← Quay lại trang sách

4. “HẮN” Người lữ hành cô đơn

Chuyến bay từ San Diego đi Salt Lake City bị ngừng ở Phoenix, lẽ ra tôi chỉ việc ngồi lại trên phi cơ chờ hành khách lên, xuống rồi bay tiếp, nhưng chương trình bị thay đổi bất ngờ. Nhân viên hàng không thông báo tất cả hành khách đang ngồi chờ ở đây phải rời khỏi phi cơ, đến cổng số 31, đổi máy bay khác và sẽ được ưu tiên lên trước.

Thế là cả đám hành khách tức tốc lôi hành lý ra khỏi phi cơ, ai cũng vội vàng, kiểu vừa đi vừa chạy vì sợ trễ máy bay và nhất là khi thấy khoảng cách của hai cổng này thật là xa!

Vào phi cơ tôi lại gặp Hắn, Hắn đã vào ghế ngồi từ lúc nào rồi. Chuyến bay từ SD lên SLC, tôi đã thấy hắn, và không muốn chọn ghế ngồi gần. Thường tôi ít thích ngồi cạnh những người như hắn vì sợ bị quấy rầy, chuyến này không hiểu sao tôi lại đổi ý, ngồi cạnh thử xem sao.

Máy bay vừa chạy ra phi đạo, hắn đã quay sang hỏi:” Bao giờ cất cánh? Sao lâu quá vậy?”. Hắn hỏi lung tung quá! Chắc chuyến bay này tôi không được yên thân! Bắt đầu nhiều chuyện rồi đó!

Bay được một lúc, tôi lôi gói bánh trái ra tính nhâm nhi, hắn lại than đói bụng. Thấy tội nghiệp tôi chia cho hắn gói kẹo duy nhất mang theo. Hắn mở ra ăn ngon lành, gần hết gói kẹo, mới ” chợt nhớ” ra, hắn mời tôi một miếng, tôi lắc đầu, thế là hắn bỏ ngay luôn vào mồm.

Khi dấu hiệu gài dây an toàn vừa tắt, các nhân viên hàng không bắt đầu đi đến từng hàng ghế ngồi của hành khách, hỏi xem muốn dùng thức uống gì, đồng thời phát cho mỗi người 1 gói đậu phộng và một gói bánh. Lần này đặc biệt nhân dịp Lễ Tạ Ơn nên mọi người được thêm 1 thỏi kẹo Chocolat, bên ngoài miếng giấy bọc có ghi:”Cám ơn đã bay với chúng tôi nhân ngày Lễ Tạ Ơn”.

Hắn lại khều tôi nhờ mở giùm gói bánh, kẹo cho hắn. Tôi nghĩ thầm:” Sao yếu thế không biết!”

Ai cũng được phần ăn như nhau, nhưng hắn vẫn lịch sự, mời tôi miếng bánh, kẹo của hắn. Lần nào tôi cũng cười lắc đầu từ chối. Ăn hết phần coi bộ còn thèm, muốn xin thêm, tôi biết ý, giả vờ hỏi:” Mày muốn ăn nữa không?”. Hắn cười, gật đầu ngay, nhờ tôi xin dùm. Chờ cô nhân viên đi ngang, tôi xin cho hắn thêm thức ăn, thế là chuyến bay này hắn được gấp đôi phần ăn. Lần nào hắn cũng không quên mời tôi, và lần nào tôi cũng từ chối. Tôi nghĩ thầm:” Người đâu mà lịch sự quá vậy không biết nữa”. Hắn làm tôi cảm động!

Thói quen của tôi đi đâu cũng cầm theo giấy bút, Hắn thấy tôi hí hoáy viết, Hắn gạ:” Mày làm gì thế, khi nào xong cho tao mượn vẽ được không?”. Tôi giả lơ không trả lời, may quá hắn là người Mỹ nên không đọc được những dòng chữ tôi đang viết về hắn đây.

Hắn lại nhìn vào cái túi ni-lông tôi đang kẹp trước mặt ghế ngồi, hỏi:

” Cái gì trong đó vậy? Mở ra xem được không?”

“Không, đó là quà của bạn tao”.

Tôi nghĩ thầm trong bụng, mở ra mày sẽ chết giấc ngay, đó là lọ nước mắm tôi phải xách tay vì sợ đổ, tuy đã bọc đến 5, 6 túi ni lông rồi, lên máy bay vẫn còn nghe thoang thoảng hương vị quê hương, nên tôi đã cẩn thận xịt thêm chút dầu thơm cho mùi đừng bay xa. Mấy hộp bánh bột lọc cũng đã được gói kỹ cất trong xách tay và để trên nóc phi cơ, bảo đảm không sợ bay mùi.

Tôi quay sang hỏi hắn:” Lịch sự, thông minh như mày chắc Ba Má mày hãnh diện lắm nhỉ?”

“Ba Má tao không để ý đến tao”.

” Thế mày đi đâu lên đây?”

Hắn lắc đầu không nói. Suy nghĩ sao, một chút sau hắn bảo:” Tao kể chuyện bí mật cho mày nghe, tao lên đây gặp Joanna, Cô này có đông con lắm …”. Hắn nói đến đây rồi ngưng, tôi cũng hơi ấm ức, thắc mắc vô cùng nhưng không biết cách hỏi tiếp thành ra thôi...

Tiếng máy vừa loan báo sắp sửa đáp xuống, mọi người phải buộc dây an toàn, tôi lo cất lại giấy tờ, lôi hủ nước mắm ra để cạnh mình kẻo tí nữa sợ quên trên máy bay thì phiền. Hắn bận rộn nói chuyện với người hành khách ngồi cạnh cửa sổ nên để tôi yên. Máy bay đáp xuống an toàn, ai cũng vội vã, đứng lên, duỗi tay chân, lấy hành lý, mong mau ra khỏi phi cơ. Tôi và hắn cũng quên chào nhau và cũng quên hỏi tên nhau. Hắn vẫn còn ngồi đó chờ cô tiếp viên hàng không đến. Bước ra khỏi phi cơ, Cô tiếp viên hàng không quên cám ơn tôi đã giúp cô ấy ” tiếp chuyện” và lo cho hắn.

Phải ” phục” Hắn, thằng bé mới 6 tuổi bay từ SD qua SLC một mình, nói năng như người lớn. Lịch sự, đẹp trai, dễ thương, lớn lên chắc chết cả trăm ….Cô.

Trên chuyến bay về, máy bay dừng lại ở Las Vegas, tôi gặp một cô bé 6 tuổi rưỡi, cũng bay một mình, người hành khách ngồi sát cạnh cô bé hỏi, tôi nghe lóm được, mỗi tháng cô bé phải bay một lần, từ nhà Cha về Mẹ, hoặc ngược lại, chắc là Cha Mẹ các cô cậu bé này ly dị và con cái là nạn nhân, bị kẹt ở giữa hai lằn đạn.

Lại một người lữ hành cô đơn!

Mỹ Ngọc

11/04