CHƯƠNG 14
Nhận trách nhiệm lãnh đạo nghĩa quân ở ngàn Nưa xong, Triệu Trinh Nương bắt đầu vạch ra một chương trình hoạt động mới. Sau mấy ngày đi quan sát địa hình địa vực ở ngàn Nưa rồi thăm hỏi và quan sát sinh hoạt của mọi người trong trại, Triệu Trinh Nương triệu tập các tướng lại để thảo luận về việc thay đổi phương cách hoạt động. Mở đầu cuộc thảo luận, Trinh Nương nói:
-Thưa các nhân huynh, tôi rất vui mừng được các nhân huynh tin tưởng mà ủy thác cái trách nhiệm lớn lao, cầm đầu cuộc khởi nghĩa chống bọn Tàu Ngô để cứu nước. Đây là cơ hội để tôi cùng các nhân huynh hợp sức để thực hiện cái lý tưởng chung của chúng ta. Nhưng, như tôi đã nói, trước hết, chúng ta cần phải biến đổi hẳn bộ mặt lực lượng có sẵn của chúng ta rồi mới hành động được. Nếu lực lượng ta không biến đổi hẳn bộ mặt, chúng ta rất khó tìm được sự đồng tình ủng hộ của dân chúng. Mà nếu dân chúng không đồng tình, không ủng hộ, chắc chắn công việc chúng ta làm sẽ đổ vỡ, sẽ thất bại thôi! Điều này tôi không muốn nói rõ ra tại sao nhưng chắc hẳn các nhân huynh hiểu ý tôi, phải không?
Lý Huấn tán đồng ngay:
-Vâng, chúng tôi hiểu ý Triệu Trinh Nương. Nói trắng ra, làm sao chúng ta có thể đem một lực lượng đã từng có một quá trình đóng vai thảo khấu làm lực lượng nòng cốt để xướng nghĩa mà không gặp phải sự dị ứng của dân chúng được? Tôi đồng ý việc biến đổi hẳn bộ mặt của lực lượng nghĩa quân là một việc rất cần thiết.
Thấy Trần Vân và Ngô Quân ra vẻ suy nghĩ Trinh Nương nói tiếp:
-Tôi đưa ra ý kiến phải biến đổi bộ mặt lực lượng nghĩa quân chỉ với mục đích làm sao cho phù hợp với lòng dân thôi chứ không hề có ý kỳ thị hay phê phán những việc làm của lực lượng này trong quá khứ. Tôi rất hiểu trước kia, những người qui tụ về núi Nưa đều chỉ có mục đích trốn tránh sự trừng phạt hoặc tiêu diệt của quan quyền đô hộ Tàu Ngô. Gốc tích những người qui tụ về đây ai cũng biết rất phức tạp, đủ các thành phần trong xã hội. Nào những kẻ yêu nước chống lại chính sách đô hộ của người Tàu. Nào những người lương thiện bị vu oan giá họa không biết kêu vào đâu! Nào những tên trộm cướp, giết người chạy trốn pháp luật… Trong hoàn cảnh bị truy bức đến bướcđường cùng ấy, vấn đề cơm ăn áo mặc thiết thân là một áp lực quá nặng đối với họ. Họ chỉ còn cách liều lĩnh hạ sơn để ăn hàng. Những nạn nhân đầu tiên họ nhắm đến là những con buôn vô tình đi qua gần khu vực họ đang trú ẩn. Kế đó là những nhà giàu ở quanh vùng đó. Khi những con buôn và nhà giàu đã hiếm đi tất nhiên hạng dân nghèo cũng phải thành nạn nhân thôi. Những hành vi không đẹp ấy đã làm cho dân chúng sợ hãi, xa lánh họ. Bởi vậy, rất khó lòng khi dùng lực lượng này làm nòng cốt để kêu gọi dân chúng tham gia cuộc nổi dậy chống Tàu Ngô mà không gặp phải sự dị ứng của dân chúng như Lý nhân huynh vừa phát biểu! Trần nhân huynh và Ngô nhân huynh có đồng ý như vậy không?
Cả ba tướng đồng loạt nói:
-Chúng tôi đồng ý! Phải biến đổi hẳn bộ mặt của lực lượng nghĩa quân mới được!
Triệu Trinh Nương lộ vẻ mừng, nói:
-Các nhân huynh đồng ý như vậy phải không? Vậy trước hết ta phải tìm cách xóa nhòa bớt những hình ảnh thảo khấu không mấy đẹp trong đầu óc quần chúng đã. Tôi nghĩ cách tốt nhất là phải cho lực lượng này tạm thu mình, im hơi lặng tiếng trước thiên hạ một thời gian. Ít nhất cũng phải mất một năm. Phải bỏ hẳn việc xuống núi ăn hàng. Trong thời gian này chúng ta sẽ cho sửa sang lại hệ thống phòng thủ, chấn chỉnh lại kỷ luật trong sơn trại. Mặt khác, chúng ta sẽ tổ chức những lớp dạy võ nghệ cho nghĩa quân để nâng cao khả năng chiến đấu của họ đồng thời tuyển lựa những người có khả năng chỉ huy để sử dụng vào cuộc khởi nghĩa trong tương lai. Các nhân huynh có đồng ý như vậy không?
Trần Vân góp ý:
-Triệu Trinh Nương chủ trương như vậy thật không chê vào đâu được. Tôi chỉ xin đề nghị thêm: Tuy sơn trại đã trữ sẵn lương thực có thể dùng trong một thời gian, nhưng để đề phòng những trở ngại bất thường, ta cũng nên thúc đẩy mọi người phải khai khẩn đất rừng để trồng hoa màu hầu bù đắp phần nào sự thâm hụt.
Triệu Trinh Nương tán thành ngay:
-Ý kiến của Trần nhân huynh rất hay. Tôi cũng đang lo lắng về chuyện này. Chúng ta rất cần tăng gia sản xuất để có lương thực nuôi quân. Như thế chúng ta mới hi vọng thừa ra một ít tiền để dùng vào các việc khác. Trong tương lai chúng ta sẽ có một đội quân chính nghĩa lớn. Một đội quân thống nhất phải có một màu cờ sắc áo thống nhất. Nghĩa là quân đội của chúng ta phải có quân phục đàng hoàng. Nhưng hiện tại chúng ta chưa có gì cả. Chúng ta cần phải chuẩn bị! Trong hoàn cảnh của chúng ta hiện tại, muốn làm ra tiền để lo việc đó, chúng ta không có cách gì khác hơn là khai đất rừng để trồng hoa màu như ý kiến của Trần nhân huynh. Các nhân huynh có đồng ý như vậy không?
Mọi người đều hoan nghênh ý kiến ấy.
Dù đã trở thành chủ tướng của sơn trại, Triệu Trinh Nương vẫn tiếp tục ở chung nhà với Ngô lão mẫu và Hải Đường. Những khi rảnh rỗi việc trại, Trinh Nương lại truyền dạy Hải Đường vài ba đường võ. Hải Đường vốn đã được người anh họ Ngô Quân dạy cho những thế võ vỡ lòng, nay được Trinh Nương dạy tiếp nàng thích lắm. Công việc hàng ngày không bao nhiêu nên Hải Đường dành tất cả thì giờ còn lại vào việc luyện tập.
Tướng Ngô Quân là cháu ruột của Ngô lão mẫu, trước đây Ngô Quân vẫn hay đi lại nhà Ngô lão mẫu bất kể giờ giấc. Có khi Ngô Quân còn ngủ lại nhà Ngô lão mẫu nữa. Chiều ấy Ngô Quân đến thăm Ngô lão mẫu hơi muộn. Lúc ấy Triệu Trinh Nương đang luyện võ cho Hải Đường ở sân sau. Ngô Quân định bước ra xem một chốc nhưng Ngô lão mẫu cản lại:
-Đừng. Cháu hãy ngồi đây hàn huyên với ta.
Nói chuyện chưa được mấy chốc thấy trời đã bắt đầu tối, Ngô lão mẫu giục Ngô Quân:
-Bây giờ cháu hãy về đi để ta nghỉ.
Ngô Quân ngạc nhiên lo lắng hỏi:
-Sao hôm nay thấy thái độ của cô khác khác thế? Cô bị bệnh hay sao vậy?
Ngô lão mẫu trấn an Ngô Quân:
-Ta không sao, cháu hãy về đi kẻo tối!
Ngô Quân tỏ vẻ thắc mắc:
-Nếu không phải cô bệnh chắc cô đang giận cháu điều gì? Tại sao cô không cho cháu ra xem Triệu cô nương dạy Hải Đường ra sao? Lâu nay có bao giờ cô đối xử với cháu như vậy đâu? Cô không chịu nói rõ lý do cháu không sao yên lòng được?
Khi ấy Ngô lão mẫu mới kéo Ngô Quân lại gần mà nói:
-Cháu vậy mà ngu lắm, không biết lễ nghĩa chi cả! Bây giờ ở sơn trại này danh phận ra sao đã được định rõ. Đây dù là nhà của ta nhưng bây giờ cũng là nơi Nữ chủ tướng cư ngụ. Cháu dù là ruột thịt của ta nhưng cũng là đàn ông, không thể tự tiện lui tới đây như trước được nữa. Đối với cháu thì không sao nhưng chúng ta đã tôn Triệu Trinh Nương làm chủ tướng rồi chúng ta phải biết tránh sự hiềm nghi có hại cho uy tín của Triệu Trinh Nương chứ! Sách có dạy “Qua điền bất nạp lý, Lý hạ bất chỉnh quan”, nghĩa là đi qua ruộng dưa (1) không nên sửa giày, đi dưới giàn mận không nên sửa mũ, những câu ấy hàm chứa ý nghĩa khuyên răn ta phải tránh sự hiềm nghi. Giờ trời đã bắt đầu tối mà cháu cứ ngồi đây, người ngoài ai biết là cháu đang nói chuyện với ta hay là cháu làm điều chi khác? Vậy từ nay khi nào cần việc lắm cháu mới nên mới đến với ta và nhất thiết phải đến ban ngày. Cháu hiểu rồi chứ?
Nghe xong Ngô Quân mới vỡ lẽ ra, vui vẻ nói:
-Cô dạy như vậy là phải lắm. Cháu xin nghe lời.
Thế rồi Ngô Quân chào Ngô lão mẫu mà ra về.
Giữa chốn núi rừng đầy sơn lam chướng khí, lạnh lẽo khó chịu, nên ngoại trừ những người phải làm nhiệm vụ, bình thường không mấy ai thức dậy sớm bao giờ. Một hôm vì phải lo tính một việc nên khó ngủ, Trinh Nương trở dậy sớm hơn thưòng lệ. Bà ngạc nhiên thấy Hải Đường đang luyện võ một mình ở vườn sau. Sau khi lặng lẽ đứng xem một hồi Bà lẩm bẩm: Hải Đường cũng phận gái như ta, chỉ vì hoàn cảnh xã hội mà phải đem cả tuổi thanh xuân gởi vào chốn núi rừng u ám, nếu không có gì thay đổi, cuộc đời ả sẽ ra sao? Rồi Bà bất giác thốt lên:
-Hải Đường siêng năng quá, thật đáng khen!
Hải Đường ngưng tập e thẹn nói:
-Em phải luyện cho kịp để có thể theo giúp Bà Vương khi Bà Vương khởi nghĩa!
Trinh Nương vui mừng nói:
-Em nghĩ vậy thì tốt quá! Giá như có thêm một người bạn cùng tập với em thì sự luyện tập của em sẽ mau tiến bộ hơn nhiều!
Rồi Trinh Nương sực nhớ đến Hướng Dương, em gái của ả Nuôi, người bạn hái dâu trước đây. “Phải, Hướng Dương tuy còn nhỏ nhưng đã lộ rõ khí phách anh thư. Nếu đem được ả lên đây để làm bạn với Hải Đường thì hay biết mấy! Phải rồi! Ta thuộc phái nữ, chính ta cũng cần phải có một số thuộc cấp phái nữ để dễ bề tâm tình, để tiện việc sai khiến. Chắc ta phải nhờ đến anh Quốc Đạt mới được”. Thế rồi Trinh Nương viết một lá thư gởi cho anh là Quốc Đạt, một lá thư khác gởi thăm ả Nuôi, trong đó Trinh Nương cũng tỏ thật ý muốn rước Hướng Dương lên núi với mình. Thư đã viết sẵn nhưng Trinh Nương còn do dự chưa biết chọn ai đi đưa giúp.
Một hôm Trinh Nương ghé vào nhà bếp để xem xét công việc, tình cờ Bà gặp một tên hỏa đầu quân có gương mặt quen quen. Tên hỏa đầu quân này vừa thấy Trinh Nương đã vội quay mặt giả vờ đang chăm chú vào công việc. Trinh Nương nhìn y một lát rồi hỏi:
-Ông Song đấy phải không?
Tên hỏa đầu quân biết tránh không được bèn quay lại:
-Dạ đúng tôi là Trần Song, thưa Trinh Nương!
Trinh Nương vui mừng hỏi:
-Vậy anh Nguyễn Thức ở đâu? Tôi đã lên đây sao hai huynh không đến gặp tôi?
Trần Song cười với vẻ ngượng ngập:
-Thưa Trinh Nương, Nguyễn Thức cũng làm hỏa đầu quân ở đây với tôi. Xin Trinh Nương hiểu cho, nay Trinh Nương đã trở thành chủ tướng của sơn trại nên chúng tôi không dám nhận người quen.
Khi ấy Nguyễn Thức cũng bước ra chào:
-Xin Trinh Nương thứ lỗi cho. Thấy Trinh Nương trở thành thủ lãnh của sơn trại chúng tôi rất đỗi vui mừng, nhưng nếu vội đứng ra nhìn người quen lại e ngại có thể gây nên sự hiểu lầm cho nên chúng tôi chưa dám ra mắt Trinh Nương!
Triệu Trinh Nương cười:
-Các huynh thật quá giữ kẽ! Thế vì sao các huynh được trở thành hỏa đầu quân?
Nguyễn Thức cười mà nói:
-Chúng tôi trở thành đầu bếp cũng chỉ vì chúng tôi muốn giữ lời hứa với Trinh Nương thôi. Khi chúng tôi rời nương dâu, Trinh Nương có dặn khi lên núi Nưa nếu thấy những người trên đó ăn ở hữu đạo thì nên tạm dung ở đấy để đợi thời, nếu thấy họ hành động gian tham tàn ác thì phải tìm cách tránh đi nơi khác. Anh em tôi vẫn luôn nhớ và nhắc nhở nhau lời dặn của Trinh Nương. Tới khi đến đây anh em tôi mới nhận ra chốn này chưa phải là nơi để mình dung thân. Nhưng lỡ đến rồi muốn tìm chốn khác cũng không phải dễ. Đành phải ở tạm. Thật tình chúng tôi vẫn lo canh cánh thế nào cũng có ngày sẽ phải xuống núi ăn hàng. Lâm vào con đường đó chúng tôi còn mặt mũi nào để gặp lại Trinh Nương nữa? Vì vậy, chúng tôi liều tình nguyện xin làm hỏa đầu quân, chỉ cầu may thôi. Không ngờ chúng tôi lại được các vị thủ lãnh chấp thuận.
Triệu Trinh Nương rất cảm động trước những lời lẽ chân thật đó. Bà nở một nụ cười nhân ái pha chút tinh nghịch:
-Tránh xuống núi ăn hàng mà lại nấu cơm cho người khác ăn để xuống núi ăn hàng thì cũng như không!
Bỗng một ý tưởng rất hay đến với Bà:
-Gặp lại các huynh lúc này thật là đúng lúc. Tôi có một việc cần thiết cần nhờ đến các huynh, có huynh nào tình nguyện giúp tôi không?
Nguyễn Thức đáp ngay:
-Có tôi. Trinh Nương sai khiến gì tôi cũng xin làm hết lòng hết sức!
Triệu Trinh Nương vui mừng nói:
-Huynh đã chịu đi tôi đâu còn lo gì nữa! Việc đó là mang hai lá thư, một trao cho anh Quốc Đạt tôi và một trao cho ả Nuôi. Ả Nuôi thì huynh hẳn đã biết mặt. Huynh có thể gặp ả Nuôi ở nương dâu rồi nhờ ả trao thư luôn của anh tôi cũng được. Kể ra cũng hơi mất công. Nhưng huynh nhớ phải ngụy trang cho khéo khéo không lại bị lộ đó.
Nguyễn Thức sốt sắng nói:
-Tôi sẽ cẩn thận làm tới nơi tới chốn. Xin Trinh Nương cứ yên tâm!
Nửa tháng sau Nguyễn Thức mới trở lại sơn trại. Cùng đi với ông còn có một ả thôn nữ dáng dấp khoẻ mạnh. Ả thôn nữ đó chính là Hướng Dương. Trinh Nương thấy mặt Hướng Dương mừng rỡ kêu lên:
-Em Hương Dương đó hở? Em đã lên đây là chị thỏa nguyện rồi!
Hướng Dương cũng vui mừng khôn xiết:
-Nhận được thư chị em mừng quá cỡ. Em liền xin bố mẹ để lên đây với chị. Bố mẹ em lo sợ không muốn cho đi nhưng em năn nỉ quá nên cuối cùng ông bà cũng bằng lòng.
Trinh Nương cười:
-Chị biết thế nào em cũng lên đây mà! Từ đây em sẽ được thỏa chí đem tài sức radiệt lũ Tàu Ngô cứu giống nòi Lạc Việt. Lát nữa đây em sẽ gặp một người bạn đồng trang lứa cũng mang chí lớn như em, đó là Hải Đường. Hải Đường – Hướng Dương, hai bông hoa quí phái này sánh đôi cùng nhau xứng lắm. Hai em sẽ tha hồ luyện tập võ nghệ cùng nhau. Giờ em ngồi đây đợi chị chốc lát nhé!
Nói xong Trinh Nương quay sang Nguyễn Thức hỏi chuyện nhà. Nguyễn Thức trao lá thư của Quốc Đạt gởi cho Trinh Nương. Trinh Nương đọc thư mới biết Quốc Đạt vừa bị huyện Nông Cống bắt giam mới thả. Khi đọc đến đoạn báo tin người chị dâu Đỗ thị đã qua đời. Trinh Nương buồn rầu nói:
-Thật quá tội nghiệp cho huynh trưởng ta. Không biết giờ đây huynh trưởng ta đã đau khổ tới mức nào?
Rồi Trinh Nương hướng về phía quê nhà vái bốn vái mà khấn:
-Chị dâu ơi, sống khôn thác thiêng xin chị hiểu cho tôi. Tôi chẳng hề có ý ghét bỏ, thù oán chi với chị cả. Xin cầu nguyện trời phật phù hộ cho linh hồn chị được sớm được siêu thoát.
Khấn xong Trinh Nương quay lại cám ơn và ban thưởng cho Nguyễn Thức rồi dắt Hướng Dương về nhà Ngô lão mẫu. Vừa đến nhà Trinh Nương liền gọi Hải Đường với giọng vui vẻ:
-Hải Đường này, từ nay em có một người bạn để đua tranh rồi. Người bạn mới của em tên là Hướng Dương. Chị mong hai bông hoa quí ở bên nhau sẽ làm tăng thêm vẻ đẹp huy hoàng của nhau!
Hai bạn trẻ gặp nhau bao xiết vui mừng. Ngô lão mẫu cũng hết sức hoan hỉ, bà nói:
-Chim có đàn mới ham hót. Con người cũng vậy. Từ nay chắc chắn Hải Đường sẽ đỡ buồn tẻ và sẽ tập tành năng nổ hơn!
Từ đó, với sự huấn luyện của Trinh Nương, Hướng Dương và Hải Đường ngày đêm siêng năng tập dượt cùng nhau. Trình độ võ nghệ của hai ả đã tiến bộ nhanh chóng lạ thường khiến những người gần gũi đều phải kinh ngạc. Trinh Nương thấy vậy mừng lắm, Bà khen:
-Hai ả thôn nữ của chị thật tuyệt vời! Cứ theo cái đà tiến bộ này thì chỉ một thời gian ngắn nữa hai em có thể theo chị đi đánh giặc được rồi!
Hải Đường vui vẻ nói:
-Bà Vương cứ yên chí, chúng em sẽ hết sức cố gắng để xứng đáng là con cháu của hai Bà Trưng trước đây, để không phụ lòng mong mỏi của Bà Vương!