5. Ði Ðâu Mà Vội Mà Vàng . . .
Ðã có lần tôi nêu câu hỏi với các bạn tôi:
– Bạn nghĩ gì mỗi khi lái xe hơi?
Có người bảo:
-Lên xe là mở nhạc to để nghe cho đã
Người thì:
– Mong mau chạy về nhà cho rồi …
Có bao giờ bạn “để ý” khi lái xe không? Nhất là những khi cần phải chạy đường dài, với thức ăn cầm tay đầy đủ và một đĩa nhạc hay, có lẽ đâu cũng tới nơi cả? Phải chi mỗi người chỉ ” để ý” nhau một chút, (không phải “để ý” là ” liếc mắt đưa tình” đâu bạn nhé), chắc “hiếm” khi tai nạn sẽ xảy ra.
Từ trong đường nhỏ ra xa lộ, xe bắt đầu chạy nườm nượp, hoặc đang chạy trên xa lộ, muốn đổi từ đường này qua đường khác, có khi bật đèn “xi nhan”, chả ai thèm nhường cho, bèn phải làm một màn “cao bồi”, lấn đại. Nghĩ cũng buồn cười, năn nỉ xin qua, nhất định không cho, tưởng sao, rồi cũng chỉ chạy trước mặt xe của mình, khi bị kẹt, quê thiệt.
Nhìn chung quanh sẽ thấy, người thì vừa lái vừa ôm cái điện thoại cầm tay, lái xe rất là lơ đãng, nguy hiểm vô cùng. Bực bội nhất là họ lại dùng đường dành cho xe chạy mau nhất, và chạy rề rề, vì bận nói chuyện điện thoại. Có nhiều hôm tôi còn gặp, người thì đánh răng, người thì kẻ lông mày, ăn uống, nhất là buổi sáng sớm, trên đường đến sở.
Lái xe sợ nhất là bị làm “miếng bánh mì kẹp thịt”. Xe mình bị lọt vào giữa hai chiếc xe hàng to tổ bố, mấy trường hợp này, tay lái không vững, có thể nguy hiểm đến tánh mạng như chơi. Nhiều xe hàng to, chạy ẩu, chạy mau, đi ngang qua cái vèo làm rung chuyển cả xe mình.
Tôi để ý thấy ở California, ngoài xa lộ, đôi khi có đến năm, bảy đường cho xe chạy, thiên hạ chạy tán loạn cả lên, đường ngoài cùng phía bên trái, dĩ nhiên để dành cho những người chạy mau, và để qua mặt các xe chạy chậm. Có nhiều xe “rùa” nhưng lại thích chạy đường mau nhất, và cứ rùa tiếp tục cản trở lưu thông, thiệt là rầu! Trong khi có vài lần lái xe trên các thành phố nhỏ, xa lộ chỉ có hai đường xe chạy lên, hai đường xe xuống, thiên hạ chạy thật là “lịch sự”, mỗi khi dùng đường chạy mau bên trái, qua mặt các xe chậm xong là họ đổi sang đường bên phải ngay, cứ thế mà chạy cho đến đích.
Nhiều đoạn đường thông suốt, nhưng cũng có nhiều đoạn bị ứ đọng. Tưởng sao, chỉ một tai nạn ở đường bên cạnh, mỗi người chạy ngang, chậm lại, liếc mắt nhìn một tí, cũng đủ làm nghẹt đường rồi!
Nhiều người chạy xe rất cẩu thả, đây là những “thứ” gây ra tại nạn oan mạng cho người khác. Phần đông là các cô cậu trẻ, mới học lái xe, hoặc muốn khoe xe xì po của mình, họ lách qua, lạng lại, có khi đua nhau trên xa lộ, nhìn họ mà lo ngại dùm, những lúc này trong bụng cầu mong sao có “bạn dân” đâu đó, “túm” dùm cho được việc. Nhưng hình như câu “Lúc cần không có, lúc có không cần” luôn luôn đúng. Mà lạ thật, người ta chạy ẩu như điên không sao, chắc là họ phải có số hên, còn mình mới “sơ ý” đạp ga, hoặc gặp đà đang xuống dốc, là “bạn dân” ở đâu đã lù lù “hộ tống “sau đuôi, còn “âu yếm” tặng cho cái thư tình, phạt nhẹ sơ sơ vài trăm đô. Chỉ tốn công đi học lớp dạy lái xe, nếu không muốn bảo hiểm bị tăng giá.
Tôi thường ví những dòng xe xuôi ngược (như dòng máu trong con người), thỉnh thoảng xe hư nhẹ (bệnh hoạn, cảm, ho hen), hoặc xảy ra tai nạn bất ngờ (đau tim), thế là làm nghẹt đường phố (mạch máu bị nghẽn), phải gọi cảnh sát đến giải tán (chờ bác sĩ cấp cứu), nếu là chuyện nhỏ thì tự giải quyết lấy (cảm xoàng, nốc vài viên thuốc mua ngoài chợ), nếu nặng phải kéo xe vào ụ chờ sửa (vào nhà thương nằm), bó tay thì xe vào nghĩa địa, mình cũng thế mà thôi, có thua gì những chiếc xe hơi đâu nhỉ, cũng già, cũ rồi bị đào thải.
Trước khi mỗi khi gặp những tay “anh chị” xa lộ, muốn lấn, lướt hoặc ghìm xe, tôi cũng thường nổi sùng, nóng máy lên, và lắm khi cũng “dàn mặt trận” cho biết tay. Nhưng sau này, có nhiều dịp chở cô tôi, một hôm gặp trường hợp ấy, cô tôi chỉ mỉm cười:
– Ðừng giận hắn em! Nhường đi! Anh chàng đang có việc gấp lắm. Quan hệ đến tính mạng!
– Sao cô biết?
– Biết chứ sao! Linh cảm mà! Không gấp thì sao lại quá vội vàng như…
Cô tôi ngừng, không biết vì câu ví quá nặng, hay vì muốn làm neo bắt tôi chờ đợi. Tôi làm nũng:
– Như... gì cô?
– Như.. gấp... phải đến cho đúng giờ...
– Giờ gì cô?
Cô tôi vẫn ngập ngừng:
– Thì... giờ... đầu thai chứ còn giờ gì quan trọng hơn nữa!
Trời! Bây giờ tôi mới hiểu tại sao cô ngập ngừng. Và tôi cũng lập tức giảm tốc độ, nhường cho “người có việc vội” qua mặt một các lễ phép, như trong đời chưa từng lễ phép với ai như thế bao giờ!
Dòng xe như dòng đời, một vòng luân hồi, chạy hoài không dứt.
Mỹ Ngọc
10/04