← Quay lại trang sách

Chương 18

Nó chỉ lặp lại trong những giấc mơ nhạt nhòa ba mươi năm sau, không hoảng loạn, không sợ hãi, chỉ là những giấc mơ buồn...

Ni cô Diệu Lan lại giật mình lúc nửa đêm, cô chưa bao giờ có thể ngủ trọn giấc.

"Giế...t"

Tiếng thét của đứa con trai tật nguyền luôn dựng cô dậy giữa đêm trường tĩnh mịch trong ngôi chùa cổ dưới chân núi Hắc Long. Trước khi từ giã cuộc đời cay đắng và đau khổ, nó đã nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm, đôi mắt như muốn hỏi: “Tại sao con lại sinh ra trên đời này?” Đôi mắt y hệt đôi mắt của Trần Đình trước họng súng ngày xưa. Đôi mắt ấy, như muốn hỏi: “Tại sao tôi bị tử hình?”

Trần Đình vẫn không chấp nhận những tội lỗi của mình là đáng chết. Ông đã chiến đấu hết mình vì đất nước, vì Tổ quốc, ông đã tiêu diệt hàng trăm địch quân trước khi bị hành hình, chẳng lẽ những công trạng ấy không đủ để chuộc lỗi hay sao? Ông có tội háo sắc, có tội hủ hóa. Đúng. Nhưng tội đầu hàng thì không, ông chỉ trá hàng, nếu ông thực sự đầu hàng thì ông còn trở về chiến khu làm gì để cho bị xử bắn. Ông đã dùng trăm phương ngàn kế để thoát khỏi kẻ thù và trở về với đồng đội. Người yêu của ông đã trở thành vợ của người đồng đội. Trong con mắt của Trần Đình, Tư Ngồng chẳng là cái thá gì, một tên cơ hội và nhát cáy, nghe tiếng súng của đối phương là run bần bật. Ông không hiểu tại sao Lan lại có thể làm vợ của hắn được.

Sinh ra trong thời chiến, giữa những trận mưa bom, Lan chưa có một ngày sung sướng, tuổi trẻ của cô là chuỗi dài đau đớn và nhục nhã. Dòng sữa của con chó nuôi cô bé nhà quê lớn lên với cơ thể thon thả và chắc nịch. Năm mười lăm tuổi, Lan thành thiếu nữ. Cô chặt củi, gánh phân, nhổ mạ, leo cây, như thằng con trai. Con gái miền Đông trắng trẻo, săn chắc và nồng nàn.

Một buổi chiều...

Buổi chiều, nắng dát vàng những bụi gừa và hàng dứa dại ven sông, buổi chiều rực rỡ trên cánh đồng lúa chín, buổi chiều ngút ngàn gió mang mùi thơm đồng ruộng tràn ngập trên những mái tranh quê mộng mị dưới làn khói bếp mỏng manh. Buổi chiều thơ mộng ấy bị xé toang bởi tiếng gầm rú của trực thăng, của xe bọc thép, của đoàn quân rằn ri, súng ống đẩy mình, cánh đồng dập nát dưới những gót giày đinh. bom.

Đoàn người tan tác, chạy dưới những trận mưa

Cô gái mười lăm tuổi, ngã dúi dụi bên bờ dứa, mái tóc bị giật ngược bởi tên lính da đen.

Thân thể mơn mởn dậy thì lộ dần ra dưới những mảnh áo quần bay lả tả... Vệt máu loang ra giữa hai đùi.

Bụp... bụp! Hai tiếng súng nổ gọn, gã da đen ngã ập xuống người cô gái, cái quân lính vừa kéo ngang gối. Máu từ cổ ông ộc tuôn, nhuộm đỏ cơ thể cô.

Đoàn quân ngoại quốc rầm rập đi tới. Trần Đình nhô lên từ mặt nước, kéo cô xuống lòng sông.

Khi anh đưa cô lên bờ, máu đã được rửa sạch, tòa thiên nhiên nõn nà hiện ra dưới bóng hoàng hôn. Màu năng chuyển sang đỏ quạch sau đợt càn quét, bầu trời vần vũ những đám mây màu máu, mặt trời quằn quại lặn dần bên kia sông.

Trần Đình lầm lì, cởi áo choàng lên người cô. Bóng đêm dần phủ xuống, anh đốt đống lửa nhỏ, hâm hộp thịt. Đêm ấy, cô đã ngủ ngon lành trong vòng tay của anh. Cô không hề hoảng loạn, thời chiến tranh những tai họa như vậy, thậm chí cả cái chết, chẳng xa lạ gì với người dân quê cô, họ sẵn sàng đón nhận điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra trong cuộc đời. Ở cái tuổi mười lăm, mọi thứ nhanh chóng qua đi... Nó chỉ lặp lại trong những giấc mơ nhạt nhòa ba mươi năm sau, không hoảng loạn, không sợ hãi, chỉ là những giấc mơ buồn...

Trần Đình giao nhiệm vụ cho Lan liên lạc móc nối với các cơ sở cách mạng và tiếp tế cho chiến sĩ. Mỗi lần gặp nhau cô lấy ra thuốc ký ninh, đá lửa giấu kỹ càng trong mái tóc dày mượt được nuôi dưỡng bằng nước gội từ hoa bưởi, rồi giấu vào dây lưng quần những cuộn giấy nhỏ mà Trần Đình gọi là mật thư mang về cho bà Năm Trầu.

Cô thành tình nhân của Trần Đình sau chuyến băng rừng về hậu cứ. Chẳng còn gì để giữ gìn khi anh ôm cô trong vòng tay rắn chắc của mình, họ ngã xuống bãi cỏ dưới gốc cây bằng lăng đang mùa trổ hoa...

Anh đã cùng với cô bất kể nơi nào có thể, trên giường, trong núi và cả trong hầm bí mật. Lan không ngờ mình còn có cảm giác hồ hởi đón nhận sau lần bị cưỡng hiếp bên bờ sông năm trước. Anh đã cho cô biết sự hiến dâng vì tình yêu khác với sự cưỡng hiếp.

*

Đêm cuối năm! Giữa mùa trăng, anh đã về bên cô, cha cô bỏ nhà đi trong lúc có mặt anh, ông đã nhiều lần như thế, ông biết rõ tất cả nhưng không nói gì. Khi xong việc, bất ngờ tiếng chân chạy sầm sập, anh chụp vội cây súng vọt ra cửa sau. Một loạt súng nổ, anh chạy về phía bờ sông, quay mũi súng về phía những người lính dân vệ đuổi theo và tiếng gõ cò khô khốc, băng đạn đã bị lấy ra mất từ trước. Anh chạy như con báo giữa cánh đồng. Bất ngờ chiếc tàu rọ xuất hiện. Một tấm lưới phủ xuống, Trần Đình nằm gọn trong tấm lưới.

Những người lính phía bên kia kịp quật anh xuống và mang đi.

Lan nhìn cha ngồi trên chõng tre hút thuốc với gương mặt đăm chiêu, dưới chân ông là băng đạn AK trong khẩu súng của Trần Đình. Lan chợt hiểu ra, cô chạy vào phòng ôm mặt khóc. Đêm ấy, cô rời bỏ cha mình và vào ở hẳn trong rừng. Người chỉ huy trực tiếp của cô, chính là chàng trai mà mười bảy năm trước, cha cô đã chữa thương cho anh trong hầm bí mật. Cô đã thuộc về anh sau tờ truyền đơn có in hình Trần Đình béo tốt ngồi bên cạnh một người lính ngoại quốc...

*

Ni sư Diệu Lan, ngồi xếp bằng trên tấm phản gỗ nhìn ra vườn. Cây cau cô độc vươn lên dưới ánh trăng, mùi hương ngọc lan len lỏi bay vào chùa. Diệu Lan quờ chân xỏ dép và đi ra vườn như một kẻ mộng du.

Trần Đình dựa gốc ngọc lan mỉm cười nhìn cô, gương mặt anh xanh xao, như tàu lá chuối.

- Anh xanh quá! - Diệu Lan thì thầm.

- Người anh đâu còn máu. Máu đã tuôn hết từ phát súng xuyên qua tim.

Giá như ngày ấy anh không bị địch bắt và anh không đầu hàng thì mọi việc đã khác.

- Anh không hề đầu hàng.

- Anh có biết sau khi anh bị bắt, một thời gian dân làng nhận được những tờ truyền đơn có in hình của anh với lời kêu gọi các chiến binh phiến loạn quay về với chính nghĩa. Em đã khóc hết nước mắt với tờ truyền đơn ấy, em đã căm thù anh.

Hừ! Không lẽ những người như Tư Ngồng không biết đó là trò tâm lý chiến, hắn đã muốn anh chết từ lâu.

- Sống chết là lẽ thường, anh đã giết nhiều người.

- Anh chỉ có điều nuối tiếc, lẽ ra anh phải chết giữa chiến trường chứ không phải chết dưới họng súng của đồng đội. Bản án sơ sài của Tư Ngồng đã không cho anh biện hộ, hắn cũng không cho anh chết một cách oanh liệt như một chiến binh. Anh vừa gặp thằng Thắng trong thế giới song song. Nó không phải là con của em với Tư Ngồng, nó là hình hài của cuộc chiến!

Diệu Lan bật khóc.

- Mô Phật!

Trần Đình biến mất sau cây ngọc lan.

Giọng sư bà trầm ấm, nhẹ mà vang xa trong âm u của khu vườn:

- Mô Phật! Hãy trở về với bản ngã.

Sư bà ôm vai cô đưa vào chùa. Cô đang sống giữa trần gian, hay địa ngục, sư bà là người hay thần tiên...