Chương 27
Người cuối cùng của dòng họ Trần Tướng quân bị bắn bảy phát đạn vào đầu.
Tùng tùng... tù...ùng... tùng...
Một hồi trống vang lên từ phía nhà dài, vọng lại u... ù... rồi tỏa đi khắp các nương rẫy. Lũ làng lần lượt kéo nhau về tụ tập dưới chân nhà dài. Lâu rồi, lâu lắm rồi, tiếng trống của người Mạ mới vang lên như thế. Kể từ dạo lính ngoại quốc đổ quân về đây, dọc quốc lộ ken đặc những người lính cao to giắt đầy vũ khí quanh người. Hàng ngày, bom rơi, đạn nổ. Người Mạ không đủ cơm ăn, mùa lúa về không còn lễ hội cúng Yang. Đây là ngôi làng cũ của Thăm, khi vượt sông theo đoàn quân giữ nước, Trần Đình không ngờ mình chiến đấu trên quê hương của Thăm.
Ngôi nhà dài, nơi diễn ra lễ hội thâu đêm, đã đổ xuống sập xệ, bụi phủ đầy xà nhà và mặt trống. Con gái quên bài hát, con trai quên đánh chiêng. Vậy hôm nay ai đánh trống? Đánh trống để làm gì giữa tháng bảy mưa dầm này? Trái bắp ngoài rẫy đã đóng sữa, bí rợ nở bông vàng rực. Người Mạ sắp có cái ăn, giữa ban ngày gọi lũ làng về làm gì? Bao nhiêu câu hỏi dồn dập trong đầu của dân làng. Khi nóc nhà dài thấp thoáng hiện ra, bầu trời bỗng rung lên tiếng gầm rú của máy bay trực thăng ầm ào, cánh quạt chém gió phành phạch, cây bắp ngã rạp. Quá quen cảnh tượng này nên dân bản thản nhiên tiến về phía nhà dài. Họ ngước cặp mắt vô cảm nhìn những người lính ngoại quốc ngồi bên cửa máy bay. Trên cầu thang viên sĩ quan người ngoại quốc và viên thông ngôn đang nói chuyện với trưởng bản. Viên thông ngôn dịch lại:
- Ngài Giôn yêu cầu ông hãy bảo mọi người, ngay bây giờ phải theo quân đội về ấp mới, ở đó chính phủ đã làm nhà sẵn, sẽ phát cái ăn cho họ. Hãy về ấp mới cho an toàn, vì lúc này bọn VC đang lẩn lút trà trộn trong dân chúng để chống phá chính phủ và quân đội đồng minh.
Trưởng bản quay về dân làng lí nhí:
- Quan lớn ra lệnh ngay từ bây giờ dân làng phải về sống trong ấp chiến lược, không được tiếp tế cho Việt cộng.
Đoàn người ủ rũ nặng nhọc bước đi.
Nơi ở mới của dân làng có tên gọi là ấp Đức Thắng, xung quanh được rào nhiều lớp dây kẽm. Những đứa con núi rừng quen sống giữa thiên nhiên, quen vẫy vùng trong dòng nước mát của dòng suối Cà Đú, nay phải khép mình trong dãy nhà tôn nóng hầm hập. Trần Đình lên về ấp chiến lược, đây là cơ hội tốt để anh chiêu dụ những chàng trai người Mạ theo anh vào đội du kích.
Sau đận ấy, lính ngoại quốc đổ quân về tràn ngập núi rừng, thôn xóm. Mỗi người ra khỏi ấp không được mang theo bất cứ thứ gì. Đội du kích tạm rút sâu vào rừng, lúc này Trần Đình được cấp trên giao nhiệm vụ làm xã đội trưởng. Không hề biết mùi cơm, chỉ củ mì và rau rừng vậy mà Trần Đình vẫn sừng sững rắn chắc như gỗ lim, nhanh nhẹn như con beo rừng.
Leo lên ngọn cây quan sát, từ đàng xa, lính ngoại quốc tràn vào bản cũ, Trần Đình bình tĩnh ra lệnh cho mai phục. Đội du kích toàn những chàng trai người Mạ dũng cảm, anh giao cho họ cài mìn dọc bờ suối. Sau đợt quần đảo của máy bay, lính ngoại quốc tràn lên.
Ầm...
Ầm... Vướng mìn của du kích bên bờ suối, hàng chục người lính ngoại quốc ngã lăn. Bầm... bầm... Súng của du kích nổ ran, đạn từ trên trời rớt xuống, từ núi đá bắn ra, từ suối bay lên, những người lính ngoại quốc ngơ ngác giữa xứ sở nhiệt đới xa lạ. Họ tháo chạy như ong vỡ tổ. Lần ấy đội du kích của Trần Đình thắng lớn, thu được vô số chiến lợi phẩm.
Sau thắng lợi, Trần Đình bàn với toàn đội:
- Chúng ta phải tìm ra cách hạ máy bay của địch, không thể để chúng làm chủ bầu trời được.
- Nhưng làm sao bắn tới máy bay, chúng ta đâu có cao xạ.
- Chúng bay thấp, ta cần khẩu súng này là đủ.
Trần Đình đưa lên trước mặt đồng đội khẩu súng trường tự động có tám viên đạn của lính ngoại quốc mà anh vừa thu được qua trận chống càn. Để chứng minh cho lời nói của mình, tám giờ sáng hôm sau, Trần Đình dẫn một tổ ba người nằm phục kích trên cánh đồng Chót. Cánh đồng này gần sân bay quân sự dã chiến, nhiều vũng lầy lâu nay không được canh tác, lau sậy mọc um tùm. Để bảo vệ cho chi khu, máy bay trinh sát thường bay rất thấp để kiểm tra. Đúng như dự kiến của anh, chừng nửa tiếng sau, một chiếc Đầm già (loại máy bay trinh sát L19) xuất hiện trên bầu trời. Đảo vài vòng rồi chiếc máy bay liệng qua cánh đồng rà xuống thấp, đám lau sậy ngã rạp do sức gió từ cánh quạt. Trần Đình tựa lưng vào gò đất, dán mắt, rê nòng súng theo đường bay. Đợi chiếc máy bay đảo vòng thứ hai, anh đón đầu và bóp cò. Đoành... Đoành... hai tiếng nổ đanh gọn. Chiếc máy bay trúng đạn chao đảo, phụt cụm lửa rồi lao đầu xuống ruộng, một làn khói đen nghịt bốc lên cuồn cuộn.
Sau chiến công hiển hách ấy, Trần Đình được điều về chiến trường vùng hạ lưu gần cù lao để chiến đấu.
Đây là cơ hội trả thù tốt nhất của mình!
Lòng hận thù cá nhân bùng lên mãnh liệt.
Trần Đình về Vĩnh Thanh cùng với anh lính cận vệ, người miền Trung. Sau khi nghiên cứu tình hình, Trần Đình đột nhập cù lao. Ngay trong đêm ấy, Trần Đình tìm đến cơ sở cách mạng là người bạn chăn trâu ngày xưa. Trần Đình được nghe kể về cái chết thương tâm của mẹ anh:
“Sau khi cô Thăm tự tử, Hương Nhu lồng lộn, ông ta bắt mẹ Trần Đình nhốt ngoài bãi sông, bỏ tiền thuê lính cài mìn dày đặc quanh chòi. Lão vứt vào đó ít đồ ăn thức uống. Lúc này tên tuổi của người chỉ huy du kích nổi như cồn cả xứ miền Đông, nên lão quyết định nếu giết được Trần Đình, không những trả được mối thù cướp vợ mà còn lập được công lớn. Không hiểu sao bà già chết sớm hơn dự định của lão. Một tuần sau, người trong cù lao nghe mùi thúi lợm giọng, họ yêu cầu Hương Nhu ra xem, thấy bà già đã chết, nhưng không ai dám vào. Mìn cài xung quanh chòi, lớ ngớ nổ chết ngay, phải chờ công binh trên tỉnh về gỡ. Nhưng công binh chẳng rảnh hơi đi gỡ mìn, nhiệm vụ của họ là cài mìn chứ không phải gỡ. Xác chết của bà già rã dần, những con dòi to như ngón tay bò lúc nhúc, mùi thối trùm cả cù lao. May sao, vào một đêm giữa tháng Mười, bầu trời đen kịt, mưa trút nước như cầm chỉnh đổ, dòng sông Thanh Long đỏ ngầu cuồn cuộn tràn qua cù lao, dòng nước cuốn trôi căn chòi và xác bà cụ ra biển. Từ đó hàng đêm người ta thấy bóng của bà ngồi bên sông, nơi anh đã bỏ trốn.”
Mắt Trần Đình hằn tia máu, đêm ấy dân cù lao nghe loạt súng nổ, sáng ra cả làng xôn xao, đêm qua Việt cộng đã về xử ông Hương Nhu, người cuối cùng của dòng họ Trần Tướng quân bị bắn bảy phát đạn vào đầu, cái đầu toác ra như trái dưa hấu bị xe cán. Trên ngực Hương Nhu còn gắn tờ giấy có dòng chữ: Tên Nhu ác ôn đã bị xử bắn bởi Trần Đình.
Vụ xử bắn tùy tiện của Trần Đình là một trong những tội mà anh phải trả lời khi đứng trước tòa án binh.