CHƯƠNG 18
Khi quân của Triệu Bà Vương bình định khu vực hữu ngạn sông Mã, một số quân Tàu Ngô thất trận đã trốn thoát được qua phía tả ngạn. Tin tức về những trận đánh sấm sét của nghĩa quân cứ được đồn thổi lên mãi. Không bao lâu toàn cõi Giao Châu đều rúng động. Nhất là cái tin chỉ trong vài ngày nghĩa quân đã tiêu diệt được nhiều căn cứ quân sự, trong đó có căn cứ lớn Tư Phố cùng với sự mất tích của viên Thái thú quận Cửu Chân là Tiết Kính Hàn đã làm quân Tàu Ngô càng khiếp đảm. Dân bản địa lâu nay đã bị quân Tàu Ngô áp bức, bóc lột đến tận xương tủy, họ phải cố nén nỗi uất hận mà sống, nay nghe được tin này, ở đâu cũng ngóng cổ chờ dịp hưởng ứng cuộc nổi dậy của Bà Vương.
Viên Thái thú quận Giao Chỉ là Lưu Ngang sợ quá, một mặt cho người hỏa tốc về Kiến Nghiệp cáo cấp xin viện binh, một mặt ra lệnh cho quân đội sở tại lo phòng thủ thật kỹ thành Long Biên. Viên Đô úy chỉ huy quân sự quận Giao Chỉ là Cao Liệt bàn với Thái thú Lưu Ngang:
-Chuyện Triệu Ẩu nổi dậy đánh úp căn cứ Tư Phố thật ra chỉ mới là tin đồn chứ chưa rõ hư thực thế nào. Ở Giao Chỉ lại nghe dân bản địa nhiều nơi rắp ranh nổi loạn. Tôi nghĩ dù sao chúng cũng chỉ là bọn quân ô hợp chưa mạnh lắm đâu. Thái thú nên để tôi cầm một đạo quân đi trừ diệt chúng tận gốc còn hơn là đợi chúng mạnh lên kéo về vây đánh trị sở Giao Chỉ lúc đó mình khó xoay xở lắm.
Lưu Ngang lo lắng lắc đầu:
-Không được đâu, quân nổi loạn uyển chuyển di động chứ có ở một chỗ nhất định đâu để ông có thể tìm tới mà đánh! Ông đem quân đi khỏi lỡ chúng nó tấn công Long Biên thì còn ai chống đỡ nổi? Long Biên mà mất mình sẽ mắc tội lớn thêm. Tôi đã cho người về Kiến Nghiệp xin triều đình cấp viện binh rồi. Trước sau viện binh cũng sẽ đến thôi, khi ấy ông đi dẹp chúng cũng không muộn!
Cao Liệt nài nỉ xin xuất quân mấy lần nữa nhưng Lưu Ngang vẫn nhất định không chịu. Vì vậy Cao Liệt bất mãn lắm. Nắm được cái tẩy của Lưu Ngang là vừa dốt nát vừa nhát gan nên Cao Liệt đã ngầm phóng đại những cái tin bất lợi cho Lưu Ngang nghe. Lưu Ngang cứ nghe toàn tin xấu hoảng sợ quá nên phát bệnh nằm liệt giường rồi qua đời.
Nói về Ngô chủ Tôn Quyền khi nhận được biểu cáo cấp của Thái thú Giao Chỉ liền cho họp triều thần để bàn việc đối phó. Tôn Quyền nói:
-Theo biểu cáo cấp của Thái thú quận Giao Chỉ là Lưu Ngang cho biết quận Cửu Chân đã bị Triệu Ẩu chiếm, Thái thú Tiết Kính Hàn đã bị mất tích, toàn cõi Giao Châu đều rúng động. Chư khanh có kế hoạch nào để dẹp đám giặc này không?
Lão tướng Đinh Phụng tâu:
-Giao Chỉ chỉ là một rẻo đất nhỏ nhoi, quân giặc lại chỉ là một bọn ô hợp do một người đàn bà cầm đầu thì đâu có gì đáng sợ? Thần nghĩ chẳng qua Tiết Kính Hàn vì chủ quan sơ suất mới gây nên nỗi thất bại như vậy. Bệ hạ chỉ cần hạ chiếu cho một viên tướng hạng trung đem một đạo quân nhỏ đến thay Tiết Kính Hàn để bình định một thời gian ngắn là xong. Nếu cần bệ hạ xuống chiếu cho Thái thú quận Giao Chỉ và Thái thú quận Nhật Nam làm ngoại viện tạo thanh thế cho y cũng đủ.
Thái phó Gia Cát Khác phản bác:
-Không dễ như thế đâu! Triệu Ẩu là một kẻ dị tướng dị hình, những kẻ này thường hành động cũng khác thường. Chỉ trong mấy ngày mà Triệu Ẩu đã giết được Mã Quyên, Đào Thành Lạc, Tiết Kính Hàn thì cái tài của Triệu Ẩu không phải vừa! Đưa một tướng tầm thường đi dẹp Triệu Ẩu không thể nào thành công được! Đừng khinh lỗ nhỏ, lỗ nhỏ cũng làm đắm thuyền. Quận Cửu Chân tuy nhỏ nhưng liên hệ đến toàn bộ Giao Châu. Khi mụt nhọt này làm độc thì cái họa của Đông Ngô không phải nhỏ. Tây Thục là đồng minh của Đông Ngô ta hiện đang bị viên hoạn quan Hoàng Hạo thao túng, Khương Duy ở ngoài bối rối không làm gì được. Từ nay ta khó trông cậy gì ở Tây Thục. Cái ung nhọt Cửu Chân không lo dứt sớm lỡ mai mốt đây Bắc Ngụy bất ngờ đánh Đông Ngô mà phía nam lại không được yên thì rắc rối lắm. Xin bệ hạ phải cử một tướng giỏi đi bình định Giao Châu ngay đừng để dây dưa nữa.
Ngô chủ Tôn Quyền nói:
-Quan Thái phó nói đúng ý trẫm lắm. Ta nghĩ trong trường hợp này Thái thú hai quận Nhật Nam và Giao Chỉ lo giữ mình cũng đã khó rồi làm sao có thể cứu quận Cửu Chân? Theo khanh ta nên chọn ai đi bình định Giao Châu?
Gia Cát Khác tâu:
-Đốc quân đô úy Lục Dận có thể gánh vác việc này!
Lúc bấy giờ Ngô chủ Tôn Quyền đã sáu mươi bảy tuổi, luôn nay đau mai ốm, trí óc không còn được sáng suốt như trước. Tôn Quyền lại đang gặp nhiều khó khăn về nội bộ gia đình. Trước kia ông đã từng lập con trưởng Tôn Đăng làm Thái tử nhưng rồi Đăng không may mất sớm, ông lại lập người con kế là Tôn Hòa. Tôn Hòa đã được nhiều trọng thần ủng hộ, trong đó có Lục Tốn, người đã đánh bại Thục chủ Lưu Bị để giải nguy cho nước Ngô hơn hai mươi năm trước. Bất ngờ con gái trưởng của Tôn Quyền là Kim công chúa xảy chuyện xích mích nặng với mẹ con Thái tử Tôn Hòa, công chúa bèn nhỏ to với cha nói xấu Tôn Hòa. Em của Tôn Hòa là Tôn Bá cũng nhân dịp muốn đoạt ngôi Thái tử của anh nên cũng toa rập với Kim công chúa công kích Tôn Hòa. Tôn Quyền tin lời muốn truất ngôi Tôn Hòa nhưng lại còn ngại mất lòng Lục Tốn đang giữ chức Thừa tướng kiêm lãnh Kinh Châu mục đóng quân ở Vũ Xương. Mới đây Lục Tốn bỗng lâm bệnh mà mất khiến Thái tử Tôn Hòa mất bớt một thế lực hậu thuẫn. Tuy vậy, Lục Tốn vẫn còn có người cháu là Lục Dận, cũng là một tướng văn võ kiêm toàn đang phò Thái tử Tôn Hòa. Thái tử Tôn Hòa và Lục Dận lại rất thân thiết với nhau. Tôn Quyền vẫn muốn đuổi Lục Dận ra ngoài để triệt thêm vây cánh của Tôn Hòa nhưng chưa tìm ra cớ. Nay nghe Gia Cát Khác tâu như vậy Tôn Quyền rất vừa lòng, ông nói:
-Khanh tính như vậy thật hợp ý trẫm.
Thế rồi Tôn Quyền triệu Lục Dận vào phán:
-Nay ở Giao Châu có một nữ dị nhân tên Triệu Ẩu vú dài ba thước, sức khỏe phi thường nổi lên chống lại triều đình. Hiện nay Triệu Ẩu đã chiếm quận Cửu Chân, các tướng bên đó không ai dẹp nổi. Trẫm nghĩ trong triều nay chỉ có khanh là đủ sức gánh vác trách nhiệm to lớn ấy. Khanh hãy vì trẫm mà ra sức một phen nữa! Nay trẫm phong cho khanh chức Thứ sử Giao Châu kiêm hiệu úy và sẽ cấp cho khanh tám ngàn sĩ tốt thiện chiến. Khanh hãy chuẩn bị lên đường càng sớm càng tốt, chớ phụ lòng trông đợi của trẫm!
Lục Dận quì xuống lạy tạ:
-Đa tạ bệ hạ đã tin tưởng mà giao phó cho hạ thần trọng trách đó. Hạ thần sẽ hết lòng lo bình định Giao Châu thật sớm để đền ơn bệ hạ.
Thế là Lục Dận lo chuẩn bị lên đường. Dận đem theo ba thuộc hạ thân tín là Đặng Tựu, Vệ Doãn và Kim Biên để giúp việc. Trên đường đi, Kim Biên hỏi Lục Dận:
-Tướng quân có thấy gì lạ trong việc hoàng thượng cử tướng quân đi Giao Châu lần này không? Giao Châu làm gì có giặc lớn đến nỗi phải cử một đại tướng với tám ngàn tinh binh đi đánh dẹp?
Lục Dận cười mà nói:
-Ta cũng nghĩ chẳng có gì trầm trọng đâu! Chẳng qua là Thái phó Gia Cát Khác muốn đẩy ta ra ngoài cõi thôi. Hoàng thượng cũng vậy. Người muốn truất ngôi Thái tử Tôn Hòa đã lâu nhưng vì có ta bên cạnh Thái tử nên người còn ngại. Nay phải đi Giao Châu ta rất lo cho số phận của Thái tử!
Khi vào địa giới Giao Châu, đi đến đâu Lục Dận cũng cho người kêu dân địa phương để thăm hỏi sự tình đến đó. Sau đó Dận cho đóng đại bản doanh gần thành Long Biên là thủ phủ quận Giao Chỉ. Lục Dận cho đại quân tạm nghỉ vài ngày để xem xét tình hình trước khi ra tay đánh dẹp Triệu Bà Vương.
Viên Đô úy Cao Liệt, tướng chỉ huy quân sự quận Giao Chỉ liền dẫn mấy viên quan văn võ sở tại đến bái yết Lục Dận. Dận hỏi:
-Lưu Thái thú ở đâu không đến?
Cao Liệt thưa:
-Bẩm Tướng quân, quan Thái thú lâm bệnh nặng nên đã qua đời. Hiện thi thể của quan Thái thú vẫn còn quàn tại quận phủ.
Lục Dận tỏ vẻ bực mình:
-Bệnh gì? Bệnh khiếp sợ quân khởi loạn của Triệu Ẩu phải không? Ta biết quá đi chứ! Còn ngươi, ngươi là tướng chỉ huy quân sự trong quận sao giặc đánh quận láng giềng lại không đem quân tiếp cứu? Đến nay giặc lại xâm phạm quận nhà ngươi lại không chịu đem quân đi đánh dẹp? Nhà nước phong chức tước, ban bổng lộc cho ngươi và nuôi quân để làm gì?
Cao Liệt bị Lục Dận quở trách sợ hãi thưa:
-Bẩm Tướng quân, quân sĩ ở đây không được nhiều nên Lưu Thái thú muốn giữ lại để bảo vệ thủ phủ Long Biên. Ông ta ngại nếu hạ quan xuất quân đánh đám giặc này thì các đám giặc khác có thể thừa dịp đánh úp thủ phủ. Hạ quan chỉ là cấp dưới đâu dám trái lệnh.
Lục Dận nghiêm giọng:
-Ngươi biết như thế nào về tình hình hiện tại hãy báo cáo trung thực cho ta nghe!
-Bẩm Tướng quân, hiện nay quân phản loạn đang hoành hành trên toàn cõi Cửu Chân. Thanh thế của Triệu Ẩu mỗi ngày một lừng lẫy và đang lan rộng sang quận Giao Chỉ. Dân bản quận nghe tin này cũng hưởng ứng lời kêu gọi của Triệu Ẩu, nổi lên khắp nơi. Cũng may tới nay chưa thấy đám nào gây dựng được lực lượng đáng kể. Hạ quan đã nhiều lần xin với Lưu Thái thú xuất quân tiêu diệt chúng trước khi chúng trở nên quá mạnh nhưng Lưu Thái thú cứ sợ mắc mưu điệu hổ ly sơn nên cứ cản trở mãi. Sau đó Lưu Thái thú lại lâm bệnh đột tử. Nay Tướng quân đến đây thật đúng lúc. Nếu Tướng quân cho phép, hạ quan xin tình nguyện xuất quân dẹp các mối loạn này!
Lục Dận bĩu môi:
-Được rồi, ngươi cứ túc trực đợi lệnh! Ta cũng biết Thái thú Lưu Ngang vốn là kẻ bất tài vô tướng chỉ nhờ biết nịnh hót mà nên danh phận. May cho nó chết rồi chứ nếu nó còn sống ta cũng trị tội thôi!
Lời phỉ báng của Lục Dận đối với Lưu Ngang kể ra cũng không quá đáng. Ngang vốn là kẻ ít học, trước kia cha Ngang là Lưu Ngạn nhờ Thứ sử Chu Phù là người cùng quê nâng đỡ cho ra làm quan. Sau này Lưu Ngạn lại đem cô em gái tuyệt đẹp của mình dâng cho viên Thứ sử Lữ Đại làm thiếp, vì vậy Lữ Đại vẫn coi Lưu Ngạn như người thân. Tới khi được lệnh triệu về Ngô, Lữ Đại đã cử Lưu Ngạn làm Thái thú quận Giao Chỉ. Khi Lưu Ngạn mất thì Lưu Ngang lên thay chức cha. Lưu Ngang là kẻ tham lam, tàn ác, chỉ biết vơ vét, bóc lột đến tận cùng nên dân chúng hết sức oán hận. Chính Lưu Ngang cũng biết điều ấy nên khi được tin Triệu Bà Vương khởi nghĩa đánh bại Tiết Kính Hàn y hoàn toàn mất tinh thần. Nỗi lo sợ bị dân bản xứ trả thù đã ám ảnh, dày vò Lưu Ngang không dứt. Vì thế không bao lâu Lưu Ngang đã phát bệnh mà qua đời.
Tuy chẳng quen biết hay oán thù gì với Lưu Ngang nhưng Lục Dận cũng rất bực bội về y. Chính tờ biểu tâu về tình hình Giao Chỉ của y đã khiến Ngô chủ Tôn Quyền có cớ để đẩy Lục Dận đến xứ sở xa xôi này và làm cho cái ngôi Thái tử của Tôn Hòa trở nên bấp bênh. Nhưng chuyện đâu còn đó, đã nhận lệnh đến đây dẹp giặc thì cứ lo dẹp giặc đã. Lục Dận nghĩ lực lượng của Triệu Ẩu bất quá chỉ là một đội quân ô hợp, bao giờ nó cũng hăng hái lúc đầu rồi sẽ xẹp xuống ngay! Tiết Kính Hàn bị thua chẳng qua vì y quá bất tài mà lại chủ quan thôi. Một quân đội mà thiếu huấn luyện, thiếu kỷ luật thì thật khó tồn tại lâu dài. Quân của ông từ xa mới tới còn đang mệt mỏi phải cho nghỉ ngơi, phải nắm vững tình hình giặc, phải rà soát kỹ địa hình địa vực trước khi ra trận mới cầm chắc thắng lợi!
Lục Dận đang nghiên cứu tình hình bỗng nhận được tin từ trung ương đưa sang: Ngô chủ Tôn Quyền đã truất ngôi Thái tử của Tôn Hòa và đày ra Trường Sa. Ngô chủ cũng giết luôn hoàng tử Tôn Bá và lập người con út là Tôn Lượng làm Thái tử. Thế là cái mộng làm phụ chính đại thần của Lục Dận bấy lâu bỗng tan thành mây khói!
Trong lúc Lục Dận đang buồn bực quân do thám lại về báo cho biết quân của Triệu Bà Vương đang tiến đến Thiên Quan. Lục Dận liền cho gọi Cao Liệt đến truyền lệnh:
-Ngươi nói trước đây ngươi muốn đi đánh dẹp Triệu Ẩu nhưng Lưu Ngang nhất định không cho phải không? Nay nghe Triệu Ẩu đã vượt sông Mã đang kéo quân đến Thiên Quan, ta cho ngươi đi đánh dẹp để lập công đấy.
Cao Liệt hăng hái thưa:
-Mạt tướng xin tuân lệnh.
Lục Dận lại hỏi:
-Ngươi cần ta cho bao nhiêu quân? Cần ta cho ai làm phó tướng không?
Cao Liệt tỏ ra rất tự tin:
-Mạt tướng sẽ đi cùng viên phó tướng của mình và chỉ xin sử dụng một ngàn rưỡi quân bản bộ cũng đủ.
Lục Dận hỏi:
-Với bấy nhiêu quân sĩ ngươi có tin chắc sẽ thắng trận không?
Cao Liệt trả lời không ngập ngừng:
-Nếu thất bại, mạt tướng xin dâng đầu tạ tội!
Lục Dận lại nói:
-Trong quân không đùa đâu! Ngươi có cần ta cho một cánh quân khác trợ lực không?
Cao Liệt một phần do lòng tự tin, một phần bực bội vì Lục Dận đã tỏ ra coi thường y nên trả lời giọng cương quyết:
-Thưa Thứ sử, khỏi cần!
-Được lắm! Ngươi về chuẩn bị để ra quân sớm. Chúc ngươi may mắn, ta chờ tin báo tiệp đây!
Thái độ tự tin của Cao Liệt làm Lục Dận tạm an tâm. Nhưng nghĩ đến tình hình chính trị ở trung ương, Lục Dận không sao khỏi lo lắng, buồn bực. Nếu Ngô chủ Tôn Quyền qua đời Thái tử Tôn Lượng đương nhiên sẽ nối ngôi, Gia Cát Khác đương nhiên trở thành phụ chính đại thần. Khi ấy Gia Cát Khác sẽ đối xử với ông ra sao? Câu hỏi đó đã làm Lục Dận ăn ngủ không yên.
Trong khi Lục Dận đang buồn phiền lo lắng về biến cố xảy ra ở trung ương thì Cao Liệt dẫn bại binh chạy về. Cao Liệt tự trói mình xin vào yết kiến Lục Dận xin chịu tội. Nỗi bực bội của Lục Dận đã gặp cơ hội để bộc phát, Lục Dận giận dữ hỏi:
-Ta đã hỏi ngươi liệu có chắc thắng được Triệu Ẩu không thì ngươi trả lời cương quyết lắm mà! Bây giờ ngươi thất trận làm mất hết nhuệ khí của quân ta, ta cứ theo quân luật mà xử thôi! Ngươi có điều gì cần nói nữa không?
Cao Liệt thưa:
-Bẩm Thứ sử, mạt tướng đã lầm lỡ để thua trận làm mất uy tín của triều đình. Tội ấy đã rõ đành xin chịu chết thôi. Nhưng mạt tướng xin báo để quan Thứ sử cùng các tướng biết Triệu Ẩu có một con voi trắng rất lợi hại. Nếu không trừ được con voi ấy thật khó mà thắng được Triệu Ẩu.
Lục Dận không thèm để ý đến lời Cao Liệt, quát bảo quân đao phủ dẫn y ra chém đầu ngay. Chém Cao Liệt xong Lục Dận nói:
-Bây giờ ta phải thân ra trận mới được!
Hai tướng Đặng Tựu và Vệ Doãn đồng thưa:
-Giết gà cần gì phải dùng đến đao mổ trâu? Sá gì một mụ đàn bà man di mà quan Thứ sử phải nhọc sức? Xin để chúng tôi đi bắt mụ ấy về cho!
Lục Dận nói:
-Hai ông đã muốn vậy ta cũng chiều ý. Ta sẽ cấp cho hai ông mỗi người một ngàn quân. Nhưng phải nhớ mụ đàn bà man di này không phải tầm thường đâu, hai ông phải cẩn thận lắm mới được!
-Chúng tôi xin tuân mạng.
Hôm sau hai tướng Đặng Tựu và Vệ Doãn hăng hái kéo quân ra đi. Không ngờ chỉ mười ngày sau Vệ Doãn cũng chỉ dẫn được một số bại binh trở về yết kiến Lục Dận xin chịu tội. Lục Dận kinh ngạc hỏi:
-Hai tướng cũng thua nữa à? Vậy thì Đặng Tựu đâu rồi?
Vệ Doãn thưa:
-Thưa, Đặng tướng quân đã mất tích trong đám loạn quân. Mụ đàn bà đó cỡi trên đầu con voi để chỉ huy. Quân giặc mạnh mẽ dữ tợn quá mạt tướng không đánh nổi. Bên cạnh Triệu Ẩu lại có hai viên nữ tướng trẻ cũng chiến đấu dữ như những cọp cái. Vì vậy mạt tướng xin về đây để chịu chết!
Lục Dận không bắt tội mà lại ân cần hỏi han về trận chiến đã xảy ra như thế nào rồi than:
-Triệu Ẩu đánh trận dữ như vậy các ngươi thua cũng phải. Đáng tiếc là trong lúc quá bực bội trong lòng ta đã giết oan Cao Liệt! Thôi, ngươi cứ về trại nghỉ ngơi đợi lập công chuộc tội!
Nghĩa quân đã thắng trận liên tiếp nên Triệu Bà Vương càng hăng hái mở rộng vùng hoạt động. Trước khí thế của nghĩa quân, Lục Dận đành ra lệnh chia quân phòng thủ các nơi hiểm yếu cốt bảo toàn lực lượng để chờ thời cơ.
Thấy tình hình mỗi ngày mỗi nguy cấp hơn, Lục Dận lo sợ vô cùng. Ông chỉ còn chút hi vọng mong manh ở hoạt động gián điệp của viên mạc tân Kim Biên.
Từ khi mới đến Giao Châu Lục Dận đã cử viên mạc tân Kim Biên bí mật thành lập một đội quân đặc biệt hoạt động trong bóng tối. Đội quân này được huấn luyện nghiệp vụ cấp tốc rồi cho bủa ra khắp nơi, nhất là các vùng nghĩa quân đã chiếm được để dò xét tình hình, móc nối mua chuộc các thổ hào, các tay chỉ huy quân sự để lủng đoạn nội bộ hầu làm suy giảm ý chí chiến đấu của nghĩa quân. Kim Biên đã rất khổ công và đã chi phí quá nhiều trong công tác này. Chỉ vì dân bản xứ sau một thời gian quá lâu bị áp bức tàn tệ, lòng thù hận quân xâm lăng quá đậm, tinh thần độc lập tự chủ trỗi dậy quá cao nên Kim Biên rất khó hoạt động. Thành quả Kim Biên thu đạt được quá khiêm tốn đã khiến Lục Dận thất vọng lắm.
Trong khi Lục Dận đang lo bấn ruột thì Ngô chủ Tôn Quyền lại cử người cháu là Tôn Lâm sang Giao Châu xem xét tình hình. Lục Dận vô cùng bối rối vì chưa tạo được chiến công nào để báo cáo cả. Tôn Lâm lại ỡm ờ cho Lục Dận biết ý của Ngô chủ nếu thấy khả năng Lục Dận không dẹp nổi giặc Cửu Chân sẽ cho lão tướng Đinh Phụng sang thay. Tin này đã làm Lục Dận càng lo sợ thêm. Lục Dận biết Thái phó Gia Cát Khác là một tay rất độc hiểm, tàn nhẫn. Nếu thất bại trong việc dẹp loạn mà phải triệu về kinh ông làm sao sống yên ổn dưới tay Gia Cát Khác được? Vì vậy Lục Dận đã tìm mọi cách để mua chuộc Tôn Lâm. Khi Tôn Lâm sắp hồi triều, Lục Dận đã nghĩ ra một kế để tạo lòng tin với triều đình, ông nói với Tôn Lâm:
-Xin ông trình bày rõ với hoàng thượng: Các Thái thú hai quận trước đây đều quá bất tài nên để giặc phát triển lớn mạnh và lộng hành quá. Chúng vừa chiến thắng liên tiếp nên khí thế còn quá hăng. Tôi đã đánh thử vài trận, kết quả tuy bất lợi nhưng tôi đã cho người xâm nhập được vào nội bộ của giặc để sẵn sàng làm nội ứng. Bây giờ ta cứ tạm cố thủ để bảo toàn lực lượng đã. Chỉ nay mai tôi sẽ đánh một trận là giặc tan ngay!
Tôn Lâm nói:
-Vâng, tôi sẽ báo lại với Ngô chủ như lời Thứ sử đã nói.
Tuy Lục Dận đã lo quà cáp hậu hỉ cho sứ giả và chính sứ giả cũng hứa sẽ nói tốt về Lục Dận trước mặt Ngô chủ Tôn Quyền nhưng khi sứ giả đi rồi trong lòng Lục Dận lúc nào cũng nóng như lửa đốt.