CHƯƠNG 19
Sau khi tiễn sứ giả Tôn Tuấn về triều xong, Lục Dận lập tức triệu tập những thuộc hạ thân tín lại để bàn luận kế hoạch đánh dẹp Triệu Bà Vương. Tướng Vệ Doãn thưa:
-Mạt tướng đánh giặc đã lâu ngày chưa gặp đám giặc nào khó trị như đám giặc này. Vừa rồi nghe Thứ sử nói với sứ giả đã có kế hoạch cho người xâm nhập nội bộ quân giặc để sẵn sàng làm nội ứng, chỉ cần đánh một trận là giặc sẽ tan, mạt tướng mừng lắm. Mạt tướng đang nôn nóng đợi ngày lập công để chuộc tội. Xin Thứ sử cho biết khi nào ta có thể ra quân?
Lục Dận lộ vẻ âu lo, thành thật nói:
-Ta nói với sứ giả như vậy chẳng qua chỉ là một cách trì hoãn áp lực của triều đình thôi. Thật tình tới giờ này ta vẫn chưa có một kế hoạch chính thức nào để trị đám giặc ấy. Chúng phát triển quá nhanh lại chiến đấu quá dũng cảm làm quân ta thua liên tiếp, nhụt hết cả nhuệ khí. Theo lời báo của các tướng, đáng ngại nhất là con voi trắng một ngà Triệu Ẩu cỡi. Nó tiến nhanh như chớp và lại rất hung dữ. Da nó dày và cứng như sắt giáo đâm không thủng tên bắn không xuyên được. Vì thế quân ta coi con voi ấy như thần chết, cứ thấy mặt nó là mất hết tinh thần. Mỗi lần ra quân Triệu Ẩu lại thường cỡi đầu voi đi trước, quân sĩ lại nương theo voi mà tiến. Tả hữu Triệu Ẩu lại có hai viên nữ tướng cũng chiến đấu dũng mãnh như hai con cọp cái. Vì vậy quân ta thật khó chiến đấu trực diện với chúng. Các ông có cách gì để trừ khử con voi ấy không?
Vệ Doãn thưa:
-Muốn diệt con voi ấy khó lắm. Chính tôi đã cho bắn cả tên tẩm thuốc độc và đã thấy rõ hai mũi tên găm vào má nó rồi, nhưng hình như trong quân của chúng có thầy thuốc giỏi nên ngay hôm sau vẫn thấy con voi ấy ra trận như thường. Phải đào hầm sập để dụ cho nó sa vào hầm rồi dùng phục binh để diệt may ra thành công!
Lục Dận trầm ngâm giây lát rồi nói:
-Chính Triệu Ẩu cỡi con voi ấy, dễ gì dụ nó sập hầm? Vả lại, muốn thực hiện kế ấy phải mất nhiều công phu lắm! Trong khi đó việc ta lại quá gấp, khó trì hoãn thêm nữa!
Rồi Lục Dận quay sang viên mạc tân Kim Biên:
-Công việc tôi giao cho ông chưa thấy kết quả gì mà triều đình đã rấp ranh cử người sang thay tôi rồi đó. Nay ông đã thu thập được tin tức gì quan trọng có thể khai thác lập mưu kế để đánh bại chúng chưa? Nếu không, công lao của chúng ta thành công cốc mất!
Kim Biên thưa:
-Việc mua chuộc, lôi kéo các thủ lãnh của giặc chưa có kết quả nào đáng kể. Thanh thế của Triệu Ẩu lớn quá nên chúng còn ngần ngại không dám phản. Tuy vậy, mới đây thuộc hạ có thu lượm được vài tin tức nghe hơi lạ tai nhưng xét kỹ thấy cũng có lý, xin trình để minh công xét định. Nếu những tin tức này là đúng, ta có thể khai thác để đánh bại Triệu Ẩu!
Ánh mắt Lục Dận ngời lên một chút:
-Có tin tức lạ ra sao hãy nói ngay ta nghe!
Kim Biên nói:
-Tôi nghe mỗi lần ra trận Triệu Ẩu lại luôn cỡi voi đi đầu. Hai viên tướng tả hữu của Triệu Ẩu là Hướng Dương và Hải Đường đều là hạng nữ lưu anh kiệt. Những người này chiến đấu quá dũng cảm nên chư tướng và quân sĩ của họ cũng trở nên dũng cảm cả. Đó là cái ưu thế của giặc mà chúng ta rất khó chế ngự. Tuy nhiên, tôi cũng nghe Triệu Ẩu là người đầy thánh tính, tinh khiết, rất úy kỵ sự ô trọc, uế tạp. Chứng này tục gọi là “ái khiết úy ô”. Đây là điểm cao quí của con người nhưng lại là một nhược điểm khi rơi vào cõi thô tục bợn nhơ. Minh công nên thử tuyển lựa vài trăm quân cảm tử khỏe mạnh, ban thưởng cho chúng thật hậu để mua lòng rồi sai chúng ra trận đánh nhau với quân Triệu Ẩu. Điều quan trọng là đội quân này khi ra trận phải lột hết quần áo, trần truồng như nhộng, một tay cầm mã tấu để chém giết, một tay cầm mộc để ngăn đỡ khí giới giặc. Triệu Ẩu ra trận thường đi đầu, nếu gặp phải đội quân kỳ quái này tất phải sượng sùng rúng động cả tâm can còn ý chí đâu mà chiến đấu? Chắc chắn cả hai viên nữ tướng Hướng Dương và Hải Đường cũng chẳng khác hơn được! Triệu Ẩu mà rút lui tất nhiên hàng ngũ giặc phải rối loạn ngay! Khi đó ta chỉ việc thúc quân đánh dồn thế nào cũng thắng lớn! Minh công nghĩ có nên thực hiện kế này không?
Lục Dận nghe Kim Biên nói xong sắc mặt bỗng vui hẳn giây lát rồi lại xìu xuống như cũ, ông ta hỏi:
-Triệu Ẩu là người kiên cường sắt đá, lỡ mụ ta không bị dị ứng bởi sự uế tạp thô tục ấy thì sao?
Kim Biên thản nhiên đáp:
-Gặp trường hợp đó bất quá ta hi sinh đám quân sĩ ấy rồi lo toan kế khác vậy! Minh công muốn việc mình nên thì tiếc chi mấy trăm tên lính? Cứ thử đi rồi mới biết đúng hay không chứ!
Lục Dận trầm ngâm:
-Cái mưu kế ấy thấy nó kỳ quái lắm. Tin tức thu được có vẻ mơ hồ quá mà mình vội thực hiện, lỡ việc không nên lại trở thành trò cười cho thiên hạ. Khi ấy danh tiếng của ta sẽ tan nát mất! Không chừng còn bị triều đình buộc tội thí quân vô ích nữa.
Kim Biên cố thuyết phục Lục Dận:
-Trong giờ phút tử sinh này sao minh công còn dè dặt đến thế? Người đưa tin tức này hiện còn ở nhà thuộc hạ, minh công có muốn gọi y vào để hỏi cho chính xác không?
Lục Dận nói:
-Được. Cứ gọi nó vào đây ta hỏi thử!
Một lát sau người đưa tin được dẫn vào yết kiến Lục Dận. Kim Biên dặn y:
-Ngươi hãy trình bày tin tức ngươi đã thu lượm được thật rõ ràng cho quan Thứ sử nghe đi.
Lục Dận nhỏ nhẹ hỏi người đưa tin:
-Có phải chính ngươi dò biết được tin Triệu Ẩu là người “ái khiết úy ô” không?
Tên đưa tin thưa:
-Bẩm quan lớn, chính con dò biết được tin ấy.
Lục Dận lại hỏi:
-Ngươi dò biết tin ấy từ đâu? Nguồn tin ấy có được phổ biến rộng không? Có gì để làm chứng cớ Triệu Ẩu là người ái khiết úy ô không?
Tên đưa tin thưa:
-Bẩm quan lớn, con đã về tận làng Hương Vân và dò hỏi chính người dân làng ấy. Theo họ kể thì thuở nhỏ Triệu Ẩu đã mấy lần bị ngất xỉu khi thấy đàn ông lõa thể.
Lục Dận sáng mắt lên hỏi lại:
-Chính tai ngươi nghe bọn chúng kể như vậy sao?
Tên đưa tin quả quyết:
-Bẩm, con đâu dám nói dối với quan lớn!
Lục Dận vui mừng thưởng cho người đưa tin rất hậu rồi cho lui. Sau đó ông quay sang Kim Biên nói:
-Bởi trước đây ông nói chưa rõ ràng nên ta chưa dám quyết định. Bây giờ thì ta quyết dùng kế của ông.
Kim Biên vui mừng thưa:
-Muốn chắc ăn, trước khi thi hành mưu kế này phải tuyệt đối giữ bí mật. Nếu cơ mưu tiết lộ để chúng đề phòng là hỏng việc mất.Điều khó khăn là phải giấu nhẹm đội quân lõa thể cảm tử này thật kỹ. Tới khi nào biết chắc sẽ gặp mặt Triệu Ẩu mới được tung ra.
Lục Dận cười ha hả:
-Việc giữ bí mật không khó đâu. Thật là một kỳ mưu!
Thế rồi Lục Dận cho tuyển hơn ba trăm quân sĩ tình nguyện để thực hiện mưu kế của Kim Biên. Tuyển xong, Lục Dận cho gọi Vệ Doãn đến bảo:
-Tình thế đã quá gấp rút. Ngô chủ có thể cách chức ta bất cứ lúc nào. Tương lai thầy trò ta vinh hay nhục đều do một mưu kế này. Vậy ông nên vì ta huấn luyện gấp đội quân này thật thuần thục. Ông phải tập cho chúng thế này …, thế này… Ta đã ban phát ân huệ cho chúng rất hậu, ông khỏi lo về mặt đó. Thực hiện kế này mà thành không những lỗi trước của ông được xóa bỏ mà còn được thăng chức tước nữa! Mọi sự thành bại của ta phần lớn trông cậy vào ông cảđấy nhé!
Vệ Doãn cũng lộ vẻ hân hoan nói:
-Mạt tướng xin hết lòng thi hành phận sự.
Từ hôm đó Vệ Doãn ngày đêm đều chuyên chú vào việc huấn luyện cho đội quân cảm tử đặc biệt để chờ ngày ra trận.
Mặc dù Thứ sử Lục Dận đã ra lệnh cho các căn cứ quân sự địa phương phải gắng cố thủ để chờ quân thiên triều phản công, nhưng trước khí thế dũng mãnh của nghĩa quân, nhiều nơi quan quân quá khiếp sợ đã phải đầu hàng. Tình thế biến chuyển tưởng chừng như không bao lâu nữa toàn cõi Giao Châu sẽ trở thành một xứ độc lập.
Tại các vùng Hoa Lư, Cổ Lộng, nghĩa quân tiến đến đâu quân Tàu Ngô rút chạy đến đó. Các đám bại binh hầu hết đổ về cố thủ căn cứ Long Hưng, một căn cứ được coi như cửa ngõ để vào thủ phủ Long Biên. Nếu nghĩa quân chiếm được Long Hưng coi như Long Biên đã nằm trong tầm vói. Với lòng tin nghĩa quân đang trên đà thắng thế và quân Tàu Ngô đang mất tinh thần, Triệu Bà Vương quyết định phải dứt điểm căn cứ này.
Không ngờ Lục Dận đã dàn dựng sẵn một cái bẫy sập nơi đây để chờ đợi Triệu Bà Vương.
Khi nghĩa quân tiến đến căn cứ Long Hưng, quân Tàu Ngô ở đó không co cụm vào căn cứ để cố thủ hay bỏ chạy như những nơi khác mà lại tiến ra khá xa căn cứ dàn trận để chống lại.
Hôm ấy, cũng như những lần ra trận khác, thấy quân Tàu Ngô ra mặt đối kháng, Triệu Bà Vương thúc con voi đang cỡi hăng hái xông vào trận trước. Hai vị nữ tướng tả hữu Triệu Bà Vương là Hướng Dương và Hải Đường cũng cỡi ngựa dẫn đầu hai cánh quân thiện chiến tiến sát bên voi. Khi quân đôi bên giáp mặt chưa kịp giao chiến thì đội tiền quân của Lục Dận bất ngờ dạt nhanh ra hai bên nhường chỗ cho đội quân lõa thể tiến lên. Sự xuất hiện đột ngột của đội quân lõa lồ quái đản này đã làm cho nghĩa quân ngơ ngác, sững sờ. Nhiều người hô lên:
-Yêu thuật! Coi chừng yêu thuật!
Nhiều người khác lại kêu lên:
-Quỉ hiện hình! Quỉ hiện hình!
Trong lúc quá bất ngờ phải chạm mặt với đội quân lõa lồ, Triệu Bà Vương hổ thẹn quá hét lên một tiếng rồi vội bưng mặt lại. Tâm thần Bà Vương bỗng rối loạn cả lên. Bao nhiêu tính tự chủ trong Bà Vương đột nhiên biến mất. Bà Vương quay voi lại bỏ chạy. Cả hai nữ tướng Hướng Dương và Hải Đường cũng hổ thẹn quay ngựa bỏ chạy theo Bà Vương. Ba vị tướng quân Trần Vân, Ngô Quân và Lý Huấn không đủ sức trấn an đám nghĩa quân đang hoang mang, bối rối khi thấy Triệu Bà Vương rút chạy. Quân Tàu Ngô đắc thế đuổi tràn tha hồ chém giết. Nghĩa quân thua chạy tan tác. Thứ sử Lục Dận đã ở sẵn trong căn cứ Long Hưng không bỏ lỡ thời cơ tung quân ra nhiều hướng ráo riết đuổi đánh.
Quân Tàu Ngô thừa thắng tiến như vũ bão. Chỉ trong mấy ngày quân Tàu Ngô đã lấy lại hết phần đất thuộc quận Giao Chỉ mà nghĩa quân đã chiếm được trước đó. Số nghĩa quân của Triệu Bà Vương thoát được một phần lẫn trốn vào dân chúng, phần lớn cố chạy về căn cứ Bồ Điền để cố thủ.
Riêng Triệu Bà Vương sau khi truyền lệnh rút quân, Bà hoàn toàn không còn tự chủ được mình nữa. Trông Bà Vương như một kẻ vô hồn. Bà chỉ kịp trở lại ngồi ở bành voi chính rồi chìm vào im lặng. Tên nài Xuân Lộc thưa mấy lần để hỏi lệnh nhưng Bà vẫn không trả lời khiến Xuân Lộc lúng túng không biết sẽ cho voi đi hướng nào. Con voi trắng một ngà dường như cũng linh cảm được điều bất tường nên vẫn cứ một mực chạy tránh xa chốn giao tranh. Hai nữ tướng Hướng Dương và Hải Đường vẫn phóng ngựa theo sát chủ tướng đểđưa Bà ra khỏi nơi nguy hiểm.
Khi biết được mình đã thật sự ở nơi chốn an toàn Hướng Dương và Hải Đường mới hò voi lại rồi cùng kêu lớn:
-Bà Vương! Bà Vương! Chúng ta đã ra khỏi vòng nguy hiểm rồi, xin Bà Vương dừng lại tạm nghỉ đã!
Tới lúc đó Triệu Bà Vương mới như chợt tỉnh. Bà thẫn thờ hỏi:
-Lũ quỉ đã biến mất rồi ư? Ta cứ tưởng ta đã sa xuống chốn địa ngục! Không ngờ ta phải chịu một hình phạt nhục nhã cay đắng đến thế này!
Hướng Dương và Hải Đường đến đỡ Bà Vương xuống voi rồi cùng ngồi dưới một bóng cây tạm nghỉ. Tên nài Xuân Lộc lấy một mớ thức ăn nước uống mang theo trên voi cho ba người dùng nhưng cả ba cũng chỉ uống nước chứ chẳng ăn gì được. Tên nài Xuân Lộc bèn cho con voi cùng hai con ngựa gặm cỏ gần đó. Bà Vương buồn rầu hỏi Hải Đường và Hướng Dương:
-Hai em có rõ quân ta thiệt hại nhiều ít thế nào không?
Hải Đường nói đỡ:
-Dạ, quân ta tuy thất thế nhưng vẫn đang ra sức giao tranh. Chúng em cố theo bảo vệ Bà Vương nên cũng chưa rõ trận chiến đã ngã ngũ như thế nào.
Bà Vương than thở:
-Ta biết chắc trận này quân ta thiệt hại rất lớn. Không ngờ chính ta lại đưa đội quân từng chiến thắng lừng lẫy đến chỗ thảm bại thế này! Coi như trời đã chấm số ta rồi!
Hải Đường an ủi:
-Xin Bà Vương đừng bi lụy nữa. Lũ chó Tàu Ngô nó bày mưu đê tiện để hại ta nhưng bây giờ ta đã biết mưu ấy, chúng không còn giở trò ấy lại được nữa đâu. Chúng ta sẽ phục thù!
Hướng Dương cũng nói:
-Vì sự sống còn của dân tộc, xin Bà Vương trấn tĩnh tinh thần, giữ vững sức khỏe để lãnh đạo ba quân tiếp tục công cuộc cứu nước.
Bà Vương lắc đầu kêu lớn:
-Trời ơi! Trời hại ta rồi! Ta biết từ nay ta không thể nào ra trận được nữa! Công cuộc cứu nước của ta đành bỏ dở thôi! Đáng hận thay cái bọn Tàu Ngô tham tàn! Ta biết ta lắm, ta đã thành kẻ bất lực! Trời hại ta rồi!
Nói được mấy tiếng đó rồi Bà Vương ngất đi. Hải Đường và Hướng Dương cố gắng thoa đắp thuốc men cho Bà Vương. Một hồi sau Bà Vương mới tỉnh lại, nói:
-Ta sắp đi theo anh Quốc Đạt của ta rồi.
Nói xong Bà Vương lại nhắm mắt thiêm thiếp. Hướng Dương nhìn Bà Vương rơi nước mắt than thở:
-Không ngờ một người ý khí can cường, võ nghệ cao siêu như chủ tướng lại có thể trở nên thế này! Ngón đòn của bọn Tàu Ngô độc ác thật! Quả là một nhát đâm xuyên suốt tâm khảm Bà Vương!
Hải Đường nói:
-Bây giờ tốt nhất chúng ta hãy phò chủ tướng về Bồ Điền để Bà tĩnh dưỡng cho qua cơn bệnh đã rồi chuyện gì tính sau!
Thế rồi hai nữ tướng Hải Đường và Hướng Dương đỡ Bà Vương lên bành voi để tiếp tục cuộc hành trình trở về căn cứ Bồ Điền. Vì Triệu Bà Vương đang bệnh, hai nữ tướng phải thay nhau ngồi voi gần Bà để chăm sóc. Trong suốt quãng đường từ đó về tới Bồ Điền, Bà Vương luôn ở trong trạng thái mê man đã làm hai nữ tướng hết sức lo ngại.