← Quay lại trang sách

Chương 7

Các thân thể trắng lóa lượn lờ, những bộ ngực trần loang loáng, những bài hát cuồng dại.

Buổi chiều, nắng như tấm lụa vàng phủ xuống dòng sông, tràn qua vườn bưởi ngạt ngào hương đưa, hoa bưởi trắng rung rinh trong gió, thoảng mùi hương đằm thắm. Những buổi chiều, có nghĩa là trước khi chết rất lâu, Tư Ngồng thường hay ngôi nhà mát bên sông, nhắp ly rượu bưởi để ngắm nắng trên sông, ông rất ghét mưa, ông chỉ thích nắng. Ông thích hưởng thụ, người ta lên án ông tham nhũng, chiếm đoạt, nhưng chẳng có bằng chứng nào để bắt tội ông. Kẻ chiến thắng phải được thụ hưởng những chiến lợi phẩm mà họ đã bỏ xương máu ra đổi lấy, đó là lẽ tự nhiên thôi, từ xưa đến giờ là thế, chế độ nào cũng vậy thôi. Khi được nhận một sự cung phụng ông cảm thấy lương tâm bình thản, chẳng cắn rứt như người ta tưởng tượng.

Trong những ngôi nhà của ông đều có hầm rượu ngoại đồ sộ, nhưng ông không thích uống. Rượu bưởi của dân cù lao chưng cất, có vị ngọt, không cần thức nhắm, dễ uống nhưng say đằm thắm. Những thứ thức uống của “quân xâm lược” nặng đô quá, ông chỉ dùng rượu ngoại để tiếp khách và ban cho cấp dưới. Ông bận trang phục thể thao trắng, nổi bật giữa màu xanh cây cối, trên bắp đùi trắng lốp bên trái, một vết thẹo sâu do viên đạn xuyên qua phần mềm, ông tự hào với vết thẹo ấy, nó chứng minh thời trai trẻ oai hùng, ông hay kể cho thuộc cấp của mình nghe về những tháng ngày ông tham gia chiến đấu trên chiến trường miền Đông “gian lao mà anh dũng”. Ông lắng nghe tiếng chim chìa vôi hót líu lo trên cây bưởi. Ông nhẹ nhàng đưa ly rượu lên mũi.

- Hu ú... ú hà..., giết chết nó!

Tiếng tru dài cùng tiếng hét từ sau vườn làm ông nhíu mày, hắt ly rượu xuống sông. Trong căn nhà nhỏ rào kín bằng song sắt sau vườn, một con người to lớn và lông lá như con vượn đang gào lên nhảy choi choi trong chiếc lồng, đầu hắn nghiêng qua một bên.

- Hú ú... ú hà..., giết chết nó!

Đôi mắt điên dại của hắn long lên sòng sọc, hắn cào cấu vươn tay về phía người đàn bà đẩy bát cơm vào lồng sắt. Hắn bốc cơm ném vào người đàn bà. Người đàn bà dịu dàng:

- Mẹ đây mà Thắng, ăn đi con!

- Hú ú... u hà..., giết chết nó!

Hắn vươn tay chụp được mái tóc của bà kéo về phía chuồng và nức nở khóc:

- Mẹ! Mẹ ơi! Hãy thả con ra, hu hu hu...!

Người đàn bà cam chịu để hắn níu mái tóc của mình và khóc theo con. Tư Ngồng đứng lên đi về phía chuồng, đánh mạnh vào tay hắn, thấy ông, hắn buông người đàn bà và hú lên:

- Hú ú... u hà..., giết chết nó!

Ông đỡ người đàn bà, đầu tóc rối bù, nhưng gương mặt của bà đẹp lạ lùng, đôi mắt buồn thăm thẳm.

Ông gầm lên với bà:

- Hãy giết nó đi!

Ông giận dữ, vào nhà thay quần áo và bỏ đi.

Chiếc xe hơi màu đen bóng lộn lăn bánh ra khỏi cổng, bà Lan lặng lẽ đi theo xe chồng đóng cánh cổng sắt nặng nề lại, ông đi thẳng không hề quay nhìn lại.

Gã tài xế đưa ông đến ngôi biệt thự nhỏ trong khu vườn bên kia cây cầu, thuộc địa phận thành phố. Một cô gái trẻ xinh đẹp trong chiếc váy ngủ mong manh ra mở cổng, nàng ôm ông hôn đánh chụt vào má.

Tư Ngồng đi vào nhà buông mình trên salon, Diễm thả thân hình nuột nà và mềm mại trên người ông, cô đưa tay xoa nhẹ nhẹ vết thẹo trên đùi ông. Tư Ngồng lim dim tận hưởng cảm giác khoan khoái. Sau nhiều lần ân ái với người tình lớn tuổi, Diễm phát hiện ra nơi tạo cảm giác hứng thú cho ông chính là vết thẹo này, thoáng sau cô nhận ra sự động đậy trong cơ thể của ông, cô vít đầu ông xuống bộ ngực đồ sộ của mình. Ông tham gia vào trò chơi ân ái, đó là cách ông cần xả đi những bực dọc ở gia đình và cơ quan.

Ông gặp Diễm trong một lần đi uống bia ôm ở nhà hàng karaoke Hạnh Phúc.

Bà chủ nhà hàng có gương mặt hiền lành, trắng trẻo, không vẻ gì là tú bà tươi cười đưa ông và thuộc cấp vào phòng VIP, máy lạnh dịu dịu, bia, rượu ngoại sắp xếp gọn ghẽ và khá đẹp mắt. Trên bàn ngoài mấy cái micro không dây còn có bình hoa hồng tỉa tót cẩn thận cắm vào bình thủy tinh trong suốt. Sau khi yên vị, cánh cửa hé mở, năm cô gái tuổi độ mười tám, đôi mươi, váy ngắn chân dài nhẹ nhàng bước vào ngả trên người họ. Bà chủ đẩy về phía Tư Ngồng, cô gái đẹp nhất trong đám, bà cung kính:

- Hàng mới bóc tem đó anh Tư.

- Hừ... - Tư Ngồng hắng giọng ra vẻ hài lòng, ông choàng tay ôm cô gái.

- Em lau mặt cho ông nhé! - Cô gái nũng nịu, ông ngửa người ra gối lim dim tận hưởng sự chăm sóc của đôi bàn tay mát lạnh và thơm phức.

Sau vài chai bia, các cô gái lần lượt thoát y, ông sững sờ trước cơ thể đẹp và hừng hực sức sống của Diễm. Bia chảy như suối, các thân thể trắng lóa lượn lờ, những bộ ngực trần loang loáng, những bài hát cuồng dại, giọng nói Nam bộ ngọt lịm của các cô gái, làm ông ngây ngất. Cao hứng mở cặp lấy ra mấy thẻ vàng lá ném ra bàn. Hiểu ý chủ, gã tài xế nhanh nhảu ra lệnh:

- Anh Tư cho các em đó, nhưng không phải cho hết, cho phép các cô cắn mỗi người một miếng, ai cắn được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, nhất thiết phải cắn, ai không căn coi như từ chối lòng tốt của anh Tư.

Ông cười khoái trá với sáng kiến của gã tài xế. Là người có học ông biết loại người này khá nguy hiểm, hắn luôn hiểu ý ông, luôn làm ông hài lòng, nhưng ông biết hắn cũng sẵn sàng bán đứng ông, nhưng ông không sợ, ông có quyền lực bí mật mà người khác không thể có, bất kỳ ai phản bội ông cũng đều trả giá.

- Nhanh đi các em! Gã tài xế giục các cô gái.

- Nhanh đi không anh Tư đổi ý bây giờ!

Các cô hơi sững một chút vì cách cho tiền "boa" kỳ lạ của ông khách, sau đó các cô hứng thú tham gia trò chơi, các cô ra sức cắn xé các thẻ vàng, nhiều người bị rách miệng nhòe nhoẹt máu. Bia, rượu ngoại ngồn ngang, những cái miệng đỏ lòm máu rỉ xuống sàn nhà, vàng sáng lóa. Những người đàn ông trong phòng khoái trá gào lên, hoan hô sự chịu chơi của sếp. Các cô gái cũng rú lên. Diễm sững sờ đứng nhìn. Ông lấy thẻ vàng mới đưa vào miệng Diễm, cô hất tay ông, ôm quần áo quay lưng, Tư Ngồng níu tay cô lại, cô vùng ra và bỏ đi. Phản kháng bất ngờ của Diễm, khiến Tư Ngồng mất hứng, ông phẩy tay ra lệnh cho đám em rút lui.

Hành động kỳ lạ của cô gái bia ôm, khiến ông vừa bực dọc vừa thích thú, không lẽ trong thế giới ăn chơi đây trụy lạc như thế, còn có người biết tự trọng hay sao? Đêm hôm ấy, bộ ngực nõn nà của Diễm lấp đầy giấc mơ của ông, thái độ giận dỗi phụng phịu trên gương mặt xinh đẹp của cô làm cho ông trằn trọc suốt đêm. Hôm sau, ông gọi cậu tài xế đưa ông trở lại nhà hàng Hạnh Phúc. Bà chủ xum xoe, xoa tay hỏi ông:

- Anh Tư cần gì ạ? Gã tài xế nhanh nhảu: Gọi con bé đêm qua ra đầy gặp sếp.

- Dạ! Dạ!

- Bà muốn chết hả!? Gọi nó ra đây!

- Dà! Anh Tư đừng giận, em đã phạt nó rồi.

Gã tài xế nạt:

- Gọi nó ra đây, đừng nói nhiều!

Bà chủ ngước mặt lên lầu:

- Bây đâu, đưa con Diễm xuống đây có người gặp.

Một thanh niên lực lưỡng nắm tay Diễm đưa xuống cầu thang, Diễm vùng vằng tự đi, gương mặt tím bầm, đôi mắt đen láy ngây thơ. Tư Ngồng bật dậy, năm cánh tay Diễm quát lên:

- Sao thế này!?

Nước mắt chảy dài, cô phụng phịu:

- Tại hôm qua em giận ông nên...

- Hừ! - Bà chủ hắng giọng.

Từ Ngồng mở cặp lấy cọc đô-la quăng lên bàn và ra lệnh với bà chủ:

- Tôi mua con bé này!

Ông quay qua Diễm:

- Em là người ở đâu?

- Em sinh ra ở cù lao Dao.

Thoáng sửng sốt, Tư Ngồng dịu giọng:

- Em đi theo tôi nhé?

Cô khẽ gật đầu đi theo Tư Ngồng ra xe.