớn. Những nhân vật vĩ đại không phải chỉ vì tinh thần chủ nghĩa anh hùng cá nhân của họ mới tạo nên những thành tích huy hoàng sao?
Tất nhiên là những nhân vật vĩ đại thì chủ nghĩa anh hùng cá nhân càng lớn, hơn nữa, cũng cần hiểu được mong muốn chủ nghĩa anh hùng cá nhân của quần chúng. Những nhân vật vĩ đại đều dùng tư tưởng để chinh phục quần chúng. Đầu tiên là họ làm cho quần chúng sùng bái và tin tưởng tư tưởng này. Chuẩn bị để phấn đấu và làm cho mọi người cảm nhận được việc thực hiện giá trị cá nhân. Chúng ta không phải đã trải qua rồi sao? Không biết bao nhiêu thanh niên đều bị thuyết phục bởi tư tưởng của chủ tịch Mao Trạch Đông, tích cực tham gia đại cách mạng văn hóa ở mọi giai tầng với khí thế long trời lở đất, đánh đổ mọi thế lực phản động, lật đổ mọi đảng phái có tư tưởng đi theo chủ nghĩa tư bản. Mọi người đều tham gia với khí thế sục sôi, đó chính là vì trong cuộc chính biến này, những nhân vật nhỏ bé cũng thể hiện được tầm quan trọng của mình, thể hiện giá trị của bản thân. Nhân vật vĩ đại chính là thông qua việc khơi dậy chủ nghĩa anh hùng cá nhân của đại quần chúng, để lợi dụng quần chúng.
Những nhân vật vĩ đại hiểu được điều này, chúng ta cũng phải hiểu được điều này. Lợi dụng tính tự phụ, chủ nghĩa anh hùng cá nhân của người ta chính là một mẹo có hiệu quả để khơi dậy khát vọng của người khác.
1.
Bất cứ người nào muốn làm tốt một việc gì đó thì chắc chắn trong lòng người đó phải tự nguyện, vui vẻ làm. Do vậy phương pháp làm cho người khác làm việc có hiệu quả cao là phải làm sao cho họ làm một cách vui vẻ.
Edward VIII, quốc vương nước Anh, khi còn là một thiếu niên ông đã học tại Học viện hải quân. Nhưng khi đang học tại trường, bạn bè cùng lớp rất thích đá đít ông ta. Thầy chủ nhiệm lớp biết chuyện hoàng tử thường bị đá đít thì rất tức giận, cuối cùng cho gọi các học viên đến để điều tra nguyên nhân. Cuối cùng các học viên đều thừa nhận rằng: “Tương lai anh ta sẽ được làm quốc vương. Đến khi đó chúng em có thể tha hồ khoác lác ba hoa là đã từng đá đít vua!”.
Ai cũng thích khoe khoang mình và đều muốn rằng mọi người thấy mình quan trọng. Bọn trẻ khi đang chơi đồ chơi thường muốn gọi bố mẹ đến xem. Nếu bố mẹ không đến xem thì nó sẽ cấu một cái, véo một cái cậu em hay cô em khiến nó khóc để thu hút sự chú ý của người lớn. Bọn trẻ khi bị ngã, lúc đầu nó có thể không khóc, nhưng đợi không thấy ai đến thì liền oà khóc lên. Những hiện tượng này đều phản ánh tâm lý nhân sinh: hi vọng người khác coi trọng mình, làm cho mình trở lên quan trọng.
Ai cũng có tâm lí như vậy. Vậy thì làm cho con người ta cảm thấy quan trọng chẳng phải là phương pháp có hiệu quả để khích lệ người khác hay sao?
Nhà khoa học nổi tiếng Faraday, ban đầu là một anh thợ mộc nghèo khổ. Bước chuyển ngoặt trong đời ông chính là do ông biết cách làm cho nhà khoa học lớn Đacwin cảm thấy mình quan trọng. Có một lần đi nghe Đacwin giảng bài. Khi nghe giảng, ông ta ghi hết những lời Đacwin không sót một chữ, Đacwin nhìn thấy thì cảm kích vô cùng, lòng tự tôn được thỏa mãn cao độ, cuối cùng đã mời Faraday làm trợ thủ cho mình, từ đó Faraday bắt đầu con đường sự nghiệp của mình.
Nếu bạn nghiên cứu một bức thư tình bạn sẽ thấy được những mẹo về giao tiếp. Quan hệ trong bức thư tình vô cùng phong phú, một vài người thoạt nhìn cứ tưởng chỉ là một thằng ngốc nhưng khi viết thư tình thì lại viết rất xúc động. Bức thư tình do bị tình cảm nồng nàn che giấu đi cái mẹo ở trên, vì vậy tất nhiên rất chân thành, ấm áp. Còn làm cho đối phương thấy mình quan trọng lại là một thủ pháp rất quan trọng. Ví dụ: “Nếu anh không có được em, thì cuộc sống của anh chẳng có niềm vui…” “Em là ngôi sao sáng trong đêm dài tăm tối của anh, là dòng suối mát trong cuộc đời”.…
Rất nhiều thầy cô cũng biết rằng phương pháp hiệu quả nhất để trị một lớp học nghịch ngợm, là chọn một người ương bướng nhất. Chọn một học sinh “hư” nhưng có một chút “uy” làm lớp trưởng, có một chút quyền lực trong tay, nó sẽ tích cực giúp bạn quản lí lớp. Phương pháp này không chỉ có thể áp dụng trong việc quản lí lớp học mà còn có hiệu quả trong việc khơi dậy tính tích cực của thanh niên.
Ấu trĩ! Đó chính là lời mà mọi người phê bình Napôlêông. Ông ta đã làm ra 1500 huy chương vinh quang để phát cho thuộc hạ của ông, và còn phong cho 18 người là Nguyên soái nước Pháp và còn gọi quân đội của ông ta là “Lục quân vô địch”. Có người phê bình Napôlêông đã dùng đồ chơi để “đùa cợt” với cuộc chiến tranh này, Napôlêông chỉ cười đáp: “Người chính là bị những đồ chơi thống lĩnh”.
Trên thực tế, phong cho người ta một hàm tước đẹp, một danh hiệu hay, không thể làm cho người ta cảm thấy quá quan trọng để có thể khơi dậy tính tích cực trong công việc của họ.
Mọi người đều cho rằng mở quán rượu dễ kiếm tiền, nhưng thực tế khi bạn thực sự thâm nhập vào mới thấy lắm gian khổ. Những vị khách đến với quán rượu thường là sau khi nhảy xong, xem xong phim, có nhiều vị đã say bí tỉ, đến đây để phá quấy. Có lần họ đòi nhà hàng phải quỳ xuống nhưng giám đốc không chịu quỳ, họ liền dùng đầu thuốc lá châm vào mặt giám đốc. Những loại người này luôn làm chúng tôi khó chịu, đi báo công an, nhiều nhất cũng chỉ giam giữ 15 ngày. Sau khi thả ra thì nhà hàng ở phố chính bị ném một hòn đá to vào trong. Bạn cũng chẳng biết phải tìm ai, công ty phải họp lên họp xuống mấy lần để tìm ra đối sách nhưng chẳng có cách nào cả. Lúc đó tôi bèn động não nghĩ ra một kế mời hai tên xấu xa nhất nhưng lại có uy nhất đến công ty ăn cơm. Trong bữa tiệc, tôi nói với họ: “Hai vị là người có uy như vậy quả là khó tìm, là nhân tài. Mà công ty chúng tôi lại đang cần nhân tài nên chúng tôi rất muốn mời hai vị đây làm cố vấn cao cấp của công ty”.
Hai tên này đều là dân lang thang đầu đường xó chợ, chẳng có chút văn hóa gì, mới nghe chính thức được công ty mời làm cố vấn cao cấp thì vội vàng đồng ý ngay. Chúng tôi dùng mấy chục tệ mua hai tờ đơn tuyển người rất đẹp, hứa với họ nếu họ ăn cơm ở công ty sẽ ưu đãi 8%, người quen được họ giới thiệu đến sẽ ưu đãi 9%. Họ có thể kiếm % trong những vụ làm ăn mà họ liên hệ được nhưng không có lương.
Từ đó hai tên đi đến đâu cũng khoác lác: mình là cố vấn cao cấp của công ty. Mọi người ăn cơm ở đây chú ý một chút thấy hai vị có tên tuổi như vậy thì làm gì có tên đầu gấu nào dám đến làm loạn. Và thế là vấn đề khiến chúng tôi đau đầu trong một thời gian dài lại chỉ mất vài chục tệ mua hai tờ đơn tuyển người là giải quyết xong. Quá tuyệt! Vô tình mà có tên nào đến làm loạn, chỉ cần một cú điện thoại là sau vài ngày, cố vấn cao cấp thông báo: “Dẹp xong rồi, chúng nó không dám đến làm loạn nữa đâu”.
Ở Vũ Hán, khách sạn cao cấp nhất phải kể đến khách sạn Trường Giang, những nhân viên được làm ở đây đều cảm thấy vô cùng tự hào. Có lần bạn bè giới thiệu cho tôi một nhân viên của khách sạn Trường Giang. Anh ta lịch sự rút danh thiếp ra đưa cho tôi, chức vụ ghi trên danh thiếp là trưởng kíp CA. Tôi xem qua, làm việc ở khách sạn Trường Giang lại còn được làm trưởng kíp nữa, vì thế tôi rất kính trọng anh ta. Không lâu sau, khi tôi học rộng biết nhiều, cũng đã từng ở khách sạn Trường Giang, lúc này tôi mới biết trưởng kíp CA là gì. Trưởng kíp CA liên quan đến cái gì? Khi sống ở khách sạn, ngoài cửa phòng đều có một tấm bảng, khi khách đi ra ngoài liền lật tấm bảng lại, bên trên tấm bảng viết “Xin hãy dọn dẹp ngay”. Lúc đó kíp CA sẽ đến dọn dẹp.
Nhưng bạn thử nghĩ xem, nếu trên thiếp in là tổ trưởng tổ vệ sinh, anh ta có còn đưa danh thiếp ra với cử chỉ lịch sự như vậy không. Đương nhiên là không! Khi đổi thành “trưởng kíp CA”, cái tên đầy vẻ tây tây này thì tinh thần anh ta rất thoải mái, điều này chẳng phải là giúp cho việc khuyến khích tính tích cực làm việc của anh ta hay sao?
Sau này, trong công ty chúng tôi cũng áp dụng phương pháp này, cố gắng gán cho nhân viên một cái danh hiệu có vẻ tây tây nào đó như trợ lý giám đốc gì đó, chủ quản QC… Bạn đừng xem thường những điều này, cách này làm cho nhân viên có cảm giác tự hào, khi họ kể với người khác về bản thân mình đều có thể ngẩng cao đầu, vì thế càng nhiệt tình hơn với công việc của mình, tạo ra tính tích cực từ bên trong.
Để cho mọi người cảm thấy quan trọng, nên đặc biệt chú ý mấy điểm dưới đây:
A. Để cho người khác biết rằng, anh ta đã để lại cho bạn một ấn tượng sâu sắc.
Vào lần đầu tiên hoặc lần thứ hai gặp người khác, bạn nên nói cho đối phương biết rằng anh ta đã để lại trong lòng bạn ấn tượng sâu sắc. Như vậy cũng chẳng khác nào nói rằng anh ta có điểm đặc biệt, có cá tính, có sức hấp dẫn khiến cho bạn tuy chỉ mới gặp mặt nhưng khó lòng quên được.
Có lần trong “lớp đào tạo quan hệ giao tiếp”, khi giảng bàn cách khen ngợi tán dương, có một cô gái đã bày tỏ sự khen ngợi đối với người giảng bài. Cô ta nói: “Lần đầu tiên lên lớp, khi tự giới thiệu, với cử chỉ lịch sự, sức sống mạnh mẽ, anh đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc, bài giảng lần này càng khắc sâu thêm ấn tượng này…”
Sau khi cô ta nói xong, người giảng bài rất vui, coi lời khen của cô ấy là một trong những lời mình thích nghe nhất. Tôi nói: “Như thế đương nhiên cả lớp 50 học viên, cô ấy là người duy nhất có ấn tượng sâu sắc với bạn, và tất nhiên cũng chứng tỏ bạn khác với mọi người là có đầy sức hấp dẫn”.
B. Khi nói chuyện với mọi người nên phân tán ánh mắt của bạn.
Có một chuyện nhỏ, đã từng gây cho tôi ấn tượng sâu sắc, phản ánh sự thất bại của tôi trong việc đối nhân xử thế.
Lúc đó tôi và bạn thân vừa mới thành lập công ty. Có một người bạn học thời cấp ba và nhóm bạn của anh ấy đi qua công ty của chúng tôi, liền vào thăm tôi. Bạn học cũ, lại mấy chục năm không gặp đương nhiên là rất vồn vã. Sau khi mời họ ngồi, tôi và anh ấy liền thao thao bất tuyệt, ngắm qua ngắm lại. Bạn của anh ấy có ý muốn đi, tôi quyến luyến tiễn họ về.
Mấy ngày sau, người bạn học cũ đó gặp lại tôi, anh ta nói với tôi người bạn của anh ấy cho rằng tôi có thái độ kiêu ngạo. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, tôi đối xử với người khác thoải mái, khiêm tốn, cớ sao người ta lại nói tôi có “thói kiêu ngạo”.
Thì ra khi nói chuyện ánh mắt nên hướng ra xung quanh, nhìn người này một lát, gật đầu với người kia, chứng tỏ bạn đang nói chuyện với tất cả mọi người, quan tâm đến tất cả mọi người, nhất thiết không nên chỉ tập trung mắt vào một người. Lúc đó người bên cạnh sẽ có cảm giác là người thừa, do đó sẽ không vừa ý đối với bạn.
Đây chỉ là chuyện nhỏ nhưng chuyện nhỏ cũng phản ánh thái độ đối nhân xử thế của bạn. Khi gặp người khác, giới thiệu bạn đồng nghiệp của bạn cũng phải như thế. Hoặc là để tiết kiệm thời gian thì chẳng giới thiệu một ai, hoặc là nhất định phải giới thiệu từng người một. Tuyệt đối không được chỉ giới thiệu riêng một người, người kia sẽ nghĩ: bọn họ đều là người lẽ nào ta không phải là người sao?
Bố mẹ khi giới thiệu con cái, cũng nên chú ý điểm này. Có vài người khi giới thiệu với khách gia đình của mình thường nói: “Đây là vợ của tôi”, sau đó, chuyển đầu đề, “những người này là các con của tôi”.
Bạn giới thiệu vợ coi như là một cá thể độc lập, nhưng giới thiệu con cái tại sao lại dùng “những người này” để thay thế? Lẽ nào họ bị lôi ra thành từng nhóm từng nhóm hay sao?
Bạn nên giới thiệu họ như là cá thể độc lập, “đây là con cả, đây là con thứ hai”.
Tôn trọng nhân cách của con cái từ những việc nhỏ, coi họ là những con người thật sự, coi trọng cá tính của họ.
Con người vừa có tâm lý dựa dẫm lại vừa muốn thể hiện tầm quan trọng của chính mình. Nếu có thể giúp đỡ được nhân vật quan trọng, tức khắc sẽ cảm thấy tự hào. Những người có địa vị cao khi muốn người khác làm việc gì thường làm cho họ cảm thấy đó không chỉ là một yêu cầu công việc mà còn là giúp đỡ họ một việc lớn. Làm như vậy họ có thể nâng cao tính tích cực làm việc của đối phương.
Làm chủ nhiệm lớp là công việc rất vất vả, thanh niên không ai muốn làm. Khi tôi vừa tốt nghiệp đã làm chủ nhiệm lớp trong vài tháng nhưng hiệu trưởng lại không hài lòng với cách làm việc của tôi, không thèm chào hỏi tôi, rồi cắt bỏ chức vụ chủ nhiệm lớp của tôi. Tôi nghĩ thầm: “Sau này ông đừng có nghĩ rằng sẽ bắt được tôi làm chủ nhiệm lớp”.
Một buổi sáng nọ, hàng loạt tiếng gõ cửa làm cho tôi bừng tỉnh. Mở cửa ra nhìn thì ra là hiệu trưởng đến thăm: “Tiểu Đinh, bây giờ có một việc gấp cần anh giúp đỡ”. Tôi vừa nghe thấy thầy hiệu trưởng nói có một việc lớn cần tôi giúp đỡ, tức khắc hỏi dồn: “Có chuyện gì thế?”.
“Lớp 3 (6) chủ nhiệm lớp đã chuyển đi rồi. Hiện nay còn thiếu chủ nhiệm lớp, anh nhất định phải giúp chuyện này, coi như là nể mặt tôi nữa, chỉ làm một thời gian thôi”.
“Lúc nào thì nhận nhiệm vụ?”.
“Càng nhanh càng tốt”.
Tôi chẳng nói thêm câu nào, rửa mặt rồi lập tức đi ngay.
Nếu như hiệu trưởng dùng mệnh lệnh buộc tôi đi là chủ nhiệm lớp, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ không đi, nhưng ông ấy đã nói với tôi bằng giọng nhờ tôi giúp đỡ, kết quả hoàn toàn khác nhau.
Sau này tôi đã thử vận dụng phương pháp này. Công ty của chúng tôi mở một lớp bồi dưỡng và huấn luyện, có lần tổ chức cho học viên đi ra ngoài thực tập. Hai giờ rưỡi tập trung nhưng đến trưa, nhân viên phụ trách xe đột nhiên nói rằng không điều xe đến được. Lúc đó thật sự tôi muốn mắng cho anh ta một trận nhưng mắng mỏ cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Tôi nói với anh ta: “Anh nhất định phải điều xe đến đây. Nếu không thì học viên sẽ phản đối, coi như là giúp công ty một việc, còn xuất phát từ tình cảm cá nhân cũng là giữ thể diện cho tôi đấy”. Kết quả là buổi trưa hôm đó, ngay cả ăn cơm anh ta cũng chẳng ăn, chạy ngược chạy xuôi khắp nơi, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu như bạn làm lãnh đạo, hoặc là người có tâm lý ở địa vị cao, lần sau khi muốn người khác làm việc gì đó, đừng thêm quên câu này: “Đây là giúp tôi một việc lớn đấy”.
2.
Mọi người đều biết một câu chuyện có đầy tính triết lý có tên là “Bộ quần áo mới của hoàng đế”. Hoàng đế cho mời một người thợ may tiếng tăm lẫy lừng để may cho ông ta một bộ quần áo thật đẹp. Một hôm hoàng đế đi kiểm tra chỗ của người thợ may phát hiện trên máy may của người thợ may chẳng có gì cả, liền hỏi: “Nhà người may quần áo sao chẳng có tí vải nào?”. Người thợ may trả lời: “Bộ quần áo này chỉ có người thông minh mới nhìn thấy được, còn những kẻ ngu đần chẳng thấy gì cả”. Hoàng đế nghe xong sợ người khác cho mình là ngu dốt, vội vàng khen bộ quần áo rất đẹp. Các đại thần vì cũng muốn thể hiện mình thông minh nên thi nhau khen bộ quần áo rất đẹp. Do vậy, hoàng đế rất vui, thưởng cho rất nhiều tiền.
Cuối cùng, bộ quần áo mới của hoàng đế cũng được may xong, người dân trong toàn thành đều tung hô khi nhìn thấy hoàng đế mặc bộ quần áo mới rất đẹp. Mọi người đồng thanh tán dương nó rất đẹp.
Duy chỉ có một đứa bé không hiểu chuyện mới hỏi: “Bố ơi, tại sao hoàng đế không mặc quần áo mà lại đi ra ngoài ạ?”.
Hoàng đế tại làm sao lại bị mắc lừa, tất cả là do những cái tên đẹp đẽ mà ra.
Một người bình thường luôn cho rằng mình có một vài điểm tốt, có phẩm chất đạo đức ưu tú. Nếu bạn đem phẩm chất ưu tú nào đó gán cho anh ta, khi anh ta cho rằng chính mình cũng có những phẩm chất tốt đẹp đó, chính anh ta cũng sẽ làm người theo những phẩm chất này. Đúng như nguyên thủ tướng nước Anh Churchill đã từng nói: “Cách tốt nhất để khiến con người có được đạo đức tốt là đem đạo đức tốt gắn cho anh ấy”.
Lần sau bạn muốn tìm người giúp đỡ, đầu tiên hãy nói với người đó: “Mọi người đều nói anh hay giúp đỡ người khác, cho nên tôi đến tìm anh”. Bạn muốn người ta giúp đỡ, đầu tiên nên gắn cho anh ta tính cách hay giúp đỡ người khác.
Trong tâm lý học ở trẻ em hiệu quả biểu hiện rõ rệt nhất. Một lần, tôi đến thăm người bạn thân, nhưng đứa con gái của anh ấy cứ ở bên cạnh làm phiền, anh ấy nói với cô con gái nhỏ: “Điềm Điềm, mấy ngày trước bố đi đến vườn trẻ. Mấy cô vườn trẻ cứ khen con, nói rằng Điềm Điềm rất ngoan, biết nghe lời, khi biết người lớn nói chuyện sẽ không đến quấy rầy. Bây giờ bố và chú đang nói chuyện, hay là con tự chơi một mình đi?”.
Con gái anh ấy sau khi nghe xong, để chứng minh mình đúng là một đứa trẻ ngoan, liền ngoan ngoãn ra ngoài chơi một mình.
Hiệu quả này không chỉ thể hiện ở trẻ con, mà cũng phản ánh ngay ở người lớn. Có lần tôi đến nhà người bạn đồng nghiệp ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong tôi rất muốn đánh một ván cờ với anh ấy, nhưng lại sợ vợ anh ấy thu dọn bát đĩa một mình sẽ không vui. Vì thế khi ăn cơm tôi nói: “Anh thật là có phúc lớn đấy, đúng là tu từ kiếp trước, lấy được một người vợ đảm đang như vậy, trong nhà sắp xếp rất ngăn nắp gọn gàng, lại vừa săn sóc vừa khoan dung với anh”.
Kết quả là sau khi cơm xong, vợ của anh ấy vì muốn chứng minh mình đảm đang đã chủ động nói: “Các anh đi chơi cờ đi, bát đĩa để mình em thu dọn là được rồi”.
Con người đều muốn người khác khen mình, cho rằng mình có đạo đức tốt, bạn hà cớ gì không thỏa mãn kỳ vọng này?
Một người quen của tôi khi sửa chữa nhà, không cẩn thận mới làm thủng một lỗ, bà lão nhà sát vách rất tức giận, sang cãi nhau một trận. Một thời gian sau, người cai đầu dài (người đứng ra làm trung gian) đến kiểm tra tình hình sửa chữa, muốn lên trên gác xem xét, liền sai sang nhà hàng xóm sát vách mượn thang. Tôi nói với anh ta là không mượn được. Cai đầu dài cười cười rồi sang nhà bà lão. Chỉ thấy anh ta vừa nói với tôi vừa nói với bà lão, “Bà lão này chỉ nhìn qua đã biết là người tốt bụng, bà cho tôi mượn thang một chút”. Kết quả có thể đoán ra được.
Bạn muốn người khác đi làm một việc gì đó, đầu tiên nên đem những lời hoa mỹ gán cho anh ta.
Có một nhà sản xuất mỹ phẩm, công việc buôn bán của ông ta rất phát đạt, tiền bạc như nước, mọi người rất muốn biết bí quyết thành công của ông ta, nhưng ông ta một mực không nói. Thế là cứ mỗi lần sinh nhật ông đều cố ý tổ chức thật rầm rộ. Cứ như vậy năm này qua năm khác, nhà sản xuất mỹ phẩm dần dần già yếu. Vào sinh nhật lần thứ bảy mươi, cuối cùng bị mọi người thuyết phục, ông ta mới nói ra bí quyết của mình: “Từ trước tới nay tôi không hứa hẹn đồ mỹ phẩm của tôi có thể làm cho con người xinh đẹp, nhưng tôi luôn mang đến niềm hy vọng cho mọi người”.
Nghề sửa sắc đẹp tạo sao lại làm ăn phát đạt đến thế! Trên thực tế, điều chỉnh vẻ đẹp bên trong con người mới là điều quan trọng, sửa sang bề ngoài chỉ có tác dụng phụ nhưng tại sao người ta lại luôn theo đuổi xu thế sửa sắc đẹp? Chính là do nó mang đến cho người ta niềm hy vọng: sửa sắc đẹp sẽ làm cho tôi xinh đẹp hơn.
Tôi vẫn còn nhớ, mấy chàng thanh niên chúng tôi khi mới thành lập công ty, mọi người làm việc rất tích cực, quên ăn quên ngủ, ngay cả cái tủ lạnh chuẩn bị kết hôn của họ cũng được mang đến, không màng đến tiền thù lao. Tại sao vậy? Nguyên nhân là do trong lòng chúng tôi đang dấy lên hy vọng hừng hực như lửa, muốn thành lập công ty tập đoàn, công ty xuyên quốc gia, phấn đấu để thực hiện mơ ước nhuộm màu hồng đỏ.
Trên thế giới tuyệt đại đa số con người sống vì hy vọng: “Bây giờ khó khăn nhưng tương lai sẽ tốt hơn”. Hy vọng chính là liều thuốc thần diệu khích lệ con người.
Lúc mới đến Thâm Quyến, tôi rất do dự, ở trong nội địa đã rất phát triển, đến Thâm Quyến có đáng không? Nhưng cuối cùng, người đã khơi lên lòng quyết tâm của tôi là thầy hiệu trưởng của chúng tôi. Thầy vốn chỉ là một thầy giáo bình thường, nhưng qua vài năm đã được đưa lên chức chủ nhiệm phòng nghiên cứu cải cách giáo dục ở Thâm Quyến. Tôi thấy sở trường lớn nhất của thầy chính là khả năng cổ động cao siêu.
Tôi mãi mãi ghi nhớ lời thầy đã nói với tôi: “Thầy đến Thâm Quyến để xây dựng ga xe lửa hiện đại hóa. Sân bay, đường cao tốc, cầu vượt đã được xây ở bên cạnh vườn trường, ở đây sẽ xây khu thương nghiệp hiện đại với những nhà cao tầng mọc lên như rừng. Thâm Quyến chắc chắn sẽ trở thành một thành phố hiện đại hóa cấp quốc tế. Đến Thâm Quyến, nói quá lên một chút sẽ trở thành người Hoa cao cấp”.
Đương nhiên, hiện tại muốn lập nghiệp, cao ốc thương mại quốc tế đã rất lớn, nhưng không phải là của mình, có liên quan gì đến mình? Song những câu nói này thật sự có tính cổ vũ người khác. Tăng thêm một quả cân quan trọng lên chiếc cân tiểu ly tôi đến Thâm Quyến.
Người lãnh đạo tài giỏi trong việc vận động tính tích cực của người khác, nhất định phải biết cách mang hy vọng đến cho người khác.
Tôi có một người bạn học làm việc cơ khí chính xác ở Tây Hương Hải Dương. Đãi ngộ tiền lương của họ ở Tây Hương tương đối thấp nhưng anh ấy nói với tôi, trong nhà máy của anh có rất ít công nhân bỏ việc. Anh ấy nói, Chủ tịch hội đồng quản trị người Đài Loan của bọn họ rất có bản lĩnh, mỗi lần từ Đài Loan đến đều nói với mọi người ông ta tay trắng làm nên sự nghiệp như thế nào. Chỉ trong mười mấy năm, một bước trở thành một trong ba công ty lớn ở Đài Loan, sắp tới nhà máy Hải Dương còn mở rộng thêm vào nội địa, không ngừng lớn mạnh. Lúc đó mọi người đều là nguyên lão (công nhân có tay nghề cao) của nhà máy Hải Dương. Mỗi lần Chủ tịch hội đồng quản trị đến, mọi người lại càng tích cực hơn. Vị Chủ tịch hội đồng quản trị này tài năng, thật biết cách dùng hy vọng để khích lệ mọi người.
Thành công của cửa hàng Macdonan cũng là do họ tự coi mình là trường đại học Macdonan, tạo cơ hội để thành viên học tập, thi thố tài năng, thăng tiến, hơn nữa ở Macdonan không đầy mười lăm năm có thể lấy danh hiệu Macdonan để mở cửa hàng riêng.
Hy vọng là ánh mặt trời thắp lên sức sống, không có hy vọng cuộc sống sẽ héo hắt.
3.
Con người chịu đi làm một việc, thông thường chỉ có hai nguyên nhân: một là nguyên nhân đích thực, hai là nguyên nhân nghe thấy bùi tai.
Nhân tính vốn ác hay là vốn thiện?
Tôi cho rằng nhân sinh trải qua một quá trình, mọi người đều tiếp thu được một nền giáo dục có tính thiện. Vì thế ít nhiều đều có một chút lương tâm. Như vậy bản thân mình cố tỏ ra đáng thương một chút để kêu gọi lương tâm của người khác, chẳng phải là một mẹo hữu hiệu sao?
Có lần tôi đi giải quyết công việc không may người đó đã tan sở, bảo tôi ngày khác lại đến, tôi thường dùng phương pháp sau: “Nhà tôi ở rất xa, mỗi lần đến không dễ dàng, mà ngày mai các bạn lại nghỉ, việc này quả thật rất gấp, xin bạn hãy giúp tôi”. Dùng giọng điệu đáng thương mà nói quả thật rất có hiệu quả.
Các cô gái vận dụng cách này có hiệu quả kỳ lạ. Con gái trời sinh ra đã ban cho hình dáng yếu đuối, lại dùng một chút âm thanh nửa nũng nịu nửa đáng thương. Trời ơi, có ai có thể bỏ qua lời cầu xin của cô ấy chứ!
Bạn hãy xem bức thư tình: “Thật vậy, anh rất yêu em, nhưng anh biết anh nhỏ bé như vậy làm sao có thế xứng đáng với em? Nhưng anh vẫn không nén nổi mình, cứ muốn nhìn em thêm một chút, muốn nghe thấy tiếng nói của em… Mỗi lần đi qua nhà em, nhìn thấy ánh đèn nơi cửa sổ, trái tim anh như được sưởi ấm. Nhưng anh quá yếu mềm, yếu đuối đến nỗi từ trước tới giờ chưa có đủ dũng khí để ngỏ lời yêu em”. Những lời như vậy tôi nghĩ có thể đánh gục rất nhiều trái tim của các cô gái.
Nếu như bạn mua phải một chiếc áo không vừa ý, muốn đi đổi nhưng cửa hàng đã lưu ý, mua hàng ra khỏi cửa không được đổi. Vậy phải làm sao thuyết phục được người bán hàng?
Tự nói mình đáng thương một chút chính là một phương pháp hữu hiệu.
“Bố mẹ bạn gái của tôi một mực phản đối quan hệ giữa hai chúng tôi, cô ấy đã bỏ không biết bao nhiêu công sức để thuyết phục bố mẹ mình cho phép tôi đến chơi, nhưng bố mẹ của cô ấy lại rất coi trọng vẻ bề ngoài. Chị à, thật sự rất xin lỗi, cái áo tôi mua hơi rộng, mặc vào thấy hơi béo, có thể giúp tôi một việc không, đổi cho tôi cái áo mặc vừa. Tôi thật sự cảm ơn chị. Bởi vì việc này quan hệ đại sự cả cuộc đời tôi”.
Ngày mai, bạn hãy thử cách này trong cuộc sống xem!
Muốn thức tỉnh lương tâm của người khác thì vũ khí lợi hại nhất, một kỹ xảo quan trọng chính là khóc.
Tác dụng kỳ diệu của nước mắt.
Có lần, truyền hình Hồng Kông phát bài diễn văn của tổng thống Oxtraylia - Hooker đang say sưa diễn giảng liền rơi nước mắt, đúng lúc đó tôi cũng cảm động khác thường, mắt đầy nước mắt.
Không lâu sau, tôi đi đến thư viện tìm tài liệu, có tập Hooker - con người kỳ lạ viết rằng bí quyết lớn nhất của ông là rơi lệ. Trong ấn tượng của mọi người, chính trị gia đều là người lạnh nhạt vô tình.
Nhưng Hooker trong những đoạn mấu chốt của bài diễn văn thỉnh thoảng lại rơi nước mắt xúc động. Thế là mọi người đều cho rằng Hooker là người có nhiều tình cảm, rất lương thiện, và thi nhau ủng hộ ông ta.
Gớt nói, đàn ông mà khóc đều là người tốt. Đàn ông cho ta ấn tượng họ có trái tim sắt đá, nếu như anh ta khóc chứng tỏ anh ta có tình cảm, tấm lòng lương thiện. Huống hồ nữa là đàn ông khó rơi lệ. Nước mắt của đàn ông quý báu khác thường, và do đó tự nhiên cũng khiến người khác xúc động tận đáy lòng.
Tôi có một học viên, một chàng trai Đông Bắc, cao 1.80 m, khi tôi giảng đến tác dụng kỳ diệu của nước mắt, anh ta ngắt lời tôi, nói rằng anh ta có sự lĩnh hội về nước mắt còn sâu sắc hơn tôi.
“Tôi là người Đại Liên, nhưng vợ tôi có hộ khẩu nông thôn, để chuyển hộ khẩu cho vợ tôi, tôi đã đi cầu rất nhiều người, tốn không ít tiền, mất năm, sáu năm nhưng vẫn không có tác dụng. Có lần tôi nói chuyện với một bác gái chuyên phụ trách việc này về những khó khăn của gia đình tôi, cuộc sống rất vất vả. Tôi càng nói càng đau lòng, không cầm lòng nổi liền rơi nước mắt. Bác gái cũng rất cảm động, miệng thì an ủi tôi: “Đừng khóc, đừng khóc”. nhưng bản thân thì vẫn rơi nước mắt. Tôi càng không cầm lòng nổi, thổ lộ hết những khó khăn của mình. Cuối cùng bác ấy nói với tôi: tuần sau nhất định sẽ giúp tôi giải quyết vấn đề này. Vấn đề mà tôi đã hao tổn không biết bao nhiêu sức lực và tiền tài, mất mấy năm trời, nay chỉ cần mấy giọt nước mắt lại được giải quyết nhanh chóng”.
Nước mắt không chỉ là vũ khí của đàn ông mà còn là hạt ngọc của đàn bà.
Napôlêông nói, cái mà đàn ông sợ nhất không gì khác ngoài nước mắt của đàn bà. Rất nhiều đàn ông khi bị đàn bà giở mọi thủ đoạn cũng không thuyết phục nổi họ, nhưng chỉ cần đàn bà khóc thì họ lập tức trở nên yếu đuối.
Tôi đã tận mắt chứng kiến một chuyện như sau:
Có một cô gái vừa tốt nghiệp đại học Thâm Quyến, giám đốc cử cô ấy đi lo liệu giấy chứng nhận bất động sản. Cô ta đi đến ban ngành chủ quản, lại do dự ở trước cửa không dám vào. Một người già dáng hiền từ thấy tình cảnh cô ta như vậy, liền dẫn cô ta đi gặp trưởng phòng, nhưng trưởng phòng xem qua giấy tờ của cô ấy, nói giấy tờ của cô ấy chưa đầy đủ nên không làm được.
Cô gái đó đành phải đi về, nhưng khi đi ra đến cửa lại nghĩ, giám đốc lần đầu tiên cử mình ra ngoài lo công việc, làm không được việc trở về sẽ không biết phải ăn nói ra sao. Do vậy, đi cũng dở mà ở cũng không xong, cứ quanh quẩn mãi ở cửa. Ông già đó ra ngoài lại gặp cô ta, cảm thấy rất đáng thương, nên lại dẫn cô ta đến gặp trưởng phòng và xin giúp cô ta. Trưởng phòng nói: “Tôi giải quyết cho cô, là tôi phạm sai lầm đó”.
Cô gái đó lại đành phải quay về, nhưng đi đến cửa, nghĩ mãi nghĩ mãi lại thấy quá khổ tâm, liền phấn chấn lên tự mình đi tìm gặp trưởng phòng. Trưởng phòng mải vùi đầu vào công việc cũng không để ý đến cô ấy. Cô ấy không nói một lời nào, chỉ đứng im một chỗ khóc, khóc mãi, khóc mãi, cuối cùng trưởng phòng không chịu đựng nổi, ngẩng đầu lên nói: “Được rồi, được rồi! Cho dù tôi phạm sai lầm cũng giao cho cô giấy chứng nhận bất động sản”.
Nước mắt của đàn bà quả thật là vô địch. Có lúc bạn không nhất thiết phải khóc, chỉ cần trong giọng nói có chút đáng thương là có thể thuyết phục được đối phương.
Nước mắt không chỉ là biểu hiện dáng vẻ đáng thương dùng sự yếu mềm để xúc động lòng người. Nó cũng có thể thể hiện bạn rất kiên cường. Khi dùng răng cắn chặt lấy môi khiến cho nước mắt vòng quanh hốc mắt, ánh mắt kiên định nh?