← Quay lại trang sách

Chương XIX

Đơn vị của Bảy Thâm đang ào ạt tiến tới thì phải dừng lại bên này cầu bắc qua con kinh nhỏ chảy vào đồng - con kinh chảy qua nhà ông Năm Bầu - vì phía bên kia cầu là bức thành người đang đứng chen chúc chắn ngang, đao kiếm tua tủa lấp loáng trong ánh đuốc cháy ngùn ngụt.

Hai bên cách nhau một chiếc cầu, khoảng cách độ hơn hai mươi thước, cùng gườm nhau với cặp mắt thù hằn, thách thức, chỉ trở gào thét và chửi bới nhau:

- Đồ bán nước! Đồ phản động!

- Bọn mày là đồ bán nước, đồ quỷ dương.

- Đồ theo giặc, Việt gian, bán nước!

- Mày là quỷ dương, mày bán nước chớ ai bán nước.

- Tổ cha mày!

Cứ như thế mà họ chửi nhau, mỗi người mỗi tiếng mỗi câu, hỗn độn, ồn ào như một bầy ong. Ngần ấy tiếng chửi, ngần ấy tiếng gào la, hai bên vẫn chiếm lấy đầu cầu, không bên nào tiến lên một bước. Bức thành người với đao kiếm ở phía bên kia cầu chỉ nhích tới nhích lui chứ chưa dám xông vào các họng súng. Nếu như trước đây, họ đã chen nhau tràn lên rồi. Vì họ cho là súng của Việt Minh không nổ, nếu súng có nổ thì họ cho rằng súng nổ mà không chết và nếu có người chết thì họ bảo: chết ba ngày sống lại, và khi thấy những người chết không bao giờ sống lại thì họ tự an ủi: những người chết được về với cõi Phật.

Nhưng, sau những lần xung đột, Niết bàn đâu không thấy, họ chỉ thấy những cảnh mất chồng, mất con và bao nhiêu sự mất mát mà họ là người phải chịu lấy.

Nhìn về đám cháy, lửa cũng đang cháy trong lòng họ, nhưng họ chưa dám lao vào các họng súng.

Quản Dõng và số người trong ban trị sự đều đứng ở phía sau. Họ có mấy cây súng, nhưng họ không dám bắn. Quản Dõng càu nhàu với Bảy Thẹo:

- Mày nói thế nào mà bây giờ ổng chưa cho tiếp viện, Bảy Thẹo?

- Ổng nói là khi nào tụi nó về, thì ổng sẽ bắn mọt chê vào.

- Bắn mọt chê à? Ổng biết đường đâu mà ổng bắn, hả?

Bảy Thẹo quay mặt chỗ khác, làm thinh.

Quản Dõng tay cầm loa, vừa gào lên “Thiện nam tín nữ” vừa nhìn ra sau, dọn đường rút lui và chờ Chiến đưa bộ đội Ba Kềnh Càng kéo về.

Quản Dõng để loa xuống khỏi miệng, càu nhàu với Bảy Thẹo:

- Mày muốn giết tao hả Bảy Thẹo?

Bảy Thẹo không đáp, hắn đang đưa mắt tìm Hằng.

Phía bên này cầu, Bảy Thâm cũng đứng ở phía sau, anh dựa vào cây, nghe những tiếng chửi nhau ở phía trước, anh vừa căm giận vừa buồn cười. “Không đánh thì rút đi chớ!”. Anh càu nhàu và bắn một phát chỉ thiên.

Phát đi lẫn vào anh em, dặn dò anh em bằng sự có mặt của mình. Anh muốn bàn với Bảy Thâm cho rút nhưng đã như thế này thì không rút được nữa. Nếu đơn vị của Phát mà quay súng rút đi thì đao kiếm của họ sẽ chém vào lưng của anh em. Nếu bộ đội nổ súng xông lên thì họ sẽ rút và nếu bộ đội rút đi thì họ sẽ lao theo. Đánh nhau với lực lượng của Hòa Hảo thì bao giờ cũng vậy cả. Phát muốn ra lệnh nổ một loạt súng để giải tán họ, nhưng lại ngại xảy ra một cuộc xung đột lớn. Đứng lẫn trong anh em, nhìn qua bên kia, Phát gặp lại hầu hết bà con trong làng. Thấp thoáng ở phía sau, trong ánh đuốc, anh thấy ai như là Hằng. Tim anh đập dồn dập và nhoi nhói. Anh đi tìm Bảy Thâm.

- Chúng ta tìm cách cho rút đi anh Bảy.

Bảy Thâm không đáp ngay câu hỏi của Phát, mà đưa tay sờ râu vừa càu nhàu:

- Hòa Hảo cái làng này không có được một cây súng à? - Anh hỏi lại Phát.

- Cho rút cách nào bây giờ? - Ý của Bảy Thâm là chưa muốn rút.

- Cho rút dần dần thôi anh Bảy.

- Chờ một chút nữa coi.

Phía trước, hai bên vẫn cứ chửi nhau. Bỗng một giọng trong loa vang lên:

- Hỡi thiện nam tín nữ!

Bao nhiêu tiếng chửi, tiếng gào la liền tắt lặng. Những ngọn đuốc bên kia cầu cháy rào rào. Ánh đuốc vờn qua vờn lại các gương mặt khác nhau, nhưng cùng một vẻ tăm tối và hầm hừ giống nhau.

Từng bầy thiêu thân li ti như cám, nối theo lao vào những ngọn đuốc, cháy lèo xèo. Cái tiếng loa của Quản Dõng từ phía sau vẫn vang tới:

- Hỡi thiện nam tín nữ! Bọn quỷ dương Việt Minh đang đứng trước mặt, đang tràn vào xóm, hãy chặn chúng lại! Hỏi vậy, ai là người dám tử vì đạo?

Bao nhiêu ngọn đuốc, bao nhiêu ngọn kiếm, ngọn đao liền dấy lên cùng với tiếng gào la:

- Tử vì đạo!

- Tử vì đạo!

Tất cả họng súng ở phía bên này cầu liền hạ xuống ngang với tầm ngực của họ. Họ gào thét xôn xao, xích tới xích lui, nhưng vẫn bám lấy đầu cầu.

Lúc ấy, Quản Dõng nghe có tiếng vó ngựa từ xa trở về.

- Thằng Chiến nó về? - Quản Dõng quay nhìn lại. Đúng là Chiến phi ngựa về.

Chiến vừa thắng ngựa, Quản Dõng và số người trong ban trị sự liền bước tới, vây lấy Chiến:

- Sao? Ông Ba Kềnh Càng có về không?

Chiến ngồi trên mình ngựa vừa đưa tay chỉ ra sau:

- Ổng về sắp tới rồi.

- Ổng đi bằng gì?

- Đi bằng xe ngựa, đi vòng qua chợ, có hơn mười lăm chiếc, mỗi chiếc chở hơn năm người, có hai cây “luột”.

- Vậy à?

- Ổng đòi ăn hai trăm giạ lúa.

- Hai trăm kia à? - Quản Dõng vặn lại - Ổng đã về tới chưa?

- Ổng về tới ở phía sau kia kìa. Tôi thấy lửa cháy, một mình một ngựa, tôi chạy trước đây. Bây giờ tụi nó ở đâu rồi, hả? - Giọng Chiến hăm hở và sôi nổi, như truyền thêm sức nóng cho mọi người.

- Nó ở bên kia cầu kia kìa.

- Hả? ở bên kia cầu à? Sao không tiến lên mà còn dồn ở đây?

Chiến vừa hỏi vừa cúi người, móc lấy cây súng ngắn của Quản Dõng, bắn liền mấy phát. Con ngựa lồng lên, Chiến đưa ngọn súng giật dây cương thét dài:

- Tiến!

Ngựa anh chồm tới. Khối người trên đầu cầu liền nép vào nhau dạt ra hai bên. Chiến như một vị tướng xông vào mặt trận. Người, ngựa, tay giơ cao ngọn súng, hình ảnh oai vệ của Chiến như mang đến cho họ một niềm tin. Người họ sôi nổi lên.

Ngựa Chiến phi qua giữa các ngọn đuốc đang quơ lên. Đầu Chiến bốc nóng, người rộn rực. Nghe tiếng gào thét mỗi lúc mỗi dấy to, anh tưởng mình như một vị anh hùng. Anh háo hức, sôi nổi, muốn gây ra trước mắt mình một cuộc chém giết ghê gớm. Anh không còn biết nguy hiểm là gì nữa. Súng đưa cao, tay buông lỏng dây cương, anh rạp đầu xuống mình ngựa cho ngựa phi về phía trước. Ngựa anh chồm lên đầu cầu, nó như biết sợ súng, muốn quay lại. Nhưng Chiến đã thúc vào hông nó.

Chiến trận thay đổi một cách bất ngờ. Bộ đội của Bảy Thâm đang gào lên những tiếng chửi, bỗng thấy khối người ở bên kia xô đẩy nhau gào thét lên, họ chưa kịp đoán được điều gì thì có một con ngựa đang chồm lên với một con người đầu chít khăn xanh, tay cầm súng ngắn. Tiểu đội trưởng Hồng thấy rất rõ, anh nhận ra Chiến. Không cần có lệnh, anh cất tiểu liên lên, bắn một loạt thẳng vào người Chiến.

Con ngựa của Chiến vừa chồm lên đầu cầu thì Chiến buông súng nhào lộn xuống. Rất nhanh, có một số người ào đến, bế lấy Chiến, luồn vào đám đông. Con ngựa lồng lên, quay trở lại, chạy bừa trong đám người. Và súng nổ. Bảy Thâm liền có mặt trước hàng quân, anh khoát tay, thét lên:

- Xung phong!

Súng nổ vào đám người đang chạy tán loạn. Bảy Thâm dẫn cả đơn vị xông qua cầu.

Phút chốc, cái khối người tay đuốc, tay đao liền rã tan ra. Họ ném đuốc, có người ném cả đao kiếm, xô nhau, chen nhau, đạp lên nhau, chạy khắp các ngả đường. Bảy người bị trúng đạn, kẻ bò, người lết, họ lẩn vào các lùm cây và bóng tối.

- Xung phoong - Sáu mươi tay súng vừa tiến, vừa thét vang. Họ tiến thẳng vào xóm Đình. Bảy Thâm quyết kéo đơn vị tiến thẳng đến nhà Quản Dõng.

Phát không giữ được bước tiến của đơn vị nữa, anh đang khom mình đuổi theo Bảy Thâm thì anh dừng lại. Anh đứng nép bên đường, vừa nhìn các chiến sĩ lao lên, vừa nghiêng tai lắng nghe trong bóng tối. Tiếng rên của ai đâu đấy vẳng lại tai anh? Rõ là tiếng kêu rên của một người con gái. Phát mở tròn mắt nhìn vào những bóng tối đang chập chờn trong ánh lửa của một ngôi nhà đang cháy. Anh lom khom, rón rén bước đến vườn chuối rậm um tùm nằm cạnh bên đường. Tiếng kêu rên mỗi lúc mỗi rõ, lòng anh bỗng đau xôn lên như có một mũi thép khoan vào.

Phát dừng lại, rụng rời cả chân tay. Trước mặt anh: một người con gái được che đậy bằng những tàu lá chuối khô, đang ôm bụng, quằn quại, vật vã và rên xiết. Nghe có tiếng người xào xạo bước đến, người con gái cố nằm im, hai tay bịt lấy vết thương ở bụng, nhắm nghiền mắt lại.

Trong bóng tối, Phát vẫn nhận ra những nét quen thuộc của người bị thương. Anh không tin vào mắt mình. Anh mở to mắt và cúi nhìn. Mùi máu tanh hắt lên mũi anh. Anh giật mình lùi lại, kinh ngạc đến sững sờ.

- Hằng!

Anh liền cởi áo, xé lấy vải lưng, cúi xuống, nâng Hằng lên, băng bó lại vết thương cho Hằng. Máu của Hằng thấm ướt cả tay anh. Anh lay khẽ đôi vai Hằng, kêu lên với giọng run rẩy và nghẹn ngào:

- Hằng! Hằng!

Phút chốc, anh như quên nhiệm vụ của mình. Anh bế Hằng lên.

Anh không nghe tiếng súng, không nghe tiếng gào thét của đơn vị đang lao vào mặt trận, anh không thấy những ngọn lửa của những ngôi nhà đang bốc cháy, anh không có cảm giác gì đối với mùi thuốc súng, anh không nghe thấy gì nữa, anh chỉ nghe hơi thở phập phồng của Hằng, anh chỉ thấy những nét đau đớn trên vẻ mặt của Hằng.

Hằng, người con gái có một vẻ đẹp thùy mị và hiền từ mà trước đây... Đêm đêm, khi mà trong làng đã tắt tiếng thoi đưa qua khung cửi, khi mà trai gái trong làng buông chày giã gạo và tản ra về trên các sân nhà, khi mà trong làng chỉ còn nghe tiếng gió reo qua hàng dương trước sân đình và, hương thơm của các mùi hoa lan ra khắp xóm, khi mà trai gái lén cha lén mẹ đi tìm nhau; thì, anh ra đứng dưới gốc cây vông đồng cạnh đầm sen để đón đợi Hằng, cũng có đêm Hằng ra đứng đấy để đợi anh và khi gặp nhau thì anh nghe Hằng bảo: “Sương đêm thấm ướt cả hai vai của em rồi! Sao lâu thế?”... Người con gái, đêm đêm đã cùng anh đi gác. Người con gái đã tiễn anh ra đi... Và từ ngày xảy ra cảnh nồi da xáo thịt, kẻ thù đã treo mặt nạ thù hằn giả dối lên gương mặt của những tín đồ Hòa Hảo, khiến cho mọi người nhìn họ khác đi, còn anh, đôi mắt anh vẫn thông suốt, anh đã nhìn thấu qua cái mặt nạ giả ấy, anh thấy rõ được mọi người, anh vẫn thấy rõ được người yêu của mình. Người chung quanh anh thù hằn họ, đốt phá nhà cửa họ, còn anh, chiếc nóp mà Hằng đã đan và tiễn anh đi, anh vẫn còn ngủ trong chiếc nóp ấy, ngủ trong hơi ấm của nàng.

Hình ảnh của Hằng vẫn luôn luôn hiện lên trong mơ ước của anh: một ngôi nhà nhỏ bên bờ sông, anh làm thợ mộc, còn nàng thì dệt vải quay tơ. Hai người sẽ cùng sống với nhau cho đến suốt cả một đời người.

Trong những cuộc chiến đấu, hễ mỗi lần gặp một nữ tín đồ nào cầm đao kiếm, anh cũng đều nghĩ đến Hằng, nơm nớp lo cho số phận của Hằng.

Bao nhiêu lần anh muốn gặp lại Hằng, muốn tìm cách đưa Hằng cùng đi với mình. Đã bốn lần trở về làng, lần nào hai người cũng đứng hai bên trận tuyến khác nhau. Những lần ấy anh không muốn cho Hằng thấy mặt. Khi gặp lại nhau thì sẽ xảy ra chuyện gì? Anh đã được gặp những nữ tín đồ đã cầm đao lao vào họng súng. Anh không muốn Hằng cầm đao lao vào họng súng của mình. Và anh không muốn Hằng phải chết như một người con trai mà anh đã thấy. Hai người như cùng một con đường, nhưng kẻ ngược người xuôi nên cứ mãi xa nhau. Anh mong mỏi, nhưng tưởng là sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Hôm nay, cái chết của cha anh đã đưa đường cho hai người gặp lại nhau. Một cuộc gặp gỡ phải trả bằng một mạng người! Và người ấy lại là cha anh. Và khi gặp lại, thì đây, Hằng đang hấp hối trên đôi tay của anh.

Anh đau đớn đến tê tái và thấy người bàng hoàng như khi nghĩ lại một cơn ác mộng. Anh bế Hằng đi, nhưng cũng chẳng biết đưa Hằng đi đâu.

Anh bế Hằng nhích lên từng bước trong vườn chuối um tùm.

Trong cơn đau, Hằng mơ màng biết mình đang được bế lên. Hằng từ từ mở mắt. Hằng thấy một đôi mắt quen thuộc, đôi mắt trong sáng mà đau đớn đang cúi nhìn mình. Hằng giật mình, ngực thóp lại. Rồi Hằng cố mở to mắt, gương mặt của Phát hiện dần lên trước mắt Hằng. Mình mơ chăng? Nàng tự hỏi. Hằng muốn đưa tay lên sờ cái gương mặt đang cúi nhìn mình nhưng nàng không còn đủ sức nữa. Gương mặt của Phát cứ chập chờn trước mắt Hằng như hư như thật. Và tất cả cái gì chung quanh cũng chập chờn: tiếng súng, tiếng gào thét, tiếng lửa cháy, tất cả đều lẫn vào nhau lào xào bên tai nàng. Đúng là một giấc mơ. Nàng tự nghĩ và cố mở to mắt. Gương mặt của Phát bỗng hiện lên trước mắt nàng thật rõ ràng. Nàng cố giơ cánh tay đặt lên vai và kêu lên: “Anh!” Nàng muốn kêu cái tên thân thiết. Nàng muốn hỏi có phải là anh không. Hằng muốn trách vì sao anh lâu về. Nàng muốn nói những nỗi đau khổ của mình. Nàng muốn nói người ta đã bao vây nàng như thế nào, nàng đã chống chế lại, cầu khẩn van xin và mong mỏi anh thế nào. Bao nhiêu lần nàng đã khóc - những lúc khóc thành tiếng, những lúc khóc thầm. Nàng sẽ nói về chuyện của hai cô con nhà Quản Dõng đã có ý muốn ghép nàng cho thằng Bảy Thẹo. Nàng sẽ trách anh, đi sao không cho tin về, anh là người chỉ huy sao anh để cho anh em đốt phá nhà cửa của dân làng. Hằng muốn nói tất cả. Hằng muốn khóc, muốn cười với anh. Và Hằng muốn nghe anh nói lại những lời trách giận mà tha thiết và dịu dàng. Tất cả những ý nghĩ bị chôn chặt dưới đáy lòng đều sống dậy trong người nàng. Nhưng cổ của nàng nóng bỏng. Nàng đang bị khát, nàng không kêu thành tiếng.

Hằng cố hết sức, đưa hai tay ôm choàng lấy cổ Phát. Nàng mở tròn mắt, đôi mắt to mông mênh và đầy lệ.

- Anh! - Hằng vừa gọi, vừa đưa tay bấu chặt lấy vai Phát và nàng muốn nói:

- Cha đã chết rồi... Sao bây giờ anh mới về? Cha có bảo anh... đừng có trả thù... Nhà ai đang bị cháy đấy anh... Đưa em đi đi anh. Đưa em ra khỏi chỗ nầy nhanh đi anh. Em không sống ở đây nữa đâu. Nhớ anh, mong anh, người ta sẽ giết em chết mất thôi. Người ta đang gán ghép em cho thằng Bảy Thẹo. Em sợ lắm! Ở đây, lúc nào người ta cũng bắt em phải nguyền rủa anh. Mỗi lần nguyền rủa anh là mỗi lần em khóc. Đưa em đi đi anh. Em sẽ làm cứu thương cho bộ đội của anh như cái đêm anh đã bảo em dưới gốc cây vông đồng. Em sẽ đi với anh. Em sẽ sống với anh và chết với anh thôi!...

Ôi! Hằng muốn nói nhiều, nhưng cổ của nàng như bị cháy, nàng không nói được gì. Nàng chỉ còn đủ sức mở to đôi mắt để nhìn cho rõ mặt người yêu của mình thôi. Chẳng biết làm cách nào cho Phát hiểu, nàng cố hết sức hít một hơi đầy ngực, rồi vùi đầu vào người Phát, cắn nghiến vào cánh tay Phát, cắn rất lâu. Đuối sức, nàng ngả mặt ra, chớp mắt nhìn Phát, khe khẽ lắc đầu, hai giọt nước mắt trào ra.

Phát bị Hằng cắn, anh chẳng biết đau, nhưng nhìn thấy Hằng cứ vật vã anh không cầm được nước mắt. Anh cúi mặt cho gần Hằng. Nước mắt anh từng giọt rơi xuống tóc Hằng, trán Hằng, má Hằng và môi Hằng.

Hằng đưa lưỡi liếm những giọt nước mắt của Phát đọng trên môi mình và uống hết những giọt nước mắt mằn mặn ấy mà vẫn còn thấy khát. Hằng lại muốn cố lấy sức một lần nữa, nhưng vết thương lại nhói lên, nàng quậy mình và tất cả đều chập chờn.

Trong cơn đau mê mệt, ước mơ của những ngày trước lại trở về với nàng: “Trong một cuộc chiến đấu nào đó, nàng sẽ bị thương, anh ấy sẽ băng bó cho mình và mình sẽ được vuốt ve”... Đau đớn như chỉ còn đọng lại ở vết thương, ngoài ra, tất cả trên cơ thể của nàng đều rợn lên và nàng có một cảm giác lâng lâng...

Bảy Thâm đang dẫn đơn vị lao tới thì phải thối lại vì một loạt súng đại liên. Được nghe tiếng súng của quân địch, Bảy Thâm vừa hăm hở vừa bình tĩnh và sáng suốt lạ thường. Những lúc như thế này, anh hoàn toàn làm chủ tình cảm của mình.

Bảy Thâm nép vào cây xoài, lắng nghe thêm tiếng súng. Đúng là đại liên của thằng Ba Kềnh Càng chó đẻ đây. Tiếng súng nổ từng loạt, chắc chắn, như có vẻ tiếc đạn, luồng đạn thường bay đi ngang tầm ngực.

Không thể đâm đầu vào họng súng của nó, cũng không thể cho nó bọc ra sau, chiếm lấy đầu cầu, chiếm lấy bờ kênh mà bắn vào lưng của mình được! Phải cho đơn vị trở về, chiếm lấy khoảng vườn vắng, nằm vào vị trí, bắn tỉa từng thằng và chờ nó xung phong, quét cho hàng loạt.

Nhanh nhẹn, Bảy Thâm nhảy từ cây này qua cây khác, tìm tiểu đội trưởng Hồng.

- Hồng đó hả?

- Dạ! - Hồng đứng nép vào cây xoài chong tiểu liên về phía trước. Bảy Thâm cùng nép một cạnh bên Hồng, vừa đưa mắt nhìn về phía trước vừa hỏi:

- Có biết tiếng súng của ai đó không?

- Của thằng Ba Kềnh Càng chớ ai.

Bảy Thâm đưa cùi chỏ thúc khẽ vào ngực tiểu đội trưởng Hồng:

- Khá lắm! Ráng lên, tao sẽ cho chú mày lên làm phó. Tiểu đội của chú mày bây giờ phải chặn bọn chúng nó lại...

- Rút à? - Tiểu đội trưởng Hồng vặn lại với giọng gay gắt.

- Phải nghe lệnh cho hết đã. Đừng có hữu dõng vô mưu! Phải trở lại vị trí cũ, ở đây trống trải lắm, như nằm trong cái bẫy, hiểu chưa? Chú mày ở đây với cây F.M. chặn nó, hút tàn một điếu thuốc thì cho anh em rút lần về, nghe chưa? Có chuyện, tao sẽ trở lên. Không được bắn nhiều. Rút một đoạn, bắn trả lại một loạt, làm mồi dụ nó, biết chưa?

- Biết!

- Đi bố trí đi!

Hai người liền rời khỏi cây xoài.

Lệnh rút lui được truyền từ miệng người này qua người khác. Hơn năm mươi tay súng lần lượt rút đi, thoăn thoắt trong vườn cây. Tiếng tù và lại túc lên.

*

Nghe một loạt đại liên và tiếng đạn rào rào, Phát giật mình. Bóng tối bị rạch ra bằng những đường đạn lửa. Phát dừng lại, nhìn quanh quẩn, nhưng vẫn bế Hằng.

Một loạt súng nữa lại nổ. Phát thấy xa xa có ánh đuốc lập lòe. Rồi tiếng chân người mỗi lúc mỗi nhiều.

Nhìn ra đường, trong bóng tối, Phát thấy anh em đơn vị đang chạy ngược trở về. Phát bối rối. Anh để Hằng xuống rồi lại bế Hằng lên. Anh loay hoay một lúc rồi lấy chân dẹp một khoảng đất, để nhẹ Hằng xuống. Anh kê miệng cắn lá chuối, đắp lên mình cho Hằng. Anh tự nhủ: một chốc nữa, anh sẽ trở lại. Anh sẽ đưa Hằng đi.

Phát bước ra đường, thấy Bảy Thâm đang chạy tới.

- Anh Bảy! - Anh muốn hỏi nhưng lại thôi.

Bảy Thâm dừng lại:

- Phát đó hả? Ba Kềnh Càng! Cho đơn vị rút về vị trí, nhanh lên.

- Đồng chí y tá đâu?

Bảy Thâm mở tròn mắt:

- Ai bị thương đấy?

- Không! Thôi anh đi đi.

- Bảo anh em rút về vị trí, nhanh lên.

Bảy Thâm vừa nói vừa khoát tay bảo chiến sĩ chạy nhanh lên. Bóng Bảy Thâm hút mất bên kia đầu cầu.

Một loạt đại liên lại nổ dài. Phát không nhìn thấy ai nữa. Anh quay vào vườn chuối. Anh áp mặt xuống lồng ngực Hằng. Nghe Hằng hãy còn thở, anh thấy yên yên. Anh vuốt qua mái tóc Hằng rồi trở về với đơn vị.

Tiếng súng mỗi lúc mỗi nổ gần, tiếng gào la và tiếng hét mỗi lúc mỗi rõ dần.

Trong vị trí, Phát tìm gặp lại Hiếu.

Hai người cùng nấp một bờ mương, mắt nhìn vào một đám cháy đang tàn. Hình ảnh của Hằng cứ hiện lên trước mắt Phát. Anh muốn nói với Hiếu, muốn bàn với Hiếu tìm cách cứu Hằng. Nằm cạnh bên Phát, Hiếu cứ sợ Phát hỏi đến Sáu Sỏi. Nếu anh ấy hỏi ai giết thì mình sẽ trả lời như thế nào?

- Tôi không ở lại đây nữa, anh Phát ạ! Ban trị sự nó ghìm tôi lắm. Một mình tôi tôi không làm thế nào cứu được bác Sáu. Tôi đã bênh vực bác Sáu trước mặt bọn nó. Tôi ở lại không được nữa đâu, anh Phát!

- Hiếu đi thì cũng được thôi. Nhưng còn bác Tư thì bác sống với ai?

Cho đến lúc này, anh ấy vẫn còn nghĩ đến cha mình. Hiếu cảm động, cay đắng và thấy thương Phát nhiều hơn. Hay là cứ nói thật với anh ấy? Anh ấy sẽ hiểu và anh ấy sẽ tha thứ cho cha mình. Anh đưa mắt nhìn Phát, dò ý.

Vừa lúc đó thì đối phương bắt đầu xuất hiện.

Đơn vị của tiếu đội trưởng Hồng vừa bắn vừa rút, dụ được đơn vị của Ba Kềnh Càng lọt vào tầm súng. Thấp thoáng những cái bóng và những họng súng chớp lửa. Tiếng tù và, tiếng hò hét ở phía sau mỗi lúc mỗi to và hình như có tiếng hát nữa.

Bảy Thâm đi lom khom trước các họng súng, theo sau anh là Hoành, anh liên lạc, Bảy Thâm dặn:

- Chừng nào thấy rõ thì mới bắn. Được lệnh thì mới bắn. Ai sai lệnh thì tao chặt đầu.

Bảy Thâm mò đến chỗ Phát. Anh vừa nhìn về phía trước vừa vỗ vai Phát:

- Thằng Ba Kềnh Càng! Phen này thì phải cho nó ngã kềnh ngã càng ra mới được! - Giọng Bảy Thâm háo hức hẳn lên. Những lúc như thế này anh dễ gần gũi và dễ thân thiết với mọi người.

- Ai đây?

- Đồng chí ở làng - Phát đáp.

- Đồng chí hồi nãy đấy à?

- Dạ.

- Có muốn đi theo bộ đội không?

- Dạ muốn.

- Biết bắn súng không?

- Dạ biết!

- Tốt lắm! Có biết nghề võ không?

- Dạ biết!

- Vậy thì cứ theo tôi dạy nghề võ cho anh em để đánh giáp lá cà.

Anh đưa tay nắn bóp lấy vai Hiếu.

Trước mặt mọi người, đối phương như dừng lại. Và cả hai bên đều im lặng.

- A, cái thằng này khôn thật! - Bảy Thâm càu nhàu, - Hoành, chú lại chú Sanh, bảo chú ấy cho một tổ với một cây “mi”, chạy tuốt ra sau cho thật xa, rồi bắn lên vài phát, nhanh lên.

Hoành thoắt đi.

Một lát sau, một loạt tiểu liên và súng trường từ phía sau vọng tới.

Đúng như ý định của Bảy Thâm, phía bên đối phương liền dấy lên, súng nổ và tiếng gào la. Nhiều cái bóng lao tới. Phát đưa họng súng ngắn dõi theo một cái bóng. Anh mang theo hình ảnh của cha và người yêu, lao vào cuộc chiến đấu.

- Bắn!

Ba cây trung liên cùng thổi lên và tất cả các tay súng thi nhau nổ. Đạn rít lên, rào rào như một cơn dông.

Không thấy, nhưng anh em biết đối phương đang thối ngược lại. Bảy Thâm chồm lên, khoát tay, thét dài “Xung phong!...” Bảy Thâm lao lên như một con hổ.

Cả đơn vị đều chồm lên. Họ cướp lấy súng của kẻ chết, bắn đuổi theo kẻ đang bỏ chạy, rồi lần lượt rút về vị trí.

Lại im lặng!

Phía bên kia đối phương, những ngọn đuốc lại nổi đỏ cả một khoảng vườn, tiếng tù và, tiếng gào thét cùng dấy lên. Tiếng gào la của họ nghe ầm ầm ì ì như tiếng sấm xa. Tiếng tù và ở phía sau họ cũng lại nổi lên. Dân làng Long Điền cũng đã kéo đến rồi. Xa xa, có tiếng động cơ tàu và tiếng súng ở đồn Mỹ Long Hưng đang vọng tới.

Phát đi tìm Bảy Thâm. Hai người ngồi nấp dưới gốc cây.

- Cho rút thôi anh Bảy! Bọn nó dồn nhân dân đi trước. Bốn bên đều có. Không rút thì nhân dân sẽ chết hết.

Bảy Thâm gật gù.

- Được! Rút thôi. - Rồi anh văng tục - Đ... mẹ cái thằng Ba Kềnh Càng này, không có nhân dân thì mày chết với tao!

Những ngọn đuốc mỗi lúc mỗi đến gần, đã nghe rõ được tiếng người và hình như có tiếng hát nữa.

Bảy Thâm cho một tiểu đội ở lại chặn đường tiến của đối phương, còn tất cả, một nửa đi bằng xuồng, một nửa đi dọc theo hai bờ kênh.

- Anh Bảy đưa đơn vị đi đi, còn tôi với đồng chí Hiếu ở lại với tiểu đội. Bảo anh em để cái loa lại cho tôi.

Trong hàng người đang rút đi có tiếng nói:

- Ẩn ơi, tao lấy được một cái tù và!

Hiếu chồm qua Phát:

- Anh Phát. Bảo để cái tù và lại.

- Để lại làm gì? - Bảy Thâm hỏi.

- Cần thì tôi sẽ túc lên, bọn nó sẽ tưởng mình là nó.

- Vậy kia à? Đưa cái tù và lại đây! - Bảy Thâm ra lệnh.

- Tôi biết được mật hiệu của nó.

- Vậy thì đồng chí ở lại với đồng chí Phát. - Bảy Thâm đưa cái tù và cho Hiếu.

- Dạ.

Bảy Thâm thấy có cảm tình với anh bộ đội mới.

- Thôi anh đi đi! - Phát giục.

Nhìn Phát, Bảy Thâm bỗng chợt nhớ lại lần rút lui mà anh bị thương. Lần ấy Phát đã cứu anh. Lần này, Phát muốn ở lại để đồng bào đừng đỡ chết. Anh thấy thương Phát. Nhớ đến cái chết Sáu Sỏi, anh đau đớn cho Phát, muốn ôm chầm lấy Phát.

- Thôi, anh Bảy đi đi.

Bảy Thâm dang hai tay đặt lên vai Phát, bóp mạnh:

- Tôi sẽ chờ anh.

Bảy Thâm đi xa rồi, không thể còn thấy gì nữa, nhưng anh vẫn nhìn lại. Anh chợt nhớ đến nụ cười ác độc của mình lúc ban chiều. Nhìn đám đuốc mỗi lúc mỗi đến gần, anh nghĩ, hối hận và bực dọc lấy mình.

*

Ông Năm Bầu đứng thập thò trong vườn chuối cạnh bên nhà, hai tay giữ chặt cây chĩa ba, ngong ngóng nhìn ánh lửa.

Tiếng súng, tiếng chửi bới ở ngoài cầu ông đều nghe, nhưng ông chẳng thấy một anh lính nào chạy qua. Ông ngóng chờ đợi. Rồi một loạt súng nổ, những tiếng thét vang và tiếng chân chạy.

Chắc là bộ đội đang xung phong. Ông chạy ra đường, định nhập theo bộ đội, thì một đám người chạy tràn lại phía ông, rồi một bàn tay nắm lấy vạt áo ông kéo lại:

- Việt Minh! Việt Minh!

Một loạt đạn lửa bay qua trên đầu ông, ríu ríu qua người ông. Đám người liền kéo ông nằm xuống.

Sợ đạn lạc, ông vội bò trở lại nhà, ẩn mình dưới con mương nước.

Ông nghe tiếng súng từ nhà Quản Dõng bắn trả lại. Rồi lại im. Rồi tiếng tù và lại túc lên.

- Việt Minh rút lui rồi!

- Việt Minh rút lui rồi!

Những người đang nằm rạp trong vườn chuối chung quanh, họ ngóc đầu lên, gọi nhau, bảo nhau đi tập trung.

Từ các ngõ xóm, từ các lùm cây, đầu này đầu nọ, xôn xao tiếng gọi, tiếng chân và đuốc bắt đầu nổi lên.

Lệnh vua hành quân trống kêu dồn...

Quan với quân lên đường...

Và tiếng hát lại bắt đầu trỗi dậy, mỗi lúc mỗi gần như một đám mưa rào.

Ông biết bộ đội đã rút thật rồi. Ngọn lửa chưa tràn đến nhà Quản Dõng. Nhìn một đám người với những ngọn đuốc bốc ngùn ngụt kéo qua nhà, ông thấy buốt lạnh cả người. Bao nhiêu hy vọng của ông chờ đợi bộ đội của Phát thế là hết rồi.

Ông bước lên mương, vác cây chĩa ba, thẫn thờ bước vào nhà.

- Bác Năm ơi! Bác Năm!

Tiếng kêu của Bảy Thẹo lạc lõng và thất thanh nghe thật lạ thường. Ông Năm Bầu sững lại, nhìn cái bóng thấp lùn đang hấp tấp bước vào nhà mình, ông cất tiếng:

- Cái gì đó chú Bảy?

Cái bóng ấy quay lại:

- Thằng Chiến nó bị thương rồi!

- Cái gì? Hả? - Ông Năm Bầu buông rơi cây chĩa ba, hấp tấp bước vào, lập bập hỏi.

Bảy Thẹo nhìn ông, nói gằn từng tiếng, như mỗi tiếng đều có một dấu phẩy:

- Tôi, nói, thằng, Chiến, nó, bị, thương, rồi!

Bao nhiêu tiếng nói ấy như bao nhiêu viên đạn và từng viên, từng viên bắn vào lồng ngực ông. Hai bàn tay ông đưa lên như chực ôm lấy cái gì rồi buông xuống. Ông đứng lặng, mồm há hốc, mắt trố ra và đứng như trồng.

- Nó đang nằm ở nhà cậu Quản ấy, có đi thì đi mau lên. Cậu Quản sửa soạn cho nó đi nhà thương. Sao ông còn đứng đó?

- Ở... ở đâu?

- Tôi nói đằng nhà cậu Quản. Có đi thì đi mau đi!

Trước đây, có nhiều lúc, ông không muốn nhìn mặt Chiến nữa, nhưng giờ đây, khi nghe Chiến bị thương thì tình cha con liền trở lại với ông trọn vẹn và đầy đủ như bát nước đầy.

Mặt ông sầm tối. Ông nghiến răng, cố ghìm nước mắt, từng bước nặng nề, ông đi về phía nhà Quản Dõng.

Lành sợ đạn lạc, nằm nấp ở phía sau vườn - cái chỗ đứng chia tay với Hiếu - nghe trước nhà có tiếng người, nàng rón rén bước vào.

- Chuyện gì vậy anh Bảy?

- Chuyện gì tôi đã nói rồi. Muốn biết thì cứ đi đến nhà cậu Quản.

Bảy Thẹo chủ nói thế rồi đi thẳng. Lành chẳng hiểu được gì. Lành muốn đi lại nhà Quản Dõng, nhưng ngại không dám đi một mình. Trù trừ rồi nàng quay lại chỗ nấp, hy vọng sẽ được gặp Hiếu trở về.

Bảy Thẹo đang bực dọc. Trong lòng anh cũng đang bị một vết thương. Anh đi báo tin cho người khác, còn người khác thì chẳng biết gì đến việc của anh.

Hằng đã bị thương. Anh đã chen lấn với mọi người để giấu Hằng vào vườn chuối. Suýt nữa thì anh cũng đã chết rồi! Nếu không có một loạt đạn bay đến chỗ anh, thì anh không bỏ chạy một mình đâu. Hằng chết hay sống? Ruột gan anh như cháy bỏng. Thế mà chẳng có ai hiểu cho anh cả. Người ta - Quản Dõng - còn bảo anh đi báo tin cho người khác, đã thế mà còn bảo phải quay về để cầm đầu một toán người. Thằng trưởng ban ám sát bị thương mà cả đám cứ vây quanh, lo xe, lo cộ, đưa nó đi nhà thương, còn Hằng thì chẳng ai nói tới. Càng nghĩ, anh vừa tủi vừa giận. Bảy Thẹo không quay lại để cầm đầu một đám người nữa. Nhìn thấy những ngọn đuốc đã qua khỏi bên kia cầu, anh liền chạy thẳng lại vườn chuối. Anh đi sâu vào vườn, tìm lại cái chỗ mà anh đã giấu Hằng. Anh đánh diêm, anh đến nơi và sững sờ. Trước mắt anh chỉ còn là một khoảng trống và những tàu lá bị vứt đi. Anh hốt hoảng, mồ hôi vã ra ướt đầm cả trán. Anh nhìn quanh quất, bước tới bước lui, đưa tay sờ soạng. Chợt có tiếng rên anh dừng lại rồi len theo vườn, chạy lom khom.

Hằng còn đây. Anh cúi nhìn Hằng, nghe Hằng vẫn còn thở. Anh không nghĩ vì sao Hằng lại đến đây và ai đã đưa Hằng đi.

Anh không cần biết. Anh cúi xuống, luồn hai tay xuống lưng Hằng và bế Hằng lên.

Anh đưa Hằng ra vườn. Trong bóng tối, anh vẫn nhìn thấy vẻ mặt xanh xao mà xinh đẹp của Hằng. Nghe hơi thở của Hằng, ngửi cái mùi là lạ của Hằng, không cưỡng được lòng mình, anh cúi hôn môi, mũi của Hằng và hôn cái lồng ngực phập phồng của Hằng.

Còn Hằng, trong cơn đau và mê mệt, nàng vẫn đeo đuổi theo cái ước mơ của mình: “... Trong một cuộc chiến đấu nào đó, nàng sẽ bị thương, anh ấy sẽ băng bó cho mình và mình sẽ được vuốt ve”. Rõ ràng là nàng đã thấy đôi mắt trong sáng và thân thiết đang nhìn nàng. Nàng thấy rõ gương mặt của anh ấy nữa. Hằng không hay Phát đã bỏ đi. Hằng nghĩ là Phát vẫn còn bế mình và đang cúi hôn lên đôi môi và lồng ngực của mình. Trong cơn mê, vết đau của nàng như dịu lại và tan đi. Anh ấy đang hôn mình. Trong cơn mê, nàng tự nghĩ và chập chờn thấy Phát. Tuy trong cơn đau, nàng vẫn nghe một cảm giác kỳ lạ đang chạy ran khắp cả người khiến cho người nàng uốn cong lên. Nàng muốn vùng dậy, muốn ôm ghì lấy anh ấy và muốn hôn anh ấy. Nhưng nàng không đủ sức.

Nàng sung sướng, nàng đau đớn, nàng bực dọc lấy mình và nàng muốn khóc.

*

Trong vườn xoài rậm, những tay súng của Ba Kềnh Càng và dân tín đồ với đao kiếm, gươm giáo, đuốc, đang kéo nhau đuổi theo đối phương. Ông Năm Bầu phải vất vả lắm mới đi ngược lại được dòng người đó.

Người ta nạt ông, bắt ông đứng lại, kéo áo ông, bắt ông quay trở lại.

- Thằng Chiến nhà tôi bị thương! - Ông vừa hét lên vừa nắm giật lại áo, người ta mới chịu buông tha ông.

Đang đi, ông gặp lão Ịnh tay cầm ngọn đao, tay cầm đuốc, tóc xổ tung. Lão Ịnh cầm đầu một đám người. Năm Ngũ, Phi Hùng cũng đang cầm đầu một đám người - Hai cha con Năm Ngũ chưa biết Hằng bị thương - Quản Dõng đầu chít khăn đen, tay cầm đuốc, tay cầm loa. Ba Kềnh Càng, một con người cao lênh khênh tay dài như vượn, đầu đội mũ sắt Nhật, hông đeo kiếm dài, tay cầm súng ngắn, đang bàn bạc với Quản Dõng.

- Ai đó? - Lão Ịnh đang đi, bỗng quơ ngọn đuốc qua mặt ông hỏi. - Anh Năm hả? Thằng Chiến nó bị thương rồi. Anh có thấy thằng Hiếu nhà tôi ở đâu không?

- Thằng Hiếu nó đi rồi! - Ông vừa đáp vừa đi.

Lão Ịnh tưởng là Hiếu cũng đang cầm đầu một đám người và đang lao về phía trước. “Nó tuy thế mà là người trung thành”. Lão tự nghĩ và thấy thương con. Lão không muôn để con phải xông xáo một mình. Lão quơ đuốc, hướng về đám người không hàng không ngũ đang lúc nhúc trong vườn. Lão gào lên:

- Bà con bổn đạo! Tiến lên! Tử vì đạo!

Cái đám người ở phía sau rùng lên.

Ông Năm Bầu đi ngang qua chỗ Quản Dõng và tên Ba Kềnh Càng.

- Anh Năm đó hả? - Quản Dõng hỏi.

Năm Bầu dừng lại:

- Con tôi ở đâu?

- Anh đi mau đi, xe cứu thương sắp sửa đưa cậu Chiến lên nhà thương chợ đấy. Anh chạy mau lên mà đi với nó.

Ông Năm Bầu liền chạy ra đường. Trong bóng tối, lờ mờ những chiếc xe ngựa đậu dọc theo đường. Mùi mồ hôi, mùi nước đái và mùi cứt của đám ngựa xông lên nồng nặc. Một vài tiếng vó gõ lộp cộp, một vài tiếng hí và tiếng ngựa rùng mình.

Ông Năm Bầu vừa chạy đến các cỗ xe vừa kêu:

- Chiến ơi! Chiến!

Những người bị cưỡng bức phải đưa xe đi, đang ngồi nấp dưới các gốc cây, nghe tiếng người hớt hải, họ biết đấy là thân nhân của người bị thương. Một người hỏi:

- Chiến nào?

- Thằng Chiến nhà tôi!

- Phải cái anh bị thương không?

- Phả... ải!

- Người ta đã đưa ảnh đi rồi.

Ông Năm Bầu sựng lại, nhìn theo con đường loang loáng trải dài và hút mất trong bóng tối.

Chiến mặt xanh xao đang quằn quại và kêu rên! Hình ảnh đau đớn của con hiện lên trước mắt ông và hình ảnh ấy như quằn quại trong lòng ông.

Ông bỗng đưa tay vẫy và thét lên: “Xe”. Rồi ông cắm cổ đuổi theo. Xe của Chiến đã đi xa rồi, nhưng ông lại như nghe tiếng vó ngựa đang gõ vang trên mặt đường và chiếc xe như đang lúc lắc chạy ở trước mặt mình. Ông vừa chạy vừa vẫy tay, vừa gọi: “Xe!” Con đường im ắng, giữa hai hàng cây lào xào trong đêm tối mỗi lúc mỗi trải dài ra. Đầu óc ông quay cuồng. Ông cắm cúi chạy. Vấp phải một hòn đá, ông ngã sấp, mặt đập xuống mặt đường. Ông không còn đủ sức để chạy nữa, cũng không đưa tay chùi dòng máu từ mũi tuôn ra. Ông chỉ khẽ nghiêng qua, nằm áp má trên mặt đường, hai vai run lên, Gió từ dòng sông hắt lên, cuốn theo cát bụi và lá khô rải qua người ông như muốn chôn ông xuống giữa mặt đường.