10. Thứ sáu mười ba
Ðã từ lâu tôi có ý định viết bài về đề tài này, hỏi ý kiến nhỏ bạn thân của tôi, cô ta bảo không nên, vì sẽ bị đụng chạm nhiều người, nhưng theo tôi, đây chỉ là cảm nghĩ riêng của mình, những điều tai nghe mắt thấy rõ ràng như ban ngày cơ mà, viết ra cho bạn bè đọc cho vui, biết đâu chừng các bạn còn gặp nhiều chuyện khác ly kỳ, cười ra nước mắt hơn cũng có thể.
Dưới con mắt tôi, hình như ai cũng có chút tin dị đoan, không nhiều thì ít, người Á Ðông coi bộ hay tin dị đoan hơn người Tây Phương. Từ hồi còn bé, tôi đã nghe và thấy nhiều chuyện rất ngoạn mục lắm, họ tin đến độ lâu ngày thành ca dao tục ngữ truyền từ đời này qua đời khác luôn. Người Mỹ chắc cũng có tin, bởi vậy thỉnh thoảng đụng vào ngày thứ sáu 13, tôi vẫn nghe trên đài radio họ nhắc đến đó chứ.
Một hôm trên đường bước vào văn phòng tôi làm việc, có một con chim bồ câu chắc là bị xe cán chết, nằm gần trước cửa, gặp lúc bạn tôi đến thăm, hắn chỉ ngay vào xác con chim chết và bảo tôi “Chim sa cá lặn”, xui lắm! Mèn ơi, từ thuở cha sanh mẹ đẻ đến giờ, tôi nghe câu này hoài, chỉ nghĩ đến những người đẹp sắc nước nghiêng thùng, chứ đâu có biết là xui đâu, chờ hoài cả tuần chả thấy chuyện gì xảy ra cả, hú vía.
Má cô bạn thân của tôi ngầu lắm, thấy con gái bà ấy cắm những cành mai giả bán vào ngày tết chạy quá, bà chẳng mừng lại còn mắng cho “bán đi cái may mắn của mình à, không được làm nữa”, thế là cô con gái phải dẹp tiệm! Mua quà tặng ai thì bà dặn dò không được tặng nhau những cái khăn, bất cứ khăn gì, khăn tay, khăn mặt, khăn tắm, cũng chỉ tại vì “khăn là…khó khăn” tặng cho người ta cái khó khăn, xui lắm! Không cho ly, là ly tách uống nước đấy nhé, vì ly là ly tán. Một hôm đi tiệc tùng đâu về, nghe ai nói trồng cây phát tài, hoặc trồng cây xương rồng (một loại giống cây nở hoa Quỳnh) trong nhà là xui, thế là bao nhiêu chậu cây đó được lần lượt đi vào sọt rác.
Cũng vì quá tin như thế nên mỗi khi được ai tặng những món quà thuộc vào “tự điển xui” riêng mà bà đặt ra là nguy, bà cứ nghĩ là họ cố ý trù ẻo bà. Những hôm nào có cúng kiến, nhất là vào dịp tết nhất, hoa quả thể nào bà cũng phải có đủ bốn thứ trái cây “mãng cầu, đu đủ, dừa và xoài”, tượng trưng cho “cầu dzừa đủ xài”. Càng nhiều người đặt niềm tin như thế, giá tiền mua các trái cây có mang những tên nêu trên cũng tăng vọt, nhất là trái mãng cầu, mắc ơi là mắc!
Tôi có người cô họ, gốc Huế chính tông, một hôm đến thăm nhà ba mẹ tôi, ra sân sau thấy có trồng nhiều bụi trúc trong chậu. Cô ấy bảo dẹp cả chỉ tại vì người Huế hay dùng chữ trúc là đổ, chắc là sợ đổ vỡ (theo tôi đoán), thế là các chậu trúc lần lượt được mang cho những ai (không tin dị đoan) lấy về nhà trồng. Cũng may là trồng trong chậu, thử tưởng tượng trúc trồng ngoài đất, loại này lan rộng và mạnh lắm, chắc chúng tôi phải đào nguyên cả khu vườn chung quanh nhà để bứng trúc quá!
Thuở nhỏ đi học, có nhiều người tin đến độ đến ngày đi thi thì phải ăn nhiều chè đậu, với hy vọng sẽ đổ đạt, và nhất định tránh ăn chuối, vì sợ trượt vỏ chuối! Trong khi bài vở thì chẳng học, cho dù có ăn chục nồi chè đậu thì làm sao mà đậu được nhỉ? Như thế, chắc là phải kiêng ăn Bí, kẻo đi thi mà bí thì nguy to.
Lớn lên sau này tôi không dám đến thăm nhà ai vào mấy ngày tết cả, chỉ sợ gặp lúc năm xui tháng rủi, gặp chủ nhà hay tin dị đoan, họ suy ngược ra xem ai là người đạp đất “đầu tiên” vào nhà họ năm ấy, rồi rủa thầm trong bụng cả năm, thì thiệt là “đại” xui!
Cho tới bây giờ cũng còn nhiều điều tôi không hiểu tại sao, nhưng thấy thiên hạ làm thì mình cũng bắt chước, chẳng hạn như mỗi khi trao nhau cây tăm xỉa răng, không được đưa tận tay mà phải để xuống bàn cho người ta lấy, có tặng quà thì chớ đừng mua dao kéo mà tặng nhau. Cứ nghe dặn không được làm thì mình không làm nhưng chả biết tại sao, và cứ thế lâu ngày đâm ra cũng kiêng cử theo, có lỡ mua tặng dao kéo cho ai, thì cũng phải xin họ đưa lại cho mình ít xu, như chuyện mua bán, vui thiệt!
Cũng tội nghiệp cho phận nữ nhi chúng tôi, có làm điều gì nên tội đâu, mà ngày xưa các cụ lại hay nhắc câu “ra đường gặp gái…”, đúng là trọng nam khi nữ, kỳ thị nặng thiệt! Ngay cả chính cha mẹ trong nhà từ ngàn xưa vẫn cưng chiều con trai hơn con gái, trong khi nhìn lại mà xem, các cậu con trai mình đi lấy vợ rồi đi tuốt luốt, có khi bỏ bê luôn cha mẹ già của mình, trong khi mọi chuyện các cô con gái “bị hắt hủi” là người gần gũi chăm sóc cho cha mẹ, kể cả khi con gái mình đã theo chồng. Cuộc đời thật là tréo cẳng ngỗng thiệt!
Không biết ai ra sao chớ tôi thì tin nhất vào mục tử vi, nên cũng học hỏi nghiên cứu khá nhiều, tuy nhiên có những điều thắc mắc xem chừng chưa ai giải thích nghe cho lọt lỗ tai cả. Nhớ các cụ ngày xưa mỗi lần dựng vợ gả chồng đều nhờ các thầy xem tuổi tác số mệnh, xem có hạp hay khắc, có ăn đời ở kiếp với nhau hay không, nào là tam hạp chẳng hạn như Thân Tí Thìn, hoặc tứ hành xung Dần Thân Tị Hợi … cứ nghe nhắc đến hoài cũng đâm ra thuộc. Ðiều buồn cười mà tôi đã chứng kiến, và nhiều lần hỏi ba mẹ tôi, mà các cụ vẫn không giải thích được, đó là chuyện xem tuổi, xem ngày giờ tốt cho các cô cậu lấy nhau, nhưng sao cứ được vài ba năm, hoặc mươi năm là cô cậu hát bài “thôi là hết anh đi đường anh, tình duyên mình chỉ bấy nhiêu thôi”…Tuổi có hạp, ngày giờ có tốt, sao vẫn bỏ nhau như điên?
Tôi thích đi chợ vào buổi sáng thật sớm, vừa khỏi bị cảnh chen chúc, nhất là khi ra trả tiền, nhưng cũng có lúc đi lang thang trong chợ mà không mua gì cả, nhiều khi ngẫm nghĩ lại, nếu ở vào thời buổi xa xưa nơi quê nhà, với cái điệu vào chợ rồi đi ra tay không lúc sáng sớm, chắc tôi sẽ bị chủ chợ mắng cho một trận, nếu tôi nhớ không lầm thì các hàng quán ở Sài Gòn, buổi sáng vào ngó mà không mua, họ bảo là mình trù ẻo cho họ bán ế cả ngày!
Con người ta sanh ra, theo đạo Phật, mỗi người đã mang vào cái nghiệp mình tạo ra từ bao kiếp trước rồi tùy cách ăn ở, tu thân tích đức của kiếp này để sẽ phải trả giá cho cuộc đời mình, không lý nào chỉ vác một cái cây về trồng mà có thể “hại” cả cuộc đời mình được sao? Tôi thắc mắc ghê gớm lắm! Hỏi nhầm những người bạn có máu không tin gì cả thì họ cười, bảo ngay “tin quá chỉ giúp cho các ông thầy bói và các tiệm nhang đèn bán chạy thêm mà thôi”.
Ðúng thật là niềm tin…dị đoan không bến bờ, cứ tin theo kiểu này thì mình ngồi chơi xơi nước, khỏi phải làm gì cả. Tuy nhiên đôi lúc cũng có những điều xảy ra trúng như niềm tin tưởng của mình, thành ra cũng tùy trường hợp, tin hay không tùy bạn, miễn sao đừng quá độ chắc là được? Và cũng nhờ niềm tin vô bến bờ này, nên các nghề Thầy…mới mọc lên như nấm đó chứ. “Quyền” tin hay không là tùy ở mỗi người, thôi kệ, đừng thắc mắc, cứ để lơ lửng con cá vàng, cứ sống cho phải đạo rồi mọi chuyện cũng xong.
Mỹ Ngọc
02/05