← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16

Một đêm trời đã khuya mà Quốc Đạt vẫn thao thức trằn trọc không sao ngủ được. Hình như linh tính đang báo cho ông biết có điều chẳng lành sắp xảy đến. Ông cảm thấy trong người nóng nảy bứt rứt nên bước ra sân dạo vài vòng cho khuây khỏa. Thình lình ông nghe tiếng vó ngựa của ai chạy lóc cóc đều đều trong đêm vắng. Tiếng vó ngựa mỗi lúc một rõ hơn. Rồi Quốc Đạt càng kinh ngạc khi thấy một kỵ sĩ dừng ngựa lại trước cửa nhà mình. Một câu hỏi chớm lên trong đầu óc ông: Quan huyện cho lính về bắt ta chăng? Chắc không phải vì muốn bắt ta họ phải đi đông người chứ sao lại đi lẻ loi và không đèn đuốc chi cả thế này? Vậy chắc có chuyện gì quan trọng đây?

Thấy có bóng người trong sân, viên kỵ sĩ hổn hển hỏi:

-Đây có phải nhà ông Triệu Quốc Đạt không? Tôi có chuyện muốn gặp ông Triệu Quốc Đạt gấp!

Quốc Đạt hồi hộp trả lời:

-Chính tôi là Quốc Đạt đây! Mời ông dắt ngựa vào trong sân rồi chúng ta sẽ nói chuyện cho tiện.

Viên kỵ sĩ nói nhanh:

-Ông là Triệu Quốc Đạt đó hở? Thế thì may quá. Tôi đến đây để báo cho ông biết một tin dữ. Quan huyện Nông Cống đã nhận được lệnh phải lập tức cho quân đến bắt và tịch thu gia sản của ông. Ông phải thu xếp để trốn đi gấp mới hi vọng thoát nạn. Bây giờ tôi phải đi ngay, không thể ở lại đây lâu được!

Quốc Đạt nghe qua kinh hãi hỏi lại:

-Nhưng ông là ai và tại sao biết được tin dữ ấy để báo cho tôi? Tại sao ông lại chịu vất vả vượt hàng trăm dặm trong đêm để báo cho tôi?

Viên kỵ sĩ đáp:

-Một người khác nhờ tôi báo tin này cho ông chứ không phải chính tôi. Chuyện ơn đền nghĩa đáp thôi, ông đừng thắc mắc làm gì mất công. Hãy mau lo tự cứu lấy mình! Xin phép ông giờ tôi phải đi gấp. Chúc ông may mắn tai qua nạn khỏi! Kính chào ông.

Quốc Đạt chưa kịp nói lời cảm ơn thì viên kỵ sĩ đã phóng ngựa đi chỉ trong chốc lát đã biến dạng vào bóng đêm. Quốc Đạt lập tức vào nhà đánh thức viên quản gia Trần Phong cùng Triệu Hùng, Triệu Tráng dậy kể lại chuyện vừa qua. Triệu Tráng nghe xong toát mồ hôi nói:

-Trời ơi, lời chị Trinh tiên đoán đúng như thánh! Như vậy là chuyện xảy ra thật rồi! Khổ quá! Huynh trưởng có biết ai đã biết được việc đó mà báo cho huynh trưởng không?

Quốc Đạt nói:

-Hồi quan huyện Trương Nghĩa còn tại chức, ta từng qua lại với ông ta và cũng có giúp đỡ cho một số thuộc cấp của ông ta khi gặp chuyện ngặt nghèo. Có lẽ một trong những người ấy thôi.

Trần Phong nói:

-Vậy thì chính xác rồi, bây giờ chủ nhân phải mang hết vàng ngọc trong nhà và dẫn hai công tử đi trốn ngay để tránh cái họa bị tru diệt. Viên quan huyện Nông Cống mới này xem ra gian ác nham hiểm không vừa đâu!

Quốc Đạt than thở:

-Biết trốn đi đâu bây giờ? Ta rất hối hận trước đây đã không nghe lời em ta mà khởi binh lại đổ thừa tội ác cho nó nữa. Em ta đã nói lũ Tàu Ngô gian ác lật lọng lắm, nay quả đúng như vậy. Giờ tính làm sao đây? Mọi chuyện trễ cả rồi!

Trần Phong nói:

-Bây giờ dù muốn dù không chủ nhân cũng phải trốn lên ngàn Nưa gấp, không thể chần chờ được nữa đâu!

Quốc Đạt lắc đầu:

-Ta còn mặt mũi nào để gặp em ta nữa! Bây giờ ta muốn khởi binh có kịp không?

Trần Phong ngạc nhiên hỏi:

-Chủ nhân định khởi binh sao? Theo tôi nghĩ cũng chưa trễ lắm đâu! Tính thế nào chủ nhân phải quyết định gấp mới được!

Quốc Đạt hỏi lại:

-Nếu ta khởi binh, theo ông ta nên bắt đầu như thế nào?

Trần Phong thưa:

-Trước hết, chủ nhân hãy cho người lên núi Nưa để báo cho Trinh Nương biết quyết định quan trọng này. Nghe được tin Trinh Nương chắc chắn phải tiến binh hợp sức với chủ nhân hoặc quấy phá những nơi khác không cho quân Tàu Ngô tập trung lực lượng để tiêu diệt ta. Tiếp đó, chủ nhân đứng ra hiệu triệu dân chúng khởi nghĩa. Dân chúng vùng này lâu nay vốn bị người Ngô đối xử độc ác, bóc lột tàn tệ nên lòng căm phẫn của họ đã chồng chất, chỉ chờ cơ hội là bùng lên. Chủ nhân lại là người từng thi ơn bố đức, giúp đỡ họ nhiều về công ăn việc làm nên ai cũng mến mộ. Nay chủ nhân đã xướng nghĩa ai mà chẳng nghe theo? Ta lại sống gần rừng núi địa lý quen thuộc, đánh được thì đánh, không đánh nổi thì rút vào rừng để thủ. Còn chúng từ xa tới, đường đi nước bước mù tịt liệu chúng làm gì được ta?

Quốc Đạt nói:

-Vậy thì ta quyết khởi binh, nhưng ta làm sao khỏi lúng túng, không biết phải bắt đầu từ đâu đây?

Trần Phong ra vẻ thành thạo bàn:

-Viên kỵ sĩ lạ mặt cho biết quan huyện Nông Cống sắp ra quân phải không? Lệnh như vậy nhưng chúng còn phải chuẩn bị thứ này thứ khác cũng mất hết nửa buổi. Vả lại, quãng đường từ huyện đến đây cũng mất hơn một buổi nữa. Như thế là chúng ta còn ngót một ngày để lo công việc. Chúng ta ở đây gần rừng lại thạo đường đi nước bước, sao chủ nhân không cho những người thân tín chuyển hết vàng bạc và những thứ quí giá vào rừng cất giấu trước đi? Xong việc đó chúng ta mới yên tâm mà hành động được.

Quốc Đạt nghe lời liền nói với Triệu Hùng:

-Nhà ta đang lâm nguy. Chúng ta không khéo sẽ bị chết chùm hết. Anh nhờ chú lựa mấy người lanh lẹ đáng tin cậy chuyển một số của cải cần thiết và dắt hai cháu lên trại Lâm An ở tạm. Quan trọng nhất là phải bảo vệ kỹ hai cháu giúp anh. Chú lo việc đó được không?

Triệu Hùng lo lắng hỏi lại:

-Dĩ nhiên em làm được. Nhưng em muốn ở lại đây để giúp huynh trưởng một tay! Anh em sống chết có nhau, em không muốn xa anh trong giờ phút này!

Quốc Đạt khẩn cầu:

-Việc gấp lắm rồi, đừng nói lôi thôi nữa! Làm theo lời ta ngay đi. À, thế này nữa, trường hợp chúng ta không may thất lạc nhau, em phải gắng bảo vệ hai cháu rồi tìm cách để đưa chúng gặp cho được ả Trinh nhé! Hãy nhớ làm theo lời ta dặn!

Triệu Hùng không dám nói nữa, lập tức lựa bốn người giúp việc sửa soạn lên đường. Quốc Đạt lại quay sang Triệu Tráng:

-Em đã lên núi Nưa rành đường, hãy cấp tốc lên đó báo cho Trinh muội biết ta đã quyết định khởi nghĩa.

Tiếp đó, Quốc Đạt cùng Trần Phong lo viết bài hịch kể tội bọn Tàu Ngô, kêu gọi dân chúng nổi dậy giành độc lập. Những người khác thì chia nhau kẻ lo may sắm cờ xí, kẻ lo chuẩn bị khí giới, lương thực…

Vì tin chắc quân Tàu Ngô ở huyện Nông Cống không thể nào đến Hương Vân kịp trong ngày nên mọi người thắp đèn đuốc rộn ràng làm việc. Trong lúc ai nấy đang chúi đầu lo công việc bỗng tiếng la ó chung quanh khu nhà của Quốc Đạt bất ngờ trỗi dậy. Mọi người hoảng hốt nhìn ra thì thấy nơi nào cũng đã có bóng bọn lính Tàu Ngô. Chúng hò hét vung mã tấu, đao kiếm xáp vào áp đảo ngay đám thuộc hạ của Quốc Đạt. Trần Phong thấy vậy đau khổ nói với Quốc Đạt:

-Lỗi tại tôi dự tính sai lầm mới nên nỗi này! Không ngờ quân Tàu Ngô lại đến sớm thế! Tôi xin lỗi chủ nhân và xin lấy cái chết để tạ tội.

Vừa khóc vừa rút con dao ra. Quốc Đạt khoát tay nói:

-Chú đừng làm thế, chú không có lỗi gì! Cũng bởi vận mạng của ta xui nên cả. Ta có hai đứa con được thoát nạn trước là may lắm rồi! Chú phải gắng sống để giúp hai con ta. Chú hãy sớm đầu hàng chúng may ra giữ được mạng sống! Việc lớn không thành ta chịu trách nhiệm hết! Ta là kẻ cầm đầu dẫu có đầu hàng chúng cũng không tha nên ta phải tự xử!

Nói xong Quốc Đạt rút kiếm đâm vào cổ rồi ngã xuống. Trần Phong phục xuống ôm thây Quốc Đạt mà khóc thảm thiết. Bọn lính Tàu Ngô xộc vào nhà tịch thu toàn bộ những tờ hịch đã chép xong hoặc chép dở dang cùng những lá cờ lệnh mới thêu đem nộp cho viên quan chỉ huy. Xem xong tờ hịch, viên quan chỉ huy nổi giận cho dẫn tất cả những người chúng bắt được ra chém hết.

Thế là cuộc khởi nghĩa của Quốc Đạt đã bị bóp chết ngay khi còn trứng nước!