8. TDK – Hay là Chiếc gối…Gối chiếc
Không phải TDK là chữ viết tắt của tên hiệu của đĩa nhạc mà ta thường thấy ở các hiệu nhạc đâu nhé các bạn. TDK là gì, xin mời theo dõi sẽ rõ.
Đã sanh ra làm thân “ yểu điệu thục nữ “, ai cũng sẽ có một lần “ BỊ “ trải qua giai đoạn này! Phải dùng chữ “ BỊ” ở đây thay vì “ ĐƯỢC “, vì giai đoạn này chả “ phê “ chút nào.
Tùy vào cấu tạo cơ thể của mỗi người, cũng như tùy vào thời dậy thì, lúc bắt đầu có đường kinh, sách vở hay nói “ có sớm hết sớm” chả thấy cơ thể bị hành hạ gì cả mà còn làm cho người con gái xinh đẹp nẩy nở ra. Thời gian huyền diệu bắt đầu vào khoảng tuổi, 13 tới 15. Trái lại thời kỳ TĐK này mới là ngầu, đọc bao nhiêu sách vở, cũng như lấy kinh nghiệm của bao nhiêu người đàn chị đi trước, ôi thôi là sợ!
Tôi sắp sửa vào giai đoạn TĐK, nên cũng đang và sẽ nếm được nhiều mùi vị, đủ viết lên những dòng chữ này gọi là cảm nghĩ, để chia sẻ với bạn cùng hội cùng thuyền cho vui.
Thời trẻ, bạn gái gặp nhau thì kể chuyện trường lớp, bài vở rồi qua chuyện bồ bịch, thơ thẩn, hoặc các mode quần áo mới ra. Đến khi lấy chồng, có con, gặp nhau lại hỏi về chuyện chồng con, công việc. Người có số may mắn thì kể chuyện vui, tha hồ khoe, còn người kém may mắn thì than thở, thở than chuyện chồng con hoặc công việc buôn bán làm ăn. Già thêm chút nữa, vào khoảng gần bước qua tuổi 50, bạn bè gặp nhau là hỏi thăm sức khỏe, ở tuổi này bắt đầu xì ra đủ thứ bệnh, mà có khi ngày xưa không có, như là tiểu đường, tim nghẹt, gan yếu, ngay đến cả bệnh ung thư v.v….... riêng các bà, ngoài các thứ nêu trên, còn có màn hỏi thăm xem đứa nào còn …. đường kinh, đứa nào đã TĐK??? Thậm chí mỗi năm đi khám Bác sĩ (ở xứ Mỹ, theo thông lệ thì mỗi năm các bà PHẢI đi khám ngực và tử cung), đến gần tuổi 50 vào khám Bác sĩ, câu đầu tiên Bác sĩ thường hay hỏi: “ Cô còn đường kinh không?”
Nếu còn ở Việt Nam mà nhắc đến những đề tài này thì chắc là ngại ngùng và mắc cở lắm, nhưng đã lỡ làm kẻ lưu vong sống trên xứ người nhiều năm nên rồi cũng quen với “ tự do phát biểu ý kiến, tự do ngôn luận” với các bạn gái thân thương để trao đổi kinh nghiệm. Đây cũng là điều hay, nhờ vậy để biết trước được những điều gì có thể xảy ra cho mình mà chuẩn bị tinh thần.
Khi hỏi về vấn đề này, mỗi người bạn gái của tôi có mỗi vấn đề khác nhau. Người thì cơ thể bị hành hạ, đau quá đem cắt quách cái buồng trứng, thế là giải quyết xong cái đau, nhưng hậu quả về sau sẽ xì tiếp ra bịnh gì thì chưa ai đoán ra được. Có người thì cơ thể mệt mỏi dài dài, đau mỏi nhức xương, chân tay, đầu mình khắp cùng mọi nơi hoặc thêm cả bịnh mất ngủ.
Thời gian sắp TĐK, kinh nguyệt ra chẳng đều, vui thì có buồn thì tịt ngòi, có khi kéo dài năm, ba hôm mà cũng có khi kéo dài mấy tháng, hoặc có khi tịt luôn mấy tháng không có, tưởng đâu là TĐK rồi chớ, ai dè sau đó lại thấy “ Trời hồng hồng, sáng mang băng “.
Một cô bạn thân của tôi, “ bị mang tả” liền tù tì năm, sáu tháng chả chịu đi bác sĩ, nói quá cô ấy mới chịu đi và bác sĩ phải cho uống thuốc ngừa thai để điều hòa kinh nguyệt lại. Nghĩ buồn cười, cả cuộc đời lấy chồng chưa hề dùng thuốc ngừa thai, vì cứ nghe hoặc đọc những nghiên cứu nói về hậu quả khi dùng thuốc ngừa thai lâu năm, sẽ xì ra bệnh này bệnh nọ, có khi bị ung thư nữa là đằng khác, đã sợ gần chết, nay gần hết đường kinh lại phải dùng thuốc ngừa thai, thế mới đau!
Nếu theo dõi báo chí nghiên cứu về vấn đề TĐK này chúng ta sẽ lo lắng nhiều hơn. Cũng một thứ thuốc Bác Sĩ cho dùng ngày xưa bảo rằng là tốt, vô hại, có khi ngày nay họ la ầm lên là không tốt, sẽ gây Ung Thư cho những ai dùng loại thuốc này, đó là dùng Hormone sau khi TĐK. Chả biết đường đâu mà mò!
Nhiều khi nghĩ lại đã sanh ra làm người, lại làm thân gái, thật là tội nghiệp, sang sống xứ người, đâu còn cái cảnh người đàn bà chỉ ở nhà nội trợ lo cơm nước cho chồng con, trong nhà thì có thêm người giúp việc. Sang đây phải lăn lưng ra ngoài xã hội, đi làm, có khi còn lảnh nhiều công việc nặng nhọc không thua gì các ông. Về nhà kiêm luôn việc bếp núc, trông nom nhà cửa, dạy dỗ con cái.
Trông thấy người đàn bà của thế kỷ 21 coi bộ khổ cực hơn đàn bà xưa nhiều, nhưng bù lại, nhiều vị có đồng lương cao, đi làm cực hơn nên ông chồng phải chăm nom việc nhà, dĩ nhiên là hết cái màn “ chồng chúa vợ tôi” của những ngày xưa thân ái. Họ được “tự do” hơn, quyền thế hơn, nên lơ tơ mơ dễ sanh ra chuyện “.... anh đi đường anh...tôi đường tôi...”. Thống kê cho thấy tỉ số đàn bà ly dị chồng ở Mỹ tăng khá cao.
Tội nghiệp cho thân phận đàn bà, sau khi có con, về già còn bị bệnh về xương, nhức mỏi, lục phủ ngũ tạng cũng yếu đi vì cơ thể phải chia bớt lại để nuôi dưỡng đứa con 9 tháng 10 ngày khi người Mẹ mang thai.
Sau khi TĐK sẽ có nhiều cơ hội xì ra bệnh khác, các bạn gái cần phải đi khám bác sĩ hàng năm để theo dõi sự thay đổi trong cơ thể mình, đó là điều tốt nhất nên làm. Hãy Yêu mình hơn Yêu người trong vấn đề này.
Nói tới nói lui, nói qua nói lại cũng không bằng nói về mình, tôi đang ở trong thời kỳ TĐK: mỏi đây, nhức đó, có những lúc nghe trong người mỏi mệt, đau chỗ này, chỗ nọ, biết cơ thể mình đang trong tình trạng thay đổi từ....lá xanh đến …lá vàng....
Có ai qua khỏi luật sinh hóa cũng như Sinh Lão Bịnh Tử đâu, tôi mỉm cười chấp nhận và thương cho các BÀ hơn bao giờ hết, nhất là Me tôi.
Đã sắp vào làng “Tri Thiên Mạng”, hai con tôi đã đến tuổi thành nhân. Đứa nào cũng có bồ Nhí. Tôi có thể sắp thành Bà rồi. Nhưng dù sắp thành Nội hay Ngoại, tôi vẫn không quên những ngày Dậy Thì với những xúc động nồng nàn của thuở xa xưa....
Tôi vẫn cảm thấy tình yêu tâm linh vẫn còn nguyên vẹn không hề hao hớt chút nào. Cái cảm giác dào dạt say sưa vẫn còn nồng nàn chế ngự tâm hồn...
Nhìn lui, dù bao nhiêu nước đã hờ hững vô tình chảy dưới cầu, nhưng cầu vẫn vững bền, vững như một tình yêu bất diệt.
Mỗi ngày sau khi mặt trời lặn, đóng cửa văn phòng ra về là tôi bỏ hết những chuyện hồ sơ, văn kiện phiền phức sau lưng. Đêm đến, dù bốn mùa thay đổi phơi trải ngoài vườn, dù có trăng hay không, giờ hết phận sự dưới ánh mặt trời, vẫn là giờ sung sướng nhất trong ngày. Tôi có thể quên hết mọi sự, TĐK hay là Sanh Lão Bệnh Tử, đều không thể làm vướng bận tâm hồn. Tôi tìm giấc ngủ say sưa với chiếc gối ôm chặt, và mông lung hồi tưởng...
Dù rằng đêm đêm quấn chặt chiếc gối trong vòng tay, chứ không phải lồng ngực có hơi thở phập phồng của …… người xưa.
Tôi không cô đơn vì tôi có chiếc gối, và chiếc gối cũng không cô đơn vì đã có tôi.
Ôi tuyệt vời làm sao! Cái phần tâm linh thầm kín vẫn được giữ riêng cho tôi nguyên vẹn như một báu vật thiêng liêng. Tôi có chiếc gối để tâm tình. Chiếc gối giữ bí mật của tôi, và dù tôi không căn dặn, chiếc gối cũng sẽ sống để bụng, chết mang đi như một người yêu chung thủy.
Mỹ Ngọc
11/04