CHƯƠNG 11
Vụ ả Trinh tay không giết chết viên tướng Tàu Ngô dâm dục đã làm thiên hạ chú ý nhiều đến họ Triệu, giờ lại thu phục được con voi trắng một ngà hung dữ càng làm họ Triệu nổi tiếng thêm. Dân chúng sống quanh vùng núi Quan Yên rất biết ơn và càng mến mộ họ Triệu. Nhưng cũng từ đó ả Trinh không còn siêng năng đi hái dâu nữa mà bỏ rất nhiều thì giờ để lo chăm sóc, tập dượt với con voi. Triệu Quốc Đạt thấy em gái thích chơi với voi như vậy bèn sắm một cái bành thật tiện nghi cho ả dùng. Tay nài Xuân Lộc giỏi giang đã làm anh em Quốc Đạt rất hài lòng. Cậu đã điều khiển, huấn luyện, chăm sóc con voi rất điệu nghệ. Những khi rảnh rỗi Quốc Đạt vẫn hay cùng ả Trinh ra bãi hoang diễn tập voi một cách say sưa. Việc này lại làm cho Đỗ thị, vợ Quốc Đạt bực mình không ít. Một hôm Đỗ thị phàn nàn với chồng:
-Chàng có biết mình đã hao tốn bao nhiêu mới bắt được con voi ấy không? Tưởng bắt được voi về sẽ làm nên trò trống gì, nào ngờ bắt về để tốn thêm tiền bạc lo sắm bành, thuê nài chăn dắt, lại xúi ả Trinh bỏ cả công ăn việc làm để lo việc diễn tập với voi. Không những thế chàng cũng bỏ bê công việc làm ăn đi diễn tập nữa. Tại sao chàng không đem con voi ấy cho người ta thuê kéo gỗ mà lại giao cho ả Trinh?
Quốc Đạt nhỏ nhẹ nói:
-Voi ả Trinh bắt được là của ả Trinh, nó muốn làm gì nó làm mình giành được sao?
Đỗ thị lớn tiếng:
-Mình bỏ tiền bạc thuê voi đi dụ, thuê công đào hố để bẫy voi, tốn kém cực nhọc lắm mới bắt được con voi ấy sao chàng bảo là của ả Trinh chứ?
Quốc Đạt lại phân giải:
-Ả Trinh là người vạch ra kế hoạch bắt voi, cũng chính ả Trinh can đảm đối mặt với con voi để chinh phục nó. Không có ả Trinh ai làm được việc đó? Nàng cũng biết ta chỉ có một đứa em gái đó thôi. Tài sản mà bố mẹ ta để lại đương nhiên ả Trinh cũng có phần nhưng mình đã chia cho nó cái gì đâu? Ta chỉ lấy của đó để giúp nó trong vài việc cần thiết thì có gì quá đáng đâu?
Đỗ thị không chịu nhường:
-Diễn tập! Diễn tập! Tại sao không tập cho voi đi kéo gỗ thiết thực hơn? Diễn tập voi để làm gì? Để chống lại triều đình chắc? Ừ, ả Trinh vẫn nuôi cái mộng “cưỡi cơn gió mạnh đạp luồng sóng dữ” mà! Tôi còn lạ gì ả nữa?
Quốc Đạt nghe vợ nhắc lại chuyện trước sợ người khác nghe hoảng hốt kéo vợ vào nhà:
-Có gì mà làm ồn lên thế? Không sợ người ta cười sao?
Đỗ thị vùng vằng:
-Ông quên cái vụ ả Trinh giết viên phó đội lệ của huyện Triệu Sơn khiến ông phải bỏ cả khối vàng đút lót cho quan trên gia đình ta mới thoát được tai ách rồi sao? Tôi bảo trước cho ông biết, nếu ông không lo răn đe ép buộc ả cúi đầu lo làm ăn mà cứ diễn tập diễn tập như vậy thế nào cũng có ngày chúng ta vướng lụy vào thân, gia đình tan nát đó!
Quốc Đạt nhỏ nhẹ xoa dịu:
-Thôi, tôi xin bà, để đó từ từ ta sẽ khuyên lơn nó.
-Ông hứa thì phải làm chứ không phải hứa suông mà được với tôi đâu!
Sự xung khắc giữa vợ và cô em gái làm cho Quốc Đạt hết sức buồn lòng và khó xử. Khuyên can vợ thì ông tự biết ông quá bất lực. Ông chỉ còn trông cậy vào con đường năn nỉ cô em gái.
Một đêm trăng sáng, Quốc Đạt thao thức cảm thấy bực bội trong người nên ra vườn vải dạo vài vòng để giải khuây. Tình cờ một lát sau ả Trinh cũng ra đó chơi. Nhân gặp nhau ở đó Quốc Đạt bèn đem chuyện khó xử của mình ra than thở với em gái:
-Em ạ, chắc em biết anh rất khổ tâm vì sự căng thẳng kéo dài không dứt giữa chị và em. Anh biết vợ anh tính tình nhỏ nhen, ích kỷ nhưng duyên trời đã định anh làm sao được? Anh cũng biết bà ấy nhiều lần đối xử không mấy đẹp với em. Nhưng bây giờ bà ấy đã có hai đứa con với anh, chúng nó sẽ nối nghiệp cho dòng họ mình. Em hãy vì tình máu mủ, vì nể nang anh, vì thương hai đứa cháu mà nhường nhịn bà ấy một chút đi. Anh năn nỉ em đó. Chứ để trong nhà cứ xào xáo nhau thiên hạ cười anh chịu không nổi.
Ả Trinh buồn rầu nói:
-Thưa thật với anh cả, em nhường nhịn chị ấy rất nhiều. Em đâu có muốn để anh phải khó xử. Để tránh đụng chạm với chị ấy em đã phải bỏ đi hái dâu năm này qua năm khác anh hiểu ý em chứ. Trong nhà hễ gặp chị ấy là em lo tránh xa trước, như vậy mà anh bảo là em chưa biết nhường nhịn chị ấy ư?
Quốc Đạt nhỏ nhẹ nói:
-Anh rất cám ơn cái hảo ý của em. Nhưng đối với con người khó tánh ấy, em có thể hi sinh hơn một chút nữa được không? Tránh voi không hổ mặt mà!
Ả Trinh bỗng bật cười:
-Anh quên chúng ta đã trị nổi con voi một ngà hung dữ nhất rồi sao còn bảo tránh voi không hổ mặt?
Quốc Đạt cũng bật cười, giọng thành thật:
-Vừa rồi cũng chỉ vì cái vụ em cứ bỏ công việc mà ra bãi tập voi khiến anh và bà ấy cãi nhau một trận kịch liệt đó.
Ả Trinh nhăn mặt:
-Anh với bà ấy cãi nhau ra sao?
-Trường hợp này bà ấy nói cũng có lý. Từ ngày bắt được con voi về em hay bỏ công bỏ việc để đi diễn tập với con voi. Anh nghĩ em nên giảm bớt vụ diễn tập đó đi. Anh biết vì bực bội chị dâu quá nên em phải tìm cách giải trí như vậy. Nhưng em ạ, nên giữ chừng mực thôi, đừng thái quá. May ra vài năm nữa em lập gia đình xong chuyện rắc rối này mới dứt được!
Ả Trinh cười lườm ông anh:
-Chính anh cả cũng muốn tống cổ em ra khỏi nhà sao? Anh cả nên biết chị ấy vẫn luôn coi em như kẻ ăn người ở trong nhà chứ không coi em là em gái của chồng chị ấy đâu. Chị ấy vẫn luôn kiểm soát cả những việc làm và cách ăn ở của em nữa. Bực bội lắm chứ. Nhưng em có bao giờ chủ động gây gổ chống lại chị ấy đâu? Như vậy là em đã nhịn chị ấy tột độ rồi anh không thấy sao? Nhưng anh cũng chớ lo lắng về những chuyện đó nữa mà tổn hao tinh lực. Em sẽ giải quyết êm đẹp mọi chuyện. Nhân tiện đây em cũng xin thưa thật cho anh biết, em đã quyết định đem thân ra giúp nước. Đó là lý do khiến thời gian này em hay bỏ công việc mà lo chuyện diễn tập với con voi.
Quốc Đạt kinh ngạc nhìn ả Trinh:
-Em nói sao? Em định thoát ly gia đình thật sao?
-Đúng vậy. Nhưng lý do để em thoát ly không phải vì chuyện xung khắc với chị dâu mà vì đại cuộc của đất nước, dân tộc anh ạ. Em thấy không thể để dân ta sống quằn quại mãi dưới gót chân bọn Tàu Ngô tham tàn này được. Từ khi bắt được con voi trắng một ngà em cảm thấy như ông trời thấu hiểu lòng khao khát của em nên đã ban cho em báu vật có một không hai ấy. Nó quả là một con voi chiến tuyệt vời! Em tin nó sẽ giúp em hoàn thành tâm nguyện.
Quốc Đạt lặng đi một hồi rồi nói:
-Ta có một em gái có tâm chí lớn lao đến thế thật đáng hãnh diện! Bọn đàn ông như anh thật hổ thẹn không sao bì nổi. Tuy nhiên, em còn nhỏ tuổi quá nên anh lo ngại lắm. Hay em hoãn hoãn chờ vài ba năm nữa để luyện tập mọi thứ cho thật nhuần nhuyễn rồi khởi sự chắc sẽ dễ thành công hơn?
Ả Trinh chậm rãi nói:
-Không được đâu anh cả! Chậm một ngày nóng ruột một ngày. Người Ngô cứ bày đặt ra bao nhiêu thứ sưu thuế để bóc lột dân ta. Lại bắt dân ta đi phu xẻ đường đập đá để xây thành quách, bắt dân lên rừng tìm sừng tê ngà voi, xuống biển mò ngọc trai! Những người này áo quần rách rưới, ăn uống không đủ, bệnh tật không có thuốc men. Thế mà bọn Tàu Ngô còn nhẫn tâm đánh đập đày đọa họ như con vật, chết đâu bỏ xác đó mặc cho gia đình họ nheo nhóc khổ đau. Dân ta sống lầm than đến vậy mình ngồi yên sao được anh cả?
Quốc Đạt càng kinh ngạc hơn:
-Nhưng làm sao em lại biết được nhiều chuyện đến thế?
-Anh cả quá chú tâm vào việc làm ăn nên không để ý đến những chuyện đó chứ thiên hạ kêu khóc thán oán biết bao nhiêu! Hiện nay chẳng có chỗ nào yên ổn đâu! Em từng gặp hai người trong đám dân phu nổi loạn đã chạy trốn vào khu ruộng dâu của mình. May mắn là họ đã gặp được bọn em. Một người bị thương nặng đã được bọn em giúp đỡ cứu chữa. Có thể bây giờ họ đã lên ngàn Nưa cả rồi. Vừa rồi lại có vụ nổi loạn của đám dân phu ở Quỳnh Lâm ảnh hưởng suýt gây họa tới cả anh em mình anh cả cũng biết đó!
-Vụ ấy anh làm sao quên được. May có ân nhân Liễu Chí đi đốc thuế tới đúng lúc can thiệp kịp, nếu không anh em mình mang khốn rồi!
Ả Trinh gằn giọng:
-Cái tên Mã Hân chết nhục như vậy thật đáng…
Ả Trinh chưa nói hết câu bỗng Đỗ thị từ một bụi cây gần đó bước ra la lớn:
-Thì ra anh em ông đang âm mưu nổi loạn chống triều đình? Nãy giờ anh em ông bàn bạc với nhau chuyện gì tôi nghe hết cả rồi. Tôi không muốn chết chùm với anh em ông đâu! Thì ra lâu nay ả Trinh đã liên lạc với đám giặc cỏ trên ngàn Nưa mà tôi không hề biết! Đúng là nuôi ong tay áo! Loạn đến nơi rồi làng nước ơi!
Quốc Đạt hoảng hồn nhảy tới bưng miệng Đỗ thị lại:
-Có gì đâu mà nàng la toáng lên thế? Vào nhà nói chuyện với nhau đi nào!
Đỗ thị vùng ra khỏi tay chồng chỉ mặt ả Trinh thét:
-Chính con này đã liên lạc với đám giặc cỏ trên ngàn Nưa rồi mới đây lại giết ông quan Mã Hân nữa. Mày đã làm loạn lại còn muốn lôi kéo cả chồng tao theo làm loạn nữa phải không? Tội của mày thật tày trời, tao phải đi cáo quan mới được!
Đến đây Đỗ thị bỗng vùng chạy và la lớn hơn:
-Quân phản loạn ở đây rồi bớ người ta! Quân phản loạn ở đây rồi bớ người ta!
Anh em Quốc Đạt hoảng hồn chạy theo định bắt Đỗ thị lại. Đỗ thị vẫn vừa chạy vừa la. Bỗng Đỗ thị vấp chân té sấp xuống mặt đường nghe cái bịch rất lớn. Trán Đỗ thị trúng phải một viên đá nhọn làm thủng một lỗ sâu khiến máu tuôn ra xối xả. Sống mũi lẫn bờ môi Đỗ thị đều bị dập và gẫy luôn hai cái răng cửa. Máu ra nhiều quá khiến Đỗ thị xoàng người, ngất xỉu tại chỗ. Quốc Đạt cùng mấy gia nhân vội vã bồng bà vào nhà để lo việc cứu chữa.
Thì ra khi Quốc Đạt đi ra vườn vải Đỗ thị đã để ý. Tới lúc thấy ả Trinh cũng đi ra vườn vải Đỗ thị đâm ra nghi ngại anh em họ sẽ nói chuyện không hay về mình. Đợi một hồi không thấy ai trở vào, mối nghi ngờ của Đỗ thị càng tăng khiến bà rón rén bước ra vườn vải. Khi tới giữa vườn nghe tiếng hai người nói chuyện Đỗ thị bèn rình nghe. Khi biết rõ lý do khiến tên Mã Hân bị chết, vì tiếc rẻ hơn trăm lượng vàng Triệu Quốc Đạt đã phải bỏ ra để lo lót, Đỗ thị không kiềm chế nổi cơn uất giận nên mới gây nên sự tình như vậy.
Sau khi việc cấp cứu cho Đỗ thị đã tạm ổn, ả Trinh rơi nước mắt nói với Quốc Đạt:
-Sự thể đã đến nước này em không thể nào sống ở đây được nữa. Xin anh cả tha thứ cho em, bây giờ em phải đi!
Quốc Đạt cũng rưng rưng nước mắt nói:
-Thôi thì em cứ đi, anh cũng không dám ngăn cản nữa. Nếu em còn ở đây, chuyện không may có thể xảy đến bất cứ lúc nào. Anh em ta như hạt máu xắn đôi mà bây giờ phải xa cách anh thấy đau lòng lắm. Nhưng làm sao cưỡng được ý trời? Chúc cho em đi chân cứng đá mềm và sớm hoàn thành nguyện ước! Nhưng bây giờ em định đi đâu?
-Thật tình em cũng chưa biết mình sẽ đi đâu nữa. Cứ đi khỏi nơi này rồi liệu sau anh ạ. Hễ có chỗ định cư thế nào em cũng tìm cách báo cho anh biết.
Quốc Đạt rầu rầu nói:
-Em hãy đợi một lát để anh trao cái túi của cải bố mẹ để dành riêng cho em để em còn chi dùng nữa.
Ả Trinh lắc đầu:
-Thôi, của ấy em xin để lại cho các cháu. Lâu nay em có để dành được một ít cũng tạm đủ chi dùng. Em chỉ xin anh được sử dụng con voi thôi. Anh phải gắng giữ gìn sức khỏe, bớt phiền muộn đi mà lo cứu chữa cho chị. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi. Anh cả gắng lo cho chị chóng lành nhé. Hi vọng em đi rồi chị ấy sẽ dễ chịu hơn. Anh em mình sẽ gặp lại nhau sau.
Quốc Đạt gạt nước mắt:
-May là em có chút võ nghệ nên em đi anh cũng tạm yên lòng. Hãy chuẩn bị đi gấp đi để tránh chuyện bất trắc xảy ra!
Liền đó Quốc Đạt gọi tên nài Xuân Lộc đến dặn dò:
-Chắc cháu biết, trong hoàn cảnh này cô nương không thể ở lại đây nữa. Cô nương phải ra đi nhưng cũng chưa biết sẽ phải đi đâu. Cháu mới đến với nhà ta nhưng ta biết cháu là người trung hậu, ta hoàn toàn tin tưởng cháu. Cháu hãy hầu hạ cô nương thật chu đáo rồi ta sẽ thưởng công xứng đáng. Gia đình cháu ta sẽ chăm sóc, cháu khỏi lo lắng gì cả.
Xuân Lộc cảm động thưa:
-Xin ông chủ cứ yên lòng. Con sẽ hết lòng hầu hạ cô nương để đền ơn ông chủ.
Thế rồi ả Trinh cùng Xuân Lộc vội vã thu xếp hành trang để lên đường.
Đỗ thị bị mất máu quá nhiều nên dù được chăm sóc thuốc men đầy đủ vẫn rất lâu lại sức. Hai cái răng gẫy và đôi môi bị dập quá đau đớn đã khiến việc cơm cháo của bà cũng khó khăn. Tiếng nói của bà cũng biến âm nên rất khó nghe. Vì thế bà không còn nói nhiều như trước. Thấy tình trạng của vợ như thế Quốc Đạt vô cùng đau xót. Suốt mấy ngày liền ông bỏ hết mọi công việc để túc trực bên cạnh lo chăm sóc cho bà.
Một buổi sang như thường lệ, sau khi tự tay trao thuốc cho Đỗ thị uống và cũng tự tay lau rửa và thoa thuốc vào các vết thương của vợ, Quốc Đạt chào Đỗ thị và bước ra ngoài. Vừa toan ngồi vào bàn ăn sáng ông bỗng nghe lao xao tiếng người rồi có giọng đàn ông hỏi lớn trước cửa:
-Nhà Triệu Thị Trinh Triệu Quốc Đạt ở đây phải không?
Ai mà hỏi ngang ngang vậy nhỉ? Ông ngạc nhiên bước ra xem và nhận thấy mấy tên công sai đã bước vào tận hiên nhà. Ông nói với chúng:
-Tôi là Triệu Quốc Đạt đây. Các ông hỏi tôi có việc gì?
Quốc Đạt vừa dứt lời hai tên công sai chẳng thèm nói năng chi cả, áp lại dùng sức giữ chặt lấy ông. Một tên thứ ba mang chiếc gông bằng gỗ đến, ấn ông ngồi xuống và gông vào cổ ông. Quốc Đạt gằn giọng hỏi:
-Các ông bắt tôi vì tội gì?
Một tên công sai trả lời cộc lốc:
-Cứ đi về huyện rồi sẽ biết. Thế Triệu Thị Trinh đang ở đâu?
Quốc Đạt đáp:
-Thưa, sau khi hai chị em nó gây gổ lẫn nhau rồi xảy ra tai nạn, thấy chị dâu nó bị thương nặng nó sợ quá bỏ trốn mất, giờ tôi cũng chẳng biết nó ở đâu!
Tên công sai nói:
-Được, rồi chúng ta sẽ túm lấy nó trả về cho ngươi!
Quốc Đạt bị đưa về huyện Nông Cống và tống giam vào ngục. Ông bị giam suốt bốn ngày mà chẳng thấy ai hỏi han gì tới. Điều này làm ông vô cùng hoang mang, lo lắng. Ông biết chắc việc rắc rối này phải liên hệ đến chuyện ả Trinh! Ả Trinh đã hành động ra sao và bây giờ đang ở đâu? Liệu ả Trinh có thoát khỏi hoạn nạn không? Điều làm ông thắc mắc nhất là giữa ông với quan huyện cũng có chút tình quen biết, không hiểu sao quan huyện lại đối xử với ông như vậy? Ngoài vụ qua lại than thiết với quan huyện, ông cũng từng cư xử rộng rãi với cả một số dưới trướng của quan khi họ lâm cơn quẩn bách. Có người đã nhờ ông giúp đỡ kịp thời mà cứu sống được mẹ già… Vậy thì tại sao lúc ông lâm nạn thế này lại chẳng có một ai quan tâm đến?
Còn viên quản gia trẻ giỏi giang Trần Phong được ông tin cậy giao cho trông coi mọi việc nay ông bị vào ngục đã bốn năm ngày sao chắng thấy tăm hơi? Hai người em họ thân tín Triệu Hùng, Triệu Tráng cũng được ông đùm bọc cưu mang như em ruột bây giờ đang làm gì? Ông đang lâm hoạn nạn thế này sao họ chẳng đến với ông? Tại sao họ không tỏ ra một chút nóng ruột? Bao nhiêu câu hỏi cứ gợn lên khiến đầu óc ông căng thẳng, rối bời. Ông rất mong được gọi thẩm cung sớm để biết rõ cớ sự. Cứ nghĩ tới chuyện vợ đang bệnh, em gái lại không biết đang lưu lạc chốn nào lòng ông càng nóng như lửa đốt. Ông đã hỏi những người lính coi ngục nhiều lần về trường hợp của ông nhưng họ đều trả lời không biết gì hết.
Giữa lúc Quốc Đạt đang buồn bực, chán nản tột cùng thì viên quản gia Trần Phong bước vào. Ông giận hỏi:
-Sao anh mãi tới bây giờ mới đến tìm ta?
Trần Phong đáp:
-Thưa chủ nhân, việc nhà bận rộn quá nên không đến sớm được. Tới đây lại bị làm khó dễ đủ điều, phải tốn hết hai lượng bạc mới gặp được chủ nhân đó.
Quốc Đạt bồn chồn hỏi:
-Bệnh tình bà chủ ra sao rồi? Đỡ không?
Trần Phong ngập ngừng giây lát rồi nói:
-Buổi sáng chủ nhân bị bắt thì buổi chiều bà bị lên cơn sốt trở lại. Thầy thuốc cho uống thêm nhiều thuốc nhưng đến nay vẫn không thấy thuyên giảm. Hôm qua bà nói mê hơi nhiều khiến ai cũng lo lắng hết sức.
Quốc Đạt thở dài:
-Không hiểu sao nhà ta lại gặp lúc xui xẻo như vậy. Biết làm sao bây giờ?
Trần Phong lại hỏi:
-Chủ nhân đã biết lý do gì người ta lại bắt giam chủ nhân chưa?
Quốc Đạt buồn rầu nói:
-Có ai hỏi cung hỏi cán gì đâu mà biết. Nhưng đương nhiên là chuyện liên can tới ả Trinh rồi. Điều khó hiểu là vì sao quan huyện nỡ đoạn tình với ta như vậy. Chắc hẳn đã có chuyện không hay xảy ra. Anh có đem theo tiền bạc đấy chứ?
-Dạ, có đem theo một ít.
-Vậy thì gắng lân la dò hỏi bọn coi ngục xem ta bị tội gì rồi trở lại đây báo cho ta biết để ta lo liệu. Đừng tiếc bạc, phải làm gấp gấp lên kẻo ta nóng ruột lắm!
Trần Phong vâng lời đi ra. Tới buổi chiều Trần Phong trở lại báo:
-Thưa chủ nhân, quan huyện Trương Nghĩa đã bị bãi chức, ông Liễu Chí cũng vậy. Quan huyện hiện nay chỉ mới đáo nhậm ba bốn tháng thôi. Còn chủ nhân thì bị tình nghi đang chuẩn bị nổi loạn chống triều đình. Quan huyện đang đợi lấy thêm những tin tức chính xác nên chưa hỏi cung.
Quốc Đạt giật mình:
-Ông Trương Nghĩa và ông Liễu Chí đã bị bãi chức? Thế mà ta cứ trách lầm ông ta! Còn quan huyện mới là ai? Ôi! Chắc chuyến này ta mang khốn rồi!
Trần Phong nói:
-Theo ý tôi đây chắc là cái cớ để họ tống tiền ta thôi. Nếu mình không đáp ứng thỏa mãn họ sẽ tìm mọi cách để làm hại mình. Chủ nhân thế nào cũng phải cúng cho họ một ít may ra thoát nạn!
Quốc Đạt chán nản nói:
-Anh tìm manh mối mà lo cho ta được không?
-Thưa, tôi sẽ gắng đi lo việc này ngay. Ngày mai tôi sẽ trở lại báo kết quả để chủ nhân quyết định.
Nói xong Trần Phong xin ra ngoài vì trời đã tối.
Hôm sau đến cuối ngày Trần Phong mới trở lại. Quốc Đạt nôn nóng hỏi:
-Công việc ra thế nào rồi?
Trần Phong thưa:
-Dạ, nếu chủ nhân đồng ý bỏ ra năm trăm lượng bạc thì mọi việc sẽ êm xuôi. Nhưng tôi cũng không thể giấu chủ nhân tin buồn này: bà chủ đã qua đời!
Quốc Đạt nghe qua rụng rời cả chân tay. Ông nghẹn ngào cố gắng ghìm tiếng khóc vì sợ cuộc thăm tù không chính thức này bị đổ bể. Một lát sau ông mới thốt nên lời:
-Thôi, năm sáu trăm lượng chi cũng được, anh gắng chạy gấp cho ta!
Trần Phong nói:
-Thưa chủ nhân, tôi đã cho họ biết việc bà chủ mới qua đời. Họ dặn tôi nói với chủ nhân viết một cái đơn trình bày nỗi bị bắt oan cùng hoàn cảnh gia đình gặp tang chế để trình lên quan huyện vụ việc sẽ được giải quyết ngay.
Trần Phong đã chuẩn bị sẵn giấy bút nên Quốc Đạt viết đơn để nhờ người đệ trình lên quan ngay sáng hôm sau.
Đơn nộp buổi sáng thì buổi chiều Triệu Quốc Đạt được tha về. Cũng may ông đã về kịp thời để tự mình lo việc tang chế cho vợ.
Quốc Đạt hết sức đau lòng trước cái biến cố lớn lao đã ụp xuống gia đình ông. Vợ ông qua đời, em gái ông thì xa cách không biết lưu lạc về đâu. Từ nay ông đành gánh chịu cảnh gà trống nuôi con.