CHƯƠNG 12
Sau khi từ giã Quốc Đạt, ả Trinh thu xếp hành lý rồi hối thúc tên nài Xuân Lộc cho voi lên đường gấp. Xuân Lộc hỏi:
-Bây giờ đi đâu cô nương?
-Ra bãi. Cứ rời xa khỏi nơi này đã rồi ta cho biết sẽ đi đâu.
Xuân Lộc nghe lệnh chủ vội vàng thúc voi đi. Đi được một đỗi khá xa ả Trinh mới hỏi Xuân Lộc:
-Này, trước đây em hay theo bố em đánh voi đi đây đi đó vậy em có biết đường lên ngàn Nưa không?
Xuân Lộc thưa:
-Đường tới ngàn Nưa thì con biết.
Ả Trinh lại hỏi:
-Em thấy ngàn Nưa như thế nào?
-Con chỉ được thấy ngàn Nưa từ xa, chưa tới gần lần nào. Đó là một vùng cây cối xanh tươi rậm rạp từ chân núi lên đến đỉnh cao trông như một cái dốc đứng. Nghe nói ở trên ngàn rộng mênh mông, có chỗ đồi núi chập chùng, có chỗ bằng phẳng có thể làm nhà cửa để ở và trồng trọt. Em nghe nói khu ngàn này không phải chỉ thuộc huyện Nông Cống mà còn có phần thuộc huyện Triệu Sơn và một huyện chi nữa đó.
-Đường đến đó khó dễ thế nào em rõ không?
Xuân Lộc thưa:
-Theo con biết muốn đến đó mình phải vượt qua mấy khúc sông và một số khe suối. Chắc cũng khó nhưng đã có người lên được mình cũng lên được thôi. Có thể mình đi còn dễ hơn người ta nữa là đàng khác!
Ả Trinh thắc mắc:
-Tại sao em nói mình đi còn dễ hơn người khác được? Qua những khúc sông chắc phải dùng đò? Con voi to lớn thế này làm sao qua? Như vậy cũng trở ngại lắm chứ?
Xuân Lộc cười tự tin trả lời:
-Thưa cô nương, voi nó bơi được mà ngại gì. Chỉ cần tránh mấy chỗ bùn lầy vất vả thôi! Con đã nhiều lần xúi bố con thử lên núi xem sao nhưng bố nhất định không cho. Đi ngang qua gần vùng đó bố con còn ngại nữa huống là lên trên.
Ả Trinh hỏi:
-Vì sao bố em phải sợ?
Xuân Lộc giải thích:
-Bố con nói trên đó có một đám giặc cỏ đang bị triều đình tầm nã. Đến gần đó mình có thể bị đám giặc ấy cướp bóc của cải hoặc bắt đi theo chúng thì khốn. Mặt khác, mình cũng có thể bị người của triều đình nghi ngờ thông đồng với giặc mà kết tội nữa.
-Vậy là chắc chắn trên núi ấy có một bọn cướp đang ở?
-Chắc hẳn như vậy. Trước đây con có nghe nói đám giặc trên ấy vẫn thường kéo xuống cướp bóc những nhà có của sống gần đó. Có lần chúng giết sạch cả gia đình viên hào trưởng Đào Bá Phú nữa. Có khi chúng cũng giết luôn những toán quân của huyện đi tuần lẻ tẻ. Quan quân nhiều lần truy đuổi chúng đến tận nơi nhưng rồi thấy núi hiểm trở quá họ cũng không dám lên.
Ả Trinh nghe Xuân Lộc nói sực nhớ trước đây Quốc Đạt cũng có lần nói chuyện đó. Theo Quốc Đạt, Đào Bá Phú là một hào trưởng rất gian ác. Ông ta dựa vào thế lực của người Ngô để hiếp đáp, bóc lột dân chúng quá tàn tệ nên ai cũng bất mãn. Bọn cướp biết thế nên mới ra tay độc với gia đình ông ta. Ả Trinh lẩm nhẩm: Như vậy chuyện bọn cướp đang ở trên núi Nưa là có thật!
-Bây giờ em cho voi lên ngàn Nưa đi!
Xuân Lộc ngạc nhiên:
-Thật hả cô nương? Cô nương không sợ sao?
Ả Trinh nói với giọng cương quyết:
-Em cứ nghe ta. Cứ tìm con đường nào ngắn nhất để đến ngàn Nưa!
Tên nài Xuân Lộc hơi ngại cho cô chủ nhưng không dám bàn. Vì đã từng theo cha thồ sản vật cho khách nên Xuân Lộc khá thạo đường, biết cả lối nào khách hay đi, lối nào khách vắng. Hai thầy trò cứ nhắm hướng ngàn Nưa mà tiến. Đường lên sơn cước quanh co gập ghềnh, hai thầy trò cứ cho voi đi thong thả, khi cần nghỉ thì nghỉ, khi thấy khoẻ lại đi. May mắn là suốt cuộc hành trình không gặp một trở ngại nào. Năm hôm sau họ đã đến đích. Dừng voi dưới chân núi, nhìn dốc núi cheo leo và cây cối xanh tươi, rậm rạp ả Trinh nói:
-Hèn gì quân Tàu Ngô không dám lên trên đó cũng phải. Xuân Lộc này, em thử cho voi đi quanh một hồi xem sao!
Xuân Lộc bèn cho voi đi vòng chân núi một hồi. Vẫn chưa tìm ra một lối nào có thể lên núi được, ả Trinh nói:
-Nghe trên núi có người ở sao nơi này lại vắng hoe vậy kìa? Một cụm khói cũng không thấy nữa!
Xuân Lộc nói:
-Hay là có người nhưng họ ngại nên tránh không ra mặt?
Ả Trinh gật đầu:
-Em nói có lý! Thế này chắc ta phải lên tiếng mới được!
Thế rồi ả Trinh bắc tay làm loa mà kêu lớn:
-Ta là khách xa mới tới. Ta muốn được gặp chủ núi có việc cần trình bày. Ai là người ở đây xin ra mặt dẫn đường cho ta lên núi hoặc xin báo cho chủ núi biết để đón ta. Xin thành thật cám ơn.
Ả Trinh phải lập đi lập lại mấy lần mới thấy hai người đàn ông xuất hiện. Cả hai đều đến vái trước voi mà nói:
-Kính chào cô nương, chúng tôi là lâu la ở trên núi. Chúng tôi chỉ có nhiệm vụ canh gác ở đây. Chúng tôi không được phép dẫn lối cho cô nương lên núi nhưng chúng tôi sẽ báo cho chủ núi biết để quyết định. Xin cô nương cho biết danh tánh để chúng tôi tiện việc bẩm báo.
Ả Trinh trả lời:
-Cám ơn các ông, nhờ các ông báo cho chủ núi biết ta là Triệu Thị Trinh, em gái của viên hào trưởng Triệu Quốc Đạt ở huyện Nông Cống. Ta muốn xin gặp chủ núi có việc khẩn cấp.
-Vậy xin cô nương hãy chờ chốc lát.
Thế rồi một tên lâu la đứng canh ở đó, một tên lủi vào đám cây rậm rồi khuất dạng.
Lúc bấy giờ ba vị thủ lãnh trên núi là Trần Vân, Lý Huấn và Ngô Quân đang ngồi bàn việcở nhà hội họp mà họ đặt tên là Luận Sự Đường.Nghe tên lâu la gác dưới chân núi lên báo cáo việc khẩn họ liền cho gọi vào. Trần Vân hỏi:
-Ngươi có chuyện gì cần báo?
Tên lâu la thưa:
-Bẩm tam vị thủ lãnh, dưới chân núi có một người đàn bà trẻ cỡi con voi trắng một ngà, bà ta xưng là Triệu Thị Trinh, em gái của viên hào trưởng Triệu Quốc Đạt, muốn xin lên núi gặp mặt ba vị có việc khẩn cấp.
Cả ba người đều ngạc nhiên, Trần Vân nói:
-Mới đây tôi nghe có một con voi trắng một ngà cực kỳ hung dữ xuất hiện phá hoại nhà cửa, hoa màu của dân chúng sống quanh vùng núi Quan Yên. Sau đó lại nghe tin anh em Triệu Quốc Đạt đã lập kế bắt được con voi ấy. Bây giờ Triệu Thị Trinh cỡi voi tìm lên đây không biết có chuyện gì chăng?
Ngô Quân nói:
-Tôi nghĩ anh em họ Triệu chưa từng làm việc gì xấu, Triệu Thị Trinh lại lên đây một voi một mình thì chắc không có gì đáng ngại đâu. Anh em ta nên mau xuống núi hỏi sự tình cho rõ ràng rồi quyết định.
Trần Vân nói:
-Tuy vậy ta cũng nên đề phòng vẫn hơn. Hãy mặc giáp mang đao mà đi.
Thế rồi cả ba người mặc giáp cầm đao lên ngựa xuống núi ngay. Khi ấy ả Trinh đang ngồi trên mình voi. Con voi đang vươn vòi bứt lá cây để ăn. Ba con ngựa của ba vị thủ lãnh vừa chợt thấy bóng voi thì giật mình dội lại. Ba người đều ghìm cương lại, hướng về ả Trinh đồng loạt vái chào:
-Chúng tôi nghinh đón cô nương quá trễ xin cô nương miễn chấp.
Ả Trinh cũng vái chào lại mà nói:
-Không dám. Kính chào quí nhân huynh. Nghe tiếng quí nhân huynh đang dựng cờ xướng nghĩa cứu nước giúp dân tôi rất mừng. Tôi đang gặp nạn nên mới tìm đến quí nhân huynh để cầu chỗ dung thân và nếu có thể xin phụ giúp quí nhân huynh một tay. Nếu được quí nhân huynh rộng lòng cho tá túc thì may mắn cho tôi lắm.
Ba viên tướng núi rất kinh ngạc khi nghe ả Trinh nói nghe họ đang “dựng cờ xướng nghĩa”, một sự xưng tụng hơi quá đáng. Cả ba đều cảm thấy hổ thẹn vì thực chất hành động hiện tại của họ chỉ là hành động của những tên cướp núi. Trần Vân nói:
-Nếu cô nương lánh nạn mà đến đây lẽ nào chúng tôi lại làm ngơ không đón nhận. Vả lại cô nương có tá túc ở đây cũng chẳng có gì bất tiện vì trên núi chúng tôi cũng đã có nữ giới để bầu bạn với cô nương. Tôi xin giới thiệu để cô nương biết, tôi là Trần Vân, còn đây là hai người bạn Lý Huấn và Ngô Quân. Bây giờ mời cô nương theo chúng tôi lên núi.
Sắc mặt ả Trinh vui hẳn lên:
-Trên núi cũng có cả nữ giới sao? Hẳn là quí phu nhân của quí nhân huynh? Vậy thì tiện cho tôi lắm.
Ngô Quân tươi cười nói:
-Không hẳn vậy. Ở đây chỉ có ông Lý Huấn này có vợ – Ngô Quân chỉ vào Lý Huấn – Hai người đàn bà kia là người cô của tôi và người con của bà, em cô cậu của tôi.
Ả Trinh nói:
-Vậy là trên núi có ba phụ nữ. Bây giờ thêm tôi nữa là bốn. Xin cám ơn thịnh tình của quí nhân huynh.
Thế rồi Ngô Quân cỡi ngựa đi đường tắt lên núi trước để đốc thúc người nhà chuẩn bị đón tiếp trong khi Trần Vân và Lý Huấn cỡi ngựa thong dong dẫn đường cho con voi ả Trinh. Trên đường lên núi, ả Trinh để ý quan sát chung quanh rồi hỏi:
-Quí nhân huynh ở trên này lâu nay đã bao giờ bị bọn Tàu Ngô lên quấy phá chưa?
Trần Vân đáp:
-Có nhiều lần chúng đuổi theo bọn lâu la của chúng tôi đến chân núi nhưng chẳng khi nào chúng dám lên đây cả. Cô nương thấy ở đây cây cối rậm rạp, đường lối quanh co thế này, nếu lên đây chúng trở thành những người mù hết. Người mù làm sao chống lại được người sáng chứ? Đã lên đây chúng chỉ còn một con đường chết thôi!
Ả Trinh nói:
-Chốn này hình thế trời cho như vậy hèn gì bọn Tàu Ngô không dám lên cũng phải. Nhưng tin thì tin, phòng phải phòng. Nếu chúng lựa vào mùa nắng mà phóng hỏa ta cũng có thể nguy đấy chứ!
Lý Huấn khen:
-Cô nương nói có lý lắm. Thú thật tôi chưa hề nghĩ tới điều ấy!
Khi đoàn người và voi đến gần cửa trại thì Trần Vân ra hiệu ngừng lại. Ả Trinh thấy Ngô Quân cùng ba người đàn bà đang đứng sẵn đó để đón khách. Trần Vân chỉ chỗ cho tên nài Xuân Lộc đưa voi đi nghỉ xong trịnh trọng giới thiệu ả Trinh với mọi người:
-Đây là Triệu Trinh Nương, em gái của hào trưởng Triệu Quốc Đạt. Triệu cô nương vừa gặp chuyện không hay nên buộc lòng phải xin lên núi này để lánh nạn.
Ba người đàn bà vui vẻ nói:
-Xin chào mừng Triệu cô nương. Thêm cô nương nữa thì chúng ta càng vui hơn.
Trần Vân giới thiệu tiếp:
-Đây là Ngô lão mẫu, cô của anh Ngô Quân, và đây là Hải Đường, con gái của Ngô lão mẫu tức em họ của Ngô Quân. Còn đây là chị Phương Thảo, phu nhân của anh Lý Huấn. Nhân dịp gặp gỡ này xin Triệu cô nương vui lòng giới thiệu sơ về chính bản thân của cô nương để mọi người cùng biết được không?
Ả Trinh không ngần ngại lược thuật lại quãng đời mình đã trải qua, từ chuyện bất ổn trong gia đình đến chuyện đấu sức giết được viên tướng Tàu Ngô Mã Hân, đến vụ bắt được con voi và cuối cùng là vụ xung đột với bà chị dâu…
Mọi người nghe qua ai cũng chắt lưỡi khen. Trần Vân nói:
-Với tình cảnh như thế thì Triệu cô nương không thể trở lại nhà được nữa đâu. Nhà của Ngô lão mẫu đây chỉ có hai mẹ con, cũng rộng rãi, xin thỉnh Triệu cô nương cứ tạm nương náu ở đây một thời gianrồi tính sau. Bây giờ trời cũng sắp tối, xin cô nương nghỉ ngơi cho khỏe đã. Sáng mai chúng tôi sẽ thỉnh Triệu cô nương lên Luận Sự Đườngđể bàn chuyện lâu dài. Xin Ngô lão mẫu tiếp đãi Triệu cô nương cho chu đáo nhé.
Ngô lão mẫu vui vẻ nói:
-Lão rất hân hạnh, vui sướng được tiếp đãi một vị nữ anh hùng.
Trần Vân cùng Lý Huấn, Ngô Quân chào mọi người rồi kéo nhau về Luận Sự Đường. Bốn người đàn bà cũng dắt nhau về nhà Ngô lão mẫu.
Hôm ấy mẹ con Ngô lão mẫu làm cơm thết Triệu Thị Trinh. Phương Thảo phu nhân cũng ở lại cùng dự. Bốn người chuyện trò với nhau hết sức thân mật, vui vẻ. Sau đó Ngô lão mẫu nói:
-Trường hợp Hải Đường con gái tôi đây cũng rắc rối không kém trường hợp của Triệu cô nương. Mẹ con tôi vốn đơn chiếc, sống cạnh đứa cháu tôi là Ngô Quân đây. Năm ấy Hải Đường mới mười bốn tuổi nhưng nhờ trời cho nó cũng có chút nhan sắc. Một tên trọc phú ở gần tôi đã già đầu thấy cháu xinh đẹp liền đâm ra mê mệt vì nó. Y lại cậy thế thân thích với quan huyện cứ đòi bắt về làm lẻ cho y. Thế là mẹ con tôi cứ bị phiền nhiễu mãi không yên. Sau cùng lão dắt mấy tên gia nhân đến nhà tôi định làm càn, gặp lúc thằng cháu Ngô Quân của tôi cũng có mặt ở đấy. Nó nóng nảy quá nên chém lão một dao. Không ngờ nhát dao ấy lại kết thúc luôn đời lão. Chuyện đã xảy ra như vậy chúng tôi làm sao còn ở lại đó được nữa. Thế là Ngô Quân dắt mẹ con tôi trốn lên đây, tính ra cũng được hai năm rồi.
Ả Trinh quay nhìn Hải Đưòng khen:
-Hải Đường xinh đẹp quá hả! Vậy là em năm nay mười sáu. Đang thời thanh xuân mơn mởn như vậy mà bó thân ở chốn núi rừng này em có buồn không?
Hải Đường cười:
-Lâu quá cũng quen dần rồi cô nương.
Ả Trinh bỗng hào hứng nói:
-Gặp được em ở đây chị mừng lắm. Từ nay em làm bạn với chị nhé. Nếu em thích, chị sẽ dạy em võ nghệ để phòng thân. Chúng ta sẽ sống chết bên nhau, vui buồn có nhau, em chịu không?
Ngô lão mẫu nghe ả Trinh nói vậy mừng lắm:
-Được như vậy thì hay biết mấy! Cô nương đã đẹp mà còn giỏi võ nghệ nữa! Con gái tôi cũng rất thích võ nghệ, cứ đòi anh Ngô Quân nó dạy cho được. Anh nó cũng đã dạy cho nó được ít nhiều. Nay nó được kết bạn với cô nương tôi còn lo gì nữa!
Ả Trinh cũng lộ sắc mừng:
-Cám ơn thành ý của lão mẫu. Từ nay con sẽ coi Hải Đường như em con vậy.
Ả Trinh lại quay sang Phương Thảo phu nhân:
-Thưa phu nhân, tôi xin lỗi đã tò mò, chắc hẳn phu nhân phải lên núi cũng vì một lý do gây cấn?
Phương Thảo phu nhân kể:
-Thật ra tên tôi chỉ là Thảo chứ không có chữ Phương. Chồng tôi Lý Huấn với anh Trần Vân nguyên trước đều làm chức lại ở quận Cửu Chân. Hồi nhà nước mở chương trình mộ phu đi đắp thành Long Biên, chồng tôi và anh Trần Vân đều có nhiệm vụ áp giải một trăm dân phu từ huyện An Định về quận Cửu Chân. Lẽ ra ban đêm nghỉ ở đâu đám lính áp giải phải trói những người dân phu ấy lại cho an toàn. Nhưng vì quá tin vào đám lính canh gác, đêm ấy hai ông đã để hơn một nửa dân phu trốn mất. Vậy là vô tình hai người đã phạm một tội lớn có thể bị xử tử. Anh Trần Vân và chồng tôi đành phải bỏ của chạy lấy người trốn lên đây. Cũng may là chồng tôi vì quá thương tôi, còn ráng về nhà đem tôi lên đây luôn. Chuyện của tôi chỉ có vậy thôi.
-Như vậy là phu nhân đã có mặt ở đây từ khi cái trại này mới thành lập?
Phương Thảo phu nhân cười:
-Không phải, chúng tôi chỉ là những người đến sau. Khi đến đây chúng tôi đã thấy có một số người ở. Ban đầu chúng tôi chỉ có ý định tạm lánh một thời gian rồi tìm đi nơi khác sinh sống. Nhưng rồi chưa đi được mà chuyện áo cơm lại bức bách quá, buộc chồng tôi và các anh em phải họp nhau xuống núi làm bậy. Vì thế người ta cho những người ở đây là hạng thảo khấu tức là giặc cỏ. Tôi là phận đàn bà làm gì được mà “thảo khấu”? Vì vậy mấy ông nghịch ngợm tặng thêm cho tôi chữ Phương, đùa vui vậy thôi. Phương Thảo tức là cỏ thơm. Không ngờ giờ đây cái tên Phương Thảo phu nhân lại dính riệt với tôi.
Ả Trinh tươi cười nói:
-Cái tên Phương Thảo ấy tuyệt vời thật! Phương Thảo thì không thể là thảo khấu. Nói cho vui chứ những người đã lên đây đều là bất đắc dĩ cả. Dù ai có hành vi thế nào đi nữa cũng chỉ là chuyện ngộ biến tùng quyền chứ ai muốn làm thảo khấu?
Ngô lão mẫu nói:
-Triệu cô nương nói đúng. Ai lên đây cũng là bất đắc dĩ cả. Ngộ biến phải tùng quyền, mình phải tìm cách để sống chứ! Mình đâu có thể ăn rau mà sống như những đạo sĩ được? Vậy thì có “thảo khấu” một chút ta cũng dễ hiểu thôi!
Ả Trinh bỗng thở dài:
-Khó thật! Khó thật! Ở đời muốn trở thành một người tốt cũng không phải là chuyện dễ! Từ gia đình đến xã hội nơi nào cũng rối rắm như nhau!
Nói xong ả Trinh bỗng cười xòa. Có lẽ thái độ của ả Trinh đã làm cho Ngô lão mẫu hơi chột dạ. Bà nói như thanh minh:
-Từ trước tới nay, ở đây tuy có ba phụ nữ nhưng chúng tôi không hề tham dự đến những công việc của trại. Nay Triệu cô nương tài ba như vậy chắc hẳn mai mốt phải tham gia giúp sức mấy ông chủ trại rồi. Tôi tin chắc cô nương sẽ chiếm được một vai vế quan trọng trong trại. Điều đó đáng hãnh diện cho bọn đàn bà chúng ta lắm chứ!
Phương Thảo phu nhân tiếp lời:
-Tôi cũng nghĩ như Ngô lão mẫu. Triệu cô nương thế nào cũng giữ được một vai vế quan trọng ở trại này. Cuộc hội ngộ hôm nay như vậy là vui lắm. Thế là biết nhau rồi. Triệu cô nương đường xa đến đây mệt mỏi tưởng cũng nên đi nghỉ sớm để lấy lại sức. Tôi cũng xin kiếu về, mai sẽ gặp lại.