CHƯƠNG 13
Sau khi tạm thu xếp để ả Trinh ở nhà Ngô lão mẫu, ba viên thủ lãnh ngàn Nưa liền kéo nhau về Luận Sự Đường để bàn định việc trại. Trần Vân nói:
-Vị khách mới của chúng ta đặc biệt lắm đó. Triệu Thị Trinh cao lớn mà xinh đẹp quá phải không hai ông? Theo lời thuật vừa rồi của ả, hai ông có thấy điều gì đáng nghi ngờ không?
Lý Huấn nói:
-Theo tôi nhận xét, ả quả là một người khác thường. Vừa mới gặp chúng ta ả nói “nghe quí nhân huynh dựng cờ xướng nghĩa cứu nước giúp dân” là tôi thấy nhột người rồi. Rõ ràng đó là khẩu khí của một khách anh hùng. Trên đường lên núi, ả đã quan sát địa thế và đưa ra nhận xét chúng ta nên đề phòng giặc có thể dùng hỏa công vào mùa hè chứng tỏ ả là người nhận xét bén nhạy, thấy xa. Chắc hẳn ả có học binh thư. Tôi không nghi ngờ gì về những lời tự thuật của ả cả.
Trần Vân nói:
-Ả chỉ một mình với hai tay không mà đàn áp được tên tướng Tàu Ngô to lớn hơn nhiều đến chết thì sức khỏe của ả thật đáng gờm. Lại thêm việc dùng mưu kế để chế ngự được con voi một ngà hung dữ mà bọn thợ săn đã phải bó tay cũng là việc khó ai làm nổi. Hơn nữa ả lại có tinh thần xướng nghĩa mạnh mẽ, vừa bước chân đến đây ả đã gợi cho chúng ta ý đó rồi. Xem ra ba anh em ta đây không ai có thể sánh nổi với ả. Tôi nghĩ chúng ta nên nhường ghế đầu lãnh cho ả mới phải, hai ông nghĩ sao?
Ngô Quân phản đối:
-Hai ông sao nôn nóng thế? Chúng ta chỉ mới nghe ả nói chứ đã thấy ả hành động gì đâu mà đã vội tin? Cứ để vậy một thời gian nữa xem sao!
Lý Huấn cười ha hả mà nói:
-Tôi biết rõ tim đen của ông Ngô Quân rồi! Ông ngại chúng ta nhường quyền cho Triệu cô nương rồi ông sẽ khó ăn khó nói chứ gì? Nếu ông thật sự còn có điều nghi ngờ về Triệu cô nương tôi đề nghị ngày mai chúng ta sẽ tổ chức một cuộc đấu võ giao hữu cho biết sức nhau luôn cũng là điều hay!
Ngô Quân hớn hở hỏi:
-Đấu võ giao hữu để biết sức nhau cũng là một ý kiến hay. Cả ba chúng ta cùng đấu chứ?
Trần Vân nói:
-Hai ông ai muốn đấu cứ đấu. Riêng tôi xin chịu thua trước!
Lý Huấn cười:
-Tôi cũng xin chịu thua trước!
Khi ấy Ngô Quân mới lắc đầu mà cười:
-Ôi thôi, hai ông đã không chịu đấu tôi làm sao dám đấu! Đáng tiếc công tôi ươm mộng từ buổi chiều tới giờ! Cuối cùng tôi vẫn là người phải chịu thiệt thòi nhất! Một chút hi vọng trong tôi mới vừa chớm đã bị hai ông dập tắt một cách tàn nhẫn. Đành vậy chứ biết làm sao?
Trần Vân cũng cười mà nói:
-Thân cóc đòi ăn thịt công không được đâu! Cứ hượm hượm đã. Gắng công phò tá cho sư tỉ làm nên sự nghiệp rồi thế nào cũng có ngày ông được đền bù xứng đáng! Lúc ấy ông muốn năm thê bảy thiếp nào khó khăn gì?
Lý Huấn lại nói:
-Thật tình tôi rất nể phục và hổ thẹn với Triệu cô nương khi cô ấy cho rằng anh em chúng ta đã dựng cờ xướng nghĩa. Nghĩ lại lâu nay bọn mình lếu láo quá, không hề nghĩ gì tới chuyện xướng nghĩa cả! Rõ ràng bọn ta kém hẳn người đàn bà này rồi!
Trần Vân nói:
-Dù ít dù nhiều chúng ta cũng đã làm việc quấy! Cũng bởi “cơ hàn thiết thân bất cố liêm sỉ” thôi. Mà nghĩ cũng phải thôi vì khả năng chúng ta khó mà vươn ra khỏi chốn núi rừng này! Nay xem khẩu khí, diện mạo và tài năng của Triệu cô nương tôi nghĩ cô ta có thể làm nên chuyện lớn lắm. Lúc này nước Tàu vẫn còn chia năm xẻ bảy, biết đâu đây là thời cơ để Triệu cô nương lập lại thời oanh liệt của Trưng nữ vương? Mình phải sửa đổi, phải giúp Triệu cô nương mới được! Hai ông có đồng ý như thế chứ?
Lý Huấn lẫn Ngô Quân cùng gật đầu phát biểu:
-Còn gì nữa mà không đồng ý!
Sáng hôm sau ba vị thủ lãnh mời Triệu Thị Trinh cùng một số tiểu đầu mục và ba vị nữ lưu trong trại đến Luận Sự Đường họp mặt. Tất cả được hai mươi chín người. Ba vị thủ lãnh ngồi ghế chủ tọa, Triệu Thị Trinh được mời ngồi ở ghế quan khách.
Sau khi khách chủ đã an tọa, thủ lãnh Trần Vân bắt đầu mở lời:
-Hôm nay trại mời các đầu mục đến đây họp mặt chỉ có một mục đích giới thiệu với các huynh đệ một vị khách rất quan trọng vừa mới đến với chúng ta. Đây là một vị khách đặc biệt đầy tài năng. Với sự hợp tác của vị khách này chắc chắn trong tương lai trại chúng ta sẽ tiến bộ nhiều về mọi mặt. Vị khách đó là cô nương Triệu Thị Trinh, em gái của vị hào trưởng Triệu Quốc Đạt ở huyện Nông Cống. Kính mời Triệu cô nương đứng dậy cho mọi người biết mặt.
Triệu Thị Trinh vừa cao lớn vừa đẹp đẽ đứng lên chào mọi người cùng lúc với những tràng pháo tay nồng nhiệt kéo dài. Trần Vân lại dõng dạc nói tiếp:
-Bây giờ xin mời Triệu cô nương an tọa để chúng tôi tiếp tục thưa chuyện.
Sau khi Triệu Thị Trinh đã ngồi lại, Trần Vân lại tiếp tục:
-Ngay từ hôm qua, khi Ngô lão mẫu đưa Triệu cô nương về nhà tạm nghỉ, ba chúng tôi đã mạo muội thảo luận với nhau về sự việc tối quan trọng này. Chúng ta phải nhìn nhận rằng, trước đây sơn trại này tuy tiếng cũng có tướng có quân nhưng thật sự chúng ta còn yếu lắm. Thiên hạ vẫn chỉ coi chúng ta là một đám giặc cỏ, kể ra cũng không sai mấy. Tuy rằng chúng ta không hề cướp bóc bừa bãi, không cố tâm giết oan ai nhưng chúng ta cũng chưa giúp đỡ được gì cho đám dân cùng để biểu thị tính cách chính nghĩa. Hoạt động đã mấy năm nay nhưng chúng ta chỉ mới làm được một việc được để thiên hạ vui lòng là diệt trừ tên trọc phú tàn ác làm tay sai cho giặc Tàu Ngô Đào Bá Phú. Thực lực của ta chưa cho phép ta hoạt động lan tỏa xa rộng được. Ngay bản thân ba chúng tôi, tuy có chút võ nghệ nhưng vẫn còn giới hạn lắm. Về mặt kiến thức, mưu lược chúng tôi cũng rất thô thiển, nghèo nàn. Nay được Triệu cô nương chiếu cố đến đây hợp tác thật là một điều đại phước cho sơn trại này. Triệu cô nương đã nổi tiếng về võ nghệ. Triệu cô nương đã lập kế bắt được một con voi hung dữ mà lâu nay không ai làm nổi. Sử dụng được con voi này trong trận mạc, chúng tôi nghĩ khó kẻ thù nào đối địch nổi. Vì vậy, ba chúng tôi xin tự nguyện rút lui nhường ngôi vị chủ núi cho Triệu cô nương. Chúng tôi tin tưởng dưới sự chỉ huy của Triệu cô nương, lực lượng của chúng ta sẽ mau chóng lớn mạnh để có thể làm được những công việc tốt đẹp và có ý nghĩa hơn. Mọi người có đồng ý tôn Triệu cô nương lên làm thủ lãnh sơn trại này không?
Tiếng đồng ý, đồng ý nhiệt liệt vang lên một hồi. Ả Trinh rất ngỡ ngàng trước một sự việc xảy ra đột ngột như thế. Ả chưa biết phải làm gì thì ba vị thủ lãnh Trần Vân, Lý Huấn, Ngô Quân đã rời khỏi ghế chủ tọa, bước đến trước mặt Triệu Thị Trinh đồng loạt xá một xá rồi dâng ấn tín và cờ lệnh, họ thưa:
-Thể theo nguyện vọng của mọi người ở sơn trại, xin thỉnh Triệu cô nương tựu vị ghế thủ lãnh để ban bố hiệu lệnh.
Triệu Thị Trinh lúng túng giây lát rồi xá quanh mọi người mà từ chối:
-Tôi chỉ là một phụ nữ gặp cảnh khốn cùng phải trốn lên đây xin tị nạn chứ chẳng có tài đức chi đâu. Được quí vị cho dung thân ở đây là may mắn lắm rồi. Xin quí vị tiếp tục duy trì tình trạng cũ chứ tôi không dám gánh vác cái trách nhiệm to lớn ấy!
Mọi người thấy vậy đều lên tiếng:
-Xin Triệu cô nương chớ chối từ! Xin Triệu cô nương chớ chối từ!
Cùng lúc Ngô lão mẫu và Phương Thảo phu nhân cũng bước lên vái Triệu cô nương rồi thúc giục:
-Mọi người đều tin tưởng vào Triệu cô nương cả. Tài sức của Triệu cô nương rất xứng đáng giữ ngôi chủ núi. Xin Triệu cô nương tựu vị cho thỏa lòng mọi người.
Nói xong hai người nhanh chóng đỡ hai bên Triệu Thị Trinh dìu bước tới chiếc ghế thủ lãnh ở chính giữa. Triệu Thị Trinh không biết làm sao đành miễn cưỡng làm theo sự dìu dắt của hai người đàn bà. Sau khi Triệu Thị Trinh ngồi yên chỗ xong mọi người đồng loạt đứng dậy hướng mặt về phía ả mà xá ba xá và hô lớn:
-Xin chúc mừng tân thủ lãnh! Xin chúc mừng tân thủ lãnh!
Triệu Thị Trinh cũng đứng dậy quay người xá quanh mà nói:
-Cám ơn quí vị, bây giờ xin mời quí vị cùng ngồi xuống để chúng ta cùng nhau bàn định lại cái việc trọng đại này.
Sau khi mọi người đã yên vị, Triệu Thị Trinh bắt đầu lên giọng:
-Kính thưa chư vị,
Tôi đây vốn chỉ là một ả hái dâu tầm thường, vì mắc nạn bất ngờ nên phải bôn ba đi tìm chỗ dung thân. May mắn được chư vị anh hùng hào kiệt tin tưởng mà phó thác cho giữ ngôi vị chủ núi, tôi thật cảm động và run sợ. Nhưng thú thật, trước đây tôi đã ôm ấp một nguyện vọng và tôi đã quyết lòng phải thực hiện nguyện vọng đó. Đối với tôi, đó là mục đích chủ yếu, là lẽ sống. Ngoài nguyện vọng đó ra tôi không muốn làm gì hơn. Nay tôi xin thắng thắn trình bày với quí vị nguyện vọng ấy. Nếu quí vị đồng ý nguyện vọng của tôi là chính đáng và chịu nghe theo tôi, tôi sẽ nhận sứ mạng quí vị giao phó. Nếu quí vị không đồng ý, tôi đành cam chịu lỗi với quí vị thôi. Quí vị nghĩ thế nào?
Mọi người đồng loạt nói:
-Xin Triệu cô nương cứ trình bày rõ nguyện vọng của cô nương cho chúng tôi nghe!
Triệu Thị Trinh nói:
-Cám ơn quí vị đã cho phép tôi được trình bày. Hiện nay nước ta đang bị giặc Tàu Ngô đô hộ. Chúng đã đối xử vô cùng tàn ác với dân ta. Chúng bày đặt ra nhiều thứ sưu cao thuế nặng để bòn rút, bóc lột dân ta đến tận xương tủy. Chúng bắt trai tráng đi phu, bắt lên rừng tìm sừng tê, ngà voi, bắt xuống biển mò tìm ngọc trai đều là những việc làm khốn khổ và nguy hiểm. Chúng coi sinh mạng dân ta chẳng khác gì sinh mạng con vật, muốn giết lúc nào thì giết. Trong khi đó, dân ta cũng có một số không hề biết thương người cùng nòi giống, ra sức làm đày tớ, làm chó săn cùng phụ họa với chúng quay lại tàn hại đồng bào mình. Cứ theo cái đà này thì chẳng bao lâu nữa dân tộc Lạc Việt chúng ta sẽ bị tiêu diệt. Tôi hỏi quí vị có muốn cứu dân tộc Lạc Việt của quí vị thoát khỏi họa diệt vong không?
Mọi người đồng loạt hô lớn:
-Phải cứu giống nòi thoát họa diệt vong!
-Phải cứu giống nòi thoát họa diệt vong!
-Phải cứu giống nòi thoát họa diệt vong!
Triệu Thị Trinh lại nói tiếp:
-Vậy là tất cả chúng ta đều mong muốn cứu dân tộc Lạc Việt thoát khỏi tai họa diệt vong. Bây giờ chúng ta đã có được một lực lượng trong tay làm căn bản, chúng ta có thể bắt đầu thực hiện ý muốn của mình. Tuy vậy, trước hết chúng ta phải làm sao để nêu cao ngọn cờ chính nghĩa như vậy dân chúng mới theo, mới ủng hộ chúng ta. Vậy thì từ nay chúng ta sẽ thay đổi hẳn lề lối hoạt động như trước đây. Chúng ta phải bỏ hẳn những hoạt động cướp bóc bừa bãi làm cho dân chúng phải sợ hãi, xa lánh chúng ta. Chúng ta phải tập trung mũi dùi đâm thẳng vào bọn cai trị Tàu Ngô và đám tay sai. Từ nay chúng ta không còn là một đám thảo khấu nữa mà chúng ta sẽ trở thành một lực lượng võ trang yêu nước chống xâm lăng. Vì vậy, chúng ta bỏ hẳn cái danh “lâu la” đầy ấn tượng thảo khấu kia mà thay vào đó cái danh nghĩa mới là “nghĩa quân”! Cả cái danh “đầu lãnh” chúng ta cũng nên đổi thành “tướng quân” cho nó có vẻ quốc gia đại sự hơn. Quí vị có đồng ý với tôi như vậy không?
Mọi người đồng thanh hô lớn:
-Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!
Triệu Thị Trinh nở một nụ cười thật tươi:
-Quí vị đã đồng ý như vậy tôi rất mừng. Vậy thì dù tài hèn sức mọn tôi cũng xin gắng sức gánh vác trọng trách mà quí vị đã giao phó! Tôi mong mỏi chư vị anh hùng đều một lòng vì sự sống còn của dân tộc Lạc Việt mà luôn sát cánh bên nhau, chung sức diệt trừ quân Tàu Ngô tàn bạo để giành lại quyền tự chủ. Nếu chư vị đồng ý với tôi như vậy xin cùng hô khẩu hiệu sau đây:
-Diệt trừ giặc Tàu Ngô, cứu giống nòi Lạc Việt!
-Diệt trừ giặc Tàu Ngô, cứu giống nòi Lạc Việt!
-Diệt trừ giặc Tàu Ngô, cứu giống nòi Lạc Việt!
Chờ cho ngớt những loạt tiếng hô vang động cả một vùng núi rừng, Triệu Thị Trinh lại nói tiếp:
-Những loạt tiếng hô mãnh liệt vừa rồi cũng chính là những lời thề phát ra tự đáy lòng của chúng ta để thề nguyện với các đấng thần rừng, thần núi, những lời thề rất tự nhiên với non sông, dân tộc. Triệu Thị Trinh này cũng xin nguyện từ nay sẽ gắn liền bản thân mình với công cuộc cứu dân Lạc Việt thoát khỏi ách nô lệ của giặc Ngô. Nguyện hiến dâng tất cả từ thể xác đến linh hồn cho đại cuộc. Nếu việc lớn không thành, bản thân này xin lấy cái chết để tạ lỗi cùng non sông, dân tộc. Từ nay tôi sẽ luôn giữ chặt ngọn cờ vàng trong tay để tiến lên, quí vị sẽ là lực lượng hậu thuẫn bền vững để giúp tôi, cùng tôi tiến lên để đánh bật quân Tàu Ngô ra khỏi bờ cõi Lạc Việt. Ai đồng ý như vậy xin thề cùng tôi: Xin thề!
Những tiếng “xin thề”, “xin thề”, “xin thề” lại hùng tráng vang lên. Sau khi những tiếng xin thề chấm dứt, Triệu Thị Trinh lại hỏi:
-Bây giờ ai có ý kiến gì khác để xây dựng không?
Thấy không ai có ý kiến gì, Trần Vân nói:
-Thưa Triệu cô nương, chúng tôi hoàn toàn đồng ý những điều mà Triệu cô nương đã nêu ra, nhưng chúng tôi cũng xin bổ túc thêm một điểm. Từ nay Triệu cô nương đã là người đứng trên hết mọi người ở đây, thiết tưởng cũng cần có một danh vị xứng đáng để biểu dương cùng thiên hạ, để dân chúng tin tưởng theo về và để quân giặc nể nang, sợ hãi nữa. Xin đề nghị Triệu cô nương nên dùng đại danh “Triệu Bà Vương” để lực lượng của ta thêm uy lực, thêm bề thế, như vậy có được không?
Triệu Thị Trinh từ chối:
-Tôi chưa làm được gì nên đâu dám dùng đến đại danh ấy. Xin quí vị cứ gọi tôi Triệu Trinh Nương là đủ rồi.
Trần Vân lại nói:
-Vâng, thưa Triệu Trinh Nương. Nhưng danh xưng Trinh Nương chúng tôi thiết nghĩ chỉ nên dành cho người trong nội bộ thân tình, còn đối với bên ngoài nên dùng đại danh Triệu Bà Vương mới có đủ uy lực để hiệu triệu quần chúng và uy hiếp quân thù. Xin Triệu Trinh Nương xét kỹ.
Nhiều người cùng lên tiếng:
-Ý kiến của Trần tướng quân hay lắm! Xin Triệu Trinh Nương chấp nhận ý kiến ấy!
-Xin Triệu cô nương chấp nhận ý kiến của Trần tướng quân!
-Xin Triệu cô nương chấp nhận ý kiến của Trần tướng quân!
Thấy nhiều người đều ủng hộ ý kiến của Trần Vân, Triệu Trinh Nương nói:
-Quí vị đã muốn, tôi xin nghe theo ý kiến của mọi người.
Kể từ hôm đó các cựu thủ lãnh như Trần Vân, Lý Huấn, Ngô Quân đều được xưng tướng quân, các cấp chỉ huy nhỏ hơn gọi là tiểu tướng, danh xưng lâu la thì đổi lại thành nghĩa quân.
Mấy ngày kế tiếp sau đó Triệu Trinh Nương yêu cầu các tướng dẫn đi quan sát khắp nơi trong khu vực núi Nưa. Tới đâu thấy thế núi hình khe khác lạ Trinh Nương cũng dừng lại ghi chép cẩn thận những điểm đặc biệt.
Quan sát địa hình địa vực xong, Trinh Nương lại bỏ thêm mấy ngày nữa đi khắp sơn trại để thăm hỏi và quan sát cách sinh hoạt của các giới trong sơn trại.
Sau cùng Trinh Nương nói với mọi người:
-Chúng ta cần phải chấn chỉnh lại cơ sở thật vững vàng trước khi chính thức khởi nghĩa!