Chương 35
Em đủ ngón nghề, để làm say đắm đàn ông, nhưng trong vòng tay ai, em cũng nhớ người bạn thời thơ ấu.
Diễm lang thang ra bờ sông, mỗi khi văng Tư Ngồng, Diễm lại ra sông, Diễm yêu dòng sông Thanh Long. Trong trái tim nàng chỉ có hình bóng duy nhất của người bạn trai thời thơ ấu.
Hàng ngày, Phong dắt Diễm ra bờ sông để tìm ổi rài cho Diễm. Loại ổi rài ruột ửng đỏ rất nhiều hột, mùi thơm dìu dịu mà mãi đến bây giờ, sau mấy năm không được ăn lại, Diễm vẫn nhớ như in. Ổi bây giờ trắng nhách, lạt xèo, chán chết. Diễm nằm trên bãi cỏ, nhìn những đám mây bềnh bồng trôi. Mỗi lần nhớ lại những kỷ niệm thơ ấu, Diễm buồn muốn rơi nước mắt. Ngày còn nhỏ mẹ thường hát ru em ngủ. Em không biết mặt cha. Chiều nào mẹ cũng tựa cửa hát những câu hát buồn. Năm lên bốn, một buổi tối đang ngủ, Diễm giật mình tỉnh giấc sờ quanh giường, không thấy mẹ đâu, em chạy ra cửa nhìn về phía cánh đồng. Cánh đồng bàng bạc ánh trăng, một bóng người cắp chiếc nón lá và tay nải vừa đi vừa chạy, em gào lên: “Mẹ! Mẹ!”. Diễm bươn theo bóng mẹ, em ngã dúi dụi trên các bờ ruộng trơn trợt. Bóng mẹ càng lúc càng xa dần. Diễm vừa gào lên, vừa chạy cho đến lúc bà ngoại đuổi kịp, bế xốc em trong tay. Diễm vẫn cứ gào khóc, vùng vẫy cho đến lúc mệt lả, ngủ thiếp trong tay ngoại. Lúc tỉnh lại, ngoại dỗ dành: “Ngoan ở nhà với ngoại, mẹ đi tìm cha vài bữa mẹ về!”. Từ đó em ở với ngoại. Ngoại rất thương Diễm, nhưng em vẫn thấy buồn. Ngoài giờ học, Phong rủ em ra sông và cậu bạn nhỏ hái ổi rài cho Diễm ăn.
Diễm được Phong dẫn đi hái ổi lần cuối cùng trước khi anh về thành phố trọ học. Diễm nằm dài trên bãi cỏ, em bỗng nhớ mẹ, em khóc, Phong mang về cả mớ ổi chín.
- Lại khóc nữa hả? Ăn ổi không?
- Em nhớ mẹ quá!
- Thôi đừng khóc nữa, anh hát cho em nghe nhé!
Diễm lau nước mắt:
- Ừ! Anh hát đi, lớn lên em hát cho anh nghe!
- “Ai biết mẹ buồn vui, khi mẹ kêu ngoại tới gần để mẹ ngồi mẹ nhổ tóc sâu...”
Diễm phụng phịu:
- Thôi anh đừng hát nữa, buồn quá!
- Vậy ăn ổi đi.
Hai đứa ngồi dưới gốc gừa ăn ổi.
Sau này lớn lên, Diễm làm nghề tiếp viên karaoke, em hát cho hàng trăm người đàn ông nghe những bài tình ca buồn, nhưng chưa bao giờ được hát cho Phong nghe.
Bà ngoại của Diễm rất nghèo. Diễm hay ngồi coi bà ngoại làm nồi đất, bàn tay của bà thoăn thoắt, chỉ chút xíu, cục đất sét tròn vo thành cái nồi đất xinh xắn.
Diễm nhõng nhẽo:
- Bà ơi, bà hát cho cháu nghe đi!
- Mả cha mày! Bà đang bận. Không phụ bà lại còn quấy bà, bà đánh đòn bây giờ.
Mắng cháu vậy nhưng bà vẫn hát:
- Hò... ơ chứ giàu như Thạch Sùng xưa còn thiếu mẻ kho, huống chi em bậu lại so đo chuyện đời?...
- Thạch Sùng là ai vậy bà?
- Thạch Sùng là con thằn lằn đó, ông nhà giàu biến thành con thằn lằn, người Bắc gọi là con Thạch Sùng.
- Bà kể chuyện Thạch Sùng cho cháu nghe đi bà!
Bà bốc cục đất sét bỏ lên bàn xoay. Giọng ấm áp, bà kể:
- Ngày xửa, ngày xưa có một người tên là Thạch Sùng xuất thân nghèo khó, sau nhờ gặp thời mà trở nên giàu có. Lúc mới giàu lão cho đầy tớ đập bỏ tất cả vật dụng thuở hàn vi. Sau khi quá giàu lão thị của và thách đấu với một vị công tử. Hai bên thỏa thuận nếu vị công tử đưa ra một vật mà Thạch Sùng không có thì lão sẽ thua cả gia tài, còn ngược lại thì công tử phải thua tài sản cho lão. Vị công tử đưa ra cái gì Thạch Sùng cũng có. Cuộc đấu kéo dài bảy ngày, bảy đêm, khi vị công tử sắp phải thua Thạch Sùng vì cái gì vị công tử đưa ra Thạch Sùng cũng có, lúc đó có vị mưu sĩ hiến kế: “Thạch Sùng là trọc phú chắc chắn khi giàu lão sẽ đập bỏ những thứ đồ gắn liền với quá khứ của gã. Vì vậy chắc chắn lão không có cái mẻ kho, ngài mang cái ấy ra thách đấu, chắc chắn lão sẽ thua”. Quả thật khi vị công tử đưa cái mẻ kho ra lão Thạch Sùng đành thua cả gia tài. Quá tiếc của lão sinh bệnh chết, biến thành loài bò sát suốt ngày bám trên tường nhà mà tắc lưỡi nuối tiếc.
Kể xong bà thường chép miệng than rằng:
- Tiếc chi ba cái của cải trần gian mà khổ như vậy!
Anh Phong về thành phố học, Diễm tiễn anh ra bờ sông, anh vuốt tóc Diễm:
- Anh đi rồi đừng ra bờ sông tìm ổi rủi rớt xuống sông đó.
- Dạ anh đi, học giỏi nhé, mai mốt anh về em hát cho anh nghe.
Phong đi, Diễm buồn vô hạn, khi anh qua sông Diễm chạy về nhà khóc nức nở, khóc như hồi mẹ em bỏ đi.
Phong đi ít lâu, Diễm thành người lớn. Một hôm Diễm đang ngắm mình trong gương thì bà ngoại lảo đảo ngoài sân, khi đang gom mở nồi đất cho vào lò. Diễm chạy vụt ra:
- Bà ơi! Bà làm sao vậy? Ai cứu bà cháu với!
Ông Bảy Tánh chạy qua, bế xốc bà lên bỏ trên chiếc xe Honda 67 cà tàng của ông, chở qua bệnh viện bên kia sông.
Bà bị tai biến mạch máu não, nằm liệt cả năm trời, tiền bạc nhà cửa ra đi. Đang lúc khó khăn thì có một phụ nữ giúp em một số tiền, chị nói:
- Em cứ nhận đi, mai mốt làm được, trả chị.
- Em làm được gì?
- Đẹp như em thiếu gì việc làm, mai mốt chị xin việc cho, em đừng sợ, cứ lo cho bà đi đã.
Chị tên Hằng, mập mạp trắng trẻo, thân hình tròn trịa, hai má ửng đỏ, trang điểm đẹp, chị trạc ngoài bốn mươi.
Chị vào bịnh viện chăm sóc một người đàn ông. Chị nâng đầu người đàn ông đặt tựa vào ngực mình và mớm từng muỗng cháo. Ông ta luôn ngửa cái đầu băng trắng toát, lim dim tận hưởng cảm giác mềm mại từ hai bầu vú lớn của chị.
- Ráng đi cưng, ráng ăn hết bệnh mai mốt về nhà muốn gì em cũng chiều - Chị dỗ dành người đàn ông.
Người đàn ông nhăn nhó và đôi mắt luôn phóng tia nhìn đầy hoài nghi về phía chị. Ông ta nhập viện do tai nạn giao thông. Chiều nào người phụ nữ cũng đến, trang phục khá đẹp như đi hội. Những người trong bệnh viện rất quý chị vì chị hay giúp đỡ mọi người. Chị Hằng có cảm tình đặc biệt với Diễm, chị thường hay chia sẻ thức ăn cho hai bà cháu.
Diễm hồn nhiên nhận tiền của chị. Cho đến khi bà mất, Diễm nhận thêm của chị số tiền lớn để đưa bà về cù lao chôn cất, chị giúp Diễm lo ma chay cho bà. Khi bà mồ yên mả đẹp, chị đưa Diễm đi:
- Đến lúc em phải đi làm để trả tiền cho chị.
- Làm ở đâu chị?
- Ở nhà chị.
Nhà chị chính là nhà hàng karaoke Hạnh Phúc, nơi em đã gặp ông Tư Ngồng.
Đã qua tay vài người đàn ông, nhưng em chưa hể yêu ai. Bà chủ dạy em đủ ngón nghề để làm say đắm đàn ông, nhưng trong vòng tay ai, em cũng nhớ Phong, người bạn thời thơ ấu. “Phong ơi, anh ở đâu?” Những lúc một mình, Diễm thốt lên như thế. Ông Tư Ngồng mua nhà cho em ở thành phố, lâu lâu ông đưa em về cù lao và em đã ở đó hơn nửa năm nay... Lúc nào vắng ông, em lại ra sông. Em nhớ mùi ổi rài, nhưng không ai hái cho em. Và trong một lần lang thang ra sông em đã gặp lại người xưa...