CHƯƠNG 10
Quanh vùng núi Quan Yên dân địa phương đã khai khẩn thành rẫy bái để trồng trọt khá nhiều. Lâu nay dân chúng vẫn làm ăn yên ổn. Nhưng mới đây bỗng xuất hiện một con voi trắng to lớn chỉ có một ngà rất hung dữ. Con voi này thường chỉ đi một mình, ăn không bao nhiêu nhưng tàn phá hoa màu kinh khủng. Đôi khi cả những rẫy bắp rẫy mía xanh tốt chỉ qua một đêm có thể bị nhổ gốc, bị dẫm đạp tan nát hết. Dân địa phương lo sợ quá đành phải đóng góp nhau để thuê thợ săn rình bắn nó để trừ họa. Một toán thợ săn đã chịu nhận công việc ấy, nhưng kết quả thật thê thảm: một người bị giết, hai người khác bị thương mà con voi vẫn không hề hấn gì. Dân chúng thấy vậy càng khiếp sợ thêm. Một số phải bỏ nương rẫy tìm nơi khác để sinh sống.
Khi nghe được chuyện này ả Trinh rất buồn lòng. Ả cảm thấy xót thương cho đám dân quê đã vào tận chốn rừng rú để lập nghiệp mà giờ giữ nghiệp cũng không yên. Ả cố suy nghĩ để tìm cách cứu giúp họ. Nhưng làm cách nào để diệt con voi hung dữ này? Sau mấy ngày suy tư ả Trinh sực nhớ đến một chuyện đã nghe trước đây, trong đầu ả bỗng chớm lên một ý nghĩ ngộ nghĩnh, ả vui mừng tự nhủ:
-Nếu lời lão Huấn nói loài voi cũng mê âm nhạc trước đây là đúng thì biết đâu ta chẳng thu phục được con voi này để dùng?
Thế rồi ả vội vã tìm đến nhà lão Huấn. Lão đã thôi việc ở họ Triệu ba bốn năm rồi. Hôm ấy lão đang ngồi chơi với mấy đứa cháu trước sân. Thấy ả Trinh đột ngột đến nhà lão ngạc nhiên kêu lên:
-Trời ơi, ả Trinh! Mới cách mấy năm mà cô nương khác hẳn nhìn chẳng muốn ra! Hôm nay cô nương đến nhà tôi chơi chắc có việc gì? Xin mời cô nương vào nhà.
Ả Trinh nói:
-Dạ, cháu đến thăm lão bá xem lão bá sức khỏe ra sao thôi. Nhân tiện cháu biếu lão bá một ít nhộng mới ra để lão bá dùng cho vui.
Lão Huấn vui mừng nói:
-Vậy thì quí hóa quá. Cám ơn cô nương nhiều lắm. Cô nương là người tốt, lão bao giờ cũng quí mến cô nương cả. Nếu cô nương có chuyện gì cần đến lão xin cứ nói thẳng đừng nghi ngại gì cả.
Ả Trinh cười vui vẻ:
-Nếu lão bá nói vậy thì cháu xin lão bá cho thưởng thức tiếng sáo thần tiên mà trước kia cháu đã từng nghe được không?
Lão Huấn cười:
-Cô nương chọc quê lão rồi. Lúc này lão còn hơi sức đâu nữa mà thổi sáo?
Ả Trinh cười bẽn lẽn:
-Thế mà cháu cứ tưởng tiếng hát lúc già mới tắt chứ tiếng sáo thì không!
Sau khi nói chuyện xa gần một hồi ả Trinh lại hỏi:
-Trước đây có lần cháu nghe lão bá nói nhiều giống vật cũng biết thưởng thức tiếng sáo, chuyện ấy có thật vậy không lão bá?
Lão Huấn cười:
-Lão nói với cô nương khi nào cơ? Nhưng đúng như vậy đó. Rắn độc cũng có con mê tiếng sáo, lợn cũng có con mê tiếng sáo, nhưng có lẽ giống voi mê tiếng sáo nhất. Nguyên cớ nào khiến cô nương hỏi tới chuyện đó?
Ả Trinh lộ vẻ mừng:
-Lão bá có thể kể cho cháu nghe vài chuyện về những con vật mê tiếng sáo mà lão bá biết được không?
Lão Huấn ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
-Thật ra chuyện rắn hay chuyện lợn mê tiếng sáo lão chỉ nghe thân phụ lão nói thôi. Riêng về chuyện voi mê tiếng sáo thì chính lão đã một lần được chứng kiến từ đầu đến cuối. Hồi ấy, lão còn trai trẻ chỉ mới khoảng hăm lăm hăm sáu. Lão có thói quen đi đâu cũng mang ống sáo theo bên mình. Một hôm lão cùng ông thân vào rừng có công việc, khi nghỉ trưa lão ngồi trên một tảng đá lớn bên cạnh ông thân mà thổi sáo. Trong khi đang mê say với điệu sáo du dương lão bỗng kinh hãi khi thấy bốn con voi lớn nhỏ đứng một hàng cách chỗ bố con lão ngồi không xa. Lão liền ra hiệu cho ông thân lão biết nhưng ông thân vẫn tỉnh bơ ngồi cười: “Con cứ thổi đi, không sao đâu”. Tuy ông thân nói vậy nhưng lão hoảng quá, vừa gượng thổi vừa tìm thế thụt lùi để tránh xa chúng. Ông thân thấy lão lùi lần cũng cười mà lùi theo. Lão rất ngạc nhiên khi thấy ông thân lão chẳng có vẻ gì sợ hãi cả. Trong chốc lát lão đã lùi khỏi chỗ cũ được một đoạn khá xa. Ngờ đâu lão lùi lần chừng nào thì mấy con voi cũng tiến lần theo lão để nghe chừng ấy. Thấy vậy lão càng hoang mang hoảng sợ. Ông thân lão bèn đưa tay lấy ống sáo và nói: “Đưa ống sáo cho bố rồi ngồi yên, đừng sợ”. Thế rồi ông thân lão cầm ống sáo đưa lên miệng thổi. Mấy con voi lại dừng chân lắng nghe. Lão cũng hơi bớt sợ nên ngồi lặng lẽ quan sát chúng. Con nào con nấy trông có vẻ như đang đăm chiêu mặc niệm. Ông thân lão thổi một hồi rồi đặt ống sáo xuống bên cạnh. Thấy ông thân lão ngưng thổi lão tưởng ông mệt, sợ mấy con voi sẽ làm dữ nên lão vói tay định lấy ống sáo để thổi tiếp nhưng ông thân lão khoát tay mà bảo: “Không sao đâu, chúng đứng nghỉ một lát rồi đi thôi”. Lão thật tình không hiểu tại sao nhưng không dám hỏi. Quả thật một lát sau bốn con voi nhìn nhìn bố con lão một cách hiền từ rồi lặng lẽ bỏ đi. Đàn voi vừa đi khỏi lão liền hỏi ông thân: “Con chẳng hiểu sao gặp bố con mình đàn voi này lại hiền như Phật vậy?”. Ông thân lão cười rồi nói: “Mấy con voi này đều mê tiếng sáo cả. Sau khi nghe sáo một hồi tình cảm của chúng như được vuốt ve khiến tánh hung dữ của chúng cũng chùn xuống. Voi là giống linh vật, cũng biết phân biệt ân oán đàng hoàng, mình cho nó nghe tiếng sáo hay thì chúng biết ơn chứ đâu nỡ hại mình!”. Lão đã trải qua câu chuyện như vậy nên lão biết chắc giống voi rất mê tiếng sáo.
Ả Trinh nghe xong vui mừng nói:
-Đa tạ lão bá. Như vậy là ý định của cháu có thể thực hiện được rồi!
Lão Huấn ngạc nhiên hỏi lại:
-Vậy cô nương định thực hiện việc gì?
Ả Trinh không ngần ngại kể hết ý định dùng tiếng sáo để khuất phục con voi hung dữ ở núi Quan Yên. Lão Huấn nghe xong khen:
-Cô nương nghĩ ra cái kế đó thật độc đáo. Nhưng biết đâu lại chẳng có con voi điếc hoặc không thích tiếng sáo? Muốn cho chắc cô nương nên tìm hiểu xem con voi sẽ đến địa điểm nào rồi cho người kiếm chỗ ẩn núp an toàn đợi sẵn, khi con vật đi qua đó hãy thổi sáo lên để xem phản ứng của nó ra sao đã. Nếu nó đã chịu nghe thì không còn lo sợ gì nữa, mưu kế của cô nương sẽ thực hành dễ dàng. Còn nếu gặp con voi chẳng chịu nghe thì cô nương nên bỏ ý định phiêu lưu kia đi.
Ả Trinh nói:
-Đa tạ lão bá đã chỉ vẽ, cháu xin nghe lời lão bá. Nhưng cái mưu này cháu mới nghĩ ra mà chưa biết người nào có thể thổi sáo giúp cháu. Lão bá biết ai thổi sáo giỏi chỉ cho cháu biết để cháu nhờ họ giúp được không?
Lão Huấn ngẫm nghĩ giây lát rồi nói:
-Lão nghĩ muốn thực hiện việc này ít nhất phải có hai tay sáo. Lão có đứa cháu trai tên Dương Tuất mới mười bốn tuổi nhưng thổi vừa hay vừa dài hơi. Lão có thể bảo nó giúp cô nương. Nhưng cô nương nên tìm thêm một người nữa cho chắc. Cô nương đã định mướn voi của ai để thực hành việc này chưa?
-Cháu định nhờ con voi ông Vượng vì ông ấy họ hàng với cháu dễ nói.
Lão Huấn nói:
-Ông Quốc Đạt hay cô nương đã nhờ đến ai mà chẳng giúp. Nhưng theo lão, cô nương nên nhờ con voi ông Hoành. Voi ông Vượng là một con voi đực, hai con voi đực gặp nhau có thể xảy ra sự xung khắc làm trở ngại việc của mình. Voi của ông Hoành là voi cái sẽ giúp việc mình dễ thực hiện hơn.
-Ý kiến của lão bá rất hay. Cháu sẽ cố gắng nghe theo. Vậy khi cháu biết chắc chỗ nào con voi kia sẽ tới cháu sẽ nhờ đến tài sức của em Tuất được không lão bá?
-Được, nhưng cô nương phải cẩn thận hết sức, nguy hiểm lắm đó!
*
Sau khi đã hỏi cặn kẽ lão Huấn về vụ mê tiếng sáo của loài voi xong, ả Trinh hớn hở trở về. Đợi lúc Đỗ thị vắng mặt, ả liền trình bày ý định của mình cho Quốc Đạt nghe. Quốc Đạt ngạc nhiên hỏi lại:
-Nhưng em muốn bắt con voi đó để làm gì?
Ả Trinh cười đáp:
-Anh không nhớ ngày xưa hai bà Trưng đi đánh giặc đều cỡi voi sao?
Quốc Đạt nghiêm giọng nói:
-Em phải biết hai Bà Trưng đều là dòng dõi lạc tướng chứ! Chồng Bà lại bị viên Thái thú Tô Định giết nên Bà phải nổi lên đánh y để trả thù. Còn anh em ta bất quá là con nhà dân giả tầm thường nói ai nghe? Hơn nữa nhà ta cũng chẳng có thù hằn gì với người Ngô cả. Nếu em có ý đó thì anh không thể chiều ý em được!
Thấy anh mình thủ phận như vậy ả Trinh dỗ dành:
-Em nói đùa một chút thôi. Thật tình em muốn nhất cử lưỡng tiện, trước làm việc nghĩa trừ mối hại cho dân, sau bắt con voi về giúp việc nhà cho mình. Hơn nữa, em cũng muốn biết những lời lão Huấn nói giống voi cũng mê âm nhạc có đúng không.
Quốc Đạt lại nói:
-Vậy thì được. Vụ giống voi mê tiếng sáo như lão Huấn nói cũng khó mà tin. Ta cũng nên nhân dịp này thử một phen cho biết. Em cứ lo việc mượn đứa cháu thổi sáo của lão Huấn, còn việc dò đường con voi đi và lựa chỗ an toàn cho người thổi sáo anh lo cho.
Mấy hôm sau Quốc Đạt cùng đi với ả Trinh đến thăm lão Huấn. Thấy anh em Quốc Đạt cùng nhau lo vụ này lão Huấn rất mừng. Dương Tuất cũng vui vẻ tình nguyện theo giúp Quốc Đạt ngay. Lão Huấn nói với Quốc Đạt:
-Cháu Tuất đây thổi sáo thì tuyệt rồi. Nhưng theo lão nghĩ ông chủ nên kiếm thêm một người nữa để phòng thay nhau vẫn hơn.
Quốc Đạt ngẫm nghĩ rồi lắc đầu nói:
-Tôi thật tệ quá. Ở đây cả đời mà chẳng biết được trong địa phương mình có người nào thổi sáo giỏi cả.
Ả Trinh chợt nẩy ra một ý mới:
-Lão bá này, giống voi đã thích nghe sáo chắc chúng cũng thích nghe tiếng tiêu? Cháu có biết một người thổi tiêu rất hay, liệu có nhờ người ấy giúp chúng ta được không?
Lão Huấn vỗ mạnh bàn tay xuống vế mà khen:
-Ý kiến hay thật. Sáo với tiêu thì cũng chị em thôi. Cô nương nói người thổi tiêu ấy là Ba Nhạc phải không?
-Dạ đúng vậy.
Lão Huấn nói:
-Ba Nhạc chắc nó sẵn sàng giúp. Nhân dịp tìm hiểu con voi một ngà này thích nghe tiếng sáo không ta cứ thử luôn đi!
Quốc Đạt nghe vậy mừng lắm. Sau khi từ giã lão Huấn, anh em Quốc Đạt liền tìm đến nhà Ba Nhạc. Ba Nhạc nghe hai anh em họ Triệu nói rõ ý định cũng vui vẻ nhận lời.
Để bảo đảm an toàn, Quốc Đạt cho làm một cái chòi gác vững chắc trên chảng ba một cây cổ thụ rất lớn để Ba Nhạc và Dương Tuất ngồi sẵn đó chờ con voi một ngà đi qua thì cử nhạc lên. May mắn đêm ấy bọn Ba Nhạc không phải chờ đợi lâu. Trời chưa tối hẳn họ đã thấy con voi một ngà xuất hiện. Khi Ba Nhạc ra hiệu, Dương Tuất liền lấy ống sáo ra thổi. Con voi đang xăm xăm bước bỗng dừng lại nghe ngóng. Ba Nhạc vui mừng nói nhỏ:
-Thế là cu cậu nghe được tiếng sáo rồi!
Dương Tuất hứng chí càng thổi réo rắt hơn. Con voi đứng lặng thêm một hồi rồi nhích vài bước về hướng phát ra tiếng sáo. Cứ thế, lâu lâu nó lại bước thêm vài bước rồi lại đứng. Ba Nhạc nói với Dương Tuất:
-Đúng là anh chàng voi này đã chịu nghe tiếng sáo. Ngưng thổi được rồi, giờ để tôi.
Dương Tuất nghe lời ngưng tiếng sáo. Ba Nhạc đợi một hồi khá lâu mới bắt đầu đưa ống tiêu lên thổi. Con voi vừa bước đi vài bước liền ngừng lại. Tiếng tiêu cứ dìu dặt nhịp nhàng tuôn ra. Thế là con voi một ngà tiếp tục đứng lặng một chỗ. Ba Nhạc tiếp tục thổi một lúc nữa rồi đắc ý nói với Dương Tuất:
-Chú cháu mình thành công rồi. Không ngờ loài voi lại mê âm nhạc đến thế. Thôi, mình nghỉ để ngủ. Cho nó đi ăn phá thêm vài đêm nữa rồi tóm cổ là vừa.
Ba Nhạc đã ngưng thổi nhưng con voi một ngà vẫn còn đứng lặng tại chỗ. Hai người trên chòi hồi hộp quá không dám cử động mạnh. Họ thì thầm hỏi nhau:
-Nếu nó tiến lại gần đây thì mình làm sao?
-Chỉ có cách thổi sáo thổi tiêu trở lại thôi!
Cũng may, trong khi hai người đang lo lắng thì con voi bỗng ré lên một tiếng rồi chậm chạp bước đi.
*
Sau khi đã biết chắc con voi trắng một ngà hung dữ này cũng mê nghe âm nhạc, Triệu Quốc Đạt bắt đầu tiến hành kế hoạch bắt nó. Quốc Đạt nói với ả Trinh:
-Theo đề nghị của lão Huấn thì ta nên thuê con voi của ông Hoành. Nhưng làm như vậy có thể mất lòng bác Vượng. Em nghĩ thế nào?
Ả Trinh đáp:
-Em cũng đã nghĩ tới việc này. Theo em, mình nên thuê cả hai. Nếu chỉ dùng một con voi nhà chúng ta thật khó lái cho con voi một ngà ấy đi thẳng vào hầm sập được. Trường hợp có hai con, chúng ta có thể điều khiển chúng đảo qua đảo lại thế nào để kềm được con voi một ngà vào giữa như thế ta sẽ dễ hướng dẫn nó đi vào hầm sập hơn.
Quốc Đạt khen:
-Hay lắm. Như vậy là thuận cả đôi bề.
Sau khi thương lượng với hai chủ voi xong, Quốc Đạt cho đào một cái hố sâu đủ tầm cho một con voi khi đã sa xuống đó thì không cách nào tự mình bước lên được nữa. Đào hố xong ông lại cho căng lên mặt hố một tấm cót rồi phủ lên trên một lớp cỏ ngụy trang trông giống như mặt đất phẳng vậy. Sau đó Quốc Đạt lại cẩn thận bàn bạc hướng dẫn hai anh quản tượng điều khiển hai con voi nhà quan sát trước địa điểm hố sập để tiện bề dẫn dụ con voi mồi đi vào đúng chỗ đã dự liệu.
Tối hôm đó Triệu Quốc Đạt cho hai con voi nhà ra địa điểm con voi trắng một ngà thường đi qua chờ sẵn. Hai chiến sĩ trên hai con voi chính là Ba Nhạc và Dương Tuất. Vừa thấy con voi trắng một ngà xuất hiện Dương Tuất liền thổi ngay một điệu nhạc du dương. Tiếng sáo đã làm con voi một ngà ngừng bước lại chăm chú lắng nghe. Một lát sau nó đã nhận biết nơi phát ra tiếng sáo có bóng dáng một đồng loại của mình. Thế là nó cất bước tiến về phía con voi của ông Hoành. Người điều khiển con voi này thấy thế liền thúc con vật hướng về mục tiêu đã định mà đi. Dương Tuất vẫn tiếp tục thổi lên tiếng sáo véo von. Con voi một ngà chẳng còn để ý gì đến chung quanh nữa, cứ lẽo đẽo bước theo bạn đồng loại. Trong khi đó con voi nhà thứ hai trên lưng có Ba Nhạc ngồi cũng lẽo đẽo bước theo sau.
Khi gần tới địa điểm hầm bẫy, Dương Tuất bỗng ngưng tiếng sáo. Con voi trắng một ngà hơi khựng lại ngẩn ngơ tiếc rẻ. Bỗng chốc tiếng tiêu từ con voi nhà thứ hai trỗi lên nhịp nhàng. Con voi này qua mặt con voi một ngà tiến về phía trước theo một lối khác. Tiếng tiêu đã hớp mất hồn con voi trắng một ngà khiến nó lại cố bước theo chân đồng loại. Rồi tiếng tiêu lại ngưng và tiếng sáo lại trỗi lên khiến con voi một ngà có vẻ phân vân, lúng túng. Thay qua đổi lại như thế một hồi ba con voi đã tới một quãng đường có ba lối song song, hai con voi nhà đi hai lối biên, con voi một ngà đi lối giữa. Khi ấy tiếng tiêu tiếng sáo đều cất lên dìu dặt có lẽ hay hơn lúc nào hết.
Chúng đang chầm chậm bước bỗng nghe ầm một tiếng, con voi trắng một ngà đã lọt thỏm xuống cái hố đã đào sẵn. Nó tức giận vùng vẫy dữ dội và gầm lên những tiếng rợn trời. Hai con voi dẫn dụ liền được thúc ra khỏi khu vực. Quốc Đạt và nhiều người phục sẵn ở đó nghe tiếng gầm của con voi sập hầm đều lo ngại im phăng phắc. Ả Trinh cười mà nói:
-Anh em ngại thì cứ tạm đợi đó đã. Để tôi tới xem nó thế nào rồi sẽ cho anh em hay.
Nói xong ả Trinh vụt phóng thân về phía con voi bị sập hầm. Ả quan sát chốc lát rồi trở lại cho mọi người hay:
-Làm gì thì làm chứ con voi này không thể nào tự mình lên khỏi hầm được đâu!
Quốc Đạt vui vẻ nói:
-Thế là công lao vất vả của mọi người đã được đền bù xứng đáng. Từ nay dân chúng quanh đây cũng hết sợ mùa màng bị phá. Thôi, chúng ta lại xem nó một chút đi.
Mọi người vui mừng cùng kéo nhau đến vây quanh con voi. Nó vẫn hung tợn gầm lên từng hồi. Một người hỏi:
-Bây giờ chúng ta làm sao?
Quốc Đạt nói:
-Cứ để cho nó chịu đói chịu khát một đêm cho nó hiểu thân phận của nó đã. Phải trừng phạt như vậy cho nó mềm tính bớt mình mới dễ trị! Bây giờ mình cứ về nhà nghỉ!
Thế rồi mọi người cùng nhau rút lui. Trên đường trở về một người hỏi Quốc Đạt:
-Ông định bắt con voi này để làm gì?
Ả Trinh cười:
-Anh em tôi định bắt về để thồ lá dâu và thồ kén tằm!
Người kia cười hỏi lại:
-Thồ lá dâu hay nó ăn hết lá dâu? Đã định mướn ai làm nài voi chưa? Nếu chưa tôi sẽ giới thiệu cho một chú nài rành việc lắm!
Ả Trinh mừng rỡ hỏi:
-Vậy thì ai anh cho biết luôn đi! Ai thế?
Người kia nói:
-Nài Xuân Lộc, còn trẻ lắm, năm nay khoảng mười sáu tuổi nhưng rất thạo nghề. Nhà Xuân Lộc trước đây cũng có một con voi. Cha của Xuân Lộc vẫn cho voi đi thồ mướn trên khắp vùng này. Từ mười hai mười ba tuổi Xuân Lộc đã theo cha tập việc và từng đi lại nhiều nơi. Nhiều khi cha bận việc khác, Xuân Lộc đã một mình đánh voi đi thồ cho người ta. Năm ngoái cha của Xuân Lộc mắc bệnh nặng nên phải bán con voi để chữa nhưng rồi cũng không qua khỏi. Hiện Xuân Lộc đang làm thuê làm mướn để nuôi mẹ với hai em gái. Nếu cô nương mướn, tôi nghĩ là Xuân Lộc sẽ chịu ngay. Tôi tin chắc Xuân Lộc sẽ giúp cô nương được nhiều việc!
Ả Trinh mừng quá giục Quốc Đạt đến gặp Xuân Lộc ngay trong hôm ấy. Quả đúng như người kia đã nói, Xuân Lộc nhận lời ngay. Thấy gia đình Xuân Lộc có vẻ túng thiếu, Quốc Đạt đã trao trước cho cậu ta một số tiền khá hậu.
Hôm sau anh em Triệu Quốc Đạt dẫn Xuân Lộc cùng một toán dân đinh trở lại chỗ con voi sập hầm. Họ cũng mang theo cả thức ăn cùng nước uống cho nó. Có lẽ do bị đói khát và mệt nhọc sau một đêm vùng vẫy thoát thân nên trông con voi rất thiểu não, không còn hung hăng chút nào. Toàn thân nó vốn bạc trắng giờ đã phủ đầy đất cát trông lem luốc đến thảm hại. Đôi mắt nó lim dim như chẳng muốn biết có một đám người đang đến gần nó. Mọi người vẫn còn sợ nó có thể bất ngờ trở chứng dùng vòi quật chết nên chẳng ai dám bước lại gần. Ả Trinh nói:
-Cứ để tôi lo được rồi.
Ả đứng quan sát con voi một hồi rồi ôm một bó mía đến thẳng trước mặt nó. Con voi có vẻ ngập ngừng giây lát, gật đầu mấy cái rồi thò vòi quấn lấy mấy cây mía đưa lên miệng nhai. Thấy con vật không có cử động nào đáng ngại nữa, ả Trinh lại tiếp tục đi lấy thêm mía cho nó ăn. Hết mía ả lại cho nó thêm một mớ bắp. Cho ăn xong ả lại bưng tới cho nó một ang nước uống. Con voi thò vòi hút nước rồi phun vào miệng. Nó lại gật gật cái đầu với ả Trinh như tỏ vẻ biết ơn. Ả Trinh tiến tới sát hơn, vói tay vuốt ve cái vòi của nó. Thấy không còn dấu hiệu nào nguy hiểm nữa, ả Trinh gọi đám dân đinh mang cuốc xẻng tới đào đất phía trước mặt con voi lên. Nhiều người thấy vậy vẫn còn lo sợ hỏi:
-Lỡ nó nổi giận bất ngờ làm dữ thì tính sao?
Ả Trinh giải thích:
-Theo lời bác Huấn nói thì voi thuộc giống linh vật, nó cũng biết phân biệt ân oán phân minh lắm. Nay mình làm ơn cho nó chắc chắn nó không hại mình đâu. Các anh cứ đào, tôi cản trở nó cho. Nếu nó trở chứng bất ngờ tôi sẽ là người chịu trận trước!
Thấy ả Trinh can đảm như vậy đám dân đinh đành bắt tay vào việc. Trong khi đám dân đinh làm việc, ả Trinh vẫn đứng gần voi nhỏ nhẹ vỗ về nó như một người lớn đang dỗ dành trẻ con. Con voi như nhận thức được việc làm của những người kia, nó ngoan ngoãn đứng yên. Một hồi sau thì cái dốc thoai thoải nối tiếp với cái hố con voi đang đứng đã thành hình. Khi thấy mép đất đã đủ thấp để con voi dễ dàng bước lên, ả Trinh đưa tay ra hiệu cho con voi và hô lớn:
-Bước lên!
Con voi một ngà hiểu ý ả Trinh, nó rướn thân bước lên. Trong nháy mắt nó đã đứng trên mặt đất bằng. Nó ré lên một tiếng lộ vẻ mừng rỡ. Nhiều người vẫn còn sợ hãi vội tránh ra xa. Riêng ả Trinh với lòng tự tin đã oai vệ tiến tới trước mặt nó. Con voi nhìn ả một hồi rồi bỗng quì hai chân trước xuống, hất vòi lên cao ré một tiếng nữa rồi gật gật cái đầu như lạy tạ ả. Nãy giờ Xuân Lộc chỉ đứng xa xa quan sát, tới lúc này Xuân Lộc mới dám lại gần nói với ả Trinh:
-Vậy là con voi này chịu phục tùng cô nương rồi. Con vẫn quen tắm rửa cho voi, cô nương hãy cho nó đến một ngọn suối để con tắm rửa sạch sẽ cho nó đi. Nó ở rừng nên trên thân nó có nhiều giống bọ hay bám vào bụng, vào tai, vào nách để hút máu. Mình bắt các giống bọ này giết đi nó thích lắm.
Ả Trinh gật đầu rồi bước lại gần voi vuốt ve dỗ dành nó một hồi nữa. Nhiều người thấy nó trở nên hiền lành như thế cũng mon men lại mơn trớn vuốt ve. Có người lại vội chạy đi kiếm bắp kiếm mía đem tới cho nó ăn. Sau đó ả Trinh cùng Quốc Đạt và Xuân Lộc lùa con voi đến một ngọn suối để tắm rửa cho nó. Cả ba người đều cùng tìm bắt những con bọ hút máu trên thân voi làm đôi mắt nó cứ lim dim có vẻ mơ màng sung sướng lắm.
Kể từ đó con voi này trở thành người bạn chí thiết của ả Trinh…