Chương 20
Chuyện kể của nhà thơ: Chẳng lẽ ở đời chí phục thù lại mạnh hơn chí phục quốc?
Cù lao rần rật lửa cháy và phèng la, dinh thự của Trần Tướng quân bốc cháy tứ bề, mọi người nháo nhác. Dù dạn dày trận mạc, Trần Tướng quân cũng trở tay không kịp trước sự tấn công bất ngờ và vũ bão của quân Chân Lạp, được dẫn đường bởi những người bản xứ. Tiếng la khóc vang trời, mấy chục năm qua, đất cù lao không có chiến tranh nên quân lính thất bại ngay khi giáp mặt kẻ thù. Đội quân Chân Lạp mình trần, đen trũi hung hãn, chúng vung mã tấu loang loáng, chém tất cả người mà chúng gặp, bất kể trai gái. Đội quân tiên phong do Trần Việt dẫn đầu, anh không giết đàn bà trẻ con, chỉ xăm xăm tấn công vào dinh thự của Trần Tướng quân, nhưng đàn bà và trẻ con không thoát được bàn tay tàn ác của quân Chân Lạp.
Trần Việt được Trần Tướng quân tha chết, theo thỉnh cầu của Gấm và Trương Phước. Trước khi rời khỏi cù lao để trở về bản quán, Trương Phước chỉ xin Trần Tướng quân cho chàng con sư tử đá và tha tội cho người dân của chàng - Trần Việt. Bản thân Trần Tướng quân cũng muốn tích đức cho Trần Đại công tử, nên không xử tội mưu sát ông của Trần Việt, không ngờ ông thả hổ về rừng, dân xứ này thật ngoan cố. Mười tám năm trôi qua, Trần Đại công tử đã trở thành chàng trai khôi ngô tuấn tú, ông không ngờ Trần Việt âm thầm lên rừng chiêu binh mãi mã nuôi chí phục thù, để chắc ăn Việt còn cầu viện quốc vương Nặc Ông của Chân Lạp giúp sức. Kể ra hắn cũng đáng nể thật, hắn hơn hẳn ông về chuyện này, chí phục quốc của ông đã tàn lụi theo thời gian và sự giàu có. Chí phục quốc không còn ám ảnh ông như lúc mới đến. Chẳng lẽ ở đời chí phục thù lại mạnh hơn chí phục quốc.
Cuộc tấn công xô dạt cha con Trần Tướng quân qua bên kia sông, quân Chân Lạp và quân khởi nghĩa hoàn toàn làm chủ cù lao.
Trần Việt xông vào hậu cung, Gấm không theo kịp cha con Trần Tướng quân, tỏ vẻ bản lĩnh nàng trấn an các nữ tì đang rúm ró vì sợ hãi. Gặp Trần Việt, nàng không mừng rỡ như anh mong đợi.
- Em Gấm! Ta đây!
Gấm lạnh lùng:
- Ông là ai?
- Trần Việt của em đây, em không nhớ sao?
- Sao ông lại đưa quân Chân Lạp về tàn phá xứ sở của mình?
- Ta vì nàng mà báo thù.
- Những người dân có tội gì?
- Nàng hãy đi theo ta rồi nói chuyện sau.
Trần Việt nắm tay nàng Gấm lôi đi. Sau khi vơ vét đốt phá cù lao, đoàn quân Chân Lạp ở lại trên cù lao, họ cướp bóc và hãm hiếp phụ nữ. Người dân cù lao căm oán Trần Việt. Gấm nhất định không tiếp anh, Trần Việt vô cùng đau khổ. Khi quân Nam triều tiếp viện, cha con Trần Tướng quân tấn công trở lại. Đoàn quân Chân Lạp thua tan tác. Người dẫn đầu đội quân Nam triều chính là Trương Phước. Trước khi quân triều đình tái chiếm cù lao, Trần Việt rút đi, anh mang theo nàng Gấm.
Trần Tướng quân và Trần Đại công tử trở về xây dựng lại cù lao, Trần Đại vô cùng đau đớn vì mất mẹ. Trần Tướng quân buồn bã vì cơ nghiệp ông gây dựng bao năm qua bị tàn phá, nguyên nhân chỉ vì một người đàn bà, dù Gấm là nguyên nhân gián tiếp nhưng cũng do nàng. Biết bao nhiêu cuộc chiến tranh trên thế giới này nguyên do chỉ vì người đàn bà. Mấy mươi năm cầm quân, ông từng đuổi quân Chân Lạp vào tận sào huyệt của chúng mà lần này vì chủ quan, bị tấn công bất ngờ ông đã thua đau đớn. Ông đi dạo trên cù lao với nỗi buồn vô hạn. Ông đã quên chuyện phục quốc, nhận chức tước của triều đình Nam hà, ông đã tốn bao công sức cho xứ sở này. Nay chỉ vì một chút hận thù của chàng trai người địa phương và sự thiếu cương quyết của ông mà cù lao ra nông nỗi này. Ông đến thăm những cư dân theo ông từ quê hương đang than khóc người thân và nhặt nhạnh của nả từ đống tro tàn, ông có lỗi với họ. Đêm ấy, Trần Tướng quân ngã bệnh, Trần Đại túc trực bên giường cha. Sau khi kể cho con trai nghe về chuyện lưỡi dao trên đất cù lao và ước mơ phục quốc của mình, Trần Tướng quân dặn con trai:
- Chuyện phục quốc của ta kể như hết hy vọng, con đừng nghĩ về chuyện ấy. Nếu con có nhặt được lưỡi dao thì hãy dâng cho Chúa Thượng, dòng họ ta chịu ơn xứ sở này, con hãy vì ta mà xây dựng lại đại phố.
Trăn trối xong ông trút hơi thở cuối cùng.
*Trương Phước cai quản toàn vùng Biên Trấn theo lệnh của Chúa. Khi Trần Tướng quân mất, Chúa phong cho Trần Đại chức Đô đốc Thống binh, tước Định viễn hầu. Trần Đại nối nghiệp cha, chàng đã xây lại cù lao thành đại phố sầm uất. Chàng sánh duyên cùng Mạc tiểu thư và quên hẳn chuyện phục quốc. Trong người chàng có dòng máu Việt, chàng yêu quê mẹ.
Buổi sáng đẹp và thanh bình, Trần Đại cùng Mạc tiểu thư đang đàm đạo bài thơ mới của chàng, thì nhận được lệnh của Thống suất Vĩnh trường hầu Trương Phước, Thống suất tư cho chàng biết quân Chân Lạp lại xâm lấn bờ cõi, lệnh cho chàng phải ra trận. Đây là cơ hội để chàng phục thù. Chàng nắm tay Mạc tiểu thư.
- Làm trai ra trận lành ít dữ nhiều, nàng ở nhà cố giữ giọt máu của họ Trần, nếu ta có mệnh hệ gì thì nàng về với phụ thân nàng nhé.
Mạc tiểu thư ràn rụa nước mắt:
- Xin chàng an tâm báo quốc, thiếp quyết đợi chàng về, chàng hãy để phòng Trương Thống suất, thiếp thấy không an tâm về ông ta.
- Nàng chớ phạm thượng, Trương Thống suất từng là bạn chí thân của phụ thân ta, ngài lệnh ta tiên phong, ngài sẽ tiếp ứng.
- Thiếp thấy ông ta rất lạ, đôi mắt của ông ấy ít nhìn thẳng, người quân tử không có đôi mắt như vậy.
- Thôi xin nàng đừng bàn chuyện quân cơ, ta đi chuyến này chưa hẹn ngày về, nàng hãy bảo trọng!
- Chúc chàng thượng lộ bình an!
Vợ chồng chia tay bên hồ sen. Trần Bình, người em họ, cũng là cận vệ trung thành của chàng, đã sẵn sàng xuất binh. Trần Đại lên ngựa. Đoàn quân của chàng rầm rập vượt cầu treo qua dòng sông Thanh Long. Mạc tiểu thư nhìn theo cho đến khi đám bụi mù khuất sau đỉnh núi Châu Long.
Qua khỏi Biên Trấn, đến Vườn Trầu, quân chàng gặp quân Chân Lạp. Hai bên dàn quân, thấy quân Chân Lạp đóng quân bên bờ sông để chiếm nguồn nước, chàng mỉm cười: “Bọn Man này đúng là không biết binh pháp!"
Lại nói quân Chân Lạp do nhiếp chính Nặc Tha, kết cấu với quân Lào Xá tấn công Phiên Trấn. Lâu ngày không có giặc, quân dân lơ là nên giặc vào chiếm dễ dàng. Trương Thống suất lịnh cho Định viễn hầu cầm quân dẹp loạn. Nhận thấy quân giặc đóng quân hớ hênh, Trần Đại gọi Trần Bình vào trướng bàn quân cơ:
- Giặc Man vốn hung dữ nhưng không học binh pháp nên không biết bày trận, chúng chỉ lợi dụng sơ hở của quân ta nên mới thừa cơ cướp phá. Nay giặc đóng bên sông không đề phòng mặt sau. Đệ đưa đội quân thủy chiến lặn xuông sông, bất ngờ tấn công. Ta dồn quân từ phía chính diện ắt phá được.
- Xin tuân mệnh đại huynh! Ngay trong đêm, Trần Bình cho những người bơi lặn giỏi lặn xuống nước. Khi có pháo lệnh, chàng cho quân tấn công mặt trước. Quân Chân Lạp chống trả quyết liệt, không chú ý mặt sau. Chúng nghĩ rằng đã có mặt sông che chắn. Bất ngờ quân Trần Bình tràn lên từ sông như những thủy thần. Quân Chân Lạp rối loạn hàng ngũ và bị giết vô kể. Trần Đình đuổi theo chúng gần một trăm dặm mới cho quân đóng trại.
Hôm sau, quân Chân Lạp đã dựng trại rợp bên kia Cầu Nôm. Trong đêm, chúng đã kịp điều quân tiếp viện tới. Thống binh Trần Đại biết sức mình chống không lại, chàng cho ngựa trạm cấp báo cùng Trương Thống suất. Quân Chân Lạp không dám vượt sông, nhưng quân của Trần Đại cũng chỉ phòng thủ chờ tiếp viện. Một con trăng trôi qua, vẫn chưa thấy quân tiếp viện đâu. Trần Đại than thở với Trần Bình:
- Trời hại ta rồi!
- Không lẽ họ Trần của ta lại thảm bại trên đất Cầu Nôm này!
Trần Bình rầu rĩ không kém gì anh.
- Ta chỉ tiếc là không tiếp bước phụ thân của ta!
Quân lính hết lương thực, đào ngũ quá nửa, số còn lại than thở suốt đêm khiến Trần Đại như đứt từng đoạn ruột.
Trần Bình ghé tai Trần Đại:
- Đệ nhận được tin của Mạc tỷ tỷ là Trương Thống suất âm mưu hãm hại đại huynh, nên báo về cho triều đình: Đại huynh vì tình riêng ngỡ là mẹ đang ở đất Chân Lạp nên tư thông với vua Chân Lạp không chịu tiến quân qua Vũng Gù, hiện cả nhà đại huynh đang bị Trương Phước giam giữ chờ lịnh của triều đình!
Trần Đại thở dài vì nguồn tin ấy.
Huây... huây... Quân Chân Lạp bất thần vượt sông từ phía thượng nguồn, tấn công đội quân của Trần Đại, trong nháy mắt đội quân của chàng tan tác. Trần Bình và Trần Đại vừa kịp xuống thuyền. Trần Bình đã chuẩn bị con thuyền này từ trước, chàng biết âm mưu của Trương Thống suất muốn hãm hại Trần Đại để chiếm vùng cù lao giàu có, nhưng Trần Đại quá tin vào Trương Phước, nên Trần Bình có nói cũng như không. Chiếc thuyền giong buồm ra khơi, quân Chân Lạp bắn tên theo như mưa, nhưng con thuyền lớn, được đóng với kỹ thuật của người Tây dương nên chạy rất nhanh.
Trăng sáng như ban ngày, từng bầy cá bay vun vút trên mặt biển, lân tinh lấp lánh. Trần Đại lững thững trên khoang thuyền nhìn về phía Nam, nơi đó có mộ của phụ thân chàng, có giọt máu của chàng để lại, không biết phu nhân của chàng bây giờ ra sao? Chắc không sao, nàng là con nhà võ tướng nên rất bản lĩnh, hẳn nàng biết cábảo vệ mình. Chàng ngước nhìn, bầu trời trong vắt tịnh không một bóng chim. Bỗng chàng giật mình gọi lớn:
- Trần Bình! Trần Bình!
- Dạ, đại huynh gọi đệ!
- Người đi đâu mà xa bờ như vậy?
- Dạ! Thuyền đang hướng mũi về cố quốc.
- Sao lại về, ta lệnh phải ra kinh đô để tấu trình Chúa Thượng, sao người không tuân lệnh ta? - Trần Đại giận dữ - Ngươi có còn coi ta là tướng của ngươi nữa không?
- Bẩm Đô đốc, ta về kinh đô là chết chắc, vì thế nào Trương Phước cũng sàm tấu, với lại ở đó toàn đồng môn của ông ta, chúng ta làm sao nói được!
- Ngươi thật bất nghĩa, Chúa đối đãi với họ Trần ta thế nào ngươi rõ mà. Cha ta được ân dày, triều đình đã dụ rằng Nguyễn vi Vương, Trần vi Tướng, đời đời không dứt tước công hầu, điều đó thật vinh hạnh. Cha ta đã có lời thề cùng Chúa là sống làm tôi họ Nguyễn, chết làm ma họ Nguyễn. Nay nhất thời bị viên biên soái cố tình hãm hại, nếu không về triều đình bày tỏ, tất có tội phản nghịch. Nay ta phản bội lời thề, tất đem sự nghiệp của cha ta đổ xuống biển, như thế là tôi bất trung, con bất hiếu, còn đứng giữa trời đất này sao được?
Nói đoạn Trần Đại gầm lên:
- Quay thuyền lại!
- Mong đại huynh nghĩ lại, rõ ràng khi về già Trần Tướng quân đã lú lẫn, làm sao một dân tộc lớn như dân tộc ta mà có thể làm tôi bọn man di này được?
- Phạm thượng!
Trần Đại quát lớn, tay chàng nắm chặt chuôi gươm. Trần Bình không tin Trần Đại dám giết mình. Trần Bình là con chú ruột Trần Đại, chàng làm quan dưới triều Mãn Thanh. Sau thất bại trước quân Chân Lạp, Trần Tướng quân đã viết thư nhờ sang Nam hà để giúp đỡ Trần Đại. Chàng đã xây dựng quân đội hùng mạnh cho Trần Đại. Chàng cũng thấy rõ dã tâm của Trương Phước mỗi khi ông ta về cù lao. Ánh mắt thèm thuồng của ông không chịu dừng lại chỗ nào trong dinh thự của Trần Đại. Trần Bình biết trước ngày hôm nay. Chàng cần quay về, chắc chắn triều đình sẽ dùng lại, các ông vua Mãn không quá cực đoan như các triều đại trước. Trần Đại cũng sẽ được trọng dụng. Trần Bình nhìn thẳng vào Trần Đại:
- Xin đại huynh nghĩ lại, hãy về cố quốc, đệ tin rằng nhà Mãn sẽ dùng anh em ta. Sau này ta đưa quân đội Trung Hoa qua chiếm lại, khi ấy đại huynh có cả vương quốc phía Nam này, chứ kể chi thẻo đất nhỏ xíu như lưỡi dao ở phương Nam bẩn thỉu này. Dù Mãn Thanh làm vua thì cũng là người Trung Quốc, họ đáng cho ta thờ phụng hơn bọn vua chúa man di nhỏ bé này. Nói xong, Trần Bình quay qua ra lệnh cho gã tài công:
- Tiếp tục cho hướng về cố quốc.
- Loạn ngôn!
Trần Đại vừa gầm lên, cùng lúc ánh thép loang loáng dưới ánh trăng, một dòng máu vọt lên, thân hình không có đầu từ từ ngã xuống. Cái đầu Trần Bình lăn lông lốc, đôi mắt mở trừng, hẳn trước khi chết chàng không ngờ Trần Đại ra tay nhanh như vậy.
- Quay thuyền vào bờ!
Trần Đại vung gươm ra lệnh, đoàn quân lẳng lặng kéo buồm quay hướng thuyền vào bờ.
Khi mọi người đã quay về với công việc, Trần Đại ôm xác em khóc nức:
- Sao em lại ép ta phải ra tay?
Chàng trịnh trọng dùng hai thanh tre nẹp đầu Trần Bình vào thân, rồi dùng mảnh vải trắng bó xác của Trần Bình lại. Chàng lẳng lặng thực hiện tang lễ, choàng mảnh khăn trắng qua vai, dùng gươm vót ba thanh tre làm nhang. Chàng ngước nhìn bầu trời tràn ngập ánh trăng. Chàng cúi xuống từ từ nâng xác Trần Bình lên và thả xuống biển. Chàng nhìn theo bóng trắng chập chờn cho đến khi nó chìm hẳn vào lòng biển...