CHƯƠNG 3
Gia đình Triệu Thành lúc bấy giờ đã nổi tiếng giàu có ở quận Cửu Chân. Vì công việc làm ăn, Triệu Thành càng ngày càng quen nhiều biết rộng. Trong số quen biết ấy có cả quan huyện Nông Cống và một số quan chức có thế lực ở địa phương. Đối với quần chúng, uy tín Triệu Thành cũng ngày càng tăng để rồi trở thành một vị hào trưởng có tiếng trong vùng dù bản thân ông không ham, không cầu.
Thiết tưởng cũng nên nói sơ vài dòng về cái danh xưng hào trưởng đương thời. Hào trưởng nguyên thủy được coi như là một người khôn ngoan, có uy tín nhất trong một khu vực, đủ khả năng để dàn xếp những vụ rắc rối trong khu vực ấy. Khu vực có thể là một xóm, một làng, đôi khi lan rộng ra cả vài ba làng. Những vị này thường là những phú ông, những thương gia có tính hào hiệp, có lòng nhân ái, hay giúp đỡ người nghèo kẻ khó về cả vật chất lẫn tinh thần. Tuy không phải là một chức vụ, một hàm tước, không hưởng lương bổng và cũng không có trách nhiệm pháp lý nào đối với chính quyền trong việc trị dân nhưng hào trưởng lại có uy tín đặc biệt rất ảnh hưởng đối với cả chính quyền lẫn dân chúng. Hào trưởng có thể dùng tình cảm để hòa giải những mối tranh chấp giữa dân chúng với nhau một cách ổn thỏa. Hào trưởng cũng có thể đệ đạt nguyện vọng của dân chúng lên giới cầm quyền. Ngược lại giới cầm quyền cũng có thể nhờ hào trưởng dùng uy tín của mình để đả thông những khúc mắc đối với dân chúng. Nói chung, hào trưởng là một hư chức không tốn lương nhà nước nhưng lại rất hữu ích cho xã hội. Đáng tiếc là về sau cái danh vị này đã bị lạm dụng và biến chất dần…
Cậu bé Quốc Đạt càng khôn lớn càng tỏ ra thông minh, hiếu hạnh. Vì vùng đất này còn hoang sơ, dân cư thưa thớt nên Triệu Thành chưa tìm kiếm một vị thầy nho như ý để dạy dỗ cho cậu. Ông đành phải tự mình dạy cho Quốc Đạt học được chữ nào hay chữ đó. Việc tìm một ông thầy võ càng khó khăn hơn vì người Tàu cấm dân bản xứ không được dạy võ và học võ. Một hôm Triệu Thành than với vợ:
-Nghĩ mà thương Quốc Đạt quá. Ta sợ khi lớn lên nó cũng sẽ trơ trọi chẳng khác chi mình! Lỡ bị người hiếp đáp cũng không có ai bênh vực. Giấc mơ kiếm một ông thầy võ về nhà dạy cho Quốc Đạt bao giờ mới thực hiện được đây?
Phạm thị trách chồng:
-Sao chàng không liều bỏ ra một ít nhờ quan huyện châm chước giúp đỡ? Mình không chịu nói ra người ta làm sao biết được mình cần gì mà giúp!
Triệu Thành suy nghĩ một hồi rồi nói:
-Mình thương con mà tính như vậy cũng phải. Đối với quan huyện ta nghĩ chắc không khó lắm. Nhưng ta còn ngại một điều: vị quan huyện này có bền vững không? Lỡ mai mốt vì một lẽ gì lại thay ông khác mình sẽ gặp chuyện rắc rối ai đỡ đòn cho mình? Việc này phải cẩn thận mới xong.
Im lặng giây lát Triệu Thành lại tiếp:
-Hay thế này, mình sẽ mời một võ sư nào đó về ở nhà mình với tư cách là một người làm công rồi thuyết phục võ sư ấy bí mật dạy võ cho con mình? Không biết người ta có chịu không?
Phạm thị gật đầu:
-Thế cũng được. Chàng cứ lo tìm kiếm thầy võ đi!
Tuy nói thế nhưng ngày qua tháng lại đã lâu mà Triệu Thành vẫn chưa tìm ra được một vị võ sư nào.
Rồi một nhân duyên bỗng đến bất ngờ. Ngày kia Phạm thị nhận được tin thân phụ lâm bệnh nặng. Bà ngỏ ý với chồng muốn về thăm ông cụ cùng gia đình vài ngày. Gặp lúc công việc hơi rảnh, Triệu Thành cùng vợ dắt Quốc Đạt về thăm bên ngoại luôn thể. Khi Triệu Thành về tới nhà nhạc phụ cũng vừa gặp lúc một ông thầy thuốc đang chẩn mạch cho ông cụ. Nhìn dáng tiên phong đạo cốt của vị thầy thuốc, Triệu Thành bỗng sinh lòng ngưỡng mộ. Thấy Triệu Thành có vẻ quan tâm đến vị thầy thuốc, cậu em trai của Phạm thị nói nhỏ:
-Anh biết không? Thấy ông thầy bộ tướng nho nhã yếu đuối vậy mà lại là một tay võ nghệ siêu đẳng lắm đó!
Triệu Thành ngạc nhiên hỏi lại:
-Thật hả? Sao em biết ông ta giỏi võ?
Cậu em Phạm thị nói:
-Thật chứ anh! Hồi năm ngoái ông cậu của em cũng lâm bệnh nặng, người nhà phải mời ông ta đến chữa. Vì bệnh khá trầm trọng nên người nhà phải năn nỉ ông ta ở lại nhà vài đêm để tiện bề theo dõi bệnh tình của ông cậu em. Không ngờ đêm đó lại có một bọn cướp bốn đứa võ trang đao gậy xông vào nhà ông cậu em để ăn cướp. Thấy ông cậu em nằm liệt giường, ông thầy thuốc thì mảnh mai ốm yếu, những kẻ còn lại đều là đàn bà con nít nên bọn cướp sinh dể ngươi. Chúng dồn mọi người lại một góc nhà rồi giao cho một tên cầm đao lớn đứng kềm chế. Ba tên kia thì nghênh ngang đi lục soát của cải. Bất ngờ ông thầy thuốc phóng cước hạ gục tên đang kềm chế ông và cướp được ngọn đao của hắn đồng thời nhảy theo chém ngã một tên khác. Hai tên còn lại biết đã gặp thứ dữ kinh hãi phóng thân chạy mất…
Nghe cậu em vợ thuật chuyện nét mặt của Triệu Thành hân hoan hẳn lên. Đợi ông thầy bốc thuốc cho nhạc phụ xong, Triệu Thành liền lại gần ân cần thăm hỏi. Khi được biết ông thầy này quen thú phiêu bạt sông hồ, lấy việc bốc thuốc cứu thiên hạ làm vui thì Triệu Thành càng ngưỡng phục hơn. Sau một hồi chuyện vãn, Triệu Thành lễ phép mời:
-Thưa thầy, khu vực trồng dâu ở Hương Vân của chúng tôi tiếp giáp với vùng rừng núi. Vùng này có vô số loại cây cỏ, chắc hẳn cây thuốc cũng không ít. Nếu thầy chưa có ý định đi đâu xa vợ chồng tôi xin mời thầy ghé lại nhà chơi một thời gian, nhân thể thầy đi tìm cây thuốc cũng rất tiện. Biết đâu thầy lại chẳng tìm ra được cả kho thuốc ở đó! Nhà cửa chúng tôi cũng rộng rãi khang trang, thầy có thể nghỉ ngơi thoải mái. Mong thầy nhận lời, gia đình chúng tôi rất hân hạnh được tiếp đón thầy.
Ông thầy thuốc thấy thái độ quá ân cần của Triệu Thành vui vẻ nói:
-Thật là hân hạnh cho tôi. Gia chủ đã có lòng như thế tôi đâu dám từ chối. Tuy thế, phải đợi năm ba ngày nữa bệnh ông cụ dứt hẳn tôi mới ghé nhà ông chơi được.
Triệu Thành tươi hẳn nét mặt:
-Vâng, được thầy hứa như vậy là chúng tôi vui lắm rồi. Kính mong thầy đến chơi càng sớm càng hay.
Năm ngày sau thì ông thầy thuốc đến Hương Vân tìm nhà Triệu Thành. Ông đã được cặp vợ chồng này đón tiếp, chiêu đãi hết sức nồng hậu. Bữa ăn nào cũng đầy đủ rượu thịt. Triệu Thành lại thân hành dẫn ông đi chơi nhiều nơi trong khu vực. Khi đi chơi Triệu Thành dẫn mấy đứa nhỏ mang cả thức ăn và đồ giải khát theo để thầy dùng. Thấy gia chủ đối đãi với mình ân cần, trân trọng quá ông thầy thuốc rất cảm động và cũng nẩy sinh một chút hoài nghi: có thể gia chủ cần mình điều gì. Trong một bữa cơm tối, khi có đủ mặt vợ chồng Triệu Thành ông thầy thuốc nói:
-Không biết nhờ phước đức từ đâu mà tôi lại được ông bà trọng đãi đến thế này? Ơn nghĩa này tôi làm sao trả nổi? Ông bà có thân nhân nào gặp khó khăn về bệnh hoạn gì xin cứ cho biết tôi sẽ tận tình chữa giúp quyết không dám từ nan.
Triệu Thành ấp úng không dám trả lời. Ông thầy thuốc lại tiếp:
-Tôi nói thật lòng đó. Tôi chỉ biết chữa bệnh thôi chứ chẳng thể giúp được ông bà điều gì nữa.
Thấy lời ông thầy thuốc có vẻ chân tình, Phạm thị như dồn hết can đảm nói nhanh:
-Thưa thầy, vợ chồng tôi thật tình từ lâu đã ôm ấp một ước vọng mà chưa thực hiện được. Nay thầy đã rộng lòng đoái tưởng tôi cũng xin thưa thật với thầy. Số là chúng tôi chỉ có một đứa con trai tên là Quốc Đạt như thầy đã biết đó. Chồng tôi vẫn mong cho nó được thêm một vài đứa em để sau này trong cuộc sống chúng có thể nương tựa nhau nhưng chúng tôi chờ mỏi mắt vẫn chưa thấy gì…
Ông thầy thuốc hơi mỉm cười hỏi ngang:
-Nghĩa là ông bà muốn kiếm một toa thuốc để được mắn con phải không?
Phạm thị e thẹn cười đáp:
-Dạ thưa không phải vậy. Vì thấy Quốc Đạt không anh em lẻ loi quá nên vợ chồng tôi ước vọng tìm kiếm một vị thầy võ để dạy cho nó vài đường hầu sau này ra đời nó có thể tự vệ khi cần thiết!
Ông thầy thuốc bỗng bật cười lớn:
-Hóa ra là vậy! Nhưng ông bà làm sao biết được tôi có thể dạy cậu bé? Và chắc ông bà cũng biết rõ luật lệ của quan trên cấm ngặt việc dạy võ và học võ?
Lúc đó Triệu Thành mới dám mở miệng:
-Thưa thầy, chúng tôi biết rõ luật cấm của quan trên. Nhưng thầy vẫn có thể truyền dạy bí mật được chứ? Ngày ngày thầy cứ lo việc hái thuốc chữa bệnh như thường. Khi nào thật thuận tiện thì thầy dạy cho cháu vậy!
Ông thầy thuốc cười:
-Ông bà thương con, lo cho con đến vậy là hết lòng rồi. Bất chấp cả sự vi phạm phép nước, có thể nguy hiểm đến cả mạng sống! Thôi thì tôi cũng liều mà giúp ông bà.
Được ông thầy thuốc nhận lời vợ chồng Triệu Thành vui mừng khôn xiết. Từ đó trong nhà Triệu Thành có thêm một ông thầy thuốc.
Nhưng trớ trêu thay, Quốc Đạt tuy thể chất mạnh khỏe và được vị võ sư dưới cái lốt ông thầy thuốc tận tình dạy dỗ nhưng cậu lại chỉ ham những thú vui khác như bắt chim, đá cá mà chẳng mặn nồng gì với nghề võ cả. Điều này đã làm ông thầy thuốc lẫn vợ chồng Triệu Thành thất vọng lắm. Một hôm ông thầy thuốc nói với Triệu Thành:
-Cháu đã không chịu học tức là cháu không có duyên với võ nghiệp rồi. Dẫu có ép lắm cũng vô ích thôi. Tôi ở đây đã lâu mà không giúp ích được chi cho ông bà tôi cũng áy náy lắm. Vậy xin phép ông bà vui lòng cho tôi đi chốn khác làm thuốc cứu thiên hạ như trước.
Triệu Thành khẩn khoản nói:
-Thưa thầy, chúng tôi biết cháu nó làm cho thầy chán nản lắm, nhưng thú thật vợ chồng tôi rất quí trọng thầy. Chúng tôi không muốn thầy rời bỏ ngôi nhà này chút nào cả. Nếu thầy không được thanh thản trong lòng, thầy cứ đi chơi giải khuây đâu đó vài ba tháng rồi trở lại với chúng tôi cũng được. Chúng tôi sẽ cố sức khuyên nhủ cháu. Chúng tôi tin chắc ít lâu nữa cháu nó sẽ thay đổi sở thích thôi.
Thấy ông thầy thuốc có vẻ dùng dằng Triệu Thành lại tiếp:
-Thầy biết, chúng tôi tôn trọng thầy đến nỗi thầy ở lại đây đã khá lâu mà chúng tôi chưa hề dám hỏi đến danh tánh của thầy. Mong thầy thương chúng tôi mà đừng bỏ cháu. Chúng tôi tin tưởng thế nào rồi đây cháu cũng sẽ chịu học thôi.
-Ông bà đối với tôi quả thật chí tình. Thế này thì tôi cũng không còn giấu giếm gì ông bà nữa. Tôi họ Lữ tên Phương, là hậu duệ của quan Tể tướng Lữ Gia [5] đời nhà Triệu [6]. Sau khi Tể tướng Lữ Gia bị tướng Hán Lỗ Bác Đức giết, con cháu của ngài tuy phải tản mát nhiều nơi để giữ mạng sống nhưng vẫn luôn khắc đậm mối thù với giặc Hán trong lòng. Ai cũng mong một ngày nào đó lại có dịp ra giúp nước để giành lại nền tự chủ. Đời này qua đời khác giòng họ tôi vẫn cố truyền cho nhau nghề võ của tổ tiên mình. Nay vì cảm ơn tri ngộ của ông bà tôi quyết định truyền nghề sang cho cháu nhưng duyên nghiệp chưa đến với cháu chắc cũng là ý trời. Nhưng ông bà đừng lo, tôi sẽ không bỏ cháu đâu. Cứ để tôi đi ngao du vài ba năm nữa tôi sẽ trở lại. Hi vọng lúc ấy cháu đã đổi khác.
Nghe xong Phạm thị cảm thán nói:
-Trời ơi, hóa ra núi Thái Sơn đứng sừng sững trước mắt mà chúng tôi nào hay! Thầy ra đi mây ngàn chim rừng biết bao giờ chúng tôi gặp lại? Thôi, thầy cứ ở lại với chúng tôi đi. Chúng tôi rất hân hạnh được gần gũi một nhân vật thuộc dòng dõi thế gia có truyền thống yêu nước. Từ nay chúng tôi nguyện xin cung phụng thầy như cung phụng cha mẹ vậy. Thầy thuộc dòng dõi Lữ Tể tướng tất nhiên thầy phải là một bậc văn võ kiêm toàn. Bây giờ cháu nó chưa thích học võ thầy có thể dạy cho cháu học văn, học thuốc cũng được! Xin thầy thương tình giúp cháu!
Ông thầy thuốc thở dài:
-Thôi, được rồi. Gia chủ đã cạn lời như thế tôi cũng xin hết lòng để đáp tấm ơn tri ngộ vậy! Gia chủ cứ yên tâm. Tôi đi chơi vòng vòng chừng vài tháng rồi sẽ trở lại!
Vợ chồng Triệu Thành được lời hứa của ông thầy thuốc mừng quá đồng loạt thưa:
-Cám ơn thầy đã hứa. Bây giờ thầy đi chơi đâu cứ đi nhưng xin sớm trở về để chúng tôi đỡ nóng lòng!