Chương Cuối Thứ Ba, ngày 26 tháng 8,-hơn 7 giờ tối.
Một loạt các vụ án mà khởi đầu là ‘Vụ án vứt xác ở công viên Mizumoto’ đã có lời giải đáp. Cảnh sát tiến hành bắt giữ Kitami Noboru, Fukazawa Yukari và một người liên quan khác.
Vết thương của Kitami Noboru không nguy hiểm đến tính mạng, vì thế hiện tại việc thẩm vẩn lấy lời khai của hắn vẫn diễn ra thuận lợi dưới sự kiểm soát chặt chẽ ở bệnh viện Cảnh sát. Trong khi đó, tình hình của đồng phạm Fukazawa Yukari, lúc này đang điều trị ở bệnh viện khác, hiện đang rất nguy kịch. Phần ngực trúng hai phát đạn, còn lại mặt, bụng, đùi trái mỗi nơi một phát. Mặc dù các y bác sĩ đã giành lại được mạng sống cho cô ta, nhưng với tình trạng này công tác thẩm vấn không thể tiến hành được. Quá khứ của Fukazawa Yukari có khá nhiều điểm mơ hồ, nên tạm thời việc điều tra tập trung vào lai lịch và thân thế của cô ta.
Còn một đồng phạm còn lại – Okawa Harunobu cũng bị bắt vào buổi tối cùng ngày hôm đó.
Kitami đã gọi Okawa đến tòa nhà trống. Hắn dùng xe riêng của mình để đi đến nơi hẹn, nhưng khi hắn vừa tới cũng là lúc xe cấp cứu và xe cảnh sát của Sở Ikebukuro ập đến, vì vậy hắn đã bị bao vây. Khi một viên cảnh sát Sở Ikebukuro nhìn thấy một chiếc xe khả nghi đậu ở trước hiện trường, anh ta đã lại gần để xem xét tình hình. Thay vì đầu hàng, Okawa đã cố tình phóng xe đâm vào nhóm cảnh sát và nhân viên cứu hộ hòng bỏ trốn. Nhưng sau đó hắn đâm vào cột điện, những viên cảnh sát sở Ikebukuro đã đuổi theo và bắt hắn với tội chống đối và gây thương tích cho người thi hành công vụ.
Okaưa hiện đang là sinh viên năm tư khoa Khoa học tự nhiên, chuyên ngành Công nghệ thông tin, trường Đại học Todai. Có thể đoán được Okawa là người phụ trách mảng xử lý thông tin trong vụ án mạng liên hoàn vừa qua. Phía cảnh sát vẫn đang thẩm vấn để thu thập thêm thông tin.
Hơn nữa, theo kết quả điều tra của viên cảnh sát khác, khẩu súng ngắn Okawa sở hữu và hung khí giết chết Otsuka là một. Kitami Noboru và Okawa, cả hai đều bị nghi ngờ một loạt các tội danh: giết người, giết người bất thành, chủ mưu giết người, tiếp tay giết người, xâm phạm thi thể, tàng trữ và sử dụng vũ khí trái pháp luật… e là khó có thể tránh được khung hình phạt cao nhất. Phần còn lại sẽ được quyết định dựa vào kết quả điều tra của Ban chuyên án kết hợp giữa ‘Vụ án Toda’ của Sở Warabi trực thuộc Trụ sở Cảnh sát Tỉnh Saitama và ‘Vụ án giết hại tuần tra viên Otsuka’ của Sở Ikebukuro.
Thứ Tư, ngày 27 tháng 8.
Reiko được chuyển vào Bệnh viện Đại học Y trong thành phố.
Reiko cứ tưởng rằng tai phải của mình đã vĩnh viễn bị điếc sau khi bị Kitami bắn vào. Thật ra đạn chỉ bay sượt qua, mặc dù màng nhĩ bị rách nhưng theo chẩn đoán của bác sĩ, tương lai thính lực của Reiko sẽ hồi phục. Bác sĩ phụ trách đã giải thích như thế này:
“Viên đạn bắn xoáy ra với tốc độ rất nhanh, vì thế chỉ sượt qua tai cháu thôi là cháu có thể cảm nhận được một lực rất mạnh như thể nó đã thổi bay cả tai cháu vậy. Hơn nữa lúc đó cháu không nghe thấy gì nên mới càng tin là mình đã mất khả năng nghe, đúng không?”
Reiko đã chán nản khi ngỡ rằng mình đã mất đi tai phải nên khi nghe bác sĩ nói thế, cô vui mừng khôn tả. Tuy nhiên cô cũng cảm thấy một chút xấu hổ vì đã trót phóng đại và lo lắng thái quá về tình trạng các vết thương của mình.
Hơn nữa, ngoài nó ra trên người cô không còn chỗ nào bị đạn bắn. Nếu có thì nhiều lắm cũng là các vết bầm tím, trầy trụa, và vết đạn sượt qua khi cô đứng đối mặt với Kitami lúc đầu, không có vết thương nào quá nghiêm trọng.
Nếu vậy thì tại sao lúc đó mình lại té?…
Reiko nhớ lại khoảnh khắc ngay trước khi cô ngã vào giếng thang máy đen ngòm đó.
Rõ ràng lúc đó Kitami đã ở phía sau bắn vào lưng cô, vậy mà dường như phát súng đó đã không trúng vào đâu cả. Tuy nhiên Reiko nhớ đến cơn đau dữ dội ở chân khiến cho mình té nhào. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?
Cô xắn ống quần lên. Trên cẳng chân bên trái, gần cổ chân có một vết bầm đen lớn.
Không lẽ… Yukari…?
Khi Reiko toan bỏ chạy, Yukari đã đứng bên trái cô. Có khi nào Yukari nhìn thấy Kitami chuẩn bị nổ súng nên đã nhanh chóng ngáng chân Reiko? Bằng cách làm cô ngã, Yukari đã cứu sống Reiko?
Hình như cô gái đó còn nói ‘Mình đến… cứu cậu đây… Mako’…
Mako là ai? Reiko hoàn toàn không biết. Thế nhưng Yukari đã nhìn Reiko và thấy hình ảnh người tên Mako đó, hoặc đó chỉ là một ảo giác trong đầu khiến cô ta tin như vậy, nhờ thế mà cô ta quyết định cứu Reiko.
Xét ở một mặt nào đó, Yukari vẫn là một cô gái trẻ để lại ấn tượng mạnh. Mặc dù có vẻ bề ngoài trông tàn tạ như một hồn ma vất vưởng, nhưng giọng nói của cô ta lại trong trẻo đến mức làm người đối diện ngơ ngẩn. Mặc dù người cô ta gầy guộc như một con bù nhìn, nhưng ẩn chứa trong cánh tay là một sức mạnh khủng khiếp. Lần đầu tiên cô nhìn thấy Yukari, mặt cô ta đã bê bết máu. Không biết gương mặt thật sự của cô ta trông như thế nào nhỉ? Cô ta đã có quá khứ như thế nào để rồi dấn thân vào ‘Strawberry Night’? Cô ta đã nói mình chỉ cảm nhận được ‘Cái chết’, rốt cuộc điều đó có ý nghĩa gì?
Mình muốn biết.
Tội của hung thủ trực tiếp ra tay trong ‘Strawberry Night’ – Fukazawa Yukari chắc chắn sẽ bị xử rất nặng. Nghe đâu cô ta đã mười tám tuổi. Yukari đã đủ tuổi để nhận một bản án thích đáng. Tuy nhiên, vì cô ta đã thường xuyên được chuyển vào Khoa Tâm lý bệnh viện, nên nếu sự bất ổn trong tâm lý và tâm thần của cô ta được công nhận, hình phạt sẽ giảm được khá nhiều. Việc đó là chuyện vui hay chuyện đáng lo ngại, bây giờ Reiko không có cách nào để biết.
Tuy nhiên Reiko không nghĩ Yukari là người xấu từ trong xương tủy. Đương nhiên, không thể nào chỉ dựa vào ấn tượng của ngày hôm qua mà có thể dõng dạc tuyên bố người đã giết ít nhất mười một người ‘Không phải là người xấu’, nhưng trong lòng Reiko vẫn hướng theo suy nghĩ đó.
Chết thật. Sao mình lại đồng cảm với hung thủ thế này…
Cô ăn xong bữa sáng của mình, sau khi kết thúc việc kiểm tra nhiệt độ và thay gạc. Cuộc sống của bệnh nhân xem ra cũng thật là nhàn hạ. Vừa tới đầu giờ thăm bệnh, Tamaki đã tất tả chạy đến.
“Em thật sự không thể chăm nổi cho hai người một lúc đâu.”
Tamaki đặt chiếc túi giấy đựng đồ thay xuống đất rồi rời khỏi đó ngay.
Mưa bắt đầu rơi ngoài cửa sổ. Trong phòng bệnh máy lạnh chạy ro ro, không khí khá mát mẻ, thế nhưng cảnh tượng bên ngoài khiến cô cảm thấy lạnh lẽo. Phải chi trời đẹp một chút, có lẽ tâm trạng cô đã vui vẻ hơn. Thời tiết bây giờ chỉ khiến con người ta cảm thấy u uất trong lòng.
Otsuka hy sinh. Cuộc tấn công của Kitami. Cuộc bắt giữ thất bại. Cuối cùng, một người trong nhóm thủ phạm đã được cứu sống, tình trạng cũng đã khá hơn, và Reiko đang có ý định đồng cảm với tên hung thủ đó. Cô thấy chán ghét chính bản thân mình. Cảm giác như mặt đất tan ra dưới cơn mưa trĩu hạt tạo thành một lớp bùn đen lạnh ngắt, nó từ từ dâng lên chạm đến cằm của Reiko và chực chờ muốn nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.
Đến khoảng 11 giờ hơn…
“Sao rồi Himekawa?”
“Tổ trưởng, chắc không có gì nghiêm trọng đâu nhỉ?”
“Sắc mặt cũng khá hơn rồi này.”
“Em yêu Reiko, anh đến rồi đây. Chính anh là người kéo em lên và giành em ra khỏi tay thần chết.”
Imaizumi và các thành viên trong tổ Himekawa, cùng Ioka đến thăm cô.
“Thanh tra, tôi xin lỗi. Mọi người chắc cũng bận nhiều việc nên không cần phải mất công…”
Miệng thì nói thế, nhưng thật ra trong lòng cô cảm thấy hạnh phúc muốn khóc. Mọi người đến vào tầm này, có lẽ sau khi kết thúc cuộc họp buổi sáng, họ cùng nhau kéo đến bệnh viện thăm Reiko luôn. Có vài người đang đứng chờ ở ngoài hành lang, có lẽ là mấy viên cộng sự.
Ioka không có gì thay đổi. Ishikura vẫn giữ nét mặt điềm nhiên như mọi ngày. Thế nhưng chỉ có Kikuta là im như thóc, mặt mày khó đăm đăm. Anh còn chẳng thèm nhìn về phía Reiko lần nào.
Nói gì đi chứ, Kikuta…
Tuy nhiên Reiko có thể đoán được phần nào trong lòng anh đang nghĩ gì. Có lẽ Kikuta đang tự trách bản thân mình vì không có mặt lúc Reiko gặp nguy hiểm, không cứu được cô. Đã vậy, người cứu cô lại là Ioka và Katsumata. Đối với Kikuta mà nói, đây là một sự kết hợp tồi tệ.
Nhưng… chuyện cũng đã xảy ra rồi, anh làm thế này cũng đâu giải quyết được gì.
Reiko thỉnh thoảng lén nhìn về phía Kikuta, nhưng con người ngoan cố đó nhất quyết không nhìn cô lấy một lần. Nếu anh cương quyết làm vậy thì cô cũng hết cách. Có lẽ nên để mặc anh một thời gian thì tốt hơn.
Hôm nay, Yuda hơi hào hứng hơn bình thường. Dường như cậu đang cố lấp vào chỗ trống mà Otsuka để lại, nhưng càng ra sức làm thế thì hình ảnh của Otsuka càng hiện lên rõ nét hơn. Nếu đếm số người, vì có thêm Ioka nên nhìn qua khá là đầy đủ, song, dù có làm gì đi chăng nữa thì vị trí ở giữa Kikuta và Yuda vẫn là một khoảng trống không thể nào lấp được. Quả nhiên Otsuka đã không còn ở đây nữa – Một lần nữa cô lại cảm nhận được hiện thực tàn khốc như thế nào.
Xin lỗi mọi người. Tôi là một tổ trưởng thật tồi…
Bầu không khí yên lặng nặng nề trùm lên họ. Dường như để ý thấy điều đó, Ishikura bắt đầu giục.
“Vậy thôi, cũng sắp đến lúc chúng tôi phải đi rồi. Đúng không Kikuta?”
Kikuta ngoan ngoãn gật đầu như một nghi phạm bị cảnh sát tóm được.
“Cảm ơn. Trong lúc mọi người bận rộn thế này mà vẫn đến thăm tôi. Sức khỏe của tôi cũng ổn rồi, mọi người không cần đến nữa đâu.”
“Đương nhiên là phải thế rồi. Xuất viện nhanh nhanh cho chúng tôi nhờ, đừng có lợi dụng lúc này để lười biếng. Tổ trưởng phải làm gương cho chúng tôi đấy.”
Những lời nói bông đùa của Yuda chui tọt vào tai phải đang bị thương của cô.
“Đừng được nước làm tới.” Ishikura thúc nhẹ vào cậu.
“Tôi sẽ lại đến thăm tổ trưởng nhé…”
Dù nghe Ioka nói thế, song Kikuta vẫn im lặng.
Thật là… hết cách với người đàn ông này rồi…
“Đừng-có-đến-nữa.”
Nhưng thật lòng mà nói, Reiko mong họ lần tới lại đến thăm cô. Nếu được thì chỉ cần các thành viên trong tổ thôi, bỏ tên Ioka ra được thì càng tốt.
“Chào thanh tra, chúng tôi về trước.”
“À chào mọi người.”
“Cảm ơn. Phiền mọi người gánh luôn cả phần việc của tôi nhé.”
“Vâng. Thôi chúng tôi đi đây.”
“Tổ trưởng bảo trọng nhé.”
Ishikura và Yuda đi ra ngoài. Kikuta cũng lặng lẽ nối gót hai người họ.
“Tổ trưởng nhớ giữ gìn sức khỏe nhé… không có tổ trưởng tôi buồn da diết, buồn vô hạn…”
“Kìa Ioka, đi thôi.”
“A a… buồn trông cửa bể chiều hôm…”
“Này, anh không ra là tôi đóng cửa đó.”
“A a… Rei…”
Cả bốn người đã rời khỏi phòng, bóng dáng họ cũng khuất khỏi hành lang bệnh viện. Chỉ còn Imaizumi và cô trong phòng.
Bầu không khí tĩnh mịch lại kéo đến. Imaizumi đứng khoanh tay, anh nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Giám đốc Phân khu số Ba Kitami đã treo cổ.”
“Treo cổ… tự sát sao?”
Người đàn ông trung niên cô chưa từng tiếp xúc, ngay cả gương mặt ông cô cũng không biết. Cô tưởng tượng ra cảnh ông treo cổ bằng một sợi dây vắt qua xà nhà trong một căn phòng kiến trúc thuần Nhật.
“Ừ. 5 giờ sáng nay. Có lẽ ông ấy muốn chịu trách nhiệm cho tất cả những chuyện không may mà con ông ấy gây ra… Đại loại là thế. Dư vị của vụ án này thật khó mà chịu nổi.”
Imaizumi mím chặt môi như thể vừa uống phải thứ gì đắng nghét. Anh ngước nhìn lên bầu trời rồi hít một hơi thật sâu.
“Lần này công phá án được ghi cho lão đầu đá. Tay đó đã giành được chiến thắng.”
Bất giác, anh nhìn về phía Reiko.
“Vâng. Thật ra đến bây giờ tôi vẫn rùng mình khi nghĩ nếu lúc đó lão đầu đá và Ioka không đến thì tôi sẽ ra sao…”
Lời cảnh báo của Kusaka đã trở thành sự thật. Tuy nhiên kì lạ thay, cô không cảm thấy cay cú hay tức giận gì cả. Trái lại cô còn lấy làm mừng khi mình không phải là người lập công. Cô thật lòng nghĩ thế, trong lòng không gợn chút buồn phiền gì.
Về phương diện con người cô vẫn ghét Katsumata ghê gớm, nhưng trên phương diện cảnh sát hình sự, cô biết gã rất xuất sắc. Giờ đây cô có thể thực lòng công nhận điều này. Nếu là gã, có lẽ gã sẽ thu xếp giải quyết gọn gàng mọi việc từ giờ cho đến lúc kết thúc phiên tòa. Nhưng như thế cũng tốt. Mình không thể và cũng không có tư cách làm như vậy…
Bỗng dưng Reiko cảm thấy thắc mắc một chuyện không đâu.
“Thanh tra, tại sao tổ trưởng Katsumata lại có biệt danh là đầu đá vậy?”
Imaizumi nhướn mày tỏ ra hài hước, biểu cảm ít được thấy trên mặt anh.
“Đừng nói là từ trước đến giờ cô không biết gì hết mà vẫn gọi theo nhé.”
“Dạ…”
Imaizumi thở dài rồi lại ngước lên nhìn bầu trời.
“Tại lão ấy hồi trẻ cứng đầu như một cục đá vậy.”
Hả?
“Sau đó rút ngắn lại thành ‘Lão đầu đá’?”
“Ừ. Cô không liên tưởng được à?”
“A, dạ không, cũng không phải là không nghĩ đến…”
Imaizumi gật đầu nói tiếp.
“Lão ấy hồi trẻ không có vô phép tắc như bây giờ đâu, mà là một cảnh sát nghiêm túc, cần cù, sẵn sàng lật tung từng centimet vuông ở hiện trường lên để tìm manh mối. Một hình mẫu cảnh sát truyền thống. Nếu cô biết lão ấy lúc đó hẳn cô sẽ hiểu được thế nào là ‘đầu đá’. Nhưng từ khi vào Bộ An ninh, lão ấy đã thay đổi. Tám năm rời khỏi đội điều tra hiện trường, lão ấy đã gặp những chuyện gì, tôi không biết rõ. Nhưng tôi cũng có thể tưởng tượng sơ sơ…”
“Khi lão ấy quay lại từ Bộ An ninh lão đã thành ra như thế này rồi. Nhưng nếu nói lạ thì cũng không hẳn. Tôi cũng không biết rõ sự tình, nhưng lão ấy đang bán thông tin nội bộ của cảnh sát ra bên ngoài để lập quỹ đen. Đó là sự thật mà cấp trên cũng biết và ngầm thừa nhận. Hình như các sếp đã bị Katsumata nắm thóp một bí mật gì đó. Vì vậy họ không có cách nào ngoài im lặng và chấp nhận.”
“Nhưng lão ấy lập quỹ đen không phải vì mục đích nhét đầy ví riêng của mình. Số tiền kiếm được nhờ việc bán thông tin tất cả sẽ được dùng để hối lộ, trao đổi trong quá trình điều tra… nói nó là tiền thù lao thì đúng hơn. Lão tuyệt đối không dùng số tiền đó cho bản thân mình. Dù chỉ là một khoản nhỏ tự thưởng cho bản thân cũng không. Lão đó vẫn đang tiếp tục đơn thương độc mã làm công việc an ninh của mình. Đây cũng là một nét cứng đầu của gã…”
Imaizumi bất giác mỉm cười.
Có lẽ anh cảm thấy ngượng vì bỗng dưng đỏ mặt nên vội vàng hắng giọng, mào đầu bằng câu ‘Ừm, nhắc mới nhớ’ rồi quay về chủ đề điều tra.
Buổi tối, lúc này đã sắp quá giờ thăm bệnh, đột nhiên Katsumata đến thăm cô.
“Tôi nghe người ta nói cô chỉ bị mất tai thôi chứ chưa chết hả?”
“Chờ… chờ đã, đừng có nói lớn như vậy chứ…”
“Chà, còn phòng riêng nữa à? Nhà quê mà hợm hĩnh quá.”
Gã hừ mũi cười nhạt rồi ngồi xuống ghế không cần Reiko mời.
Quả nhiên… con người này… thật là không ưa nổi mà!
Quà thăm bệnh là một tờ tuần san cuộn tròn mà gã đã đọc nát rồi. Khi cô bảo mình không cần gã chỉ chưng hửng đáp lại ‘Thật thương không nổi’.
“Này, không phải bộ này quá trẻ con hay sao. Gái ba mươi rồi mà còn bông với chả hoa.” Gã nhìn bộ đồ ngủ Tamaki mang đến cho cô, dè bỉu. ‘Nhìn thấy mặt mộc của cô rồi chắc tối nay tôi gặp ác mộng mất’, ‘Hay tôi rửa bô cho cô nhé’, ‘Trời ơi sao mà hôi thế này’ và còn rất nhiều câu khác, gã tiếp tục thao thao bất tuyệt bất cứ chủ đề nào gã thích.
Reiko không nghĩ gã có thể nói nhiều đến thế. Cô đợi lúc gã đang cạn đề tài sỉ vả để mở lời.
“Ừm… cảm ơn tổ trưởng rất nhiều. Nhờ tổ trưởng mà tôi mới giữ được mạng sống của mình.”
Ngay tức khắc vẻ bối rối hiện lên trên mặt Katsumata.
“Hơ… Dù có nói gì thì cô cũng không dễ thương hơn đâu, đồ nhà quê…”
Gã tự nhiên ấp úng.
Một sự im lặng nặng nề bao trùm lên cả hai. Có lẽ do buồn tay mà Katsumata thò tay vào túi áo của mình, tuy nhiên gã không lấy gì ra cả mà lại để tay ngay ngắn trên gối. Có lẽ gã muốn hút thuốc, nhưng chợt nhớ ra ở đây đang là bệnh viện nên thôi. Vậy nên mới có hành động như vậy.
“Tổ trưởng Katsumata.”
Nghe thấy Reiko gọi mình, gã ngước cằm lên nhưng không trả lời. Mắt cũng không nhìn cô. Gã chỉ lặng lẽ thở dài. Bỗng dưng cô nhìn thấy trên nét mặt gã thoáng vẻ mệt mỏi, hoặc cũng có thể là cô nhìn nhầm. Thì ra Katsumata cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi.
Nếu là lúc này, mình có thể hỏi chuyện đó.
Cảm giác đó thôi thúc cô.
“À… tổ trưởng này, có mấy lần tổ trưởng nói tôi ‘nguy hiểm’ gì đó. Ý của tổ trưởng là gì vậy?”
“Hừm…”
Gã lại phì cười.
“Lúc trước tôi cũng có chuyện muốn hỏi cô. Nếu cô trả lời câu hỏi của tôi trước tôi sẽ nói cho cô biết.”
Một cách trì hoãn đậm chất Katsumata. Nhưng cô nghĩ chấp nhận yêu cầu lần này của gã cũng không có vấn đề gì.
“Vâng, là chuyện gì vậy ạ?”
Katsumata nhăn mặt.
“Gì vậy trời… đầu cô có bị va vào đâu không đấy?”
Gã ngoẹo cổ rồi sửa lại tư thế ngồi.
“Trước hết là… ngày hôm qua. Tôi đã hỏi Ioka tòa nhà trống mà cô đang ở. Giữa chừng cuộc điện thoại đó chắc chắn đã có một tiếng nổ, nhưng tại sao cô không bị giết? Thay vào đó chỉ là một vết đạn sượt qua tai.”
“À thì ra là chuyện này.”
Lúc đó Reiko thoáng nghĩ liệu có phải thời sinh viên ở Todai cậu ta đã từng tham gia câu lạc bộ đua thuyền. Nếu thế có thể giải thích được lý do vì sao hiện trường phi tang thi thể lại chuyển từ trường đua thuyền Toda đến hồ Trong công viên Mizumoto. Thời điểm thay đổi hiện trường vứt xác, Kitami tốt nghiệp Todai, hoàn thành chương trình ở Đại học Cảnh sát rồi được chuyển về Kameari tất cả đều trùng khớp một cách kì lạ. Cô giải thích cho Katsumata những điều mình nghĩ.
“Tôi biết mình sẽ bị bắn và đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Rồi tôi hỏi hắn có phải thời sinh viên hắn ở trong câu lạc bộ đua thuyền không. Đúng như tôi dự đoán, hắn đã nổ súng. Nhưng tôi vẫn tránh được, chỉ bị trúng một chút.”
Nét mặt Katsumata hiện lên sự hụt hẫng.
“Tôi đã không nghĩ trực giác của cô nhạy như thế này…”
“Hả? Tại sao lại thế? Chẳng phải là trực giác của tôi cực kì chuẩn xác hay sao?”
“Đồ khùng. Người ở trong câu lạc bộ đua thuyền không phải là Kitami, mà là tay đồng phạm Okawa Harunobu kìa.”
Hở? Gì cơ…
Reiko lấy tay quệt mồ hôi lạnh đang túa ra trên trán.
“Lý do bọn chúng thay đổi địa điểm vứt xác chính là vì Kitami biết đến hồ Trong, và xét thấy ở hồ Trong dễ lái xe vào bên trong hơn… mà thôi, dù sao thì nó cũng đã cứu sống cô nên sao cũng được.”
Tôi cũng đang phân vân không biết phải viết phần lý do tôi đuổi theo mấy người trong báo cáo như thế nào cho phải đây. Rồi còn manh mối đó nữa.
Katsumata lấy một cây bút bi ra khỏi túi áo phía trong.
“Hả? Tại sao phần đó lại phải phân vân?”
“Thôi bỏ qua chuyện đó đi.”
“Ừm… vâng, tổ trưởng cứ tự nhiên.”
“Hừm.”
Katsumata ghi thẳng vào bàn tay mình.
“Ừm rồi sau đó, cho tới khi tôi và Ioka đến vẫn còn khá nhiều thời gian, trong lúc đó hai người đang làm gì? Không lẽ cô, Kitami, Yukari, cả ba thác loạn với nhau?”
Ực.
Không, dù Katsumata có thần thánh đến đâu cũng không thể nào biết được đến những chuyện xảy ra lúc đó. Reiko giấu nhẹm việc mình bị Kitami sờ mó, cô chỉ kể rằng mình phải nghe một bài diễn thuyết hùng hồn của hắn ta trong suốt thời gian chờ tên Okawa đến.
“Theo lời của Kitami, hắn đã luôn nhìn lên phía trên cao mà sống. Vì thế khi nhìn thấy đáy vực, nơi cái chết ngự trị, hắn mới có thể nhìn nhận lại vị trí của mình. Trái lại, Yukari chỉ nhìn thấy đáy vực tăm tối. Chính vì thế mà cô ta tra tấn, giết hại người khác, bằng cách đó cô ta có được cảm giác mọi người xung quanh đều giống mình, mình cũng là con người… Cô ta không thể kiềm được khao khát nhìn thấy dòng máu đỏ tươi của mọi người để có thể kiểm tra liệu mình và họ có giống nhau không, mình có khác gì không… Tóm lại, mặc dù cùng nhau dựng nên ‘Strawberry Night’, nhưng động cơ của hai người họ thực chất lại trái ngược với nhau hoàn toàn. Sự khác biệt giữa Kitami và Yukari đã được bộc lộ tại ngay lúc đó.”
“Vậy lúc chúng tôi đến là nội bộ đang lục đục đó hả?”
“Đúng vậy.”
Reiko cũng chêm vào một hơi thở dài.
“Kitami còn nói với tôi như thế này. Có lẽ cô cũng như thế thôi, ở trong đội điều tra số Một mỗi ngày đều nhìn thấy xác chết, có lẽ cô thầm cảm thấy may mắn vì mình là cảnh sát, mình sẽ không có kết cục như họ… Tận mắt chứng kiến cái chết để có thể nhìn lại sự tồn tại của mình, sau đó hẳn cô đã đắm chìm vào cảm giác bản thân mình thật ưu việt… Nói thật, lúc đó tôi đã sốc khi nghe những lời của hắn. Bởi vì những điều đó thật ra không sai.”
Katsumata dang hai tay như muốn nói ‘Cô quả là người không bao giờ khiến tôi hết ngạc nhiên ‘.
“Bởi vậy nên tôi mới hay nói cô ‘nguy hiểm’ đấy. Trực giác của cô quả thật rất nhạy bén. Cũng không hề quá lời nếu có ai nói tài đọc hiện trường của cô là thiên phú. Thực tế, những tên tội phạm cô bắt được cho tới giờ cũng đều do trực giác đó. Về điểm này tôi hoàn toàn công nhận.”
“Tuy nhiên, xét về mức độ chặt chẽ, quá trình điều tra hiện trường của cô không giống ai cả. Chỉ dựa vào vài thông tin ít ỏi, cô có thể lôi hung thủ ra ngoài ánh sáng. Có thể tự bản thân cô không thể nhận thức được điều này, nhưng theo tôi nghĩ, có lẽ cô đã tự điều chỉnh cách suy nghĩ của mình sao cho đồng điệu với suy nghĩ hung thủ. Không có bất kì một bằng chứng xác thực nào, nhưng lại có thể chỉ ra đúng người, đọc được ý nghĩ trong hành động của hung thủ, để có thể làm được việc như thế, tôi e rằng cô là người có cách suy nghĩ đặc biệt gần với hung thủ.
“Cô nói là mình đã bị sốc bởi những lời của Kitami. Chưa kể ở hiện trường, cô còn ôm Yukari người đầy vết thương mà khóc lóc rên rỉ. Với cả câu hỏi lần trước của tôi, không biết cô nhớ không, vì sao Fukazawa Yasuyuki chết rồi mà đồng bọn của hắn vẫn chở xác đến nơi hẹn, vẫn để thi thể lên bụi cây đó, và nguyên nhân thật sự là do sai sót trong việc liên lạc với đồng bọn của Okawa… Tóm lại chuyện tôi nói chỉ là như vậy. Lý do tôi nói cách suy nghĩ của cô nguy hiểm chỉ ngắn gọn là như thế thôi.”
Cách suy nghĩ đặc biệt gần với hung thủ…
Ngay cả trong mơ Reiko cũng chưa từng nghĩ mình có khả năng như vậy. Những lời của Katsumata khiến cô cảm thấy bất ngờ, nhưng cô không có ý định phản biện lại lời gã. Bởi vì lúc này, trong đầu cô đang nhớ về một vài chuyện trong quá khứ.
Trước đây từng có một cậu bé phạm nhiều tội nghiêm trọng đã tự tử trước khi cảnh sát bắt được, lúc đó Reiko đã ôm thi thể của cậu bé mà khóc nức nở. Tại thời điểm ấy, mọi người xung quanh vẫn chưa nắm được bất cứ một manh mối gì, vậy mà chỉ một mình Reiko tin chắc là cậu bé đó là hung thủ và quyết định bắt cậu về thẩm tra. Những chuyện tương tự, từ trước đến giờ đã xảy ra không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần như thế Reiko lại đồng cảm với hung thủ mà rơi nước mắt.
Đương nhiên vẫn có nhiều vụ án mạng mà không thể nào dành cho hung thủ bất kì một sự cảm thông nào. Reiko không phải là người từ bi đến mức có thể rơi nước mắt vì những người như họ. Tuy nhiên, đôi lúc có những trường hợp hung thủ là người đã bị dồn vào chân tường, chịu những cay đắng và tủi nhục mà một người bình thường sẽ không bao giờ tưởng tượng nổi. Giết người là một hành động mất nhân tính nhất trong tất cả các loại tội, nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài trường hợp mà kẻ phạm tội đó rơi vào hoàn cảnh thê thảm và thương tâm đến mức họ không còn con đường nào khác để lựa chọn. Những lúc như thế, đường đường là một cảnh sát hình sự, nhưng Reiko vẫn quên hết những ranh giới của luật pháp mà khóc cho kẻ phạm tội, đồng cảm với họ.
Hung thủ trong vụ án lần này, Yukari có thuộc loại tội phạm đó hay không, hiện tại cô vẫn còn chưa biết. Nhưng cá nhân cô nghĩ Yukari cũng rơi vào trường hợp đó. Chợt Reiko nhớ đến thông báo của Imaizumi về Yukari trước lúc anh rời đi.
“Tôi nghe nói chức năng tim phổi, sức đề kháng tất cả đều đang suy giảm nghiêm trọng. Với tình trạng đó chắc chắn cô ta phải hôn mê bất tỉnh, vậy mà chỉ cần các y bác sĩ rời mắt một chút là cô ta giật ống truyền ra ngay. Bác sĩ phụ trách nói có lẽ cô ta đang muốn chết hay sao đó. Vốn dĩ với một cơ thể như vậy mà có thể sống sót đến bây giờ cũng là kì tích rồi.”
Biết đâu Yukari sẽ cứ như thế và ra đi luôn. Reiko thầm nghĩ. Mặc dù cô biết cái chết của Yukari sẽ để lại một lỗ hổng lớn trong việc điều tra chân tướng của vụ án, nhưng phần nào đó trong cô vẫn mong Yukari ra đi thanh thản. Cô không có lý do nào đủ chính đáng để biện minh cho suy nghĩ này. Cô chỉ nghĩ một cách đơn giản như thế.
Có lẽ mình không hợp với nghề cảnh sát hình sự…
Nhìn thấy Reiko lại thở dài thườn thượt, Katsumata khịt mũi, mặt mày trông chán ngán thấy rõ.
Reiko không biết biểu cảm trên mặt mình bây giờ trông ra sao. Nhưng Katsumata nhìn mình bằng thái độ như thế nào thì cô biết rất rõ. Thật thảm hại, thật vô dụng làm sao! Có thể trong đầu gã đang nghĩ như vậy. Ánh mắt không buồn che giấu sự khó chịu của gã khiến cô cảm thấy đau nhói. Thế nhưng Reiko không có cách nào khác ngoài im lặng và chấp nhận điều đó.
Im lặng một lúc cuối cùng Katsumata cũng chịu cáu kỉnh lên tiếng.
“Này Himekawa.”
“Vâng?”
“Sao tự dưng lại làm vẻ mặt thảm hại vậy?”
Y như những gì cô đã nghĩ. Quả nhiên cô đã thể hiện biểu cảm đó trên mặt mình trong vô thức.
“Xin lỗi.”
Reiko xin lỗi theo phản xạ, nhưng xin lỗi để làm gì, ngay cả bản thân cô cũng không rõ.
Katsumata lững thững đứng dậy. Gã đi về phía cửa sổ trong phòng bệnh, không buồn bận tâm đến chiếc máy lạnh đang chạy ro ro trong phòng, gã mở cửa sổ ra.
“Cô đấy, hơi đâu mà để bụng đến ba cái lời vớ va vớ vẩn của bọn tội phạm. Chỉ vì nhìn lên mà không nhìn xuống? Chỉ toàn nhìn xuống dưới mà không nhìn lên trên? Toàn là mấy thứ điên khùng gì đâu. Nếu chỉ lo nhìn trên, dưới, trái, phải cô sẽ bỏ lỡ điều quan trọng nhất đấy.”
Katsumata quay người lại, ánh mắt cương quyết của gã nhìn thẳng vào Reiko.
“Cô không hiểu sao? Làm người chỉ nên nhìn thẳng về phía trước và tiếp tục bước thôi.”
Chợt hơi thở của Reiko khựng lại.
Hướng về phía trước và sống thật tốt… Đây không phải là lần đầu tiên mình được nghe những lời này…
Phải rồi. Đó là những dòng nhật kí mà chị Sata để lại.
‘Vì thế mình muốn Reiko có thể đứng dậy làm lại cuộc đời. Mình muốn cô bé ấy tiếp tục hướng về phía trước và sống thật tốt.’
Thì ra là vậy. Hướng về phía trước…
Những lời nhắn nhủ tưởng rằng cô đã biết từ lâu vậy mà từ lúc nào cô đã quên mất sự tồn tại của nó.
“Thôi, tôi về đây. Tôi bận lắm.”
Mặc kệ Reiko đang ngồi mơ màng, Katsumata tự nhiên ra về.
Hơi lạnh từ phòng bay hết ra ngoài khung cửa sổ đang mở toang, thay vào đó một luồng không khí căng đầy sự ấm áp và ẩm ướt thổi vào trong phòng. Không hề có sự lạnh lẽo nào. Bây giờ đang là mùa hè. Chính là cái mùa hè cô ghét cay ghét đắng. Thế nhưng giờ đây Reiko có cảm giác như chính hơi nóng đang làm tan chảy khối băng đá đang đè nặng trong tim cô bấy lâu.
Thì ra là vậy. Phải hướng về phía trước.
Reiko nhìn lên bầu trời với những đám mây màu đen chồng chéo lên nhau không chừa lại mảng trong xanh nào dù là nhỏ nhất. Bầu trời và những đám mây u ám này không tồn tại mãi mãi. Chắc chắn một lúc nào đó sẽ trời quang mây tạnh. Cho dù mây đen có vần vũ trên bầu trời, dù mưa rơi hay bão tuyết đi chăng nữa, cuối cùng bầu trời cũng sẽ trong xanh trở lại. Nhất định ngày mai trời lại sáng. Có thể cảm nhận được một sự thật đơn giản như thế, hiển nhiên như thế, không hiểu sao lại khiến Reiko hạnh phúc vô cùng.
Chị Sata…
Reiko ngước mắt nhìn lên bầu trời.
“Có lẽ chị em mình nên chiến đấu thêm một chút nữa nhỉ…”
Có lẽ mình sẽ nhanh được nhìn thấy bầu trời cao vời vợi trong vắt không một gợn mây giống như ngày hôm đó thôi.
Từ lâu lắm rồi Reiko mới lại có cảm giác muốn diện thử một chiếc váy ngắn mới.