← Quay lại trang sách

Chương 26

Chuyện kể của nhà thơ: Dục vọng như dòng nước chảy xiết của thượng nguồn dòng Thanh Long hùng vĩ, nó dễ dàng cuốn trôi tất cả những bông hoa đẹp đẽ nhất, nếu tình cờ rơi vào dòng xoáy của nó.

Trương Phước tước Hầu, Thống suất cả Biên Trấn và Phiên Trấn nhưng ông ước muốn được sở hữu cù lao Dao, một vùng đất sầm uất nằm giữa con sông màu mỡ. Ông vốn là một nhà thơ, một nhà địa lý, là kẻ sĩ của đất nước, không nhiều tham vọng, nếu ông không có cuộc gặp gỡ định mệnh với nữ hoàng của thế giới song song. Lưỡi dao quyền lực đã làm cho ngọn lửa dục vọng bốc cháy, nó hủy hoại tất cả những tố chất tốt đẹp trong ông. Từ cù lao về lại xứ Quảng, đêm đêm thế lực huyền bí thúc giục ông chẻ pho tượng đá. Quả nhiên trong pho tượng có lưỡi dao và tấm da dê hướng dẫn cách sử dụng. Ông mang con dao và tấm da dê vào vùng đất của vương quốc cổ trong núi Chúa, nơi mà cha ông đã từ quan đi tìm vàng và vĩnh viễn nằm lại cùng với giấc mơ hoàng kim. Cha ông đã có thể sống cuộc đời bình an với chức quan nhỏ mà bổng lộc đủ nuôi sống cả gia đình, nếu người không quá mê vàng. Vàng! Vàng! Cha ông thường kêu lên như vậy trong những giấc mơ. Cha ông tin rằng người Chàm để lại vàng trong các hoang tháp, dưới hình dạng những đồ vật hoặc con vật. Người dân kể rằng vàng Hời ai nhặt được sẽ gặp tai nạn vì người Chàm đã ếm vào những thỏi vàng ấy.

Bầu trời đỏ sẫm, mặt trăng ló dạng, những bụi sim nở hoa tím ngát, chuyển mình dưới những cơn gió nhẹ, các Chiêm nữ đang lướt đi trên những ngọn cây chà là um tùm xung quanh tháp. Ông ngồi xuống và đọc câu thần chú: Ranaga...

Thời gian trôi qua, ông nghe luông hơi lạnh lẽo chuyển từ lưỡi dao lên đầu ông. Ông nghĩ tới viên quan mà ông rất căm ghét trong triều đình. Hôm sau, về đến nhà, ông nghe tin viên quan ấy đã chết. Ông rùng mình: “Thật khủng khiếp!"

Ông đã thành công khi dùng được lưỡi dao. Bằng quyền lực mà nó mang lại, ông leo dần lên nấc thang danh vọng và bằng quyền lực bí mật ấy, ông đã dần loại trừ các đối thủ của ông trên quan trường. Ông bắt đầu phát phì thể xác và mục ruỗng trí tuệ bởi những dục vọng tầm thường của đời sống. Đôi khi lương tâm của ông cũng lóe lên nuối tiếc những tháng ngày thánh thiện khi ông còn trẻ, nhưng dục vọng như dòng nước chảy xiết của thượng nguồn dòng Thanh Long hùng vĩ, nó dễ dàng cuốn trôi tất cả những bông hoa đẹp đẽ nhất, nếu tình cờ rơi vào dòng xoáy của nó. Ông đố kỵ với thành công rực rỡ của cha con Trần Thượng công trong công cuộc mở đất. Ông đố kỵ với sự ưu ái thái quá của Chúa dành cho cha con họ. Tài năng của ông chưa chắc đã thua họ, chỉ tiếc ông là người đến sau. Trước khi vào miền Nam nhậm chức, Chúa nói riêng với ông: “Công trạng của cha con Trần Tướng quân rất lớn với Nam hà của ta. Người vào miền Nam tuy chức vụ cao hơn, nhưng cũng không nên tỏ ra hống hách với họ Trần".

Lời của Chúa khiến ông nảy ra ý định làm cho cha con Trần Thượng công thân bại danh liệt. Chứ giết họ thì quá dễ.

Dinh Biên Trấn, tối nay đèn đuốc sáng rực. Quân lính tấp nập ra vào, chuẩn bị đón tiếp đại thần triều đình. Theo chiếu chỉ, thì ngày mai, Vĩnh ân hầu Nguyễn Triêm sẽ đến Biên Trấn điều tra về sự vụ của Định viễn hầu Trần Đại. Nghe tin, Trương Phước giật mình, ông cứ ngỡ rằng với tấu trình của ông cùng sự bỏ trốn của Trần Đại thì âm mưu của ông hoàn tất. Không ngờ Trần Đại lại quay về triều đình. Từ khi có lưỡi dao đến nay, ông chưa để ai qua mặt. Trong lời hướng dẫn trên miếng da dê, thì lưỡi dao có thể giết bất kỳ ai, trừ những người có chân mạng đế vương. Ngày mai, Nguyễn Triêm đến, tai họa cũng sẽ đến với ông. Là bạn đồng môn, Trương Phước biết rõ tính khí Nguyễn Triêm, một con người cương trực và ngay thẳng. Nhờ đức tính đó Nguyễn Triêm được Chúa Thượng tin cẩn và thay mặt Chúa đi kinh lý nhiều nơi trong nước. Các tham quan ô lại, nghe tên Nguyễn Triêm là chết khiếp.

Để Trần Đại sống, tai họa khó lường! Trước khi Nguyễn Triêm đến, Trần Đại cần phải chết, nếu không cuộc đối chất của ông với triều đình sẽ vô cùng nhục nhã. Trương Phước lấy lưỡi dao từ dưới chân tượng của bàn thờ. Ông ra vườn, hướng mặt về dòng sông...

Sáng hôm sau, Trương Phước chọn người hầu hạ Nguyễn Triêm. Những cô gái Nam hà trắng trẻo và màu mỡ như phù sa vùng đất mới, được tuyển lựa kỹ càng. Trương Phước tin rằng, đàn ông bao giờ cũng có nhược điểm lớn là khó qua ải mỹ nhân.

Nguyễn Triêm đến, cù lao cờ hoa rợp trời, các cô gái xiêm y rực rỡ đón ông xuống thuyền, Nguyễn Triêm nhíu mày. Trương Phước vồn vã đón rước vị đại thần.

Nguyễn Triêm lắng nghe Trương Phước trình sự việc Trần Đại thông đồng quân Chân Lạp, giả thua để quân Chân Lạp chiếm Vũng Gù và Cầu Nôm. Nghe xong Nguyễn Triêm không có thái độ gì, ông nói với Trương Phước:

- Đất đai của quốc gia là quan trọng, chuyện của ngài và Định viễn hầu ta sẽ tìm hiểu cặn kẽ sau. Ngay bây giờ ta yêu cầu ngài thả ngay gia quyến của Định viễn hầu ra rồi tập trung quân binh, hợp với đoàn quân triều đình trừng trị bọn Chân Lạp.

- Xin tuân mệnh.

- Ông đưa Định viễn hầu phu nhân lên gặp ta ngay.

- Bẩm vâng! Bay đâu, đưa Định viễn hầu phu nhân lên đây!

Mạc tiểu thư ủ rũ được hai thị tỳ dìu lên đại sảnh đường. Mạc tiểu thư quỳ lạy, Nguyễn Triêm lật đật đứng lên đáp lễ.

Mạc tiểu thư ràn rụa nước mắt:

- Xin tướng quân cứu phu quân của thiếp, cả nhà thiếp và nhà phu quân luôn trung thành với triều đình.

- Ta hiểu, hiện triều đình đang tìm hiểu vụ việc, xin phu nhân bớt âu sầu giữ gìn ngọc thể. Trong lúc chờ kết quả, xin phu nhân theo ta, về tạm tá túc tại nhà của Mạc Tổng trấn.

- Đa tạ tướng quân, họ Mạc và họ Trần đời đời tận trung triều đình và ghi ơn tướng quân.

Đoàn quân triều đình, rầm rập tiến về Vũng Gù, quân Chân Lạp vừa thấy bóng quân triều đình đã bỏ chạy tán loạn. Nguyễn Triêm đuổi theo đến tận thủ đô đối phương. Ông bắt vua Chân Lạp khai ra việc của Trần Đại và ông đủ chứng cứ cho thấy Trương Phước vu hại trung thần. Ông phế truất vua Chân Lạp, lập vua mới rồi mới kéo quân về. Xong việc ông đưa Mạc tiểu thư đến gởi cho Mạc Tổng trấn, rồi lệnh giải Trương Phước về kinh đô.

Trần Đại bay theo đoàn quân đến tận thủ đô Chân Lạp và đến tận Hà Tiên, tất nhiên không ai nhìn thấy chàng, chỉ một lần, một lần duy nhất Mạc tiểu thư nhìn thấy chàng, trong đêm trăng khi nàng hạ sinh Trần Cơ, giọt máu của gia tộc họ Trần - người sau này sẽ quay lại cù lao gầy dựng cơ nghiệp của cha ông. Trần Đại nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng và khuất dần trên mặt nước mênh mông của Đông Hồ, Hà Tiên trấn...