Chương VIII
Về đến nhà, ông thấy Hiếu đang giúp Lành dọn sân. Hiếu lăn cối vào gốc cây vú sữa. Lành quét sân, vừa đuổi gà vừa quét gom tấm cám lại bằng cái chổi kết bằng gié lúa, đẹp như lông chồn. Lành ngừng chổi, nhìn cha:
- Cha đi đâu mà lâu vậy? Con đã giã hết ba cối gạo rồi.
- Tao đi đằng xóm, tao nghe. Thôi, chiều rồi, nấu cơm đi con.
- Để con quét cái sân đã.
Lành cắm cúi quét. Cái sân nhà sạch bóng, điểm một vài hoa trứng cá rơi li ti.
Lành lại ngừng chổi, hỏi:
- Cha nghe tin gì về bác Sáu không hở cha?
- Thôi, tao đang nát lòng đây này, đừng có hỏi nữa.
Lành thấy vẻ khổ sở của cha, Lành không dám hỏi nữa. Lành liếc nhìn Hiếu và quơ chổi lia lịa.
Hiếu cũng muốn hỏi về tin Sáu Sỏi, nhưng vì có Lành, anh không muốn hỏi. Anh cứ lúi húi với cái cối, anh xoay qua xoay lại, cái cối đã nằm được đúng chỗ rồi mà chẳng được yên. Anh nhìn Lành, ra hiệu: “Đừng hỏi”. Ông Năm Bầu vào nhà, dựng cây chĩa ba vào kẹt vách, ngẫm nghĩ thế nào ông lại cầm cây chĩa ba bước ra.
- Hiếu! Cháu ra ngoài vườn giúp cho bác một tay cái việc này một chút.
- Dạ! - Hiếu biết ý, buông cối, phủi tay, theo ông Năm Bầu, đi ra vườn.
Lành đoán biết là hai người đi bàn về chuyện bác Sáu Sỏi. Lành thấy lo lo. Lành hỏi với theo:
- Anh Hiếu! Anh có về ăn cơm không?
Hiếu vừa đi vừa gật đầu. Lành yên tâm, thế là anh ấy chẳng đi đâu xa.
Ông Năm Bầu và Hiếu đi theo con đường mòn qua vườn chuối. Hai người ngồi dưới hàng chuối cuối cùng giáp với cánh đồng. Ông Năm Bầu cắm cây chĩa ba xuống con mương trước mặt.
Cánh đồng bị bỏ hoang, cỏ mọc um tùm và chạy dài đến rặng cây mờ mờ ở bên kia làng. Mặt trời bị một đám mây che mất. Cánh đồng hoang lặng lẽ trong mênh mông. Xa xa, nổi lên một vài tàng vông, lác đác một vài con cò đang chập chờn đôi cánh. Có một đám mây đen tan mỏng ra và sà xuống chân trời.
Ông Năm Bầu nhìn cánh đồng, lòng bỗng thắt lại.
Ông bứt lấy một cọng cỏ, rồi bảo:
- Bác đã gặp cha của cháu rồi. Chắc là không xong, Họ đã dựng xong cái pháp trường.
- Cháu có thấy.
- Cháu không gặp được ai sao?
- Cháu đi từ cầu đến bến đò, đến những chỗ mà anh em thường về, cháu đều dừng lại mà không thấy ai hết. Cháu đi lên chợ, cháu đi lục hết các quán cà phê mà không gặp bác Hai thợ bạc ở đâu. Cháu đến nhà thì nhà đóng cửa, người ta nói là cả gia đình đã tản cư qua cù lao Giêng hết rồi.
- Cháu không tìm được người nào khác nữa hay sao?
- Cháu không tìm được, nhưng cháu đã tìm cách bắn tin qua bên ấy rồi.
- Vậy à? - Ông Năm Bầu nắm tay thành quả đấm, như đang chụp được một cái gì ở trong tay, ông mừng, giọng run run:
- Con bắn tin bằng cách nào? - Bất giác, ông gọi Hiếu bằng con - Anh em có hay kịp không cháu?
- Người ở cạnh nhà bác Hai, hỏi cháu kiếm bác Hai để làm gì. Cháu không biết người ấy như thế nào, nhưng cháu cứ nói: bác Sáu Sỏi là em của bác Hai thợ bạc đã bị Quản Dõng bắt rồi. Tối nay, người ta sẽ giết bác Sáu Sỏi ở dưới gốc cây gừa xóm Đình. Tôi lên tìm cho bác Hai thợ bạc biết, để bác đến xin xác về chôn.
- Người đó là người thế nào?
- Cũng là người ở chợ, nhưng cháu không biết.
Ông Năm Bầu thở dài thất vọng:
- Vậy thì làm sao anh em mình biết tin được?
- Cháu nghĩ là thế nào người đó cũng nói chuyện cho người khác. Thế nào người ta cũng đồn đi đồn lại. Anh em bên mình thế nào rồi cũng nghe được!
- Như vậy thì không chắc đâu!
Hai người ngồi im. Hai người cùng nhìn ra cánh đồng. Một mảng mây khác lại tan mỏng ra như một tấm màn đen buông xuống chân trời. Cánh đồng cỏ rào rào như những tiếng thì thầm. Bồ cào, châu chấu bay nhảy trước mặt hai người, kêu “lách bách”. Đâu đây có một con rắn ngoạm được một con nhái bầu, nhái kêu eo éo. Ông Năm Bầu ngẩng đầu nghe nhái kêu. Mắt ông sáng lên. Con mồi nó đến với ông rồi. Phút chốc ông như quên tất cả. Ông nhổ cây chĩa ba, đi qua bồ cỏ lưa thưa. Ông đi lom khom. Ông nhìn thấy con rắn hổ mây to bằng cườm tay, nằm dưới mương, miệng đang ngoạm một con nhái to bằng quả đấm. Ông thò cây chĩa xuống, rồi kéo lên, dồn tất cả sức lực vào cánh tay, ông phóng mạnh. Cây chĩa ba phập vào mình con rắn. Con rắn uốn cong lại. Nhìn con rắn vặn mình giãy chết và con nhái bầu phóng ra khỏi cái miệng độc của nó, bỗng ông chợt nghĩ:
- Thế là mình đã giết được con rắn độc để cứu con nhái! Còn bạn mình đang bị nằm trong tay của bọn phản bội, thì mình lại bó tay!
Ý nghĩ ấy khiến cho ông đau nhói đến ruột gan. Ông cầm cây chĩa ba, vít con rắn lên. Ông quên đó là con mồi, ông đập con rắn nát nhừ. Ông vít con rắn ra đám cỏ, rồi lửng thửng trở lại chỗ Hiếu.
Ông ngồi lặng, chẳng nói một điều gì và thấy người như rã ra.
- Bác có đâm được con mồi không? - Hiếu hỏi.
Vẫn còn đuổi theo ý nghĩ riêng của mình, ông lắc đầu: “Không!”. Hiếu cũng chẳng còn đầu óc gì để nghĩ đến con rắn, anh cũng đang đuổi theo ý nghĩ riêng của mình:
- Cháu định về bên ấy đấy bác Năm!
- Sao? - Ông Năm Bầu giật mình.
- Cháu định về bên ấy, bác Năm à! Cháu không còn ở đây được nữa. Bọn tụi nó để ý cháu nhiều quá! Cháu sẽ đi tìm anh Phát!
- Cháu định đi thật à? - Ông Năm Bầu hỏi, giọng lịm xuống buồn rầu. Ông không nghĩ đến Hiếu sẽ ra đi như thế nào. Hiếu sẽ ra sao, mà ông nghĩ đến Lành, đứa con gái của ông. Nó là đứa con gái hiền lành. Nó giống mẹ. Mẹ nó chẳng biết chuyện gì ngoài việc nhà, mẹ nó chẳng nghĩ đến ai ngoài người chồng. Lâu nay, nó chẳng giống những đứa con gái ở làng. Nó không ăn mặc lố lăng như kiểu “Phàn Lê Huê, Lưu Kim Đính”, nó không đòi giết người, nó không đi ngồi lê đôi mách. Suốt ngày nó thui thủi ở nhà. Nó sống âm thầm trong cái cảnh tan tác của làng và gia đình. Nhiều lúc, nó như một cái bóng. Nhiều lúc, ông chẳng hiểu nó đang nghĩ gì. Nó chỉ vui cười, nói năng khi có Hiếu. Nó như chỉ có hiện lên thành người khi có Hiếu, như một đóa hoa chỉ rực lên khi có ánh mặt trời. Bây giờ thằng Hiếu cũng lại đi nữa rồi! Và ông nghĩ đến thân phận của ông. Rồi ông sẽ sống với ai? Ai là người hiểu được ông hơn Hiếu? Khi ông đau khổ ông sẽ tìm đến ai? Khi có chuyện gì, ông sẽ đến nói với ai? Ai là người chia sẻ những nỗi đau khố của ông? Cái ánh sáng cuối cùng trong gia đình ông cũng sắp mất rồi! Ông thấy cuộc đời của ông tối sầm lại, ông bàng hoàng cả người.
- Cháu sẽ đi tìm anh Phát, cháu sẽ kể cho anh ấy nghe chuyện làng. Cháu sẽ cho ảnh biết về con Hằng, bảo ảnh đừng có nghĩ đến nó nữa. Nó đã thành quỷ rồi. Bác Năm có thấy thằng Bảy Thẹo nó đeo theo con Hằng không?
Ông Năm Bầu, người đờ đẫn, ông khe khẽ lắc đầu, không đáp lại câu hỏi của Hiếu, mà nói theo ý nghĩ của mình:
- Bác Sáu cháu dại quá! - Giọng ông nói với giọng trách móc - Tại sao lại bơi xuồng về một mình? Về mà không cho ai hay biết.
- Bác Sáu có gửi thư cho cha cháu biết trước! Nhưng cha cháu... - Hiếu đau đớn, không nói nữa.
Cánh đồng không một bóng người, không một cánh chim, cỏ rạp đầu trong những cơn gió miên man, chạy dài đến tận chân trời. Nhìn cánh đồng, Hiếu thấy trong người mình mênh mông một nỗi buồn. “Thằng Phát thì giờ này sao lại chưa chịu về!”. Ông Năm Bầu nói với giọng trách móc, rồi ngẩng mặt thở dài.
Mặt trời đã ngả về phía rặng cây xa, bừng lên như một đám mây.
Chân trời như ứa máu.