CHƯƠNG 6
Càng ngày Quốc Đạt càng khổ tâm vì sự xung khắc ngấm ngầm giữa bà vợ và cô em gái của mình. Hai chị em cứ như mặt trăng với mặt trời, rất ít khi chịu gần nhau. Quốc Đạt rất chiều vợ, nể vợ nhưng cũng rất thương em gái. Tánh tình Đỗ thị quá khắt khe, ích kỷ và cũng rất đa nghi. Có khi chỉ vì Quốc Đạt dặn dò ả Trinh vài điều cần thiết trong công việc mà kết quả cũng biến thành một vụ gây gổ lớn giữa hai vợ chồng. Cứ thấy Quốc Đạt và ả Trinh nói chuyện với nhau là Đỗ thị nghĩ ngay đến việc hai anh em tụ họp để nói xấu bà. Vì vậy mỗi khi trong nhà vì lẽ gì vắng bớt một trong hai người ấy Quốc Đạt mới thật sự có được chút thoải mái.
Lần ấy Đỗ thị xin chồng dắt con về thăm cha mẹ mấy ngày. Khi Đỗ thị trở về Quốc Đạt hỏi:
-Bố mẹ và các em vẫn khỏe cả chứ? Có chuyện gì lạ không?
Đỗ thị vui vẻ nói:
-Cám ơn chàng, bố mẹ thiếp và các em vẫn khỏe cả. Bố mẹ cũng gởi lời thăm ả Trinh và cũng có nói chuyện về ả Trinh.
Quốc Đạt ngạc nhiên hỏi:
-Bố mẹ nói chuyện gì về ả Trinh?
-Cũng chuyện thường tình thôi. Chuyện chồng con đó mà! Thiếp thấy bố mẹ thiếp có vẻ thích và muốn nâng đỡ ả Trinh lắm. Mình cũng nên mừng cho ả Trinh.
Quốc Đạt càng ngạc nhiên hơn:
-Chuyện chồng con? Ả Trinh đã có gì đâu mà bố mẹ lại đề cập tới? Bố mẹ nói sao?
Đỗ thị chậm rãi nói:
-Ả Trinh lúc này cũng lớn rồi, lấy chồng được rồi, chàng cũng nên lo việc đó đi cho tròn nhiệm vụ ông anh thế mặt cha. Bố mẹ muốn đứng ra làm mối dong cho ả Trinh đó. Mối này cũng vinh hoa phú quí đàng hoàng. Nhưng bố mẹ muốn hỏi ý chàng trước. Bây giờ bố mẹ mình không còn nữa, chàng đương nhiên có toàn quyền quyết định về việc hôn nhân của ả Trinh. “Quyền huynh thế phụ” đó mà. Nếu cuộc hôn nhân này mà thành tựu chàng có thể cầm chắc một chức huyện lệnh trong tay. Chàng nghĩ sao?
-Ta đã biết chuyện gì đâu mà hỏi ta nghĩ sao? Nàng hãy thuật hết lời bố mẹ nói ra sao cho ta nghe mới được chứ!
Đỗ thị tỏ vẻ khó chịu:
-Vậy thì chàng hãy lắng tai mà nghe: Nguyên quan Đô úy quận Cửu Chân là Lỗ Huỳnh nay đã ngoài bốn mươi mà chỉ sinh toàn con gái, người rất muốn kiếm một đứa con trai để nối dòng. Nghe ả Trinh tốt tướng lại xinh đẹp nên người muốn lập làm thứ thất. Nếu ả Trinh may mắn sinh cho người được một mụn con trai thì nhà mình cũng nhờ được lắm. Cái chức huyện lệnh đang chờ chàng đấy!
Triệu Quốc Đạt lắc đầu:
-Nàng cũng biết em ta tuy là phận gái nhưng tính nó lại ngang tàng chẳng thua sút bọn con trai. Nó vốn lại không thích người Tàu, nhất là hạng quan quyền. Nó vẫn có thành kiến là bọn này luôn hống hách, tàn độc, rất khinh thường dân bản xứ. Chắc nó chẳng chịu nghe đâu. Hơn nữa, bắt nó làm hầu làm mọn ta cũng không đành!
Đỗ thị phản bác ngay:
-Chàng nói sai rồi. Con nhà dân giả được chiếu cố như thế là may lắm còn đòi hỏi gì nữa? Còn bên kia người ta có hống hách tàn độc thì cũng do mình thôi. Nếu mình đừng tính chuyện chống lại người ta, họ bảo sao làm vậy thì họ lấy cớ gì để đối xử tàn độc với mình chứ? Nhà mình mà kết thân với quan Đô úy rồi thì chàng muốn gì mà chẳng được? Cái chức huyện lệnh sẽ đến tay chàng lúc nào không hay. Bộ chàng không muốn có quyền uy rực rỡ để ngẩng mặt với đời sao?
Quốc Đạt vẫn lắc đầu:
-Ta biết tính em gái ta khí khái lắm. Ta không muốn ép nó mà cũng không đủ sức để thuyết phục nó. Thôi thì ta nhường việc này cho nàng. Nếu nàng đã quyết lòng như vậy nàng cứ thử thuyết phục nó xem sao.
Đỗ thị nổi giận:
-Vậy thì quyền huynh thế phụ làm gì? Con gái lớn ngồng ngồng như vậy mà không chịu lo bán gả sau này xảy ra điều gì không đẹp chàng cũng mắc tội với bố mẹ chứ! Công danh phú quí đến tay mà còn làm bộ không muốn!
Quốc Đạt thấy vợ nổi giận bèn nhượng bộ:
-Thôi được. Tối nay lấy cớ đi thăm ngoại về, nàng hãy làm tiệc mời nó dự rồi vợ chồng ta cùng nói chuyện với nó vậy.
*
Chiều hôm ấy, khi ả Trinh về nhà, vừa thấy bóng Đỗ thị ả đã toan tránh qua lối khác. Nhưng Đỗ thị đã kịp đon đả chào hỏi:
-Ả Trinh hái dâu về đấy à? Chị và hai cháu cũng vừa đi thăm bên ngoại về đây. Cũng có vài chuyện hay hay. Chị mời ả tối nay ăn cơm cùng anh chị nhé. Mình sẽ nói chuyện với nhau cho vui.
Ả Trinh hết sức ngạc nhiên. Đã quá lâu tuy hai chị em ở chung một nhà nhưng họ khó mà tặng nhau được một nụ cười. Nay thấy bà chị dâu tỏ ra bả lả niềm nở với mình ả Trinh cũng thấy vui vui và cũng muốn tìm hiểu lý do vì sao nên sốt sắng nhận lời:
-Chị đã có hảo ý cho ăn lẽ nào tôi từ chối!
Đỗ thị vui mừng nói:
-Vậy thì quí hóa quá. Ả tắm rửa đi rồi lên ăn là vừa.
Cả ba người cùng ngồi vào bàn ăn. Quốc Đạt và Đỗ thị đều mở đầu bằng những chuyện vui nho nhỏ nên người nào cũng có nụ cười. Lần này Đỗ thị cứ ân cần gắp những miếng ngon bỏ vào chén ả Trinh và thúc giục ả ăn. Quốc Đạt cũng ưu ái rót rượu mời vợ rồi mời cô em gái. Không khí bữa ăn có vẻ đầm ấm, thân mật lắm. Đang ăn nửa chừng ả Trinh bỗng hỏi chị dâu:
-Hồi nãy chị nói chuyến về thăm bên ngoại cũng có nhiều chuyện hay hay bây giờ chị kể cho tôi nghe với được không?
Đỗ thị cười mà nói:
-Gấp gì. Mình ở trong nhà khi nào kể lại chẳng được? Ả Trinh này, lúc này trông ả trổ mã đẹp quá chừng. Sau này ả phải thành hạng phu nhân mệnh phụ mới xứng.
Ả Trinh lắc đầu mà cười:
-Chị chế diễu tôi thì thôi. Một ả hái dâu như tôi đâu dám mơ mộng cao xa đến thế. Chị tưởng ai muốn làm phu nhân mệnh phụ cũng được cả sao?
Đỗ thị cười bả lả:
-Ả Trinh tưởng chị nói đùa sao? Chị nghĩ chỉ cần ả ừ một tiếng là ngôi phu nhân mệnh phụ có thể đến với ả ngay!
Nghĩ là Đỗ thị nói chơi, ả Trinh đùa lại:
-Làm phu nhân mệnh phụ ai mà chẳng ham. Nhưng làm cách nào để chỉ ừ một tiếng mà được ngôi phu nhân mệnh phụ như chị nói chỉ cho tôi biết với!
Đỗ thị tươi cười giải thích:
-Thế ả Trinh chưa nghe câu ca dao “Đàn ông quan tắt thì chầy, Đàn bà quan tắt nửa ngày nên quan” sao? Trường hợp của ả có thể như vậy đó.
Ả Trinh lắc đầu:
-Chị nói sao tôi thật chẳng hiểu gì cả.
Đỗ thị vẫn giữ nụ cười:
-Rồi ả sẽ hiểu thôi. Chị hỏi thật, nếu bây giờ chị bày cho ả đi con đường tắt đó ả có chịu nghe không?
Ả Trinh cũng cười:
-Dại chi không nghe chị. Chị cứ nói tôi nghe thử!
Đỗ thị nghe ả Trinh nói vậy liền nghiêm nghị nói:
-Vậy thì ả Trinh nghe cho rõ này: Quan Đô úy quận Cửu Chân là Lỗ Huỳnh, năm nay người đã ngoài bốn mươi nhưng còn phong độ lắm. Vì chưa có con trai để thừa tự nên người đã quyết định lập ngôi thứ thất. Bố mẹ chị thấy ả Trinh vừa đẹp vừa hiền nên cũng muốn làm mai cho ông ta. Nếu ả may mắn sinh được cho ông ta một công tử thì suốt đời ả vinh hoa phú quí không ai bì nổi đâu. Đây là một cơ hội để ả trở thành phu nhân mệnh phụ đó. Không những ả được vinh sang rồi mà cả anh chị đây cũng được hưởng lây ơn phước của ả nữa!
Ả Trinh hơi nhíu mày. Suy nghĩ một lát ả từ tốn nói:
-Tôi chưa muốn lấy chồng đâu chị ơi!
Đỗ thị cũng hơi cau mày:
-Sao ả Trinh chóng thay đổi vậy? Vừa rồi ả bảo sẽ nghe theo lời tôi, giờ ả lại nói chưa muốn lấy chồng? Cơ hội này mà ả bỏ lỡ về sau hối hận không kịp đó.
Ả Trinh nhũn nhặn nói:
-Cũng chẳng có gì để phải hối hận cả. Từ từ tôi lấy một người dân giả cũng không chết chóc ai mà sợ.
Đỗ thị lộ vẻ bực mình hỏi gắt:
-Ả Trinh quả quyết như vậy rồi sao?
Ả Trinh trả lời giọng cương quyết:
-Vâng, tôi nhất quyết như vậy đó! Chị nên nói chuyện khác, đừng nói chuyện chồng con với tôi nữa!
Đỗ thị bỗng nổi giận đùng đùng:
-Ả ngon lành quá hả? Người ta là bậc quan quyền mà ả dám coi thường như thế hả? Rất tiếc tôi đã nghĩ lầm về ả rồi. Một đời lên xe xuống ngựa, mỗi bước có người đưa rước bẩm thưa ả không muốn vậy ả đòi hỏi cái gì nữa?
Ả Trinh bỏ đũa đứng dậy xẵng giọng:
-Nhưng tôi không muốn lấy cái ông quan Tàu Ngô ấy!
Đỗ thị cũng đứng dậy:
-Bộ ả da dát vàng thịt độn ngọc sao lại dám chê một vị quan chánh vắt vắt người Tàu như thế? Dân man ri mà không biết thủ phận lại dám chê người văn minh! Tôi hỏi tại sao ả không muốn lấy một ông quan Tàu hãy cho tôi biết? Ả muốn cái gì nữa đây?
Quốc Đạt thấy tình hình đôi bên đã căng thẳng cũng đứng dậy định can ngăn thì ả Trinh quay lại phía Quốc Đạt xá một xá mà nói:
-Xin huynh trưởng chớ phiền, em no rồi.
Rồi ả quay về phía Đỗ thị gằn từng tiếng:
-Tôi muốn gì hả? Tôi chỉ muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá tràng kình ngoài biển Đông, đánh đuổi quân Ngô giành lại giang sơn, cởi ách nô lệ chứ không chịu cong lưng làm tì thiếp cho người ta!
Đỗ thị quay về phía Quốc Đạt gằn từng tiếng:
-Chàng nhớ làm chứng lời ả Trinh nói như thế đó! Làm chứng giùm tôi nhé! Ả muốn đánh đuổi quân Ngô giành lại giang sơn, cởi ách nô lệ chứ không chịu cong lưng làm tì thiếp cho người!
Quốc Đạt hoảng hốt, lúng túng cố giảng hòa:
-Thôi, người nhịn đi một tí cho xong. Trong nhà đóng cửa dạy nhau chứ chuyện này lọt ra bên ngoài cũng chẳng hay ho gì.
Ả Trinh cúi mặt bước ra ngoài. Đỗ thị mặt hằm hằm nói với chồng:
-Nếu chàng có một cô em gái thuần nết như người ta thì cái chức huyện lệnh sẽ đến tay chàng như chơi! Đồ thứ con gái mất nết!
Quốc Đạt nói như van vỉ:
-Thôi, tôi xin nàng chớ nói nữa! Khổ lắm rồi!
Đỗ thị gằn từng tiếng:
-Gia đình này nuông chiều ả quá mới sinh hư hỏng như vậy! Nếu chàng không trừng trị được nó tôi sẽ nhờ quan trên trừng trị cho!