Chương 6
Chuyện kể của nhà thơ: Nàng là món hàng mà ông đã mua, nhưng cơ thể của nàng lại hồ hởi đón nhận ông bằng tất cả lạc thú.
Trần Tướng quân thức dậy sau một giấc ngủ dài, không chút mộng mị, giấc ngủ bình an nhất, kể từ ngày ông rời xứ sở đến nay. Chuyến leo núi hôm qua và cuộc đàm đạo với chàng trai trẻ hậu duệ của vị khai quốc công thần Trương Nhân khiến ông cảm thấy sảng khoái hơn với những gì mà ông biết về xứ sở này. Ông vươn vai bước ra ban công, nhìn đoàn quân của ông chuẩn bị lên đường để phá đá về xây dựng nơi ông đã dừng chân. Dù có phục quốc được hay không, thì cũng nhờ mảnh đất này, ông sẽ xây dựng nơi đây thành trung tâm mua bán lớn nhất vùng, ông sẽ được sử sách xứ Nam hà lưu danh. Dân địa phương chưa hề biết buôn bán là gì cả. Họ sản xuất và trao đổi với nhau mà sinh sống, chả trách gì xứ sở của họ rất trù mật nhưng họ không thể làm giàu lên được. Ông nhận ra nơi đây có nhiều sản vật mà xứ sở của ông không có, hoặc rất quý hiếm, muốn có được phải đổi rất nhiều vàng bạc. Như nhung hươu chẳng hạn, ở xứ ông là vị thuốc đặc biệt giúp cho con người tráng kiện hơn, muốn có được cặp nhung hươu phải bỏ ra vài trăm lượng bạc, còn ở đây người dân đổi miếng lụa, hoặc nấu canh để ăn.
Gấm - người thiếp trẻ bước ra ban công, choàng vai ông nũng nịu:
- Sao tướng quân dậy sớm thế?
Ông khoác vai nàng. Ánh mắt long lanh, nàng đẹp và trong xanh như dòng nước con sông Thanh Long. Sau đêm đầu tiên với Gấm, ông nhận ra con gái xứ này, mềm mại và ngọt ngào hơn những người đàn bà quê ông. Ông khe khẽ ngâm câu thơ phong tình. Gấm khâm phục khả năng ái ân của vị tướng quân mà nàng có diễm phúc hầu hạ. Ngày cha mẹ gả bán cho ông, nàng đã khóc hết nước mắt, nàng đã chia tay và trao thân cho Việt, người yêu của nàng bên bờ sông lồng lộng gió. Lần ấy, với khổ đau chồng chất và sự vụng về của người yêu, nàng chưa biết cảm giác của ái ân. Tướng quân đã cho nàng cảm giác tuyệt vời nhất, ông giúp nàng khám phá tận chân tơ kẽ tóc của ái ân, ông giúp nàng nghe được tiếng nói của cơ thể mình. Ở bên ông, nàng nhận ra Việt, chàng trai mà nàng từng yêu bằng tất cả trái tim, thật quê mùa. Hình ảnh của Việt dần dần mờ nhạt trong trái tim của nàng. Đôi lúc nàng giật mình tự hỏi: “Chẳng lẽ nàng đã yêu ông?” Không, không phải như vậy, nàng bị gả bán, nàng là món hàng mà ông đã mua. Nhưng cơ thể của nàng lại hồ hởi đón nhận ông bằng tất cả lạc thú. Ông đã không đối xử với nàng như món hàng, nàng nhìn thấy điều đó trong ánh mắt nồng nàn mà ông dành cho nàng. Ông khoác trên người nàng vàng ròng, lụa là, những thứ mà cả đời làm lụng vất vả, cha mẹ của nàng cũng chưa hề chạm được vào nó, kể cả trong giấc mơ. Nàng sung sướng bởi sự cung kính của thuộc cấp ông đối với nàng. Dần dần nàng không nhớ gốc gác nông dân của mình nữa. Nàng thay đổi dáng đi, kiểu ngồi, cách ăn nói để xứng đáng với sự quý phái của ông. Những người bạn gái thuở hàn vi, gặp nàng đều cúi đầu bỏ đi. Họ ra vẻ khinh bỉ nàng, vì nàng bán thân cho ngoại bang, nhưng trong ánh mắt của họ lại thể hiện sự thèm khát cuộc sống của nàng. Lúc đầu nàng đau đớn, sự lạnh nhạt của họ làm nàng có cảm giác bị bỏ rơi ngay trên chính quê hương mình. Nhưng rồi dần dần nàng kiêu hãnh bởi những thứ mà nàng được thụ hưởng. Thấy ánh mắt ông mơ màng hướng về phía dòng sông, Gấm hơi lo lắng, cuộc đời ông có quá nhiều ham muốn và tham vọng. Nàng ngước nhìn ông:
- Có khi nào tướng quân chán thiếp không?
- Đừng bao giờ bắt ta phải nói trước điều gì.
Ông khẽ khàng đáp, nhẹ nhàng gỡ vòng tay của Gấm đi về phía đoàn quân của ông.
Những người thợ hăm hở xuống thuyền cùng với những dụng cụ đào đá. Vùng đất mới hấp dẫn họ, ở đây có quá nhiều cái để ăn, những thứ mà ở quê họ không có. Họ chỉ cần mang muối, còn thức ăn kiếm ở đâu cũng có. Họ bẻ măng, thò tay xuống những ao nước nhỏ, bắt vài con cua con ốc. Ném lưỡi câu không mồi để câu cá, những con cá ngược to bằng bắp chân người lớn phơi bụng trắng hếu, mỡ chảy nhều nhạo trong đống lửa rơm, thơm nhức cả vùng. Mùa mưa, rau dền gai, rau sam, rau sâm đất, cải tàu bay, lá mướt rượt như da thịt gái dậy thì. Đất đai màu mỡ, cắm cây sắn xuống đất vài tháng sau củ to như cẳng chân. Mía thanh diệu, vỏ mềm, ruột trắng lốp, cắn một miếng, nước ngọt tràn ra khỏi miệng, chảy lai láng xuống cổ. Trong rừng, tre thỏ rừng gặm cỏ ngơ ngác đứng đợi con người đến nắm tai xách về. Nai hươu xuống sông uống nước từng đàn, lâu lâu rộ lên tiếng tác bởi chú nai con bị cá sấu tợp vào cổ.
Thức ăn luôn có sẵn trước mặt, hồi còn ở quê, họ phải vất vả mới kiếm được. Họ nhanh chóng yêu vùng đất này, không như tướng quân của họ. Họ theo ông không phải vì căm thù triều đại mới, họ theo ông vì ở quê họ quá đói nghèo, chứ đối với họ, thì ai cai trị cũng vậy thôi. Ai cai trị thì họ cũng chỉ là kẻ phục dịch, bị bắt phu, bị đi lính, họ cần cái ăn. Khi ông tuyển mộ họ, ông hứa cho họ điều đó và thế là họ nhanh chóng lên đường theo ông. Sống bên ông, họ kính trọng đức độ và công lao của ông.
Đi về phía những người dân, ông nhìn thấy chàng trai trẻ Trương Phước đang trò chuyện với họ. Chàng dễ dàng trở nên thân thiện với nhiều người nhờ vào cách nói chuyện uyên bác và vui vẻ.
Như lời hứa, sáng nay, Trần Tướng quân đưa Trương Phước đến vùng núi đá mà những người dân của ông đang khai phá. Chàng muốn xem kỹ thuật điêu khắc đá của người thợ. Ở núi Non Nước chàng cũng đã từng chứng kiến những người thợ đá tạc thành những pho tượng rất đẹp, chàng đã ghi chép tỉ mỉ công việc của họ. Nhưng đá Non Nước mềm và dễ tạc, còn đá ở đây xanh và cứng như thép. Trần Tướng quân tận tình chỉ bảo cho chàng những kỹ thuật đặc biệt, mà người dân của ông đã sử dụng. Trương Phước sửng sốt trước con sư tử đá do người thợ vừa hoàn thành sau một năm
miệt mài. Chàng đi quanh, cặp mắt sư tử luôn nhìn theo hướng đi của chàng, đôi mắt của nó ánh lên màu xanh của thép, thật kỳ lạ. Chàng chưa thấy loại đá nào có màu xanh như vậy. Giữa hàng trăm bức tượng, rồng phục, hổ ngồi, voi quỳ, ngựa chạy, chàng thấy con sư tử đá này như chúa tể của vườn thú đá. Trương Phước như bị hút hồn bởi cặp mắt kỳ lạ của con sư tử đá. Trần Thượng công, thân thiện hỏi người thợ đá:
- Người lấy tảng đá ở đâu để tạc ra con sư tử này?
Người thợ nhìn tướng quân với gương mặt u sầu:
- Thưa tướng quân, tiện dân đã tình cờ gặp khối đá tròn xanh biếc này trong lúc đào móng xây dinh của tướng quân giữa cù lao Dao. Tiện dân mang nó về nhà, nó rất cứng, chạm lưỡi đục vào là tóe lửa, tiện dân đã tốn hàng trăm lưỡi đục và chay tịnh hàng tháng trời nhưng vẫn không làm gì được tảng đá.
Trần Tướng quân và Trương Phước trố mắt nghe người thợ đá kể.
- Vì sao nhà ngươi có thể tạc được pho tượng này?
- Thưa tướng quân, đó là câu chuyện buồn và bi thảm!
Người thợ đá cúi đầu buồn bã:
- Tiện dân nghĩ sẽ bỏ cuộc, ai ngờ khi con gái của tiện dân lao đầu vào tảng đá này tự vẫn, tảng đá bỗng mềm ra.
Trần Tướng quân khẽ rùng mình:
- Hãy mang con sư tử này về dinh thự ta sẽ trọng thưởng.
Người thợ đá nhìn đăm đăm vào con sư tử có vẻ như ông không muốn kể lại câu chuyện của con gái. Trần Tướng quân thở dài, quay gót. Trương Phước tiếc rẻ đi theo Trần Tướng quân.