Chương 3
Một người gào thét trong nước mắt,
làn da trên khuôn mặt bị cào nát.
Những hạt bụi máu xuyên qua cổ họng,
thi nhau nhảy múa
trong không khí.
Bạn có muốn được tận mắt
nhìn thấy hình ảnh này không?
Thi thể đã được chất lên xe của hắn.
Tính cách của hắn thật dị thường. Kẻ giết bạn của hắn là tôi, vậy mà hắn nhọc công vác thi thể lên xe của mình, cho tôi vào xe ngồi, và giờ đây hắn đang băn khoăn không biết nên xử lí cái xác ấy như thế nào. Chỉ cần mặc kệ cái xác và cứ quăng tôi ở đó là xong chuyện rồi, vậy mà hắn lại không làm thế. Hắn đang một mình suy tính đủ đường xem tình hình này phải làm gì. Dù vậy, hắn không hề rối trí hay hoảng loạn. Phải nói sao nhỉ? Trông hắn thậm chí còn rất thích thú với diễn biến này và đang cố suy nghĩ để tìm ra cách giải quyết tốt nhất.
Tôi gọi điện thoại cho anh. Anh lập tức bay đến ngay.
“Mày… lại giết người sao?”
Anh buồn bã nhìn tôi, sau đó liếc sang hắn.
“Thằng này là ai?”
Tôi lắc đầu. Thật sự tôi cũng chẳng biết hắn là ai nên không thể nào trả lời câu hỏi của anh được. Hắn là bạn của cái xác kia – đây là chuyện duy nhất tôi biết về hắn.
“Hay lần này lại đốt đi.”
Tôi vừa dứt lời thì hắn đã quay sang nhìn tôi bằng vẻ mặt vô cùng sửng sốt. Chỉ cần tôi đi cùng với anh, tôi có thể nói được.
“Đừng, đốt là dở lắm. Làm vậy sẽ chẳng đi tới đâu đâu,” Anh nói
“Đúng rồi. Xử lí thi thể bằng cách đốt khó lắm,” Hắn nhất trí với anh.
“Nếu vậy thì… phải làm sao?”
Người thật sự đã xuống tay giết người như tôi chẳng hiểu sao lại bị biến thành người ngoài cuộc đứng nhìn hai người họ đăm chiêu suy nghĩ cách xử lí thi thể. Nhưng với tôi, như vậy cũng tốt. Bản thân tôi hay cái xác kia có ra sao thì cũng chẳng hề gì.
Anh lại đưa ra một ý tưởng khác.
“Chặt xác rồi phi tang thì sao?”
“Không được, cách đó tốn quá nhiều công sức. Chúng ta nên chọn cách có thể xử lí cái xác nhanh gọn nhất có thể.”
“Nếu đốt xác là thất sách, hay là dìm đại xuống ao hồ gì đó đi.”
“Dìm thế nào cũng sẽ dễ dàng nổi lên thôi.”
“Cứ buộc cái gì nặng nặng vào là xong mà.”
“Không đơn giản như thế đâu. Nếu anh nhét nó vào một khối bê tông thì mọi chuyện sẽ khác, nhưng bây giờ mà đi mua bê tông thể nào cũng để lại dấu vết. Thế nhưng các cách khác thì cũng không ổn. Khí ga tích trong bụng sẽ biến thi thể thành một quả bóng bay, vì thế chắc chắn có lúc nó sẽ nổi lên.”
Hắn không hề lơ là bất cứ một chi tiết nào.
“Tích trong bụng, khí ga á?”
“Ừ, đó là khí sinh ra trong quá trình phân hủy. Vi khuẩn trong đường ruột sẽ làm nội tạng bị thối rữa. Khi khí ga xuất hiện thì toàn bộ thi thể cũng giống như một cái phao vậy.”
“Nếu vậy chỉ cần tạo một cái lỗ ở bụng là xong mà.”
“Hả?”
“Để cho bong bóng không phồng lên thì ngay từ đầu đâm thủng nó là được rồi.”
Hắn đồng ý với cách của anh, có lẽ nội dung bàn bạc đến đây là đã thống nhất.
Giờ nghĩ lại mới thấy đây chính là thời điểm bắt đầu mối quan hệ kì lạ giữa chúng tôi. Những kẻ tòng phạm.
Tính cách của hắn thật sự kì quái hơn ấn tượng ban đầu của tôi rất nhiều.
“Mày giỏi thật đấy… Ừm, tao cảm thấy phục mày luôn. Cách mày giết người là cả một nghệ thuật đấy. Mày là một nghệ sĩ giết người có tài năng thiên phú. Từ ngày đó trở đi sự ngưỡng mộ trong lòng tao dành cho mày càng ngày càng mãnh liệt hơn.”
Tóm lại ý của hắn là gì? Tôi chẳng hiểu gì cả. Thế nhưng, tôi không hề cảm thấy khó chịu. Bởi vì, thật ra tôi cũng đã lờ mờ cảm nhận thấy một điều. Có lẽ chính bản thân tôi cũng muốn xuống tay giết người thêm lần nữa.
Sau khi tự tay phóng hỏa căn nhà trong đó có bố mẹ của mình, tôi được người ta đặt cho biệt danh ‘F’, nhờ những trận ẩu đả, quyết chiến mà sự tồn tại của tôi được người khác công nhận. Có thể nói, tôi đã đặt cược cả mạng sống của mình vào điều đó. Sống hoặc chết, giết hay bị giết. Chỉ có những khoảnh khắc ngắn ngủi như thế tôi mới cảm nhận rằng mình đang sống. Thế nhưng xung quanh tôi lúc nào cũng có người, tôi toàn bị họ ngăn lại trước khi kịp giết một ai đó. Chẳng ai trong số họ thật sự muốn giết nhau. Ngay cả những đứa khác trong băng của tôi cũng không hề mong muốn một trận tàn sát nào cả.
Nhưng, hắn thì khác.
“Tao sẽ làm cho mày một cái sân khấu hoành tráng. Sân khấu giết chóc. Trên sân khấu đó mày có thể thoải mái giết bao nhiêu người tùy thích. Mày hiểu không?”
Hiểu. Nghe tuyệt đấy. Nhưng có thật là làm được như vậy không? Bình thường mà làm vậy sẽ bị cảnh sát tóm cổ ngay lập tức. Chưa gì đã thấy phần ‘giết bao nhiêu người tùy thích’ trong lời của hắn là dối trá rồi. Nhưng không hiểu sao trông hắn rất nghiêm túc.
Một buổi tối nọ, hắn đến đón tôi. Hắn bảo ngày mai là buổi trình diễn đầu tiên, nên hôm nay tôi phải đi với hắn. Tôi tin vào lời mời của hắn, và vừa cảm thấy háo hức vừa cảm thấy mình ngớ ngẩn làm sao. Nhưng những gì hắn nói là thật.
Buổi tối ngày hôm sau chúng tôi gặp nhau. Hắn dắt tôi đến một nơi nhìn như một câu lạc bộ thoát y. Có một hành lang dẫn vào bên trong, có phòng thay đồ, có sân khấu, có cả ghế ngồi khán giả. Hắn bắt tôi thay bộ áo liền quần bằng da yêu thích của tôi ra. Không phải là bộ mà ngày đó ông chú kia cho tôi, đây là một bộ đồ mới tinh. Sau đó hắn đưa cho tôi một chiếc mặt nạ. Trông như mặt nạ mà các tay đấu vật chuyên nghiệp hay dùng. Chiếc mặt nạ chỉ chừa chỗ trống cho mắt, ngay cả mũi và miệng cũng được che bằng lưới. Có hơi khó thở một chút. Dù vậy khi ngắm nhìn mình trong gương tôi cảm thấy lúc này mình đã sẵn sàng để giết người. Trông mình thật là ngầu.
Tôi ngồi chờ mãi ở phòng thay đồ. Tôi cảm giác số khán giả ngoài kia đang tăng lên từng giây từng phút, họ chuẩn bị lấp đầy các hàng ghế. Bầu không khí xung quanh đang báo hiệu một sự kiện trọng đại gì đó sắp diễn ra. Nhưng mà là chuyện gì mới được? Nếu những lời hắn nói là thật, không lẽ đây là show diễn chết chóc, nơi tôi có thể giết người ngay trên sân khấu sao? Nhưng, tôi phải giết ai? Hắn chẳng nói gì cho tôi biết cả.
“F, sắp đến lượt của mày rồi đó.”
Người đi đến gọi tôi là một người bạn khác của hắn, kẻ hôm đó đã nhanh chóng chạy thoát thân trong một khoảnh khắc tôi rời mắt khỏi hắn. Bạn của hắn bây giờ cũng có nghĩa là bạn của tôi, nhỉ? Thật là… không quen một chút nào.
Tôi rời khỏi phòng thay đồ, đi băng qua một hành lang hẹp để đến được khu vực cánh gà. Tôi nên làm gì? Tôi nên làm như thế nào? Hắn chưa từng bỏ ra buổi nào để trao đổi với tôi những điều cơ bản đó. Tôi chỉ biết nắm chặt con dao rọc giấy màu hồng như thể nó là bùa hộ mệnh của mình. Tôi chỉ có thể giết người bằng con dao này. Vì thế nếu phải giết một ai đó, quả nhiên không thể nào thiếu con dao này được.
“Rồi đó, F. Mày cứ làm những gì mày thích đi.”
Sau khi nghe bạn hắn nói thế, tôi bước ra sân khấu.
Ánh sáng trắng của ngọn đèn sân khấu rọi thẳng vào tôi, cả sân khấu chói lòa. Thế nhưng ngoài sân khấu ra, không gian xung quanh tối đen như mực. Cảm giác giống như cả thế giới giờ đây chỉ còn mình tôi cùng cái sân khấu này. Một thế giới phân định rạch ròi trắng và đen. Chính giữa sân khấu là một chiếc giường có gắn những bánh xe nhỏ, giống như những chiếc giường hay được đẩy dọc hành lang bệnh viện. Trên đó là một cô gái. Mắt, miệng, và cả tay chân của cô ta đều bị quấn chặt bằng băng dính màu đen. Tay cô ta được buộc ở hai bên thành giường giống như hình chữ V. Nửa thân trên không có lấy một mảnh vải. Đương nhiên tôi có thể nhìn thấy bộ ngực của cô ta. Chẳng hiểu sao trong một khoảnh khắc ngắn ngủi tôi lại cảm thấy xấu hổ.
Tôi bắt đầu ngắm nhìn cô ta thật kĩ. Làn da trắng mịn, thân hình chuẩn như người mẫu. Bầu ngực cân đối hoàn hảo nhấp nhô theo từng hơi thở. Không biết có phải cảm thấy căng thẳng hay không mà hơi thở của cô ta bắt đầu trở nên dồn dập. Tôi không biết cô gái này thật sự trông như thế nào, bởi vì mắt và miệng cô ta đã bị dán chặt bằng băng keo, thế nhưng tôi nghĩ chắc cô ta đẹp lắm. Ngay cả mái tóc của cô ta cũng mang một màu xám thật độc đáo và quý phái làm sao.
Cô có được một cuộc sống bình thường âu cũng hạnh phúc đủ rồi.
Nghĩ thế tôi cảm thấy bây giờ có giết cô gái này cũng chẳng sao. Tôi cầm cây gậy bóng chày cắm đầy đinh lên. Cô gái hoảng hốt quay mặt về phía tôi, có lẽ do tiếng động tôi vô ý gây ra thì phải. Hình như cô ta cảm nhận được điều gì đó từ bầu không khí trong khán phòng. Miệng cô ta ú ớ. Cô ta vặn người cố gắng thay đổi tư thế. Nhưng điều đó là không thể. Làm vậy chỉ khiến cô ta bị trói chặt hơn thôi.
Tôi chưa từng chơi bóng chày bao giờ, nhưng tôi có thể bắt chước cách mọi người chơi. Tôi xem phần mũi của cô gái trước mặt mình là một quả bóng chày và vung gậy bằng tất cả sức lực. Một cú homerun ngọt ngào hệt như một viên đạn xé toang bầu không khí lao thẳng vào cô gái.
“Á Á Á Á!”
LẠCH CẠCH LẠCH CẠCH. Cô gái giãy giụa dữ dội đến mức tưởng như chiếc giường sắp gãy vụn thành từng mảnh. Tới đây, lần đầu tiên tôi mới được nghe phản ứng từ hàng ghế khán giả khuất sau bóng tối đen ngòm ngoài kia. Vài tiếng hét khiếp đảm cất lên từ đâu đó.
Những giọt máu đỏ tươi thi nhau chảy ra từ vết thương. Màu đỏ bắt đầu lan ra, cảnh tượng này mới đẹp làm sao. Hóa ra tóc của cô ta không phải màu xám mà là màu nâu nhạt.
Tiếng ồn phát ra từ hàng ghế khán giả lúc này trở nên dữ dội hơn. Có lẽ họ đang cảm thấy phấn khích. Bọn họ đang khen ngợi, khích lệ tôi giống như những gì hắn đã làm. Tiếng hoan hô, mùi máu cùng sắc đỏ đẹp tuyệt trần. Tâm trạng tôi khoan khoái lạ thường. Tôi thật sự có thể cảm thấy mình đang sống.
Lần này tôi thử nhắm vào một bộ phận khác rồi vung gậy. Nhìn những chỗ mà cây gậy lướt qua, trong vòng vài giây ngắn ngủi, tôi cứ tưởng như mình đang nhìn mô hình cơ thể người hay được để trong các phòng thí nghiệm hóa sinh. Và tôi không phải chờ đợi lâu, ngay lập tức máu bắt đầu tuôn ra, nhuộm những thứ nó chạm tới bằng một màu đỏ rực rỡ.
“Tuyệt đẹp…”
Tôi nở nụ cười dưới lớp mặt nạ. Tôi muốn cô ta phải có nhiều màu đỏ hơn nửa. Phải rồi, phải như một quả dâu chín mọng. Trong lúc tôi mải mê theo đuổi niềm vui của mình, âm thanh trong khán phòng, giọng hò reo của các vị khách như trôi dần về nơi xa xăm nào đó.
Tôi đinh ninh rằng mình đã hành hạ cô ta đến mức hầu như khó có thể hình dung được dáng vẻ ban đầu, vậy mà lồng ngực đỏ lòm của cô ta vẫn còn phập phồng lên xuống một cách ngoan cố. Là do thể chất cô gái này đặc biệt tốt? Hay bởi vì con người vốn là một sinh vật bất tử nếu không ra tay bằng cách đó?
Cuối cùng thời khắc tỏa sáng cũng đã đến. Tôi từ từ rút con dao rọc giấy bén ngót màu hồng ra khỏi túi áo của mình.
3.1Thứ Bảy, ngày 23 tháng 8. 8 giờ sáng.
Reiko cùng Otsuka đứng trên tầng một Sở Cảnh sát Kameari, trước quầy trực của đội giao thông. Bằng bất cứ giá nào cũng phải gặp được trưởng đơn vị Imaizumi và giám sát đơn vị Hashidzume trước buổi họp. Bởi vì cô muốn họ tập trung điều tra ngọn ngành thông tin mà Otsuka tìm được. Cả Kanehara và Namekawa đều tham gia vào chương trình giết chóc ‘Strawberry Night’ nên họ mới bị giết. Reiko và Otsuka đều thống nhất với suy nghĩ đó.
Các điều tra viên của Sở và Tổng Bộ lần lượt đi ngang qua họ. Trong số đó có Ishikura, người đang ung dung bước, nách kẹp tờ báo.
“Tổ trưởng, chào buổi sáng. Cô đứng đây có việc gì vậy?”
“A, may quá. Thật ngại quá, nhưng không biết anh Tamotsu có thể sắp xếp cho tôi một phòng họp nhỏ không?”
“Đã rõ, không thành vấn đề. Không lẽ… tổ trưởng lại tìm ra cái gì à?”
Một đôi mắt quan sát tinh tường. Quả nhiên là Ishikura.
“Ừm. Anh biết ai tìm ra manh mối lần này không? Là Otsuka đó.”
Nghe xong Ishikura nheo mắt nhìn Otsuka. Cô biết từ trước đến giờ Ishikura vẫn luôn để ý dõi theo Otsuka. Cả hai đều là mẫu cảnh sát hình sự rất giống nhau.
“Cậu làm thế thật à?”
“À không, chỉ là vô tình thôi.”
“Được được. Cậu làm tốt lắm.”
Ishikura không lên cầu thang mà đi dọc hành lang tiến về phía văn phòng. Reiko thoáng nhìn thấy thân hình của anh nhún nhảy, nhưng có lẽ vừa rồi cô chỉ tưởng tượng mà thôi.
Những người tập trung ở phòng họp gồm có Reiko, Imaizumi, Otsuka, Kikuta và Ishikura. Còn Yuda, cô dặn cậu đứng chờ ngoài hành lang, khi nào thấy Hashidzume thì phải dẫn vào đây ngay.
Được một lúc, cánh cửa phòng họp mở ra, nhưng người bước vào không phải là Yuda lẫn Hashidzume.
“Ô kìa, mới sáng bảnh mắt mà mọi người đã thậm thà thậm thụt làm gì vậy?”
“Lão đầu đá…”
Từ hàng rào sừng sững do bốn nhân viên lực lưỡng của gã tạo nên, gã bước lên phía trước. Tuy nhiên tình huống này Reiko cũng đã tính đến. Giả như nếu gã không thấy nhóm của Reiko đến phòng họp của ban điều tra, thì với bản tính của gã, sẽ không bao giờ có chuyện gã ngoan ngoãn ngồi đó và chờ đợi. Cô không biết gã đã làm như thế nào mà mò được tới đây, nhưng Katsumata mà cô biết là một người có thể mở tung từng cánh cửa có trong Sở Cảnh sát Kameari, thậm chí gã sẽ không ngần ngại kiểm tra từng cánh cửa của tủ đựng dụng cụ vệ sinh, gã sẽ làm tất cả để tìm ra được nhóm của Reiko. Nhưng vốn dĩ ngay từ đầu Reiko cũng không có ý định giấu giếm hay lẩn trốn gì cả. Làm vậy chỉ khiến bản thân mình bị hạ xuống đẳng cấp của Katsumata thôi.
“Chúng tôi không lén lút làm gì cả. Chỉ là chúng tôi có điều cần trao đổi với nhau trước khi tham gia cuộc họp thôi. Xét cho cùng cũng là để cuộc điều tra có thể tiến triển thuận lợi hơn.”
“Ô hô. Vậy thì chắc tổ trưởng không cảm thấy phiền nếu tôi dự khán buổi trao đổi này đâu nhỉ?”
“Mời ông cứ tự nhiên.”
Ngay lập tức gã tiến lại gần, rất tự nhiên chẳng gợn chút ngần ngại hay giữ kẽ nào. Gã ngồi phịch xuống bên cạnh Imaizumi. Đám nhân viên của gã vẫn đứng án ngữ ở đằng sau.
Katsumata ghé người vào vai Imaizumi.
“Con chim sáo bé nhỏ ấy cứ ríu rít mãi không thôi nhỉ, Imaharu?”
Reiko không hiểu gã đang nói đến chuyện gì.
“Chắc ví của ông xẹp lép rồi.”
“Ông nói linh tinh cái gì vậy? Mất trí rồi à?”
“Hôm qua ông đến Shinjuku phải không?”
“Gì… chứ? Tôi chẳng hiểu ông đang nói cái gì cả.”
Reiko cũng không hiểu gì hết. Nhưng cô cảm nhận được người chiếm ưu thế trong cuộc trao đổi trên là Imaizumi. Mà cũng đúng thôi, cấp bậc của anh ta cao hơn nên điều đó là quá hiển nhiên.
Được khoảng hai, ba phút sau, Yuda dẫn Hashidzume vào phòng họp.
“Trời ơi, biết rồi, khổ lắm. Đừng có kéo tôi nữa!”
Anh nhìn quanh một lượt, xác nhận các gương mặt đang ở trong phòng họp này. Từ vị trí đứng của từng người, có lẽ anh cũng biết Reiko là người chủ trì cuộc họp.
“Lại là cô nữa. Không lẽ lần này cô tính huy động đến cả lực lượng phòng vệ của đất nước Nhật Bản luôn sao?”
Hashidzume ngồi vào ghế trống bên kia của Imaizumi.
“Làm ơn ngắn gọn thôi, cuộc họp sắp bắt…”
“Vâng.” Reiko ngắt lời anh.
“Tôi đã nhờ người phụ trách trên đó hoãn cuộc họp 30 phút nếu chúng ta không lên đúng giờ.”
Hashidzume trông như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng anh chỉ im lặng, dù cho mặt mày anh méo mó tỏ ý khó chịu lắm.
“Cả mấy cậu cũng mau ngồi xuống đi.”
Reiko đưa tay chỉ hàng ghế ở phía đối diện, các nhân viên của Katsumata cũng ngoan ngoãn ngồi vào chỗ trống.
“Được rồi Otsuka, cậu hãy bắt đầu đi.”
“Vâng.”
Otsuka đưa tài liệu cho Imaizumi và Hashidzume. Trong đó là nội dung cả hai đã soạn thảo vào ngày hôm qua, dựa trên bản tóm tắt ngắn gọn những gì Reiko đã quan sát được ở Ikebukuro. Phần quan trọng nhất được đánh dấu bằng bút dạ.
Katsumata vẫn rất tự nhiên, gã đọc tài liệu một cách ngấu nghiến.
Otsuka bắt đầu giải thích.
“Đây là thông tin tôi lấy được từ Tashiro Tomohiko trong buổi gặp mặt vào ngày 19. Anh ta là bạn thân của Namekawa từ thời sinh viên. Anh ta kể có lần Namekawa kể với mình một trang web tên là ‘Strawberry Night’. Tuy nhiên lúc đó anh ta không để tâm lắm vào câu chuyện đó nên chỉ nghe được một nửa, nhưng khi biết tin Namekawa bị giết, anh ta mới chú ý tới chi tiết ‘Show diễn giết chóc’ trong lời của Namekawa. Anh ta bắt đầu băn khoăn: liệu nó có liên quan gì đến cái chết của Namekawa không? Sau khi đắn đo anh ta đã kể cho tôi chuyện này.
“Khi tôi tìm kiếm trên mạng, cũng như nội dung của tài liệu, ‘Strawberry Night’ là một đề tài bàn luận trên một website khác từ trước khi vụ án xảy ra. Trong tài liệu cũng có bản in nội dung các cuộc trao đổi trên đó, nhưng nó khá là khó hiểu, vậy nên xin mọi người hãy xem phần tôi đã tóm tắt ở phía dưới. Hẳn mọi người cũng sẽ thấy ‘Strawberry Night’ mà những người này đang nói tới thật sự có khá nhiều điểm chung với vụ án lần này.
“Trước hết là chi tiết thời điểm tổ chức ‘Show diễn giết chóc’, có thể là ngày Chủ nhật thứ hai của mỗi tháng. Hình như trong các bài viết có một quy luật gì đó thống nhất các ngày tổ chức show diễn. Bài viết này ghi là ngày 13 của mỗi tháng, trong khi bài viết kia lại là ngày 10. Thế nhưng có một thành viên khẳng định chắc nịch là ngày Chủ nhật thứ hai, và tôi thấy đó là ý kiến hợp lý có thể tổng hợp tất cả ý của những người khác. Thành viên đó lại còn đưa ra nhiều nhận xét khá thú vị về các bài viết còn lại nữa.
“Tiếp theo là về cách thức. Theo những người này, khán giả sẽ xem cảnh nạn nhân bị giết trên sân khấu, điều này thì đơn giản rồi, nhưng điểm khiến tôi băn khoăn nhất là chi tiết người bị giết trên sân khấu sẽ được chọn ra từ những khán giả có mặt vào ngày hôm đó. Tức là bản thân khán giả cũng không biết khi nào mình trở thành vật tế. Có thể Kanehara và Namekawa là khán giả của chương trình, thế nhưng đến một ngày nọ đột nhiên họ biến thành vật tế bị giết trên sân khấu. Nếu suy nghĩ theo hướng này, chúng ta có thể giải thích được sự mất tích liên tiếp của họ vào ngày Chủ nhật thứ hai, và thực tế họ cũng bị giết vào ngày Chủ nhật thứ hai ấy thật.
“Điểm thứ ba, theo các bình luận, bằng cách thông thường không thể nào xem được trang chủ của ‘Strawberry Night’. Có lẽ nó là một trang web chỉ có thể tìm thấy trên mạng trong một thời điểm nhất định thôi. Chỉ trong thời gian giới hạn đó người dùng mới truy cập vào trang web được. Ngoài thời gian đó, cho dù truy cập vào cùng một liên kết, trang web đó cũng không xuất hiện. Thử đi thử lại bao nhiêu lần kết quả cũng sẽ giống nhau. Vì thế số lượng người xem được rất hạn chế. Hơn nữa, hầu hết những người đó lại chọn cách kể gián tiếp nên tính xác thực không cao. Tuy nhiên, có rất nhiều ý kiến nói về đoạn phim được chiếu trên trang chủ đó, có cả cảnh cắt đứt cổ họng người bằng dao rọc giấy. Kẻ thủ ác thản nhiên kề dao rọc giấy vào cổ họng nạn nhân, và rạch ngang một đường… đó chỉ là một đoạn phim trên máy tính nên không ai dám khẳng định nó không phải là ngụy tạo, thế nhưng số đông người xem đều cho rằng đoạn phim ấy rất chân thực.
“Tổng hợp từ những điều trên, có thể Kanehara lẫn Namekawa đều tìm được trang web ‘Strawberry Night’, không những thế họ còn đi xem chương trình giết người đó. Namekawa bị chọn làm vật tế vào tháng trước, còn Kanehara là vào tháng này, sau đó họ bị giết. Ngoài ra, khi tôi thử lần theo những bài viết trong quá khứ, tôi tìm được một trang thảo luận cũ về ‘Strawberry Night’. Thời điểm là tháng 10 năm ngoái. Tính tới giờ là mười tháng, số nạn nhân ít nhất cũng phải mười người.”
“Chờ đã.”
Hashidzume giơ tay ra cản lời Otsuka.
“Cuộc tìm kiếm ở hồ Trong diễn ra tận năm ngày, ngoài Namekawa ra chúng ta đâu tìm thêm được thi thể nào khác.”
Lúc đó Katsumata cũng chêm vào, chẳng biết gã có ý gì.
“Vậy ý cậu là chúng ta nên tìm ở những cái hồ khác nữa hả?”
Hashidzume trừng mắt nhìn Katsumata, nhưng anh lập tức hướng ánh nhìn về Otsuka.
“Bài báo cáo của cậu ngay từ đầu cũng chỉ toàn theo người này, theo người kia, nghe nói này nọ. Không phải chính bản thân nó cũng chỉ là truyền đạt gián tiếp nội dung vốn không hề có tính xác thực sao? Nếu vậy thì về bản chất nó có khác gì với câu chuyện về Khẩu Liệt Nữ* đâu.”
Phải, chính là chỗ đó đó Hashidzume.
Reiko đứng dậy. Cuối cùng cũng đến lượt của cô.
“Giám sát đơn vị. Trong thời điểm hiện tại, ‘Strawberry Night’ là giả thuyết duy nhất có thê liên hệ đến cái chết của nạn nhân và lý giải cho những hành động bí ẩn của họ. Có vô số những vết cắt, chứng tỏ đây là một sự hành hình công khai, hay nói cách khác đây là cách để thu hút sự chú ý của khán giả. Màn tra tấn man rợ trên sân khấu chính là điều không thể thiếu để dẫn dắt người xem vào tiết mục chính của show diễn. Tiếp theo là vết cắt trên cổ họng nạn nhân. Đây có lẽ cũng giống như đoạn phim trên mạng, kẻ thủ ác đã kết liễu nạn nhân ngay trên sân khấu. Nếu chọn cách ra tay mà người xem không biết rõ là nạn nhân có chết hay không thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Quả nhiên là nên chọn cách giết khoa trương mà bất cứ ai nhìn vào cũng có thể biết được ngay. Chính vì thế mà kẻ thủ ác quyết định cắt đứt động mạnh cảnh, nơi máu có thể phun ra nhiều và sống động nhất. Tiếp theo là về vết rạch lớn nơi ổ bụng. Nghi vấn này cũng đã sáng tỏ từ trước rồi. Mục đích là để có thể xử lý thi thể một cách gọn gàng bằng cách phi tang xuống hồ. Nếu ‘Strawberry Night’ là có thật, tôi nghĩ chắc chắn cả Kanehara và Namekawa đều bị sát hại vì hai người họ đã dính vào nó.
“Tuy nhiên, những lời của giám sát đơn vị cũng rất chính đáng. Báo cáo vừa rồi của Otsuka có tính xác thực quá thấp. Toàn bộ nội dung báo cáo của cậu ta chẳng qua chỉ dựa vào những lời kể gián tiếp trên mạng, vì thế chắc chắn sẽ có nhiều người nghĩ đây chỉ đơn thuần là một truyền thuyết đô thị khác mà cư dân mạng truyền tai nhau thôi.
“Vì vậy, thưa giám sát đơn vị, ngay cả bản thân tôi cũng không có ý định xem ‘Strawberry Night’ là manh mối chính thức trong vụ án này. Tôi chỉ nghĩ đây là một giả thuyết đầy nghi vấn mà chúng ta cần phải loại bỏ. Không nhất thiết phải huy động công sức của toàn thể thành viên trong ban điều tra. Chỉ cần tổ của tôi thôi cũng được rồi, mong anh hãy cho phép chúng tôi hành động.”
Katsumata hậm hực nhìn Reiko. Cũng phải thôi. Reiko đã tính đến việc Hashidzume sẽ không đồng tình với việc theo đuổi điều tra một truyền thuyết đô thị, vậy nên cô mới bàn bạc với anh trước khi hành động. Nếu mọi việc tiến triển theo hướng này, cô có thể đường đường chính chính độc chiếm manh mối ‘Strawberry Night’. Công khai, chính đáng như thế này thì ngay cả Katsumata cũng không thể có cơ hội để ra tay.
Muốn độc chiếm manh mối quan trọng là phải làm như thế này quý ngài đầu đá ạ.
Katsumata nghiến răng tức tối, hai mày gã cau lại. Cảnh tượng này khiến Reiko cảm thấy khoan khoái.
“Nhưng nếu là cả tổ Himekawa thì cũng hơi quá. Đúng không, Imaizumi?”
Imaizumi gật đầu tán thành ‘Cũng đúng nhỉ’.
“Này Himekawa, cô để lại hai người tiếp tục công tác điều tra thông tin.”
Reiko nhìn Ishikura và Yuda. Hai người họ nhanh chóng hiểu ý và gật đầu.
“Vậy thì manh mối này tôi, Otsuka và Kikuta có thể đi điều tra, đúng không?”
Hashidzume chỉ tay về phía cô.
“Vậy cụ thể cô định làm gì và làm như thế nào?”
“Vâng. Từ những thông tin bên tôi có được, nếu show diễn giết người đó được tổ chức, thì tôi nghĩ trước hết là nơi biểu diễn đó cũng phải ở trong một khu vực tương đối sầm uất. Nếu không như thế, khi tầm vài chục người cùng tập trung vào một địa điểm, thể nào cũng bị những người xung quanh nghi ngờ. Bước đầu chúng tôi sẽ đến Shinjuku, Shibuya, Ikebukuro và những nơi tương tự thế. Cụ thể là những nơi có ghế dành cho khán giả và sân khấu. Ngoài ra cũng không thể bỏ qua những nơi bình thường không kinh doanh loại hình sân khấu như vậy. Câu lạc bộ thoát y, nhà hát nhỏ, câu lạc bộ nhạc sống, tóm lại là những nơi hiện đang bỏ hoang hoặc không được sử dụng. Chúng tôi sẽ đến từng nơi, bất kể là tòa báo địa phương, tòa soạn tạp chí khiêu dâm hay các công ty bất động sản. Để tìm ra những nơi bỏ trống khớp với những điều kiện trên, chúng tôi sẽ không bỏ sót một nơi nào.”
Mỗi khi cuộc điều tra nhích thêm được một bước, trong lòng Reiko cũng hân hoan như thể mình giảm cân thành công vậy.
Cùng chiến đấu thôi, Reiko.
Giọng nói vang lên lúc đó là lời cô tự động viên bản thân mình? Hay đó là lời cổ vũ của linh hồn Sata vọng đến? Ngay chính Reiko cũng không biết rõ.
“Nguy rồi…”
Katsumata lầm bầm.
Thế nhưng, lúc đó Reiko chỉ nghĩ đó đơn thuần là lời bộc lộ sự cay cú khi thua cuộc của Katsumata mà thôi.
3.2Otsuka cùng Kitami được phân công điều tra những khu vực sầm uất ở Ikebukuro.
Quận Toshima, Ikebukuro, Shinjuku, Shibuya rồi tới cả Tokyo, những nơi có vô số những con phố tấp nập. Trung tâm thương mại Tobu, Seibu, Mitsukoshi, Parko, Marui, Sunshine 60. Gần chục cửa hàng điện máy. Nhà sách rộng bao la. Cửa hàng đồ ăn thức uống nằm san sát nhau trên những con phố. Rạp chiếu phim, Karaoke, trung tâm trò chơi, Pachinko, câu lạc bộ khiêu dâm, khách sạn. Những con đường đông nghịt người, số lượng hàng quán, thông tin nhiều đến mức khiến người tiếp nhận cũng phải bối rối. Khó mà có thể nghĩ đến một nơi nào khác không phải là nơi này.
Otsuka để ý đến một tiệm Fashion Health* ở ngay trước cổng ra phía Bắc, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu khi vừa bước ra khỏi cổng. Tầng hầm của một tòa chung cư cũ. Bầu không khí lắng đọng ở nơi cầu thang phảng phất mùi rêu. Mỗi lần xuống một tầng là mồ hôi nhớp nháp khó chịu lại chảy ra, nhưng khi xuống đến tầng cuối cùng và mở được cánh cửa với lớp sơn trông có vẻ rẻ tiền, ngay lập tức hơi lạnh sẽ tràn ra ngoài như thể phía bên kia cửa là ngăn đông của tủ lạnh.
“Kính chào quý khách.”
Người tiếp đón cậu bằng một giọng chào không có sức sống vừa rồi là một người phụ nữ trang điểm đậm, chừng hơn năm mươi tuổi. Bà ta ngồi ở một cái quầy nhỏ hẹp, sau lưng là vài chục tấm hình chụp chân dung của các cô gái trẻ được dán sẵn. Sau khi nhìn kĩ từng tấm, dù không có cô gái nào quá đặc sắc, nhưng nếu so với bà cô này thì cô nào trong ảnh cũng trở nên đáng yêu hết. Gương mặt người phụ nữ lúc này khiến cho người đối diện liên tưởng đến những con cóc mà bọn trẻ con hay bắt bỏ vào hộp.
“Bây giờ vào luôn đi, bên trong đang rảnh đấy.”
Người phụ nữ quay người lại toan chỉ tay lên mấy tấm hình.
“À không, không phải vậy… tôi là người từ Tổng Bộ.”
Otsuka đưa thẻ cảnh sát ra, người phụ nữ ngay lập tức tái mặt, bà ta nuốt nước bọt một cách khó nhọc. Nhìn phản ứng đó Otsuka biết ngay phía sau chắc chắn có điều gì mờ ám không được để cảnh sát biết, nhưng thật đáng tiếc, hôm nay mục đích cậu đến đây không phải là chuyện đó. Tréo ngoe hơn, bây giờ cậu đang trong tư thế của một người đến ‘tầm sư học đạo’, vì vậy cậu càng không được làm bà ta hoảng sợ.
“À không phải cháu đi kiểm tra đâu ạ. Chỉ là cháu đang điều tra một vụ án khác và có vài chuyện cháu không rõ lắm, mong bác chỉ dạy.”
Nét mặt người phụ nữ không giấu được sự ngờ vực, thế nhưng bà ta vẫn quay người lại ngồi ngay ngắn để tiếp chuyện với Otsuka.
“Hả…?”
“À cho cháu hỏi, bác có biết ở khu này có câu lạc bộ thoát y, hay những cửa tiệm nào có sân khấu mà gần đây ngừng kinh doanh không ạ?”
“Hả? Câu lạc bộ thoát y ngừng kinh doanh?”
“Dạ, quán bar hay bất cứ cái gì cũng được.”
“Hả… Cậu muốn biết những nơi dẹp tiệm thật sao?”
“Vâng.”
“Cậu cảnh sát này ngộ ghê.”
Người phụ nữ vặn vẹo cái cổ bị lấp dưới những ngấn mỡ, cố gắng lục tìm trong trí nhớ. Thật không may, có vẻ là bà ta không nghĩ ra được nơi nào cả. Nếu vậy thì thôi, cậu cũng không cảm thấy phiền lòng. Ngay từ đầu cậu cũng chẳng hy vọng mình thu được thông tin hữu ích gì ở đây cả.
“Thôi không sao ạ. À mà bác có thể giúp cháu chuyện này không ạ?”
“Hở, chuyện gì vậy cậu?”
“Bác còn giữ mấy cuốn tạp chí khiêu dâm số cũ không? Nếu có bác cho cháu xin mấy cuốn nhé.”
“Số cũ? Không phải là tạp chí số mới sao?”
“Dạ, những số trong vòng một năm gần đây, càng nhiều càng tốt ạ.”
“Cậu cảnh sát này càng lúc càng khác người…”
Thế nhưng, lần này cậu không phải thất vọng. Người phụ nữ đem ra mười cuốn tạp chí Back Number, tạp chí khiêu dâm nổi tiếng dễ tìm thấy trong các cửa hàng tiện lợi. Số cũ nhất là cuối năm ngoái, đây có thể nói là thu hoạch đầu tiên cho ngày hôm nay.
“Chúng hơi cũ một chút, cậu thông cảm. Cậu cứ cầm về hết đi. Đỡ công tôi đem đi vứt, có khi tôi phải cảm ơn cậu đấy chứ.”
Otsuka cảm ơn người phụ nữ. Sau đó cậu cùng Kitami ôm mấy cuốn tạp chí và rời khỏi cửa tiệm.
Ôi đống tạp chí… cứ khệ nệ ôm như thế này đi điều tra tiếp thì cũng dở.
Bây giờ điều cả hai phải làm là tìm một cái túi thật chắc.
Otsuka cùng Kitami đi vòng qua cổng phía Tây. Cả hai chiếm một góc trong cửa hàng thức ăn nhanh máy lạnh mát rượi nằm trên tầng hai và bắt đầu giở các cuốn tạp chí ra. Họ vừa đọc vừa đối chiếu nội dung trang giới thiệu các cơ sở kinh doanh tình dục giữa các số báo khác nhau. Có cơ sở nào ngưng hoạt động không? Cùng một địa chỉ, có cơ sở nào đổi tên hoạt động tiếp không? Họ đặc biệt tập trung vào những quán bar, sân khấu thoát y.
Được hồi lâu, Otsuka để ý đến một câu lạc bộ thoát y có tên ‘Sakura House’, nơi này đã biến mất trên phần quảng cáo lẫn phần hướng dẫn từ số tạp chí tháng 3. Cậu cũng cố tìm xem ở địa chỉ đó có cơ sở tên gọi khác hoạt động hay không, nhưng không có. Cậu tìm thêm ở số tháng 4 và tháng 5, cũng không có. Tự nhiên cậu nhớ ra, địa chỉ thuộc khu phố khách sạn ở cổng phía Bắc. Chắc chắn câu lạc bộ thoát y này nằm ở khu vực đó. Otsuka ghi lại địa chỉ của Sakura House, đây là một ứng cử viên sáng giá và cậu cần phải đến đó để điều tra.
Kitami đang chăm chú nghiên cứu những số tạp chí gần nhất. Không biết có phải cậu ta đã quen dần với những phần việc nhàm chán từ vụ của Namekawa hay không mà cậu ta đang tập trung cao độ để tìm kiếm, khiến Otsuka chẳng có gì để phàn nàn. Được một lúc, Otsuka nghe Kitami báo cáo. Khá nhiều các cơ sở đóng cửa, có thể là vì kinh tế suy thoái, hầu hết là các cơ sở Fashion Health. Có rất nhiều trường hợp cơ sở khác kinh doanh cùng loại hình dịch vụ mở cửa khai trương tại chính địa chỉ đó dưới một cái tên khác.
Có lẽ những cơ sở Fashion Health vô can… cũng nên.
Từ sau buổi trưa mới chính thức bắt đầu công tác thu thập thông tin. Đầu tiên là tòa nhà Sakura House, nơi đã biến thành một căn nhà trống. Khi họ liên hệ với nhân viên bất động sản theo thông tin liên lạc được ghi trên biển hiệu, cũng giống kết quả nghiên cứu tạp chí của họ, người nhân viên xác nhận cuối tháng 1 cơ sở kia đã phá sản. Từ đợt đó trở đi nơi này bị bỏ trống suốt, hơn nữa cấu trúc của tòa nhà này mang tính đặc thù rất kén người thuê, vì thế đến tận bây giờ vẫn chưa thể tìm được người thuê tiếp theo.
“Vốn là ông chủ tòa nhà cũng đang có ý định cải tạo lại để đổi sang ngành nghề khác. Nhưng mà cậu cũng thấy đấy, xung quanh chỉ toàn là các khách sạn tình nhân thôi. Kinh doanh khách sạn ở đây thì khó, mà ngay cả bản thân nó cũng không phù hợp với các ngành ổn định khác. Nói thật là ông ta cũng đang đau đầu lắm.”
Otsuka ngỏ ý muốn vào trong để xem, người nhân viên bất động sản gật đầu đồng ý một cách dễ dàng.
Cả ba người vừa gạt những giọt mồ hôi thi nhau lăn trên mặt vừa đi đến tòa nhà trống Sakura House. Cửa chính là cửa tự động, vì tòa nhà đã ngắt điện nên chúng ta không thể vào bên trong qua lối này - Người nhân viên vừa nói vừa mở cửa phía sau.
Bên trong tối đen như mực, cũng là một lẽ đương nhiên. Bầu không khí ẩm ướt ứ đọng bên trong tòa nhà kết hợp với sự oi bức đến ngột ngạt khiến hơi nóng như từ một nồi nước sôi đang bốc lên, bám chặt lấy khuôn mặt họ. Nhờ ánh sáng bên ngoài, họ có thể nhìn thấy một căn phòng trống như văn phòng, bên trái và phải của căn phòng đó đều có lối đi vào. Người nhân viên gạt cầu dao lên rồi vừa bật từng cái công tắc đèn vừa đi về phía trước.
“Đây là sân khấu này.”
Một sân khấu hầu như không có chiều sâu, nhưng thực tế các vũ công cũng chỉ nhảy ở phần sân khấu vươn ra đến chỗ khán giả thôi, có lẽ vì vậy mà sân khấu chật một chút cũng không sao.
“Sau khi cơ sở kia ngưng hoạt động, có ai từng thuê nơi này không?”
“Không có ai cả.”
“Cũng không có trường hợp nào thuê một đêm sao?”
“Hừm, không có đâu. Bởi vì nhìn xem, cậu cũng thấy đấy, mọi thứ ở đây đều được phủ màn hay tấm vải gì đó đúng không? Ngay cả đèn của khu vực sân khấu, cậu thấy không? Bóng đèn ở đó đã bị tháo ra hết rồi. Chỗ khán giả cũng không có cái ghế nào. Trong tình trạng như thế này mà chỉ thuê một buổi tối thì cũng không thể làm được, đúng không?”
Không hẳn. Nếu là chương trình giết người thì chỉ cần như thế này là đủ.
Khác với suy nghĩ của người nhân viên kia, Otsuka cảm thấy một nơi tồi tàn như thế này lại phù hợp với ‘Strawberry Night’ hơn cả. Trên phần sân khấu vươn về phía khán giả mờ mờ tối là hình ảnh Kanehara bị trói chặt tay chân, kẻ thủ ác đã lôi anh ta ra đó, đặt một tấm kính lên người anh ta trước khi dùng một vật đầu tù nện vào. Nó có thể là một cây gậy đánh bóng chày hoặc cái gì tương tự thế.
Rốt cuộc thì những khán giả ngồi ở dưới theo dõi cảnh tượng này từ đầu đến cuối, họ nghĩ gì trong đầu? Khoái trá? Nếu thế thì họ đã không còn là con người nữa rồi. Thậm chí họ còn không màng đến khả năng bản thân họ cũng có thể trở thành vật tế. Còn nếu ngược lại, suy nghĩ đó là thương cảm thì sao? Nếu thế tại sao không ai ra tay cứu? Cả Kanehara và Namekawa đều thật sự bị giết ngay trước mắt họ, vậy mà tại sao? Phải rồi, bởi vì chẳng ai có ý định muốn cứu cả. Nếu vốn dĩ họ là những con người suy nghĩ được như vậy thì họ cũng chẳng đến xem show diễn này rồi.
“Ừm, cậu thấy sao?”
Otsuka đột ngột bị kéo về thực tại.
Phải rồi. Chính vì anh ta không tìm được ai thuê nơi này, nên nó thật sự không được sử dụng. Thế nhưng, chẳng phải như vậy có nghĩa nếu ai đó đột nhập trái phép vào bên trong là họ có thể sử dụng được sao?. Chỉ cần mở khóa thật khéo bằng một cách nào đó, rồi việc còn lại là đóng cửa nhốt mình bên trong, như thế thành ra việc chuẩn bị show diễn quá đơn giản. Ngoài ra còn tạo điều kiện cho khách hàng không bị nhòm ngó vì họ không phải đi vào từ cổng trước.
Nghĩ đến đây khiến cậu lại một lần nữa cảm nhận được sự nhạy bén đáng kinh ngạc trong trực giác của Himekawa, chỉ cần đọc qua nội dung các bài viết trên mạng cô đã có thể khẳng định ‘Hiện trường phải là những câu lạc bộ thoát y, nhà hát nhỏ hoặc câu lạc bộ nhạc sống đã ngưng hoạt động ở một khu phố sầm uất nào đó’. Quả thật, khi cậu nhìn thấy một nơi như thế này, cậu cảm thấy không có nơi nào có thể phù hợp hơn với chương trình giết người. Thậm chí để có thể độc chiếm manh mối này cô còn dám dựng lên một màn kịch ngay trước mặt các sếp lớn. Cô đã khéo léo hướng suy nghĩ của cấp trên – Giám sát đơn vị Hashidzume – Theo ý mình muốn và đã thành công trong việc ngăn chặn mọi ý đồ của gã Katsumata. Chiêu bài mưu mẹo đó chắc chắn không phải từ kinh nghiệm hay nỗ lực mang lại. Mà là trực giác và tài năng. Và bản thân cậu cũng thấy đó cũng là những tố chất quyết định sự khác nhau giữa mình và Himekawa.
Thôi, mình hãy cứ là mình, chỉ cần làm việc thật chăm chỉ là được rồi…
Otsuka nhìn quanh một lượt nơi sảnh mình đang đứng.
Chắc mình cũng nên nhờ đội khám nghiệm xem qua nơi này một chút thì hơn.
Tạm thời bây giờ cậu cũng thu được một chút thông tin gì đó để báo cáo trong cuộc họp, Otsuka vuốt ngực thở phào.
Cậu tiếp tục điều tra thêm một quán bar thông thường khác và một quán bar dành cho người đồng tính hiện tại đang kinh doanh dưới một cái tên khác sau khi đổi chủ.
Hầu hết các quán bar khi sang nhượng đều tìm được người thuê mới rất nhanh, vì thế khoảng thòi gian chúng bị bỏ không chỉ khoảng hai tuần ngắn ngủi từ giữa tháng 3 đến tháng 4. Xâu chuỗi những thông tin trước và sau, chúng khó có thể là nơi được sử dụng để tổ chức ‘Strawberry Night’.
Về quán bar dành cho người đồng tính, khi cậu gặp một nhân viên bất động sản khác để tìm hiểu về quán bar kia, người đó cũng đã kể cho cậu nghe về nó. Trước đây do người chủ ở đó đi trốn nợ nên nó bị bỏ không từ tháng 3 đến tháng 5. Người chủ hiện tại là một người hoàn toàn khác, nhưng vì lý do nào đó mà anh ta lại tiếp tục kinh doanh quán bar. Khi cậu hỏi thử xem nơi đó có cho người nào thuê trong khoảng thời gian ba tháng đó không, câu trả lời cũng giống như Sakura House: Không.
Để chắc chắn hơn cậu nhờ anh ta đưa vào quán bar đó. Thế nhưng nơi đó đã được tu sửa nâng cấp thành một quán bar có quy mô lớn nên chẳng còn mang chút dấu vết gì của quá khứ cả. Sàn, tường, trần nhà đều được làm mới toàn bộ. Giả như ở đây là nơi tổ chức ‘Strawberry Night’ đi chăng nữa thì cũng chẳng có cách nào để điều tra. Đội khám nghiệm có cố cách mấy chắc cũng không tìm ra nổi một vết máu. Còn những thanh gỗ hay viên gạch nào lưu lại những thứ như thế chắc cũng đã được vứt trong đống phế thải xây dựng và xử lí sạch sẽ từ đời thuở nào rồi. Nhưng vốn dĩ họ cũng không điều tra cơ sở đang hoạt động bởi vì nó chẳng có chút triển vọng nào cả.
4 giờ 51 phút chiều. Otsuka quay về nhà ga Ikebukuro. Đứng trước cầu thang dẫn xuống tầng hầm, cậu quay lại nhìn Kitami.
“À, thành thật xin lỗi nhưng mà…”
Kitami khẽ nhíu mày.
“Vâng, có chuyện gì vậy ạ?”
Otsuka đánh liều nói thẳng.
“À, ừm… thật khó xử quá, tôi không biết phải nói sao nữa nhưng mà… không biết cậu có thể cho tôi tách ra hành động riêng khoảng một tiếng được không?”
“Từ bây giờ luôn ạ?”
“Ừ. Thật có lỗi với cậu quá.”
Các vết nhăn giữa hai cặp chân mày của Kitami lúc này còn hằn sâu hơn nữa.
Otsuka đã hứa gặp một người. Nhưng đó là một nhân vật mà cậu không muốn những công chức loại Một ưu tú như Kitami phải dây vào. Dù vậy Otsuka vẫn mong Kitami có thể hiểu được tâm trạng của cậu khi dám thẳng thừng thốt lên câu ‘Tôi muốn tách ra làm việc riêng’. Thật lòng cậu không ghét Kitami.
“Kitami, nếu cậu là một cảnh sát hình sự thuộc một đồn cảnh sát bình thường, có lẽ tôi sẽ cố tình bỏ rơi cậu để hành động một mình. Thành viên đội Một… à không, tất thảy những viên cảnh sát hình sự ở Tổng Bộ, ai cũng từng làm như thế ít nhất là một hoặc hai lần. Nhưng tôi không muốn làm vậy với cậu. Cậu là công chức ưu tú, có lẽ ở nơi nào đó trong tương lai tôi sẽ gặp lại cậu trong một tình cảnh, vai vế hoàn toàn khác, chuyện đó làm tôi đắn đo mãi… quả thật là điều đó cũng có thể xảy ra. Thế nhưng, cậu không hề để tâm đến cấp bậc tuần tra của tôi, lúc nào cậu cũng hết mực tôn trọng tôi, đi cùng tôi để hỗ trợ, đó mới là điều quan trọng hơn cả. Tôi không muốn đáp lại sự tử tế đó bằng hành động vô lễ. Chính vì thế tôi mới nói thật lòng mình cho cậu biết. Một tiếng thôi là đủ rồi. Xin cậu hãy cho tôi chút thời gian…”
Otsuka cúi đầu. Kitami vẫn đứng thẳng, cậu chàng im lặng một hồi lâu. Otsuka không biết lúc này nét mặt của cậu cảnh sát trẻ này đang như thế nào, nhưng sự im lặng của cậu lâu một cách đáng sợ.
“Anh Otsuka, anh hãy ngẩng đầu lên đi.”
Giọng nói chạm đến tai Otsuka lạnh lùng hơn cậu nghĩ. Quả nhiên là cậu ta tức giận thật rồi. Có lẽ cậu ta cảm thấy bị xúc phạm khi bị Otsuka đối xử như một gánh nặng không hơn không kém, mặc dù cả hai là cộng sự. Hoặc có thể cậu ta không thích cách Otsuka nói về cảnh sát hình sự ở Tổng Bộ, rằng ai cũng phải có hành động như thế này. Dù lý do có là gì đi chăng nữa, Kitami nổi giận là đương nhiên. Gặp phải chuyện như thế này chắc chắn ai cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng Kitami à, tôi không thể nói cho cậu biết sự thật được.
Nói một cách cụ thể hơn, lát nữa Otsuka sẽ tiến hành điều tra phi pháp. Cậu chỉ đơn giản là không muốn cảnh sát hạng Một ưu tú như Kitami biết được chuyện này. Vả lại nếu cậu ta bất chợt nổi tính nghĩa hiệp đòi đi theo thì Otsuka sẽ càng khó xử hơn nữa. Nếu sau này người khác phát giác ra chắc chắn sẽ lớn chuyện. Kitami chỉ vừa bắt đầu trên con đường làm cảnh sát, Otsuka tuyệt đối không muốn lý lịch của cậu ta phải dính một vết nhơ nào vì chuyện này. Cậu chỉ mong chàng cảnh sát trẻ này ở nguyên vị trí của mình, cậu ta sẽ không phải chịu trách nhiệm bởi lẽ cậu ta chẳng biết gì cả.
Otsuka ngẩng đầu lên.
“Nếu tôi làm cậu cảm thấy khó chịu thì…”
“Không có gì. Tôi hiểu mà.”
Nụ cười gượng gạo nở trên khuôn mặt của Kitami pha lẫn một chút cay đắng.
“Tôi hiểu phận sự của mình. Lần này cũng nhờ trưởng Sở cảnh sát đỡ lời tôi mới được phép tham gia vào Ban chuyên án. Khi nhận được quyết định đó, tôi đã dặn lòng không được gây phiền phức làm vướng tay vướng chân các vị cảnh sát khác. Tôi nghĩ bây giờ chính là thời điểm tôi phải làm như thế.”
“Kitami…”
Chàng cảnh sát trẻ nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay sang trọng.
“Vậy từ giờ tôi sẽ đi đâu đó giết thời gian cho tới 6 giờ. Đến 6 giờ tôi nên làm thế nào nữa?”
Otsuka lại cúi đầu xin lỗi thêm lần nữa.
“Xin lỗi. Đến lúc đó tôi sẽ gọi cho cậu, rồi sau đó chúng ta sẽ cùng quay về Ban chuyên án. Cậu thấy như vậy có ổn không?”
Kitami im lặng gật đầu đồng ý.
Nơi người đàn ông tên Tatsumi Keichi hẹn gặp Otsuka là một quán rượu nhỏ.
Trong cửa tiệm hẹp và sâu như hang lươn này chỉ có một cái quầy cùng lắm đủ chỗ cho sáu người ngồi. Cho dù hôm nay có là cuối tuần đi chăng nữa thì có lẽ cũng hiếm khi có khách đến vào giờ này thì phải. Thấy Otsuka vừa mở cửa lập tức một người phụ nữ có lẽ là Mama* ở quán tiếp đón cậu bằng một nét mặt cảnh giác.
“Kính chào… quý khách.”
“Tôi có hẹn ở đây.”
Như thể đã hiểu được tình hình, Mama nhoẻn miệng cười.
“À à, thì ra là khách của Keichi.”
Bà ta đon đả đưa tay mời cậu ngồi vào ghế.
Otsuka không biết giữa người phụ nữ này và Tatsumi có mối quan hệ như thế nào. Tatsumi Keichi chỉ mới hai mươi mấy tuổi, trong khi đó người phụ nữ này rõ ràng đã ngấp nghé bốn mươi. Nếu là cặp nam nữ bình thường khác thì sự kết hợp này thật khập khiễng. Tuy nhiên, nếu là tên Tatsumi đó thì cũng có thể xảy ra chuyện như thế này lắm. Otsuka thầm nghĩ thế, mặc dù chẳng có căn cứ gì.
Tatsumi sống trong một thế giới khác biệt hoàn toàn với Otsuka, nói cho dễ hiểu đó chính là thế giới ngầm. Theo dõi, đột nhập, nghe trộm, chụp lén, hack máy tính. Dù hoạt động theo cách vi phạm đạo đức nghề thám tử nghiêm trọng nhưng hắn rất có tiếng. Tóm lại hắn là một tay săn thông tin chuyên nghiệp vì tiền mà không từ mọi thủ đoạn để moi cho bằng được manh mối nào đó. Khách hàng lâu năm của hắn là băng đảng tội phạm lớn nhất Nhật Bản, Yamatokai.
Hồi còn làm việc ở đồn cảnh sát, Otsuka đã từng bắt hắn đem ra khởi tố vì tội xâm phạm gia cư bất hợp pháp. Cho đến tận bây giờ, Tatsumi Keichi là tên tội phạm duy nhất mà Otsuka tự tay bắt được. Phán quyết của tòa lúc đó là bản án tù hai năm, và án treo ba năm. Tatsumi căm hận Otsuka. Khi cậu liên lạc với hắn, cậu cũng thừa biết điều đó. Cũng thật mỉa mai làm sao, ngoài Tatsumi Keichi ra, Otsuka không biết bất kì một nhân vật nào khác làm công việc như thế này.
5 giờ 5 phút chiều. Chiếc chuông đồng nhỏ treo trên cửa reo lên, một người thanh niên mặc áo chim cò bước vào quán. Hắn ta là Tatsumi.
“A, Tatsumi, vị đây…”
Tatsumi không buồn đưa mắt nhìn người phụ nữ, hắn đi vào ngồi bên cạnh Otsuka.
“Cơn gió nào đưa anh đến đây tìm tôi vậy?”
Tatsumi phun ra một câu rồi tháo cặp kính mát đen thui của hắn ra. Keo vuốt tóc bết chặt trên mái đầu màu vàng của hắn bốc lên một mùi gắt khó chịu. Không biết hắn có vọc thứ máy móc gì đó không mà các đầu ngón tay bên phải đang đặt trên quầy của hắn lấm lem đen nhẻm.
“A, hẹn gặp cậu gấp như thế này thật xin lỗi.”
Otsuka không nói vào trọng tâm. Mà không, đúng hơn là không thể nói được.
Thấy cậu ngồi im lặng một lúc, Mama hỏi cậu muốn uống gì. ‘Chỉ cần không phải rượu là được,’ cậu trả lời. Người phụ nữ đem ra cho cậu một ly trà ô long, còn Tatsumi là một chai bia lạnh. Tatsumi uể oải đưa chai bia lên miệng, nhưng nhìn hắn uống có vẻ rất ngon lành. Otsuka lén nhìn hành động của hắn rồi bắt đầu mở lời.
“Thật ra… tôi có việc muốn nhờ cậu.”
Ngay tức thì Tatsumi phụt bia ra ngoài, họng hắn bị nghẹn, hắn sặc dữ dội. Hắn vừa ho sù sụ vừa lấy tay đấm vào ngực mình. Mama đứng phía bên kia quầy bar đang lau phần bia do hắn phun ra.
“Hả… anh trai, anh vừa nói gì vậy?”
“À, chắc cậu bất ngờ lắm, nhưng mà tôi đang nghiêm túc đấy.”
“Ông anh có ý thức được lời mình vừa nói không đó?”
“A, ý thức được chứ.”
Tatsumi đặt chai bia xuống quầy bar. Hắn cắn răng thật chặt, tập trung nhìn vào cái kệ xếp mấy chai rượu Whisky ngay trước mặt mình. Mama nhìn chằm chằm về phía này như để đánh giá tình hình, nhưng bà tuyệt nhiên không chêm vào lời nào. Có lẽ ở đây được gia cố thêm lớp cách âm chuyên dụng cho các phòng hát karaoke, nên cậu không nghe thấy âm thanh nào từ bên ngoài. Hình như vẫn còn hơi sớm nên quán vẫn chưa bật nhạc nền. Sự tĩnh lặng đè nặng lên không gian nhỏ hẹp của quán khiến người ở đó khó lòng chịu đựng nổi. Mình có nên lên tiếng trước không? Trong lúc cậu đắn đo khổ sở Tatsumi đã mở lời trước.
“Ông anh, khi không đùng đùng đòi gặp tôi rồi giờ bảo có việc muốn nhờ, rốt cuộc là sao vậy? Việc mà cảnh sát hình sự như anh giao cho tôi làm chắc cũng phải dơ bẩn lắm đây. Anh tính đẩy tôi vào chảo dầu hả? Cớm thì được phép làm như vậy à? Nè ông anh, trên đời có cả chuyện như thế này sao?”
Otsuka không thể trả lời ngay. Bởi vì những lời Tatsumi nói hoàn toàn đúng. Dù biết vậy, nhưng cậu không có cách nào khác ngoài nhờ vả Tatsumi.
“… Tôi biết rõ hơn ai hết việc này rất ích kỉ. Nhưng tôi chỉ biết cậu thôi. Ngoài cậu, tôi không thể nghĩ ra một ai khác.”
“Tôi không biết gì hết đâu.”
Otsuka cúi đầu.
“Cậu hãy nghe tôi nói một chút thôi cũng được. Chuyện là tôi đang điều tra một vụ án giết người. Từ trước đến giờ tôi chỉ toàn hỗ trợ người khác, tôi đã ở vị trí đó rất lâu rồi. Lần tôi bắt được cậu phải gọi là chuyện thật sự hy hữu. Nói thật, tôi hầu như chưa từng bắt được một tên tội phạm nào. Nhưng vụ án lần này tôi lại vô tình có được một manh mối cực kì quan trọng. Thằng đó khá là tàn bạo. Theo những thông tin tôi nắm được ở thời điểm hiện tại, hắn là một tên tội phạm vô cùng tàn ác và bệnh hoạn. Thậm chí còn phức tạp nữa. Có lẽ cũng chưa ai từng thấy nhân dạng thật sự của hắn. Vì thế tôi muốn đẩy nhanh tiến độ điều tra bằng manh mối mình thu được. Nhưng ngặt một nỗi nó là thứ cảnh sát khó có thể đụng tới. Một manh mối mang tính quyết định như thế mà cảnh sát lại không thể sử dụng được.”
“Cái ông này, nãy giờ nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu gì hết.”
Tatsumi hừ mũi cười thầm. Cũng đúng thôi. Bởi vì Otsuka cố thuyết phục hắn mà không đả động gì về nội dung của vụ án. Tuy nhiên, dù nghĩ đến khả năng hắn sẽ không nhận lời, cậu cũng không thể nào nói chi tiết về vụ án được. Cho dù có giải thích về tình cảnh hiện tại của Otsuka và Himekawa đi chăng nữa thì cũng chẳng đi tới đâu.
Quả nhiên, mình chỉ còn cách đó mà thôi.
Otsuka nhấc người khỏi chiếc ghế. Cậu chen người vào khoảng hẹp giữa quầy bar và tường rồi từ từ cúi người quỳ rạp trên mặt đất.
“Xin cậu hãy giúp tôi, Tatsumi. Xin cậu hãy im lặng và nhận lời nhờ vả của tôi.”
Gương mặt của Himekawa hiện lên trong đầu cậu.
Himekawa yếu ớt đã ngã quỵ trong vòng tay của Kikuta sau cuộc nói chuyện riêng với Katsumata. Từ trước đến giờ cậu chưa từng nhìn thấy hình ảnh ấy. Rốt cuộc mối quan hệ giữa cô và Katsumata là gì? Dạo gần đây gương mặt cô trông còn mệt mỏi hơn trước. Hôm qua khi Otsuka gọi cô đến Ikebu