CHƯƠNG 15
Hơn một năm qua, dưới mắt chính quyền đô hộ Tàu Ngô và dân bản xứ sống quanh vùng núi Nưa, ngọn núi nổi tiếng nguy hiểm một thời nay gần như đã yên ngủ trở lại. Tuy thế, những người lo xa vẫn chẳng mấy ai dám lai vãng quanh quẩn gần đó để có thể bất ngờ rước tai họa vào thân. Mỗi lần nhớ tới những vụ ăn hàng do đám lâu la ở trên núi thực hiện trước đó người dân vẫn chưa hết sợ. Thiên hạ đoán già đoán non có thể những người ở trên núi đã chết hết vì một trận dịch tả, dịch hạch hay một bệnh lạ nào đó.
Trong thời gian này, một số dân sống gần chân núi lại gặp những nông dân chất phác gánh khoai gánh sắn từ trên núi xuống bán. Thỉnh thoảng còn có một số khác còn đem bán cả những thứ lâm sản nữa. Thấy hàng khá rẻ nên một số dân địa phương cũng liều mua đem đi bán lại nơi khác kiếm lời. Dần dần cũng có một số con buôn cũng xuất hiện trở lại. Hai bên đều mua bán từ tốn, sòng phẳng, không một chút ồn ào, đôi co…
Không ai biết chính trong thời gian đó vị nữ thủ lãnh Triệu Thị Trinh đã cùng đám nghĩa quân ngày đêm đang ra sức mài đao giũa kiếm để chờ ngày xuống núi cứu nước giúp dân.
Sau khi củng cố lại doanh trại, rèn luyện được một số cấp chỉ huy và tinh binh đáng tin cậy làm nòng cốt, Triệu Trinh Nương bắt đầu tính đến kế hoạch phát triển lực lượng và nới rộng địa bàn hoạt động của nghĩa quân. Để có một bộ mặt mới, Trinh Nương cho sắm quân phục đồng nhất dựa theo kiểu quân phục dưới thời Trưng Vương để cấp phát cho toàn thể nghĩa quân.
Lúc bấy giờ nghĩa quân trên núi chỉ mới được khoảng ngoài ba trăm. Để gia tăng quân số, Triệu Trinh Nương sai người bí mật lên núi đá Quan Yên đục một tảng đá rồi cho người núp vào đó giả làm thần đọc đi đọc lại một bài thơ như sau:
Có bà Triệu tướng,
Vâng mệnh trời ta
Trị voi một ngà
Dựng cờ mở nước
Lệnh truyền sau trước
Theo gót Bà Vương
Diệt lũ hung tàn
Giúp dân no ấm.
Bài thơ thần mách bảo được truyền ra làm dân chúng vừa sửng sốt vừa mừng vui. Những người dân sống quanh ngàn Nưa kháo với nhau:
-Bà Triệu tướng đã xuất hiện hèn gì bọn cướp trên núi Nưa trốn đâu hết.
-Hèn gì lâu nay ở đây yên ổn quá chừng!
Một cụ già tỏ ra kinh nghiệm tiên đoán:
-Thần đã mách bảo kêu gọi dân chúng ủng hộ thì chắc hẳn Bà Triệu có chân mạng vua chúa rồi! Những người có chân mạng vua chúa thường làm nên những việc phi thường. Nghe nói con voi một ngà kia rất hung dữ thế mà Bà Triệu đã khuất phục nó dễ dàng chứng tỏ trời thần đã ủng hộ Bà. Chắc chắn bọn Tàu Ngô rồi đây sẽ bị đuổi về nước hết! Bà con nên khuyến khích con cháu theo phò Bà Triệu để việc giành độc lập cho nước nhà được mau chóng thành công.
Tiếng đồn thần nhân mách bảo cho dân chúng biết có bà Triệu tướng dựng cờ mở nước mỗi ngày một lan rộng. Dân chúng lâu nay vốn đã quá uất hận dưới ách thống trị tham tàn của người Tàu Ngô, nay nghe có người khởi nghĩa chống giặc thì vui mừng lắm. Lớp thanh niên hưởng ứng kéo lên núi gia nhập nghĩa quân rất đông. Những người có của cải cũng hăng hái tình nguyện mang lên núi giúp việc nuôi quân. Chẳng bao lâu Bà Vương đã có được một đạo quân đông ngót hai ngàn người. Hằng ngày Bà Vương cỡi voi, đánh cồng ráo riết huấn luyện cho lực lượng nghĩa quân trở thành một đạo quân hùng mạnh. Khi luyện tập xông pha chiến trận, Bà Vương ít khi ngồi ở bành voi mà thường ngồi ngay đầu voi hoặc đứng luôn trên đầu voi để tiện việc chỉ huy. Trong dân gian lúc bấy giờ đã phát sinh ra những câu ca dao có tính cổ võ, ủng hộ cho lực lượng nghĩa quân như sau:
Con ơi con ngủ cho nhanh,
Để mẹ gánh nước rửa bành cho voi
Muốn coi lên núi mà coi
Coi bà Triệu tướng cỡi voi đánh cồng.
Túi gấm cho lẫn túi hồng
Têm trầu mũi mác cho chồng trẩy quân
Khi Thái thú quận Cửu Chân là Tiết Kính Hàn được cấp báo cái tin chấn động này y liền ra lệnh cho viên đô úy Lỗ Huỳnh – người chỉ huy quân sự toàn quận Cửu Chân – lập tức chuẩn bị đem quân dẹp loạn. Tiết Kính Hàn cũng cử một viên quận lại trực tiếp đến Hương Vân truyền lệnh cho Triệu Quốc Đạt trong vòng một tháng phải kêu gọi Trinh Nương trở về nhà lo việc làm ăn. Quan Thái thú hứa nếu Trinh Nương chịu trở về thì mọi tội lỗi trước đây sẽ được xóa bỏ hết. Ngược lại, nếu Trinh Nương ngoan cố không chịu về y sẽ bắt tội luôn cả Triệu Quốc Đạt. Quốc Đạt bất đắc dĩ phải viết một bức thư cho Triệu Tráng mang thẳng lên núi Nưa trao cho Trinh Nương. Gặp lại Triệu Tráng, Trinh Nương vừa mừng vừa lo, hỏi ngay:
-Cậu đã lên đây chắc hẳn có chuyện gì quan trọng? Sức khỏe anh Quốc Đạt lúc này ra sao?
Triệu Tráng thưa:
-Dạ, từ ngày bị quan huyện Nông Cống bắt giam tới nay lúc nào huynh trưởng cũng lộ vẻ buồn phiền lo âu cả. Tuy huynh trưởng không đau ốm gì nhưng thấy huynh trưởng biếng ăn biếng ngủ quá nên chúng em vẫn rất lo ngại. Lúc này mọi việc huynh trưởng đều giao cho bọn em coi sóc, huynh trưởng ít khi ngó ngàng tới.
Trinh Nương lộ vẻ lo lắng hỏi:
-Thế chắc công việc làm ăn trở ngại lắm?
Triệu Tráng thưa:
-Không sao, công việc vẫn chạy đều. Gặp lúc huynh trưởng đang buồn phiền bọn em đứa nào cũng ra sức để giúp huynh trưởng cả. Ơn nghĩa của huynh trưởng đối với bọn em quá lớn, lúc này bọn em không ra sức giúp huynh trưởng thì còn lúc nào nữa?
Trinh Nương rưng rưng nước mắt nói:
-Huynh trưởng ăn ở ai cũng thương như vậy đó. Thế mà lúc này hoạn nạn cứ đến liên miên không biết rồi đây sẽ ra sao? Trước đây huynh trưởng còn có chỗ dựa, nay thì anh ấy đã cô đơn hoàn toàn. Ta biết cái tài sản quá lớn lao của huynh trưởng thế nào cũng làm xốn mắt các quan đô hộ. Trước sau chúng cũng tìm cách để tước đoạt thôi! Ta thật lo sợ cho huynh trưởng lắm! Mới đây chúng nó có dòm ngó gì nhà ta không?
Triệu Tráng lấy lá thư ra trao cho Trinh Nương:
-Bức thư huynh trưởng gởi chị đây. Chị hãy đọc sẽ biết mọi chuyện.
Trinh Nương mở thư ra đọc:
“Em Trinh thân yêu,
Từ khi anh em mình xa cách anh ngày đêm thương nhớ em khôn nguôi. Anh vẫn trông chờ một ngày nào đó chuyện cũ sẽ phôi pha và em sẽ trở về để đoàn tụ với gia đình. Nào ngờ bây giờ tình thế đã biến đổi đột ngột. Mới đây quan Thái thú Cửu Chân cử người đến nhà ta buộc anh phải gọi em trở về làm ăn ngay lập tức. Quan Thái thú cho biết nếu em tuân lệnh mà trở về ngài sẽ tha thứ hết mọi tội lỗi trước của em. Nếu em không về ngài sẽ bắt tội luôn cả anh. Như vậy mạng sống của anh và hai cháu sắp tới sẽ ra sao đều tùy thuộc vào quyết định của em. Nói bấy nhiêu em đủ hiểu rồi. Vậy mong em suy nghĩ kỹ mà sớm trở về để gia đình ta được yên ổn, anh em được đoàn tụ”.
Đọc thư xong Trinh Nương than:
-Thế này thì tai họa sắp đến với huynh trưởng rồi! Huynh trưởng thật thà quá làm sao khỏi bị chúng lừa? Ta cũng không ngờ ta lại gây ra sự tình như thế này. Tấn thối lưỡng nan, biết làm sao bây giờ?
Triệu Tráng nói:
-Em thấy hiện nay huynh trưởng lúc nào cũng bần thần bối rối không quyết định được chuyện chi cả. Chị hãy suy nghĩ và tính liệu điều hơn lẽ thiệt rồi viết thư trình bày rõ với huynh trưởng may ra huynh trưởng đỡ được phần nào.
Trinh Nương lộ vẻ đăm chiêu:
-Chị có một nỗi khổ tâm rất lớn muốn nói ra nhưng lại sợ huynh trưởng hiểu lầm. Và chị nghĩ ý kiến của chị chắc huynh trưởng chẳng chịu nghe đâu!
Triệu Tráng khẩn khoản:
-Tráng này là em của chị, có gì chị cứ nói thẳng ra cho nhẹ lòng. Biết đâu em lại chẳng giúp đỡ được gì cho chị?
Trinh Nương như cố gắng lắm mới thốt ra lời:
-Nguy hiểm lắm cậu ơi. Chị rất lo sợ cho anh Quốc Đạt và đại gia đình ta. Ta biết trước sau bọn Tàu Ngô cũng thanh toán gia đình họ Triệu mình. Không phải vì chúng sợ họ Triệu làm loạn mà chính vì cái gia sản mà họ Triệu đang có quá lớn. Chúng nó tham lam và nham hiểm lắm. Cứ nhìn cái gương nhà Sĩ Huy trước đây thì đủ biết. Nhưng chị nói ra chắc hẳn huynh trưởng chẳng tin đâu. Cậu là người gần gũi huynh trưởng nên nói vô một đôi tiếng thì may ra huynh trưởng mới tỉnh ngộ.
Triệu Tráng nghe nói đâm ra lo sợ hỏi lại:
-Vậy theo ý chị ta nên làm sao?
Trinh Nương nói giọng chắc nịch:
-Phải khởi nghĩa để đánh lại bọn Tàu Ngô! Đó là con đường duy nhất để chúng ta có thể tự cứu!
Triệu Tráng lộ vẻ thất vọng:
-Không còn cách nào khác nữa sao? Chị gắng suy nghĩ thêm nữa xem!
Trinh Nương đăm chiêu:
-Có thì có đấy chứ! Nhưng chị nghĩ huynh trưởng không chịu nghe đâu!
Triệu Tráng nói như nài nỉ:
-Chị cứ nói ra đi. Biết đâu huynh trưởng lại chịu nghe lời chị?
Trinh Nương thở dài:
-Trong tình thế này, theo ý chị, bọn gian ác ấy không bao giờ tha huynh trưởng đâu! Huynh trưởng phải bỏ hết cơ sở làm ăn ấy đi, ôm một mớ của chìm dắt hai cháu tìm nơi an toàn trú ẩn một thời gian. Chỉ có cách bỏ của chạy lấy người như vậy mới mong giữ được tánh mạng!
Triệu Tráng thở dài:
-Vậy thì huynh trưởng không thể nào nghe theo đâu. Huynh trưởng còn tính chuyện phát triển cơ sở làm ăn ở trại Lâm An nữa huống là…
Trinh Nương ngạc nhiên hỏi:
-Huynh trưởng tính phát triển cơ sở làm ăn ở trại Lâm An như thế nào?
Triệu Tráng nói:
-Chị không biết việc đó ư? Trước đây khá lâu, khi công việc làm ăn đang phát triển mạnh, huynh trưởng đã tính đến chuyện mở thêm một cơ sở nuôi tằm khác ở vùng Lâm An. Nơi này cách xa trang trại Hương Vân khoảng hơn ba ngày đường. Huynh trưởng đã mua đất và đã dựng sẵn một ngôi nhà. Sau này vì chuyện không hay cứ dồn dập xảy ra nên huynh trưởng đã tạm đình công việc ấy lại. Có lẽ chị cứ lo việc hái dâu mà không để ý nên không biết đến việc đó thôi.
Trinh Nương buồn rầu nói:
-Thế mà huynh trưởng chẳng hề cho ta hay.
Hôm ấy Trinh Nương trằn trọc suy nghĩ suốt đêm. Rạng ngày Bà vội viết một lá thư hồi đáp như sau:
“Đứa em gái có tội Trinh Nương xin cúi lạy huynh trưởng,
Từ ngày bố mẹ chúng ta qua đời, em đã được huynh trưởng thương yêu đùm bọc, nuôi nấng cho đến khôn lớn thật không biết bao nhiêu công lao. Ơn nghĩa ấy em chưa có cơ hội để đền đáp được chút nào. Không may giờ đây sự việc bất như ý lại xảy ra làm anh em phải chia lìa đôi ngả. Nghe huynh trưởng giãi bày hoàn cảnh nguy khốn và kêu gọi em về, em đã suy nghĩ suốt đêm qua, em rất đau xót và lo sợ cho huynh trưởng. Em đã đắn đo suy xét kỹ rồi. Dù phải mắc thêm tội với huynh trưởng em cũng nhất quyết không trở về. Vì em trở về thì chúng ta chết cả đám thôi! Xin huynh trưởng biết cho là bọn giặc Tàu Ngô rất dối trá, tàn bạo, ta không thể tin được chúng đâu! Như trước đây tên Thứ sử Lữ Đại đánh nhau với anh em Sĩ Huy, hắn đã hứa nếu Sĩ Huy chịu đầu hàng hắn sẽ xóa bỏ mọi tội lỗi trước, thế nhưng khi anh em Sĩ Huy đầu hàng rồi hắn đã đem giết sạch không chừa một ai. Thấy Lữ Đại quá tàn bạo, bọn thuộc hạ của Sĩ Huy sợ quá đã bỏ chạy vào quận Cửu Chân. Lữ Đại không những cho quân đuổi theo giết hết bọn này mà còn giết oan luôn cả hàng vạn dân chúng quận Cửu Chân. Lòng dạ giặc Tàu Ngô tàn bạo hiểm hóc như vậy đó. Vì vậy em khuyên huynh trưởng nên nghe lời em, hãy dựng cờ khởi nghĩa để cùng em đánh đuổi giặc Tàu Ngô. Nếu huynh trưởng không nghe lời em, hãy đổ riệt cái tội giết hại chị dâu cho em, từ rẫy không nhìn nhận em là em gái nữa may ra chúng khỏi bắt tội. Cúi xin huynh trưởng suy nghĩ thật kỹ rồi quyết định để khỏi ân hận về sau”.
Viết thư xong, Trinh Nương nói với Triệu Tráng:
-Cầu mong mọi việc không xảy ra như chị đã nghĩ.
Triệu Tráng buồn rầu nói:
-Những suy nghĩ của chị có lý lắm. Em cũng rất lo sợ. Em sẽ cố gắng thuyết phục để may ra huynh trưởng tỉnh thức mà nghe theo chị. Xin chào chị em về.
-Ừ, em về gắng khuyên huynh trưởng. Chúc em đi đường bình an.
Thế rồi Triệu Tráng mang thư của Trinh Nương về cho Quốc Đạt.
Đọc thư của Trinh Nương xong, Quốc Đạt vừa thất vọng vừa lo sợ. Sự việc viên Thứ sử Giao Châu Lữ Đại đã làm đối với anh em Sĩ Huy và đám thuộc hạ cùng hàng vạn dân chúng ở quận Cửu Chân là chuyện đã xảy ra thật. Mà khởi nghĩa để chống quân Ngô thì Quốc Đạt không dám nghĩ tới vì ông tự biết khả năng của mình. Sau cùng ông quyết định làm theo cách thứ hai mà Trinh Nương đã mách. Khi viên quận lại của Tiết Kính Hàn trở lại hỏi kết quả vụ khuyến dụ Trinh Nương trở về, Quốc Đạt thưa:
-Tôi đã cho người lên núi để gọi Trinh Nương về nhưng Trinh Nương nhất định không chịu tiếp. Nó là một đứa em ngỗ nghịch chẳng chịu nghe lời tôi bao giờ. Trước đây vì một sự xích mích nó đã nhẫn tâm giết chết vợ tôi tức là chị dâu của nó. Vì tình máu mủ, tôi không tố cáo nó nhưng tôi rất căm hận nó. Vì thế, từ nay tôi không coi Trinh Nương là em gái của tôi nữa và tôi cũng không còn chịu trách nhiệm gì về những hành động của nó.
Viên quận lại bắt Quốc Đạt phải tự tay viết lại lời tuyên bố trên và ký tên rồi mang về trình quan Thái thú. Khi viên quận lại đi rồi Quốc Đạt lại đâm ra ray rứt ân hận vì việc đổ tội cho Trinh Nương.
Mấy ngày sau Thái thú Tiết Kính Hàn cho yết thị ở các nơi công cộng một tờ bố cáo như sau:
“Đại Ngô niên hiệu Xích Ô thứ 11
Thái thú quận Cửu Chân bố cáo để trăm họ được rõ, hiện nay tại ngàn Nưa thuộc bản quận có nữ yêu Triệu Ẩu (1), tên tục là Trinh, hình thù cao lớn, quái dị, vú dài ba thước đang tác oai tác quái toan làm chuyện đại nghịch. Y thị vốn là một kẻ ngỗ nghịch trong gia đình, dám chống lại anh ruột, giết hại chị dâu rất tàn nhẫn. Nay y thị đang cố tình phỉnh gạt trăm họ, chiêu tập những kẻ vô lại họp nhau tại ngàn Nưa để cướp bóc giết hại dân lành vô tội. Chỉ trong nay mai bản quan sẽ cho đại quân tới san bằng ngàn Nưa diệt trừ lũ cướp ấy. Từ ngày ra bố cáo này, bất cứ ai giết chết hay bắt sống được tên nữ tặc Triệu Ẩu này nộp cho quan quân sẽ được trọng thưởng. Ai ngoan cố đi theo đảng giặc hoặc tiếp tế lương thực hay chứa chấp che giấu đồ đảng giặc đều phải bị trừng trị giết cả ba họ”. Những ai thấy đảng giặc hoạt động mà không tố giác cũng phải khép vào tội đồng lõa.
Các cơ quan hữu trách phải triệt để thi hành lệnh này”.
Khi đọc được tờ yết thị này, Triệu Quốc Đạt càng khổ tâm. Ông giận chính ông chỉ vì tính nhu nhược, cầu an mà ông đã đổ mọi tội lỗi lên đầu đứa em gái. Tình hình lúc bấy giờ xem ra đã quá trầm trọng. Quá hối hận, Quốc Đạt gọi Trần Phong, Triệu Hùng và Triệu Tráng lại bàn:
-Ta thật xấu hổ vì quá lo cho bản thân mà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu em gái ta. Sau này về nơi chín suối ta còn mặt mũi nào dám gặp lại bố mẹ ta đây? Bây giờ có cách nào để quan trên tha tội và anh em ta được đoàn tụ thì dẫu phải bỏ hết cả gia tài này ta cũng chịu! Các chú có ý kiến gì giúp ta không?
Trần Phong nói:
-Không thể nào làm được điều đó đâu chủ nhân. Tôi biết Triệu cô nương tánh tình rất khảng khái, quyết đoán. Triệu cô nương không bao giờ chịu tin người Tàu đâu! Mà Triệu cô nương không chịu về thì chủ nhân đem hết cả gia tài đút lót họ vẫn không tha chủ nhân đâu!
Triệu Tráng nói:
-Chị Trinh có nói nếu huynh trưởng muốn an toàn chỉ còn cách bỏ hết gia tài, mang một số của chìm đi ở ẩn thì may ra thoát nạn!
Trần Phong nói:
-Lời Triệu cô nương nói chí lý lắm! Nếu chủ nhân không khởi nghĩa mà muốn an toàn chỉ còn cách đó thôi!
Quốc Đạt dật dờ nói:
-Lời em ta cũng có lý lắm. Nhưng sự nghiệp bố mẹ ta xây dựng bao lâu nay bỗng một giờ bỏ đi hết sao đành? Hãy để ta suy nghĩ lại đã…
Trần Phong thưa:
-Việc đã khẩn thế này chủ nhân phải quyết định gấp kẻo rồi trở tay không kịp!
Quốc Đạt than thở:
-Đừng thúc giục ta nữa, ta rối ruột lắm rồi. Bao nhiêu công sức của cha mẹ ta xây dựng mấy chục năm nay đâu có thể dễ dàng vứt đi được? Thôi cứ để tới đâu hay tới đó!