← Quay lại trang sách

Chương 19

Cô không biết người đàn ông đó như thế nào. Nhưng cô linh cảm người đàn ông đó sẽ đến tìm cô. Và anh đã đến...

Ngày xưa, trên con đường từ Bắc vào Nam, nhiều đoạn đường chỉ là rừng núi hoang vu không có người ở. Vì vậy phải lập ra những trạm nghỉ chân, dùng cho ngựa đưa thư hoặc cho quan quân di chuyển đến đó mà nghỉ. Cứ mỗi đoạn đường dài bằng một ngày ngựa chạy thì có một trạm nghỉ chân như vậy. Giữa mỗi trạm nghỉ chân có một đồn lính gọi là “thủ”, ngày nay còn những tên gọi địa phương như Thủ Đức, hay Thủ Dầu Một là xuất phát từ đó. Bến đò trên cù lao, cũng là một nơi người ta nghỉ chân trước khi vượt nhánh thứ hai của dòng Thanh Long, nên có tên là bến đò Trạm.

Bến đò Trạm thưa khách từ khi có cây cầu bắc từ thành phố Lộc Hòa qua cù lao Dao.

Buổi chiều.

Bến đò vắng, ngõ nhỏ buồn tênh. Con đò nhỏ sắp sửa cặp bờ. Chị em Lụa, Lài ùa ra. Người đàn ông dừng tay chèo, quăng sợi dây neo lên bờ, Lụa đón và cột vào gốc duối. Người đàn bà dùng cây sào dài đưa dần con đò vào bến. Trên chiếc ghe nhỏ, có đống lưới và một ít cá tôm.

- Có nhiều cá không cha?

- Ít con ạ, dạo này cá càng ngày càng hiếm.

Hai chị em bưng rổ cá phân loại, tôm để riêng, cá lớn để riêng, cá nhỏ để riêng, những con cá bé xíu Lụa chuyển qua cái rổ nhỏ cho em bưng xuống sông rửa để kho tiêu cho bữa cơm chiều.

Buổi chiều.

Mâm cơm có một dĩa rau muống luộc, một bát nước rau, và dĩa cá lòng tong kho tiêu. Hai vợ chồng, hai đứa con gái, khung cảnh êm đềm. Người đàn ông hỏi con gái lớn:

- Hôm nay, con có dạy em học không?

- Dạ có, em học giỏi lắm cha.

Cô em phụng phịu:

Chị Lụa đánh con đó cha.

- Sao vậy?

- Tới giờ học mà em cứ tắm sông, con tức quá, phết cho nó một roi.

- Đừng đánh em con ạ, dỗ em, còn Lài phải nghe lời chị. Cha mẹ nghèo không có tiền cho con đi học thêm, con phải nghe lời chị chứ con.

- Dạ con xin lỗi cha.

Cô chị:

- Con cũng xin lỗi, con không đánh em nữa, con sẽ dạy em học cho tới lớn.

- Các con giỏi lắm.

- Tối nay cha có đi làm cá nữa không cha?

- Tối nay cha mẹ đi chuyến nữa, trời chuyển mưa, mong sẽ có cá ngược về, trúng được vài con cha mẹ may cho tụi con mấy bộ đồ đi học.

Đó là lần cuối Lụa có bữa ăn cùng gia đình, đạm bạc nhưng hạnh phúc.

Buổi tối.

Bầu trời chuyển màu đen, mưa bắt đầu lây rây trên sông, hai chị em ngồi ôm gối, nhìn ra sông.

- Sông mưa buồn quá ha chị?

- Ừ buồn quá, thương cha mẹ quá!

- Mai mốt lớn em phải làm thật nhiều tiền để cha mẹ đỡ khổ.

- Chị cũng nghĩ vậy.

Mưa nặng hạt dần, sấm sét chớp giật, bầu trời đen ngòm, mưa mù mịt. Căn nhà mỏng manh oằn mình dưới cơn mưa. Lài ôm chặt chị. Hai chị em bỗng dưng cảm thấy sợ hãi. Lài khóc, Lụa khóc. Trời đã khuya, mưa vẫn nặng hạt.

Buổi tối.

Người đàn bà cố tát nước mưa trút vào thuyền, nước vơi, bà khua mái chèo giữ cho con thuyền mỏng manh thăng bằng, mưa quất rát rạt. Người đàn ông kéo lên thuyền tấm lưới trĩu nặng cá. Người đàn bà dừng tay chèo, gỡ cá phụ chồng. Một con, hai con, ba con cá ngược, mỗi con to bằng bắp chân giãy đành đạch trên khoang, vảy trắng loang loáng, cá ngược là quà tặng riêng cho những người dân sống trên sông Thanh Long, mỗi con cá nặng vài ký, thịt thơm, nó chỉ xuất hiện khi mưa lớn và bơi ngược dòng sông vùn vụt. Người đàn bà muốn reo lên, nhưng cơn mưa không cho bà mở miệng. Tiếng nổ ành ành của chiếc xà lan hốt trộm cát. Người đàn bà buông con cá chụp mái chèo, nhưng đã trễ...

Buổi sáng.

Hai chị em mặc đồng phục đeo khăn quàng, đứng ngóng ra sông, chờ con thuyền nhỏ nhoi cập bến. Cả đêm cha mẹ không về, lạ lắm. Chưa bao giờ như thế. Lài bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Lụa trấn an em:

- Chắc trúng nhiều cá lắm, cha mẹ chở qua sông để bán luôn rồi.

- Em sợ quá!

Thời gian trôi qua, một ngày, hai ngày, bà con trong cù lao tụ tập bên bến đò Trạm. Hai đứa trẻ khóc sưng cả mắt. Ngày thứ ba, họ vớt xác của người đàn ông và người đàn bà dưới chân cầu...

*

Trong quán cà-phê bên bến đò Trạm, Lụa bó gối nhìn ra sông, thói quen có từ nhỏ, mỗi lần nhìn ra sông, cô lại cho hai chân lên ghế và hai tay ôm chân, tựa cằm lên gối. Câu chuyện buồn mười lăm năm qua, như đoạn phim quay đi, quay lại mỗi khi mưa về trên sông. Lụa đã giữ lời hứa bên mâm cơm ngày xưa.

Bắt đầu từ việc buôn gánh bán bưng, cô dành dụm, rồi buôn chuyến, công việc làm ăn phát đạt, cô lo cho Lài ăn học và em đã thành cô giáo, em dạy ngay trong cù lao. Em yên bề gia thất, chồng em cũng thầy giáo. Họ sống thanh bẩn và hạnh phúc. Lụa sang tiệm tạp hóa trên thành phố, gom tiền về lại cù lao. Đêm đêm, cô vẫn nghe tiếng gọi của dòng sông. Lụa trở về mua miếng đất bên bến đò Trạm mở quán.

*

Vợ chồng Lài qua thăm chị. Lài ôm cắn vào vai chị, bờ vai tròn lăn:

- Trời ơi! Chị đẹp quá! Sao chị không lấy chồng?

Đồ quỷ, buông chị ra, cô giáo rồi mà còn giỡn, dượng Hải cười cho kìa.

Thầy giáo Hải, cười hiền từ, anh là giáo viên mẫu mực và điềm đạm, giáo viên dạy văn, ăn nói nhỏ nhẹ.

Lài dạy toán, sôi nổi hồn nhiên. Họ là cặp đẹp đôi nhất cù lao. Lài vẫn không buông tha cho Lụa:

- Chừng nào chị lấy chồng?

- Chị đang chờ một người!

- Người nào? Sao em không biết?

- Chị cũng chưa biết.

- Trời ơi! Chị em đang sống trong tiểu thuyết à?

Lài quay qua chồng:

- Thầy giáo văn ơi! Chuyện này nên giải thích thế nào, chờ một người chưa biết?

Hải cười:

- Chờ người trong tiền kiếp.

- Bó tay! Em không hiểu?

*

Lụa vẫn chờ người của tiền kiếp.

Cô không biết người đàn ông đó như thế nào. Nhưng cô linh cảm người đàn ông đó sẽ đến tìm cô. Và anh đã đến...