← Quay lại trang sách

Chương 9

Chuyện kể của nhà thơ: “Gặp gỡ chừng như chuyện liêu trai..."

Không ai biết tên thật của anh. Có lần nhà thơ kể cuộc đời anh như giấc ngủ dài mê muội, trong những bài thơ anh ký tên Miên Trường, nên dân cù lao gọi anh là Trường nhà thơ. Nhà thơ Miên Trường gần như chính thức trở thành cư dân của cù lao Dao. Dân trong vùng coi anh là người của họ, anh không chỉ biết chèo đò, mà còn biết làm ruộng rất giỏi, như thể là nông dân chuyên nghiệp, anh nói, mọi nghệ sĩ trên đất nước này đều là nông dân. Họ yêu mến anh.

Đêm, trong quán nước bên sông, rả rích côn trùng và cá quẫy, cơn mưa lây rây, không gian buồn, nhưng không quá ảm đạm. Lụa và Miên Trường ngồi bó gối nhìn ra sông. Miên Trường đọc bài thơ say của Vũ Hoàng Chương:

Gặp gỡ chừng như chuyện liêu trai

Ra đi không hẹn một ngày mai

Em ơi lửa tắt bình khô rượu

Đời vắng em rồi say với ai!...

Không nhìn nhà thơ, Lụa hững hờ nói:

- Anh kể chuyện đi.

Miên Trường dõi mắt về phía ánh đèn mù mờ của chiếc thuyền câu trên sông và kể.

***

Đôi mắt buồn thảm của người thợ đá đã ám ảnh Trương Phước suốt cả đêm. “Một câu chuyện buồn và bi thảm!” Chàng thức giấc đi lang thang ngoài vườn, khu vườn trong cơ dinh của Trần Tướng quân ngào ngạt mùi hương cây trái. Mùi hoa bưởi dịu ngọt, mùi ngọc lan ngào ngạt, dẫn bước chân của chàng đến bên pho tượng sư tử của người thợ đá đã được mang về trong dinh thự Trần Tướng quân. Chàng chạm tay vào pho tượng và khẽ rùng mình, pho tượng lạnh toát, đôi mắt sáng quắc chiếu thẳng vào mặt chàng.

- Thiếp chờ chàng đã lâu. - Tiếng nói nhẹ như hơi thở thoảng bên tai Trương Phước

- Nàng là ai? Từ đâu đến? - Chàng mê muội hỏi lại.

- Thiếp là nữ hoàng của vương quốc Phù Nam, thiếp là con gái người thợ đá, thiếp là người yêu của chàng.

- Con gái người thợ đá? Nữ hoàng? Người yêu của ta ư?

- Dạ!

Một bóng trắng nhẹ nhàng lướt đến bên Trương Phước, chàng ngẩn ngơ trước vẻ đẹp thuần khiết và hiển dịu của nàng, gương mặt thanh tú, thân hình tròn trịa, da ngăm đen, đôi mắt long lanh nấp dưới hàng mi cong vút..

- Thiếp vừa được tái sinh bên dòng Thanh Long, hàng ngày thiếp cùng mẹ vào rừng tre để hái măng, cha thiếp là người thợ đá tài hoa.

Ta có biết ông ấy.

- Trong một lần đi hái măng trong rừng tre, nơi mà chàng và Trần Tướng quân dạo bước, thiếp đã gặp một nhà tiên tri người bản xứ, ông ta là thần dân của thiếp. Ông già không có tuổi và đi lại giữa hai thế giới hàng triệu năm qua. Ông nói cho thiếp biết tiền kiếp của mình. Ông ấy đưa thiếp đi tìm măng và những ổ nấm mối. Chàng đã dùng thử nấm mối chưa?

- Rất tiếc ta chưa có dịp.

- Đó là loại nấm tự nhiên, mọc ở các gò mối, ăn rất ngon. Vào mùa nấm, những người thợ đá và những thợ rừng gói vào lá chuối nướng ăn, ngọt lịm như tổ yến vậy. Chàng ở đây đến mùa mưa, chàng sẽ được thưởng thức. Nấm mối là món quà tặng của thế giới song song dâng tặng cho thế giới vật chất. Những ai được dẫn đường mới tìm được nấm, nếu không ở ngay trước mắt cũng không nhìn thấy.

Cô gái dịu dàng ngả đầu lên đùi chàng, hương thơm từ cơ thể nàng tràn ngập cả không gian, Trương Phước ngây ngất trong mùi thơm quyến rũ ấy. Chàng đặt nụ hôn lên môi nàng.

- Ông già tiên tri quả quyết rằng, đến khi thiếp lớn, chàng sẽ đi tìm thiếp, chúng ta có duyên tiền định.

Chàng sẽ đến xứ này và cùng thiếp se duyên. Ông tả cho thiếp hình ảnh của chàng, trong những giấc mơ của thiếp, luôn hiện lên hình ảnh của chàng. Hôm chàng đến rừng tre trên lưng con bạch mã, thiếp đã nhận ra chàng.

- Vậy ta với nàng đã biết nhau từ tiền kiếp à?

Nàng tên gì?

- Tạm thời chàng gọi thiếp là A Múi - một cái tên mới nhất của thiếp. Kiếp trước chàng là hoàng tử của vương quốc láng giềng, thiếp là nữ hoàng, chúng ta đã được hứa hôn, nhưng chiến tranh xảy ra, hai quốc gia thành kẻ thù của nhau, chúng ta không thể thành hôn được. Trải qua nhiều trăm năm, thiếp tái sinh trong gia đình người thợ đá, còn chàng tái sinh trong gia đình của người Nam hà danh tiếng, lẽ ra chúng ta đã trở thành phu phụ...

Trương Phước khẽ rùng mình.

- Thú thật ta không biết chuyện này.

- Nhưng tiếc thay, thiếp chọn nhầm chỗ, nên tái sinh vào gia đình mà hai dân tộc muôn đời không thể hòa hợp được, mối hận thù đã ăn sâu vào máu thịt của mọi người. Phụ thân thiếp chắc chắn không bao giờ cho thiếp làm vợ chàng, cho dù gia đình thiếp đang ngụ cư trên vương quốc của chàng.

- Ta không hiểu tại sao con người luôn thù hận và các dân tộc lại thích xâm lăng như vậy?

- Ông già tiên tri nói cho thiếp biết đó là sự sắp đặt của Thượng Đế. Ngày xưa dân Lạc, người Hoa đọc chệch là Lai, nên sau này có người gọi là Mã Lai. Dân tộc này di cư từ cao nguyên Tây Tạng về các vùng đất phương Nam, sau những cuộc chiến với dân du mục, họ sống rải rác nhiều nơi. Các dân tộc khác còn giữ được tính cách của người Việt cổ, riêng dân của chàng thì bị ngoại bang cai trị quá lâu nên mất dần bản sắc. Sự xâm lăng là điều không thể tránh khỏi. Sau này con cháu chúng ta cũng luôn bị xâm lăng như thế. Những cuộc xâm lăng diễn ra dưới nhiều hình thức khác nhau, có khi dùng vũ lực, có khi bằng con đường ngoại giao, có khi bằng tiền bạc.

Các dân tộc bị xâm lăng bên cạnh thân phận nô lệ, họ còn phải tiếp nhận nền văn hóa của nước đã xâm lăng họ.

- Nhưng ngày trước dân tộc ta đâu có xâm lăng vương quốc của nàng, lịch sử có chép như thế mà.

- Chúng ta có đánh nhau, nhưng không phải quốc gia của chàng đã tiêu diệt dân tộc thiếp, chúng ta cùng nguồn gốc mà. Đất nước của thiếp bị diệt vong là ý muốn của Thượng Đế, do sai lầm của thiếp, khiến ngài nổi giận.

- Vậy sao!?

- Thiếp đã sở hữu một vật biểu trưng cho quyền lực của ma quỷ, mà thiếp coi như báu vật, đó là một sai lầm không thể tha thứ của một người cai trị vương quốc như thiếp.

- Đó là vật gì?

- Một lưỡi dao chứa đựng quyền lực u ám. Thiếp đã coi nó như báu vật... Rất tiếc...

Trương Phước sửng sốt trước câu chuyện của A Múi. Chàng vuốt nhẹ mái tóc của nàng.

- Chúng ta có duyên từ tiền kiếp thì chúng ta sẽ có nhau thôi.

A Múi lắc đầu buồn bã:

- Rất tiếc, thiếp đã tái sinh nhầm chỗ, chúng ta không thể vượt qua mối thù truyền kiếp của hai dân tộc. Khi thiếp đến tuổi tròn trăng, phụ thân thiếp đã quyết định dâng thiếp cho Trần Tướng quân, người đồng hương của ông ấy, nên thiếp đã hủy bỏ thân xác mà thiếp đã mang mười sáu năm qua. Thiếp phải chờ đợi thêm một thời gian nữa, để hội tụ năng lượng Ranaga mới tái sinh trở lại.

- Trần Tướng quân?

- Dạ! Chính ông ấy. Những cư dân theo chân Trần Tướng quân đều coi người là ân nhân và luôn muốn dâng cho người những thứ tốt nhất mà họ có.

Trương Phước thở dài nghĩ thầm: “Con người đôi lúc quá mê muội, cái chữ Trung quân, theo chân ngoại bang len lỏi vào đất nước chàng đôi khi làm tan nát nhiều số phận của những người dân”.

- Thiếp không muốn như vậy, cho dù thiếp rất kính trọng Trần Tướng quân, thiếp phải chờ đợi chàng.

- Ta muốn hỏi nàng chuyện này...

- Chàng hỏi đi.

- Người thợ đá có kể cho ta nghe rằng, tảng đá mà ông ta nhặt được trong cù lao rất cứng và nó chỉ mềm khi con gái của ông ta đập đầu vào đó tự vẫn.

- Vì bên trong tảng đá ấy có lưỡi dao quyền lực.

Ngày trước, khi vương quốc của thiếp bị hủy diệt, trước khi bước vào thế giới song song, thiếp không thể mang lưỡi dao ấy theo, lưỡi dao đã phải để lại trên đất này.

Lưỡi dao lưu lạc trong thế giới vật chất nhiều ngàn năm và nó gây ra rất nhiều tội ác. Một hôm, có viên quan địa phương nhặt lưỡi dao. Ông già tiên tri giải thích cho hắn tác dụng ghê rợn của lưỡi dao. Biết chuyện, hắn hí hửng mang dâng cho quốc vương với hy vọng được bổng lộc. Sau khi nghe viên quan địa phương giải thích về cái mà gã gọi là “báu vật”, quốc vương giận dữ quát: “Báu vật của đất nước là người hiền tài, báu vật của nhân dân là mễ cốc, cái thứ giết người này sao gọi là báu vật được!” Vị quốc vương anh minh hiểu được ý của Thượng Đế mà ngày xưa thiếp không hiểu. Quốc vương ném lưỡi dao xuống sông và nguyền rằng “loài quỷ vật hãy ở trong lòng đất ngàn năm”. Không ngờ khi lưỡi dao vừa ném xuống, đất rùng rùng chuyển động và hiện lên doi đất hình lưỡi dao tách dòng sông làm đôi, đó chính là cù lao Dao. Mới đó mà ngàn năm trôi qua, con dao trở lại trần gian, nó nằm trong phiến đá mà phụ thân của thiếp đã tạc ra con sư tử này đây. Vì lưỡi dao được rèn trong máu của một ngàn trinh nữ nên tảng đá bao quanh nó chỉ mềm đi khi có máu của trinh nữ thấm vào.

Kể xong câu chuyện kỳ lạ, cô gái nhìn Trương Phước và nói:

- Vì chàng có duyên tiền định với thiếp, nên chàng và dòng họ của chàng sẽ là chủ nhân của lưỡi dao trong tượng đá này. Thiếp có ghi lại bài thần chú bằng chữ cổ, đó là thứ ngôn ngữ mà chàng có thể đọc được.

- Ta cần lưỡi dao để làm gì?

- Thiếp không biết, đó là chuyện của chàng, thiếp chỉ biết cơ duyên là chàng sẽ làm chủ lưỡi dao quyền lực.

Bỗng có tiếng gà eo óc gáy, A Múi bật dậy:

- Thiếp phải đi đây. Chàng về đi, nhớ nhé, lưỡi dao được rèn trong máu trinh nữ.

Bóng trắng phất phơ của A Múi biến mất sau con sư tử đá. Trương Phước dụi mắt, chàng vẫn thức, mà tại sao có chuyện kỳ lạ như vậy? Từ khi đến trước con sư tử đá này chàng trở nên mê muội như là giấc mơ, khi không còn A Múi chàng tỉnh lại và lạnh toát cả người, hóa ra chàng giao tiếp với người cõi âm!

*

- Sao anh biết được chuyện ma này?

- Đó không phải là chuyện ma. Câu chuyện này anh được kể lại khi lạc vào thế giới song song.

- Sao giống chuyện ma quá vậy? Thế giới song song là gì?

- Ma là cách gọi của người đời nay, trong thực tế có một thế giới song song với thế giới chúng ta. Ở thế giới ấy, con người không tồn tại dưới dạng vật chất. Nếu muốn trở lại thế giới chúng ta, họ phải chuyển năng lượng vi tế vào thể xác vật chất như chúng ta. Ông già trong câu chuyện của nữ hoàng chính là ông già người Mạ ở thượng nguồn sông Thanh Long. Ông già ấy là người làm chủ được năng lượng Ranaga nên luôn đi lại giữa hai thế giới hàng triệu năm nay. Ông ta biết tất cả mọi chuyện tiền kiếp và tương lai.

- Anh đã lạc vào thế giới song song ấy như thế nào?

- Đó là câu chuyện dài, anh sẽ kể cho em nghe vào dịp khác.

- Ở thế giới ấy con người cũng có tình yêu sao?

- Họ không có hận thù, chiến tranh, và những tranh chấp vật chất như chúng ta, nhưng tình yêu thì vẫn tồn tại, bởi tình yêu không phải là dạng vật chất. Người của thế giới song song biết rõ chúng ta, nhưng chúng ta không biết họ. Không phải họ tài giỏi hơn chúng ta, nhưng họ sở hữu một năng lượng vi tế có tên gọi là năng lượng Ranaga, như vị nữ hoàng đã nói với tiền nhân Trương Phước.

- Vậy là ma rồi còn gì? Em luôn tin là có ma, em cũng đã từng thấy ma.

Miên Trường lắc đầu cười:

- Những người nhạy cảm, hoặc những người được Thượng Đế ban cho năng lực đặc biệt, hoặc giây phút ngẫu nhiên nào đó của trời đất, năng lượng Ranaga hội tụ và những người ấy tình cờ thấy được thế giới song song với thế giới chúng ta.

Lụa mỉm cười vu vơ.