Chương 4
Reiko và Kitami đến một cửa hàng mới được đổi chủ gần đây, hai căn đang rao bán nhưng chẳng thu được kết quả gì khả quan.
Ôi! Mình đang làm cái gì thế này…
Trong lúc đi loanh quanh các con phố ở Ikebukuro, cô bắt gặp người quen ở Tổng Bộ tại những nơi không ngờ nhất. Lý do hiển nhiên chẳng cần phải nói, họ đang đi điều tra tin tức liên quan đến cái chết của Otsuka trong khu vực gần đó. Nếu là thường ngày, cô hẳn chẳng tiếc gì một câu chào, bởi vì vốn dĩ cô đã quá quen với đội cơ động và các cảnh sát ở Tổng Bộ, vậy mà lúc này mỗi lần thấy ai là cô tự nhiên nấp vào đâu đó ngay.
Reiko cũng có trách nhiệm một phần trong sự hy sinh của Otsuka. Cô vẫn chưa tìm được lý do vì sao cậu lại hành động đơn độc, nhưng chỉ riêng việc cô không nắm bắt được chuyện đó rõ ràng là do cô đã quản lý cấp dưới không nghiêm. Bản thân cô trong thời điểm bây giờ cũng đã yếu đuối đến mức cô muốn có thể trải qua một ngày trọn vẹn mà không phải cảm thấy nợ nần tội lỗi gì cả.
Bởi vì Reiko cố tránh mặt các đồng nghiệp khác nên với tình trạng điều tra thậm thụt này cô cũng chẳng thể nào dò hỏi đến nơi đến chốn. Cô cũng cẩn thận lắng nghe những lời kể của đối phương, nhưng không tài nào phân tích thông tin chớp nhoáng ngay lúc đó được. Đây còn không xứng đáng được gọi là điều tra, tất cả đều là những thao tác nhàm chán, vô vị, chỉ đơn thuần chạy theo những câu chữ của người khác trong đầu mình. Cô hoàn toàn không dám nghĩ những việc như thế này sẽ bắt được thủ phạm. Thật đáng thương. Thật tội nghiệp. Nhưng dường như cô không thể nào dễ dàng gạt bỏ cảm giác chán ghét bản thân nặng nề này. Trong lúc nó âm ỉ thiêu đốt Reiko, chỉ có thời gian vô tình là tiếp tục trôi qua một cách lãng phí.
Đồng hồ trên tay cô đã quá 6 giờ rưỡi. Đến thời điểm này cứ kết thúc tại đây và quay về ban điều tra cũng không thành vấn đề, nhưng đột nhiên cô nhớ buổi trưa Kitami có kể mình đã tìm được mấy tòa nhà trống. Nghĩ đến việc tham dự cuộc họp điều tra cô thấy lòng nặng trĩu. Thôi, dù có ra sao thì cứ coi như là giết thời gian vậy.
“Chà, hay là bây giờ chúng ta ghé qua tòa nhà trống cậu kể hồi trưa xem sao nhỉ?”
Kitami gật đầu ngay với vẻ mặt rạng rỡ. Cả hai lại bắt đầu rảo bước trên đường phố Ikebukuro lúc chập choạng tối. Bầu không khí nóng nực ngột ngạt như những luồng hơi phả ra từ dàn nóng của máy điều hòa. Âm thanh huyên náo ầm ĩ như một bức tường đồ sộ dựng lên chắn ngang đường họ đi. Đám đông đang xô đẩy, đan vào nhau, rồi lại tách ra mỗi người một ngả. Ngay cả một hình ảnh thường ngày của nơi đô thị sầm uất trong mắt của Reiko bây giờ cũng chỉ là một bức vẽ khoa trương giả tạo.
Đi trên đường Meji hướng về phía Mejiro, băng qua trung tâm thương mại Seibu, càng đi thì số người đang hối hả đến nhà ga từ hướng ngược lại càng lúc càng đông hơn hẳn những người đang đi cùng chiều với Reiko và Kitami.
Họ cứ đi mải miết và cuối cùng cũng đến lúc ngay cả người đi chung đường với họ cũng thưa thớt dần.
“Là chỗ này.”
Kitami nói chắc nịch rồi tự tin rẽ sang bên phải. Reiko cũng im lặng đi theo.
“Chỗ tôi kể là chỗ này… thật sự nơi này đã được xây dựng khá hoàn chỉnh rồi. Cửa sổ còn ốp cả kính. Tuy nhiên cửa ra vào thì chưa… có lẽ chúng ta nên liên lạc với nhân viên bất động sản nào đó để hỏi qua tình hình trước thì hơn.”
Từ đường Meji rẽ vào đây chỉ mất vỏn vẹn hai đến ba phút. Từ đây đến nhà ga cũng không thể gọi là xa. Nơi này chắc chắn không phải là địa điểm tồi đến mức không hút được khách.
Kitami đã cất công chỉ ra nơi này. Nhưng thật đáng tiếc, tòa nhà trông không phải là nơi thích hợp với ‘Strawberry Night’ cho lắm.
“Không hiểu sao tôi chỉ thấy chỗ này giống như những căn chung cư bình thường khác thôi…”
“Vậy… vậy ạ. Nhưng mà tổ trưởng nhìn xem, tầng hai và tầng ba được làm rộng ra để thu hút người thuê.”
“Rộng thì có rộng, nhưng lại có cửa sổ, như vậy chẳng phải những người bên ngoài có thể nhìn rõ mồn một những gì diễn ra bên trong sao?”
“Nhưng vẫn có thể sử dụng phần ở phía sau mà, có lẽ không nhìn thấy được đến đó đâu.”
“Ừm… cũng có thể.”
“Vị trí mặt bằng cũng không tồi tí nào.”
“Ừ, ừm, có lẽ…”
“Đây nữa, dây nhợ gì ở đây cũng đã tuột ra hết.”
Kitami dùng một tay đè vào hàng rào chuyên dùng trong các công trường xây dựng lúc này đang chắn giữa tòa nhà và đường đi.
“Tổ trưởng nhìn xem. Có thể dễ dàng lẻn vào bên trong này.”
“À, phải rồi ha…”
Reiko lơ đễnh gật đầu.
Thật điên mất thôi.
Dù suy nghĩ như thế nào đi nữa, Reiko cũng chẳng nhìn ra bất cứ điều gì ở tòa nhà này. Tuy nhiên trước mặt một Kitami hăng hái khác thường như thế thật khó có thể thẳng thừng nói ‘Thôi, xem nữa cũng không được gì đâu Có lẽ chính Kitami cũng cảm thấy có trách nhiệm trong cái chết của Otsuka, vì vậy cậu ta đang ra sức hỗ trợ điều tra không ít thì nhiều, dù thân là công chức quốc gia, cậu ấm trong nhà, tuổi chỉ tầm hai hai, hai ba. Xem ra cô phải thừa nhận những mặt dễ thương của chàng trai này thôi.
“Ừm cũng phải. Vậy chúng ta đi xem qua một vòng xem sao.”
Nhìn thấy Reiko mỉm cười Kitami cũng gật đầu, mặt mày rạng rỡ hạnh phúc.
Hàng rào này có lẽ ngay từ đầu chẳng có chức năng phòng tránh việc đột nhập trái phép từ bên ngoài. Thậm chí lối ra vào còn chưa lắp cửa, nó chỉ là một khối xi măng khoét một lỗ hình tứ giác mở toang hoác. Bước vào bên trong có thể nhìn thấy những chiếc bao tải chứa đầy đất cát và vật liệu thừa bị vứt la liệt trên sàn.
Cho dù chương trình giết người này có nổi tiếng đến mấy cũng không thể nào mời khán giả đến một nơi như thế này được.
Khi vào bên trong tòa nhà, cô có thể cảm thấy hơi nóng tỏa ra từ bức tường ở hai bên lối đi. Nhiệt độ trong căn phòng kín gió thậm chí còn nóng nực, ngột ngạt hơn bên ngoài. Ở phía trong cùng là giếng thang máy thông lên đến sân thượng, bên phải là cầu thang được bọc bên ngoài bởi các mảng xi măng bong tróc nham nhở.
“Chúng ta thử lên lầu xem sao.”
Kitami hăm hở leo lên trước. Reiko cũng bắt đầu đặt chân lên các bậc thang theo sau cậu.
Họ chẳng mất nhiều thời gian để lên được tầng hai. Quả nhiên tầng này được chia thành hai gian rất rộng rãi. Tầng ba phía trên là một căn phòng rộng thênh thang. Mở tiệm kinh doanh ở đây được quá đi chứ. Cơ sở chăm sóc sắc đẹp, quán ăn, cửa hàng kinh doanh quần áo…
Reiko đi dọc căn phòng rồi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Khoảng cách giữa hàng rào khi nãy và lối vào xa hơn cô nghĩ. Từ bên ngoài nhìn vào khó có thể biết, nhưng nếu nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ này, mọi tòa nhà, cơ sở quanh đó trông như gần hơn. Ngay phía chính diện là lưng của một tòa nhà giữ xe, kế bên là một bãi giữ xe ngoài trời. Ánh đèn điện ở khu vực nhà ga ở đằng xa tít. Không ngờ khi bước vào bên trong, cô mới biết nơi đây buồn tẻ hơn tưởng tượng của mình rất nhiều.
Otsuka cũng vì đi khảo sát mấy tòa nhà trống như thế này mà bị giết sao?…
Vốn dĩ câu lạc bộ nhạc sống đó đã bị bỏ không, chẳng còn ai ở đó. Hung thủ giết Otsuka đã ở trong bóng tối và rình rập sau lưng Otsuka không biết từ lúc nào. Sau đó hắn dùng một vật đầu tù đập vào đầu rồi dùng còng tay khống chế Otsuka, và cuối cùng kết liễu bằng một viên đạn xuyên qua đầu.
Ai? Hắn là ai?…
Trong quá trình điều tra độc lập, có lẽ Otsuka đã nắm được manh mối nào đó. Nếu vậy đó chắc chắn phải là điều cực kì hệ trọng. Có khi Ban chuyên án ở Ikebukuro đã bắt tay tìm kiếm manh mối quan trọng đó rồi. Khi đó tất cả các câu trả lời về cái chết của Otsuka lẫn show diễn giết chóc đều quy về Ikebukuro.
Tuy nhiên bây giờ chuyện này ra sao cũng được. Nếu là Reiko của ngày trước, chắc chắn lúc này trong cô đang sục sôi tinh thần ganh đua, nhất định phải tự mình tìm ra sự thật. Nhưng giờ Reiko chẳng còn tâm trí nào dành cho chuyện đó. Ai cũng được, vì từ tận đáy lòng, cô chỉ muốn tên hung thủ giết Otsuka bị bắt nhanh nhất có thể.
Đây thật sự là những cảm xúc trong lòng bạn bè, gia quyến của nạn nhân ư?
Bất chợt cô nhận ra từ trước đến giờ, cô chỉ xem những cuộc điều tra án mạng như là trò chơi. Thật xấu hổ và nhục nhã làm sao khi các vụ án giết người trong mắt cô chẳng khác gì một trò chơi mô phỏng, nơi cô có thể tự do thể hiện mình. Kusaka đã nói với Reiko ‘Chỉ cần cô tự tay bắt được hắn’, nhưng lúc này cô nghĩ mình hoàn toàn không có tư cách gì để làm thế cả. Vụ án của Otsuka hay Ban chuyên án Toda, đằng nào cũng được. Cô muốn ai đó sớm đưa ra một kết luận để chấm dứt toàn bộ loạt án mạng liên tiếp này.
Có lẽ sẽ là Trụ sở Cảnh sát Tỉnh Saitama. Không biết bây giờ Ban chuyên án bên đó như thế nào rồi nhỉ?
Reiko sực nhớ đến chín túi xác nằm la liệt bên bờ hồ trường đua thuyền Toda. Chín cái xác được quấn trong tấm bạt màu xanh. Chín nạn nhân bị giết trước Kanehara và Namekawa.
Kanehara, Namekawa và chín người đó. Kanehara, Namekawa và chín người… trước đó?
Trong đầu Reiko đột nhiên nảy ra một nghi vấn. Tại sao xác của Kanehara và Namekawa ở hồ Trong trong khi chín người kia lại ở trường đua thuyền Toda?
Tại sao một điều đơn giản như thế này đến tận bây giờ mình mới nghĩ tới?
Bỗng dưng cô nhớ lại lời của Ioka. Ngày đầu tiên Ioka đã nói gì nhỉ?
‘Sau vụ án đó độ khoảng tháng 4 tôi chuyển sang Sở Cảnh sát ở Oji. Rồi từ đó lại chuyển về đây, từ tháng trước tôi đã bắt đầu làm phiền mọi người ở đây rồi.’
Tháng trước. Tức là Ioka đã làm việc tại Sở Kameari từ tháng 7. Hắn đã chuyển công tác đến Sở Kameari. Ioka có nói trước đó mình ở Sở Oji, và vụ án lại được phát hiện ở Kameari thay vì Toda. Địa điểm vứt xác đã chuyển từ Toda đến Kameari.
Rồi Otsuka bị giết.
Cô có cảm giác toàn bộ máu trong cơ thể mình rút đi nhanh như những hạt cát trôi tuột xuống khoảng không bên dưới đồng hồ cát. Nhưng cảm giác đó không làm cô khó chịu dù chỉ là một chút. Trái lại cô còn thấy vui mừng khi đột nhiên cảm giác đó xuất hiện. Bằng tất cả ý chí và sức mạnh, Reiko hạ quyết tâm phải đối mặt với nỗi sợ hãi đang len lỏi trong các mao mạch.
Quả nhiên đã tới lúc rồi. Chính vì vậy nên hắn mới chuyển tới chỗ của mình. Đành phải vậy thôi phải không chị Sata…
Reiko vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng về phía Kitami, cô cất giọng hỏi.
“Này Kitami, có phải thời sinh viên cậu từng ở trong câu lạc bộ đua thuyền?”
“Hả?”
Giọng nói có phần kích động. Vài giây sau đó là một sự im lặng ghê người bủa vây.
Cuối cùng Kitami hạ giọng nói tiếp.
“Khi không cô nói vớ vẩn cái gì vậy?”
Giọng nói thô lỗ như thể phát ra từ một người hoàn toàn khác.
“Thật là không thể chịu nổi loại đàn bà như cô.”
Cảm giác như Kitami đang rút cái gì đó ra. Tiếng đồ vật trượt trên vải phát ra khe khẽ. Khi quay người lại, ngay trước mắt cô là họng súng chĩa thẳng vào mình.
“Đừng manh động!”
Ngón cái bàn tay phải gạt mở chốt an toàn. Reiko lập tức nghiêng đầu.
“A!”
Tia lửa, tiếng súng nổ, hơi thuốc súng nóng như muốn thiêu đốt.
Đạn bay xuyên qua tai phải của Reiko. Cảm giác như vừa có một quả bóng vô hình phát nổ kế bên thái dương bên phải. Và bây giờ phần tai bên đó là không còn nghe thấy được gì nữa.
“Nguy hiểm quá… đừng cử động đột ngột như vậy. Nhỡ tôi giật mình bắn trúng thì sao?”
Trước đó, trong vài giây ngắn ngủi Reiko cũng đã tưởng tượng đến tình huống này, và nó đã thật sự xảy ra. Nhưng trái lại, điều đó chỉ khiến Reiko càng thêm sửng sốt. Cô không thể nào tin được những chuyện đang diễn ra trước mắt mình. Cô kinh ngạc với điều mình đã lường trước.
Kitami… cậu thật sự là hung thủ sao?
Tuy nhiên Reiko không thể thốt ra một lời nào. Cô ấn chặt tai phải của mình rồi khuỵu xuống.
Kitami không hề có ý định ngừng tay, hắn vẫn chĩa họng súng về phía Reiko. Một khẩu súng tự động đường kính 38 cm. Viên đạn đã xuyên thủng đầu Otsuka là loại Parabellum. Hoàn toàn trùng khớp. Thế nhưng chắc chắn Kitami đã ngồi trong quán cafe vào thời điểm Otsuka bị giết. Như vậy nghĩa là sao?
Trên khuôn mặt thanh tú rất giống Kitami kia hiện lên một nụ cười lạnh lẽo.
“Ban đầu khi nghe cô nói hung thủ lục lọi phía trong ổ bụng của nạn nhân, tôi đã không nhịn cười được. Nhưng bắt đầu từ lúc cô đặt câu hỏi liệu có phải thực sự ý định ban đầu của hung thủ là dìm xác của Kanehara xuống hồ Trong không thì… tôi thật sự đã giật mình đấy. Đã vậy còn mò được đến tên Fukazawa đã chết từ tháng trước nữa. Quả thật là một phát hiện rất quan trọng.”
Lần này Kitami không dùng đến súng, hắn dùng tay đấm vào bụng Reiko.
“Ư!”
Bữa trưa của cô đang cuộn lên. Cơn nóng lạnh vây chặt lấy cô, cổ họng đờ ra như bị nhét đầy đá. Còn hơi thở…
“Thật ra chính tôi cũng phạm phải vài sai lầm, nhưng tôi luôn theo dõi hành động của cảnh sát hình sự mấy người. Quả nhiên là không thể xem thường được. Tôi không nghĩ sẽ có ngày mọi chuyện đi xa đến mức này…”
Kitami ung dung lấy chiếc còng ra khỏi túi mình.
4.2Katsumata bước ra khỏi thang máy bên tòa nhà mới của bệnh viện Đại học Y trung ương.
Lần trước khi đến đây Katsumata đã thành công trong việc dùng tiền mua chuộc một cô y tá, Kurihara Akiko. Lúc gã tìm người hỏi thăm Y cục họp ở chỗ nào thì tình cờ gặp cô ta trước nhà bếp. Khuôn mặt trang điểm khéo léo và mang nét điển hình của những kẻ xiêu lòng trước vài đồng bạc lẻ, chính là cô nàng y tá ngày hôm đó.
“Này, cho tôi hỏi chút. Cô có biết y tá Kurihara đang ở đâu không?”
Vừa dứt câu hỏi, gã quay người lại và tình cờ bắt gặp Kurihara Akiko.
“A!”
Hai người chạm mặt nhau. Cô ta chủ động nắm tay Katsumata kéo gã ra chỗ cầu thang ít người qua lại.
Xuống đến chiếu nghỉ của cầu thang tầng dưới, cô ta đứng lại. Sau khi nhìn xuống xác nhận không có ai đi lên cô mới quay mặt về phía Katsumata.
“Thật đúng lúc. Cháu vừa tính gọi điện cho bác đây.”
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Cô y tá gật đầu quả quyết.
“Hai ngày trước vào lúc nửa đêm, Fukazawa Yukari đã trốn khỏi bệnh viện.”
“Cái gì?”
Điều cô ta nói có nghĩa là vào ngày Otsuka bị giết, Yukari không ở bệnh viện.
‘Nếu vậy tại sao cô không báo cho tôi biết tin này vào hai ngày trước? Cô nghĩ tôi trả mấy đồng cắc đó cho cô để làm gì hả?’. Dù muốn quát cô ta một trận cho hả dạ, nhưng gã vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Bởi vì nếu gã làm ầm lên bây giờ, những chuyện tiếp theo gã sắp nói sẽ đổ sông đổ biển hết.
“Mấy chuyện như thế này lần sau bé Akiko phải báo cho bác sớm hơn nhé…”
“Người ta đã cố lắm rồi mà bác còn nói vậy nữa.”
Cô ta dẩu môi giận dỗi.
“Công việc của cháu không phải trực đêm. Với lại hôm qua là ngày nghỉ của cháu, thậm chí cháu còn không phải là y tá phụ trách của cô ta nữa. Cháu chỉ vừa biết chuyện này lúc nãy thôi nên cháu đã cố gắng hết sức rồi bác không thấy sao?”
Phải rồi. Mấy cô gái như thế này toàn cãi chày cãi cối khi cảm thấy bị dồn vào đường cùng thôi. “Thôi bác hiểu rồi, bác hiểu rồi.” Katsumata dỗ dành rồi nhờ cô ta giải thích cụ thể tình hình.
“Thật ra… từ trước đến giờ, Fukazawa Yukari đã từng trốn khỏi bệnh viện vài lần rồi. Thế nhưng lần nào cũng quay trở lại lúc rạng sáng. Vậy mà lần này một ngày rưỡi trôi qua rồi vẫn chưa thấy cô ta đâu. Các y bác sĩ cũng đã thảo luận với bên văn phòng nhiều lần, nhưng hình như họ chưa có ý định báo cảnh sát. Cháu nghĩ họ muốn chờ thêm một thời gian nữa rồi mới quyết định. Như bác cũng biết đấy, những chuyện như thế này họ không thích để bên cảnh sát can thiệp vào đâu. Vì thế có thể nói bây giờ chính là cơ hội. Nếu bác dồn ép bác sĩ Omuro một chút có lẽ anh ta sẽ nói ra hết. Nhất là những chuyện liên quan đến Yukari.”
Tim gã đập rộn ràng, niềm hứng khởi lan rộng khắp người Katsumata.
“Omuro giờ ở đâu?”
“Ở phòng khám số Ba. Cháu sẽ đi cùng bác. Nếu có bệnh nhân ở đó bác sẽ cần một người dụ họ ra hết mà, đúng không?”
Gã cảm thấy tiềm năng trong cô nàng này rất lớn, rất được việc.
Đúng như những gì Kurihara Akiko đã dự tính trước, ở phòng khám số Ba lúc này đang có một bệnh nhân.
“Cô Yoshimura, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhỉ?”
Cô ta liếc nhìn Katsumata rồi dẫn người phụ nữ trung niên cử động hơi vụng về ra ngoài hành lang. Katsumata cũng gật đầu ra hiệu, đoạn gã chờ cả hai đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Omuro vẫn ngồi ở chỗ như lần trước gã đến, cậu ta đang ngước mắt nhìn gã. Vẫn thái độ bất mãn y như lần trước, nhưng gã có thể nhìn thấy sự lúng túng hiện lên trên mặt chàng bác sĩ.
“Bác sĩ Omuro, tôi nghe nói cậu đang gặp vấn đề gì nan giải lắm thì phải. Nhưng nếu cậu không thấy phiền, cho tôi nói chuyện một chút được không?”
Katsumata ngồi phịch xuống ghế ngồi của bệnh nhân rồi châm thuốc. Đương nhiên gã thừa biết không được hút thuốc trong bệnh viện, nhưng gã quyết định mặc kệ. Omuro im lặng không nói gì.
“Bệnh nhân tâm thần loại nặng đã bỏ trốn mất rồi sao? Không biết những sự cố bỏ bê bệnh nhân như thế này có thường xảy ra không? Nhưng tôi nghĩ đây là chuyện lớn đấy.”
Gã lấy cái gạt tàn di động ra đặt lên bàn. Gã mở nắp rồi trút hết tàn thuốc trong đó ra. Omuro ngồi yên bất động nhìn theo từng cử chỉ của gã.
“Nếu lỡ Yukari ra ngoài làm chuyện xằng bậy gì thì cậu tính sao?”
Hơi thở vị bác sĩ đột nhiên khựng lại.
“Ví dụ như là giết người chẳng hạn… cậu sẽ làm gì để dàn xếp mọi chuyện?”
Omuro liếc nhìn Katsumata, cậu ta thở ra chầm chậm rồi nhanh chóng lảng ánh nhìn sang nơi khác. Hành động đó chẳng khác gì cậu ta đang nói ‘Ừ, chuyện đó vẫn có thể xảy ra mà’.
“Này, bác sĩ. Không phải đùa đâu, chuyện đó có thể đã thật sự xảy ra rồi. Tuy nhiên bây giờ tôi vẫn còn khá nhiều chỗ vướng mắc… Như lần trước tôi đã nói, dù bệnh tình cô ta như thế nào, đầu óc bất thường ra sao, tôi cũng không hề có ý đổ vấy cho cô ta những tội mà cô ta không làm. Nếu Yukari vô tội, hoặc cậu thật sự muốn bảo vệ cô ta, đáng lẽ cậu phải mau chóng hợp tác với cảnh sát chứ, không phải sao? Đó là vì Yukari, thậm chí còn vì chính bản thân cậu nữa.”
Omuro chậm rãi ngước mặt lên trần nhà rồi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu như thể đang đấu tranh tư tưởng. Những nghi phạm chuẩn bị thú nhận hành vi phạm tội của mình cũng thường hay có cử chỉ như thế này.
Katsumata nhận thấy điều đó nên gã biết ý giữ yên lặng. Một lúc sau Omuro mới bắt đầu câu chuyện của mình bằng một giọng khàn đặc như đã dồn nén biết bao lo lắng và mỏi mệt.
“Hình như cô ấy đã bị cha mình ngược đãi rất tàn nhẫn. Nghe đâu ông ta ở trong băng đảng nào đó và bị nghiện nặng. Có lẽ cô ấy cũng bị bạo hành tình dục. Và chuyện đó đã làm tâm trí Yukari bị tổn thương nặng nề…”
Chuyện như thế này gã đã biết sơ sơ sau cuộc gặp mặt lần trước. Khi đó gã chỉ hỏi tên bệnh của cô ta thôi, vậy mà tay bác sĩ này lại liệt kê ra một loạt khiến gã cảm thấy như mình đang bị xem thường vậy.
“Tóm lại bệnh của Yukari có phải là bệnh rối loạn đa nhân cách không?”
Một người con gái phải làm nô lệ tình dục cho chính cha ruột, bị cưỡng ép quan hệ cận huyết, thì đương nhiên trong lòng cô ta sẽ chất đầy sự căm hận dành cho ông ta. Tuy nhiên phần nào đó trong cô ta vẫn không muốn làm thế vì cô ta vẫn có tình cảm với người cha đã sinh ra mình. Chính mâu thuẫn gay gắt giữa hai cung bậc cảm xúc đó mà tinh thần, tâm trí cô ta như bị xé tung thành hai mảnh. Kết cục, một cách vô thức, cô ta luôn tự trấn an người bị hành hạ thể xác và tinh thần đó không phải là mình mà là một người hoàn toàn khác. Như vậy cũng có nghĩa cô ta đã tự tạo ra một hoặc nhiều nhân cách khác biệt trong thế giới riêng của cô ta.
Chính vì tâm lý trốn tránh hiện thực này khiến những cô gái bị cha ruột của mình xâm hại khi còn nhỏ dễ dàng rơi vào chứng bệnh rối loạn đa nhân cách. Gã đã cất công đọc sách để nghiên cứu sơ, nhưng không ngờ…
“Không phải.”
Một lời phủ nhận nhẹ tênh bác bỏ mọi công sức của gã. Katsumata chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như thế này.
Chết tiệt thật. Bày đặt làm gì cho thêm nhục nhã vậy không biết.
“Nếu vậy thì là bệnh gì?” Gã dập điếu thuốc rồi giục cậu nói tiếp.
“Điều chú vừa nói là trường hợp nếu người xâm hại là cha ruột của nạn nhân. Còn người ngược đãi Yukari là cha dượng của cô ấy nên hai trường hợp này không giống nhau lắm. Tuy nhiên nỗi đau trong lòng của cô ấy không khác gì họ cả. Từ sâu trong đáy lòng, Yukari căm ghét việc mình là phụ nữ. Cô ấy cảm thấy ghê tởm cơ thể của mình, thứ đã bị người cha dượng vấy bẩn. Chú có biết vì lý do đó Yukari đã làm gì không?”
Cậu ta ngắt ngay ở đoạn quan trọng. Omuro im lặng lắc đầu rồi thở mạnh như đang gồng mình chịu đựng cơn đau.
“Ngay từ đầu, Yukari không hề mắc bệnh tâm thần gì cả. Lần đầu tiên cô ấy đến đây là để điều trị cấp cứu. Ở một cơ sở chăm sóc trẻ em, cô ấy đã dùng một con dao rọc giấy, tự mình cắt đứt bầu ngực bên phải của mình… vì thế mà người ta mang cô ấy đến đây.”
Tự mình… cắt đứt…
Ngay cả một người gan góc như Katsumata cũng như đông cứng lại, mặt gã đờ ra.
“Tại thời điểm đó trên cánh tay trái của cô ấy bị cắt nhiều đến mức chi chít các vết sẹo nhăn nhúm, làn da toàn thân thô ráp, chai sần. Đối với những người rơi vào tình trạng như cô ấy, họ cảm thấy không có loại thuốc an thần nào công hiệu hơn ngắm nhìn máu của chính mình. Người ta hay gọi nó là hội chứng tự gây tổn hại cho bản thân mình.
“Mình không đáng tồn tại trên cõi đời này, dù có làm gì đi chăng nữa thì mình đã bị vấy bẩn rồi, hôi thối, dơ bẩn, mình không phải là con người, mình chỉ là rác rưởi… Nhưng tôi không muốn cô ấy nghĩ như vậy. Bằng cách nào đó, tôi muốn cô ấy có thể nhận ra giá trị của mình, rằng mình đang sống và dòng máu đỏ đang chảy trong cô ấy cũng như bao người khác… Thậm chí cả chuyện hiển nhiên như vậy cô ấy cũng không hề biết. Tâm trí của Yukari đã bị dồn ép vào đường cùng, và cô ấy chỉ biết gào thét trong vô vọng. Khi những vết cắt trên cánh tay lần lượt liền sẹo, cuối cùng cô ấy quyết định tự mình cắt bỏ bầu ngực, thứ chứng tỏ cô là phụ nữ.
“Nhưng thật đáng tiếc, thể chất của Yukari rất đặc biệt. Nói một cách đơn giản, máu của cô ấy rất dễ đông, dù tình trạng xuất huyết nghiêm trọng ra sao, tốc độ đông máu của cô ấy nhanh hơn những người khác ở trong tình huống tương tự. Cũng nhờ vậy mà cô ấy vẫn giữ được mạng sống của mình, nhưng mặt khác nỗi thống khổ lại tiếp tục giày vò cô ấy. Ở ngay tại bệnh viện này, cô ấy cũng đã cắt nốt bầu ngực bên trái. Đến khi xuất viện, tại Shinjuku cô ấy đã xẻo từng mảng thịt ở mông và bụng. Cô ấy khỏa thân đứng giữa phố Kabuki giữa thanh thiên bạch nhật rồi tự đâm dao vào da thịt mình.”
Cô ta quyết tâm xóa bỏ mọi điểm đặc trưng của phụ nữ trên người mình. Vì lý do đó mà cơ thể cô ta bây giờ thay đổi như thế nào gã có thể tưởng tượng được tương đối. Không còn nghi ngờ gì nữa, Yukari chính la ‘F’.
“À bác sĩ này… phiền cậu xem qua mấy tấm hình giúp tôi nhé?”
Gã từ tốn xếp ba tấm hình Tatsumi đưa cho mình lên mặt bàn. Nếu gã bắt được bất kì sự biến đổi nào trong biếu cảm của Omuro, có lẽ gã chẳng cần phải hỏi thêm nữa.
“Người trong mấy tấm hình này là Fukazawa Yukari phải không?”
Omuro gật đầu một cách đầy bất lực.
“Vâng… trông rất giống.”
“Vậy còn người đàn ông này thì sao? Cậu nhìn có thấy quen mặt không?”
Ban đầu Omuro lắc đầu. Thế nhưng đến tấm ảnh nằm ở giữa, Omuro ghé sát lại để nhìn cho kĩ, bởi vì khuôn mặt của người đàn ông trong tấm ảnh đó được chụp rõ hơn hẳn những tấm khác.
“Ừm người này… Có một người đàn ông tự giới thiệu mình là anh họ của Yukari và đến thăm cô ấy vài lần. Cháu thấy người trong hình khá giống với anh ấy.”
“Cậu chắc chứ?”
“Dạ… không, chuyện cũng xảy ra lâu rồi nên cháu không nhớ chính xác. Nhưng cháu cảm thấy như vậy…”
“Cậu có biết tên hắn không?”
“Bây giờ cũng quá hạn rồi, nhưng nếu ghi chép trên sổ thăm bệnh ở phòng lưu trữ trong văn phòng chưa bị xử lý, có lẽ chúng ta sẽ biết thôi.”
“Vậy cậu mau mau đi kiểm tra giúp tôi đi.”
“Vâng” Omuro gật đầu, đoạn cậu với tay đến cái ống nghe điện thoại.
Katsumata rút thêm một điếu thuốc ra rồi châm lửa.
Sau khi trình bày tình hình, Omuro đặt ống nghe xuống. Và giống y như những nghi phạm biết rõ là không thể nào che giấu được nữa, thái độ của cậu ta trở nên ngoan ngoãn hơn.
“Nghe nói Yukari hay trốn khỏi bệnh viện lắm, đúng không?”
Omuro lặng thinh, khẽ gật đầu.
“Và những ngày đó chắc chắn là ngày Chủ nhật thứ hai của mỗi tháng, tôi nói đúng chứ?”
Cậu ta ngúc ngắc cái đầu đầy khổ sở.
“Một lát nữa cậu kiểm tra ngay chuyện đó cho tôi. Mà tôi nghĩ nó chính xác là Chủ nhật thứ hai của mỗi tháng đấy.”
Omuro ủ rũ gục xuống như đã đồng ý làm theo yêu cầu của gã.
Những đám mây âm u trông như dọa dẫm giăng kín trên bầu trời bên ngoài cửa sổ, mưa đang chực đổ ào xuống bất cứ lúc nào. Nhìn kĩ hơn sẽ thấy chúng đang dần trôi về phía gã đang đứng. Cảnh tượng không có gì đặc biệt này bỗng dưng khiến gã cảm thấy không thoải mái.
Mặc dù Omuro đã nhờ người kiểm tra sổ thăm bệnh, nhưng việc này còn phải tốn bao nhiêu thời gian nữa? Trong lúc gã đăm chiêu suy nghĩ, đột nhiên Omuro nói tiếp.
“Trong vòng một năm trở lại đây, tình trạng sức khỏe của Yukari đã ổn định nhiều hơn. Thế nhưng đến chừng giữa tháng 7, cô ấy nhận được tin báo anh trai mình đã mất. Bởi vì tôi biết anh ta là người thân duy nhất của Yukari nên không thể nào không báo tin đó, cho dù tôi biết chuyện này sẽ gây chấn động như thế nào đến tâm trí của cô ấy. Nhưng… sự thật vượt trên những gì tôi đã tưởng tượng.
“Ngoài những chứng bệnh trầm cảm, xa lánh xã hội, tự gây tổn hại cho bản thân mình ban đầu, tôi nhận ra Yukari còn có những hành vi cố tình gây thương tích cho người khác. Đã có lần cô ấy kẹp cổ rồi dùng dao rọc giấy, không rõ lấy từ đâu, kề sát vào cổ họng một y tá. Phải thuyết phục hết lời mọi chuyện mới kết thúc một cách êm thấm. Thế nhưng trong lúc kích động cô ấy đã buột miệng nói ra một điều khiến mọi người lạnh cả sống lưng ‘Nếu tôi giết thật nhiều người, chắc chắn anh hai sẽ quay về, chắc chắn anh hai sẽ cứu tôi’…”
Katsumata cảm thấy như khói thuốc đã ních đầy lồng ngực của mình.
“Chuyện đó đã xảy ra lúc nào?”
“Khoảng cuối tháng trước.”
Dựa vào mốc thời gian, đó là chuyện đã xảy ra sau khi gã cùng tay trưởng tuần tra của Sở Nichiarai đến đây.
“Này cậu bác sĩ, tôi biết cậu luôn sẵn sàng bảo vệ quyền lợi cho bệnh nhân vì lương tâm nghề nghiệp của mình. Thế nhưng, nếu cậu trình báo cho cảnh sát những chuyện như nãy giờ cậu vừa kể, có lẽ Kanehara Taichi đã không bị sát hại. Hoặc nếu cảm thấy khó xử thì cùng lắm khi tôi đến đây lần trước, cậu phải nói rõ cho tôi biết về tình trạng bất thường của Yukari chứ… Như vậy Otsuka, một cảnh sát trẻ tuổi với tương lại xán lạn cùng đơn vị với tôi, đâu phải chết tức tưởi như vậy…”
Điện thoại rung lên trong túi áo gã.
“Katsumata đây.”
“Ô, là tôi, Tatsumi. Tôi đã vén được tấm màn bí mật ấy lên rồi.”
Mọi gánh nặng đang chất chứa trong tim gã bỗng chốc tan biến nhanh như những làn khói.
“Sao có thể nhanh như vậy được?”
“Cũng đương nhiên thôi, sức mạnh của hai triệu yên ông trả cho tôi đấy. Nhưng bây giờ không phải là lúc để nói về chuyện đó. Ông bình tĩnh, đừng xúc động quá nhé. Kẻ chủ mưu là con trai của giám đốc Phân khu số Ba thuộc Tổng hành dinh cảnh sát thủ đô Tokyo, Kitami Noboru. Tay lính mới được điều đến Ban chuyên án đặt tại Sở Kameari để học hỏi kinh nghiệm chính là người đứng đằng sau mọi chuyện.”
“Chó chết thật! Lần sau tôi lại đến.” Gã nói cụt lủn rồi quay lưng lại đi thẳng ra cửa.
4.3Kitami đang quát tháo ai đó qua điện thoại.
“Mày câm đi! Bởi vì mày bắn chết người nên mới ra nông nỗi này đó. Không sao hết, mày đến đây nhanh lên… À à, cái tòa nhà trống ở Ikebukuro mà lần trước mày xem qua đó… Nhớ báo với F… Mày nói nhăng cuội gì vậy, mấy chuyện đó bỏ qua một bên đi. Sao cũng được, đến đây nhanh cho tao, thằng ngu.”
Hắn gập điện thoại rồi phun nước bọt xuống đất. Reiko đang nằm sõng soài trên nền xi măng, hai tay bị còng sau lưng. Phải rồi. Tình cảnh của Reiko bây giờ giống y như Otsuka trước khi bị giết.
“Tổ trưởng Himekawa, thời khắc kết liễu mạng sống của cô sẽ là 8 giờ rưỡi hoặc 9 giờ. Lúc đó tôi cũng đã về Ban chuyên án họp rồi.”
Hắn gọi đồng bọn đến đây để giết Reiko trong khi bản thân mình ung dung ngồi trong phòng họp, có phải mục đích là để tạo chứng cứ ngoại phạm? Điều đó có nghĩa sự có mặt của hắn trong quán cafe và thời điểm Otsuka bị giết cũng là thủ đoạn tương tự sao?
Kitami ngồi xuống cạnh đầu của Reiko, gối chống xuống đất. Trong tình cảnh như thế này cho dù cô bị gí súng vào thái dương cũng không có cách nào phản kháng được.
“Thời sinh viên, chưa có chuyện xấu gì mà tôi chưa từng kinh qua. Ma túy đá, cần sa, thuốc lắc, chất gây ảo giác, tem thư*, thậm chí là cả Heroin. Chỉ cần cảm thấy thích, tôi có thể cưỡng bức bất kì cô gái nào, sau đó chỉ việc đá cô ta xuống chỗ nào đó trên đường Daisan Keihin là xong. Phải rồi, cũng có khi tôi bắt cóc, giam giữ buộc cô ta làm nô lệ tình dục cho mình nếu cô ả hợp gu của tôi. Tôi không phải dạng thiếu thốn tiền bạc gì cho cam, nhưng tôi vẫn đăng những video mình quay được lên mạng, chỉ vì cảm thấy việc đó rất thú vị. Có vài bọn thường hay lui đến khu Shibuya nhiều như đi chợ cũng rất thích những video đó, thậm chí bọn chúng còn lén tấn công nạn nhân rồi trói lại thả ở thang cuốn trong sảnh sân bay Haneda.
“Nhưng mà đến một lúc nào đó chuyện này sẽ trở nên nhàm chán. Cái gì cũng có giới hạn của nó. Chưa kể con đường trở thành cảnh sát tương lai của tôi vẫn còn rất rộng mở. Vì thế tôi không thể hành động quá lộ liễu được nữa. Dù rất khó khăn nhưng tôi đã bỏ được thuốc và tránh đụng độ, gây gổ. Khi phát sinh tranh cãi, mâu thuẫn, chỉ cần dùng tiền mọi vấn đề sẽ được giải quyết. Và đó cũng là lúc tôi tình cờ gặp được ‘F’.”
“F?” Reiko hỏi lại. Nếu cô nhớ không lầm hắn đã gọi cái tên này trong cuộc điện thoại vừa rồi.
“Ừ, nó cũng sắp đến rồi. Khách sạn nó đang ở cũng gần đây thôi.”
Cô không phải chờ lâu, một bóng người xuất hiện đúng như lời hắn nói, kẻ đó đang đứng chắn hết cửa ra vào.
“Ô ô cuối cùng nhân vật chính cũng đã đến… tao chờ mày nãy giờ đấy.”
Tuy nhiên cái bóng đó không bước vào.
“Còn đang phải đắn do gì nữa hả?”
Không có tiếng trả lời nào phát ra.
“Chậc, không sao đâu.”
Kitami hất mặt về phía Reiko với thái độ đùa cợt.
“Cho phép tôi giới thiệu nhé tổ trưởng Himekawa. Đây là ‘F’, bậc thầy am tường nghệ thuật giết người, ngôi sao của chương trình ‘Strawberry Night’. Nó còn có một tên khác, à phải nói là tên thật mới đúng, xin giới thiệu Fukazawa Yukari.”
Đây là hung thủ trực tiếp ra tay…? Fukazawa Yukari?
Hình ảnh người đang đứng trước mặt cô khác xa với âm hưởng mềm mại của cái tên ‘Yukari’ trong trí tưởng tượng của Reiko. Dáng người cũng gần giống cô, gầy và cao như một cây sào. Tóc được cắt ngắn, nhưng nói đúng hơn cô cảm giác như chúng đã được nhổ trụi đi. Diện mạo của cô ta khiến bất cứ ai nhìn thấy đều phải liên tưởng đến những con chó hoang, mình đầy ghẻ lở.
“Tổ trưởng biết không, thằng bạn tôi đã bị nó đâm chết khi lỡ đùa giỡn quá trớn đấy. Chuyện này cũng chẳng hay ho gì nên tôi đã dùng tiền dàn xếp tất cả mọi chuyện cho xong. Nhưng người như nó thật sự rất hiếm. Không một lời báo trước đột nhiên ‘Phập’ một cái, tôi còn chưa kịp mở miệng nói một lời nào… nhưng mọi thứ xảy ra thật sống động. Kĩ thuật dùng dao và cái cách máu phun ra, sự tồn tại của nó, tất cả mọi thứ đều là nghệ thuật.
“Thằng bạn xui xẻo đó của tôi cho dù có còn sống thì chắc bây giờ cũng là cảnh sát quèn ở đồn cảnh sát xa xôi nào đó thôi. Nhưng ít ra cũng có lúc nó đi trên cùng một con đường như tôi. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn biến thành một con búp bê đỏ rực màu máu nằm co giật trên mặt đất. Chỉ bằng con dao rọc giấy tầm thường chừng một trăm yên vậy mà có thể cắt đứt sinh mệnh của một người nhẹ như không.
“Về phần tôi, cho dù trước đó tôi đã chơi bời, quậy phá không ít, nhưng ngay lúc đó một thứ gì đó đã trỗi dậy trong tôi một cách mạnh mẽ khiến tôi không thể chôn giấu thêm được nữa. Nếu cứ sống một cách bình thường khác nào phí hoài tuổi trẻ của mình. Nếu tôi yên phận, tôi có thể đạt đến các cấp bậc cảnh sát cao hơn dễ dàng như bước vào thang máy và nhấn nút đi lên. Trước đó suy nghĩ của tôi luôn mặc định như vậy. Cho đến khi tôi bắt đầu nhận thấy việc phải sống một cuộc đời như thế thật vô vị biết bao.”
Kitami nhìn Yukari bằng ánh mắt say đắm.
“Người đã kéo tôi ra khỏi suy nghĩ ấu trĩ ấy chính là F. Hãy nhìn cho kĩ để thấy ‘Cái chết’ thật sự ở gần chúng ta như thế nào. ‘Cái chết’ chân thực và sống động mày hiếm khi thấy trên TV giờ đây đang diễn ra ngay trước mắt… Chính nó đã dạy cho tôi những điều đó.
“Những người đã lớn lên trong sự chăm sóc, bảo vệ của người khác như tôi thật sự không thể nhìn thấy bên dưới mình có gì. Từ trước đến giờ tôi chỉ toàn ngước nhìn lên, mơ mộng ngắm nhìn thế giới bên trên đến mức cổ mỏi nhừ, vì vậy tôi hoàn toàn không biết vị trí mình đang đứng cao như thế nào. Nhưng nhờ F, tôi đã biết được điều đó. Điều kiện của tôi vượt trội hơn những tên đang bò lết dưới đất mà sống gấp ngàn vạn lần. Nhưng rồi tôi ngộ ra một điều, nếu chỉ sống một cuộc đời hời hợt kết cục của mình cũng chẳng khác gì thi thể lạnh ngắt của người bạn đó hay một trái dâu chín rục rồi rữa ra.
“Vì vậy mà tôi quyết định trở thành người tài trợ cho nghệ nhân của nghệ thuật giết người này. Chính tôi là người khao khát muốn được xem màn biểu diễn ấy hơn bất cứ ai. Chắc chắn tất cả những người trong hàng ghế khán giả cũng sẽ cảm thấy xúc động như tôi. ‘Cái chết’ hiện hữu ngay trước mắt họ. Trong khi đó, ‘Sự sống’ – một thái cực tương phản – giá trị của nó chưa bao giờ có thể rõ ràng như thế. Một cơ hội để con người có thể xem lại ý nghĩa tồn tại của mình.”
Có lẽ hắn đang nhớ đến cảm xúc khi đứng trước buổi diễn. Kitami nhắm mắt, hai tay hắn giang rộng ra, vẻ mặt hắn mơ màng như đang đắm chìm vào một màn trình diễn xuất sắc của dàn nhạc giao hưởng.
“Thử nghĩ mà xem, con người ở thế giới hiện đại được sinh ra trong bệnh viện, và cũng trút hơi thở cuối cùng tại đó. Họ chưa từng cảm nhận được thế nào là một ‘Cái chết’ thật sự cả. Chắc chắn ai cũng muốn cảm nhận được nó. Muốn tận mắt nhìn thấy nó. Vì vậy tôi đã cho họ thấy ‘Cái chết’ thật sự, và ‘Sự sống’ – thái cực tương phản của nó – quý giá đến nhường nào. Mặc dù cái tên ‘Strawberry Night’ là do tôi nghĩ ra, nhưng hắn mới là người chấp nhận nó. Dù không mở miệng nói lời nào, nhưng cái gật đầu của hắn đã cho tôi câu trả lời.”
Trong lúc Kitami thao thao bất tuyệt, Reiko vừa giả vờ lắng nghe vừa tìm kiếm cơ hội có thể thay đổi cục diện trước khi tên còn lại đến đây. Tuy nhiên tên Kitami trước mặt dù trông hào hứng, kể chuyện say sưa quên trời đất nhưng thực tế hắn vẫn luôn bình tĩnh quan sát từng hành động của Reiko. Chí ít thì trước tiên cần giải phóng được hai cánh tay đang bị còng ở phía sau, nếu làm được như thế chắc chắn cũng sẽ có nhiều cơ hội hơn.
“Chắc cô cũng nhận ra được, ban đầu tôi phi tang xác ở Toda, nhưng sau khi chuyển đến Kameari tôi biết thêm hồ Trong và bắt đầu dìm xác ở đó từ tháng 7. Nhưng thật không ngờ là thằng Yasuyuki lại chết. Lại còn chết vì ba cái nguyên nhân hiếm gặp đó nữa thì tôi cũng đành chịu… Tôi thật sự khâm phục trực giác của cô. Từ đầu đến cuối chẳng có cái gì hợp lý cả, toàn là giả thuyết vớ vẩn. Nhưng trớ trêu thay chúng lại đúng… tôi không thể nào hiểu nổi… Đáng ra bọn tôi phải giải quyết cô đầu tiên, thay vì là tay cảnh sát quèn Otsuka.”
Không rõ Kitami đang có ý định gì, hắn nhấc họng súng ra khỏi đầu Reiko rồi hất hàm ra hiệu cho Reiko đứng dậy. Reiko lồm cồm đứng dậy theo lời hắn.
“Thật lãng phí quá đi mất… mẫu phụ nữ như cô cũng khá hợp gu của tôi.”
Kitami luồn tay trái vào ngực áo Reiko. Lần trên lớp áo sơ mi đẫm mồ hôi hắn mân mê bầu ngực cô. Nếu mình phản kháng chuyện gì sẽ xảy ra? Bám chặt vào ý niệm đó Reiko cố gắng giữ cho suy nghĩ của mình tỉnh táo nhất có thể. Thế nhưng, ngón tay bẩn thỉu của Kitami đang tự tiện xâm phạm thân thể Reiko, từng chuyển động của nó, dù là nhỏ nhất cũng có khả năng tước đi nỗ lực tập trung trong đầu óc cô.
“Để tôi đoán thử nhé. Cô chắc cũng như vậy thôi. Không khác gì với người bình thường cả. Ở trong đội điều tra số Một mỗi ngày đều nhìn thấy xác chết, không biết cô đã nghĩ thế nào nhỉ? Mình không muốn bị như thế này, có phải không? Chắc chắn cô cũng từng có suy nghĩ như thế.”
Miệng súng lại lạnh lùng kề vào bên thái dương của cô. Kitami ôm Reiko từ phía sau, lần này hắn nhắm đến quần lót bên dưới quần jean cô đang mặc.
“Mình đang sống. Thật may mắn làm sao, mình vẫn còn sống trên cõi đời này, hẳn cô cũng nghĩ như vậy. Đúng chứ? Cô có cảm thấy mình thật ưu việt không?”
Không, tôi chưa bao giờ nghĩ đến những điều như vậy cả…
Nhưng Reiko không thể thốt nên lời. Những ngón tay của Kitami đang mò mẫm tìm kiếm bộ phận nhạy cảm nhất trên người Reiko. Màn đêm tối tăm của mùa hè đó dường như đang tái hiện trong tâm trí cô.
“Dù ghê gớm thế nào cô cũng chỉ như vậy thôi. À không, có lẽ cô còn tồi tệ hơn đám đông khán giả đó nữa. Bởi vì cô được trả tiền để nhìn xác chết. Bởi vì nó là công việc nên nét mặt cô tỏ ra nghiêm túc, nhưng thực chất trong lòng cô lại nghĩ mọi chuyện đã kết thúc. Chắc những lúc như thế cô cảm thấy may mắn lắm, bởi vì mình là cảnh sát hình sự cơ mà.”
Những ngón tay của hắn gây ra vài tiếng động tục tĩu. Dù vậy, đến lúc này Reiko đã không còn xem cơ thể này là của mình nữa. Cô chỉ cảm thấy màn đêm tối tăm của mùa hè năm đó đang vây chặt, vắt kiệt mọi sức lực cô có.
Có lẽ mình không thể làm được gì nữa rồi…
Ngay lúc cô nghĩ đến chuyện buông xuôi thì…
“Khác…”
Đột nhiên một giọng nói mong manh từ đâu vọng đến. Ban đầu Reiko không biết giọng nói đó là của ai.
“Khác… Tao, và mày, hoàn toàn, khác nhau.”
Là Yukari. Nhìn dáng vẻ bên ngoài khó có thể hình dung ra được giọng nói nữ tính và có phần yếu ớt vừa rồi là của cô ta. Thế nhưng, tại sao cô ta lại tự xưng là ‘Tao’*?
“Khác cái gì vậy F?”
Giọng nói của Kitami trở nên dịu dàng bất ngờ.
“Tao… chưa bao giờ… nhìn… từ trên xuống. Tao chỉ muốn sống và cảm nhận được dòng máu giống như mọi người đang chảy trong người. Tao muốn biết mình cũng là một con người…”
Tưởng như một âm hồn vất vưởng nào đó đang nói. Giọng nói mỏng manh có thể tan vào trong gió bất cứ lúc nào. Nhưng thật kì lạ, những lời yếu ớt đó lại ẩn chứa sức mạnh vô hình.
Kitami thả Reiko xuống đất rồi đi lững thững về phía Yukari.
Cơ hội là đây…
Reiko âm thầm ngồi dậy thật chậm rãi để cả hai người họ không nhận ra.
“Mày nói cái gì vậy? Giống nhau mà. Chẳng phải rất giống nhau sao? Tao với mày là đồng minh. Chúng ta đã cảm nhận được ‘Cái chết’ thật sự cũng như thực trạng của ‘Sự sống’, chính vì vậy mà chúng ta mới có ngày hôm nay.”
“Khác…”
Cái bóng đen chắn trước cửa lắc đầu.
Reiko cảm thấy hai cổ tay bị còng ở đằng sau bắt đầu tê buốt.
“Tao chỉ cảm nhận được ‘Cái chết’. Tao… không thể nào… tin là mình đang sống. Trong khi mày cảm nhận được ‘Sự sống’ như một chuyện hiển nhiên, vì vậy mày, hoàn toàn… khác tao.”
“Hả? Mày nói gì vậy? Tới lúc này rồi mà mày đang nói linh tinh gì vậy?”
Reiko có thể thấy Kitami đang bối rối như thế nào qua tấm lưng của hắn.
Chính là lúc này!
Vẫn tư thế khom người, Reiko dùng hết sức bình sinh tông thẳng vào lưng Kitami.
“Hự!”
Kitami xoay người dùng gối thúc vào người Reiko. Bằng cách chủ động khom người, mọi thương tổn đều được giảm thiểu xuống mức thấp nhất.
“Con khốn này, mày muốn ăn đòn phải không?”
Kitami vung thêm nắm đấm vào bụng Reiko. Một cú rồi hai cú. Thế nhưng Reiko đã đặt cược cả mạng sống của mình vào khoảnh khắc này, cô bấm bụng chịu đòn và sấn tới. Đến cú đấm thứ ba, cuối cùng bàn tay bị còng của cô đã nắm được cổ chân của Kitami. Cứ thế cô dùng hết sức giật mạnh.
“A a!”
Kitami lảo đảo suýt ngã. Không bỏ lỡ một giây nào, Reiko chạy nhanh về phía cửa ra vào. Nếu chạy ra ngoài và hét lên cầu cứu có lẽ ai đó sẽ nghe thấy và giúp cô. Nhưng rồi đột nhiên…
Ha!
Tiếng súng vang lên sau lưng Reiko, ngay lúc đó chân cô như bị ai níu lại, cô ngã nhào về phía trước. Trước mắt Reiko lúc này không còn là sàn xi măng nữa, thay vào đó là một cái miệng hố hình tứ giác đen ngòm đang chực nuốt chửng cô. Giếng thang máy thẳng đứng và trống rỗng, thông từ tầng trệt đến sân thượng.
Ngã xuống dưới thì…
Reiko vặn người theo phản xạ. Nửa người bên phải suýt rơi xuống nhưng bằng một cách nào đó tay phải cô bấu được vào mép sàn nhà. Nói đúng hơn là tính mạng của cô đang được treo trên những đầu ngón tay. Nửa người từ hông trở xuống đã trượt khỏi mặt sàn và đang lơ lửng giữa không trung. Reiko với tay trái lên để trợ lực nhưng cả người cô vẫn tuột xuống, cơ thể cô vẫn đung đưa giữa miệng hố sâu hoắm. Toàn thân cô run rẩy. Cảm giác như những hạt cát dưới ngón tay cô lúc này đang trượt chầm chậm khỏi tay. Với tình hình này, có lẽ cùng lắm cô chỉ chịu đựng thêm được vài giây nữa thôi. Ở đây là tầng ba. Nếu rơi từ đây xuống dưới e rằng cô sẽ không qua khỏi.
Nỗi tuyệt vọng trấn áp tinh thần Reiko.
Cô có thể nhìn thấy đầu của Kitami, cô biết hắn sắp tới chỗ của mình.
Họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào cô.
Ngay khoảnh khắc đó…
“Aaa!”
“Cái…!”
Vài tiếng súng vang lên.
“Đầu hàng đi Kitami!”
“Đứng im, không được động đậy!”
Lại có vô số tiếng súng nổ.
“Ư… Aaa!”
“Kitami!”
Ai đang bắn ai? Reiko hoàn toàn không biết gì cả.
Trong vòng vài giây ngắn ngủi, tình hình ở tầng ba trở nên hỗn loạn. Reiko cố sức treo mình lơ lửng trên mép sàn, ai là người đã gọi tên Kitami, Reiko không có cách nào để biết.
“Ha!”
Bất thình lình khuôn mặt bê bết máu của Yukari xuất hiện trước mắt Reiko. Cô ta đang bò trên nền xi măng, tay nắm chặt lấy cổ tay của Reiko. Rồi bằng một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, Yukari cố sức kéo Reiko lên.
“Mình đến… cứu cậu đây… Mako.”
Sau khi bật ra vài ngôn từ rời rạc, Yukari nhắm mắt lại.
4.4Katsumata ngồi trong xe taxi, gã đã gọi cả chục cuộc điện thoại cho Himekawa. Mỗi lần gọi đến gã toàn phải nghe lời nhắn nhàm chán ‘Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…’.
Thật là… có di động để làm gì chứ, gắn dây vào lon sữa bò cho cô ả ngu ngốc đó xài coi bộ còn có ích hơn.
Trong lúc gã loay hoay với nỗi sốt ruột của mình, taxi đã chạy đến Ikebukuro. Hôm nay chắc chắn Kitami cùng Reiko đi khảo sát các tòa nhà. Nếu gã đến đó kịp lúc, gã có thể bắt khẩn cấp Kitami. Quả nhiên là mèo mù vớ được cá rán mà. Mọi công sức của gã đã được đền đáp. Khi đưa hai triệu yên cho Tatsumi lòng gã đã vô cùng đau xót, nhưng tất cả chỉ là phù du mà thôi. Bây giờ gã không cảm thấy tiếc số tiền đó nữa.
Ngặt một nỗi…
Gã đưa mắt nhìn lướt qua khu phố sầm uất ở gần cửa Đông của ga Ikebukuro. Trung tâm thương mại Seibu, Mitsukoshi, cửa hàng điện máy. Nhung chắc chắn hai người họ không ở những nơi như thế này. Họ đến các tòa nhà trống để khảo sát hay đến các công ty bất động sản để lấy thông tin trước nhỉ? Cho dù họ đã chọn cách nào đi nữa thì việc phải tìm ra hai cảnh sát hình sự trong khu vực Ikebukuro rộng lớn như thế này khác nào mò kim đáy bể. Đã vậy gã chỉ có một mình.
Hừm, một mình? Nhắc mới nhớ…
Bỗng dưng gã nhớ tới Ioka. Gã cắt đuôi hắn từ trưa. Từ lúc đó không biết hắn đã ở đâu và làm gì nhỉ? Nếu hắn đang ở đâu gần đây, hay mình thử gọi hắn đến giúp xem sao? So với việc phải đơn thương độc mã thì với hai người, khả năng tìm thấy họ có thể được nâng lên ít nhiều.
Gã rút điện thoại ra gọi, chuông chỉ reo đúng một lần.
“Vâng, đây là hoàng tử của Sở Kameari, Ioka Hiromitsu xin…”
“Tao đây thằng khùng!”
Katsumata không cần biết ngã tư nơi mình đang đứng đông người qua lại như thế nào, gã quát tháo ầm ĩ.
“Mày đang ở đâu? Tao đang ở Ikebukuro. Bây giờ mày đến đây nhanh lên!”
“Hô, thật tình cờ làm sao! Tôi cũng đang ở Ikebukuro nè.”
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng Katsumata.
Không lẽ từ đầu đến giờ… hắn vẫn đi theo mình sao?
Gã nhìn quanh một cách vô thức. Nhưng gã không nhìn thấy bóng dáng Ioka ở đâu cả.
“Mày đến Ikebukuro làm gì?”
“Hả? À, ừm… chuyện này có hơi… nói ra thật xấu hổ quá, chúng ta lại chẳng thân thiết mấy…”
“Cái… cái… cái thằng điên này…”
“Ấy ấy tôi nói, tôi nói đây. Chuyện là, dù tôi làm thế nào cũng không thể ngừng lo cho Reiko yêu dấu của tôi được…”
Lo cho Himekawa? Phút chốc gã tưởng như Ioka đã biết hết chân tướng mọi chuyện, nhưng không phải.
“Thì tổ trưởng cũng thấy đó, từ hôm nay trở đi, cô ấy phải đi chung với tay công tử bột trói gà không chặt đó. Thằng đấy lại trông đẹp trai quá thể… Tôi lo lắm. Có khi nào Reiko của tôi sẽ đổ gục trước thằng đấy không?… Lại còn đi đến mấy tòa nhà trống nữa chứ. Ở nơi không người như vậy, lỡ Kitami và Reiko… hôn hít hay làm gì nhau thì sao… đấy, cứ nghĩ như vậy là tôi lại đứng ngồi không yên…”
Cảng tượng Ioka đang gặm móng tay, mặt mày lo lắng bồn chồn hiện lên trước mắt gã.
“À rồi rồi, đứng ngồi không yên hả? Vậy mày đã làm gì?”
“Mặc dù tôi biết làm như vậy là nhu nhược, là yếu đuối, nhưng tôi vẫn đi vòng vòng ở Ikebukuro để tìm Reiko… Người thì cũng tìm ra rồi, nhưng thật lòng tôi cảm thấy xấu hổ quá, cứ theo đuôi cô ấy mãi như thế này…”
Chuyện thật hay đùa đây hả thằng này…
May mắn từ đâu rơi trúng đầu gã. Katsumata nuốt nước bọt.
“Vậy… trưởng tuần tra Ioka này, cậu đã biết được Himekawa và Kitami đang ở đâu rồi, đúng không?”
“Hả, đương nhiên là thế rồi! Bao nhiêu cái không chọn, chui ngay vào cái tòa nhà đang xây dở cách xa khu phố. Ở trong đó, lỡ, lỡ thôi, tên Kitami đó nổi lòng thèm khát tấn công hay làm gì Reiko của tôi thì sao… mỗi lần nghĩ vậy tôi lo muốn chết…”
Tuyệt lắm Ioka. Quả nhiên là mày rất được việc.
Katsumata cố kiềm lại cảm giác muốn chạy ngay đến đó, gã ráng giữ thái độ điềm tĩnh để hỏi Ioka địa chỉ và cách đi đến nơi đó từ nhà ga.
“Ừm… rẽ vào ở khúc quanh thứ hai, đi thẳng, rồi lại rẽ trái vào khúc quanh thứ ba.”
Đang nói đến đó, bỗng nhiên Ioka im bặt.
“Này, rẽ trái rồi sao nữa?”
“À, không có… vừa rồi có tiếng gì đó, ‘đùng’ hay gì đó…”
“Hả?”
Tiếng súng nổ. Gã không biết liệu Kitami có phải là người bắn chết Otsuka hay không, nhưng gã cũng không thể nào phủ nhận khả năng Himekawa có thể bị kết liễu đúng theo cách của Otsuka ở tại tòa nhà trống đó.
Như thế này thì nguy rồi…
Gã nhanh chóng hỏi nốt phần còn lại rồi không quên ra lệnh cho Ioka ‘Tuyệt đối không được rời khỏi vị trí đến khi tôi tới!’.
Lập tức gã chạy như bay vào cửa hàng điện máy gần đó, vừa dạt người chắn đường sang hai bên vừa cắm đầu lao đến thang máy. Nếu gã nhớ không nhầm chắc chắn tầng đồ chơi phía trên có thứ g?