← Quay lại trang sách

Chương 17

Thế giới song song: Con người có khả năng xây dựng những công trình kỳ vĩ bằng tâm năng.

Tôi đã chứng kiến những cái chết quá thê thảm trong cuộc chiến, tôi không muốn tham gia cho dù tôi có đứng về phía chính nghĩa. Sau khi chứng kiến những đợt thảm sát kinh hoàng, tôi quyết định đào ngũ, tôi sẽ đi về phía thượng nguồn của dòng sông Thanh Long. Bỏ lại súng đạn, lương thực, áo quần, tôi đi.

Ngày tháng bắt đầu không còn hiện hữu trong hành trình của tôi. Núi rừng hoang vu, cây cối chằng chịt, rậm rạp, có những thân cây to hàng chục vòng tay ôm, thú rừng nhởn nhơ đi lại, chúng hững hờ nhìn tôi, không ác ý, không thiện cảm. Bầy chim bay về núi vẫn vũ đen kịt bầu trời, tôi ôm đầu khi tưởng tượng đàn chim là bầy máy bay đã trút bom xuống làng mạc của tôi, xuống các ngôi nhà tranh xiêu vẹo, xuống những người dân bé bỏng trên quê hương tôi. Tôi đã đi bằng đôi chân và trái tim đau đớn rỉ máu, máu nhỏ từng giọt, từng giọt xuống bao tử, khi tôi nằm xuống, những giọt máu ngưng đọng trái tim nặng trĩu, thời gian đã không tồn tại trong hành trình đi ngược thượng nguồn. Tôi không biết mình còn tồn tại trong thế giới vật chất này hay không? Tôi không học nhiều, nhưng đủ để phân biệt được sự tồn tại và không tồn tại. Thời gian không còn hiện hữu, nhưng trong ký ức tôi vẫn nhớ như in buổi tối buồn bên dòng sông với vết máu nhờ nhờ trên bắp đùi trắng của Chi. Nhớ như in những thịt xương lả tả trên ngọn tre, nhớ như in những đoạn ruột lòng thòng, nhớ như in đôi mắt trẻ thơ mở tròn trước khi chết. Tôi đi dần vào một thế giới dường như không phải của tôi, những người đàn ông, đàn bà, trẻ con và những cụ già đi lướt qua tôi, đúng ra là họ đi xuyên qua tôi.

Một ông già nhìn tôi và quay lưng, tôi lướt theo ông ta và lúc này mới nhận ra mình không phải bước đi, như đã từng bước đi. Tôi theo ông vào một tòa lâu đài rực rỡ dưới những tàng cây trĩu quả, ngào ngạt hương thơm, những đứa bé có cánh bay lượn trên các vòm cây. Tôi ngồi đối diện với ông già, ông nói, chất giọng lơ lớ nhưng dịu dàng và thuần hậu:

- Chào mừng anh đã đến với thế giới song song.

- Là thế nào?

- Một thế giới song song tồn tại cùng thế giới vật chất của loài người.

- Nghĩa là tôi đã chết?

- Anh là một trường hợp đặc biệt, anh đã mang cả thể xác vào thế giới của chúng tôi.

- Tôi không hiểu?

- Anh không thể hiểu được! Thế giới của anh, con người không hiểu được chính mình làm sao anh hiểu được chúng tôi.

Vì sao tôi đến được nơi này?

- Vì một hội tụ bất ngờ của năng lượng Ranaga ở thượng nguồn dòng sông mà anh đã đến.

- Nghĩa là tôi đang ở ngoài trái đất?

- Không, vẫn ở trong trái đất, một thế giới song song phi vật chất ở chiều không gian thứ tư. Anh hiểu không?

- Không!

- Rồi anh sẽ hiểu, khi anh tích tụ đủ năng lượng Ranaga.

- Ranaga là gì?

- Là năng lượng vi tế, tích tụ từ vũ trụ, hàng triệu năm trước. Trong thế giới vật chất con người cũng làm chủ được năng lượng này, nhưng sau này thì đã không còn. Loài người đầy tham vọng dùng năng lượng này giết nhau và tự nhận mình là Thượng Đế, nên Thượng Đế đã lấy đi, đúng hơn Ngài đã hủy diệt loài người có năng lượng Ranaga. Những công trình cổ như các pho tượng, các cổ tháp, các ngôi mộ đá mà con người các anh đang cố lý giải, đã được loài người thuở xưa xây dựng bằng năng lượng Ranaga.

- Thật vậy sao?

- Thật vậy! Ngày nay ở thế giới của anh đều lý giải người ta xây tháp thế nào, xây mộ đá thế nào... Tất cả đều ngớ ngẩn. Ngày xưa tổ tiên chúng ta đã xây dựng nó bằng năng lượng Ranaga, khi làm chủ được năng lượng này con người cổ đã sai khiến vật chất bằng tâm năng, chứ không phải lực năng như ngày nay. Mọi lý giải sẽ vô ích. Rồi anh sẽ hiểu. Bây giờ anh theo tôi, tôi được lệnh đi đón anh.

- Ai ra lệnh đó?

- Nữ hoàng của chúng tôi.

- Cho tôi gặp Người.

- Bây giờ anh theo tôi và tạm thời gởi thân xác lại trong hầm mộ, cho đến khi anh tích tụ đủ năng lượng và khi ấy anh sẽ được gặp nữ hoàng.

Ông già đưa tôi vào hầm mộ lạnh buốt, ở đó tôi được ông dạy cách tích tụ năng lượng Ranaga. Đến một ngày tôi có thể rong chơi bên ngoài thể xác và trở lại bất kỳ lúc nào tùy ý, giống như những giấc mơ. Thế giới song song có đời sống thật kỳ lạ. Con người không có hận thù, không tham vọng. Vì là thế giới phi vật chất nên họ không cần trành giành bất cứ thứ gì, họ cũng không có hôn nhân, nhưng tình yêu vẫn tồn tại. Con người được tự do chọn lựa cuộc sống của mình. Ai cần cuộc sống hôn nhân thì phải tích tụ đủ năng lượng Ranaga để tự hóa thân trở lại đời sống vật chất. Khi tôi đang học với ông già tại hang động, thì người yêu của tôi - Linh Chi - đã trở lại thế giới vật chất, ở vùng đất mà sau này tôi sẽ đến theo lời chỉ dẫn của ông già. Nàng hiền lành, thánh thiện nên nàng tái sinh nhanh. Trong thế giới song song nhẹ nhàng này, nàng không ngừng yêu tôi - ông già bảo thế. Ông già người Mạ, một nhà tiên tri, một người hiểu biết cả hai thế giới kể cho tôi nghe nhiều chuyện, đọc cho tôi nghe hàng ngàn các bài thơ cổ và mới. Chính ông già đã kể cho tôi nghe những câu chuyện kỳ lạ về vùng đất mà tôi sẽ đến sau này.

Chúng tôi ngồi xếp bằng trong hầm mộ, giọng của ông già xa xăm, môi chỉ dường như mấp máy nhưng tiếng nói rất rõ:

- Hàng triệu năm trước, tại miền Đông Nam bộ ngày nay là vương quốc cổ do một nữ hoàng cai trị, đó là người phụ nữ vĩ đại đang cai trị thế giới song song hôm nay. Con người thời ấy, có khả năng xây dựng những công trình kỳ vĩ bằng tâm năng. Nhiều công trình còn lại ngày hôm nay như đá ba chồng ở Định Quán, hay mộ đá ở Hàng Gòn, những khối đá chồng lên nhau một cách kỳ lạ mà con người đời sau không thể lý giải được. Miền Đông Nam bộ, nằm dưới chân cao nguyên Langbiang đổ dài xuống biển Đông và châu thổ sông Cửu Long, gồm các bề mặt cao nguyên thấp và những ngọn đồi lượn sóng do các núi lửa hoạt động hàng ngàn năm hình thành. Núi lửa, đại hồng thủy, bão... là sự trừng phạt của thiên nhiên trước tham vọng của con người.

- Vì sao con người ngày ấy còn hoang sơ cũng bị trừng phạt? - Tôi hỏi.

- Ở thế giới vật chất, khi con người làm chủ được năng lượng vi tế Ranaga, con người sẽ dùng nó để tranh giành vật chất và họ tự hủy diệt nhau, điều đó làm thiên nhiên nổi giận. Năng lượng Ranaga chỉ có giá trị với từng người sở hữu mà thôi. Với tham vọng lớn lao của mình, nữ hoàng muốn chuyển nó vào một vật chất cụ thể, mà bất kỳ ai sử dụng nó cũng có thể phát huy nguồn năng lượng này. Nữ hoàng đã cùng thuật sĩ dùng sắt trong lòng con rồng đất và máu của ngàn trinh nữ để tạo ra lưỡi dao quyền lực. Bất kỳ ai sở hữu nó với một bí quyết nho nhỏ đều có thể dùng được nó với mục đích tàn bạo: giết người! Lưỡi dao ấy còn tồn tại trong thế giới vật chất ở miền đất mà anh sẽ tới.

- Miền Đông Nam bộ?

- Đúng vậy, người cần hiểu vùng đất này một chút trước khi đến đó.

Tôi vẫn im lặng và chờ đợi, nhà tiên tri nói tiếp:

- Vùng đất đó được hình thành bởi các dạng núi lửa phổ biến trong vùng, đỉnh núi là những hình như chiếc nón lá úp cân đối, miệng núi lõm xuống. Trước khi núi lửa hoạt động, địa hình nguyên thủy là khối đá granite, nhấp nhô xen kẽ, giữa những lõm sâu là nơi trồng lúa và sinh sống của các cư dân Phù Nam. Sau khi núi lửa hoạt động, các dòng dung nham lấp bằng các lõm sâu và tạo ra vùng đất bazan màu mỡ, để các cánh rừng già phát triển. Tất cả điều đó do con người ở thế giới song song điều khiển bằng tâm năng.

Tôi bất chợt thốt lên câu hỏi không ăn nhập với câu chuyện của ông già:

- Lịch sử ghi rằng: Vương quốc Phù Nam mới mất đi khoảng vài ngàn năm, người ta giả định vương quốc này bị tiêu diệt là do núi lửa hoạt động, hoặc do Chân Lạp thôn tính.

- Đó là sai lầm, người của thế giới vật chất chỉ tin vào sự tồn tại của vật chất, nên tính toán của họ dựa vào các cổ vật mà họ tìm được. Thực tế không phải như vậy. Dấu tích xưa nhất của vương quốc này là những công trình được xây dựng bằng tâm năng mà ta đã nói. Những ngọn đồi thoải rộng từ vùng hạ lưu của dòng sông chính của vùng đất này là do lớp phù sa cổ tạo thành, chứ không phải do dòng sông như bây giờ con người đang dự đoán. Nó là bậc thềm của nhiều dòng sông cho đến khi nó được nâng lên thành đồi núi, bởi những con người làm chủ nguồn năng lượng vi tế của vũ trụ. Cho đến hiện nay, từ vùng trung lưu đến thượng nguồn của dòng sông này đang được tiếp tục nâng dần lên và đến một ngày, tất cả miền này sẽ dựng đứng lên, nghiêng hẳn ra biển, lúc ấy loài người hiện nay sẽ bị hủy diệt một lần nữa.

- Thật đáng sợ!

- Không có gì đáng sợ bởi loài người vẫn còn tồn tại dưới dạng phi vật chất.

- Tất cả loài người ư?

- Không phải tất cả, chỉ có những người có khả năng tích tụ được nguồn năng lượng Ranaga, số còn lại sẽ tan vào hư không và mất đi vĩnh viễn.

- Những người như thế nào thì có khả năng tích tụ được nguồn năng lượng?

- Những người không phung phí năng lượng đời sống vào lòng hận thù, khi mới bước vào thế giới song song, ai cũng có khả năng tích tụ năng lượng vi tế, nhưng vì nuối tiếc cuộc sống vật chất và cũng vì sân si nên họ mất dần khả năng ấy và chỉ thời gian ngắn, những người ấy sẽ tan vào hư không!