← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 9

Mặc dù đám dân đinh Quỳnh Lâm cố kết thúc việc thu táng các xác chết xong sớm chừng nào hay chừng đó nhưng hết ngày đầu họ chỉ mới thực hiện được khoảng hai phần ba công việc. Đành phải mất thêm một ngày nữa. Hôm sau, khi viên lý trưởng và đám dân đinh vừa khởi hành để tiếp tục công việc, phó đội Mã Hân nở một nụ cười khoái trá nói với đội lệ Lữ Minh:

-Bây giờ đại ca cứ yên chí nhé. Trong ngày này nhất định công việc phải xong. Chúng ta đã chịu vất vả mấy ngày nay, phải chịu hửi cả mùi xú uế của những xác chết, tại sao chúng ta lại không tự thưởng một cái gì để đền bù công lao?

Lữ Minh hỏi lại:

-Theo ý ông thì nên tự thưởng như thế nào?

Mã Hân nháy nhó nói:

-Ở đây hoa đồng cỏ nội không thiếu chi đại ca ơi. Hễ ra công tìm kiếm là có ngay!

Lữ Minh nhìn tấm thân phì nộn của viên phó đội lệ mà lắc đầu:

-Ông thì lúc nào cũng nghĩ tới chuyện đó được! Không sợ viên lý trưởng làng này nó tố với quan huyện để trả thù vụ mình xử ép nó sao?

Mã Hân lại cười:

-Đại ca khỏi lo chuyện đó, mình làm ăn chỗ khác chứ đâu làm ăn chi ở đây mà ngại?

Lữ Minh trợn mắt ngạc nhiên:

-Vậy thì làm ăn ở chỗ nào nữa?

Mã Hân giải thích:

-Mấy hôm trước khi lùng tìm bọn dân phu phản loạn, vì phải theo một dấu vết đáng nghi, đệ có đi sâu vào vùng đất thuộc huyện Nông Cống một quãng. Khi qua mấy nương dâu ở Hương Vân đệ gặp được nhiều ả thôn nữ xinh lắm. Lúc ấy vì bận công việc cần kíp đệ đành phải bỏ qua, bây giờ nghĩ lại mà tiếc. Đại ca thử đi với đệ một chuyến đi! Đệ tin chắc đại ca sẽ không uổng công đâu!

Lữ Minh nghiêm mặt nói:

-Ta đã nói không được là không được! Vào đất người ta mà làm càn dễ chết lắm. Nó kiện cho thì có mà lột chức! Vả lại công việc mình đã xong đâu mà đòi đi làm càn như thế? Phải chuẩn bị để khi an táng các tử thi xong mình phải lo tổ chức cúng tế các linh hồn tử sĩ cho phải phép nữa chứ!

-Thì đó là việc của đại ca. Bây giờ đệ ở đây làm gì nữa đâu? Hay cho đệ đi một mình được không?

Lữ Minh như mất kiên nhẫn, nói lớn:

-Nó thượng lên đầu rồi hả? Tôi khuyên ông chớ nên đụng tới những người dân lương thiện ấy! Có thể chuyện sẽ thành to ra đó!

Mã Hân cười mà năn nỉ:

-Sá gì mấy đứa thổ dân làm mướn mà đại ca ngại! Người đệ đang nóng rần rần đây này, đại ca ừ một tiếng đi rồi sau vụ này đại ca sai khiến việc khó khăn đến đâu đệ cũng làm cả. Đệ xin hứa sẽ không làm gì thành lớn chuyện để gây hại cho đại ca đâu.

Nhìn cái mặt và tấm thân lồ lộ vẻ dâm dục của Mã Hân, Lữ Minh lắc đầu:

-Được rồi. Coi như ta không biết gì cả. Ngươi đi đâu đi nhanh nhanh lên. Tuyệt đối không được gây ra án mạng. Nên nhớ mạng phải đổi mạng đó. Nếu có chuyện rắc rối xảy ra ngươi phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, ta không bênh vực được đâu.

Viên phó đội Mã Hân hớn hở dắt thêm con dao nhỏ vào thắt lưng rồi cùng hai tên thuộc hạ rảo đi. Lữ Minh chỉ hai tên lính mà dặn:

-Chúng bây liệu mà canh chừng ông thần dâm ấy, nếu để chuyện rắc rối xảy ra là chết cả đám đó!

Khi mặt trời đứng bóng ba gã đã gặp được hai ả hái dâu đang ăn trưa. Thấy ba tên Tàu Ngô xuất hiện bất ngờ hai ả hái dâu ngừng ăn ngồi sát lại nhau. Mã Hân tiến tới trước mặt hai ả hỏi:

-Nghe tin bọn dân phu phản loạn đang ẩn núp tại vùng này, hai ả có thấy chúng ở đâu không?

Cả hai ả đều trả lời:

-Bẩm quan chúng con không thấy.

Mã Hân chỉ tay vào một ả ra lệnh:

-Ả kia ngồi yên tại chỗ còn ả này đi theo quan để chỉ chỗ bọn phản loạn ẩn núp!

Ả hái dâu bị ra lệnh đi theo quan sợ quá liền né về phía người bạn nhưng Mã Hân đã tiến gần nắm lấy tay kéo ả đứng dậy:

-Quan bảo mà dám không nghe hả? Đi ngay!

Gã đưa thanh mã tấu của gã cho tên thuộc hạ giữ rồi kéo ả hái dâu đi. Ả hái dâu hoảng sợ khóc lóc năn nỉ:

-Xin quan tha cho con! Con có hề biết quân phản loạn ẩn núp ở đâu mà bắt con chỉ?

Mã Hân vừa kéo ả đi vừa nạt nộ:

-Có câm đi không? Ta biết ngươi biết rõ hết mà!

Ả hái dâu sợ quá kêu lớn:

-Cứu tôi với! Cứu tôi với! Cứu tôi với!

Mặc cho ả hái dâu kêu cứu, Mã Hân vẫn tiếp tục lôi ả đến một chỗ khuất rồi đè ả xuống đất. Ả hái dâu vẫn cố vùng vẫy chống cự. Thình lình một thiếu nữ cao lớn xuất hiện quát lớn:

-Quân chó má không được làm hỗn!

Nhanh như chớp, thiếu nữ phóng mình vào đẩy Mã Hân một cái làm y suýt ngã ngửa. Lợi dụng cơ hội ấy ả hái dâu vùng dậy thoát ra ngoài kêu cứu ầm lên. Mã Hân giận dữ đứng bật dậy trừng mắt nhìn kẻ đã phá đám. Thấy trước mặt chỉ là một cô gái trẻ nên Mã Hân có vẻ coi thường:

-Mày muốn thế thân cho con nhỏ hở? Cũng được!

Y vừa nói vừa tiến lại vươn tay toan chộp cô gái. Bất ngờ một cú đấm mạnh như trời giáng trúng ngay cằm làm y choáng váng thối lui. Cô gái nhanh chóng phóng người đến chộp lấy hai vai đối phương vít mạnh đồng thời lên gối một phát ngay ngực y. Mã Hân hự một tiếng rồi đổ xuống như một bao gạo. Cô gái liền nhảy đến chắn một đầu gối lên cổ y và rút nhanh con dao nhọn y đeo bên hông cầm trên tay. Hai tên lính Tàu Ngô thấy Mã Hân thất thế toan nhảy vào can thiệp thì cô gái thét:

-Đứng lại ngay! Chúng bây tiến thêm một bước thì tính mạng tên này không còn!

Hai tên lính Tàu Ngô khựng lại, bối rối. Có thể chúng sợ Mã Hân bị giết. Cũng có thể chúng ngại cái lệnh của viên đội lệ Lữ Minh không được gây ra chuyện rắc rối, không được để xảy ra án mạng, mạng phải đổi mạng! Vừa lúc ấy một đám dân địa phương kéo tới. Họ đều kêu lên:

-Hoan hô ả Trinh! Ả Trinh giỏi quá! Ả Trinh giỏi quá!

Thiếu nữ gan dạ ấy chính là ả Trinh, được sự cổ võ của mọi người đã cố ghìm giữ gã Tàu Ngô không cho vùng dậy. Tới khi thấy gã đã xuội lơ ả mới chịu buông gã ra. Hai tên lính Tàu Ngô chạy đến định đỡ Mã Hân đứng lên nhưng chúng hoảng hồn khi thấy mắt Mã Hân đã trợn ngược nằm bất động. Thì ra Mã Hân đã tắt thở. Một tên Tàu Ngô hoảng hốt chỉ đám dân địa phương kêu lên:

-Chúng mày giết quan phó đội lệ chết rồi! Chúng mày chúng mày phải đền tội!

Tuy nói vậy nhưng thấy đám dân địa phương ở đó đông quá nên nó cũng chẳng dám làm gì mà chỉ bảo tên đồng đội chạy về báo cáo sự việc với cấp trên. Trong khi đó ả hái dâu bị hại chạy đến ôm ả Trinh vừa khóc vừa nói:

-Cám ơn ả Trinh đã cứu đời em. Nếu không có ả đến cứu kịp em đã bị thất tiết với tên Tàu Ngô ấy rồi! Cái ơn của ả Trinh em sẽ không bao giờ quên được!

Ả Trinh an ủi bạn:

-Không có gì đâu ả Thu, thật tội nghiệp, giờ đã hết khiếp chưa?

Đám dân địa phương vừa hỉ hả vui mừng vừa lo sợ cho ả Trinh nên thúc giục ả phải đi ngay. Nhưng ả Trinh chưa kịp đi thì Triệu Quốc Đạt cùng mấy dân đinh và một toán lính của huyện Nông Cống do viên trưởng toán Liễu Chí chỉ huy kéo đến. Quốc Đạt hỏi đầu đuôi câu chuyện rồi nói với Liễu Chí:

-Chuyện đã xảy ra thế này thì không ổn rồi! Ông có cách gì giúp đỡ tôi không? Ông dàn xếp việc này yên được tôi sẽ không quên ơn ông đâu!

Liễu Chí đến bên xác chết Mã Hân xem xét rồi hỏi tên lính Tàu Ngô sự việc đã xảy ra. Sau đó Liễu Chí nói với Quốc Đạt:

-Ông đừng lo lắm. Việc này tôi giúp ông được! Ả Trinh cũng chẳng cần trốn tránh đi đâu cả.

Mọi người nghe nói đều mừng. Một lát sau viên đội lệ huyện Triệu Sơn là Lữ Minh cùng với mấy tên thuộc hạ cũng tới. Lữ Minh đi ngay vào sự việc:

-Cô gái đã đánh chết nạn nhân đâu?

Ả Trinh đang ngồi nghỉ vụt đứng dậy:

-Thưa, có tôi ở đây.

Lữ Minh quay lại đám thuộc hạ:

-Hãy trói cô gái này lại cho ta!

Đám thuộc hạ của Lữ Minh vừa toan ra tay thì viên trưởng toán lính lệ huyện Nông Cống Liễu Chí vội cản lại:

-Khoan đã. Thưa quan đội, xin quan đội biết cho đây là đất làng Hương Vân thuộc huyện Nông Cống và chúng tôi có trách nhiệm giữ việc an ninh ở đây. Chúng tôi đang có mặt ở đây, quan đội muốn bắt một người dân ở đây phải cho chúng tôi biết rõ tội trạng của đương sự.

Lữ Minh hỏi lại:

-Ngươi không thấy cái xác chết đó sao? Chính đương sự cũng xác nhận là kẻ giết người ngươi chẳng nghe sao? Sao ngươi còn cho là chưa biết đương sự phạm tội gì?

Liễu Chí cũng tỏ vẻ không vừa:

-Tôi xin hỏi quan đội: nạn nhân Mã Hân có nhiệm vụ gì trên đất này và y đã làm gì để đến nỗi bị giết chết? Rõ ràng người bị chết đã toan hãm hiếp đàn bà con gái, người ta phải tự vệ mới gây ra chuyện này. Trên thân thể nạn nhân không hề có một dấu tích đâm chém nào hết. Tôi có hai người chứng ở đây xin quan đội cứ hỏi họ thì rõ.

Nói đến đây Liễu Chí lại kêu lớn:

-Hai ả hái dâu mà nạn nhân gặp đầu tiên đâu?

Ả Thu và ả Đáp, người cùng ăn trưa với ả Thu và cũng là người đã đi báo cho Quốc Đạt biết tin dữ, cùng đứng dậy nói:

-Có chúng tôi ở đây! Chúng tôi xin sẵn sàng khai đúng sự thật!

Lữ Minh biết gặp phải tay cứng cựa chưa biết nói sao thì Liễu Chí lại tiếp:

-Thưa quan đội, nếu quan đội muốn, chúng tôi sẽ lập biên bản vụ này. Nhưng tôi e việc đó có thể làm quan đội mất chức vì quan đội trị thuộc cấp không nghiêm để chúng làm chuyện bậy bạ ở cả ngoài phạm vi trách nhiệm của mình.

Thấy Lữ Minh khựng lại, Quốc Đạt bèn nói chuyện với ông ta một hồi. Sau đó Lữ Minh ra lệnh cho thuộc hạ mang xác Mã Hân trở về Triệu Sơn.

Đội lệ Lữ Minh vừa rút đi Liễu Chí liền nói với Quốc Đạt:

-Chuyến đi đốc thuế của tôi lần này không ngờ lại thành phước lớn cho gia đình ông đấy. Tôi phải cứng lắm viên đội lệ Triệu Sơn mới chịu nhịn đó. Nếu tôi đến trễ một ngày chắc chắc nhà ông nguy rồi.

Quốc Đạt vui vẻ nói:

-Tôi biết, tôi biết. Công ơn của ông đối với gia đình tôi quá lớn. Tôi không bao giờ quên đâu!

Không rõ đội lệ Lữ Minh đã trình lại cấp trên ra sao mà sau đó một thời gian chẳng thấy ai nhắc lại vụ việc này nữa.

*

Chuyện tưởng như thế là đã yên, không ngờ một thời gian sau cái chết ô nhục của viên phó đội lệ Mã Hân bỗng được khơi dậy lại. Dân bản xứ bỗng kháo nhau về một chuyện hài hước: một tên tướng Tàu Ngô đã bị cô gái họ Triệu dùng đôi vú to dài dị thường của mình quấn quanh cổ làm cho y ngạt thở đến chết. Một nguồn tin khác lại cho rằng cô gái họ Triệu đã sử dụng đôi vú quá lớn của mình đè kín miệng mũi tên tướng Tàu Ngô khiến tên này phải chết ngộp. Những chuyện hài như thế lan truyền thật nhanh và lan tới luôn cả những người trong tầng lớp thống trị Tàu Ngô. Nó càng lan truyền càng được những kẻ tinh nghịch biến đổi, biến đổi mãi… đến nỗi người ta không còn biết sự thật như thế nào.

Quan Thái thú quận Cửu Chân Tiết Kính Hàn vốn có họ hàng với Mã Hân nên khi nghe chuyện đàm tiếu mỉa mai của thiên hạ về cái chết của Mã Hân, ông đâm ra nghi ngờ có sự mờ ám bên trong cái chết ấy. Thế rồi Tiết Kính Hàn ra lệnh phải xét lại vụ án.

Kết quả là viên đội lệ huyện Triệu Sơn Lữ Minh bị bãi chức vì tội báo cáo dối với thượng cấp. Quan huyện Nông Cống thì được lệnh phải bắt Triệu Thị Trinh lại để làm sáng tỏ vấn đề.

Triệu Quốc Đạt lo sợ ả Trinh sẽ gặp chuyện không lành vội tìm cách gặp riêng quan huyện Trương Nghĩa để hỏi ý kiến. Quan huyện cho mời Quốc Đạt vào tư thất chơi và nói:

-Tên phó đội Mã Hân này họ hàng với quan Thái thú quận Cửu Chân Tiết Kính Hàn. Vì thế quan Thái thú đã can thiệp vào vụ án này. Ông có muốn tôi đứng ra điều đình giúp để xin bãi nại không?

Quốc Đạt thưa:

-Nếu được quan huyện giúp cho thì còn gì hơn? Xin quan huyện cho biết phải làm như thế nào?

Quan huyện Trương Nghĩa nói:

-Hỏi vậy thôi chứ thật sự tôi cũng đã có ý muốn điều đình giúp ông rồi. Tôi đã nói với thân nhân của Mã Hân dù có làm gì thì Mã Hân cũng không thể sống lại được. Nếu làm cho ra lẽ dù có thắng kiện cũng không thanh minh được việc làm quấy quá của Mã Hân, chỉ tổ làm cho thiên hạ chê cười thêm. Đó là về phía họ. Còn về phía ông, muốn yên việc sớm, tôi đề nghị ông bỏ ra một trăm lượng vàng, coi như bồi thường cho thân nhân nó cho xong.

Quốc Đạt lộ vẻ dùng dằng:

-Quan phó đội tự gây chuyện bậy, em gái tôi chỉ tự vệ thôi mà bây giờ phải bỏ một trăm lượng vàng để bồi thường kể cũng hơi quá!

Quan huyện cười mà khuyên:

-Bên người ta đã mất một mạng ông cho là nhỏ sao? Viên đội lệ Lữ Minh cũng đã vì việc này mà mất chức nữa. Vậy muốn chuyện mau yên ông tiếc chi một trăm lượng vàng?

Quốc Đạt hạ giọng:

-Đành thôi. Như vậy là ả Trinh chắc chắn khỏi bị lôi thôi?

Quan huyện gật đầu:

-Tất nhiên!

Thế là Quốc Đạt cho người về lấy một trăm lượng vàng để nhờ quan huyện trao cho người thân của Mã Hân.

Tuy vụ án mạng Mã Hân đã được dàn xếp ổn thỏa nhưng câu chuyện ả Trinh có đôi vú to dài dị thường đã cất cánh bay xa trong dân gian, bay đến cả Kiến Nghiệp, kinh đô Đông Ngô, khiến các sử gia của Tàu cũng chép huyền thoại này như một chuyện thật.