CHƯƠNG 8
Năm Giáp Tý (244) ở huyện Quế Phong dân khai thác đá đã tìm thấy một mỏ đá quí. Đây là một loại đá xanh, khi ánh sáng chiếu vào trông óng ánh rất đẹp mắt. Điểm đặc biệt của loại đá này là rất bền, mùa hạ nó tiết ra hơi mát nhưng mùa đông nó vẫn giữ được độ ấm áp bình thường. Quan huyện Quế Phong liền báo tin này lên quan Thái thú quận Cửu Chân. Chẳng bao lâu thì Ngô chủ Tôn Quyền hạ chiếu cho quan địa phương khai thác một số để đưa về kinh đô Kiến Nghiệp.
Thường lệ tất cả mọi tài nguyên, sản vật từ các quận Cửu Chân và Nhật Nam muốn đưa về Kiến Nghiệp đều phải chuyển về Long Biên (thủ phủ của quận Giao Chỉ) trước. Lúc bấy giờ đường biển ở Giao Châu vẫn hay bị hải tặc quấy phá nguy hiểm nên mọi thứ vận chuyển từ nam ra bắc hầu hết phải dùng đường bộ. Năm Ất Sửu (245), nhân dịp đưa một số dân phu được tuyển mộ về để phục dịch trong việc xây đắp thành Long Biên, quan huyện Quế Phong lợi dụng đám dân phu này cho tải một số đá quí cùng gỗ tốt về Long Biên luôn thể.
Đội lính áp tải này gồm năm mươi tên cả người Tàu Ngô lẫn người Giao Chỉ đặt dưới quyền chỉ huy của viên đội trưởng Tăng Đại. Đám dân phu làm công tác khoảng trên hai trăm người. Ngày ngày đám dân phu phải ra sức đẩy những xe đá và gỗ quí nặng nhọc qua những quãng đường dài chật hẹp hoặc gập ghềnh lên đèo xuống dốc. Đã liên tục chịu cảnh dãi gió dầm sương, ăn uống lại thiếu thốn, đám dân phu mỗi ngày một xuống sức, phát bệnh rất nhiều. Không may cho họ lại gặp phải viên đội trưởng Tăng Đại là người rất nóng nảy, hung ác, không biết thương người. Muốn cho công việc chóng thành, Tăng Đại đã ra lệnh cho bọn lính luôn dùng roi vọt để thúc đẩy đám dân phu. Ngay với những kẻ đang bệnh hoạn chúng cũng không tha. Vì vậy đám dân phu này rất oán hận bọn lính áp tải.
Khi đám dân phu đang đẩy xe qua địa phận làng Quỳnh Lâm thuộc huyện Triệu Sơn, không may một chiếc xe chở đá trợt bánh lăn tuốt xuống một cái hố sâu. Tai nạn đã làm hai dân phu bị chết và mấy người khác bị thương. Đáng lẽ phải lo săn sóc cho những dân phu bị nạn ấy trước, Tăng Đại lại bỏ mặc họ mà quát nạt bắt những người khác phải tìm cách bưng những tảng đá đã bị rơi xuống hố lên. Một dân phu vì quá chậm chạp đã bị Tăng Đại đá một cú vào lưng. Người này đứng thất thế chỉ kịp hét lên một tiếng rồi lăn tuột xuống hố. Tiếng hét thê thảm của người bạn đã khiến một dân phu khác uất hận lao thẳng vào tên đội trưởng Tăng Đại. Vì cú húc bất ngờ không chống đỡ kịp, Tăng Đại cũng bị lăn tuột xuống hố luôn. Hạ xong viên đội trưởng anh dân phu hét lớn:
-Anh em phải giết hết bọn lính áp tải đi nếu không chúng ta sẽ bị giết hết!
Tình thế đã thúc đẩy bọn dân phu phải hành động. Thế rồi một trường tranh đấu sống chết hỗn loạn diễn ra. Những dân phu vốn sẵn thù hận với bọn lính áp tải nay lại gặp đường cùng liền liều chết lượm đá lượm củi tấn công bọn lính áp tải tới tấp. Bọn này tuy có khí giới sắc bén nhưng ở vào vị thế không thuận lợi trong khi đám dân phu quá đông lại liều mạng nên sau một hồi hỗn chiến chúng đã bị giết gần hết, chỉ còn vài tên chạy thoát. Đám dân phu bèn chia nhau mớ lương thực của bọn lính áp tải mang theo. Số người may mắn không thương tích còn khoảng một trăm. Một số lo cõng dắt những người bị thương tìm đường tẩu thoát, một số khác can đảm hơn, ở lại đào hố chôn cất các đồng bạn xấu số.
*
Sau khi nhận được báo cáo về vụ nổi loạn của đám dân phu tại làng Quỳnh Lâm, quan huyện Triệu Sơn là Trầm Hữu Bích hoảng sợ lắm. Sự việc xảy ra trong khu vực ông cai quản đương nhiên ông phải chịu liên đới trách nhiệm. Trầm Hữu Bích liền gọi ngay viên đội lệ chỉ huy quân sự trong huyện là Lữ Minh đến truyền lệnh:
-Ta mới nhận được tin báo một đám dân phu được tuyển mộ để đưa về phục dịch ở Long Biên, khi đang đi qua địa phận làng Quỳnh Lâm thuộc huyện Triệu Sơn ta, chúng đã nổi loạn giết hết đám quan quân áp tải. Ông hãy đem hai trăm quân đến đó để lùng bắt cho được bọn dân phu phản loạn ấy rồi đốc thúc dân địa phương thu lượm hài cốt của đám quân ta chôn cất cho tử tế, sau hết là đốc thúc dân địa phương phải gom hết tất cả những xe gỗ và đá quí của triều đình lại, khiến họ bảo quản cho kỹ đợi người của triều đình đến thu hồi. Đừng quên báo cho chúng biết kẻ nào cướp bóc cất giấu những tài sản ấy sẽ bị trừng phạt rất nặng.
Lữ Minh thưa:
-Thưa, việc này hạ quan cảm thấy hơi khó. Bây giờ quân ta đến đó đã chậm mất nhiều ngày, liệu bọn phản loạn có còn ở làng Quỳnh Lâm không?
Trầm Hữu Bích nói:
-Ông nói cũng có lý. Nhưng quan trên đã có lệnh truy nã mình phải thi hành. Ta nghĩ vùng ấy nhiều rừng núi chắc bọn chúng cũng còn lẩn quất quanh đó chứ chưa dám đi xa. Ông có thể bủa vây lục soát ở các làng chung quanh luôn. Có một điều hơi khó cho ta là làng Quỳnh Lâm lại tiếp giáp với địa phận huyện Nông Cống. Nếu bọn phản loạn chạy qua lãnh thổ Nông Cống ta phải báo tin cho bên đó biết để hai bên phối hợp với nhau cùng lùng xét mới hợp lẽ. Chớ nên tự tiện xâm nhập địa phận của họ đôi khi sinh chuyện rắc rối đấy!
-Hạ quan xin tuân lệnh.
Thế rồi Lữ Minh cùng viên phó đội lệ Mã Hân dẫn hai trăm quân nhắm làng Quỳnh Lâm thẳng tiến. Khi gần đến Quỳnh Lâm, Lữ Minh cùng Mã Hân chia quân làm hai cánh bao vây lùng soát cả các khu vực lân cận sau đó mới tiến vào mục tiêu chính. Nhưng sau ba ngày lục soát vất vả, cả hai cánh quân chẳng thu lượm được kết quả nào.
Lúc bấy giờ những xác chết ở hốc núi nơi xảy ra cuộc bạo loạn đã trương sình lên làm thối inh cả một vùng. Hàng ngày có hàng ngàn con quạ và nhiều giống chim khác cứ bay lên bay xuống kêu quang quác. Cũng may là nơi này toàn núi đồi sỏi đá nên ít ai canh tác nương rẫy và lại xa khu dân cư nên ít gây ảnh hưởng đến cuộc sống của dân chúng. Hơn mười ngày nay dân địa phương không ai dám qua lại khu vực này. Họ sợ có thể bị nhà chức trách sở tại qui tội liên hệ với bọn gây ra cuộc bạo loạn. Mặt khác, họ cũng sợ nhiễm phải mùi xú uế. Nay thấy quân lính từ huyện kéo về làng dân chúng rất lo lắng, nhất là đám đàn ông còn trẻ, họ đoán biết thế nào quân lính cũng trưng dụng họ ra lo việc thu táng những xác chết. Dù biết rõ làm công việc này là một cực hình nhưng trước tình thế nghiêm trọng ấy chẳng mấy ai dám trốn tránh vì sợ bị bắt tội.
Quả thật ngay hôm ấy đội quân của Lữ Minh đã vào làng lùa tất cả đàn ông từ lớp trai tráng đến hạng tuổi dưới năm mươi đều phải ra dọn dẹp bãi chiến trường. Hai viên tướng Tàu Ngô đóng bộ chỉ huy khá xa địa điểm xảy ra cuộc bạo loạn để tránh mùi xú uế. Họ chỉ đẩy một số thuộc cấp cùng viên lý trưởng Quỳnh Lâm trực tiếp đôn đốc đám dân làng chia nhau đi đào huyệt và thu nhặt các tử thi để chôn.
Nhưng khi đám người đi thu táng vừa đến địa điểm làm việc ai nấy đều ngạc nhiên vì trước mắt họ đã có sẵn năm nấm mộ rất lớn mới đắp. Nhìn bãi chiến trường thì không thấy xác chết của các dân phu nổi loạn nữa mà chỉ còn toàn xác chết bọn quân lính bảo hộ. Tên chỉ huy đám lính Tàu Ngô xem xét sơ qua rồi phóng ngựa chạy thẳng về bộ chỉ huy để cấp báo:
-Bẩm nhị vị quan đội, không biết ai đã chôn năm nấm mộ dấu đất còn mới toanh có thắp hương đàng hoàng. Chắc đây là những mộ tập thể vì nấm mộ rất lớn. Tất cả xác chết bọn phu nổi loạn đã được thu nhặt sạch, chỉ còn lại những xác chết của quân ta mà thôi.
Mã Hân nghe qua đùng đùng nổi giận quát:
-Điệu ngay thằng lý trưởng Quỳnh Lâm về đây cho ta! Thật là to gan, nó dám qua mặt quan trên thế này sao? Xin quan đội lệ cho giết ngay thằng này để làm gương cho kẻ khác và cho khai quật mấy nấm mộ kia lên để trừng trị chúng!
Đội lệ Lữ Minh đưa tay ngăn lại:
-Khoan, từ từ hỏi việc cho rõ đã.
Một lát sau viên lý trưởng Quỳnh Lâm đến. Mã Hân giận dữ hỏi:
-Tại sao ngươi dám lén lút cho dân thu nhặt chôn cất những xác chết của đám phản loạn mà lại bỏ mặc những xác chết những quân lính của triều đình? Mày đồng lõa với bọn phản loạn phải không?
Viên lý trưởng phục lạy mà thưa:
-Oan cho con lắm, xin quan lớn minh xét cho con nhờ. Con dẫu ăn gan trời cũng không dám cho dân đi chôn xác đám dân phu phản loạn ấy. Suốt mấy hôm nay vì chưa có lệnh của quan trên nên con không cho một người dân nào trong làng mon men đển bãi chiến trường ấy cả. Xin quan cứ gọi bất cứ người dân nào để hỏi sẽ rõ. Con nghĩ đây chắc là đồng bọn của chúng trở lại chôn cất chúng đấy thôi!
Đội lệ Lữ Minh nói:
-Được, ta cũng tạm tin lời ngươi. Nhưng ở trong địa phận làng ngươi mà người khác đến làm gì ngươi chẳng biết để trình báo thì ngươi cũng có tội rồi. Bây giờ ta cho ngươi trở lại thúc đẩy đám dân đinh lo việc thu táng các thi hài quân lính của triều đình thật chu đáo ta sẽ xóa tội cho. Những xác chết bây giờ đã thối rữa không nên để lâu thêm nữa. Cho phép các ngươi đào huyệt lớn để chôn tập thể như những nấm mộ bọn phản loạn cũng được. Nếu ngươi lôi thôi ta sẽ tính luôn hai tội nhập một mà trị đấy nhé!
Phó đội lệ Mã Hân bồi thêm:
-Nếu hoàn thành công việc tốt, không những ngươi được thoát tội mà còn được ban thưởng nữa. Ngược lại, nếu dối trá bê bối ngươi sẽ phải chịu hình phạt gì chắc ngươi cũng đoán biết. Hãy liệu lấy mà làm!
-Bẩm quan lớn con không dám bê bối đâu! Con xin tuân lệnh, con xin tuân lệnh.
Viên lý trưởng Quỳnh Lâm như chết đi sống lại, mừng rỡ bái tạ bước thụt lùi mà ra ngoài. Liền đó ông ta trở lại đốc thúc đám dân đinh của mình thu táng các xác chết. Ông ta thầm nguyện phải thúc đẩy đám dân đinh của mình gắng trả cho xong món nợ này trong ngày…