Chương 10
Linh hồn tồn tại dưới dạng sóng, như sóng truyền hình hoặc sóng điện thoại.
- Người ta đang điều tra về cái chết của Tư Ngồng.
Bảy Tánh mở đầu câu chuyện tại quán cà phê của Lụa. Nói xong y đưa mắt nhìn nhà thơ, cứ như anh là thủ phạm sắp bị lôi ra ánh sáng.
Nhà thơ nhiều lần khẳng định có một thế giới phi vật chất song song với thế giới chúng ta và họ đang quan sát chúng ta. Không biết có phải vì ý nghĩ khác thường ấy không mà Miên Trường từ bỏ vinh hoa để đến vùng quê này sưu tầm chuyện cổ.
Bảy Tánh trêu nhà thơ:
- Nhà thơ ơi! Ông bảo có linh hồn, vậy các người chết rồi linh hồn của họ ở đâu?
- Ở ngay trước mặt chúng ta - Miên Trường bình thản trả lời - Linh hồn tồn tại dưới dạng sóng như sóng truyền hình hoặc sóng điện thoại vậy. Chúng ta đâu nhìn thấy sóng, đúng không? Nhưng nó đang tồn tại và cái ti vi nhận ra nó. Những nhà ngoại cảm đi tìm mộ do họ được Thượng Đế ban cho họ khả năng như cái ti vi, họ bắt được sóng của linh hồn, tất cả linh hồn tồn tại ở thế giới song song. Đó là một thế giới tồn tại ở chiều thứ tư của không gian. Anh biết có không gian ba chiều sao không tin có chiều thứ tư?
Bảy Tánh khẽ rùng mình, y sợ ý tưởng của anh. Bảy Tánh thường tỏ ra không tin vào quỷ thần và linh hồn, y không theo bất kỳ tôn giáo nào cả. Mỗi lần nghe Miên Trường nói, y thấy tội ác của mình ngập tràn. Mỗi ngày, y giết hàng chục con heo, nếu chúng nó có linh hồn thì y sẽ vô cùng khổ sở trước sự trả thù của chúng. Thực ra trong tiềm thức y luôn tin tưởng vào thần linh, mỗi lần cầm dao chọc vào cổ con heo là y khấn nguyện tất cả các đấng quyền năng xin phép hóa kiếp cho con vật bị loài người khinh bỉ này. Ừ! Con người lạ thật, khi nuôi con heo, thì họ nâng niu như đứa con, phục vụ nó tận tụy, cho nó ăn, tắm rửa, dọn chuồng, mỗi khi nó trở mình là họ mất ngủ, chạy đôn, chạy đáo, vậy mà mỗi lần chửi ai, họ lại mang con heo ra để ví, nào là: ngu như heo, dơ như heo, tham ăn như heo và khi coi phim sex họ gọi là phim con heo. Rồi khi mà tống khứ được con vật ấy cho y, họ hể hả ra mặt.
Y cũng đâu muốn làm nghề đồ tể làm gì, thời thế đưa đẩy buộc y phải cầm dao vậy thôi. Nhiều khi bị người đời chửi, y tự an ủi: “Dù sao ta cũng chỉ cầm dao giết heo, khối thằng đồ tể cầm dao giết cả người thì sao?"
Đưa ly cà phê bỏ nhiều đường ngọt lịm lên miệng, y nhìn Lụa, nhấp một ngụm, thưởng thức vị ngọt dễ chịu, vị mà Bảy Tánh ghiền còn hơn thuốc phiện.
- Cho anh điếu Con Mèo đi cô em.
Lụa vươn cánh tay nõn nà về phía Bảy Tánh, y chụp điếu thuốc, cố ý chạm vào cổ tay cô chủ quán. Lụa nhẫn nại chịu đựng sự suồng sã của y, nhìn đôi mắt đượm buồn của Lụa, Bảy Tánh cúi mặt áy náy. Nhà thơ nhìn ra sông, khe khẽ ngâm:
Em còn đứng bên bờ sông mát lạnh
Cho đầy hồn mơ ước viễn vông
Ta còn đứng bên bờ sông mát lạnh
Cho mưu toan tự tử âm thầm2
Bảy Tánh buông lời bình phẩm không ăn nhập đến bài thơ:
- Tất nhiên Tư Ngồng không thể tự tử, ai mà có thể tự làm bể tim của mình được?
Rồi y hỏi vu vơ:
- Ai làm bể tim của mình được nhỉ?
- Có đấy - Nhà thơ trả lời - Phụ nữ có thể làm bể tim bất kỳ gã đàn ông nào.
Bảy Tánh cười khùng khục.
- Cũng có lý, nhưng chỉ có những trái tim yếu đuối như nhà thơ thôi, chứ trái tim của một quan chức như Tư Ngồng, phụ nữ nào có thể làm bể cho nổi?
Nhà thơ bình thản trả lời:
- Không có trái tim nào có thể chịu nổi trước tình yêu và lòng thù hận.
Lụa đưa mắt ủng hộ nhà thơ:
- Anh nói đúng.
Mọi người trong quán lắng nghe cuộc trò chuyện giữa ba người như một thú vui, ở nhà ai cũng có cà phê nhưng họ thích ra quán vì nghiện những cuộc tán gẫu vô bổ như vậy.
Miên Trường biết, những người nông dân không hiểu những điều anh nói, nhưng họ thích nghe. Con người đôi khi như thế, có những điều họ không hiểu được, nhưng họ thích nghe, như âm nhạc và thơ ca chẳng hạn, bởi họ cảm nhận được sự gần gũi của nó trong đời sống tâm hồn họ, ngôn ngữ đối với họ có những lúc hoàn toàn vô nghĩa, nhưng những gì chứa đựng bên trong ngôn ngữ lại có ý nghĩa nào đó trong đời sống của họ, với điều kiện nó phải thật. Những người dân lao động dày dạn kinh nghiệm đời sống, nhanh chóng nhận ra sự giả dối trong ngôn từ. Nhân dân cần gì ở thơ ca?
- Thôi nhà thơ ở lại với các linh hồn của anh, bái bai người đẹp, anh đi đây.
Bảy Tánh tếu táo rồi lên xe Honda vù đi, chiếc xe Honda 67 tồi tàn là phương tiện mưu sinh của y. Trước đây, chiếc xe này là niềm kiêu hãnh của y. Thời chiến tranh, cả cù lao chỉ có một chiếc xe máy.
Đó chính là chiếc xe của trung sĩ cảnh sát Bảy Tánh. Bây giờ có nhiều xe các loại, chiếc Honda của Bảy Tánh thành đồ cổ, y dùng nó để chở heo.